Quyển 2 - Chương 32: Vụ thảm sát ở nhà thờ Hồi giáo
Phạn Tạp
23/04/2018
Type: Thanh Hương
Tiếng chuông tang lễ vang vọng trên khắp bầu trời Istanbul, trên ngọn tháp cao vang vọng tiếng hát buồn thương mà trang trọng. Tiếng chuông không chỉ cất lên vì những tướng sĩ đã qua đời trong trận hải chiến ở Preveza, mà còn để ai điếu cho sự ngã xuống của một bậc đế vương.
Suleiman, người chiến binh vĩ đại đã dẫn dắt đế quốc Ottoman bước vào thời đại hưng thịnh, suốt cuộc đời hơn ba mươi lần đích thân xuất chinh, cuối cùng lại tạ thế vì buồn phiền và những vết thương cũ. Nhà thơ Baki nổi tiếng – một người bạn của sultan đã viết một bài thơ để bày tỏ nỗi bi thương của chính mình và người dân Ottoman:
“Trời đã sáng rồi. Lẽ nào vị vua của tôi sẽ không bao giờ tỉnh dậy từ giấc ngủ say được nữa?
Ngài sẽ không bao giờ sải bước khỏi lều trướng tựa như ánh sáng rực rỡ trên bầu trời nữa sao?
Chúng ta vẫn nhìn đăm đăm vào con đường đó rất lâu rồi, nhưng vẫn hoàn toàn không tin không tức.
Từ mảnh đất ấy, từ sự chỉ huy trước trận đấu của bệ hạ.
Khuôn mặt ngài ấy xám trắng, cánh môi khô héo nằm ở nơi kia.
Như đóa hoa hồng được dòng nước ngọt ngào nuôi lớn giờ đã tàn phai…
Xin ngợi ca tấm lòng Thánh Allah, vì người đã phù hộ cho ngài dù ở bất cứ thế giới nào.
Trước cái tên vinh quang tỏa sáng của ngài viết dòng chữ ‘kẻ tử vì đạo’ và ‘Ghazi’”.
Vô số người dân trong thành tụ tập lại ở bên ngoài nhà thờ Hồi giáo Ayasofya, muốn dâng những đóa hoa tươi cho vị vua từ bi lại dũng cảm, nhưng chỉ có một bộ phận rất nhỏ được vinh dự đi viếng di thể.
Mọi người xếp hàng chấp nhận sự kiểm tra trước khi vào nhà thờ, Nick quay đầu liếc nhìn Hayreddin. Hắn mặc một chiếc áo choàng trắng mộc mạc, râu đã được cạo sạch sẽ, nhưng mắt lại giăng đầy tơ máu, trũng sâu cả lại. Nàng đã ngồi bên cạnh hắn cả một đêm, đến lúc trời sáng mới thay quần áo rửa mặt sạch sẽ, tới tham dự lễ tang.
Hắn không hề mở miệng lên tiếng, chỉ như một con sóng đen lẳng lặng chảy về phía biển lớn tĩnh mịch.
Nick hiểu rất rõ, nỗi đau khổ của thuyền trưởng không phải bắt nguồn từ sự qua đời của Suleiman, mà nguyên nhân là ở người anh trai đã mất của hắn. Người thân cuối cùng trên thế gian này đã chết bởi một âm mưu độc ác, hắn dùng tất cả lý trí để mới không báo thù điên loạn. Ishak có bốn người vợ, mười sáu người con, bảy đứa cháu, những người phụ nữ mất đi trụ cột trong nhà đang rất cần sự chăm sóc của Hayreddin.
Đoàn người mãi không kết thúc, Nick phát hiện trước mặt bọn họ có một người đàn ông tóc vàng rất cao trông vô cùng quen mắt, hắn không cưỡi ngựa, nhưng tư thái khi đi đường và khi ở trên lưng ngựa đều thẳng thắn đầy kiêu ngạo.
“Almaang!” Có lẽ việc chờ đợi quá mệt mỏi, Nick lớn tiếng gọi hắn, thủ lĩnh cấm vệ quân quay đầu lại nhìn, thấy là bọn họ, liền thoáng gật đầu với Hayreddin rồi lại im lặng quay đi. Khuôn mặt của Kỵ Sĩ Vàng gầy đi nhiều, toát lên vẻ sắc bén mà nặng nề u uất. Ở vào giai đoạn khó khăn khi Roxelana một mình nắm giữ đại cục, hắn phải chịu một áp lực cực lớn để tiếp tục chấp hành nhiệm vụ bảo vệ đế đô.
Mái vòm cực lớn của nhà thờ Hồi giáo Ayasofya đang càng lúc càng gần, tòa nhà kiến trúc từ thời Byzantinum này từng là tòa giáo đường Kitô lớn nhất trên thế giới, sự thay đổi tôn giáo hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến vẻ tráng lệ của nó, đối mặt với sự sống và cái chết, tín ngưỡng trăm sông đều đổ về một biển.
Di chuyển đến vị trí đầu tiên của hàng người, Nick mới hiểu vì sao lại phải đợi lâu như vậy. Tám cấm vệ quân mặc thường phục đứng ở hai bên đang tiến hành kiểm tra cơ thể hết sức nghiêm ngặt đối với những người vào nhà thờ, ngay cả những thanh đao nhỏ trang trí cũng bắt buộc phải tháo xuống để ở ngoài.
“Không cho mang vũ khí vào trong à?” Nick cắn móng tay có chút lo lắng, trong tình cảnh hỗn loạn thế này, lưỡi hái không ở bên mình khiến nàng không có cảm giác an toàn.
Almaang đi tới trước mặt rồi đứng lại, cố ý đợi ở trước cửa một lúc.
“Đây là truyền thống, xin cứ yên tâm, đều là người của tôi”. Hắn thấp giọng giải thích với Hayreddin.
Nick nhìn thuyền trưởng, Hayreddin gật gật đầu, giao thanh đao Damascus ở thắt lưng ra, một cấm vệ quân tiến hành lục soát người hắn. Nick cũng tháo lưỡi hái xuống, khi đối phương định thò tay kiểm tra, Hayreddin lại không chút khách khí đẩy ra.
“Tránh ra,không được chạm vào cơ thể người phụ nữ của ta!”.
Hàng đầu của đoàn người xảy ra cuộc một cuộc xôn xao nho nhỏ, đạo Hồi rất chú ý đến chuyện đụng chạm nam nữ, cho dù lấy danh nghĩa khám người, việc một người đàn ông lạ chạm vào cơ thể phụ nữ cũng là sự mạo phạm nghiêm trọng. Hôm nay, những người đủ tư cách đến tham dự tang lễ đều là đàn ông, trường hợp này chưa từng xuất hiện, dưới sự giảng hòa của Almaang, Nick chỉ giao ra cây lưỡi hái, không cần phải khám người cũng được vào trong.
Những ngọn tháp cao đã đem đến cho nhà thờ Hồi giáo vốn là một giáo đường này sự đặc sắc của đạo Hồi, bức tường gạch men kể về câu chuyện của Chúa Kitô được trát bằng vữa, trên cổng vòm lại chạm khắc những hốc lõm hướng về phía Thánh địa Mecca. Những người quan tâm cẩn thận quan sát còn có thể phát hiện ra, trên bức tường trong tòa kiến trúc đã từng có không ít đồ trang trí và bích họa.
Hương trầm trong giáo đường rất nồng, dưới mái vòm hình tròn, quan tài được chạm khắc đầy những bông hoa tulip vàng đại diện cho danh dự và sự vĩnh hằng. Một người sinh tiền sở hữu lãnh thổ rộng lớn bao nhiêu, sau khi chết, thứ có chiếm giữ được cũng chỉ còn là một nơi nhỏ nhoi như vậy mà thôi.
Sau khi bày tỏ lòng kính trọng với di thể xong, mọi người liền rời khỏi đại sảnh. Không biết là vô tình hay cố ý, Hayreddin, Nick và Almaang lại đi cùng với nhau. Trên dãy hành lang rộng rãi thẳng tắp, Hayreddin khẽ mấp máy môi, thì thầm cực nhỏ với hai người còn lại: “Thời gian bệ hạ băng hà không ổn”.
Thân thể Almaang khẽ run lên, cố gắng duy trì tốc độ của bước chân: “Có gì không ổn?”.
Thông báo là ngày hôm trước, nhưng từ mùi hương, có thể đoán rằng ít nhất bệ hạ cũng phải tạ thế được hơn mười ngày rồi”.
Nick thầm nhủ chả trách hương liệu sử dụng trong tang lễ lại nhiều như vậy, hóa ra là để che dấu mùi xác thối, đáng tiếc, thủ đoạn vặt vãnh thế này sao có thể lừa được khứu giác nhạy cảm của thuyền trưởng.
“Bà ta nhất định có âm mưu khác”. Sắc mặt Almaang càng trở nên nặng nề u uất hơn: “Giấu tin người chết không báo nhất định là để chuẩn bị xong xuôi rồi mới bố cáo toàn thiên hạ”.
Hayreddin không nói gì thêm, khuôn mặt không chút cảm xúc, nhưng kẻ nào lăn lộn trên biển cũng đều hiểu, cho dù là mặt biển bình lặng nhất, phía dưới cũng luôn ẩn chứa những mạch nước ngầm trào dâng.
Theo truyền thống, sau khi cáo biệt di thể xong phải xin Thánh Allah cầu phúc cho người đã chết. Ba người được dẫn vào bên trong một gian nhà thờ rộng rãi, sau lưng lại có thêm mười mấy người Hồi giáo mặc áo choàng trắng lục tục đi vào, quỳ trên tấm thảm xung quanh bọn họ. Căn phòng lớn có thể chứa được hơn một trăm người toát lên sự cô đơn chống trải.
“Thánh Allah! Xin được tán thưởng sự thanh khiết của người, tán thưởng sự siêu việt của người, tôn danh của người là điềm may mắn, tôn nghiêm cao thượng của người, vĩ đại của người, chỉ có người là vị thánh xứng đáng nhận được sự sùng bái”. Giọng nói rất lớn của người dẫn đoàn người vào lễ bái vang vọng khắp giáo đường, nghiêm trang mà long trọng.
Almaang là một tín đồ Hồi giáo thành kính, hắn nhắm chặt hai mắt, chìm sâu vào bầu không khí tôn giáo. Hayreddin là người vô thần nhưng lại có tư thế và từ ngữ rất chuẩn mực, chỉ có Nick là do dự, hé mắt liếc nhìn hết bên này đến bên kia.
Ba mươi ba lần ngợi khen sự thánh khiết của Thánh Allah, ba mươi ba lần tán tụng vạn vật đều trở về với Thánh Allah, ba mươi ba lần Thánh Allah là vĩ đại nhất, câu cuối cùng “bàn tay người nắm giữ sinh tử, ngài có thể có được mọi thứ” được niệm lên cũng là lúc như thể có một ám hiệu nào đó đã quy định từ trước được nhắc đến, một chuyện vốn không thể xảy ra nhất đã nổ ra trong nhà thờ.
Mười mấy người lạ mặt quỳ xung quanh cầu nguyện đột nhiên gây náo loạn, rút dao găm từ bên dưới áo choàng ra, lao về phía Almaang và Hayreddin.
Vụ ám sát Caesar(1) lại được tái hiện, Almaang đang nhắm chặt hai mắt thoáng cái đã bị đâm hơn chục nhát, hắn hét to, nhưng không kịp phản ứng đã gục xuống đất. Dưới sườn của Hayreddin cũng bị trúng một dao, hắn nắm chặt con dao găm cắm vào người mình, dùng cánh tay trái đỡ ba con dao khác.
(1): Vụ ám sát Julius Caesar là kết quả của một âm mưu của nhiều vị nguyên lão tự xưng là Người giải thoát (Liberatores). Chủ mưu của vụ ám sát là Gaius Cassius Longinus và Marcus Junius Brutus, Julius Caesar bị họ đâm chết tại một vị trí liền kề Nhà hát Pompey vào ngày Ides tháng 3 ( tức 15 tháng 3) năm 44 TCN. Caesar chết vì bị đâm 23 nhát.
Cuộc ám sát diễn ra bất ngờ không kịp đề phòng, hai người đàn ông võ nghệ siêu quần đổ máu ngay tại chỗ.
Nick sợ ngây người nhìn cảnh tượng đó, nhưng năng lực phản ứng suốt nhiều năm rèn luyện đã khiến nàng nhanh chóng nhảy lên, rút con dao trong giày ra lao tới tên ám sát.
“Thuyền trưởng! Thuyền trưởng!” Nàng hét gọi tên hắn trong cơn hoang mang sợ hãi, nhưng lại không thể phân tâm chạy qua đó được, liếc thấy một nửa người hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ, Nick cảm thấy linh hồn như thoát ra khỏi cơ thể.
Giết! Giết! Giết!!! Hải Yêu đỏ ngầu hai mắt, thực sự hóa thân thành Tu La địa ngục, mỗi nhát dao đều chứa đầy sự thù hận mãnh liệt nhất thế gian. Một luồng sáng bạc lướt qua, máu tươi phun ra, tiếng la hét rên rỉ vang lên, nàng đã giết được bốn, năm tên trong một khoảng thời gian cực ngắn, quay đầu nhìn lại, Hayreddin trọng thương vẫn đang kiên cường chiến đấu. Vũ khí đã bị thu, hắn tay không tấc sắt chỉ có thể dựa vào sức tấn công cực lớn. Mái tóc đỏ xù lên như ngọn lửa đang bùng cháy, người đàn ông giống như chiến binh Berserker(1) trong thần thoại, một cú đấm cũng đủ để kẻ địch bỏ mạng.
(1)Berserker bắt nguồn từ những chiến binh hung tợn Viking được biết đến với khả năng chiến đấu trong cơn thịnh nỗ xuất thần không thể kiểm soát, và được cho là có một sức mạnh siêu cường. Để làm tăng sự tàn bạo và để làm kẻ địch khiếp sợ, họ thường để râu và khoác lên mình tấm da thú khi chiến đấu, từ đó họ được đặt tên Berserker, nghĩa là “áo choàng gấu” theo ngôn ngữ Na Uy cổ.
“Phản bội! Phản bội! Almaang gầm lên tiếng hét phẫn nộ trước khi chết, nước mắt tuyệt vọng rơi lã chã xuống theo gò má. Những người tiến hành lục soát đều là cấm vệ quân dưới quyền của hắn, sao lại có thể thả cho nhiều tên ám sát dấu dao đi vào như vậy chứ? Roxelana, kẻ thủ đoạn tàn độc nhất đã mua chuộc cấp dưới của hắn, dùng máu tươi vấy bẩn tang lễ của sultan, vấy bẩn nhà thờ của Thánh Allah thần thánh.
“Thổi còi!” Hayreddin dùng hết sức đẫm vỡ sọ của một kẻ địch, dùng cả người chặn lại toàn bộ các đòn tấn công, để Nick được rảnh tay.
Nàng vội lấy chiếc còi bạc dùng trong những trường hợp khẩn cấp ra sức thổi, âm thanh sắc nhọn xuyên thẳng trời cao, phá vỡ tiếng hát nghiêm trang trên ngọn tháp, vệ binh trực thuộc của Hayreddin nhận được tín hiệu lập tức quét sạch mọi chướng ngại xông thẳng vào trong nhà thờ, cảnh tượng kinh hoàng trong giáo đường khiến họ sợ hãi.
Bốn bức tường toàn là máu tươi, thuyền trưởng và đội trưởng toàn thân đẫm máu, trên thảm rải rác thi thể của đám người ám sát. Thấy viện binh đã chạy tới, Hayreddin lảo đảo, cuối cùng không chống cự được nữa, thân thể cao lớn ngã rầm xuống đất. Vệ binh xử lý nốt những tên ám sát còn sót lại, để đề phòng tiếp sau đó có thể có phục kích, bọn họ nhanh chóng làm một cái cáng đơn giản từ tấm thảm, khiêng Hayreddin chuẩn bị rút lui.
Nick liếc mắt lần cuối nhìn Almaang đang nằm trong một vũng máu, đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo đã thất thần, hắn chết không nhắm mắt, vẫn nhìn trừng trừng lên trần nhà thờ.
Vĩnh biệt, Kỵ sĩ Vàng.
Nàng không quay đầu lại nữa, đi theo Hayreddin rời khỏi nhà thờ nhuốm đầy âm mưu và máu tanh.
Lúc Victor chạy tới được dinh thự, tình hình đã trở nên nghiêm trọng hơn dự đoán của anh ta rất nhiều.
Sư Tử Đỏ, người đàn ông ngoan cường nhất, mạnh mẽ nhất anh ta từng thấy trong đời vậy mà đang bị trọng thương, lặng lẽ nằm trên cáng, chỉ có máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết thương.
Nick quỳ xuống bên cạnh hắn, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Nàng không dám chạm vào cơ thể của Hayreddin, chỉ có cánh môi run rẩy liên tục lẩm bẩm một mình: “Sao có thể thế được, nhất định là tôi đang mơ rồi, thuyền trưởng là người mạnh mẽ nhất, sao ngài ấy có thể bị thương được…”.
Victor cắt chiếc áo ngoài ướt đẫm máu của Hayreddin ra, hai cánh tay hắn phủ kín những vết thương do tự vệ cũng như do vũ khí sắc bén đâm thủng. Miệng vết thương nghiêm trọng nhất nằm ở sườn bên phải, có lẽ nội tảng cũng bị tổn thương.
“Ngài ấy sẽ chết ư? Ngài ấy sẽ chết ư?” Nick nhìn chằm chằm anh chàng bác sĩ, chỉ mong sẽ thấy được một tia hy vọng từ lời hắn.
Victor không trả lời, lấy từ trong hòm thuốc ra một bình nha phiến nồng độ cao đổ vào miệng Hayreddin.
Dần dần, đôi mắt màu xanh lam thăm thẳm của hắn mở ra, đồng tử điều chỉnh tiêu cự một cách khó khăn, nhìn về phía Nick.
“…Vẫn may… dẫn em theo… em là… thanh đao… sắc bén nhất của tôi…”. Giọng nói của hắn đã trở nên thô sạn, mỗi lần hắn nói một câu, vết thương dưới sườn phải lại trào máu.
“Không, không… là tôi quá vô dụng… không có cách nào giết sạch bọn chúng ngay lúc đó…”. Nước mắt Nick tràn ra như đê vỡ, giọt này nối tiếp giọt khác rơi xuống thân trần của Hayreddin.
Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên một nụ cười khẽ, từ từ nâng cánh tay lên, khẽ vuốt ve gò má nàng. Vì nắm chặt lưỡi dao của kẻ địch, miệng vết thương trên bàn tay hắn sâu đến nỗi nhìn thấy cả xương, máu hòa với nước mắt, nhuộm đỏ rực cả khuôn mặt nàng.
“…Lúc tôi mới gặp em, em không biết khóc… cũng không biết cười… lúc ngủ… chỉ một tiếng động nhỏ… cũng khiến em tỉnh giấc… giờ… em học được hết rồi…”.
“Tôi học được hết rồi, là ngài dạy tôi mà…”. Nick nghẹn ngào nắm lấy tay hắn, cầu xin độ ấm này có thể mãi mãi ở lại trên mặt nàng.
Là hắn dạy nàng khóc dạy nàng cười, cho nàng những giấc ngủ say không còn giật mình tỉnh dậy, là hắn rửa sạch bào mòn những lời nguyền rủa của nàng, cho nàng sức mạnh để báo thù, mang đến cho nàng những trải nghiệm sống tuyệt vời.
Lồng ngực của hắn rộng như biển lớn, ấm áp như vầng thái dương, tất cả mọi thứ của nàng đều do người đàn ông không thể thay thế suốt cuộc đời này đem đến!
Trước con mắt của bao nhiêu người, cuối cùng, Nick cũng bật ra những âm thanh bi thương, khiến người nghe cũng không cầm lòng.
“Thuyền trưởng! Thuyền trưởng! Không có ngài, tôi biết làm sao đây!”
Victor thở dài, lấy rượu và cầm kẹp máu trong hòm thuốc ra: “Được rồi, xin tránh ra nào. Tôi còn chưa kịp viết giấy thông báo tình hình nguy kịch thì các người đã nói xong di ngôn, định để mặt mũi của bác sĩ vào đâu hả?”.
Hayreddin lại cười, khuôn mặt dính đầy máu lại lộ ra biểu cảm đùa cợt lúc thường ngày, hắn hổn hển nói: “…Khụ… Cơ hội hiếm có…không nói nhiều thêm hai ba câu…lãng phí…”.
“Cơ hoành bị rách rồi, khổ cho ngài vẫn còn có thể dài dòng được như thế!”. Victor trợn mắt khinh thường, bất lực đẩy Nick sang một bên: “Cô còn đóng đinh ở đây làm gì, định chảy hết cả nước mắt nước mũi ra đây chắc?”.
Nick nắm lấy tay Hayreddin do dự không muốn buông ra, hắn nhìn nàng, nói bằng giọng yếu ớt nhưng kiên định: “Trước… trước khi tôi tỉnh lại… không được rời đi…”.
Nick vốn định lao đi báo thù, nghe được mệnh lệnh, đành vừa khóc lóc sụt sùi vừa gật đầu đồng ý.
Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn hai giờ đồng hồ. Victor mở ngực Hayreddin cưa bớt một chiếc xương sườn, đẩy nội tạng bị lệch vị trí về lại khoang bụng, chữa cơ hoành, lại tốn rất nhiều công sức để tiến hành khâu những vết thương ngoài da lại. Người bình thường bị đâm và mất máu nhiều như thế đã sớm nguy hiểm tính mạng, may mà Hayreddin với cơ bắp vạm vỡ, tinh lực dư thừa, lại kịp thời tóm được con dao găm đâm vào cơ thể nên mới không trúng một vết thương chí mạng.
Huống hồ, cho dù có rơi vào tuyệt cảnh tay không tấc sắt kẻ thù bao vây, bên người hắn vẫn luôn có một thanh đao sắc bén nhất thế giới bảo vệ.
Kế hoạch của Roxelana sắp thành lại bại.
Cái chết đột ngột của Suleiman khiến bà ta mất đi chỗ dựa lớn nhất, nếu bà ta đã xuống tay với Ishak rồi, Hayreddin hẳn sẽ không bao giờ buông tha. Để ngăn cản cơn sóng dữ, Roxelana đã nghĩ ra một độc kế. Bà ta mua chuộc một trong những trợ thủ của Almaang, khiến cấm vệ quân bỏ qua không khám người trong nhóm sát thủ, chỉ cần ám sát thành công, bà ta sẽ loại trừ được hai kẻ thù chính trị mạnh nhất bằng một đòn duy nhất.
Không ngờ sự tồn tại của Nick đã phá hỏng kế hoạch tưởng như không chút sơ hở của Roxelana, Almaang tuy đã chết ngay tại chỗ, Hayreddin lại vẫn còn sống.
Roxelana đổ tội vụ ám sát cho một nhà quý tộc, để cho tên trợ thủ làm phản tiếp quản cấm vệ quân, chuẩn bị lấy danh nghĩa “mang đao đi dự lễ tang, ô uế nhà thờ” để bắt Hải Yêu. Đội thị vệ trực thuộc cướp biển của Hayreddin bảo vệ xung quanh dinh thự của nguyên soái, túc trực ngày đêm canh giữ cho ngài thuyền trưởng bị trọng thương, đội thuyền dàn hàng ngang trên vịnh Sừng Vàng, chỉ cần Hayreddin gặp phải chuyện gì bất trắc, đại quân sẵn sàn nã pháo thẳng vào hoàng cung.
Còn về phía Roxelana, bà ta điều động khẩn cấp đội quân của những quý tộc cũ, song phương đã lật bài ngửa, tình hình chiến sự hết sức căng thẳng.
Dưới sự cố gắng toàn lực của Victor, ngày thứ hai sau ca phẫu thuật, Hayreddin đã tỉnh lại. Hắn nằm trên giường, nén đau bày mưu tính kế, sau khi hoàn tất việc bố trí quân đội, Hayreddin cho xung quanh lui ra, chỉ giữ lại Nick, Antony và bác sĩ.
“Giết bà ta đi”. Hayreddin truyền lệnh vô cùng sáng suốt: “Trước khi chiến loạn bắt đầu, hãy trà trộn vào hoàng cung”.
Antony biết, lần này cậu ta sẽ cần phát huy nghề cũ của một tên ám sát, Nick nắm chặt con dao găm, hưng phấn đến phát run.
“Đừng dùng dao, vết thương trên thi thể sẽ khiến việc che đậy gặp nhiều phiền phức”. Hayreddin nhìn về phía anh chàng bác sĩ: “Cậu thêm chút gia vị vào đồ uống dâng lên đại phi đi”.
Victor hừ lạnh: “Tôi là bác sĩ, không phải sát thủ”.
“Thôi đi, cậu là Medici. Gia tộc Borgia thân thích của cậu có một loại thuốc độc Cantarella(1) tổ truyền, tôi không tin gia đình cậu không rành về loại thuốc này”.
(1)Cantarella là một loại thuốc độc bí mật gia truyền của vị giáo hoàng Alexander VI có xuất thân từ gia tộc Borgia ở Tây Ban Nha.
“Tôi ghét nhất điểm này của ngài”. Victor lạnh lùng nói: “Câu nào cũng nói trắng trợn như vậy”.
Anh ta quay trở về phòng, lấy một chiếc bình thủy tinh hình tam giác ra khỏi ngăn kéo bí mật mang đến cho Hayreddin. Chiếc bình trong suốt óng ánh đựng đầy bột mịn màu xanh nhạt.
“Cantarella sẽ biến thi thể thối rữa thành màu đen, hôi thối đến mức cả thế giới đều ngửi thấy, còn loại này mỹ quan hơn nhiều. Hòa tan vào trong nước, không màu không mùi, chỉ cần ít như một cái móng tay thôi cũng có thể khiến người ta mất đi ý thức, sốt cao không hạ, cuối cùng qua đời tự nhiên như mắc bệnh”.
Nick định vươn tay cầm lấy cái bình, Victor lại tránh đi, nghiêm túc nói: “Lúc sử dụng nhất định phải đeo găng tay, đặc biệt là con nhỏ đã không có thói quen rửa tay trước khi ăn cơm như cô lại còn thích cắn móng tay nữa. Cô nên biết câu chuyện nực cười nhất về ngành y chính là về Cesare Borgia và người cha giáo hoàng bất cẩn chết bởi chính thứ thuốc độc gia đình nghiên cứu”.
Hayreddin phì cười, kết quả lại động đến vết thương, nụ cười trên khuôn mặt của hắn trở nên méo xệch: “Tôi đã phái người tiết lộ sự thật cái chết của Almaang với cấm vệ quân rồi, thời gian quá gấp, không cách nào xúi giục toàn bộ, nhưng có một hai đội trưởng của các tiểu phân đội đã tin rồi, bọn họ sẽ đưa các cậu vào cung an toàn”.
Tiếng chuông tang lễ vang vọng trên khắp bầu trời Istanbul, trên ngọn tháp cao vang vọng tiếng hát buồn thương mà trang trọng. Tiếng chuông không chỉ cất lên vì những tướng sĩ đã qua đời trong trận hải chiến ở Preveza, mà còn để ai điếu cho sự ngã xuống của một bậc đế vương.
Suleiman, người chiến binh vĩ đại đã dẫn dắt đế quốc Ottoman bước vào thời đại hưng thịnh, suốt cuộc đời hơn ba mươi lần đích thân xuất chinh, cuối cùng lại tạ thế vì buồn phiền và những vết thương cũ. Nhà thơ Baki nổi tiếng – một người bạn của sultan đã viết một bài thơ để bày tỏ nỗi bi thương của chính mình và người dân Ottoman:
“Trời đã sáng rồi. Lẽ nào vị vua của tôi sẽ không bao giờ tỉnh dậy từ giấc ngủ say được nữa?
Ngài sẽ không bao giờ sải bước khỏi lều trướng tựa như ánh sáng rực rỡ trên bầu trời nữa sao?
Chúng ta vẫn nhìn đăm đăm vào con đường đó rất lâu rồi, nhưng vẫn hoàn toàn không tin không tức.
Từ mảnh đất ấy, từ sự chỉ huy trước trận đấu của bệ hạ.
Khuôn mặt ngài ấy xám trắng, cánh môi khô héo nằm ở nơi kia.
Như đóa hoa hồng được dòng nước ngọt ngào nuôi lớn giờ đã tàn phai…
Xin ngợi ca tấm lòng Thánh Allah, vì người đã phù hộ cho ngài dù ở bất cứ thế giới nào.
Trước cái tên vinh quang tỏa sáng của ngài viết dòng chữ ‘kẻ tử vì đạo’ và ‘Ghazi’”.
Vô số người dân trong thành tụ tập lại ở bên ngoài nhà thờ Hồi giáo Ayasofya, muốn dâng những đóa hoa tươi cho vị vua từ bi lại dũng cảm, nhưng chỉ có một bộ phận rất nhỏ được vinh dự đi viếng di thể.
Mọi người xếp hàng chấp nhận sự kiểm tra trước khi vào nhà thờ, Nick quay đầu liếc nhìn Hayreddin. Hắn mặc một chiếc áo choàng trắng mộc mạc, râu đã được cạo sạch sẽ, nhưng mắt lại giăng đầy tơ máu, trũng sâu cả lại. Nàng đã ngồi bên cạnh hắn cả một đêm, đến lúc trời sáng mới thay quần áo rửa mặt sạch sẽ, tới tham dự lễ tang.
Hắn không hề mở miệng lên tiếng, chỉ như một con sóng đen lẳng lặng chảy về phía biển lớn tĩnh mịch.
Nick hiểu rất rõ, nỗi đau khổ của thuyền trưởng không phải bắt nguồn từ sự qua đời của Suleiman, mà nguyên nhân là ở người anh trai đã mất của hắn. Người thân cuối cùng trên thế gian này đã chết bởi một âm mưu độc ác, hắn dùng tất cả lý trí để mới không báo thù điên loạn. Ishak có bốn người vợ, mười sáu người con, bảy đứa cháu, những người phụ nữ mất đi trụ cột trong nhà đang rất cần sự chăm sóc của Hayreddin.
Đoàn người mãi không kết thúc, Nick phát hiện trước mặt bọn họ có một người đàn ông tóc vàng rất cao trông vô cùng quen mắt, hắn không cưỡi ngựa, nhưng tư thái khi đi đường và khi ở trên lưng ngựa đều thẳng thắn đầy kiêu ngạo.
“Almaang!” Có lẽ việc chờ đợi quá mệt mỏi, Nick lớn tiếng gọi hắn, thủ lĩnh cấm vệ quân quay đầu lại nhìn, thấy là bọn họ, liền thoáng gật đầu với Hayreddin rồi lại im lặng quay đi. Khuôn mặt của Kỵ Sĩ Vàng gầy đi nhiều, toát lên vẻ sắc bén mà nặng nề u uất. Ở vào giai đoạn khó khăn khi Roxelana một mình nắm giữ đại cục, hắn phải chịu một áp lực cực lớn để tiếp tục chấp hành nhiệm vụ bảo vệ đế đô.
Mái vòm cực lớn của nhà thờ Hồi giáo Ayasofya đang càng lúc càng gần, tòa nhà kiến trúc từ thời Byzantinum này từng là tòa giáo đường Kitô lớn nhất trên thế giới, sự thay đổi tôn giáo hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến vẻ tráng lệ của nó, đối mặt với sự sống và cái chết, tín ngưỡng trăm sông đều đổ về một biển.
Di chuyển đến vị trí đầu tiên của hàng người, Nick mới hiểu vì sao lại phải đợi lâu như vậy. Tám cấm vệ quân mặc thường phục đứng ở hai bên đang tiến hành kiểm tra cơ thể hết sức nghiêm ngặt đối với những người vào nhà thờ, ngay cả những thanh đao nhỏ trang trí cũng bắt buộc phải tháo xuống để ở ngoài.
“Không cho mang vũ khí vào trong à?” Nick cắn móng tay có chút lo lắng, trong tình cảnh hỗn loạn thế này, lưỡi hái không ở bên mình khiến nàng không có cảm giác an toàn.
Almaang đi tới trước mặt rồi đứng lại, cố ý đợi ở trước cửa một lúc.
“Đây là truyền thống, xin cứ yên tâm, đều là người của tôi”. Hắn thấp giọng giải thích với Hayreddin.
Nick nhìn thuyền trưởng, Hayreddin gật gật đầu, giao thanh đao Damascus ở thắt lưng ra, một cấm vệ quân tiến hành lục soát người hắn. Nick cũng tháo lưỡi hái xuống, khi đối phương định thò tay kiểm tra, Hayreddin lại không chút khách khí đẩy ra.
“Tránh ra,không được chạm vào cơ thể người phụ nữ của ta!”.
Hàng đầu của đoàn người xảy ra cuộc một cuộc xôn xao nho nhỏ, đạo Hồi rất chú ý đến chuyện đụng chạm nam nữ, cho dù lấy danh nghĩa khám người, việc một người đàn ông lạ chạm vào cơ thể phụ nữ cũng là sự mạo phạm nghiêm trọng. Hôm nay, những người đủ tư cách đến tham dự tang lễ đều là đàn ông, trường hợp này chưa từng xuất hiện, dưới sự giảng hòa của Almaang, Nick chỉ giao ra cây lưỡi hái, không cần phải khám người cũng được vào trong.
Những ngọn tháp cao đã đem đến cho nhà thờ Hồi giáo vốn là một giáo đường này sự đặc sắc của đạo Hồi, bức tường gạch men kể về câu chuyện của Chúa Kitô được trát bằng vữa, trên cổng vòm lại chạm khắc những hốc lõm hướng về phía Thánh địa Mecca. Những người quan tâm cẩn thận quan sát còn có thể phát hiện ra, trên bức tường trong tòa kiến trúc đã từng có không ít đồ trang trí và bích họa.
Hương trầm trong giáo đường rất nồng, dưới mái vòm hình tròn, quan tài được chạm khắc đầy những bông hoa tulip vàng đại diện cho danh dự và sự vĩnh hằng. Một người sinh tiền sở hữu lãnh thổ rộng lớn bao nhiêu, sau khi chết, thứ có chiếm giữ được cũng chỉ còn là một nơi nhỏ nhoi như vậy mà thôi.
Sau khi bày tỏ lòng kính trọng với di thể xong, mọi người liền rời khỏi đại sảnh. Không biết là vô tình hay cố ý, Hayreddin, Nick và Almaang lại đi cùng với nhau. Trên dãy hành lang rộng rãi thẳng tắp, Hayreddin khẽ mấp máy môi, thì thầm cực nhỏ với hai người còn lại: “Thời gian bệ hạ băng hà không ổn”.
Thân thể Almaang khẽ run lên, cố gắng duy trì tốc độ của bước chân: “Có gì không ổn?”.
Thông báo là ngày hôm trước, nhưng từ mùi hương, có thể đoán rằng ít nhất bệ hạ cũng phải tạ thế được hơn mười ngày rồi”.
Nick thầm nhủ chả trách hương liệu sử dụng trong tang lễ lại nhiều như vậy, hóa ra là để che dấu mùi xác thối, đáng tiếc, thủ đoạn vặt vãnh thế này sao có thể lừa được khứu giác nhạy cảm của thuyền trưởng.
“Bà ta nhất định có âm mưu khác”. Sắc mặt Almaang càng trở nên nặng nề u uất hơn: “Giấu tin người chết không báo nhất định là để chuẩn bị xong xuôi rồi mới bố cáo toàn thiên hạ”.
Hayreddin không nói gì thêm, khuôn mặt không chút cảm xúc, nhưng kẻ nào lăn lộn trên biển cũng đều hiểu, cho dù là mặt biển bình lặng nhất, phía dưới cũng luôn ẩn chứa những mạch nước ngầm trào dâng.
Theo truyền thống, sau khi cáo biệt di thể xong phải xin Thánh Allah cầu phúc cho người đã chết. Ba người được dẫn vào bên trong một gian nhà thờ rộng rãi, sau lưng lại có thêm mười mấy người Hồi giáo mặc áo choàng trắng lục tục đi vào, quỳ trên tấm thảm xung quanh bọn họ. Căn phòng lớn có thể chứa được hơn một trăm người toát lên sự cô đơn chống trải.
“Thánh Allah! Xin được tán thưởng sự thanh khiết của người, tán thưởng sự siêu việt của người, tôn danh của người là điềm may mắn, tôn nghiêm cao thượng của người, vĩ đại của người, chỉ có người là vị thánh xứng đáng nhận được sự sùng bái”. Giọng nói rất lớn của người dẫn đoàn người vào lễ bái vang vọng khắp giáo đường, nghiêm trang mà long trọng.
Almaang là một tín đồ Hồi giáo thành kính, hắn nhắm chặt hai mắt, chìm sâu vào bầu không khí tôn giáo. Hayreddin là người vô thần nhưng lại có tư thế và từ ngữ rất chuẩn mực, chỉ có Nick là do dự, hé mắt liếc nhìn hết bên này đến bên kia.
Ba mươi ba lần ngợi khen sự thánh khiết của Thánh Allah, ba mươi ba lần tán tụng vạn vật đều trở về với Thánh Allah, ba mươi ba lần Thánh Allah là vĩ đại nhất, câu cuối cùng “bàn tay người nắm giữ sinh tử, ngài có thể có được mọi thứ” được niệm lên cũng là lúc như thể có một ám hiệu nào đó đã quy định từ trước được nhắc đến, một chuyện vốn không thể xảy ra nhất đã nổ ra trong nhà thờ.
Mười mấy người lạ mặt quỳ xung quanh cầu nguyện đột nhiên gây náo loạn, rút dao găm từ bên dưới áo choàng ra, lao về phía Almaang và Hayreddin.
Vụ ám sát Caesar(1) lại được tái hiện, Almaang đang nhắm chặt hai mắt thoáng cái đã bị đâm hơn chục nhát, hắn hét to, nhưng không kịp phản ứng đã gục xuống đất. Dưới sườn của Hayreddin cũng bị trúng một dao, hắn nắm chặt con dao găm cắm vào người mình, dùng cánh tay trái đỡ ba con dao khác.
(1): Vụ ám sát Julius Caesar là kết quả của một âm mưu của nhiều vị nguyên lão tự xưng là Người giải thoát (Liberatores). Chủ mưu của vụ ám sát là Gaius Cassius Longinus và Marcus Junius Brutus, Julius Caesar bị họ đâm chết tại một vị trí liền kề Nhà hát Pompey vào ngày Ides tháng 3 ( tức 15 tháng 3) năm 44 TCN. Caesar chết vì bị đâm 23 nhát.
Cuộc ám sát diễn ra bất ngờ không kịp đề phòng, hai người đàn ông võ nghệ siêu quần đổ máu ngay tại chỗ.
Nick sợ ngây người nhìn cảnh tượng đó, nhưng năng lực phản ứng suốt nhiều năm rèn luyện đã khiến nàng nhanh chóng nhảy lên, rút con dao trong giày ra lao tới tên ám sát.
“Thuyền trưởng! Thuyền trưởng!” Nàng hét gọi tên hắn trong cơn hoang mang sợ hãi, nhưng lại không thể phân tâm chạy qua đó được, liếc thấy một nửa người hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ, Nick cảm thấy linh hồn như thoát ra khỏi cơ thể.
Giết! Giết! Giết!!! Hải Yêu đỏ ngầu hai mắt, thực sự hóa thân thành Tu La địa ngục, mỗi nhát dao đều chứa đầy sự thù hận mãnh liệt nhất thế gian. Một luồng sáng bạc lướt qua, máu tươi phun ra, tiếng la hét rên rỉ vang lên, nàng đã giết được bốn, năm tên trong một khoảng thời gian cực ngắn, quay đầu nhìn lại, Hayreddin trọng thương vẫn đang kiên cường chiến đấu. Vũ khí đã bị thu, hắn tay không tấc sắt chỉ có thể dựa vào sức tấn công cực lớn. Mái tóc đỏ xù lên như ngọn lửa đang bùng cháy, người đàn ông giống như chiến binh Berserker(1) trong thần thoại, một cú đấm cũng đủ để kẻ địch bỏ mạng.
(1)Berserker bắt nguồn từ những chiến binh hung tợn Viking được biết đến với khả năng chiến đấu trong cơn thịnh nỗ xuất thần không thể kiểm soát, và được cho là có một sức mạnh siêu cường. Để làm tăng sự tàn bạo và để làm kẻ địch khiếp sợ, họ thường để râu và khoác lên mình tấm da thú khi chiến đấu, từ đó họ được đặt tên Berserker, nghĩa là “áo choàng gấu” theo ngôn ngữ Na Uy cổ.
“Phản bội! Phản bội! Almaang gầm lên tiếng hét phẫn nộ trước khi chết, nước mắt tuyệt vọng rơi lã chã xuống theo gò má. Những người tiến hành lục soát đều là cấm vệ quân dưới quyền của hắn, sao lại có thể thả cho nhiều tên ám sát dấu dao đi vào như vậy chứ? Roxelana, kẻ thủ đoạn tàn độc nhất đã mua chuộc cấp dưới của hắn, dùng máu tươi vấy bẩn tang lễ của sultan, vấy bẩn nhà thờ của Thánh Allah thần thánh.
“Thổi còi!” Hayreddin dùng hết sức đẫm vỡ sọ của một kẻ địch, dùng cả người chặn lại toàn bộ các đòn tấn công, để Nick được rảnh tay.
Nàng vội lấy chiếc còi bạc dùng trong những trường hợp khẩn cấp ra sức thổi, âm thanh sắc nhọn xuyên thẳng trời cao, phá vỡ tiếng hát nghiêm trang trên ngọn tháp, vệ binh trực thuộc của Hayreddin nhận được tín hiệu lập tức quét sạch mọi chướng ngại xông thẳng vào trong nhà thờ, cảnh tượng kinh hoàng trong giáo đường khiến họ sợ hãi.
Bốn bức tường toàn là máu tươi, thuyền trưởng và đội trưởng toàn thân đẫm máu, trên thảm rải rác thi thể của đám người ám sát. Thấy viện binh đã chạy tới, Hayreddin lảo đảo, cuối cùng không chống cự được nữa, thân thể cao lớn ngã rầm xuống đất. Vệ binh xử lý nốt những tên ám sát còn sót lại, để đề phòng tiếp sau đó có thể có phục kích, bọn họ nhanh chóng làm một cái cáng đơn giản từ tấm thảm, khiêng Hayreddin chuẩn bị rút lui.
Nick liếc mắt lần cuối nhìn Almaang đang nằm trong một vũng máu, đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo đã thất thần, hắn chết không nhắm mắt, vẫn nhìn trừng trừng lên trần nhà thờ.
Vĩnh biệt, Kỵ sĩ Vàng.
Nàng không quay đầu lại nữa, đi theo Hayreddin rời khỏi nhà thờ nhuốm đầy âm mưu và máu tanh.
Lúc Victor chạy tới được dinh thự, tình hình đã trở nên nghiêm trọng hơn dự đoán của anh ta rất nhiều.
Sư Tử Đỏ, người đàn ông ngoan cường nhất, mạnh mẽ nhất anh ta từng thấy trong đời vậy mà đang bị trọng thương, lặng lẽ nằm trên cáng, chỉ có máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng vết thương.
Nick quỳ xuống bên cạnh hắn, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Nàng không dám chạm vào cơ thể của Hayreddin, chỉ có cánh môi run rẩy liên tục lẩm bẩm một mình: “Sao có thể thế được, nhất định là tôi đang mơ rồi, thuyền trưởng là người mạnh mẽ nhất, sao ngài ấy có thể bị thương được…”.
Victor cắt chiếc áo ngoài ướt đẫm máu của Hayreddin ra, hai cánh tay hắn phủ kín những vết thương do tự vệ cũng như do vũ khí sắc bén đâm thủng. Miệng vết thương nghiêm trọng nhất nằm ở sườn bên phải, có lẽ nội tảng cũng bị tổn thương.
“Ngài ấy sẽ chết ư? Ngài ấy sẽ chết ư?” Nick nhìn chằm chằm anh chàng bác sĩ, chỉ mong sẽ thấy được một tia hy vọng từ lời hắn.
Victor không trả lời, lấy từ trong hòm thuốc ra một bình nha phiến nồng độ cao đổ vào miệng Hayreddin.
Dần dần, đôi mắt màu xanh lam thăm thẳm của hắn mở ra, đồng tử điều chỉnh tiêu cự một cách khó khăn, nhìn về phía Nick.
“…Vẫn may… dẫn em theo… em là… thanh đao… sắc bén nhất của tôi…”. Giọng nói của hắn đã trở nên thô sạn, mỗi lần hắn nói một câu, vết thương dưới sườn phải lại trào máu.
“Không, không… là tôi quá vô dụng… không có cách nào giết sạch bọn chúng ngay lúc đó…”. Nước mắt Nick tràn ra như đê vỡ, giọt này nối tiếp giọt khác rơi xuống thân trần của Hayreddin.
Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên một nụ cười khẽ, từ từ nâng cánh tay lên, khẽ vuốt ve gò má nàng. Vì nắm chặt lưỡi dao của kẻ địch, miệng vết thương trên bàn tay hắn sâu đến nỗi nhìn thấy cả xương, máu hòa với nước mắt, nhuộm đỏ rực cả khuôn mặt nàng.
“…Lúc tôi mới gặp em, em không biết khóc… cũng không biết cười… lúc ngủ… chỉ một tiếng động nhỏ… cũng khiến em tỉnh giấc… giờ… em học được hết rồi…”.
“Tôi học được hết rồi, là ngài dạy tôi mà…”. Nick nghẹn ngào nắm lấy tay hắn, cầu xin độ ấm này có thể mãi mãi ở lại trên mặt nàng.
Là hắn dạy nàng khóc dạy nàng cười, cho nàng những giấc ngủ say không còn giật mình tỉnh dậy, là hắn rửa sạch bào mòn những lời nguyền rủa của nàng, cho nàng sức mạnh để báo thù, mang đến cho nàng những trải nghiệm sống tuyệt vời.
Lồng ngực của hắn rộng như biển lớn, ấm áp như vầng thái dương, tất cả mọi thứ của nàng đều do người đàn ông không thể thay thế suốt cuộc đời này đem đến!
Trước con mắt của bao nhiêu người, cuối cùng, Nick cũng bật ra những âm thanh bi thương, khiến người nghe cũng không cầm lòng.
“Thuyền trưởng! Thuyền trưởng! Không có ngài, tôi biết làm sao đây!”
Victor thở dài, lấy rượu và cầm kẹp máu trong hòm thuốc ra: “Được rồi, xin tránh ra nào. Tôi còn chưa kịp viết giấy thông báo tình hình nguy kịch thì các người đã nói xong di ngôn, định để mặt mũi của bác sĩ vào đâu hả?”.
Hayreddin lại cười, khuôn mặt dính đầy máu lại lộ ra biểu cảm đùa cợt lúc thường ngày, hắn hổn hển nói: “…Khụ… Cơ hội hiếm có…không nói nhiều thêm hai ba câu…lãng phí…”.
“Cơ hoành bị rách rồi, khổ cho ngài vẫn còn có thể dài dòng được như thế!”. Victor trợn mắt khinh thường, bất lực đẩy Nick sang một bên: “Cô còn đóng đinh ở đây làm gì, định chảy hết cả nước mắt nước mũi ra đây chắc?”.
Nick nắm lấy tay Hayreddin do dự không muốn buông ra, hắn nhìn nàng, nói bằng giọng yếu ớt nhưng kiên định: “Trước… trước khi tôi tỉnh lại… không được rời đi…”.
Nick vốn định lao đi báo thù, nghe được mệnh lệnh, đành vừa khóc lóc sụt sùi vừa gật đầu đồng ý.
Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn hai giờ đồng hồ. Victor mở ngực Hayreddin cưa bớt một chiếc xương sườn, đẩy nội tạng bị lệch vị trí về lại khoang bụng, chữa cơ hoành, lại tốn rất nhiều công sức để tiến hành khâu những vết thương ngoài da lại. Người bình thường bị đâm và mất máu nhiều như thế đã sớm nguy hiểm tính mạng, may mà Hayreddin với cơ bắp vạm vỡ, tinh lực dư thừa, lại kịp thời tóm được con dao găm đâm vào cơ thể nên mới không trúng một vết thương chí mạng.
Huống hồ, cho dù có rơi vào tuyệt cảnh tay không tấc sắt kẻ thù bao vây, bên người hắn vẫn luôn có một thanh đao sắc bén nhất thế giới bảo vệ.
Kế hoạch của Roxelana sắp thành lại bại.
Cái chết đột ngột của Suleiman khiến bà ta mất đi chỗ dựa lớn nhất, nếu bà ta đã xuống tay với Ishak rồi, Hayreddin hẳn sẽ không bao giờ buông tha. Để ngăn cản cơn sóng dữ, Roxelana đã nghĩ ra một độc kế. Bà ta mua chuộc một trong những trợ thủ của Almaang, khiến cấm vệ quân bỏ qua không khám người trong nhóm sát thủ, chỉ cần ám sát thành công, bà ta sẽ loại trừ được hai kẻ thù chính trị mạnh nhất bằng một đòn duy nhất.
Không ngờ sự tồn tại của Nick đã phá hỏng kế hoạch tưởng như không chút sơ hở của Roxelana, Almaang tuy đã chết ngay tại chỗ, Hayreddin lại vẫn còn sống.
Roxelana đổ tội vụ ám sát cho một nhà quý tộc, để cho tên trợ thủ làm phản tiếp quản cấm vệ quân, chuẩn bị lấy danh nghĩa “mang đao đi dự lễ tang, ô uế nhà thờ” để bắt Hải Yêu. Đội thị vệ trực thuộc cướp biển của Hayreddin bảo vệ xung quanh dinh thự của nguyên soái, túc trực ngày đêm canh giữ cho ngài thuyền trưởng bị trọng thương, đội thuyền dàn hàng ngang trên vịnh Sừng Vàng, chỉ cần Hayreddin gặp phải chuyện gì bất trắc, đại quân sẵn sàn nã pháo thẳng vào hoàng cung.
Còn về phía Roxelana, bà ta điều động khẩn cấp đội quân của những quý tộc cũ, song phương đã lật bài ngửa, tình hình chiến sự hết sức căng thẳng.
Dưới sự cố gắng toàn lực của Victor, ngày thứ hai sau ca phẫu thuật, Hayreddin đã tỉnh lại. Hắn nằm trên giường, nén đau bày mưu tính kế, sau khi hoàn tất việc bố trí quân đội, Hayreddin cho xung quanh lui ra, chỉ giữ lại Nick, Antony và bác sĩ.
“Giết bà ta đi”. Hayreddin truyền lệnh vô cùng sáng suốt: “Trước khi chiến loạn bắt đầu, hãy trà trộn vào hoàng cung”.
Antony biết, lần này cậu ta sẽ cần phát huy nghề cũ của một tên ám sát, Nick nắm chặt con dao găm, hưng phấn đến phát run.
“Đừng dùng dao, vết thương trên thi thể sẽ khiến việc che đậy gặp nhiều phiền phức”. Hayreddin nhìn về phía anh chàng bác sĩ: “Cậu thêm chút gia vị vào đồ uống dâng lên đại phi đi”.
Victor hừ lạnh: “Tôi là bác sĩ, không phải sát thủ”.
“Thôi đi, cậu là Medici. Gia tộc Borgia thân thích của cậu có một loại thuốc độc Cantarella(1) tổ truyền, tôi không tin gia đình cậu không rành về loại thuốc này”.
(1)Cantarella là một loại thuốc độc bí mật gia truyền của vị giáo hoàng Alexander VI có xuất thân từ gia tộc Borgia ở Tây Ban Nha.
“Tôi ghét nhất điểm này của ngài”. Victor lạnh lùng nói: “Câu nào cũng nói trắng trợn như vậy”.
Anh ta quay trở về phòng, lấy một chiếc bình thủy tinh hình tam giác ra khỏi ngăn kéo bí mật mang đến cho Hayreddin. Chiếc bình trong suốt óng ánh đựng đầy bột mịn màu xanh nhạt.
“Cantarella sẽ biến thi thể thối rữa thành màu đen, hôi thối đến mức cả thế giới đều ngửi thấy, còn loại này mỹ quan hơn nhiều. Hòa tan vào trong nước, không màu không mùi, chỉ cần ít như một cái móng tay thôi cũng có thể khiến người ta mất đi ý thức, sốt cao không hạ, cuối cùng qua đời tự nhiên như mắc bệnh”.
Nick định vươn tay cầm lấy cái bình, Victor lại tránh đi, nghiêm túc nói: “Lúc sử dụng nhất định phải đeo găng tay, đặc biệt là con nhỏ đã không có thói quen rửa tay trước khi ăn cơm như cô lại còn thích cắn móng tay nữa. Cô nên biết câu chuyện nực cười nhất về ngành y chính là về Cesare Borgia và người cha giáo hoàng bất cẩn chết bởi chính thứ thuốc độc gia đình nghiên cứu”.
Hayreddin phì cười, kết quả lại động đến vết thương, nụ cười trên khuôn mặt của hắn trở nên méo xệch: “Tôi đã phái người tiết lộ sự thật cái chết của Almaang với cấm vệ quân rồi, thời gian quá gấp, không cách nào xúi giục toàn bộ, nhưng có một hai đội trưởng của các tiểu phân đội đã tin rồi, bọn họ sẽ đưa các cậu vào cung an toàn”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.