Hải Yêu

Quyển 2 - Chương 17: Mặt trời trong đêm tối

Phạn Tạp

23/04/2018

Type: thienyet98

“Đầu tiên, tôi sẽ rạch mở da và cơ thịt của cô ra, để lộ chỗ xương gãy… giờ chắc chắn chúng đều đã phát triển xiên lệch rồi, vì thế trước hết phải dùng dụng cụ cưa, ghép nối chúng lại dựa thep phương pháp chính xác, rồi sau đó dùng những tấm thép và đinh vít để cố định, cuối cùng khâu cơ thịt và da lại”.

Victor vừa sờ nắn chân tay bị gãy của Nick, vừa vẽ lại hình dạng xương cốt theo sự phỏng đoán của mình.

“Mới nghe thì thấy chả có gì khác so với việc thợ mộc tu sửa lại long cốt của thuyền bè nhỉ”. Nick nói.

“Nếu thợ mộc cũng có thể phẫu thuật, đợi đến được bước cuối cùng, cô đã chết một trăm lần rồi”. Victor lườm cho nàng một cái, nhưng sự hưng phấn của Nick hiển nhiên không đặt ở đấy.

“Vậy sau này tôi sẽ có cánh tay và chân làm bằng những tấm thép à? Nghe hay tuyệt!”.

“Phải đấy, càng tuyệt hơn thì chúng có thể bị gỉ sét ngay bên trong cơ thể cô, sau đó khiến các mô bị nhiễm trùng, da tím bầm mưng mủ, cơ thịt sẽ bong rụng ra từng mảng từng mảng một…”.

Victor hài lòng nhìn sắc mặt Nick bắt đầu trở nên trắng nhợt.

“Phản ứng bài tiết sự xuất hiện của dị vật là một trong những nguy cơ thường xảy ra khi phẫu thuật, vì thế đợi hai năm nữa khi xương đã lành hẳn rồi, sẽ phải lấy tấm thép này ra ngoài”.

“Có lẽ bước này tôi có thể giúp được một chút đấy”. Hayreddin đứng ở bên cạnh nhìn, lên tiếng nói: “Tôi có thể tìm một thợ rèn đao tốt nhất, nhờ bọn họ dùng thép Wootz(*) Ấn Độ rèn đủ một bộ những thứ cậu cần. Loại thép này là nguyên liệu để tạo ra đao Damascus, theo kinh nghiệm của tôi, thanh đao tuyệt vời này dù có dính bao nhiêu máu thịt cũng không bao giờ bị gỉ”.

(*) Thép Wootz là một loại thép xuất hiện từ trước Công nguyên tại Ấn Độ và Ba Tư. Người Ả Rập đã mang loại thép Wootz đến Damascus nơi ngành rèn vũ khí đang phát triển mạnh khi đó, Ấn Độ và Ba Tư đã cung cấp các thỏi thép của mình cho khu vực Trung Đông từ thế kỷ 3 đến thế kỷ 17

Khuôn mặt Victor lộ vẻ vui mừng: “Quá hay, vậy tối nay về tôi sẽ vẽ yêu cầu kích thước chi tiết”.

“Còn một vấn đề nữa”. Hayreddin cau mày nói: “Câu vẫn định dùng cái thứ thuốc gây mê không đáng tin kia đấy à? Tôi không muốn nhìn thấy tình cảnh cuộc phẫu thuật còn chưa bắt đầu, cô ấy đã bị nổ tung đâu đấy”.

“Ấy đừng lo, chỉ là trong quá trình bào chế loại thuốc này có một chút nguy hiểm thôi. Một nhà giả kim thuật (*) người Phổ tên là Cordus lúc pha trộn cồn và acid sulfuric đậm đặc kèm thêm nhiệt độ cao nên đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, sau khi ông ta tỉnh dậy từ cơn hôn mê, đã gọi phát minh này là “acid sulfuric ngọt ngào”. Tôi vừa làm thí nghiệm trên động vật lại vừa thông qua việc gửi thư qua lại vài lần với thầy giáo, chứng minh được rằng dùng nó trong việc gây mê thực sự rất hiệu quả”.

(*) Giả kim thuật (alchemy) đã có lịch sử hàng mấy nghìn năm. Nó là tiền thân của môn hóa học cận đại và có ảnh hưởng sâu sắc đến khoa học kỹ thuật thời cổ cũng như đời sống loài người. Mục đích của giả kim thuật là nghiên cứu phương pháp biến đổi các kim loại thường như chì thành các kim loại quý như vàng hoặc phương pháp trường sinh bất tử. Giả kim thuật sử dụng quan điểm của Aristoteles làm cơ sở lý thuyết: Có thể chuyển hóa được chất này thành một chất khác, kim loại này thành kim loại khác. Giả kim thuật của người Trung Quốc khác hẳn với giả kim thuật của người Hy Lạp. Trong khi người Hy Lạp cổ biến kim loại thường thành vàng thì người Trung Quốc cố tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão. Vì thế giả kim thuật Trung Quốc có tên gọi là luyện đan, dựa trên cơ sở học thuyết thần tiên.

“Tôi nhớ lần trước khi nhắc đến những người làm nghề ‘Giả kim thuật’ này, cậu đã dùng cụm từ ‘bọn lừa đảo thần kinh ngu si hoang tưởng’ mà”. Hayreddin nhướng nhướng mày, thể hiện sự nghi ngờ cực lớn với thứ được gọi là thuốc mê kiểu mới này: “Tại sao không dùng nha phiến? Trên thuyền, cậu vẫn dùng nha phiến đấy thôi, hơn nữa từ châu Âu đến Ottoman, tất cả các bác sĩ đều tin dùng quả cây anh túc còn gì”.

“Không thể trách tôi được, tôi luôn muốn thử nghiệm những phát minh mới mà, nhưng bọn chúng hễ cứ gặp lửa là phát nổ, ngộ nhỡ gây ra vụ cháy nho nhỏ nào đó trên thuyền, ngài lại chả kinh ngạc đến há hốc mồm ra ấy chứ”. Victor xòe tay nhún vai với vẻ rất ngây thơ, giống như tất cả đều là lỗi của thuyền trưởng.

“Thêm nữa nha phiến chỉ có thể khiến người ta chìm vào trạng thái nửa hôn mê mà thôi, thời gian hiệu quả không đủ dài. Cắt cụt tứ chi mười phút là đủ, nhưng cuộc phẫu thuật cho con nhỏ khốn kiếp này cần phải kéo dài chí ít là bốn, năm tiếng, cứ thử nghĩ đến việc nửa chừng tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng cơ thể mình bị cắt xẻ giống như tiêu bản mà xem!”.

Nick nuốt nước bọt, sắc mặt lại càng nhợt nhạt hơn.

“Đương nhiên, giai đoạn hậu phẫu, tôi sẽ cho con nhỏ đó một ít nha phiến để giảm đau, nhưng vấn đề liên quan đến thuốc gây mê, tôi kiên trì sử dụng acid sulfuric ngọt ngào”. Victor tự tin nói.

Sau khi anh chàng bác sĩ đi rồi, Nick mới lộ ra vẻ do dự hiếm thấy:

“Không biết có phải do tôi ảo giác không, lúc Victor nhắc đến vụ nổ, hai mắt phấn khích sáng lên giống như đang phóng hỏa đốt nhà vậy”.

“Em không nhìn lầm đâu, mức độ nguy hiểm từ những sở thích cá nhân của Victor hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài của cậu ta. Năm đó vừa gia nhập đội thuyền chưa đầy một tuần, cậu ta đã làm nổ tung một lỗ trên thân thuyền. Tôi tịch thu tất cả những khí cụ thí nghiệm, hàng ngày ngoại trừ cho cậu ta nửa cây nến để đọc sách ra, ngay cả mỡ lợn cũng không để cậu ta đụng tay vào”. Hayreddin nói.

Nick há hốc miệng, không thốt nổi nên lời.

“Sao, sợ rồi à?”.

“Tôi, tôi hơi sợ anh ấy sẽ biến tôi thành quái vật…”.

“Muốn đổi ý không?”.

“... Không”. Nick nghiến răng nói: “Dù làm quái vật cũng phải làm còn có thể chạy nhảy được”.

Những thứ Victor cần đều đã có đầy đủ: Những tấm thép y tế được rèn từ phôi thép Wootz đắt tiền, loại thuốc gây mê kiểu mới đầy tính nguy hiểm, một căn phòng lớn đầy đủ ánh sáng, và thêm một thứ quan trọng nhất: chính là một ngày đẹp trời ánh nắng rực rỡ.

Nick trần trụi nằm bên dười lớp vải trắng, tim đập loạn nhịp thình thịch.

Từ mái vòm thủy tinh cho đến sàn nhà khảm đá của căn phòng dùng làm phòng phẫu thuật đều được cọ rửa rất nhiều lần, bốn người tham gia vào cuộc phẫu thuật đều phải tiến hành khử trùng nghiêm ngặt. Đã từng trải qua những lần thí nghiệm và luyện tập kéo dài thường xuyên, đôi bàn tay đẹp đẽ trường kỳ bị ngâm trong cồn của Victor trở nên nhăn nheo trắng bệch. Khoảnh khắc đứng bên bàn phẫu thuật, anh ta cảm thấy máu trong người đang lặng yên bùng cháy.

“Đây là Werner trợ thủ của tôi. Tuy rằng trước giờ tôi luôn thích hoàn thành công việc độc lập, nhưng để an toàn, hôm nay đã mời thêm một người nữa đến”. Victor chỉ chỉ vào một cậu bé Thổ Nhĩ Kỳ tầm mười sáu mười bảy tuổi, đầu quấn khăn: “Trong Học viện Y khoa chỉ có duy nhất cậu học sinh này tay chân nhanh nhẹn, không bao giờ nôn những thứ chứa trong dạ dày lên vết thương của bệnh nhân”.

Những người quen thân với Victor đều biết, câu nói cay nghiệt này đã là lời bình luận đánh giá cao nhất của anh ta rồi.

“Thưa, thưa ngài? Tôi không biết là sẽ có người đứng bên cạnh quan sát…”. Cậu trợ thủ liếc nhanh một cái về phía Hayreddin, nỗi sợ hãi hòa với sự căng thẳng khiến trán cậu ta vã hết cả mồ hôi. Phụ nữ trong những gia đình quý tộc ngay cả khuôn mặt cũng không được để cho người đàn ông lạ nhìn thấy, càng đừng nói các bộ phận khác trên cơ thể. Sau khi hiểu rõ thân phận của gia chủ, mức độ lo lắng càng nâng lên nấc an toàn sinh mạng.

“Nói chung thì tôi là người không bao giờ để cho người nhà bước chân vào phòng phẫu thuật, nhưng nếu nửa chừng thuốc gây mê hết tác dụng, có thể giữ chặt được con nhóc do tinh tinh nuôi lớn này, thực sự chẳng có mấy người đâu”. Victor mất hết kiên nhẫn nói: “Nếu cậu để tâm đến chuyện trần truồng của bệnh nhân, tôi có thể nói với cậu rằng, cô ấy và người nhà của cô ấy chẳng mảy may để ý gì đâu, cậu không cần phải lo lắng đến chuyện sau khi phẫu thuật xong sẽ bị móc mắt hay cắt lưỡi”.

“Cứ làm những chuyện cậu nên làm đi”. Hayreddin nhìn cậu bé nói.

Werner hít một hơi thật sâu, thấy bình tĩnh hơn nhiều.

“Tôi cảm thấy mặt trời chói mắt quá”. Trên đỉnh đầu Nick là mái nhà bằng kính, cường độ ánh sáng mạnh đến nỗi cho dù đã nhắm mắt lại rồi vẫn thấy rất sáng. Để tránh cho loại acid sulfuric ngọt ngào này phát nổ, bên trong căn phòng không đốt chậu lửa, thân thể trần truồng nằm ở nơi trắng xóa thế này, nàng cảm nhận được hơi giá khiến nàng dựng hết cả tóc gáy.

Cậu trợ lý chỉnh lại gối, để đầu Nick ngửa ta sau, đề phòng sau khi ngừng gây mê đầu lưỡi thả lỏng gây tắc khí quản. Victor che kín mũi miệng, cẩn thận đổ một ít thuốc mê vào cuộn vải nhỏ tồi đặt nó ở phía trước mũi Nick.

“Cô sẽ ngay lập tức không còn nhìn thấy ánh sáng nữa, nào, dùng sức hít một hơi đi”.



Dung môi có mùi cồn nhàn nhạt, sau vài phút, Nick cảm thấy tầm mắt trở nên mờ mịt, tay chân mềm nhũn, tinh thần rơi vào trạng thái mơ màng. Và cảm giác sợ hãi bất lực, chỉ có thể mặc cho người khác mổ xẻ cũng lập tức trào lên từ tận đáy lòng.

“Thuyền trưởng?”. Nàng ra sức động đậy đầu ngón tay đang tê dại.

“Tôi ở đây”. Hayreddin nắm chặt lấy bàn tay nàng: “Đừng sợ, tôi sẽ luôn ở đây mà”.

Ngay sau đó, Nick thật sự không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, Victor đặt chiếc khăn tẩm thuốc mê cạnh mũi và miệng nàng, dùng một tấm vải trắng phủ lên mặt nàng.

Một vùng tối đen.

Giới hạn giữa thời gian và không gian đều rất mơ hồ, không biết đã trải qua một phút hay một vạn năm, trong cơn hoang mang, dường như Nick đã nhìn thấy một cảnh tượng rất kỳ lạ: Bầu trời tối đen và đại dương tối đen, chỉ có vầng thái dương đỏ rực rỡ lơ lửng trên cao. Nó không thuần khiết đến chói mắt như ánh mặt trời lúc ban ngày, mà lại tràn đầy năng lượng và nguồn nhiệt nóng bỏng. Nó dùng thứ ánh sáng đỏ rực như máu mở toang màn đêm tối tăm, ngọn lửa hừng hực đốt cháy hết mọi thứ ngáng đường nó.

Hải Yêu lưng mang theo lưỡi hái sắp sửa nhảy lên thuyến của kẻ địch. Nick không mảy may run sợ, vì nàng biết hắn sẽ luôn đứng ở phía sau nàng, giống như biết rằng vầng thái dương trong đêm tối sẽ vĩnh viễn không bao giờ lặn.

“Không có bất kỳ một vật, một việc gì có thể ngăn cản được con, trong màn đêm tối tăm trước mặt là nhửng thi thể xếp thành đống, mổ xẻ chân tay, lột da, tất cả đều rất đáng sợ, nhưng không cánh nào có thể ngăn cản được con, con sở hữu kỹ năng vẽ tranh, ngón tay linh hoạt khéo léo và lòng hiếu kỳ vô tận, con cũng không thiếu sự cần cù siêng năng và nỗ lực cố gắng. Con đã từng phân tích các mô khí quản, phân tách mạch máu và những tảng thịt với dây thần kinh xung quanh cực nhỏ rồi, ngoại trừ sự chảy máu đến từ những mao mạch nhỏ không đáng kể ra, chúng hầu như không gây ra bất kỳ thương tổn nào. Khi con ôm tất cả những kiến thức và kinh nghiệm của mình, đối mặt với người bệnh thực sự khao khát được sống, che đi khuôn mặt của người đó như vậy, sẽ giống như con đang đối mặt với một xác chết, con sẽ có được sự bình tĩnh và lý trí rất lớn. Con của lúc ấy, có thể khống chế được sự sống và cái chết”.

Victor không có tinh thần và sức lực đâu để nhớ lại những lời thầy giáo đã từng nói, anh ta đã hoàn toàn chìm sâu vào cảnh giới vượt xa khỏi chuyện sinh tử. Trong thế giới ấy không có cảm giác ngần ngại do dự do tình cảm gây nên, cũng không có nỗi e dè sợ hãi vì cuộc phẫu thuật sẽ thất bại. Ở đó, chỉ có sự cắt mổ, chia tách, và sửa chữa một cách nhanh chóng và hoàn mỹ nhất thôi.

Trong mắt của Hayreddin, chàng thanh niên vụng về hoặc thường xuyên ngã sấp mặt trên boong thuyền, hoặc đánh rơi kính viễn vọng đắt tiền xuống dưới biển trở nên sắc bén giống con dao phẫu thuật bên cạnh. Bất luận là máu tươi đang chảy, hay phần xương trắng đều lộ ra ngoài, đều không cách nào khiến tâm trạng lạnh lùng bình tĩnh của người này mảy may đao động.

Chữa khỏi cho nàng đi. Vùi thanh thép vào sâu tận trong xương, sửa lại long cốt cho nàng ấy, nâng cột buồm đã bị gãy của nàng ấy lên, đặt bánh lái của nàng ấy về với đúng vị trí của nó đi.

Chữa khỏi cho nàng đi. Chiến thuyền vừa xinh đẹp lại mạnh mẽ ấy, những cánh buồm trắng ấy nên vĩnh viễn được giương cao trên mặt biển!

Lúc thần trí của Nick khôi phục lại được sự tỉnh táo, nàng nghe thấy hai giọng nói quen thuộc đang nói chuyện với nhau. Tiếng nói ấy vừa nhanh lại vừa nhẹ, tựa hồ như đi một nơi rất xa phiêu diêu bay tới, mơ hồ loáng thoáng nghe không rõ.

“...Xảy ra chuyện gì vậy, cô ấy nên tỉnh từ lâu rồi mới phải chứ, tôi đã nói là cái thứ acid sulfuric ngọt ngào đó không đáng tin rồi…”.

“...Bất kể dủng loại thuốc gì, gây mê cũng vẫn là một quá trính rất nguy hiểm. Ngủ rồi có thể không bao giờ tỉnh dậy nữa, hoặc có thể tỉnh dậy thì sau này cũng trở nên ngớ ngẩn, những trường hợp kiểu này không phải ngài đã nhìn thấy quá nhiều rồi đó sao?”

Tiếng tranh luận càng lúc càng to, cũng càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn, Nick rất muốn mở miệng chen ngang, chứng minh bản thân không bị biến thành kẻ ngớ ngẩn, nhưng cảm giác tê liệt và chóng mặt quá mạnh khiến nàng ngay cả nhấc mí mắt lên cũng không thể. Nick tiếp tục ra sức giãy giụa, cố gắng thử động đậy những bộ phận khác trên cơ thể, hoặc phát ra âm thanh be bé gì đó.

“Sớm biết sẽ thế này, thì chi bằng dùng cách bản địa mỗi khi thiếu thốn thuốc men còn hơn, cứ lấy dây thừng trói chặt vào là xong…”.

“Gây mê là điều cần thiết, không giống như phẫu thuật cưa tay chân, dưới tình trạng cơ thịt căng thẳng run rẩy, tôi không thể nào tránh không đụng đến mạch máu và các dây thần kinh được!”.

“Cậu có chắc là không dùng quá nhiều thuốc gây mê không đấy?”.

“Tất nhiên là tôi đã làm rất nhiều những thí nghiệm kiểm tra nồng độ thuốc rồi… nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc ai mới là bác sĩ ở đây hả? Tại sao tôi lại phải chịu đựng sự truy hỏi giống như đang thẩm vấn thế này hả?”.

“Thì nghiệm? Chỉ dựa vào mấy con khỉ và tinh tinh của cậu? Nếu cô ấy giống như hai loài động vật đó, giờ nên tỉnh dậy lèo nhèo kêu đói rồi mới phải!”.Đúng vào lúc đó, Nick vật lộn hồi lâu cuối cùng cũng giành lại được quyền kiểm soát cơ thể, nàng gắng gượng tách hai môi ra, nhẹ nhàng rên lên một tiếng:

“Thuyền trưởng…”.

Trong nháy mắt, toàn bộ âm thanh đều im bặt, Nick cảm giác có người chạm vào mặt mình. Nàng hít một hơi thật sâu, dủng toàn bộ sức lực nâng mí mắt lên. Hayreddin là người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của nàng, trong đôi mắt màu xanh lam mệt mỏi tràn đầy vẻ sung sướng kinh ngạc.

“Khốn kiếp, con nhóc khốn kiếp em quả nhiên là khỉ!”.

“Tôi… Tôi…”. Cái đầu nhỏ của Nick đang mải vớt vát đống từ ngữ đang chạy loạn trong đầu, cố gắng ghép chúng lại thành một câu hoàn chỉnh, nhưng nhất thời không thành công.

“Tránh ra, tránh ra!” Victor chen lên, lắc lắc tay trước mặt nàng; “Nhìn thấy gì không?”

Ánh mắt Nick di chuyển chậm chạp.

“Được rồi, bây giờ tập trung hết sức lực trả lới một vấn đề nhé, hiện giờ cô gửi beo nhiêu tiền ở chỗ Sư Tử Đỏ? À, bao nhiêu vàng chứ?”.

Vàng ư?

Những từ ngữ quan trọng nhất lượn lò xung quanh sáng lên lấp lánh, tư duy hỗn loạn giống như đồng len được guồng sợi gỡ rối, từng sợi từng sợi nhanh chóng cuốn lại với nhau. Chỉ suy nghĩ chưa đến ba giây, mồm miệng Nick đã trả lời rất rõ ràng: “Hai trăm bốn mươi mốt đồng lẻ năm xu!”.

Trí nhớ ngoan cố của Nick khiến hai người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, vừa thấy yên tâm lại vừa thấy bất lực.

“Đầu óc chưa bị hỏng, điều này chứng minh ca phẫu thuật đã thành công?” Hayreddin hỏi.

“Chỉ có thể nói là tỉ lệ sống đã được nâng lên, sau đó thuốc gây mê sẽ từ từ hết tác dụng, khảo nghiệm vẫn còn ở phía sau”. Victor cung tay múa bút viết vào cuốn sổ ghi chú chữa bệnh.

Sự chú ý của Nick đã được kéo trở lại khung cảnh xung quanh. Nàng để ý thấy mình đã không còn ở trong căn phòng có luồng ánh sáng chói mắt kia nữa, mà đã quay về phòng ngủ ấm áp mờ tối, được bọc kín trong đống vải băng và chăn y như một con nhộng.

“Tôi… sao, phần dưới lại ướt nhoét thế này… giống như đang nằm trên một vũng nước ẩm…”.

“Loại thuốc mới của Victor quá mạnh, nên em có hơi mất khống chế”. Hayreddin nở nụ cười ôn hòa nói.

“Mức độ gây mê bình thường sẽ gây ra sự mất kiểm soát, có hơn thế thì cũng quá đỗi bình thường, chẳng có gì đáng nói”. Victor đẩy mắt kính, nói với Nick bằng thái độ như vừa phát hiện ra một châu lục mới: “Điều khiến tôi cảm thấy kinh ngạc là, ngài thuyền trưởng cứ ra khỏi cửa là có tới mười sáu thị vệ vây quanh, ấy thế mà lại vô cùng lão luyện trong chuyện thay tã”.

Cái anh chàng bác sĩ gọi là “khảo nghiệm vẫn còn ở phía sau” đã tới rất nhanh.

Công dụng của thuốc gây mê hết dần, mấy giờ đầu miệng vết thương chỉ hơi tê ngứa, rất nhanh sau đó, phản ứng nho nhỏ ấy phát triển thành cơn đau đớn toàn thân, tác dụng trấn tĩnh của mười hai ounce(*) dung dịch nha phiến pha cồn thuốc dường như chỉ duy trì được trong quãng thời gian ngắn ngủi năm giây, sau đó lại là sự giày vò vô tận. Nick nghiến răng cầm cự được qua ngày đầu tiên, nhưng đến ngày thừ hai, thứ ba, cơn đau giống như đám ma quỷ vừa độc ác đến cùng cực lại vừa không biết mệt mỏi, không mảy may có dấu hiệu rời đi.

(*) Mười hai ounce tương đương với 327 gram.



Cảm giác đau đớn tựa như bị ngọn lửa dưới địa ngục nướng chín, như bị vô số những con quỷ đói khát khoan vào cơ thể, dùng cây giũa thép ép từng chút từng chút một đến tận xương, đổ dầu sôi luộc chín thịt trên cơ thể, lại lột từng miếng da trên đống máu thịt xuống. Loại tra tấn này thậm chí còn thê thảm kinh khủng hơn hết thảy những nỗi đau đớn nàng đã từng phải chịu đựng, vốn dĩ tưởng rắng phải đến cực hạn, nhưng ai ngờ mỗi phút trôi qua, cơn đau lại càng tăng lên một mức độ mới.

Hayreddin thức trắng đêm ở bên cạnh trông chừng Nick, để mặc nàng cào cánh tay và mu bàn tay mình đến nỗi máu tươi chảy đầm đìa. Hắn dùng giọng nói bình tĩnh dịu dàng an ủi vỗ về nàng, không ngừng vuốt ngược mái tóc của nàng ra sau đầu, vì cho dù chỉ là một sợi tóc dính lên khuôn mặt ẩm ướt của Nick thôi, cũng khiến nàng trong cơn đau diên dại giật tung toàn bộ những sợi tóc đó.

Việc tăng thêm mười lăm pound mà anh chàng bác sĩ yêu cầu trước đó có thể nói là vô cùng có tầm nhìn xa, vì ngay cả nước Nick cũng chẳng thể nuốt được, tốc độ tiều tụy dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Nàng khẩn thiết xin Victor cho thêm chút nha phiến, nhưng mỗi lần yêu cầu đều bị bác bỏ thẳng thừng. Theo lời của anh chàng bác sĩ, tất cả những loại thuốc giảm đau đều là món quà của quỷ dữ, anh ta không để nàng đang ở trong tình trạng vết thương chưa lành hẳn lại mắc thêm chứng bệnh nghiện nha phiến không thể cai được.

Ngày thứ ba, Nick bắt đầu lên cơn sốt, cuối cùng thời khắc nguy hiểm nhất đã đến, nếu như cơn sốt không hạ, chứng tỏ bên trong vết thương đã bắt đầu xuất hiện viêm nhiễm, rất có khả năng sẽ nhanh chóng tử vong vì nhiễm trùng máu. Khuôn mặt Nick đẫm nươc mắt, thân thể căng cứng ưỡn thành hình vòng cung đầy đau đớn trên giường, Hayreddin đè chặt lấy bả vai nàng, sống chết ấn nàng xuống giường. Đến nước này, Victor cũng chỉ còn cách trông chờ vào sức sống của chính bản thân nàng trong vô vọng mà thôi.

Nước mắt chảy xuống cổ họng khiến Nick bật ra những cơn ho khan, nhưng lại vì động chạm đến vết thương nên cả người run rẩy, nàng liều mạng tóm chặt lấy cánh tay Hayreddin, giống như đang nắm cọng rơm cứu mạng.

“Thất bại rồi? Hay là cắt đi? Bọn chúng đang cháy, đang bốc cháy… thuyền trưởng, thuyền trưởng…”. Nước mắt rơi vào tai, Nick lẩm bẩm nói năng lộn xộn.

“Tôi ở ngay đây, không đi đâu hết. Sau phẫu thuật thường sẽ lên cơn sốt, em đừng nghĩ lung tung, nhắm mắt lại cố ngủ một lát đi”.

“Nó lại cháy nữa rồi, nó vẫn luôn nguyền rủa tôi...”. Nick đột nhiên buông tay ra, tóm chặt lấy ngực mình, roẹt một tiếng, chiếc áo đang mặc rách toạc, móng tay của nàng để lại những vết máu ghê người trên ngôi sao sáu cánh được in bằng sắt nung trước ngực: “Bảo Victor cắt bỏ chúng đi! Moi chúng ra đi! Tôi không chịu nổi nữa rồi! Chúng đang nguyền rủa tôi, mỗi lần nhìn thấy tôi sống tốt hơn một chút, bọn chúng sẽ nguyền rủa tôi mất đi hết thảy!”.

Hayreddin nhanh chóng giữ chặt lấy cổ tay nàng, ngăn nàng không tiếp tục làm hại mình.

Anh chàng bác sĩ sợ nhảy dựng lên: “Cô nói vớ vẩn cái gì thế? Chỉ là vết sẹo cũ thôi mà! Cô sốt đến mụ mị rồi à?!”.

“Không phải, không phải đâu, tôi chưa bao giờ nói với mọi người… gã mục sư đó, lúc ông ta đóng dấu nung lên người tôi, ông ta nói, ông ta nói với tôi rằng: ‘Dấu nung của Satan này sẽ đi theo ngươi, ngươi sẽ bị Chúa ruồng bỏ. Sau khi chết không thể lên thiên đường, khi còn sống sẽ phải chịu đựng ngọn lửa như thiêu như đốt của địa ngục. Ăn không đủ no, áo không đủ mặc, lang thang không nhà không cửa, thân phận hèn mạt, vĩnh viễn không được sống những ngày tháng yên ổn’. Sau đó, sau đó ông ta đã bảo tất cả mọi người nhổ nước bọt lên người tôi…”.

Ảo giác do sốt cao cùng những cơn đau đớn dữ dội kéo dài liên tiếp mấy ngày liền đã đánh bại nàng, hốc mắt Nick ầng ậc nước, nỗi sợ hãi ẩn giấu từ thuở thơ bé tuôn trào: “Những lời nguyền rủa đó đã ứng nghiệm thật rồi, mỗi lần thoạt nhìn có chút chuyển biến, chỉ nháy mắt tôi sẽ mất đi tất cả… lần nào cũng như vậy, lần nào cụng như vậy hết… những vị khách đối xử tốt với tôi sẽ chết rất nhanh hoặc vứt bỏ tôi, luôn luôn ăn không no, luôn luôn ngủ không yên, luôn luôn bị đánh… mỗi lần tôi cảm thấy đã đau đớn đến cực hạn rồi, thì vẫn có những giày vò còn kinh khủng hơn ở phía sau chờ đợi tôi…”.

Hayreddin cúi người hôn lên những giọt lệ của nàng, dùng lực từng chút từng chút một vuốt ve mái tóc tóc nàng: “Được rồi, đừng nói nữa, tôi không bao giờ tin có thần linh tồn tại, những đau đớn khổ sở em phải chịu đựng đều do người khác đem đến cho em, không phải điều gì khác”.

Victor tiếp lời: “Nếu có, thì hắn ta cũng chỉ là một tên khốn thích khoanh tay đứng nhìn mà thôi. Có thể nhẫn tâm nguyền rủa một đứa trẻ những điều độc ác như vậy, sao cô lại có thể tin những lời từ kẻ phát ngôn khốn kiếp đó?”.

Nick nghẹn ngào nói: “Tôi thà rằng tin đó là giả, nhưng, nhưng tất cả những gì ông ta nói đều trở thành hiện thực rồi…”.

“Nếu muốn, tôi có thể khiến một kẻ phải chịu đựng đau khổ, cũng có thể khiến hắn cảm thấy mình như bị cả thế giới ruồng bỏ. Giết chết người thân của hắn, ám hại tất cả những người đối xử tốt với hắn, xua đuổi hắn giống như xua đuổi một con chó lang thang, khiến hắn tin rằng toàn bộ số mệnh của hắn đều bị ma quỷ nguyền rủa”. Hai tay Hayreddin giữ lấy khuôn mặt Nick, nhìn đăm đăm vào mắt nàng lớn tiếng nói: “Bọn chúng chỉ muốn ép em phát điên thôi! Nhưng tất cả đều là vô ích, em chưa bao giờ nhận thua, tiền vàng, anh em, danh dự, hết thảy những gì em có đều do bản thân em liều mạng giành lấy, không phải sao?”.

“Nhưng, nhưng tôi sợ, sợ những lời nguyền rủa ấy là thật, lỡ như là thật, vậy thì mọi thứ sẽ lại biến mất…”.

“Được rồi, hãy coi như nó đã từng có chút hiệu quả đáng ghê tởm đó đi”. Hayreddin áp lòng bàn tay lên dấu ấn bằng sắt nung trước ngực nàng, trịnh trọng nói:

“Hiện giờ tôi tuyên bố, thứ này đã hoàn toàn không còn hiệu lực, nó sẽ không còn bất kỳ tác dụng gì đối với em nữa. Từ này trở đi, em sẽ có một cuộc sống may mắn, khỏe mạnh, no đủ, vui vẻ, trường thọ, hết thảy những phúc phận muốn có trên thế gian này đều sẽ rơi xuống đầu em”.

“Amen”. Victor khẽ mỉm cười bổ sung.

Nick nghi ngờ liếc nhìn cả hai người bọn họ.

Hayreddin cũng cười nói: “Vậy, em sẽ tin tôi - Barbarossa Hayreddin, nguyên soái của Ottoman, Vua cướp biển, chủ nhân phía Đông Tây Địa Trung Hải, hay tin gã giáo sĩ nhà quê mồm miệng phun toàn những thứ vớ vẩn kia?”.

Giọng nói của hắn chứa đầy vẻ uy nghiêm, trong ánh mắt hắn là vẻ tự tin kiên định không gì lay chuyển được. Nick cảm nhận được một luồng dũng khí từ từ dâng lên trong trái tim, nàng tín nhiệm hắn, ỷ lại và sùng bái hắn, thứ tình cảm mãnh liệt ấy hòa tan nỗi sợ hãi từ những lời nguyền.

“Nhưng thật sự rất đau, rất rất đau, đợi sau khi chết xuống địa ngục rồi, có phải tôi sẽ còn gặp phải sự giày vò kinh khủng hơn đúng không?”.

“Bé con, chúng ta đều sẽ xuống địa ngục, có lẽ anh chàng bác sĩ sẽ là ngoại lệ…”.

Victor bất mãn hừ một tiếng.

“Nói nhỏ cho em một bí mật”. Hayreddin khẽ nói: “Nhân gian chính là địa ngục. Thế giới sau khi chết chẳng qua cũng chỉ là nhiều hơn một đống lửa diêm sinh thôi mà, không khác gì khoang pháo cả”.

“Thật không?”.

“Thật. Dựa vào tuổi tác mà nói, nhất định tôi sẽ đi trước em, đến lúc đó, tôi sẽ cùng Ilyas đánh chiếm một thiên hạ khác, đợi em đến tìm tôi”. Hắn nói bằng thái độ của một bậc quân vương.

Trước mặt Nick dường như lại xuất hiện những cảnh tượng nhìn thấy lúc hôn mê: Mặt biển tối đen khôn một tia sáng, vắng mặt trời đỏ tươi như máu vĩnh viễn không bao giờ lặn.

Thì ra là như vậy.

Vẻ âm u tan đi, Nick cảm thấy gánh nặng suốt nhiều năm qua trên ngực mình cuối cùng đã trở nên nhẹ bẫng, hơi ấm tràn đến toàn bộ cơ thể, giống như được rửa tội một lần nữa. Khuôn mặt vẫn vương đầy nước mắt của nàng nặn ra một nụ cười méo xệch:

“Đến lúc ấy, ngài sẽ giữ lại một chức vụ tốt cho tôi chứ, thuyền trưởng?”.

“Đương nhiên rồi, bé con ạ”. Hayreddin dịu dàng hôn lên trán nàng; “Ở dưới địa ngục, tôi sẽ giữ lại vị trí tiền lương cao nhất, còn có cả một phòng riêng cho em nữa. Tất cả những kẻ ngạo mạn, bất công, dối trá tàn nhẫn sẽ phải khóc lóc cầu xin sự tha thứ trước mặt chúng ta. Giờ thì nhắm mắt lại, cố ngủ một giấc đi nhé”.

“Tôi có thể ăn một cục kẹo không?”. Nick nài nỉ nói: “Miệng tôi chẳng nếm được vị gì ngoài vị đắng”.

‘Khi đang bị sốt ăn đường sẽ bị ho đấy”. Victor vửa đứt lời, ánh mắt Nick liền lộ vẻ thất vọng.

Hayreddin nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng, có lẽ hôm nay sẽ có một ngoại lệ”.

Hắn đi ra, nhanh chóng mang về một cục kẹo hạnh nhân cứng, lột vỏ rồi đút vào miệng nàng.

“Ngon thật, rất ngọt…”.

Có được lời hứa và sự vỗ về an ủi cảu cục kẹo, Nick cảm thấy bình tĩnh một cách kỳ lạ. Miệng nàng ngậm cục kẹo, mặt vương nước mắt, chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hải Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook