Hàm Bao Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ
Chương 12: Tại quốc gia một trận gió thổi qua cũng có thể mang thai 2
Nguyệt Hạ Tang
09/10/2020
Sau cánh cửa sổ kia lại đang phát sinh một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Trên ghế salon bên trái, là Hồ Bất Thích vừa sống lại sau khi được xác nhận là đã chết, sau cánh cửa bên phải, là cô bé bị gã bóp cổ chết và chàng thanh niên mà gã đã dìm chết chìm trong bồn tắm.
Lyon • Jackson hoảng sợ ngồi bệt trên sàn nhà, đầu óc trống rỗng!
“Anh không sao chứ?”
Lyon sắc mặt trắng bệch nhìn Hồ Bất Thích từ trên ghế salon đứng lên, đi về phía gã.
“Sao lại không ra mở cửa?”
“Cậu, cậu đừng lại đây! Đừng tới gần tôi! Cậu, cậu còn tiếp tục đi tới tôi sẽ báo cảnh sát!” Sợ hãi sau một khoảng thời gian dài đè nén giờ đây hoàn toàn bùng nổ, Lyon hét to! Gã không ngừng lui về phía sau, lúc nhìn thấy điện thoại treo trên vách tường, gã giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.
“Tôi… phải báo cảnh sát! Đúng! Báo cảnh sát!”
Khóe mắt ẩm ướt lành lạnh, Lyon đã hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì. Nhấc điện thoại, gã lần đầu tiên trong đời bấm 911, cảnh sát mà một tiếng trước tránh còn không kịp giờ lại trở thành người gã muốn gặp nhất, “A lô! Là cảnh sát phải không? Mau tới! Cứu cứu tôi! Cầu xin các người mau tới cứu cứu tôi!”
“Cậu rốt cuộc là muốn gọi bao nhiêu cuộc điện thoại nữa mới chịu thôi hả? Còn gọi lần nữa đừng trách tôi tố cáo cậu tội quấy rối!” Viên cảnh sát đầu bên kia hoàn toàn không thèm nghe gã giải thích.
“Nơi này có quỷ đó! A, tôi không phải bị thần kinh, nơi này thật sự có quỷ! A lô! Đừng cúp điện thoại! Cầu xin anh!”
Đối phương đã cúp điện thoại rồi.
“Lotus, anh rốt cuộc bị làm sao vậy?” Thanh niên châu Á cách gã càng ngày càng gần.
Khẽ cắn môi, Lyon lại bấm số của cảnh sát, “Tôi tự thú!”
Lúc nói ra những lời này, Lyon đã hạ quyết tâm, gã tuyệt đối không thể tiếp tục ở đây thêm một giây nào nữa, nơi này thật đáng sợ, gã hoài nghi không biết chỗ này có phải địa ngục hay không, gã có thể là người sống duy nhất trong tòa nhà này hay không!
Thượng đế tôi! Gã chưa bao giờ biết, có một ngày bản thân mình lại coi cục cảnh sát chính là thiên đường!
“Mau tới bắt tôi đi! Ngày hôm qua cướp ngân hàng ở phố Tây là do tôi làm! Năm ngoái chặn xe chở tiền cướp tiền cũng là tôi! Các người mau tới bắt tôi về quy án!”
“…Hả? Qua điều tra phát hiện đúng là có những chuyện đó phát sinh, chúng tôi bước đầu tiếp nhận lời tự thú của cậu, giờ chúng tôi sẽ phái nhân viên cảnh sát ở gần nhất tới áp tải cậu về cục.” Thanh âm lười biếng của đầu dây bên kia vẫn đều đều như trước.
“Mau! Nhanh lên!” Lyon lần đầu tiên trong đời cấp bách muốn gặp cảnh sát như vậy.
“Sẽ, chúng tôi vừa lúc có một nhân viên cũng sống trong khu trọ này, tên cậu ta là —— ”
“Cốc! Cốc! Cốc!” Nhân viên ở đầu kia vẫn chưa dứt lời, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng đập cửa, hai người bên trong đồng loạt hướng mắt về phía cửa.
Nơi đó không biết từ lúc nào xuất hiện một người thanh niên mặc đồ đen.
“Tôi vừa nhận được điện thoại của cục cảnh sát, nói ở đây có một phạm nhân cần bắt giữ.” Người thanh niên mặc đồ đen giọng điệu vững vàng, ánh mắt đảo quanh một vòng, cuối cùng lại trên người Lyon.
“Đúng là tôi! Mau bắt tôi đi!” Lyon lập tức từ bên cửa sổ vọt tới, gắt gao nắm chặt cánh tay ngài Smith.
“Ngài… Smith? Sao ngài lại ở đây?” Thấy vậy, Hồ Bất Thích ngơ ngác mở miệng, thực ra, anh bị Lotus làm cho hồ đồ rồi, bắt giữ và vân vân… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Hừ hừ~ tôi đã nói là người kia có ý đồ mưu sát tôi, không phải là người tốt! Các người lại không tin, đồ cảnh sát vô dụng, mãi mới có một người tới!” Hoàn toàn không thèm để ý bản thân đang trần truồng, Jerry hai tay chống nạnh, cực kỳ kiêu ngạo vừa đong đưa JJ nho nhỏ qua lại vừa rống lên với ngài Smith.
“A? Ngài Smith là cảnh sát?” Hồ Bất Thích hơi nghiêng đầu.
“Không phải, là cảnh khuyển.” Không để ý đến Jerry đang đứng một bên lải nhải, thái độ của ngài Smith đối với Hồ Bất Thích ngược lại lịch sự hơn rất nhiều.
“A?!” Cả Hồ Bất Thích và Lyon cùng ngây dại.
Lyon cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt, sau đó, cuối cùng tầm mắt dừng trên cổ đối phương, nơi đó hiển hiện một chiếc thẻ nhỏ hình chữ nhật bằng thép, bên trên còn có một hàng chữ bằng tiếng Anh: Mr. Smith.
Hai mắt Lyon trừng lớn, là một tên tội phạm vừa thông minh vừa cẩn thận, lại luôn tự hào là có bản lĩnh chỉ cần nhìn một lần sẽ không quên, ngay khoảnh khắc thấy được tấm thẻ này, gã liền nhớ lại đã từng thấy nó trên cổ con chó Rotti gặp ở thang máy lúc trước!
Càng nhìn càng thấy người đàn ông trước mắt này và con chó đó có cái gì đó rất giống nhau, lại nghĩ tới vừa nãy đối phương có tự giới thiệu mình là cảnh khuyển, trong đầu Lyon bỗng nảy lên một ý nghĩ vô cùng quỷ dị cũng vô cùng buồn cười:
Người đàn ông này… không phải là con chó đó đấy chứ?
Đúng rồi, vừa rồi trong điện thoại mình không nghe rõ câu cuối cùng, hình như đầu kia có nói người trước mắt cũng sống trong xóm trọ này…
Người trong tòa nhà này đều là quái vật, người đàn ông này cũng là sống ở đây, vậy hắn cũng là quái vật!
Trong đầu nhận định là như vậy, Lyon cảm thấy mình không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa, gã canh chuẩn thời gian phá cửa chạy trốn!
Sợ hãi tột cùng khiến con người bộc phát ra khả năng phi thường, trước khi Rotti kịp phản ứng mà đuổi theo, gã đã chạy xuống dưới lầu trệt, ngoài cửa, gã nhìn thấy một thanh niên đang nhàn nhã đứng đó phơi nắng, không còn lựa chọn nào khác, Lyon giơ tay bóp cổ đối phương.
Gần như cùng lúc ấy, toàn bộ thực vật quanh đấy đồng loạt biến thành người.
Hai mắt Lyon trừng to như mắt cá vàng: Tiếp bước con chó đen kia, hình như là vì muốn chứng thực suy nghĩ của gã, thực vật ngay lập tức nhảy ra trước mặt gã mà biến thành người!
Ông trời ơi! Thượng đế ơi… Van cầu ngài! Tôi về sau mỗi tuần sẽ đi nghe giảng đạo! Van cầu ngài! Hãy để cho tôi rời đi!
“Gã muốn làm gì vậy?” Trung tướng Naluter hơi nghiêng đầu.
“Gã… khóc…” Thiếu tướng Kanbies chậm rãi nói.
“Mấy người này! Gã bắt cóc Nguyên soái! Trời ạ! Người trái đất thật bất lịch sự!” Thượng tá Typo, người duy nhất ý thức được hiện tại đang xảy ra chuyện gì, nhảy dựng lên.
“Các ngươi mau chuẩn bị cho ta một chiếc ô tô, không! Mau chuẩn bị một cái máy bay!” Lyon vừa nói vừa run lẩy bẩy, gã cảm thấy mặt đất quá nguy hiểm, gã phải bay mới an tâm.
“Máy bay? Làm sao bây giờ! Phương tiện giao thông cổ xưa như vậy chúng ta không có!” Người hành tinh thực vật bắt đầu tụm lại với nhau bàn bạc.
“Mặc kệ! Cứ chuẩn bị một cái bề ngoài giông giống là được rồi, ông không thấy gã đang khóc sao?”
“A! Chỗ tôi cũng có mấy cái phi thuyền giống máy bay trực thăng lắm, bên trong cũng có thể mang đồ giả đến tráo, vậy cứ đem cho gã đi.”
Mấy người thì thầm với nhau một lúc, rất nhanh đã chuẩn bị xong, vì để phi thuyền nhìn qua càng thêm giống máy bay trực thăng, bọn họ còn đặc biệt mô phỏng thêm mấy cái cánh quạt.
Máy bay trực thăng đã chuẩn bị tốt, Lyon lập tức túm lấy ngài Nguyên soái nhảy lên, là một tên cướp chuyên nghiệp, hiểu rõ tất cả các phương tiện tẩu thoát là một điều không thể thiếu.
“Ha ha ha ha ha! Các ngươi là một đám quái vật, ta cuối cùng cũng thoát rồi!” Giữa không trung mơ hồ truyền đến tiếng cười điên cuồng của Lyon.
“Hắn bay rồi.” Trung tướng Are híp mắt, khóe miệng cong lên.
“Mặc kệ bên trong gã có bấm loạn các nút thế nào, đích đến của cái phi thuyền kia cũng sẽ không thay đổi.” Trung tướng Naluter bên miệng câu lên một nụ cười tà ác.
Đích đến của phi thuyền kia, là một vệ tinh nho nhỏ chưa được khám phá bên rìa vũ trụ.
Nơi đó chỉ có một đám dân bản xứ hoang dã sinh sống, Lyon đáng thương, thượng đế phù hộ mi, sớm sinh quý tử, hoặc là… có trời chứng giám đây là lời chúc phúc của người trái đất tốt đẹp nhất mà hắn biết, A-men ——
Thiếu tướng Kanbies hiểu rõ văn hóa tôn giáo của trái đất ở trong lòng vẽ một chữ thập.
“Từ từ —— ngài Nguyên soái! Ngài Nguyên soái vẫn còn trong tay gã!” Người bình thường luôn lo lắng nhiều nhất cũng mau già nhất đám, thượng tá Typo tự túm tóc mình phát điên bật dậy.
Mấy ngài quan lớn vô cùng sảng khoái đưa phi thuyền duy nhất hiện tại có thể sử dụng được trong tay cho phạm nhân, hiện tại gã ta bắt cóc ngài Nguyên soái chạy trốn, bọn họ lấy cái gì để đuổi theo?!
Những phi thuyền khác đều để hết ở cảng quản lý, nước xa không cứu được lửa gần, phải làm sao bây giờ? Đây là điển hình của một đám cấp dưới vô dụng, rõ ràng đã cố ý ở phía dưới phi thuyền treo một cái thang dây, vậy mà không một ai nhớ tới mà trèo lên.
Thượng tá Typo tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn về phía chiếc máy bay trực thăng đang ngày càng nhỏ dần trên bầu trời, sau đó, hắn bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, phát hiện một chuyện vô cùng nguy hiểm, đó là Hồ Bất Thích đang run run bám chặt lấy thang dây từ từ trèo lên.
Á… Đây là sức mạnh của tình yêu sao? Bạn đời người địa cầu thật là vừa giàu tình cảm lại vừa gan dạ! Ngài Nguyên soái liền giao cho cậu vậy, chờ tôi xin được một phi thuyền tốt sẽ tới đón hai người trở về!
Good Luck! Thượng ta Typo đưa tay giơ một dấu Like vừa học được về phía bóng dáng Hồ Bất Thích đang ngày một nhỏ dần!
Trên ghế salon bên trái, là Hồ Bất Thích vừa sống lại sau khi được xác nhận là đã chết, sau cánh cửa bên phải, là cô bé bị gã bóp cổ chết và chàng thanh niên mà gã đã dìm chết chìm trong bồn tắm.
Lyon • Jackson hoảng sợ ngồi bệt trên sàn nhà, đầu óc trống rỗng!
“Anh không sao chứ?”
Lyon sắc mặt trắng bệch nhìn Hồ Bất Thích từ trên ghế salon đứng lên, đi về phía gã.
“Sao lại không ra mở cửa?”
“Cậu, cậu đừng lại đây! Đừng tới gần tôi! Cậu, cậu còn tiếp tục đi tới tôi sẽ báo cảnh sát!” Sợ hãi sau một khoảng thời gian dài đè nén giờ đây hoàn toàn bùng nổ, Lyon hét to! Gã không ngừng lui về phía sau, lúc nhìn thấy điện thoại treo trên vách tường, gã giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.
“Tôi… phải báo cảnh sát! Đúng! Báo cảnh sát!”
Khóe mắt ẩm ướt lành lạnh, Lyon đã hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì. Nhấc điện thoại, gã lần đầu tiên trong đời bấm 911, cảnh sát mà một tiếng trước tránh còn không kịp giờ lại trở thành người gã muốn gặp nhất, “A lô! Là cảnh sát phải không? Mau tới! Cứu cứu tôi! Cầu xin các người mau tới cứu cứu tôi!”
“Cậu rốt cuộc là muốn gọi bao nhiêu cuộc điện thoại nữa mới chịu thôi hả? Còn gọi lần nữa đừng trách tôi tố cáo cậu tội quấy rối!” Viên cảnh sát đầu bên kia hoàn toàn không thèm nghe gã giải thích.
“Nơi này có quỷ đó! A, tôi không phải bị thần kinh, nơi này thật sự có quỷ! A lô! Đừng cúp điện thoại! Cầu xin anh!”
Đối phương đã cúp điện thoại rồi.
“Lotus, anh rốt cuộc bị làm sao vậy?” Thanh niên châu Á cách gã càng ngày càng gần.
Khẽ cắn môi, Lyon lại bấm số của cảnh sát, “Tôi tự thú!”
Lúc nói ra những lời này, Lyon đã hạ quyết tâm, gã tuyệt đối không thể tiếp tục ở đây thêm một giây nào nữa, nơi này thật đáng sợ, gã hoài nghi không biết chỗ này có phải địa ngục hay không, gã có thể là người sống duy nhất trong tòa nhà này hay không!
Thượng đế tôi! Gã chưa bao giờ biết, có một ngày bản thân mình lại coi cục cảnh sát chính là thiên đường!
“Mau tới bắt tôi đi! Ngày hôm qua cướp ngân hàng ở phố Tây là do tôi làm! Năm ngoái chặn xe chở tiền cướp tiền cũng là tôi! Các người mau tới bắt tôi về quy án!”
“…Hả? Qua điều tra phát hiện đúng là có những chuyện đó phát sinh, chúng tôi bước đầu tiếp nhận lời tự thú của cậu, giờ chúng tôi sẽ phái nhân viên cảnh sát ở gần nhất tới áp tải cậu về cục.” Thanh âm lười biếng của đầu dây bên kia vẫn đều đều như trước.
“Mau! Nhanh lên!” Lyon lần đầu tiên trong đời cấp bách muốn gặp cảnh sát như vậy.
“Sẽ, chúng tôi vừa lúc có một nhân viên cũng sống trong khu trọ này, tên cậu ta là —— ”
“Cốc! Cốc! Cốc!” Nhân viên ở đầu kia vẫn chưa dứt lời, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng đập cửa, hai người bên trong đồng loạt hướng mắt về phía cửa.
Nơi đó không biết từ lúc nào xuất hiện một người thanh niên mặc đồ đen.
“Tôi vừa nhận được điện thoại của cục cảnh sát, nói ở đây có một phạm nhân cần bắt giữ.” Người thanh niên mặc đồ đen giọng điệu vững vàng, ánh mắt đảo quanh một vòng, cuối cùng lại trên người Lyon.
“Đúng là tôi! Mau bắt tôi đi!” Lyon lập tức từ bên cửa sổ vọt tới, gắt gao nắm chặt cánh tay ngài Smith.
“Ngài… Smith? Sao ngài lại ở đây?” Thấy vậy, Hồ Bất Thích ngơ ngác mở miệng, thực ra, anh bị Lotus làm cho hồ đồ rồi, bắt giữ và vân vân… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Hừ hừ~ tôi đã nói là người kia có ý đồ mưu sát tôi, không phải là người tốt! Các người lại không tin, đồ cảnh sát vô dụng, mãi mới có một người tới!” Hoàn toàn không thèm để ý bản thân đang trần truồng, Jerry hai tay chống nạnh, cực kỳ kiêu ngạo vừa đong đưa JJ nho nhỏ qua lại vừa rống lên với ngài Smith.
“A? Ngài Smith là cảnh sát?” Hồ Bất Thích hơi nghiêng đầu.
“Không phải, là cảnh khuyển.” Không để ý đến Jerry đang đứng một bên lải nhải, thái độ của ngài Smith đối với Hồ Bất Thích ngược lại lịch sự hơn rất nhiều.
“A?!” Cả Hồ Bất Thích và Lyon cùng ngây dại.
Lyon cẩn thận quan sát người đàn ông trước mặt, sau đó, cuối cùng tầm mắt dừng trên cổ đối phương, nơi đó hiển hiện một chiếc thẻ nhỏ hình chữ nhật bằng thép, bên trên còn có một hàng chữ bằng tiếng Anh: Mr. Smith.
Hai mắt Lyon trừng lớn, là một tên tội phạm vừa thông minh vừa cẩn thận, lại luôn tự hào là có bản lĩnh chỉ cần nhìn một lần sẽ không quên, ngay khoảnh khắc thấy được tấm thẻ này, gã liền nhớ lại đã từng thấy nó trên cổ con chó Rotti gặp ở thang máy lúc trước!
Càng nhìn càng thấy người đàn ông trước mắt này và con chó đó có cái gì đó rất giống nhau, lại nghĩ tới vừa nãy đối phương có tự giới thiệu mình là cảnh khuyển, trong đầu Lyon bỗng nảy lên một ý nghĩ vô cùng quỷ dị cũng vô cùng buồn cười:
Người đàn ông này… không phải là con chó đó đấy chứ?
Đúng rồi, vừa rồi trong điện thoại mình không nghe rõ câu cuối cùng, hình như đầu kia có nói người trước mắt cũng sống trong xóm trọ này…
Người trong tòa nhà này đều là quái vật, người đàn ông này cũng là sống ở đây, vậy hắn cũng là quái vật!
Trong đầu nhận định là như vậy, Lyon cảm thấy mình không thể ở lại đây thêm một giây nào nữa, gã canh chuẩn thời gian phá cửa chạy trốn!
Sợ hãi tột cùng khiến con người bộc phát ra khả năng phi thường, trước khi Rotti kịp phản ứng mà đuổi theo, gã đã chạy xuống dưới lầu trệt, ngoài cửa, gã nhìn thấy một thanh niên đang nhàn nhã đứng đó phơi nắng, không còn lựa chọn nào khác, Lyon giơ tay bóp cổ đối phương.
Gần như cùng lúc ấy, toàn bộ thực vật quanh đấy đồng loạt biến thành người.
Hai mắt Lyon trừng to như mắt cá vàng: Tiếp bước con chó đen kia, hình như là vì muốn chứng thực suy nghĩ của gã, thực vật ngay lập tức nhảy ra trước mặt gã mà biến thành người!
Ông trời ơi! Thượng đế ơi… Van cầu ngài! Tôi về sau mỗi tuần sẽ đi nghe giảng đạo! Van cầu ngài! Hãy để cho tôi rời đi!
“Gã muốn làm gì vậy?” Trung tướng Naluter hơi nghiêng đầu.
“Gã… khóc…” Thiếu tướng Kanbies chậm rãi nói.
“Mấy người này! Gã bắt cóc Nguyên soái! Trời ạ! Người trái đất thật bất lịch sự!” Thượng tá Typo, người duy nhất ý thức được hiện tại đang xảy ra chuyện gì, nhảy dựng lên.
“Các ngươi mau chuẩn bị cho ta một chiếc ô tô, không! Mau chuẩn bị một cái máy bay!” Lyon vừa nói vừa run lẩy bẩy, gã cảm thấy mặt đất quá nguy hiểm, gã phải bay mới an tâm.
“Máy bay? Làm sao bây giờ! Phương tiện giao thông cổ xưa như vậy chúng ta không có!” Người hành tinh thực vật bắt đầu tụm lại với nhau bàn bạc.
“Mặc kệ! Cứ chuẩn bị một cái bề ngoài giông giống là được rồi, ông không thấy gã đang khóc sao?”
“A! Chỗ tôi cũng có mấy cái phi thuyền giống máy bay trực thăng lắm, bên trong cũng có thể mang đồ giả đến tráo, vậy cứ đem cho gã đi.”
Mấy người thì thầm với nhau một lúc, rất nhanh đã chuẩn bị xong, vì để phi thuyền nhìn qua càng thêm giống máy bay trực thăng, bọn họ còn đặc biệt mô phỏng thêm mấy cái cánh quạt.
Máy bay trực thăng đã chuẩn bị tốt, Lyon lập tức túm lấy ngài Nguyên soái nhảy lên, là một tên cướp chuyên nghiệp, hiểu rõ tất cả các phương tiện tẩu thoát là một điều không thể thiếu.
“Ha ha ha ha ha! Các ngươi là một đám quái vật, ta cuối cùng cũng thoát rồi!” Giữa không trung mơ hồ truyền đến tiếng cười điên cuồng của Lyon.
“Hắn bay rồi.” Trung tướng Are híp mắt, khóe miệng cong lên.
“Mặc kệ bên trong gã có bấm loạn các nút thế nào, đích đến của cái phi thuyền kia cũng sẽ không thay đổi.” Trung tướng Naluter bên miệng câu lên một nụ cười tà ác.
Đích đến của phi thuyền kia, là một vệ tinh nho nhỏ chưa được khám phá bên rìa vũ trụ.
Nơi đó chỉ có một đám dân bản xứ hoang dã sinh sống, Lyon đáng thương, thượng đế phù hộ mi, sớm sinh quý tử, hoặc là… có trời chứng giám đây là lời chúc phúc của người trái đất tốt đẹp nhất mà hắn biết, A-men ——
Thiếu tướng Kanbies hiểu rõ văn hóa tôn giáo của trái đất ở trong lòng vẽ một chữ thập.
“Từ từ —— ngài Nguyên soái! Ngài Nguyên soái vẫn còn trong tay gã!” Người bình thường luôn lo lắng nhiều nhất cũng mau già nhất đám, thượng tá Typo tự túm tóc mình phát điên bật dậy.
Mấy ngài quan lớn vô cùng sảng khoái đưa phi thuyền duy nhất hiện tại có thể sử dụng được trong tay cho phạm nhân, hiện tại gã ta bắt cóc ngài Nguyên soái chạy trốn, bọn họ lấy cái gì để đuổi theo?!
Những phi thuyền khác đều để hết ở cảng quản lý, nước xa không cứu được lửa gần, phải làm sao bây giờ? Đây là điển hình của một đám cấp dưới vô dụng, rõ ràng đã cố ý ở phía dưới phi thuyền treo một cái thang dây, vậy mà không một ai nhớ tới mà trèo lên.
Thượng tá Typo tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn về phía chiếc máy bay trực thăng đang ngày càng nhỏ dần trên bầu trời, sau đó, hắn bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, phát hiện một chuyện vô cùng nguy hiểm, đó là Hồ Bất Thích đang run run bám chặt lấy thang dây từ từ trèo lên.
Á… Đây là sức mạnh của tình yêu sao? Bạn đời người địa cầu thật là vừa giàu tình cảm lại vừa gan dạ! Ngài Nguyên soái liền giao cho cậu vậy, chờ tôi xin được một phi thuyền tốt sẽ tới đón hai người trở về!
Good Luck! Thượng ta Typo đưa tay giơ một dấu Like vừa học được về phía bóng dáng Hồ Bất Thích đang ngày một nhỏ dần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.