Chương 91: Huấn luyện
Lục Dã Thiên Hạc
21/08/2021
Edit by tytydauphu on wattpad
Đệ tử Kim Đao Môn bất lực trở về, Lạc tiên sinh đưa cho bọn họ một ít quà quê mang theo. Có lược nhỏ do thợ mộc ở xưởng binh khí làm, có bánh hoa quế do đầu bếp Vương phủ làm, còn có ba vò đầy rượu kim quế Kiếm Dương.
Lễ tiết chu đáo làm người khác không giận nổi, ba người chỉ có thể hậm hực rời đi.
Môn chủ Kim Đao Môn nhìn một đống lễ vật trước mặt, ôm đầu hết đường xoay xở, "Ý Giản Vương là gì?"
"Chúng con không gặp được Giản Vương, một vị tiên sinh ở phủ Giản Vương ra gặp," đại đồ đệ kể lại tất cả những điều mắt thấy tai nghe, "E là Giản Vương căn bản không muốn gặp chúng ta...... Sư phụ, hiện tại Kiếm Dương đã tu sửa đổi mới hoàn toàn, Giản Vương không hề thiếu tiền, chỉ sợ sẽ không để ý tới trại gà."
Để ý mới còn cái để nói, không để ý thì khó rồi.
"Hay là thân phận mấy đồ đệ không đủ nên Giản Vương không muốn gặp?" Môn chủ phu nhân nói xen vào.
"Phu nhân nói có lý." Môn chủ Kim Đao Môn thở dài, đồ đệ hắn muốn gặp Giản Vương, đúng là không đủ thân phận, vì bọn họ vẫn luôn coi Phiên vương là người không có thế lực nên mới không đặt hắn ở vị trí ngang với Hoàn Vương.
"Sư phụ, người lấy mấy thứ này không?" Ba đồ đệ liếc nhau, Đại sư huynh mở miệng hỏi.
"Đi đi đi, cầm lấy chia đi," Môn chủ Kim Đao Môn nhìn đống quà quê không đáng mấy đồng, mất kiên nhẫn phất phất tay, lúc ba đồ đệ ôm đồ rời đi lại đột nhiên nhớ ra, "Khoan đã, các ngươi có tin tức của Khương Lương Tài không?"
Bởi vì Khương Lương Tài mất tích nên Hoàn Vương muốn phái người đi tìm, vừa lúc đồ đệ của ông đến Kiếm Dương nên nhắc bọn họ lưu ý một chút.
"Kiếm Dương rất vắng vẻ, đa số bá tánh đều mới dọn vào thành một tháng gần đây, không thấy hành tung của Khương đại nhân."
Thấy sư phụ không hỏi gì nữa, ba người ôm quà quê nhanh chóng rời đi. Nhìn mấy thứ này không chớp mắt, bọn họ mới dùng một chút trên đường đã rất thích, giao ra thì hơi tiếc.
Kiếm Dương nhiều hoa quế, vừa vặn thời điểm hoa quế nở rộ, vị bánh hoa quế mới rất ngon miệng, bên trong còn trộn hạt mè, ăn ngon đến suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi. Rượu kim quế của Kiếm Dương trước kia cũng rất nổi tiếng, chỉ là hiện giờ ít bán. Phố Đông mới mở quán rượu, lại bán đúng rượu kim quế, lão bản là người Tầm Dương, mở hai quán rượu ở đó, nghe nói Kiếm Dương có thể buôn bán nên tới đó thuê một gian cửa hàng, chuyên thu rượu nhưỡng của người dân Kiếm Dương đi bán.
Lạc Vân Sinh dạo này phải làm quá nhiều việc, không thể sống mơ mơ màng màng như trước, chỉ có thể uống một ít rượu nhẹ, gần đây mê rượu kim quế nên ngày não cũng phải gọi sai vặt đi phố Đông mua về hai lượng.
"Tiên sinh, ngài mua một vò không phải tốt hơn sao?" A Mộc nhìn gã sai vặt cầm tiền chạy đi, khó hiểu hỏi.
"Vương gia biết một vò rượu có mấy cân không? Loại rượu ngọt này mở nắp phải uống hết ngay, để qua ngày sẽ mất ngon." Lạc Vân Sinh nhìn A Mộc trố mắt, nhét bút lông vào tay A Mộc, "Đây là sổ sách hôm nay, Vương gia tính hết chỗ này thì hôm nay không cần làm công khóa."
Bởi vì A Mộc còn chưa đọc xong sách nên khi Lạc Vân Sinh đến Kiếm Dương lại tiếp tục dạy hắn.
A Mộc nghe nói có thể không làm công khóa, lập tức vui vẻ, nhận bàn tính bắt đầu tính sổ. So với ngâm thơ làm câu đối, hắn vẫn thích tính sổ hơn.
Mấy ngày sau, Thần Tử Thích nhận được thư của Lạc tiên sinh, nói A Mộc có thiên phú với kinh thương sổ sách, hỏi ý hắn có định để A Mộc trông coi sổ sách Vương phủ hay không.
Thần Tử Thích cầm thư trong tay, dần dần nhíu mày. Năm đó thu dưỡng A Mộc là vì hắn đáng thương, Thường Nga không đành lòng để đứa bé một mình chịu khổ, hắn cũng không ghét tiểu mập mạp này. Trước kia chỉ nghĩ cho hắn ăn no mặc ấm không bị người bắt nạt, chưa từng nghĩ tới bồi dưỡng A Mộc thành nhân tài.
Có phải hắn làm ca ca quá thất trách rồi không?
"Ngươi cũng chỉ là trẻ con, sao có thể nghĩ tới chuyện dưỡng người khác thành gì được?" Đan Y giơ tay bóp bóp khóe miệng rũ xuống của hắn.
"Nhưng khi ngươi còn nhỏ đã hiểu biết, muốn ta học Long Ngâm Thần Công, học đạo trị quốc." Thần Tử Thích vỗ bay bàn tay của Đan Y, tiếp tục nhìn chằm chằm phong thư buồn rầu. Nói thật lòng, hắn hy vọng A Mộc có thể học kiếm pháp của cữu cữu, thế đạo hiện giờ không võ công một bước khó đi. Chẳng qua A Mộc không có chút hứng thú nào đối với học võ, Thường Nga lại sủng hắn, nên mười hai tuổi vẫn chỉ biết chơi đùa.
"Ta dưỡng tức phụ, ngươi dưỡng đệ đệ, giống nhau sao được?" Đan Y không khỏi đắc ý khi nói câu này.
"Ai là tức phụ của ngươi?" Thần Tử Thích trừng y, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, mang theo ba phần tức giận bảy phần cười, không có chút lực uy hiếp nào.
Đan Y không sợ, duỗi tay kéo hắn vào trong lòng xoa nắn. Y không có hứng thú với chuyện của Thần Tử Mộc, chỉ muốn Thần Tử Thích nhanh chóng xử lý hết việc vặt vãnh để tiếp tục cùng y luyện công.
Thần Tử Thích tiện đà ngồi trên đùi Đan Y, coi y như đệm dựa, tiếp tục đọc thư.
Xưởng binh khí đã làm xong số cung đầu tiên, đã chuyển đến thôn trang ở ngoại thành cho các thiếu niên sử dụng. Mũi tên thì làm tương đối nhanh, mười ngày nữa là có thể làm ra khá đủ số lượng để huấn luyện.
Cuối thư nói binh khí phô không có đơn hàng lớn nào, cần gấp rút bàn sinh ý với Lư Sơn.
Còn một vấn đề nữa, Lạc tiên sinh nhắc tới ở giữa thư, bọn họ mời giáo đầu huấn luyện được một đội quân tinh nhuệ thì có thể, nhưng muốn đạt tới trình độ bắn chết cao thủ võ lâm như lời Thần Tử Thích nói thì còn xa lắm.
"Phượng Nguyên ca ca, cầu ngươi chuyện này." Thần Tử Thích gối trên ngực Đan Y, ngửa đầu nhìn y.
"Chuyện gì?" Đan Y cúi đầu, môi mỏng khẽ cọ trên cái trán trơn bóng của hắn.
"Cho ta mượn hai cao thủ Ưng Linh đi." Thần Tử Thích chớp chớp mắt, cần phải làm cho mình thật yếu đuối đáng thương. Ưng Linh am hiểu cung tiễn, để bọn họ huấn luyện thì nhất định có thể đào tạo được quân Thần Tiễn chân chính.
Đan Y nghĩ một lát, nhàn nhạt nói: "Không cho mượn."
Thần Tử Thích ngồi thẳng dậy, hơi kinh ngạc nhìn Đan Y, "Vì sao? Trước kia ta muốn gì ngươi cũng cho."
"Ngươi đâu phải tức phụ của ta." Đan Y hơi nhướng mày.
Thần Tử Thích nhe răng, tên này thật là càng ngày càng gian, không biết học từ ai, thật là đau đầu. Thần Tử Thích xoa mặt một cái, xoay người bò vào trong ngực Đan Y, rầm rì, "Ca ca tốt, cả đời này của ta nếu không phải ngươi thì không gả, ngươi cho ta mượn hai người đi mà!"
Dáng vẻ ngữ điệu kệch cỡm, nghe xong làm Đan Y nổi đầy da gà, giơ tay vỗ mông hắn một cái, "Nói chuyện đàng hoàng."
Thần Tử Thích nghiến răng một cái rồi ngồi dậy, vươn nắm tay chọc chọc ngực Đan Y khiêu khích, "Lão tử đã không cần mặt mũi như vậy rồi, nếu không đồng ý, ta sẽ gian ngươi!"
"......" Khóe miệng Đan Y giật giật.
"Ai nha, ca ca tốt, cầu ngươi mà." Thần Tử Thích thấy Đan Y không phản ứng, lại bắt đầu ôm eo y chơi xấu, đổi qua đổi lại giữa lưu manh và gái lầu xanh nhanh như cắt.
Đan Y nhịn cười đến đau ruột, rốt cuộc không chịu nổi nữa, lấy tay che miệng cười một lúc lâu, gật đầu đồng ý, bảo Điêu Liệt đi chọn hai người. Thích Thích thật sự là quá thú vị, ở bên hắn mỗi ngày đều tràn đầy lạc thú.
Đứng dậy, tay nắm tay đến núi Ngô Đồng luyện công.
"Vừa rồi trước khi nói chuyện, vì sao lại lau mặt?"
"Kéo da mặt xuống đó!"
"...... Kéo xuống làm gì?"
"Không để mất mặt!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Thích thích: Không nghe lời, gian ngươi
Điểu công: Gian thế nào? (⊙v⊙)
Thích thích: Nhổ lông, tẩm dầu, ném vào chảo...
Điểu công: Chờ chút, không giống ta nghĩ lắm
Thích thích: Ngươi nghĩ thế nào
Điểu công: Cần phải ướp chút rượu và gia vị
Thích thích:... Có lý
Đệ tử Kim Đao Môn bất lực trở về, Lạc tiên sinh đưa cho bọn họ một ít quà quê mang theo. Có lược nhỏ do thợ mộc ở xưởng binh khí làm, có bánh hoa quế do đầu bếp Vương phủ làm, còn có ba vò đầy rượu kim quế Kiếm Dương.
Lễ tiết chu đáo làm người khác không giận nổi, ba người chỉ có thể hậm hực rời đi.
Môn chủ Kim Đao Môn nhìn một đống lễ vật trước mặt, ôm đầu hết đường xoay xở, "Ý Giản Vương là gì?"
"Chúng con không gặp được Giản Vương, một vị tiên sinh ở phủ Giản Vương ra gặp," đại đồ đệ kể lại tất cả những điều mắt thấy tai nghe, "E là Giản Vương căn bản không muốn gặp chúng ta...... Sư phụ, hiện tại Kiếm Dương đã tu sửa đổi mới hoàn toàn, Giản Vương không hề thiếu tiền, chỉ sợ sẽ không để ý tới trại gà."
Để ý mới còn cái để nói, không để ý thì khó rồi.
"Hay là thân phận mấy đồ đệ không đủ nên Giản Vương không muốn gặp?" Môn chủ phu nhân nói xen vào.
"Phu nhân nói có lý." Môn chủ Kim Đao Môn thở dài, đồ đệ hắn muốn gặp Giản Vương, đúng là không đủ thân phận, vì bọn họ vẫn luôn coi Phiên vương là người không có thế lực nên mới không đặt hắn ở vị trí ngang với Hoàn Vương.
"Sư phụ, người lấy mấy thứ này không?" Ba đồ đệ liếc nhau, Đại sư huynh mở miệng hỏi.
"Đi đi đi, cầm lấy chia đi," Môn chủ Kim Đao Môn nhìn đống quà quê không đáng mấy đồng, mất kiên nhẫn phất phất tay, lúc ba đồ đệ ôm đồ rời đi lại đột nhiên nhớ ra, "Khoan đã, các ngươi có tin tức của Khương Lương Tài không?"
Bởi vì Khương Lương Tài mất tích nên Hoàn Vương muốn phái người đi tìm, vừa lúc đồ đệ của ông đến Kiếm Dương nên nhắc bọn họ lưu ý một chút.
"Kiếm Dương rất vắng vẻ, đa số bá tánh đều mới dọn vào thành một tháng gần đây, không thấy hành tung của Khương đại nhân."
Thấy sư phụ không hỏi gì nữa, ba người ôm quà quê nhanh chóng rời đi. Nhìn mấy thứ này không chớp mắt, bọn họ mới dùng một chút trên đường đã rất thích, giao ra thì hơi tiếc.
Kiếm Dương nhiều hoa quế, vừa vặn thời điểm hoa quế nở rộ, vị bánh hoa quế mới rất ngon miệng, bên trong còn trộn hạt mè, ăn ngon đến suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi. Rượu kim quế của Kiếm Dương trước kia cũng rất nổi tiếng, chỉ là hiện giờ ít bán. Phố Đông mới mở quán rượu, lại bán đúng rượu kim quế, lão bản là người Tầm Dương, mở hai quán rượu ở đó, nghe nói Kiếm Dương có thể buôn bán nên tới đó thuê một gian cửa hàng, chuyên thu rượu nhưỡng của người dân Kiếm Dương đi bán.
Lạc Vân Sinh dạo này phải làm quá nhiều việc, không thể sống mơ mơ màng màng như trước, chỉ có thể uống một ít rượu nhẹ, gần đây mê rượu kim quế nên ngày não cũng phải gọi sai vặt đi phố Đông mua về hai lượng.
"Tiên sinh, ngài mua một vò không phải tốt hơn sao?" A Mộc nhìn gã sai vặt cầm tiền chạy đi, khó hiểu hỏi.
"Vương gia biết một vò rượu có mấy cân không? Loại rượu ngọt này mở nắp phải uống hết ngay, để qua ngày sẽ mất ngon." Lạc Vân Sinh nhìn A Mộc trố mắt, nhét bút lông vào tay A Mộc, "Đây là sổ sách hôm nay, Vương gia tính hết chỗ này thì hôm nay không cần làm công khóa."
Bởi vì A Mộc còn chưa đọc xong sách nên khi Lạc Vân Sinh đến Kiếm Dương lại tiếp tục dạy hắn.
A Mộc nghe nói có thể không làm công khóa, lập tức vui vẻ, nhận bàn tính bắt đầu tính sổ. So với ngâm thơ làm câu đối, hắn vẫn thích tính sổ hơn.
Mấy ngày sau, Thần Tử Thích nhận được thư của Lạc tiên sinh, nói A Mộc có thiên phú với kinh thương sổ sách, hỏi ý hắn có định để A Mộc trông coi sổ sách Vương phủ hay không.
Thần Tử Thích cầm thư trong tay, dần dần nhíu mày. Năm đó thu dưỡng A Mộc là vì hắn đáng thương, Thường Nga không đành lòng để đứa bé một mình chịu khổ, hắn cũng không ghét tiểu mập mạp này. Trước kia chỉ nghĩ cho hắn ăn no mặc ấm không bị người bắt nạt, chưa từng nghĩ tới bồi dưỡng A Mộc thành nhân tài.
Có phải hắn làm ca ca quá thất trách rồi không?
"Ngươi cũng chỉ là trẻ con, sao có thể nghĩ tới chuyện dưỡng người khác thành gì được?" Đan Y giơ tay bóp bóp khóe miệng rũ xuống của hắn.
"Nhưng khi ngươi còn nhỏ đã hiểu biết, muốn ta học Long Ngâm Thần Công, học đạo trị quốc." Thần Tử Thích vỗ bay bàn tay của Đan Y, tiếp tục nhìn chằm chằm phong thư buồn rầu. Nói thật lòng, hắn hy vọng A Mộc có thể học kiếm pháp của cữu cữu, thế đạo hiện giờ không võ công một bước khó đi. Chẳng qua A Mộc không có chút hứng thú nào đối với học võ, Thường Nga lại sủng hắn, nên mười hai tuổi vẫn chỉ biết chơi đùa.
"Ta dưỡng tức phụ, ngươi dưỡng đệ đệ, giống nhau sao được?" Đan Y không khỏi đắc ý khi nói câu này.
"Ai là tức phụ của ngươi?" Thần Tử Thích trừng y, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, mang theo ba phần tức giận bảy phần cười, không có chút lực uy hiếp nào.
Đan Y không sợ, duỗi tay kéo hắn vào trong lòng xoa nắn. Y không có hứng thú với chuyện của Thần Tử Mộc, chỉ muốn Thần Tử Thích nhanh chóng xử lý hết việc vặt vãnh để tiếp tục cùng y luyện công.
Thần Tử Thích tiện đà ngồi trên đùi Đan Y, coi y như đệm dựa, tiếp tục đọc thư.
Xưởng binh khí đã làm xong số cung đầu tiên, đã chuyển đến thôn trang ở ngoại thành cho các thiếu niên sử dụng. Mũi tên thì làm tương đối nhanh, mười ngày nữa là có thể làm ra khá đủ số lượng để huấn luyện.
Cuối thư nói binh khí phô không có đơn hàng lớn nào, cần gấp rút bàn sinh ý với Lư Sơn.
Còn một vấn đề nữa, Lạc tiên sinh nhắc tới ở giữa thư, bọn họ mời giáo đầu huấn luyện được một đội quân tinh nhuệ thì có thể, nhưng muốn đạt tới trình độ bắn chết cao thủ võ lâm như lời Thần Tử Thích nói thì còn xa lắm.
"Phượng Nguyên ca ca, cầu ngươi chuyện này." Thần Tử Thích gối trên ngực Đan Y, ngửa đầu nhìn y.
"Chuyện gì?" Đan Y cúi đầu, môi mỏng khẽ cọ trên cái trán trơn bóng của hắn.
"Cho ta mượn hai cao thủ Ưng Linh đi." Thần Tử Thích chớp chớp mắt, cần phải làm cho mình thật yếu đuối đáng thương. Ưng Linh am hiểu cung tiễn, để bọn họ huấn luyện thì nhất định có thể đào tạo được quân Thần Tiễn chân chính.
Đan Y nghĩ một lát, nhàn nhạt nói: "Không cho mượn."
Thần Tử Thích ngồi thẳng dậy, hơi kinh ngạc nhìn Đan Y, "Vì sao? Trước kia ta muốn gì ngươi cũng cho."
"Ngươi đâu phải tức phụ của ta." Đan Y hơi nhướng mày.
Thần Tử Thích nhe răng, tên này thật là càng ngày càng gian, không biết học từ ai, thật là đau đầu. Thần Tử Thích xoa mặt một cái, xoay người bò vào trong ngực Đan Y, rầm rì, "Ca ca tốt, cả đời này của ta nếu không phải ngươi thì không gả, ngươi cho ta mượn hai người đi mà!"
Dáng vẻ ngữ điệu kệch cỡm, nghe xong làm Đan Y nổi đầy da gà, giơ tay vỗ mông hắn một cái, "Nói chuyện đàng hoàng."
Thần Tử Thích nghiến răng một cái rồi ngồi dậy, vươn nắm tay chọc chọc ngực Đan Y khiêu khích, "Lão tử đã không cần mặt mũi như vậy rồi, nếu không đồng ý, ta sẽ gian ngươi!"
"......" Khóe miệng Đan Y giật giật.
"Ai nha, ca ca tốt, cầu ngươi mà." Thần Tử Thích thấy Đan Y không phản ứng, lại bắt đầu ôm eo y chơi xấu, đổi qua đổi lại giữa lưu manh và gái lầu xanh nhanh như cắt.
Đan Y nhịn cười đến đau ruột, rốt cuộc không chịu nổi nữa, lấy tay che miệng cười một lúc lâu, gật đầu đồng ý, bảo Điêu Liệt đi chọn hai người. Thích Thích thật sự là quá thú vị, ở bên hắn mỗi ngày đều tràn đầy lạc thú.
Đứng dậy, tay nắm tay đến núi Ngô Đồng luyện công.
"Vừa rồi trước khi nói chuyện, vì sao lại lau mặt?"
"Kéo da mặt xuống đó!"
"...... Kéo xuống làm gì?"
"Không để mất mặt!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Thích thích: Không nghe lời, gian ngươi
Điểu công: Gian thế nào? (⊙v⊙)
Thích thích: Nhổ lông, tẩm dầu, ném vào chảo...
Điểu công: Chờ chút, không giống ta nghĩ lắm
Thích thích: Ngươi nghĩ thế nào
Điểu công: Cần phải ướp chút rượu và gia vị
Thích thích:... Có lý
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.