Chương 23: Ám sát
Lục Dã Thiên Hạc
21/08/2021
Không phải đã gặp Quốc sư rồi sao? Cớ gì vẫn cứ gà gà vậy trời!
Đan Y cắn răng, dùng ngón cái vuốt phẳng ngọc tiêu bên hông, chờ sau khi hồi cung, y phải tìm Khinh Hàn nói chuyện, ít nhất phải sửa cái tên “con gà” này mới được.
Quốc sư, tên Lam Giang Tuyết, tự Khinh Hàn, lúc này đang nhìn chằm chằm y phục mới toanh trên giá áo ở Trích Tinh các.
Áo khoác gồm ba tầng lụa mỏng xếp chồng lên nhau, tỏa ánh sáng nhàn nhạt lấp lánh dưới ánh trăng. Vân văn phức tạp hoa lệ, vạt áo kéo dài ba thước chấm đất lúc ẩn lúc hiện, quả thực là một bộ xiêm y cực kì mỹ lệ.
“Hài lòng không?” Lam Sơn Vũ đứng bên cạnh giá áo, cười tủm tỉm hỏi hắn.
“Hắt xì——” Quốc sư hắt hơi một cái.
“Sao thế?” Lam Sơn Vũ áp sát, tựa vào cái bàn trước mặt Lam Giang Tuyết, một tay chống cằm, “Đệ đã ở đây, mà vẫn còn người nhớ thương huynh à?”
Truyền thuyết nói, hắt xì một cái, là có người nhớ thương.
Mới vừa nói xong, Lam Sơn Vũ cũng hắt xì một cái: “Xong rồi, xong rồi, kiểu này là trăm phần trăm Thiếu chủ nhớ thương hai ta rồi. Mấy ngày nay huynh có làm gì sai không đấy?”
Đích thật là có người nhớ thương Lam Sơn Vũ, chỉ có điều không phải Đan Y.
Linh Hòa bưng nước ấm vào căn lều, ngâm nóng khăn bông cho Đan Y rửa mặt, nói nhỏ nhẹ: “Nô tỳ đã quan sát cả khu săn bắn rồi, thủ vệ của hoàng gia thực sự rất bình thường, người dân không được bước chân đến, nhưng cũng có kẽ hở chui vào. Theo nô tỳ thấy, vẫn nên thông báo cho Lam lâu chủ, để ngài ấy phái người qua thì hơn.”
Đan Y trầm mặc một lát, chậm rãi lắc đầu.
Khu vực đi săn của hoàng gian không phải địa phương bình thường, bây giờ điều hộ vệ Quy Vân cung đến, chẳng khác nào y đang vũ nhục hoàng gia, mặc dù Chính Long đế có yếu đuối, thì cũng không nín được cơn giận này.
“Đan Y,” Thần Tử Thích nhìn khắp căn lều, bổ nhào lên người Đan Y, thấy y đi săn còn cầm theo bạch ngọc tiêu, rất là tò mò, “Ta còn chưa nghe ngươi thổi đâu, thổi cho ta một bài đi.”
Đan Y xua tay để Linh Hòa ra ngoài, kéo Thần Tử Thích đi ngủ.
“Ta không buồn ngủ, ngươi thổi một bài cho ta đi.” Thần Tử Thích bướng bỉnh không chịu theo.
“…..Ta không thổi đâu.” Đan Y mặt lạnh nói.
“Sao lại không?” Thần Tử Thích ngẩng đầu nhìn y không tin.
Trước đây gặp Đan Y ở cung Thái Cực, cả người y mặc đồ đỏ tươi, bạch ngọc tiêu đeo bên hông, phiêu nhiên xuất trần, tựa tiên đồng trong tranh, chỉ nắm chặt mỗi ngọc tiêu, cũng đủ làm người khác sợ hãi. Lúc đó, Thần Tử Thích cảm thấy cây tiêu bạch ngọc kia chắc chắn là một thứ cực kì lợi hại.
Kiểu như nó có lẽ là một tuyệt thế thần binh, một khi phát ra tiếng sẽ chấn động bốn phía, người người thất khiếu đổ máu; cũng có lẽ là thái cổ di âm, một điệu hấp dẫn trăm điểu đến phượng, hoặc vi diệu ơn là một ám hiệu gọi thuộc hạ, thổi theo cách khác nhau sẽ gọi thủ hạ khác nhau, ví dụ như Cổ trưởng lão, hay Cản Thi hộ pháp chẳng hạn.
Thuyết thư của trấn Cửu Như đều giảng giải như vậy mà.
Thế nhưng, bây giờ Đan Y vậy mà nói, y, sẽ, không, thổi!
“Không thổi, thì ngươi dắt ở eo làm gì?” Cái miệng to của Thần Tử Thích há ra rồi khép lại, gian nan mở miệng. Cái này giống kiểu một người ngày ngày vác con dao vô cùng sắc bắn để giết heo, song kết quả lại không chặt được một miếng thịt nào vậy.
Đan Y cầm ngang ngọc tiêu trong tay, nhìn tua rua rủ xuống ở phần đuôi, mặt không thay đổi nói: “Vì để phong nhã.”
Phong nhã………….
Thần Tử Thích trố mắt một lúc lâu, sau đó nhảy dựng lên, xoanh quanh Đan Y một vòng, nghiêng đầu nhìn mặt y, tiếp tục xoay thêm vòng nữa.
“Ngươi làm gì đấy?” Đan Y nhìn cái tên đứng trước mặt mình, chạm vào mũi cậu.
“Ta mới nhận ra, hôm nay mới biết ngươi đó.” Thần Tử Thích nói thành thật.
Đan Y: “……..”
***
Cây cỏ vàng lùn, cáo béo thỏ mập, mùa thu quả thật là mùa đi săn tuyệt vời.
Từ thời thượng cổ, các vương triều đều có mùa đi săn. Đại Chương lấy võ thịnh hành, mùa thu đi săn tất nhiên sẽ long trọng hơn. Không chỉ có tiết mục săn thú, mà còn thêm cả tỉ võ. Hoàng gia đi săn, chính là thời điểm bọn thị vệ tỉ võ, nếu có được thứ bậc, thì sẽ có cơ hội thăng chức.
Triều thần trong triều, căn bản đều có quan hệ dây mơ rễ má với các đại môn phái. Chỉ có cận vệ của Thiên tử là do hoàng thất đích thân bồi dưỡng, không có liên hệ với các môn phái. Đi săn tỉ võ, cơ bản đều là người của Kim Ngô vệ.
Địch Diệp Thanh không thấy bấy lâu nay, cũng ở trong đó.
Ngày đi săn đầu tiên, Thần Tử Thích đi cùng những hoàng tử khác, đang nhìn trận đấu trên đầu, sau đó có thẻ chọn Kim Ngô vệ chiến thắng theo mình đi săn.
“Địch đại ca!” Thần Tử Thích vẫy tay với Địch Diệp Thanh.
Địch Diệp Thanh đứng trên đài cao, không rõ có nghe thấy không, nhưng vẫn nhìn Hoàng đế không chớp mắt.
“Hắn là ai vậy?” Đan Y nhíu mi, mấy ngày qua đâu thấy Thần Tử Thích nói chuyện cùng người kia.
“Địch Diệp Thanh đó, hồi trước là hắn đến trấn Cửu Như đưa ta và mẫu thân vào kinh.” Thần Tử Thích mếu máo, “Sao lơ đệ thế.” Đây là người đầu tiên cậu quen ở trong hoàng cung.
“Hắn là cận vệ Thiên tử, qua lại gần với ngươi sẽ hại chết hắn.” Đan Y lạnh lùng nói.
Thần Tử Thích tỉnh ngộ: “Thì ra là vậy, thế sau này ta không nói chuyện với hắn nữa.”
Vốn tưởng Thần Tử Thích sẽ suy sụp một lúc, ai biết tên này chỉ cảm khái một câu, rồi tiếp tục hứng trí bừng bừng xem tỉ võ. Đan Y có chút bất lực, lo lắng của bản thân y dư thừa quá mà.
Trận tỉ võ rất nhanh kết thúc, cuối cùng đúng là Địch Diệp Thanh rút trúng vị trí thứ nhất.
Thứ tự mới rút ra, nhóm hoàng tử đều lục tục chọn lựa thị vệ. Ba vị trí đầu đương nhiên bị Thái tử dành lấy, đợi đến lượt Thần Tử Thích, đều là những người không nằm trong danh sách.
Cũng may thị vệ Thiên tử đều có võ công khá cao, mặc dù phải chọn mấy người sau, nhưng để bảo vệ chu đáo trên khu đi săn cũng đủ.
“Trên núi này có gì nguy hiểm à?” Thần Tử Thích hỏi mấy hộ vệ.
“Bẩm điện hạ, từ nửa tháng trước khu đi săn đã vô cùng sạch sẽ, không có mãnh thú đâu ạ. Mà dù có, bốn người bọn thần cùng hợp sức, chắc chắn sẽ khống chế được một con gấu ngay lập tức, điện hạ cứ yên tâm đi ạ.” Kim Ngô vệ mặc áo giáp bẩm báo.
Thần Tử Thích nghe xong, quả nhiên yên lòng, Đan Y ở bên cạnh lại nhíu mày.
Đi săn, tự nhiên phải cưỡi ngựa. Tuy nhiên, Hoàng tử nhỏ tuổi sẽ không được tự do cưỡi, mà cần một thị vệ nắm dây cương. Thàn Tử Thích với Đan Y đều được đưa tới một con ngựa con, vừa lùn vừa dịu ngoan.
Tám hộ vệ, hai người dẫn ngựa, hai người cầm cung tiễn hai bên, còn lại bốn người cưỡi ngựa chia thành bốn góc.
“Bấy lâu nay mọi người cũng đã luyện cách bắn tên, hôm nay chúng ta tỉ thí nhé, xem ai săn được nhiều hơn, được không?” Thái tử nói với chúng huynh đệ, lúc nói chuyện ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Đan Y.
Là Thái tử, cậu ta cần lôi kéo Phượng Vương. Có lẽ do cách tuổi quá lớn, Đan Y không có hứng thú với cậu ta, nhưng có sao đâu, rồi sẽ có cách cả thôi. Lần đi săn này, là một cơ hội tốt, Đan Y tuổi nhỏ, lại háo thắng, nếu không săn đủ con mồi, bản thân có thể lén chia y một ít. Bọn con nít ấy, đảm bảo sẽ nhớ cậu ta cái chắc.
Đan Y thoáng nhìn Thái tử, thầm nghĩ tên này phỏng chừng vì lần thua trước, nên bây giờ muốn vùng lên, do đó cũng nhận lời.
“Đan Y, chúng ta đi bắt gà rừng đi.” Thần Tử Thích nắm tai ngựa con, hứng phấn không thôi.
“Được.” Đan Y ôn hòa nói một câu, dẫn Thần Tử Thích đi.
“Tí nữa không săn được, có đứa khóc cho coi.” Đợi Đan Y đi xa, Diêu Quang mới bĩu môi. Từ lần bị Đan Y đánh, mỗi lần cậu ta nhìn thấy Đan Y đều cảm thấy giữa hai chân đau âm ỉ.
“Các ngươi phải đối xử với Đan Y tốt vào, sau này bước chân vào giang hồ, sẽ có lúc cầu đến Quy Vân cung, đắc tội y sẽ không hay đâu.” Thái tử mở miệng dạy bảo hai người hầu.
Thái tử mang một đội người ngựa đi đến phương hướng tập trung nhiều con mồi. Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử thì cùng đợi một lát.
“Chúng ta đi đâu?’ Tam hoàng tử xoa tay, chuẩn bị đi giết một trận.
“Chúng ta……” Nhị hoàng tử híp mắt khẽ cười, nhìn tai tên đi đằng xa, hất cằm, “Đi theo bọn họ.”
“Hả?” Tam hoàng tử có chút khó hiểu, “Đi theo hai đứa bé kia, thì có gì chơi vui chứ?”
“Đệ không nghe thấy lời của Thái tử sao?” Nhị hoàng tử sửa sang bao cổ tay cẩn thận, “Sau này, có lúc cần đến Quy Vân cung, duy trì quan hệ với Phượng Vương tương lai hay mười tấm da cáo, đệ chọn bên nào?”
Vì thế, đám Thần Tử Thích chưa có đi xa, đã bị hai người Nhị hoàng tử đuổi theo.
“Tiểu thất, các đệ đi đâu thế?” Nhị hoàng tử cười hỏi.
“Bọn đệ đi săn gà rừng.” Thần Tử Thích vẫy vẫy cung tên trong tay.
“Gà rừng à…….Nơi này đất bằng, ít có gà rừng lắm, ca biết có một cánh rừng năm trước nhặt được không ít trứng gà rừng, đệ muốn đi thám thính thử không?” Nhị hoàng tử ôn hòa nói.
Thần Tử Thích híp mắt nhìn Nhị hoàng tử vô sự xum xoe, sau đó nhìn Đan Y mặt lạnh bên cạnh: “Đan Y, ngươi muốn đi không?”
Đan Y đang ngẩng đầu nhìn chim bay trên trời, lúc này trời xanh khí trong, không khí yên bình, sau đó nhìn hai mắt viết đầy chữ “muốn gà rừng” của Thần Tử Thích, liền gật đầu đồng ý.
Đoàn người tiến sâu vào cánh rừng, cây cỏ dưới chân càng ngày càng cao. Cỏ dại xum xuê mọc đầy các khe, đây đích thực là chốn yêu thích của gà rừng.
“Quác—— quác——” Quạ đen trong rừng bay qua, phát ra tiếng kêu thê lương.
Đan Y đột nhiêm ghìm ngựa, dừng bước.
“Sao thế?” Thần Tử Thích ngoảnh đầu nhìn y.
Đan Y ngẩng đầu, nhìn vào chỗ sâu trong rừng, đột nhiên chim chóc hoảng sợ bay lên, lôi Thần Tử Thích sang ngựa của mình, rút bạch ngọc tiêu bên hông ra.
Không đợi Nhị hoàng tử phản ứng tiếng xé gió “vút vút vút” của đám lá vàng giữa không trung ập tới.
“Điện hạ chú ý!” Mấy hộ vệ lập tức rút kiếm bên người, quơ đón đám lá rụng này, đám lá đụng phải thân kiếm, lập tức phát ra tiếng “đing đing đang đang” giòn vang. Ngựa của Nhị hoàng tử xui xẻo bị đánh trúng, hí một tiếng bật dậy. Bấy giờ mọi người mới nhìn rõ, đó căn bản không phải lá rụng, mà là một loại ám khí chế bằng đồng thau, có năm góc nhọc, ghim sâu vào thịt.
Con ngựa bị hoảng sợ, sau khi hí một tiếng liền điên cuồng chạy đi. Nhị hoàng tử sợ hãi hô một tiếng, nắm chặt dây cương. Mấy hộ vệ của cậu ta vội vàng đuổi theo, Tam hoàng tử không biết làm sao đứng nguyên tại chỗ.
Hai bóng đen đột nhiên vọt khỏi đống lá rụng, Đan Y nói một câu với Thần Tử Thích đang ở trong ngực, “Ôm chặt ta”, liền kéo chặt dây cương, đánh tay thị vệ dắt ngựa, quay đầu bỏ chạy.Tiểu kịch trường:
Thích Thích: Ý chà, tới đoạn có máu chóa rồi sao?
Chim tiểu công: Đoạn gì cơ?
Thích Thích: Công thụ bị đuổi giết, sâu đó vây trong sơn động, cởi quần áo vận công chữa thương, như này như kia ý.
Chim tiểu công…..Đầu tiên, ngươi phải có cái hang, tiếp theo, ngươi phải có đủ điều kiện này nọ đã.
Thích Thích: Có mà, chúng t có thể bắt một con gà rừng, nướng nướng.
Chim tiểu công: Đợi đã, này này nọ nọ mà ngươi nói là gì?
Thích Thích: Thì ăn món dân dã đó.
Chim tiểu công: “…………………..”
P.s: Valentine vui vẻ nhé! Dân FA ở nhà thui ~
Đan Y cắn răng, dùng ngón cái vuốt phẳng ngọc tiêu bên hông, chờ sau khi hồi cung, y phải tìm Khinh Hàn nói chuyện, ít nhất phải sửa cái tên “con gà” này mới được.
Quốc sư, tên Lam Giang Tuyết, tự Khinh Hàn, lúc này đang nhìn chằm chằm y phục mới toanh trên giá áo ở Trích Tinh các.
Áo khoác gồm ba tầng lụa mỏng xếp chồng lên nhau, tỏa ánh sáng nhàn nhạt lấp lánh dưới ánh trăng. Vân văn phức tạp hoa lệ, vạt áo kéo dài ba thước chấm đất lúc ẩn lúc hiện, quả thực là một bộ xiêm y cực kì mỹ lệ.
“Hài lòng không?” Lam Sơn Vũ đứng bên cạnh giá áo, cười tủm tỉm hỏi hắn.
“Hắt xì——” Quốc sư hắt hơi một cái.
“Sao thế?” Lam Sơn Vũ áp sát, tựa vào cái bàn trước mặt Lam Giang Tuyết, một tay chống cằm, “Đệ đã ở đây, mà vẫn còn người nhớ thương huynh à?”
Truyền thuyết nói, hắt xì một cái, là có người nhớ thương.
Mới vừa nói xong, Lam Sơn Vũ cũng hắt xì một cái: “Xong rồi, xong rồi, kiểu này là trăm phần trăm Thiếu chủ nhớ thương hai ta rồi. Mấy ngày nay huynh có làm gì sai không đấy?”
Đích thật là có người nhớ thương Lam Sơn Vũ, chỉ có điều không phải Đan Y.
Linh Hòa bưng nước ấm vào căn lều, ngâm nóng khăn bông cho Đan Y rửa mặt, nói nhỏ nhẹ: “Nô tỳ đã quan sát cả khu săn bắn rồi, thủ vệ của hoàng gia thực sự rất bình thường, người dân không được bước chân đến, nhưng cũng có kẽ hở chui vào. Theo nô tỳ thấy, vẫn nên thông báo cho Lam lâu chủ, để ngài ấy phái người qua thì hơn.”
Đan Y trầm mặc một lát, chậm rãi lắc đầu.
Khu vực đi săn của hoàng gian không phải địa phương bình thường, bây giờ điều hộ vệ Quy Vân cung đến, chẳng khác nào y đang vũ nhục hoàng gia, mặc dù Chính Long đế có yếu đuối, thì cũng không nín được cơn giận này.
“Đan Y,” Thần Tử Thích nhìn khắp căn lều, bổ nhào lên người Đan Y, thấy y đi săn còn cầm theo bạch ngọc tiêu, rất là tò mò, “Ta còn chưa nghe ngươi thổi đâu, thổi cho ta một bài đi.”
Đan Y xua tay để Linh Hòa ra ngoài, kéo Thần Tử Thích đi ngủ.
“Ta không buồn ngủ, ngươi thổi một bài cho ta đi.” Thần Tử Thích bướng bỉnh không chịu theo.
“…..Ta không thổi đâu.” Đan Y mặt lạnh nói.
“Sao lại không?” Thần Tử Thích ngẩng đầu nhìn y không tin.
Trước đây gặp Đan Y ở cung Thái Cực, cả người y mặc đồ đỏ tươi, bạch ngọc tiêu đeo bên hông, phiêu nhiên xuất trần, tựa tiên đồng trong tranh, chỉ nắm chặt mỗi ngọc tiêu, cũng đủ làm người khác sợ hãi. Lúc đó, Thần Tử Thích cảm thấy cây tiêu bạch ngọc kia chắc chắn là một thứ cực kì lợi hại.
Kiểu như nó có lẽ là một tuyệt thế thần binh, một khi phát ra tiếng sẽ chấn động bốn phía, người người thất khiếu đổ máu; cũng có lẽ là thái cổ di âm, một điệu hấp dẫn trăm điểu đến phượng, hoặc vi diệu ơn là một ám hiệu gọi thuộc hạ, thổi theo cách khác nhau sẽ gọi thủ hạ khác nhau, ví dụ như Cổ trưởng lão, hay Cản Thi hộ pháp chẳng hạn.
Thuyết thư của trấn Cửu Như đều giảng giải như vậy mà.
Thế nhưng, bây giờ Đan Y vậy mà nói, y, sẽ, không, thổi!
“Không thổi, thì ngươi dắt ở eo làm gì?” Cái miệng to của Thần Tử Thích há ra rồi khép lại, gian nan mở miệng. Cái này giống kiểu một người ngày ngày vác con dao vô cùng sắc bắn để giết heo, song kết quả lại không chặt được một miếng thịt nào vậy.
Đan Y cầm ngang ngọc tiêu trong tay, nhìn tua rua rủ xuống ở phần đuôi, mặt không thay đổi nói: “Vì để phong nhã.”
Phong nhã………….
Thần Tử Thích trố mắt một lúc lâu, sau đó nhảy dựng lên, xoanh quanh Đan Y một vòng, nghiêng đầu nhìn mặt y, tiếp tục xoay thêm vòng nữa.
“Ngươi làm gì đấy?” Đan Y nhìn cái tên đứng trước mặt mình, chạm vào mũi cậu.
“Ta mới nhận ra, hôm nay mới biết ngươi đó.” Thần Tử Thích nói thành thật.
Đan Y: “……..”
***
Cây cỏ vàng lùn, cáo béo thỏ mập, mùa thu quả thật là mùa đi săn tuyệt vời.
Từ thời thượng cổ, các vương triều đều có mùa đi săn. Đại Chương lấy võ thịnh hành, mùa thu đi săn tất nhiên sẽ long trọng hơn. Không chỉ có tiết mục săn thú, mà còn thêm cả tỉ võ. Hoàng gia đi săn, chính là thời điểm bọn thị vệ tỉ võ, nếu có được thứ bậc, thì sẽ có cơ hội thăng chức.
Triều thần trong triều, căn bản đều có quan hệ dây mơ rễ má với các đại môn phái. Chỉ có cận vệ của Thiên tử là do hoàng thất đích thân bồi dưỡng, không có liên hệ với các môn phái. Đi săn tỉ võ, cơ bản đều là người của Kim Ngô vệ.
Địch Diệp Thanh không thấy bấy lâu nay, cũng ở trong đó.
Ngày đi săn đầu tiên, Thần Tử Thích đi cùng những hoàng tử khác, đang nhìn trận đấu trên đầu, sau đó có thẻ chọn Kim Ngô vệ chiến thắng theo mình đi săn.
“Địch đại ca!” Thần Tử Thích vẫy tay với Địch Diệp Thanh.
Địch Diệp Thanh đứng trên đài cao, không rõ có nghe thấy không, nhưng vẫn nhìn Hoàng đế không chớp mắt.
“Hắn là ai vậy?” Đan Y nhíu mi, mấy ngày qua đâu thấy Thần Tử Thích nói chuyện cùng người kia.
“Địch Diệp Thanh đó, hồi trước là hắn đến trấn Cửu Như đưa ta và mẫu thân vào kinh.” Thần Tử Thích mếu máo, “Sao lơ đệ thế.” Đây là người đầu tiên cậu quen ở trong hoàng cung.
“Hắn là cận vệ Thiên tử, qua lại gần với ngươi sẽ hại chết hắn.” Đan Y lạnh lùng nói.
Thần Tử Thích tỉnh ngộ: “Thì ra là vậy, thế sau này ta không nói chuyện với hắn nữa.”
Vốn tưởng Thần Tử Thích sẽ suy sụp một lúc, ai biết tên này chỉ cảm khái một câu, rồi tiếp tục hứng trí bừng bừng xem tỉ võ. Đan Y có chút bất lực, lo lắng của bản thân y dư thừa quá mà.
Trận tỉ võ rất nhanh kết thúc, cuối cùng đúng là Địch Diệp Thanh rút trúng vị trí thứ nhất.
Thứ tự mới rút ra, nhóm hoàng tử đều lục tục chọn lựa thị vệ. Ba vị trí đầu đương nhiên bị Thái tử dành lấy, đợi đến lượt Thần Tử Thích, đều là những người không nằm trong danh sách.
Cũng may thị vệ Thiên tử đều có võ công khá cao, mặc dù phải chọn mấy người sau, nhưng để bảo vệ chu đáo trên khu đi săn cũng đủ.
“Trên núi này có gì nguy hiểm à?” Thần Tử Thích hỏi mấy hộ vệ.
“Bẩm điện hạ, từ nửa tháng trước khu đi săn đã vô cùng sạch sẽ, không có mãnh thú đâu ạ. Mà dù có, bốn người bọn thần cùng hợp sức, chắc chắn sẽ khống chế được một con gấu ngay lập tức, điện hạ cứ yên tâm đi ạ.” Kim Ngô vệ mặc áo giáp bẩm báo.
Thần Tử Thích nghe xong, quả nhiên yên lòng, Đan Y ở bên cạnh lại nhíu mày.
Đi săn, tự nhiên phải cưỡi ngựa. Tuy nhiên, Hoàng tử nhỏ tuổi sẽ không được tự do cưỡi, mà cần một thị vệ nắm dây cương. Thàn Tử Thích với Đan Y đều được đưa tới một con ngựa con, vừa lùn vừa dịu ngoan.
Tám hộ vệ, hai người dẫn ngựa, hai người cầm cung tiễn hai bên, còn lại bốn người cưỡi ngựa chia thành bốn góc.
“Bấy lâu nay mọi người cũng đã luyện cách bắn tên, hôm nay chúng ta tỉ thí nhé, xem ai săn được nhiều hơn, được không?” Thái tử nói với chúng huynh đệ, lúc nói chuyện ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Đan Y.
Là Thái tử, cậu ta cần lôi kéo Phượng Vương. Có lẽ do cách tuổi quá lớn, Đan Y không có hứng thú với cậu ta, nhưng có sao đâu, rồi sẽ có cách cả thôi. Lần đi săn này, là một cơ hội tốt, Đan Y tuổi nhỏ, lại háo thắng, nếu không săn đủ con mồi, bản thân có thể lén chia y một ít. Bọn con nít ấy, đảm bảo sẽ nhớ cậu ta cái chắc.
Đan Y thoáng nhìn Thái tử, thầm nghĩ tên này phỏng chừng vì lần thua trước, nên bây giờ muốn vùng lên, do đó cũng nhận lời.
“Đan Y, chúng ta đi bắt gà rừng đi.” Thần Tử Thích nắm tai ngựa con, hứng phấn không thôi.
“Được.” Đan Y ôn hòa nói một câu, dẫn Thần Tử Thích đi.
“Tí nữa không săn được, có đứa khóc cho coi.” Đợi Đan Y đi xa, Diêu Quang mới bĩu môi. Từ lần bị Đan Y đánh, mỗi lần cậu ta nhìn thấy Đan Y đều cảm thấy giữa hai chân đau âm ỉ.
“Các ngươi phải đối xử với Đan Y tốt vào, sau này bước chân vào giang hồ, sẽ có lúc cầu đến Quy Vân cung, đắc tội y sẽ không hay đâu.” Thái tử mở miệng dạy bảo hai người hầu.
Thái tử mang một đội người ngựa đi đến phương hướng tập trung nhiều con mồi. Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử thì cùng đợi một lát.
“Chúng ta đi đâu?’ Tam hoàng tử xoa tay, chuẩn bị đi giết một trận.
“Chúng ta……” Nhị hoàng tử híp mắt khẽ cười, nhìn tai tên đi đằng xa, hất cằm, “Đi theo bọn họ.”
“Hả?” Tam hoàng tử có chút khó hiểu, “Đi theo hai đứa bé kia, thì có gì chơi vui chứ?”
“Đệ không nghe thấy lời của Thái tử sao?” Nhị hoàng tử sửa sang bao cổ tay cẩn thận, “Sau này, có lúc cần đến Quy Vân cung, duy trì quan hệ với Phượng Vương tương lai hay mười tấm da cáo, đệ chọn bên nào?”
Vì thế, đám Thần Tử Thích chưa có đi xa, đã bị hai người Nhị hoàng tử đuổi theo.
“Tiểu thất, các đệ đi đâu thế?” Nhị hoàng tử cười hỏi.
“Bọn đệ đi săn gà rừng.” Thần Tử Thích vẫy vẫy cung tên trong tay.
“Gà rừng à…….Nơi này đất bằng, ít có gà rừng lắm, ca biết có một cánh rừng năm trước nhặt được không ít trứng gà rừng, đệ muốn đi thám thính thử không?” Nhị hoàng tử ôn hòa nói.
Thần Tử Thích híp mắt nhìn Nhị hoàng tử vô sự xum xoe, sau đó nhìn Đan Y mặt lạnh bên cạnh: “Đan Y, ngươi muốn đi không?”
Đan Y đang ngẩng đầu nhìn chim bay trên trời, lúc này trời xanh khí trong, không khí yên bình, sau đó nhìn hai mắt viết đầy chữ “muốn gà rừng” của Thần Tử Thích, liền gật đầu đồng ý.
Đoàn người tiến sâu vào cánh rừng, cây cỏ dưới chân càng ngày càng cao. Cỏ dại xum xuê mọc đầy các khe, đây đích thực là chốn yêu thích của gà rừng.
“Quác—— quác——” Quạ đen trong rừng bay qua, phát ra tiếng kêu thê lương.
Đan Y đột nhiêm ghìm ngựa, dừng bước.
“Sao thế?” Thần Tử Thích ngoảnh đầu nhìn y.
Đan Y ngẩng đầu, nhìn vào chỗ sâu trong rừng, đột nhiên chim chóc hoảng sợ bay lên, lôi Thần Tử Thích sang ngựa của mình, rút bạch ngọc tiêu bên hông ra.
Không đợi Nhị hoàng tử phản ứng tiếng xé gió “vút vút vút” của đám lá vàng giữa không trung ập tới.
“Điện hạ chú ý!” Mấy hộ vệ lập tức rút kiếm bên người, quơ đón đám lá rụng này, đám lá đụng phải thân kiếm, lập tức phát ra tiếng “đing đing đang đang” giòn vang. Ngựa của Nhị hoàng tử xui xẻo bị đánh trúng, hí một tiếng bật dậy. Bấy giờ mọi người mới nhìn rõ, đó căn bản không phải lá rụng, mà là một loại ám khí chế bằng đồng thau, có năm góc nhọc, ghim sâu vào thịt.
Con ngựa bị hoảng sợ, sau khi hí một tiếng liền điên cuồng chạy đi. Nhị hoàng tử sợ hãi hô một tiếng, nắm chặt dây cương. Mấy hộ vệ của cậu ta vội vàng đuổi theo, Tam hoàng tử không biết làm sao đứng nguyên tại chỗ.
Hai bóng đen đột nhiên vọt khỏi đống lá rụng, Đan Y nói một câu với Thần Tử Thích đang ở trong ngực, “Ôm chặt ta”, liền kéo chặt dây cương, đánh tay thị vệ dắt ngựa, quay đầu bỏ chạy.Tiểu kịch trường:
Thích Thích: Ý chà, tới đoạn có máu chóa rồi sao?
Chim tiểu công: Đoạn gì cơ?
Thích Thích: Công thụ bị đuổi giết, sâu đó vây trong sơn động, cởi quần áo vận công chữa thương, như này như kia ý.
Chim tiểu công…..Đầu tiên, ngươi phải có cái hang, tiếp theo, ngươi phải có đủ điều kiện này nọ đã.
Thích Thích: Có mà, chúng t có thể bắt một con gà rừng, nướng nướng.
Chim tiểu công: Đợi đã, này này nọ nọ mà ngươi nói là gì?
Thích Thích: Thì ăn món dân dã đó.
Chim tiểu công: “…………………..”
P.s: Valentine vui vẻ nhé! Dân FA ở nhà thui ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.