Quyển 1 - Chương 11: Tội
Phạn Tạp
31/08/2013
Mấy người đàn ông che mặt này chạy trốn khá chuyên nghiệp. Bọn họ chui qua lách lại trong đám động, lẩn nhanh như trạch khiến Nick với vóc người thấp bé khó mà thấy rõ được hướng đi của chúng. Cuối cùng cô phải nhảy bật lên, đạp lên xe đẩy của mấy người bán hàng rong và cọc gỗ dựng lều của các hàng buôn ven đường để đuổi theo. Đợi đến khi Karl trông chừng Victor tạm thời xử lý xong vết thương của mình thì đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Nick đuổi theo một lúc lâu thì phát hiện đám người kia vừa ra khỏi chợ liền tản ra, chạy về phía các dãy nhà phía nam thành phố Algiers. Nơi đó là khu ổ chuột, phòng ốc thấp bé, ẩm thấp lại có nhiều ngõ nhỏ, rất thích hợp để lẩn trốn. Trên đường đuổi bắt, Nick đã chém đứt tay một người, lúc này cô chỉ còn cách lần theo vết máu đuổi theo vào trong khu ổ chuột.
Vết máu tuy đứt quãng, nhưng vẫn không bị mất dấu. Nick chạy càng đi sâu vào trong, từng con đường nhỏ phức tạp như mê cung, ngõ tắt âm u chật hẹp. Thỉnh thoảng có gặp được ai đấy thì họ cũng đều vội vàng kéo áo choàng lấm lem che lấy, tránh né.
Nick thầm nghĩ mình chỉ cần bắt được một tên là được, không biết vết thương của Victor có nặng không nữa?
Địa hình phức tạp, Nick thận trọng tiến về phía trước, phát huy mọi giác quan nhưng một con báo từ từ dò xét chung quanh. Bỗng nhiên, hai mắt cô tỏa sáng, cô nhìn thấy một cái bóng trắng hiện lên ở góc rẽ phía trước. Nick lập tức xông đến, rẽ trái rẽ phải mấy lần, cuối cùng cũng dồn được người đàn ông kia vào ngõ cụt.
"Đội trưởng Nick của đội xung phong..."
Giọng nói trầm thấp mơ hồ vang lên từ sau chiếc mặt nạ.
"Nhận ra tôi mà còn dám chạy." Nick nắm chặt lưỡi hái, giọng nói lạnh như băng: "Ngươi chạy không thoát đâu, mau khai ra ông chủ phía sau ngươi là ai thì tôi sẽ tha chết cho."
"Ha ha ha ha... Rốt cuộc thì ai mới là kẻ chạy không thoát đây..."
Sau khi nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của người đàn ông kia. Nick sững sờ trông thấy phía sau mình bỗng nhiên ùa ra một đám người, trên đỉnh đầu cô còn có một cái lưới đánh cá to thật to đang rơi ụp xuống.
Nick theo phản xạ định rút đao vung lên thì phát hiện ra một vấn đề trí mạng. Nơi này quá chật hẹp, binh khí dài căn bản không thể múa may nổi. Còn tấm lưới đánh cá dường như được đặc biệt chuẩn bị để đối phó với cô, trên từng mấu lưới quấn đầy thanh sắt, Nick chém mãi không đứt được, mà lưỡi hái lại nó kéo vướng lại.
"Giữ chặt lưới! Bắt lấy nó!"
Kẻ địch phía sau nhào tới, cố gắng bắt sống Nick.
Ưu thế hóa thành nhược điểm, Nick vô cùng quyết đoán vứt lưỡi hái đã bị quấn vào chiếc lưới qua một bên, sau đó lách người thoát ra. Tiếp đó, cô rút dao găm giấu trong giày ra, chuẩn bị đánh tập thể. Nhược điểm của cô là thể lực không cao, vóc người nhỏ nhắn, cánh tay nhỏ bé, cực kỳ bất lợi trong việc đánh giáp lá cà. Nếu cô để bọn chúng tóm được trong nơi chật hẹp thế này, e là khó mà thoát thân được.
Hải Yêu đã rút ra binh khí thì đối phương cũng không mơ đến chuyện có thể bắt sống nữa. Tất cả cùng rút kiếm nhào đến. Trong khoảng không gian nhỏ hẹp chưa đến một thước rưỡi đan xen mấy đường kiếm lấp lánh ánh sáng. Đao quang kiếm ảnh đan xen trong một không gian nhỏ hẹp chỉ khoảng một thước rưỡi. Tốc độ của Nick cực kỳ nhanh, cộng thêm dáng người nhỏ bé, cô ngay lập tức đánh về phía gã đàn ông đứng gần mình nhất, ba nhát dao găm ghim xuống rút lên, máu tươi lập tức phun ra, văng hết cả vào mặt cô.
Nhờ mấy năm lăn lộn dưới tầng đáy của xã hội, Nick đã quá quen với những chiêu trò khi đánh giáp lá cà thế này, đặc biệt nhất là trong những tình huống bị người ta vây bắt, một mình đối đầu với nhiều người.
Sau khi chạy được ra ngoài, cô đá mạnh vào đầu gối của kẻ địch bên cạnh. Đây là chỗ yếu nhất trên chân người, chỉ cần đánh đúng vị trí thì dù lực đánh không lớn cũng đủ làm hắn đau đến chết đi sống lại. Gã vừa bị đá kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã lăn xuống đất. Tuy nhiên, dù sức chiến đấu của cô cực kỳ dũng mãnh, nhưng ở một nơi chật hẹp thế này, kẻ địch lại đông, lúc cô đánh ngã được hai người thì bản thân cũng lãnh một cú đá vào bụng.
Động tác của Nick bắt đầu có phần chậm lại, cô nín thở nhịn đau. Cô thấy đối phương chưa kịp hồi sức sau đợt tấn công đầu tiên, lập tức nhân cơ hội rút dao găm bên bắp đùi ra, nhẹ nhàng chặt đứt gân chân và gân bắp thịt của người kia.
Máu phun ra như suối, phát ra ra từng tiếng róc rách. Lúc này cả người Hải Yêu đã ướt đẫm máu tươi, cô đứng trong bóng tối trông như một sinh vật dữ tợn nhất thế giới. Từng dao từng dao đâm xuống vị trí trí mạng của đối thủ, nơi không thể nào cứu chữa được.
Đến khi Karl tìm được đến nơi này, đập vào mắt anh là một cảnh tượng vô cùng kinh khủng, trên mặt đất toàn là máu là thịt, ruột gan rơi đầy. Khung cảnh này so với bức tranh vẽ về địa ngục của Michelangelo còn muốn tàn khốc hơn nữa, vì nó có thêm một điểm đầy mùi máu tanh, vô cùng chân thật. Nick dựa lưng vào tường, ngồi xuống giữa đống xác chết, toàn thân không có chỗ nào là không có máu. (1)
"Ây, anh đến chậm rồi."
Nick ngồi trong góc tối, thều thào lên tiếng. Tóc cô nhỏ xuống từng giọt từng giọt máu tươi, áo sơmi đã bị xé nát, một bên bả vai và ngực đã bị lộ ra ngoài. Ngôi sao sáu cánh màu xanh trên lồng ngực đã biến thành màu đỏ máu. Tim của Karl càng lúc càng đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh ta vội nhào đến:
"Cô bị thương ở đâu?"
Nick hơi lắc đầu, giọng nói như chẳng còn chút hơi sức nào: "Kiệt sức thôi, không bị thương ở đâu cả, đều là máu của người khác đấy."
Karl run rẩy lau những vết máu dính trên người cô. Đúng là không có vết thương lớn. Hốc mắt của anh dần đỏ lên.
Anh đã thề phải bảo vệ cô nhưng anh lại luôn đến chậm. Vào cái ngày bất hạnh của mấy năm về trước đã chậm, và hôm nay cũng vẫn chậm.
"Đừng làm nữa, đừng làm công việc này nữa..." Kỵ sĩ dựa đầu vào trước ngực Nick, giọng nói run rẩy như lá rụng mùa thu. Nếu không phải anh đang kích động và đau lòng đến tột cùng thì anh sẽ không dám làm ra chuyện thất lễ như vậy.
"Tôi sẽ nuôi em, bảo vệ em, đừng làm công việc này nữa! Dơ bẩn, tàn ác, nguy hiểm... Em vốn phải mặc những bộ váy xinh đẹp, mỗi ngày khiêu vũ..."
Nick không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn không gian u tối của con hẻm trước mặt. Đột nhiên cô hiểu ra gì sao cô lại không thích Karl rồi.
Cô tự dựa vào sức lực của mình để kiếm cơm, vẫn luôn vô tư thoải mái. Chỉ có người này cảm thấy cô thực đáng thương, rất nhỏ đuối. Sự cố gắng của cô, giá trị tồn tại của cô, tất cả trong mắt anh ta đều không cần thiết.
Nick cúi đầu, gương mặt đầy máu không chút cảm xúc, ánh mắt trống rỗng vô hồn: "Karl, chúng ta căn bản không phải người chung một đường."
"Cậu muốn để cô ấy ở chỗ này đến bao giờ?"
Một bóng người màu đỏ chạy tới đẩy Karl sang một bên.
Hayreddin tức giận thở hổn hển, anh cởi áo khoác trắng của mình ra, quấn quanh người Nick rồi ôm vào trong ngực. Tiếp đó anh lại lớn tiếng dạy dỗ: "Giặc cùng đường chớ đuổi, không ai dạy cô chuyện này sao? Lưới đánh cá, đường cùng, đối phương đã sớm nghiên cứu kỹ về cô rồi!"
"Không ai dạy tôi cả. Bình thường tôi đều đuổi theo tới cùng..." Nick nhỏ giọng phản bác. Cô thấy ngực Hayreddin phập phồng thở gấo liền nói tiếp: "Thuyền trưởng, không phải ngài cũng đuổi theo tới đây sao?"
"Tôi đây là dẫn người đến đánh hang ổ của bọn chúng, không giống với kiểu liều lĩnh ngu ngốc như cô. Họ có thể vây đánh cô thì sẽ không chỉ có một mình. Hôm nay chẳng may cô chết, chẳng những không có ai thương hại mà còn bị chửi là đồ ngu nữa." Hayreddin đi khỏi con hẻm nhỏ hẹp, sai người đang đứng bên ngoài vào khám nghiệm mấy xác chết. Khu ổ chuột ngay lập tức bị bao vây, mỗi gian nhà, mỗi túp lều đều lần lượt bị lục soát. Một lúc sau, quả nhiên bắt được đồng bọn của lũ ám sát.
"Thuyền trưởng, là người châu Âu."
Người thủy thủ có kinh nghiệm nghiên cứu vũ khí, xác định thanh đao của mấy người kia không giống với đao của người Bắc Phi, mà là kiếm bản rộng. Bỏ áo choàng che mặt của chúng ra thì thấy làn da bên trong cũng không phải màu ngăm đen giống người thường xuyên sống ở sa mạc mà là màu trắng nõn của người châu Âu.
"Được đấy... Giữa ban ngày mà dám làm chuyện mờ ám, chỉ không biết là lão già giáo hoàng hay mấy con chó thủ hạ của lão ta làm nữa." Hayreddin cười rộ lên, đôi mắt màu lam nhạt lạnh như băng. "Áp giải chúng lên thuyền rồi hỏi tiếp. Cẩn thận, đừng để bọn chúng tự tử, cũng đừng giết bọn chúng."
Sau khi dặn dò xong xuôi mọi thứ, anh ôm Nick sải bước đi về phía cung điện trên núi.
Nick nhỏ giọng hỏi: "Tôi đang mệt lắm, tôi có thể về nhà nghỉ ngơi một lát rồi lại đi theo ngài được không?"
Hayreddin cũng không thèm nhìn cô: "Từ nay về sau cô sẽ ngủ trên núi. Sư tử tôi nuôi có khi còn thông minh hơn cô, cô cần phải được giáo dục lại một lần nữa."
Nick còn định nói nữa nhưng Hayreddin lập tức trừng mắt nhìn cô, nói: "Còn dám cãi nữa? Nói nhiều thì trừ tiền lương."
Nick lập tức câm như hến, đi được một đoạn lại không nhịn được nói nhỏ: "Vàng của tôi vẫn còn để ở nhà Serra..."
Nick cứ thế bị áp tải đến ở trong cung điện của ngài thuyền trưởng. Đương nhiên cô không phải trường hợp đặc biệt, trước khi chưa tìm hiểu rõ được nhóm người ám sát kia thì toàn bộ thuyền viên cao cấp đều nhận được lời mời đến làm khách tại cung điện.
...
"Ê, thế nào gọi là không phải trường hợp đặc biệt. Tất cả mọi người đều là 'được mời đến nhưng không đến cũng không sao', chỉ có tôi mới bị bắt phải chuyển nhà thôi." Nick oán trách, không có Serra, cô ngủ không ngon giấc.
"Cô là động vật sao? Phải ở trong địa bàn được đánh dấu bằng nước tiểu mới có thể thoải mái à? Chỗ này có gì không tốt, vệ sinh sạch sẽ, không khí trong lành yên tĩnh. Trong thành thì sao, ồn ào, bụi bặm, muốn có chút thời gian đọc sách cũng không có..." Đầu Victor được quấn băng gạc trắng dầy, một tay bó bột, một tay lật sách. Anh vô cùng bất mãn với sự quấy rầy của Nick: "Này này! Đừng có vứt rác ra nền nhà! Lát nữa tôi còn phải lau đấy... Tôi nói này, có người nào đi thăm bệnh như thế không? Chỉ gây thêm phiền toái!!"
Nick nhét miếng bánh ngọt cuối cùng vào miệng rồi vỗ tay phủi bụi. Cô nói một cách hùng hồn: "Tôi mang theo trái cây, thành tâm thành ý đến thăm anh mà."
"Hừ, cái gì mang trái cây? Cái này chẳng phải cô tịch thu được trên hành lang sao? Một đồng bạc có thể mua được bảy gánh hoa quả. Đồ keo kiệt, tưởng tôi không biết cô là người thế nào sao?"
Victor chỉ một câu đã nói toạc ra mọi thứ, nhưng da mặt của Nick rất dày, cô chỉ nhún vai nói: "Dù sao thì tôi cũng đã mang tới mà. Victor, anh nói xem, thuyền trưởng kiêng ăn vặt, trong nhà ngài ấy bày biện nhiều đồ ăn ngon làm chi. Còn có suối phun nữa chứ, trong thành muốn lấy nước đều phải xếp hàng dài nhưng nơi này thì mười bước là có một cái hồ cảnh. Phòng tắm của thuyền trưởng còn rộng dài như cái ao lớn nữa!"
Nick vừa nói vừa giơ tay múa chân, cái bồn tắm kia có thể đựng rất là nhiều nước nhá.
"Cái gì gọi là khoe khoang? Đó chính là phung phí ở những thứ không cần đến, một người làm được nhiều mà tiêu xài ít thì sao có thể được? Thuyền trưởng làm thế cũng chứng tỏ ngài là người có tiền thôi."
"Ai mà chả biết ngài ấy có tiền..." Nick nhỏ giọng than thở. Cột chống trong cung điện còn làm bằng cả khối bảo thạch thì biết rồi đấy.
"Biết thôi chưa đủ. Loài người là giống động vật thích bợ đỡ, mắt thấy mới tin là thật. Chỉ có nhìn thấy mình hào hoa xa xỉ thì họ mới tâm phục khẩu phục, trong lòng mới sinh ra sự kính sợ." Victor bình thản nói với gương mặt không chút cảm xúc. Những chuyện như thế này, anh thấy đã nhiều rồi. Suy nghĩ một chút, anh lại hỏi:
"Cái tên tóc vàng lúc nào cũng dính lấy cô đâu?":
"Ai biết được! Từ trận chiến trên phố đến giờ chưa từng gặp lại, chắc về châu Âu luôn rồi." Thiếu người này, cô cảm thấy tai mình được thanh tĩnh hơn.
Victor gật đầu: "Đi hóa ra lại hay. Người này vừa nhìn đã biết trong đầu mang nặng tư tưởng trung quân ái quốc, tin theo thượng đế, muốn anh ta làm hải tặc giết người cướp của không bằng để anh ta tự sát cho xong."
"Tin thượng đế, hừ..." Nick bĩu môi, hỏi tiếp: "Victor, trông anh cũng không không giống cướp biển, anh lớn lên như thế nào vậy?"
Bác sĩ: "Mặc quần áo lụa thêu hoa, mỗi ngày đều khiêu vũ."
Nick: "Nghe thật là nhàm chán."
Bác sĩ: "Đúng vậy, may mà lớn lên cũng không bị lệch lạc gì."
Cùng lúc đó, ở phòng khách.
"Đúng là người Tây Ban Nha."
Trong phòng giam trên thuyền, Alonzo đang báo cáo cho Hayreddin: "Sáu người nọ được tách ra thẩm vấn, khẩu âm không thể lệch đi đâu được. Họ là người dưới trướng của quốc vương Charles đệ ngũ. Tên cầm đầu khai rằng sứ giả của giáo hoàng đã từng tới vương cung."
"Đúng là giáo hoàng sao..." Hayreddin gật đầu. Các quốc gia theo đạo Cơ Đốc ở châu Âu, trên danh nghĩa đều phải nghe theo lệnh của giáo hoàng. Anh đã nhiều lần cướp bóc thuyền châu Âu, cũng khiến các quốc gia ấy chịu lỗ không ít. Quốc vương Tây Ban Nha nể mặt giáo hoàng, phái người tới ám sát cũng có thể hiểu được.
Nhưng vì kết quả này quá đơn giản nên Hayreddin cảm thấy không được yên tâm cho lắm.
"Không hỏi thêm được điều gì khác sao?" Hayreddin hỏi.
"Ặc, những điều khác đều là những vụ bê bối linh tinh của quốc vương bọn họ và giáo đình, cũng không liên quan gì đến chúng ta." Alonzo nói: "Thuyền trường, tôi đã cố hết sức nhưng tên cầm đầu kia cũng không biết nhiều chuyện lắm. Đánh hắn đến gần chết cũng chỉ khai mình nhận được mệnh lệnh từ quốc vương. Hiện giờ, Red Lion chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của người châu Âu."
"Ừ, vất vả cho cậu rồi Alonzo. Tù binh cứ xử lý theo cách bình thường." Hayreddin cười cười, khen ngợi: "Không có cậu, tình báo của tôi chắc phải thiếu đi một nửa."
"Có gì đâu, tôi chỉ vâng lệnh của ngài thôi..." Alonzo có chút kích động. Thuyền trưởng rất ít khi khen người khác nhưng chỉ cần ngài ấy nói ra miệng thì tuyệt đối sẽ có thưởng. Hoặc là mỹ nữ, hoặc là tiền tài, tóm lại là sẽ không thiếu ưu đãi.
"Gần đây thuyền chúng ta đã nhiều thêm, cách thức hoạt động cũng thay đổi rất nhiều, đúng là thiếu người. Chỉ cần chịu khó cố gắng, cơ hội vượt trội sẽ rất nhiều." Hayreddin cười híp mắt, nói qua loa về phương hướng phát triển của đội thuyền.
Alonzo đang vui mừng, phấn chấn, ngây ngất trong suy nghĩ của chính mình thì trong đình viện phía xa xa truyền đến từng tiếng thét to:
"Xuy! Xuy! Ham, chạy nhanh nào... bên trái... không không, bên phải..."
Alonzo vừa quay đầu nhìn ra ngoài liền thấy có một bóng người đang cưỡi con sư tử mà thuyền trưởng nuôi, người đó còn đưa tay nắm cái bờm của nó để khống chế lái trái lái phải nữa. Sư tử bực bội rung chân nhưng không hất người đang ngồi phía trên xuống.
"Ha ha, đội trưởng Nick thật lợi hại." Alonzo chắc lưỡi. Con sư tử này tuy đã được thuần dưỡng nhưng hoang tính hung hãn thì vẫn còn. Trừ chủ nhân Hayreddin ra thì những người khác vẫn bị nó coi như là mồi ngon, chưa từng có ai ngoài thuyền trưởng có thể sai khiến được nó như thế. Tuy nhiên, sự kinh ngạc của hắn còn có một tầng ý nghĩ khác. Đội trưởng có thể chạy loạn trong cung điện thế kia có thể thấy thuyền trưởng tin tưởng Nick như thế nào.
"Nhóc con kia thực coi đây là nhà mình sao." Hayreddin phì cười, bản thân anh cũng cảm thấy kỳ lạ với sự dung túng của mình.
Một cô gái xinh đẹp, một thanh đao sắc bén, một cao thủ về chiến đấu, cứ nắm trong tay là tốt nhất, làm mất thì biết đi đâu mà tìm. Việc này chưa bao giờ làm anh đau đầu. Hayreddin là một người mến mộ nhân tài, nhưng chưa từng coi trọng người nào như vậy.
Anh luôn không kiềm được mà suy nghĩ xem Nick cần vũ khí như thế nào, trợ thủ ra sao thì phù hợp với cô rồi còn tỉ mỉ dạy cô những chỗ thiếu sót để cô có thể phát huy hết ưu thế của mình. Thậm chí cả phương thức chiến đấu của đội thuyền cũng được thay đổi vì Nick.
Hayreddin nghĩ, chắc đây là do anh muốn giảm phí tổn.
Đầu tư lớn như thế, chẳng may để cô chết thì có thể còn phiền toái hơn cả thuần phục thêm một con sư tử nữa.
Được rồi, đây là đạo lý buôn bán đơn giản mà. Hayreddin cảm thấy mình đã suy nghĩ thông suốt. Anh đầu tư không chỉ tiền tài mà còn cả tâm huyết nữa.
Bất kể người ám sát là do ai phái tới thì hành động của đội thuyền vẫn diễn ra như thường. Hơn mười ngày sau, Red Lion vẫn tiếp tục vung tay mua thêm hai chiếc thuyền mới. Việc tuyển chọn thuyền viên mới dĩ nhiên vẫn là trách nhiệm của đội trưởng đội xung phong.
Nick vác lưỡi hái đứng trên quảng trưởng, cẩn thận thử nghiệm tài năng của người mới. Lấy cô làm mốc, trong vòng bán kính mười thước vây quanh đều là những tên hải tặc với hai con mắt kính sợ. Chỉ có những nhân tài được gọi tên mới dám đi vào.
Tên này không được, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng sinh mệnh đứt gãy. Thôi, miễn cưỡng cho qua, đại khái có thể chịu đựng được ba tháng...
Nick bỏ lưỡi đao trên vũ khí của mình ra, chỉ cầm thanh gỗ tấn công. Cô chưa từng trải qua huấn luyện chính quy nên không biết thế nào là nương tay, đánh có chừng mực, nếu cô dùng lưỡi đao chắc chém chết người mất. Mặt trời dần lên cao tới đỉnh đầu, một đám người bị đánh đòn đau nằm vật một chỗ kêu gào. Nick bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Đang lúc thất thần thì một bóng lưng cao lớn đứng trước mặt cô.
Mái tóc màu vàng kim vẫn chói mắt như cũ. Từ ngày đó đến giờ, mái tóc cũng đã dài ra một chút nhưng vẫn luôn được buộc gọn gàng ở sau đầu. Mấy sợi tóc mái xõa trước gương mặt rám nắng. Tay áo sơmi rộng được cuốn lên đến bắp tay để lộ cơ thịt rắn chắc. Cách ăn mặc này có thể nhìn thấy ở bất kỳ tên cướp biển nào tại thành phố Algiers này.
Nick nhìn hình xăm trên cổ tay của người thanh niên tóc vàng, sững sờ hỏi:
"Karl? Tôi không nhận nhầm người đấy chứ? Anh bị cái quỷ gì ám ảnh vậy?" Một người coi trọng hình tượng bên ngoài và lễ nghĩ một cách tuyệt đối nay bỗng nhiên ăn mặc xuềnh xoàng, lại còn xăm trổ trên người nữa!
Người thanh niên lắc đầu: "Đội trưởng Nick, tôi tới đây để ứng tuyển lên thuyền."
"Nơi này chỉ nhận cướp biển, không nhận người hầu đâu, đặc biệt là một người hầu suốt ngày thích lải nhải." Nick đặc biệt nhấn mạnh.
"Tôi đến đây để xin làm hải tặc." Karl để lộ vũ khí bên hông ra ngoài. Đó là một thanh kiếm to của kỵ sĩ và một thanh kiếm nhỏ dùng để chiến đấu.
Nhìn gương mặt chân thành của anh, Nick lạnh lùng nói: "Anh nghĩ thông suốt rồi sao? Chúng tôi đang tuyển kẻ biết giết người cướp của, không có lòng thương hại, sự khoan dung và càng đặc biệt không có cái nhân cách phẩm đức chó má gì đó cả."
Karl xiết chặt chuôi kiếm, nhìn thẳng vào mắt cô: "Tôi tới đây chính là để nhận một công việc như vậy."
"Được rồi, rút vũ khí của anh ra đi, để tôi thử xem." Nick lắp lưỡi đao vào, cổ tay vừa xoay một cái đã phát ra tiếng gió vù vù. Trước bao con mắt, người thanh niên đã dùng võ nghệ của mình để chứng minh tư cách lên thuyền.
Karl sẽ không bao giờ hạ thủ lưu tình nữa.
Lòng thương hại của anh sẽ làm liên lụy cô. Anh khoan dung sẽ gián tiếp sát hại cô. Anh không thể tiếp tục ảo tưởng về cô với một thiên đường đầy màu hồng nữa. Kẻ thù của cô rất nhiều, người giúp cô lại quá ít, từ quá khứ đến tương lai vẫn luôn là như thế.
Bắt đầu từ thời phút này, biệt danh "Cerberus - Karl" đã truyền đi vang dội khắp hải vực. Một hải tặc có mái tóc màu vàng vẫn luôn âm thầm lặng lẽ đi theo phía sau Hải Yêu, nhưng dưới đao của anh ta là vô số vong hồn. (2)
Đêm khuya, Victor khép quyển sách y dược lại, anh định đi lên trên boong thuyền để hóng gió, thì nhìn thấy trước cửa sổ phía cuối hành lang có một bóng người đang quỳ.
Ánh trăng màu bạc phủ xuống mái tóc màu vàng kim tạo thành một màn sương lạnh. Người thanh niên nắm lấy cây thập giá trước cổ, cúi đầu cầu nguyện.
"Cậu cầu thượng đế cái gì? Cầu ông ta khoan dung cho tội ác lạm sát vô tội vạ của cậu sao? Hay là cầu ông ta khôi phục danh dự kỵ sĩ?" Victor cười, lạnh lùng nói: "Tôi biết, một người chính trực và thuần khiến như cậu vĩnh viễn sẽ không thể thanh đổi quan niệm đã ăn sâu vào đầu. Cậu vẫn cảm thấy chúng tôi là một lũ tội phạm dơ bẩn chứ gì?"
"Tôi đã sớm không phải là một kỵ sĩ." Karl cũng không quay đầu lại. Quan niệm không thay đổi nhưng có thể vặn vẹo vì tín niệm.
...
Tôi thề sẽ đối xử tử tế với kẻ yếu.
Tôi thề sẽ đấu tranh với mọi sai lầm.
Tôi thề không đánh người không có vũ khí.
Tôi thề không tổn thương người vô tội.
Tôi thề sẽ không bao giờ thay đổi thứ mà mình yêu thích.
...
"Những lời thề của tôi đã bị chính bản thân tôi phá vỡ, tôi không cầu người khoan dung."
"A, vậy có phải cậu cầu thượng đế khôi phục thân phận cho Nick, cầu cho cô ấy trở thành hình tượng như cậu vẫn mong đợi? Mặc váy đẹp, khiêu vũ mỗi ngày?" Victor cười nhạo.
"Không! Lựa chọn sống như thế nào là quyền của cô ấy."
Người thanh niên đặt một nụ hôn lên cây thánh giá. Một nụ hôn nhẹ nhàng cẩn thận như đối với người mà mình trân trọng và yêu quý nhất.
"Tôi chỉ cầu nguyện toàn bộ tội nghiệt của cô ấy đều chuyển hết cho tôi, để cô ấy có thể có được tất cả những thứ nên thuộc về cô ấy."
Amen!
Nick đuổi theo một lúc lâu thì phát hiện đám người kia vừa ra khỏi chợ liền tản ra, chạy về phía các dãy nhà phía nam thành phố Algiers. Nơi đó là khu ổ chuột, phòng ốc thấp bé, ẩm thấp lại có nhiều ngõ nhỏ, rất thích hợp để lẩn trốn. Trên đường đuổi bắt, Nick đã chém đứt tay một người, lúc này cô chỉ còn cách lần theo vết máu đuổi theo vào trong khu ổ chuột.
Vết máu tuy đứt quãng, nhưng vẫn không bị mất dấu. Nick chạy càng đi sâu vào trong, từng con đường nhỏ phức tạp như mê cung, ngõ tắt âm u chật hẹp. Thỉnh thoảng có gặp được ai đấy thì họ cũng đều vội vàng kéo áo choàng lấm lem che lấy, tránh né.
Nick thầm nghĩ mình chỉ cần bắt được một tên là được, không biết vết thương của Victor có nặng không nữa?
Địa hình phức tạp, Nick thận trọng tiến về phía trước, phát huy mọi giác quan nhưng một con báo từ từ dò xét chung quanh. Bỗng nhiên, hai mắt cô tỏa sáng, cô nhìn thấy một cái bóng trắng hiện lên ở góc rẽ phía trước. Nick lập tức xông đến, rẽ trái rẽ phải mấy lần, cuối cùng cũng dồn được người đàn ông kia vào ngõ cụt.
"Đội trưởng Nick của đội xung phong..."
Giọng nói trầm thấp mơ hồ vang lên từ sau chiếc mặt nạ.
"Nhận ra tôi mà còn dám chạy." Nick nắm chặt lưỡi hái, giọng nói lạnh như băng: "Ngươi chạy không thoát đâu, mau khai ra ông chủ phía sau ngươi là ai thì tôi sẽ tha chết cho."
"Ha ha ha ha... Rốt cuộc thì ai mới là kẻ chạy không thoát đây..."
Sau khi nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của người đàn ông kia. Nick sững sờ trông thấy phía sau mình bỗng nhiên ùa ra một đám người, trên đỉnh đầu cô còn có một cái lưới đánh cá to thật to đang rơi ụp xuống.
Nick theo phản xạ định rút đao vung lên thì phát hiện ra một vấn đề trí mạng. Nơi này quá chật hẹp, binh khí dài căn bản không thể múa may nổi. Còn tấm lưới đánh cá dường như được đặc biệt chuẩn bị để đối phó với cô, trên từng mấu lưới quấn đầy thanh sắt, Nick chém mãi không đứt được, mà lưỡi hái lại nó kéo vướng lại.
"Giữ chặt lưới! Bắt lấy nó!"
Kẻ địch phía sau nhào tới, cố gắng bắt sống Nick.
Ưu thế hóa thành nhược điểm, Nick vô cùng quyết đoán vứt lưỡi hái đã bị quấn vào chiếc lưới qua một bên, sau đó lách người thoát ra. Tiếp đó, cô rút dao găm giấu trong giày ra, chuẩn bị đánh tập thể. Nhược điểm của cô là thể lực không cao, vóc người nhỏ nhắn, cánh tay nhỏ bé, cực kỳ bất lợi trong việc đánh giáp lá cà. Nếu cô để bọn chúng tóm được trong nơi chật hẹp thế này, e là khó mà thoát thân được.
Hải Yêu đã rút ra binh khí thì đối phương cũng không mơ đến chuyện có thể bắt sống nữa. Tất cả cùng rút kiếm nhào đến. Trong khoảng không gian nhỏ hẹp chưa đến một thước rưỡi đan xen mấy đường kiếm lấp lánh ánh sáng. Đao quang kiếm ảnh đan xen trong một không gian nhỏ hẹp chỉ khoảng một thước rưỡi. Tốc độ của Nick cực kỳ nhanh, cộng thêm dáng người nhỏ bé, cô ngay lập tức đánh về phía gã đàn ông đứng gần mình nhất, ba nhát dao găm ghim xuống rút lên, máu tươi lập tức phun ra, văng hết cả vào mặt cô.
Nhờ mấy năm lăn lộn dưới tầng đáy của xã hội, Nick đã quá quen với những chiêu trò khi đánh giáp lá cà thế này, đặc biệt nhất là trong những tình huống bị người ta vây bắt, một mình đối đầu với nhiều người.
Sau khi chạy được ra ngoài, cô đá mạnh vào đầu gối của kẻ địch bên cạnh. Đây là chỗ yếu nhất trên chân người, chỉ cần đánh đúng vị trí thì dù lực đánh không lớn cũng đủ làm hắn đau đến chết đi sống lại. Gã vừa bị đá kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã lăn xuống đất. Tuy nhiên, dù sức chiến đấu của cô cực kỳ dũng mãnh, nhưng ở một nơi chật hẹp thế này, kẻ địch lại đông, lúc cô đánh ngã được hai người thì bản thân cũng lãnh một cú đá vào bụng.
Động tác của Nick bắt đầu có phần chậm lại, cô nín thở nhịn đau. Cô thấy đối phương chưa kịp hồi sức sau đợt tấn công đầu tiên, lập tức nhân cơ hội rút dao găm bên bắp đùi ra, nhẹ nhàng chặt đứt gân chân và gân bắp thịt của người kia.
Máu phun ra như suối, phát ra ra từng tiếng róc rách. Lúc này cả người Hải Yêu đã ướt đẫm máu tươi, cô đứng trong bóng tối trông như một sinh vật dữ tợn nhất thế giới. Từng dao từng dao đâm xuống vị trí trí mạng của đối thủ, nơi không thể nào cứu chữa được.
Đến khi Karl tìm được đến nơi này, đập vào mắt anh là một cảnh tượng vô cùng kinh khủng, trên mặt đất toàn là máu là thịt, ruột gan rơi đầy. Khung cảnh này so với bức tranh vẽ về địa ngục của Michelangelo còn muốn tàn khốc hơn nữa, vì nó có thêm một điểm đầy mùi máu tanh, vô cùng chân thật. Nick dựa lưng vào tường, ngồi xuống giữa đống xác chết, toàn thân không có chỗ nào là không có máu. (1)
"Ây, anh đến chậm rồi."
Nick ngồi trong góc tối, thều thào lên tiếng. Tóc cô nhỏ xuống từng giọt từng giọt máu tươi, áo sơmi đã bị xé nát, một bên bả vai và ngực đã bị lộ ra ngoài. Ngôi sao sáu cánh màu xanh trên lồng ngực đã biến thành màu đỏ máu. Tim của Karl càng lúc càng đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh ta vội nhào đến:
"Cô bị thương ở đâu?"
Nick hơi lắc đầu, giọng nói như chẳng còn chút hơi sức nào: "Kiệt sức thôi, không bị thương ở đâu cả, đều là máu của người khác đấy."
Karl run rẩy lau những vết máu dính trên người cô. Đúng là không có vết thương lớn. Hốc mắt của anh dần đỏ lên.
Anh đã thề phải bảo vệ cô nhưng anh lại luôn đến chậm. Vào cái ngày bất hạnh của mấy năm về trước đã chậm, và hôm nay cũng vẫn chậm.
"Đừng làm nữa, đừng làm công việc này nữa..." Kỵ sĩ dựa đầu vào trước ngực Nick, giọng nói run rẩy như lá rụng mùa thu. Nếu không phải anh đang kích động và đau lòng đến tột cùng thì anh sẽ không dám làm ra chuyện thất lễ như vậy.
"Tôi sẽ nuôi em, bảo vệ em, đừng làm công việc này nữa! Dơ bẩn, tàn ác, nguy hiểm... Em vốn phải mặc những bộ váy xinh đẹp, mỗi ngày khiêu vũ..."
Nick không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn không gian u tối của con hẻm trước mặt. Đột nhiên cô hiểu ra gì sao cô lại không thích Karl rồi.
Cô tự dựa vào sức lực của mình để kiếm cơm, vẫn luôn vô tư thoải mái. Chỉ có người này cảm thấy cô thực đáng thương, rất nhỏ đuối. Sự cố gắng của cô, giá trị tồn tại của cô, tất cả trong mắt anh ta đều không cần thiết.
Nick cúi đầu, gương mặt đầy máu không chút cảm xúc, ánh mắt trống rỗng vô hồn: "Karl, chúng ta căn bản không phải người chung một đường."
"Cậu muốn để cô ấy ở chỗ này đến bao giờ?"
Một bóng người màu đỏ chạy tới đẩy Karl sang một bên.
Hayreddin tức giận thở hổn hển, anh cởi áo khoác trắng của mình ra, quấn quanh người Nick rồi ôm vào trong ngực. Tiếp đó anh lại lớn tiếng dạy dỗ: "Giặc cùng đường chớ đuổi, không ai dạy cô chuyện này sao? Lưới đánh cá, đường cùng, đối phương đã sớm nghiên cứu kỹ về cô rồi!"
"Không ai dạy tôi cả. Bình thường tôi đều đuổi theo tới cùng..." Nick nhỏ giọng phản bác. Cô thấy ngực Hayreddin phập phồng thở gấo liền nói tiếp: "Thuyền trưởng, không phải ngài cũng đuổi theo tới đây sao?"
"Tôi đây là dẫn người đến đánh hang ổ của bọn chúng, không giống với kiểu liều lĩnh ngu ngốc như cô. Họ có thể vây đánh cô thì sẽ không chỉ có một mình. Hôm nay chẳng may cô chết, chẳng những không có ai thương hại mà còn bị chửi là đồ ngu nữa." Hayreddin đi khỏi con hẻm nhỏ hẹp, sai người đang đứng bên ngoài vào khám nghiệm mấy xác chết. Khu ổ chuột ngay lập tức bị bao vây, mỗi gian nhà, mỗi túp lều đều lần lượt bị lục soát. Một lúc sau, quả nhiên bắt được đồng bọn của lũ ám sát.
"Thuyền trưởng, là người châu Âu."
Người thủy thủ có kinh nghiệm nghiên cứu vũ khí, xác định thanh đao của mấy người kia không giống với đao của người Bắc Phi, mà là kiếm bản rộng. Bỏ áo choàng che mặt của chúng ra thì thấy làn da bên trong cũng không phải màu ngăm đen giống người thường xuyên sống ở sa mạc mà là màu trắng nõn của người châu Âu.
"Được đấy... Giữa ban ngày mà dám làm chuyện mờ ám, chỉ không biết là lão già giáo hoàng hay mấy con chó thủ hạ của lão ta làm nữa." Hayreddin cười rộ lên, đôi mắt màu lam nhạt lạnh như băng. "Áp giải chúng lên thuyền rồi hỏi tiếp. Cẩn thận, đừng để bọn chúng tự tử, cũng đừng giết bọn chúng."
Sau khi dặn dò xong xuôi mọi thứ, anh ôm Nick sải bước đi về phía cung điện trên núi.
Nick nhỏ giọng hỏi: "Tôi đang mệt lắm, tôi có thể về nhà nghỉ ngơi một lát rồi lại đi theo ngài được không?"
Hayreddin cũng không thèm nhìn cô: "Từ nay về sau cô sẽ ngủ trên núi. Sư tử tôi nuôi có khi còn thông minh hơn cô, cô cần phải được giáo dục lại một lần nữa."
Nick còn định nói nữa nhưng Hayreddin lập tức trừng mắt nhìn cô, nói: "Còn dám cãi nữa? Nói nhiều thì trừ tiền lương."
Nick lập tức câm như hến, đi được một đoạn lại không nhịn được nói nhỏ: "Vàng của tôi vẫn còn để ở nhà Serra..."
Nick cứ thế bị áp tải đến ở trong cung điện của ngài thuyền trưởng. Đương nhiên cô không phải trường hợp đặc biệt, trước khi chưa tìm hiểu rõ được nhóm người ám sát kia thì toàn bộ thuyền viên cao cấp đều nhận được lời mời đến làm khách tại cung điện.
...
"Ê, thế nào gọi là không phải trường hợp đặc biệt. Tất cả mọi người đều là 'được mời đến nhưng không đến cũng không sao', chỉ có tôi mới bị bắt phải chuyển nhà thôi." Nick oán trách, không có Serra, cô ngủ không ngon giấc.
"Cô là động vật sao? Phải ở trong địa bàn được đánh dấu bằng nước tiểu mới có thể thoải mái à? Chỗ này có gì không tốt, vệ sinh sạch sẽ, không khí trong lành yên tĩnh. Trong thành thì sao, ồn ào, bụi bặm, muốn có chút thời gian đọc sách cũng không có..." Đầu Victor được quấn băng gạc trắng dầy, một tay bó bột, một tay lật sách. Anh vô cùng bất mãn với sự quấy rầy của Nick: "Này này! Đừng có vứt rác ra nền nhà! Lát nữa tôi còn phải lau đấy... Tôi nói này, có người nào đi thăm bệnh như thế không? Chỉ gây thêm phiền toái!!"
Nick nhét miếng bánh ngọt cuối cùng vào miệng rồi vỗ tay phủi bụi. Cô nói một cách hùng hồn: "Tôi mang theo trái cây, thành tâm thành ý đến thăm anh mà."
"Hừ, cái gì mang trái cây? Cái này chẳng phải cô tịch thu được trên hành lang sao? Một đồng bạc có thể mua được bảy gánh hoa quả. Đồ keo kiệt, tưởng tôi không biết cô là người thế nào sao?"
Victor chỉ một câu đã nói toạc ra mọi thứ, nhưng da mặt của Nick rất dày, cô chỉ nhún vai nói: "Dù sao thì tôi cũng đã mang tới mà. Victor, anh nói xem, thuyền trưởng kiêng ăn vặt, trong nhà ngài ấy bày biện nhiều đồ ăn ngon làm chi. Còn có suối phun nữa chứ, trong thành muốn lấy nước đều phải xếp hàng dài nhưng nơi này thì mười bước là có một cái hồ cảnh. Phòng tắm của thuyền trưởng còn rộng dài như cái ao lớn nữa!"
Nick vừa nói vừa giơ tay múa chân, cái bồn tắm kia có thể đựng rất là nhiều nước nhá.
"Cái gì gọi là khoe khoang? Đó chính là phung phí ở những thứ không cần đến, một người làm được nhiều mà tiêu xài ít thì sao có thể được? Thuyền trưởng làm thế cũng chứng tỏ ngài là người có tiền thôi."
"Ai mà chả biết ngài ấy có tiền..." Nick nhỏ giọng than thở. Cột chống trong cung điện còn làm bằng cả khối bảo thạch thì biết rồi đấy.
"Biết thôi chưa đủ. Loài người là giống động vật thích bợ đỡ, mắt thấy mới tin là thật. Chỉ có nhìn thấy mình hào hoa xa xỉ thì họ mới tâm phục khẩu phục, trong lòng mới sinh ra sự kính sợ." Victor bình thản nói với gương mặt không chút cảm xúc. Những chuyện như thế này, anh thấy đã nhiều rồi. Suy nghĩ một chút, anh lại hỏi:
"Cái tên tóc vàng lúc nào cũng dính lấy cô đâu?":
"Ai biết được! Từ trận chiến trên phố đến giờ chưa từng gặp lại, chắc về châu Âu luôn rồi." Thiếu người này, cô cảm thấy tai mình được thanh tĩnh hơn.
Victor gật đầu: "Đi hóa ra lại hay. Người này vừa nhìn đã biết trong đầu mang nặng tư tưởng trung quân ái quốc, tin theo thượng đế, muốn anh ta làm hải tặc giết người cướp của không bằng để anh ta tự sát cho xong."
"Tin thượng đế, hừ..." Nick bĩu môi, hỏi tiếp: "Victor, trông anh cũng không không giống cướp biển, anh lớn lên như thế nào vậy?"
Bác sĩ: "Mặc quần áo lụa thêu hoa, mỗi ngày đều khiêu vũ."
Nick: "Nghe thật là nhàm chán."
Bác sĩ: "Đúng vậy, may mà lớn lên cũng không bị lệch lạc gì."
Cùng lúc đó, ở phòng khách.
"Đúng là người Tây Ban Nha."
Trong phòng giam trên thuyền, Alonzo đang báo cáo cho Hayreddin: "Sáu người nọ được tách ra thẩm vấn, khẩu âm không thể lệch đi đâu được. Họ là người dưới trướng của quốc vương Charles đệ ngũ. Tên cầm đầu khai rằng sứ giả của giáo hoàng đã từng tới vương cung."
"Đúng là giáo hoàng sao..." Hayreddin gật đầu. Các quốc gia theo đạo Cơ Đốc ở châu Âu, trên danh nghĩa đều phải nghe theo lệnh của giáo hoàng. Anh đã nhiều lần cướp bóc thuyền châu Âu, cũng khiến các quốc gia ấy chịu lỗ không ít. Quốc vương Tây Ban Nha nể mặt giáo hoàng, phái người tới ám sát cũng có thể hiểu được.
Nhưng vì kết quả này quá đơn giản nên Hayreddin cảm thấy không được yên tâm cho lắm.
"Không hỏi thêm được điều gì khác sao?" Hayreddin hỏi.
"Ặc, những điều khác đều là những vụ bê bối linh tinh của quốc vương bọn họ và giáo đình, cũng không liên quan gì đến chúng ta." Alonzo nói: "Thuyền trường, tôi đã cố hết sức nhưng tên cầm đầu kia cũng không biết nhiều chuyện lắm. Đánh hắn đến gần chết cũng chỉ khai mình nhận được mệnh lệnh từ quốc vương. Hiện giờ, Red Lion chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của người châu Âu."
"Ừ, vất vả cho cậu rồi Alonzo. Tù binh cứ xử lý theo cách bình thường." Hayreddin cười cười, khen ngợi: "Không có cậu, tình báo của tôi chắc phải thiếu đi một nửa."
"Có gì đâu, tôi chỉ vâng lệnh của ngài thôi..." Alonzo có chút kích động. Thuyền trưởng rất ít khi khen người khác nhưng chỉ cần ngài ấy nói ra miệng thì tuyệt đối sẽ có thưởng. Hoặc là mỹ nữ, hoặc là tiền tài, tóm lại là sẽ không thiếu ưu đãi.
"Gần đây thuyền chúng ta đã nhiều thêm, cách thức hoạt động cũng thay đổi rất nhiều, đúng là thiếu người. Chỉ cần chịu khó cố gắng, cơ hội vượt trội sẽ rất nhiều." Hayreddin cười híp mắt, nói qua loa về phương hướng phát triển của đội thuyền.
Alonzo đang vui mừng, phấn chấn, ngây ngất trong suy nghĩ của chính mình thì trong đình viện phía xa xa truyền đến từng tiếng thét to:
"Xuy! Xuy! Ham, chạy nhanh nào... bên trái... không không, bên phải..."
Alonzo vừa quay đầu nhìn ra ngoài liền thấy có một bóng người đang cưỡi con sư tử mà thuyền trưởng nuôi, người đó còn đưa tay nắm cái bờm của nó để khống chế lái trái lái phải nữa. Sư tử bực bội rung chân nhưng không hất người đang ngồi phía trên xuống.
"Ha ha, đội trưởng Nick thật lợi hại." Alonzo chắc lưỡi. Con sư tử này tuy đã được thuần dưỡng nhưng hoang tính hung hãn thì vẫn còn. Trừ chủ nhân Hayreddin ra thì những người khác vẫn bị nó coi như là mồi ngon, chưa từng có ai ngoài thuyền trưởng có thể sai khiến được nó như thế. Tuy nhiên, sự kinh ngạc của hắn còn có một tầng ý nghĩ khác. Đội trưởng có thể chạy loạn trong cung điện thế kia có thể thấy thuyền trưởng tin tưởng Nick như thế nào.
"Nhóc con kia thực coi đây là nhà mình sao." Hayreddin phì cười, bản thân anh cũng cảm thấy kỳ lạ với sự dung túng của mình.
Một cô gái xinh đẹp, một thanh đao sắc bén, một cao thủ về chiến đấu, cứ nắm trong tay là tốt nhất, làm mất thì biết đi đâu mà tìm. Việc này chưa bao giờ làm anh đau đầu. Hayreddin là một người mến mộ nhân tài, nhưng chưa từng coi trọng người nào như vậy.
Anh luôn không kiềm được mà suy nghĩ xem Nick cần vũ khí như thế nào, trợ thủ ra sao thì phù hợp với cô rồi còn tỉ mỉ dạy cô những chỗ thiếu sót để cô có thể phát huy hết ưu thế của mình. Thậm chí cả phương thức chiến đấu của đội thuyền cũng được thay đổi vì Nick.
Hayreddin nghĩ, chắc đây là do anh muốn giảm phí tổn.
Đầu tư lớn như thế, chẳng may để cô chết thì có thể còn phiền toái hơn cả thuần phục thêm một con sư tử nữa.
Được rồi, đây là đạo lý buôn bán đơn giản mà. Hayreddin cảm thấy mình đã suy nghĩ thông suốt. Anh đầu tư không chỉ tiền tài mà còn cả tâm huyết nữa.
Bất kể người ám sát là do ai phái tới thì hành động của đội thuyền vẫn diễn ra như thường. Hơn mười ngày sau, Red Lion vẫn tiếp tục vung tay mua thêm hai chiếc thuyền mới. Việc tuyển chọn thuyền viên mới dĩ nhiên vẫn là trách nhiệm của đội trưởng đội xung phong.
Nick vác lưỡi hái đứng trên quảng trưởng, cẩn thận thử nghiệm tài năng của người mới. Lấy cô làm mốc, trong vòng bán kính mười thước vây quanh đều là những tên hải tặc với hai con mắt kính sợ. Chỉ có những nhân tài được gọi tên mới dám đi vào.
Tên này không được, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng sinh mệnh đứt gãy. Thôi, miễn cưỡng cho qua, đại khái có thể chịu đựng được ba tháng...
Nick bỏ lưỡi đao trên vũ khí của mình ra, chỉ cầm thanh gỗ tấn công. Cô chưa từng trải qua huấn luyện chính quy nên không biết thế nào là nương tay, đánh có chừng mực, nếu cô dùng lưỡi đao chắc chém chết người mất. Mặt trời dần lên cao tới đỉnh đầu, một đám người bị đánh đòn đau nằm vật một chỗ kêu gào. Nick bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Đang lúc thất thần thì một bóng lưng cao lớn đứng trước mặt cô.
Mái tóc màu vàng kim vẫn chói mắt như cũ. Từ ngày đó đến giờ, mái tóc cũng đã dài ra một chút nhưng vẫn luôn được buộc gọn gàng ở sau đầu. Mấy sợi tóc mái xõa trước gương mặt rám nắng. Tay áo sơmi rộng được cuốn lên đến bắp tay để lộ cơ thịt rắn chắc. Cách ăn mặc này có thể nhìn thấy ở bất kỳ tên cướp biển nào tại thành phố Algiers này.
Nick nhìn hình xăm trên cổ tay của người thanh niên tóc vàng, sững sờ hỏi:
"Karl? Tôi không nhận nhầm người đấy chứ? Anh bị cái quỷ gì ám ảnh vậy?" Một người coi trọng hình tượng bên ngoài và lễ nghĩ một cách tuyệt đối nay bỗng nhiên ăn mặc xuềnh xoàng, lại còn xăm trổ trên người nữa!
Người thanh niên lắc đầu: "Đội trưởng Nick, tôi tới đây để ứng tuyển lên thuyền."
"Nơi này chỉ nhận cướp biển, không nhận người hầu đâu, đặc biệt là một người hầu suốt ngày thích lải nhải." Nick đặc biệt nhấn mạnh.
"Tôi đến đây để xin làm hải tặc." Karl để lộ vũ khí bên hông ra ngoài. Đó là một thanh kiếm to của kỵ sĩ và một thanh kiếm nhỏ dùng để chiến đấu.
Nhìn gương mặt chân thành của anh, Nick lạnh lùng nói: "Anh nghĩ thông suốt rồi sao? Chúng tôi đang tuyển kẻ biết giết người cướp của, không có lòng thương hại, sự khoan dung và càng đặc biệt không có cái nhân cách phẩm đức chó má gì đó cả."
Karl xiết chặt chuôi kiếm, nhìn thẳng vào mắt cô: "Tôi tới đây chính là để nhận một công việc như vậy."
"Được rồi, rút vũ khí của anh ra đi, để tôi thử xem." Nick lắp lưỡi đao vào, cổ tay vừa xoay một cái đã phát ra tiếng gió vù vù. Trước bao con mắt, người thanh niên đã dùng võ nghệ của mình để chứng minh tư cách lên thuyền.
Karl sẽ không bao giờ hạ thủ lưu tình nữa.
Lòng thương hại của anh sẽ làm liên lụy cô. Anh khoan dung sẽ gián tiếp sát hại cô. Anh không thể tiếp tục ảo tưởng về cô với một thiên đường đầy màu hồng nữa. Kẻ thù của cô rất nhiều, người giúp cô lại quá ít, từ quá khứ đến tương lai vẫn luôn là như thế.
Bắt đầu từ thời phút này, biệt danh "Cerberus - Karl" đã truyền đi vang dội khắp hải vực. Một hải tặc có mái tóc màu vàng vẫn luôn âm thầm lặng lẽ đi theo phía sau Hải Yêu, nhưng dưới đao của anh ta là vô số vong hồn. (2)
Đêm khuya, Victor khép quyển sách y dược lại, anh định đi lên trên boong thuyền để hóng gió, thì nhìn thấy trước cửa sổ phía cuối hành lang có một bóng người đang quỳ.
Ánh trăng màu bạc phủ xuống mái tóc màu vàng kim tạo thành một màn sương lạnh. Người thanh niên nắm lấy cây thập giá trước cổ, cúi đầu cầu nguyện.
"Cậu cầu thượng đế cái gì? Cầu ông ta khoan dung cho tội ác lạm sát vô tội vạ của cậu sao? Hay là cầu ông ta khôi phục danh dự kỵ sĩ?" Victor cười, lạnh lùng nói: "Tôi biết, một người chính trực và thuần khiến như cậu vĩnh viễn sẽ không thể thanh đổi quan niệm đã ăn sâu vào đầu. Cậu vẫn cảm thấy chúng tôi là một lũ tội phạm dơ bẩn chứ gì?"
"Tôi đã sớm không phải là một kỵ sĩ." Karl cũng không quay đầu lại. Quan niệm không thay đổi nhưng có thể vặn vẹo vì tín niệm.
...
Tôi thề sẽ đối xử tử tế với kẻ yếu.
Tôi thề sẽ đấu tranh với mọi sai lầm.
Tôi thề không đánh người không có vũ khí.
Tôi thề không tổn thương người vô tội.
Tôi thề sẽ không bao giờ thay đổi thứ mà mình yêu thích.
...
"Những lời thề của tôi đã bị chính bản thân tôi phá vỡ, tôi không cầu người khoan dung."
"A, vậy có phải cậu cầu thượng đế khôi phục thân phận cho Nick, cầu cho cô ấy trở thành hình tượng như cậu vẫn mong đợi? Mặc váy đẹp, khiêu vũ mỗi ngày?" Victor cười nhạo.
"Không! Lựa chọn sống như thế nào là quyền của cô ấy."
Người thanh niên đặt một nụ hôn lên cây thánh giá. Một nụ hôn nhẹ nhàng cẩn thận như đối với người mà mình trân trọng và yêu quý nhất.
"Tôi chỉ cầu nguyện toàn bộ tội nghiệt của cô ấy đều chuyển hết cho tôi, để cô ấy có thể có được tất cả những thứ nên thuộc về cô ấy."
Amen!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.