Chương 15: Ta Là Một Con Người
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu
14/04/2024
Trương ma ma nhìn Hàm Nhụy cười. Da thịt nàng như ngọc, hết sức mịn màng. Tiểu cô nương cười giống như gió xuân tháng ba, nhưng rơi vào trong mắt bà ta lại vô cùng đáng ghét!
Cười cái gì mà cười! Đang cố ý quyến rũ ai đây? Hay là đang chê cười những ma ma này tuổi già sắc suy?
Trương ma ma bước tới, nói lời thấm thía với nàng: "Ngươi phải nhận rõ thân phận tiện tịch của mình, đó là mệnh hầu hạ thái giám già mặc người dạy dỗ! Đừng tưởng rằng dựa vào một khuôn mặt hầu hạ ở ngự tiền là có thể bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng. Gà mái chính là gà mái."
"Đúng đúng đúng! Còn không phải là gà mái sao? Cung nô không phải là gà mặc cho người ta vặt à?"
Các ma ma vây nàng ở giữa, ngươi một lời ta một câu, rồi cả đám cười lên.
Hàm Nhụy siết chặt nắm tay, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nhìn ma ma mập lùn miệng đầy ô ngôn uế ngữ kia: "Ta không phải gà mặc cho người ta vặt, ta là một con người!"
"Người? Ha ha ha ha ha..."
Ma ma bị nàng bình tĩnh nhìn thì giật mình hoảng hốt. Nhưng bà ta nghĩ lại người này chẳng qua chỉ là một cung nô, bèn lập tức khinh thường đẩy nàng một cái, rồi một cước đá đổ chén cháo của nàng, chọc vào trán nàng mắng: "Tiện nhân! Còn dám cãi lại! Hôm nay không được ăn cơm!"
Trương ma ma thấy Hàm Nhụy không rên một tiếng, cúi đầu ngồi trên bậc thềm, lúc này mới nói: "Ngươi tức giận với một cung nô làm cái gì? Không phải Hoàng Thượng thưởng đồ sao, đi xem đi!"
Các ma ma trút giận trên người nàng xong, rồi cười cười nói nói rời đi như không có việc gì. Mãi đến khi không nghe thấy tiếng nói chuyện sắc bén chói tai của bọn họ, Hàm Nhụy mới từ từ đứng lên, dọn dẹp chén cháo đã bị đá đổ.
Nàng không biết Hoàng thượng có còn đến Tàng Thư Các nữa hay không. Nếu như không bao giờ đến nữa, nàng có thể... độc phát bỏ mình hay không?
Nghĩ tới đây, Hàm Nhụy sợ hãi vô cùng nhưng đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm.
Cười cái gì mà cười! Đang cố ý quyến rũ ai đây? Hay là đang chê cười những ma ma này tuổi già sắc suy?
Trương ma ma bước tới, nói lời thấm thía với nàng: "Ngươi phải nhận rõ thân phận tiện tịch của mình, đó là mệnh hầu hạ thái giám già mặc người dạy dỗ! Đừng tưởng rằng dựa vào một khuôn mặt hầu hạ ở ngự tiền là có thể bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng. Gà mái chính là gà mái."
"Đúng đúng đúng! Còn không phải là gà mái sao? Cung nô không phải là gà mặc cho người ta vặt à?"
Các ma ma vây nàng ở giữa, ngươi một lời ta một câu, rồi cả đám cười lên.
Hàm Nhụy siết chặt nắm tay, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nhìn ma ma mập lùn miệng đầy ô ngôn uế ngữ kia: "Ta không phải gà mặc cho người ta vặt, ta là một con người!"
"Người? Ha ha ha ha ha..."
Ma ma bị nàng bình tĩnh nhìn thì giật mình hoảng hốt. Nhưng bà ta nghĩ lại người này chẳng qua chỉ là một cung nô, bèn lập tức khinh thường đẩy nàng một cái, rồi một cước đá đổ chén cháo của nàng, chọc vào trán nàng mắng: "Tiện nhân! Còn dám cãi lại! Hôm nay không được ăn cơm!"
Trương ma ma thấy Hàm Nhụy không rên một tiếng, cúi đầu ngồi trên bậc thềm, lúc này mới nói: "Ngươi tức giận với một cung nô làm cái gì? Không phải Hoàng Thượng thưởng đồ sao, đi xem đi!"
Các ma ma trút giận trên người nàng xong, rồi cười cười nói nói rời đi như không có việc gì. Mãi đến khi không nghe thấy tiếng nói chuyện sắc bén chói tai của bọn họ, Hàm Nhụy mới từ từ đứng lên, dọn dẹp chén cháo đã bị đá đổ.
Nàng không biết Hoàng thượng có còn đến Tàng Thư Các nữa hay không. Nếu như không bao giờ đến nữa, nàng có thể... độc phát bỏ mình hay không?
Nghĩ tới đây, Hàm Nhụy sợ hãi vô cùng nhưng đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.