Chương 76: Chạy trốn
Lục Dã Thiên Hạc
21/08/2021
Edit by tytydauphu on wattpad
Du Long Trục Phượng chính là hợp chiêu của Du Long Tùy Nguyệt cùng Đan Dương Bát Vân Thủ. Hai người đều dùng tốc độ làm chủ, bốn tay hợp nhất, uy lực tăng mạnh.
Thật ra mỗi tầng công pháp của Đan Dương Thần Công và Long Ngâm Thần Công đều có thể hợp lại cùng nhau đối địch, không biết vì sao đến bây giờ Thần Tử Thích vẫn chỉ thành thục một chiêu Du Long Tùy Nguyệt này.
Đan Y chĩa mũi chân xuống đất, thân như mũi tên rời cung, xông tới hướng lão thái bà kia. Võ công của y cao hơn Thần Tử Thích hai tầng, tất nhiên làm chủ tốt hơn, ba tầng nội lực Đan Dương Thần Công tăng lên tới cực hạn, mang theo tiếng phượng hót mơ hồ, đối chưởng với Liêu Tịch sư thái.
"A, muốn chết!" Bà lão cười khẩy, trăm năm công lực nháy mắt rót vào hai tay, chỉ cần Đan Y tới sẽ làm gân mạch y đứt đoạn.
Đan Y không ngốc đến nỗi thật sự đối chưởng bới với bà ta, chớp mắt sắp chạm vào, đột nhiên Thần Tử Thích trên lưng phóng ra. Thân thể Thần Tử Thích như rồng uốn lượn ra phía sau lão ni, lòng bàn tay "Bộp bộp bộp" đập lên cái đầu rối như tổ quạ kia.
Lòng bàn tay mang theo nội lực làm cái đầu không hề phòng bị bị đập đến ong ong, bà lão nháy mắt trố mắt.
Đan Y nắm mắt cá chân Thần Tử Thích, thuận lực kéo người trở về, một lần nữa đặt người trên lưng, đồng thời nhảy lên, đá một cước vào sườn lão ni.
"Khá lắm, có ý tứ, khà khà khà!" Ba tầng Đan Dương Thần Công đã đủ để thương tổn được bà ta, bà lão liên tục lùi về phía sau mấy bước, ôm nơi bị đá cười khằng khặc quái dị.
"Đẩy ta ra trước mắt bà ta đi." Thần Tử Thích ngậm một ngụm nước cay mắt, lời nói tuy can đảm, nhưng hai người bọn họ đều hiểu rõ, chỉ dựa vào sáu người ở đây căn bản không thể giết được lão ni này, hiện tại họ chỉ mong thoát thân.
Đan Y không lên tiếng, lấy tay ra hiệu, ba hắc y nhân vọt lên, lẻn đến ba hướng trong phòng, nâng tay, ám tiễn từ ba phương hướng khác nhau bắn ra, cùng hướng tới mạch máu của bà lão.
Ngọc Hồ rốt cuộc không còn run chân nữa, cố gắng bò đến mép cửa đá, dùng sức đẩy một cái, không đẩy được, nghĩ hẳn là có cơ quan. Tìm kiếm xung quanh liền phát hiện cạnh cửa có một bản khắc chữ rời rạc, khoảng hai mươi khối đá hình đại bàng in chữ rời khỏi vị trí khớp, xếp ngay ngắn chỉnh tề trên tường đá, chữ trên mỗi khối cũng khác nhau, nhìn không ra quy luật gì.
"Đây là thứ quỷ quái gì vậy." Ngọc Hồ run run tay nhìn một lúc. 【 Doanh, ngộ, chuyên, nhuệ, thanh, nhi, chi, hồ... 】 Hai mươi chữ, không theo quy luật gì.
Bên kia, bà lão đột nhiên thả ra nội lực, nháy mắt chấn cho ba mũi tên gỗ tan nát, vụn gỗ bay đầy trời, Thần Tử Thích đột nhiên đánh tới, cách mặt lão ni chỉ có ba tấc, liền phun ra nước cay mắt.
Do quá gần căn bản không kịp né tránh, bà lão bị phun trúng, xoay tay lại tung chưởng đánh đến Thần Tử Thích.
Đan Y lập tức thu tay lại. Động tác nguyên bản giống như quăng đi, lúc Thần Tử Thích phun nước đã nhanh chóng được kéo lại tránh được chưởng phong, ngã vào vòng tay của Đan Y.
"A a a a!" Nước cay mắt uy lực kinh người, bà lão lập tức hét to, nội lực quanh thân bùng nổ, "Oành oành oành" vung chưởng loạn xạ.
"Cẩn thận!" Đan Y kinh ngạc thốt lên, ôm Thần Tử Thích lăn đi, tránh thoát tầng tầng chưởng phong, ra sức chạy tới cạnh cửa.
"Ta hiểu rồi!" Ngọc Hồ đột nhiên khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, hai mươi chữ này chính là một câu trong phần đầu tiên của Vô Tâm công pháp: Trì nhi doanh chi, trùy nhi năng chi.
Tay run run nhanh chóng ấn xuống, cửa phát ra tiếng vang, nàng vô cùng phấn chấn đẩy ra... Vẫn không đẩy được.
"Chuyện gì xảy ra?" Thần Tử Thích cùng Đan Y đã chạy đến nơi.
"Hình như bên ngoài cánh cửa cũng có cơ quan, phải đồng thời mở ra mới được!" Ngọc Hồ gấp đến muốn khóc, phải làm sao bây giờ.
"Hôm nay các ngươi đều phải chết!" Lão thái thái che mắt, càng ngày càng điên cuồng vung chưởng về phía bọn họ.
Thần Tử Thích cay đến mức nói không ra lời, đưa thuốc giải nước cay mắt cho Đan Y, ra hiệu cho y nhanh chóng lên tiếng.
"Ta cho ngươi thuốc giải, ngươi không được giết chúng ta!" Đan Y cao giọng, ôm Thần Tử Thích lẻn đến trước bàn đá, đưa ấm trà cho hắn.
Thần Tử Thích liên tục ngậm mấy ngụm nước lạnh rồi phun ra.
"Thuốc giải... Đem ra đây!" Bà lão đã hoàn toàn bị chọc giận, một tay đập nát bàn đá. Độc này uy lực thực sự rất lớn, bà ta vốn đã không còn rơi được nước mắt lại đột nhiên bắt đầu không ngừng rơi lệ, quanh mắt nhanh chóng sưng tấy lên, nhìn rất khủng khiếp.
Đan Y ném chiếc bình qua. Bà lão vội vã không nhịn nổi lập tức rót hết nước thuốc vào trong mắt, cảm giác nóng rát nhất thời biến mất nhưng đau nhức lại càng nghiêm trọng.
Thần Tử Thích chợt nhớ tới Giáo chủ Thiên Độc giáo đã căn dặn, thuốc giải nước cay mắt này nếu dùng nhiều có thể dẫn đến mù lòa. Nguy rồi, quên không nhắc lượng dùng cho bà ta!
"A a a!" Bà lão lăn lộn trên mặt đất, nội lực quanh thân bắt đầu bành trướng, sơn động có xu hướng sập.
"Cẩn thận!" Đan Y che chở Thần Tử Thích trong lòng, miễn cưỡng chống lại một luồng nội lực xung kích, Ngọc Hồ có nội lực thấp lập tức bị chấn cho hôn mê bất tỉnh.
"Đan Y!" Thần Tử Thích nhìn nội kình như hiện hình sau lưng, trợn to hai mắt.
"Oành ——" cửa đá đột nhiên mở ra, mấy người không chút nghĩ ngợi liền xông ra ngoài. Ngoài cửa đá chính là hắc y nhân ở lại chép bí tịch.
"Đóng cửa!" Thần Tử Thích hô to, một hắc y nhân lập tức kéo một cái cơ quan, cửa đá ầm ầm khép lại. Còn chưa kịp thở ra, bên kia cửa đá liền bị sức mạnh bên trong chấn nứt.
"Nguy rồi!" Thần Tử Thích kinh ngạc thốt lên. Bốn hắc y nhân không nói hai lời liền kéo hắn bay lên trên.
Trước cửa đá này có một mảnh đất trống, lỗ thủng trên trần vừa vặn một người chui lọt.
Đan Y nháy mắt biến thành Tiểu hồng điểu, nhảy vào trong vạt áo Thần Tử Thích.
Thần Tử Thích cảm thấy trước mắt một trận quay cuồng, thân thể bị ném ra ngoài cửa động, phía sau truyền đến tiếng bà lão gào thét. Thân thể dừng lại giữa không trung trong tích tắc, liền được hai con chim lớn màu đen quắp lấy cánh tay, theo gió lung lay bổ nhào theo thế núi.
"A a a!" Thần Tử Thích chưa từng bay nhanh như vậy, không khống chế được mà kêu to làm gió thổi đầy vào miệng, trong khoảnh khắc đã đến dưới chân núi, rơi xuống một bãi cỏ xanh bên dòng suối nhỏ.
"Chíp!" Đan Y chui ra khỏi vạt áo, biến thành hình người.
Thần Tử Thích nhanh chóng vọt đến mép nước, úp miệng xuống xúc xúc, một bình trà vừa rồi căn bản không đủ giải được vị cay hủy thiên diệt địa kia.
"Cay như vậy sao?" Đan Y tò mò ngồi xổm bên cạnh vỗ lưng giúp hắn.
Con ngươi của Thần Tử Thích chuyển động, nở nụ cười xấu xa, "Dĩ nhiên, không tin ngươi thử xem!" Nói xong, ôm lấy cổ Đan Y, kéo người xuống hôn lên.
Đan Y bị ngập trong mùi vị nóng bỏng, một lúc lâu không biết đáp lại ra sao.
Ngọc Hồ nằm trên bãi cỏ bị nước suối bắn vào làm tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy hai thiếu niên đẹp trai hôn nhau. "..." Ngọc Hồ nháy mắt mấy cái, chắc mình còn chưa tỉnh, đây hẳn vẫn là mơ?
Nước cay đã sớm bị nước suối hòa tan, chỉ còn lại chút mùi vị, vừa chạm vào đã tách ra khiến vị cay khuếch đại vô hạn, từ bờ môi truyền tới đáy lòng, Đan Y cảm thấy cả người như bị thiêu cháy.
Không đợi Đan Y nói gì, Thần Tử Thích đột nhiên kêu đau một tiếng, nắm ngón tay của mình cúi đầu nhìn.
"Thích thích!" Đan Y ôm người vào lòng, giúp hắn nâng tay, muốn gỡ khăn trên tay xuống xem.
"Ai nha, đừng nhìn, " Thần Tử Thích ngăn cản hành động của y, nhìn bốn phía một vòng, "Chúng ta nhanh đi thôi, không lát nữa lão ni cô lại chạy đến."
Đan Y khẽ gật đầu, nói với một hắc y nhân: "Báo vị trí thạch thất kia cho Điêu Liệt." Giữ lại lão yêu bà kia nhất định sẽ xảy ra tai họa, hiện tại chấm dứt luôn hậu hoạn đi.
"Rõ!" Hắc y nhân lĩnh mệnh, vận Thanh Vân Phù Diêu Công nhanh chóng rời đi.
Cung chủ đến Tố Tâm tông, Ô Vân Sử nhất định đi theo, vì tránh người khác chú ý nên Đan Y ra lệnh cưỡng chế ở lại dưới núi Nữ Phong.
Thần Tử Thích nhìn Ngọc Hồ dại ra có chút băn khoăn. Lúc trước ba lão ni kia đuổi giết hắn không thấy mặt Ngọc Hồ thì không sao, vị trong sơn động kia lại cùng một dạng với Vô Âm sư thái thì không xong rồi.
"Ngọc Hồ, Tố Tâm tông hiện tại đang loạn, ngươi theo ta đi, chờ bên này trở lại bình thường rồi trở về." Thần Tử Thích thở dài nói, hình dáng cô nương này giống tiểu Như làm cho hắn sinh ra mấy phần thương tiếc.
"Đi đâu? Quy Vân cung sao?" Ngọc Hồ nhấc mắt nhìn về phía Đan Y, lúc trước chẳng hề thấy người này bên cạnh Thường Thích ca ca, khi nàng tỉnh lại trong thạch thất lại xuất hiện. Ngọc Linh Lung nói Thường Thích ca ca là Giản vương, sao bây giờ lại biến thành tình lang của Cung chủ Quy Vân Cung rồi?
"Ừm." Thần Tử Thích sờ mũi một cái. Tuy rằng mới gặp hai lần nhưng cô nương này lại giúp hắn rất nhiều, hắn không thể vứt nàng không quản được.
"Ta không thể đi, nơi này là tông môn của ta..." Ngọc Hồ cắn cắn môi, từ khi nàng biết ghi nhớ liền sinh sống ở núi này, bây giờ bảo nàng rời đi, nàng không có cái dũng khí đấy.
"Đợi Liêu Tịch chết rồi ngươi trở về cũng không muộn." Đan Y nói.
"Chết?" Ngọc Hồ sững sờ, mới phản ứng lại được Đan Y đang nói cái gì, "Các ngươi muốn giết Thái sư tổ?"
"Bà ta vốn đã bị mê mẩn tâm trí, đã không còn là Liêu Tịch sư thái đức cao vọng trọng trước kia nữa rồi." Thần Tử Thích khuyên bảo. Khi còn bé ở trong Hoàng cung đọc sách, Lạc tiên sinh đã nói tới các danh nhân trên giang hồ, trong đó cũng có Liêu Tịch sư thái. Truyền thuyết nói bà ta hành hiệp trượng nghĩa, tác phong cương trực công chính, rất có phong thái Sư tổ nữ hiệp. Hoàn toàn khác với người nửa người nửa quỷ trong sơn động kia. Nhưng mà, người của Tố Tâm tông từ trước đến giờ ngu hiếu, kể cả sư phụ đã điên rồi, Vô Âm sư thái vẫn nghe lời bà ta răm rắp. Chỉ là vẫn còn có một tia lý trí nên mới nhốt người trong thạch thất.
Đợi không lâu lắm, nhuyễn kiệu nhẹ nhàng bay tới, Điêu Liệt nhanh chóng bước tới quỳ gối trước mặt Đan Y, "Cung chủ."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Ngọc Hồ: Đạo diễn, kịch bản này có chỗ không đúng!
Đạo diễn: Làm sao?
Ngọc Hồ: Không phải thường sống sót sau tai nạn thì nam chính cùng nữ phụ kết hữu nghị sao?
Thích thích: Cứ coi như là kết đi
Ngọc bình: Điêu, rõ ràng là hiện trường GV!
Điểu công: (cởi quần) hôn một chút mà thôi, GV chỗ nào?
Thích thích: Đúng nha, GV đâu? _(:з" ∠*)_
Ngọc Hồ:... Ta muốn thuốc giải cay mắt
Du Long Trục Phượng chính là hợp chiêu của Du Long Tùy Nguyệt cùng Đan Dương Bát Vân Thủ. Hai người đều dùng tốc độ làm chủ, bốn tay hợp nhất, uy lực tăng mạnh.
Thật ra mỗi tầng công pháp của Đan Dương Thần Công và Long Ngâm Thần Công đều có thể hợp lại cùng nhau đối địch, không biết vì sao đến bây giờ Thần Tử Thích vẫn chỉ thành thục một chiêu Du Long Tùy Nguyệt này.
Đan Y chĩa mũi chân xuống đất, thân như mũi tên rời cung, xông tới hướng lão thái bà kia. Võ công của y cao hơn Thần Tử Thích hai tầng, tất nhiên làm chủ tốt hơn, ba tầng nội lực Đan Dương Thần Công tăng lên tới cực hạn, mang theo tiếng phượng hót mơ hồ, đối chưởng với Liêu Tịch sư thái.
"A, muốn chết!" Bà lão cười khẩy, trăm năm công lực nháy mắt rót vào hai tay, chỉ cần Đan Y tới sẽ làm gân mạch y đứt đoạn.
Đan Y không ngốc đến nỗi thật sự đối chưởng bới với bà ta, chớp mắt sắp chạm vào, đột nhiên Thần Tử Thích trên lưng phóng ra. Thân thể Thần Tử Thích như rồng uốn lượn ra phía sau lão ni, lòng bàn tay "Bộp bộp bộp" đập lên cái đầu rối như tổ quạ kia.
Lòng bàn tay mang theo nội lực làm cái đầu không hề phòng bị bị đập đến ong ong, bà lão nháy mắt trố mắt.
Đan Y nắm mắt cá chân Thần Tử Thích, thuận lực kéo người trở về, một lần nữa đặt người trên lưng, đồng thời nhảy lên, đá một cước vào sườn lão ni.
"Khá lắm, có ý tứ, khà khà khà!" Ba tầng Đan Dương Thần Công đã đủ để thương tổn được bà ta, bà lão liên tục lùi về phía sau mấy bước, ôm nơi bị đá cười khằng khặc quái dị.
"Đẩy ta ra trước mắt bà ta đi." Thần Tử Thích ngậm một ngụm nước cay mắt, lời nói tuy can đảm, nhưng hai người bọn họ đều hiểu rõ, chỉ dựa vào sáu người ở đây căn bản không thể giết được lão ni này, hiện tại họ chỉ mong thoát thân.
Đan Y không lên tiếng, lấy tay ra hiệu, ba hắc y nhân vọt lên, lẻn đến ba hướng trong phòng, nâng tay, ám tiễn từ ba phương hướng khác nhau bắn ra, cùng hướng tới mạch máu của bà lão.
Ngọc Hồ rốt cuộc không còn run chân nữa, cố gắng bò đến mép cửa đá, dùng sức đẩy một cái, không đẩy được, nghĩ hẳn là có cơ quan. Tìm kiếm xung quanh liền phát hiện cạnh cửa có một bản khắc chữ rời rạc, khoảng hai mươi khối đá hình đại bàng in chữ rời khỏi vị trí khớp, xếp ngay ngắn chỉnh tề trên tường đá, chữ trên mỗi khối cũng khác nhau, nhìn không ra quy luật gì.
"Đây là thứ quỷ quái gì vậy." Ngọc Hồ run run tay nhìn một lúc. 【 Doanh, ngộ, chuyên, nhuệ, thanh, nhi, chi, hồ... 】 Hai mươi chữ, không theo quy luật gì.
Bên kia, bà lão đột nhiên thả ra nội lực, nháy mắt chấn cho ba mũi tên gỗ tan nát, vụn gỗ bay đầy trời, Thần Tử Thích đột nhiên đánh tới, cách mặt lão ni chỉ có ba tấc, liền phun ra nước cay mắt.
Do quá gần căn bản không kịp né tránh, bà lão bị phun trúng, xoay tay lại tung chưởng đánh đến Thần Tử Thích.
Đan Y lập tức thu tay lại. Động tác nguyên bản giống như quăng đi, lúc Thần Tử Thích phun nước đã nhanh chóng được kéo lại tránh được chưởng phong, ngã vào vòng tay của Đan Y.
"A a a a!" Nước cay mắt uy lực kinh người, bà lão lập tức hét to, nội lực quanh thân bùng nổ, "Oành oành oành" vung chưởng loạn xạ.
"Cẩn thận!" Đan Y kinh ngạc thốt lên, ôm Thần Tử Thích lăn đi, tránh thoát tầng tầng chưởng phong, ra sức chạy tới cạnh cửa.
"Ta hiểu rồi!" Ngọc Hồ đột nhiên khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, hai mươi chữ này chính là một câu trong phần đầu tiên của Vô Tâm công pháp: Trì nhi doanh chi, trùy nhi năng chi.
Tay run run nhanh chóng ấn xuống, cửa phát ra tiếng vang, nàng vô cùng phấn chấn đẩy ra... Vẫn không đẩy được.
"Chuyện gì xảy ra?" Thần Tử Thích cùng Đan Y đã chạy đến nơi.
"Hình như bên ngoài cánh cửa cũng có cơ quan, phải đồng thời mở ra mới được!" Ngọc Hồ gấp đến muốn khóc, phải làm sao bây giờ.
"Hôm nay các ngươi đều phải chết!" Lão thái thái che mắt, càng ngày càng điên cuồng vung chưởng về phía bọn họ.
Thần Tử Thích cay đến mức nói không ra lời, đưa thuốc giải nước cay mắt cho Đan Y, ra hiệu cho y nhanh chóng lên tiếng.
"Ta cho ngươi thuốc giải, ngươi không được giết chúng ta!" Đan Y cao giọng, ôm Thần Tử Thích lẻn đến trước bàn đá, đưa ấm trà cho hắn.
Thần Tử Thích liên tục ngậm mấy ngụm nước lạnh rồi phun ra.
"Thuốc giải... Đem ra đây!" Bà lão đã hoàn toàn bị chọc giận, một tay đập nát bàn đá. Độc này uy lực thực sự rất lớn, bà ta vốn đã không còn rơi được nước mắt lại đột nhiên bắt đầu không ngừng rơi lệ, quanh mắt nhanh chóng sưng tấy lên, nhìn rất khủng khiếp.
Đan Y ném chiếc bình qua. Bà lão vội vã không nhịn nổi lập tức rót hết nước thuốc vào trong mắt, cảm giác nóng rát nhất thời biến mất nhưng đau nhức lại càng nghiêm trọng.
Thần Tử Thích chợt nhớ tới Giáo chủ Thiên Độc giáo đã căn dặn, thuốc giải nước cay mắt này nếu dùng nhiều có thể dẫn đến mù lòa. Nguy rồi, quên không nhắc lượng dùng cho bà ta!
"A a a!" Bà lão lăn lộn trên mặt đất, nội lực quanh thân bắt đầu bành trướng, sơn động có xu hướng sập.
"Cẩn thận!" Đan Y che chở Thần Tử Thích trong lòng, miễn cưỡng chống lại một luồng nội lực xung kích, Ngọc Hồ có nội lực thấp lập tức bị chấn cho hôn mê bất tỉnh.
"Đan Y!" Thần Tử Thích nhìn nội kình như hiện hình sau lưng, trợn to hai mắt.
"Oành ——" cửa đá đột nhiên mở ra, mấy người không chút nghĩ ngợi liền xông ra ngoài. Ngoài cửa đá chính là hắc y nhân ở lại chép bí tịch.
"Đóng cửa!" Thần Tử Thích hô to, một hắc y nhân lập tức kéo một cái cơ quan, cửa đá ầm ầm khép lại. Còn chưa kịp thở ra, bên kia cửa đá liền bị sức mạnh bên trong chấn nứt.
"Nguy rồi!" Thần Tử Thích kinh ngạc thốt lên. Bốn hắc y nhân không nói hai lời liền kéo hắn bay lên trên.
Trước cửa đá này có một mảnh đất trống, lỗ thủng trên trần vừa vặn một người chui lọt.
Đan Y nháy mắt biến thành Tiểu hồng điểu, nhảy vào trong vạt áo Thần Tử Thích.
Thần Tử Thích cảm thấy trước mắt một trận quay cuồng, thân thể bị ném ra ngoài cửa động, phía sau truyền đến tiếng bà lão gào thét. Thân thể dừng lại giữa không trung trong tích tắc, liền được hai con chim lớn màu đen quắp lấy cánh tay, theo gió lung lay bổ nhào theo thế núi.
"A a a!" Thần Tử Thích chưa từng bay nhanh như vậy, không khống chế được mà kêu to làm gió thổi đầy vào miệng, trong khoảnh khắc đã đến dưới chân núi, rơi xuống một bãi cỏ xanh bên dòng suối nhỏ.
"Chíp!" Đan Y chui ra khỏi vạt áo, biến thành hình người.
Thần Tử Thích nhanh chóng vọt đến mép nước, úp miệng xuống xúc xúc, một bình trà vừa rồi căn bản không đủ giải được vị cay hủy thiên diệt địa kia.
"Cay như vậy sao?" Đan Y tò mò ngồi xổm bên cạnh vỗ lưng giúp hắn.
Con ngươi của Thần Tử Thích chuyển động, nở nụ cười xấu xa, "Dĩ nhiên, không tin ngươi thử xem!" Nói xong, ôm lấy cổ Đan Y, kéo người xuống hôn lên.
Đan Y bị ngập trong mùi vị nóng bỏng, một lúc lâu không biết đáp lại ra sao.
Ngọc Hồ nằm trên bãi cỏ bị nước suối bắn vào làm tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy hai thiếu niên đẹp trai hôn nhau. "..." Ngọc Hồ nháy mắt mấy cái, chắc mình còn chưa tỉnh, đây hẳn vẫn là mơ?
Nước cay đã sớm bị nước suối hòa tan, chỉ còn lại chút mùi vị, vừa chạm vào đã tách ra khiến vị cay khuếch đại vô hạn, từ bờ môi truyền tới đáy lòng, Đan Y cảm thấy cả người như bị thiêu cháy.
Không đợi Đan Y nói gì, Thần Tử Thích đột nhiên kêu đau một tiếng, nắm ngón tay của mình cúi đầu nhìn.
"Thích thích!" Đan Y ôm người vào lòng, giúp hắn nâng tay, muốn gỡ khăn trên tay xuống xem.
"Ai nha, đừng nhìn, " Thần Tử Thích ngăn cản hành động của y, nhìn bốn phía một vòng, "Chúng ta nhanh đi thôi, không lát nữa lão ni cô lại chạy đến."
Đan Y khẽ gật đầu, nói với một hắc y nhân: "Báo vị trí thạch thất kia cho Điêu Liệt." Giữ lại lão yêu bà kia nhất định sẽ xảy ra tai họa, hiện tại chấm dứt luôn hậu hoạn đi.
"Rõ!" Hắc y nhân lĩnh mệnh, vận Thanh Vân Phù Diêu Công nhanh chóng rời đi.
Cung chủ đến Tố Tâm tông, Ô Vân Sử nhất định đi theo, vì tránh người khác chú ý nên Đan Y ra lệnh cưỡng chế ở lại dưới núi Nữ Phong.
Thần Tử Thích nhìn Ngọc Hồ dại ra có chút băn khoăn. Lúc trước ba lão ni kia đuổi giết hắn không thấy mặt Ngọc Hồ thì không sao, vị trong sơn động kia lại cùng một dạng với Vô Âm sư thái thì không xong rồi.
"Ngọc Hồ, Tố Tâm tông hiện tại đang loạn, ngươi theo ta đi, chờ bên này trở lại bình thường rồi trở về." Thần Tử Thích thở dài nói, hình dáng cô nương này giống tiểu Như làm cho hắn sinh ra mấy phần thương tiếc.
"Đi đâu? Quy Vân cung sao?" Ngọc Hồ nhấc mắt nhìn về phía Đan Y, lúc trước chẳng hề thấy người này bên cạnh Thường Thích ca ca, khi nàng tỉnh lại trong thạch thất lại xuất hiện. Ngọc Linh Lung nói Thường Thích ca ca là Giản vương, sao bây giờ lại biến thành tình lang của Cung chủ Quy Vân Cung rồi?
"Ừm." Thần Tử Thích sờ mũi một cái. Tuy rằng mới gặp hai lần nhưng cô nương này lại giúp hắn rất nhiều, hắn không thể vứt nàng không quản được.
"Ta không thể đi, nơi này là tông môn của ta..." Ngọc Hồ cắn cắn môi, từ khi nàng biết ghi nhớ liền sinh sống ở núi này, bây giờ bảo nàng rời đi, nàng không có cái dũng khí đấy.
"Đợi Liêu Tịch chết rồi ngươi trở về cũng không muộn." Đan Y nói.
"Chết?" Ngọc Hồ sững sờ, mới phản ứng lại được Đan Y đang nói cái gì, "Các ngươi muốn giết Thái sư tổ?"
"Bà ta vốn đã bị mê mẩn tâm trí, đã không còn là Liêu Tịch sư thái đức cao vọng trọng trước kia nữa rồi." Thần Tử Thích khuyên bảo. Khi còn bé ở trong Hoàng cung đọc sách, Lạc tiên sinh đã nói tới các danh nhân trên giang hồ, trong đó cũng có Liêu Tịch sư thái. Truyền thuyết nói bà ta hành hiệp trượng nghĩa, tác phong cương trực công chính, rất có phong thái Sư tổ nữ hiệp. Hoàn toàn khác với người nửa người nửa quỷ trong sơn động kia. Nhưng mà, người của Tố Tâm tông từ trước đến giờ ngu hiếu, kể cả sư phụ đã điên rồi, Vô Âm sư thái vẫn nghe lời bà ta răm rắp. Chỉ là vẫn còn có một tia lý trí nên mới nhốt người trong thạch thất.
Đợi không lâu lắm, nhuyễn kiệu nhẹ nhàng bay tới, Điêu Liệt nhanh chóng bước tới quỳ gối trước mặt Đan Y, "Cung chủ."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Ngọc Hồ: Đạo diễn, kịch bản này có chỗ không đúng!
Đạo diễn: Làm sao?
Ngọc Hồ: Không phải thường sống sót sau tai nạn thì nam chính cùng nữ phụ kết hữu nghị sao?
Thích thích: Cứ coi như là kết đi
Ngọc bình: Điêu, rõ ràng là hiện trường GV!
Điểu công: (cởi quần) hôn một chút mà thôi, GV chỗ nào?
Thích thích: Đúng nha, GV đâu? _(:з" ∠*)_
Ngọc Hồ:... Ta muốn thuốc giải cay mắt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.