Chương 82: Kết thân
Lục Dã Thiên Hạc
21/08/2021
Edit by tytydauphu on wattpad
Sắc mặt Khương Lương Tài vàng như nghệ, hẳn là bị lão ni cô đánh trọng thương còn chưa khỏe lại. Ngày đó lão ni cô dùng một chưởng không đánh chết được hắn, đáng lẽ nên bổ thêm một chưởng nữa. Người này không chết, hoặc là nhờ Quy Vân Cung cứu đi, hoặc là lão ni cô nhận ra hắn là ai nên tha mạng.
"Mau tới cảm ơn Nhị ca của con đi, lần này nếu không nhờ Hoàn vương thì không biết lúc nào ta mới có thể thoát ra được." Thường Nga nhìn thấy Thần Tử Thích thì lập tức vẫy tay gọi hắn tới, câu nào cũng là đến cảm tạ lão nhị.
"Vừa rồi đã nghe A Mộc kể, chuyện lần này nhờ có Nhị hoàng huynh giúp đỡ, " Thần Tử Thích nhấc tay hành lễ, mắt nhìn về phía Khương Lương Tài, biểu cảm kinh ngạc như thể giờ mới nhìn thấy hắn, "Khương đại nhân, đã lâu không gặp, sao sắc mặt lại tiều tụy như vậy?"
"Vì sao hạ quan như thế này, không phải Vương gia biết rõ nhất sao?" Khương Lương Tài nghiến răng, nếu không phải Thần Tử Thích đẩy hắn thì đâu đến mức bị lão ni cô đánh cho trọng thương.
Hoàn vương nhìn hai người bọn họ, hơi nhíu mày, "Chuyện gì đã xảy ra?"
Lúc trước giao dịch với Tố Tâm Tông, Khương Lương Tài vẫn dùng thân phận đặc sứ để ở trong đó, ngày ấy nhân lúc hỗn loạn đến Tàng Thư Các tìm kiếm 《Tiêu Thiều Cửu thành 》, bị mấy lão ni đánh cho trọng thương. Khương Lương Tài không tìm thấy 《 Tiêu Thiều Cửu thành 》, lúc trở về cũng không nói thêm gì, tại sao trong chuyện này lại có mặt Thần Tử Thích?
Thần Tử Thích nhìn phản ứng của hai người, chợt cười nói: "Ngày đó ta bị lão ni cô truy sát, gặp Khương đại nhân ở Tàng Thư Các, nhờ Khương đại nhân trượng nghĩa cứu giúp mới tránh được một kiếp. Ai nha, không ngờ Khương đại nhân lại bị thương nặng như vậy, Bản vương thật áy náy."
"..." Khương Lương Tài há miệng, thừa nhận không được, không thừa nhận cũng không được. Chẳng lẽ lại nói mình không muốn cứu Vương gia mà là bị Vương gia hại?
"Con bị lão ni cô truy sát sao?" Thường Nga chỉ nghe được điểm này, nhanh chóng kéo Thần Tử Thích tới kiểm tra, phát hiện ngón tay bị bao thành chày gỗ thì đau lòng vô cùng, "Ngươi cái tiểu vương... Khụ, sao lại không cẩn thận vậy!"
"Trò chuyện với Thái phi nương nương đã lâu, Bản vương cũng nên về rồi, " Hoàn vương đứng lên, đi tới cửa viện thì nói với Thần Tử Thích, "Tiểu Thất, ta mang theo ít đồ tốt cho ngươi, tới xem một chút đi."
Thần Tử Thích liếc mắt nhìn hắn, cười đồng ý.
Thường Nga bĩu môi về phía bóng lưng lão nhị, liếc mắt ra hiệu với Thần Tử Thích, ý bảo hắn cẩn thận. Thần Tử Thích nắn nắn tay mẫu thân biểu thị mình hiểu rõ.
"Chíp." Có Bản tọa ở đây, không sao đâu, Đan Y víu vạt áo kêu một tiếng.
"Ngươi nuôi gà con đấy à?" Thường Nga đưa tay chọc chọc cái đầu đỏ đầy lông.
"Vẫn là nó, không lớn lên đó thôi." Thần Tử Thích đẩy tay mẫu thân ra không cho nàng sờ loạn, xoay người đến chỗ lão nhị đang ở.
Thần Tử Kiên là ngoại tôn của Minh chủ Kiếm Minh đương nhiệm, còn là người trong Hoàng thất, địa vị trong Kiếm minh rất cao nên được Lư Sơn phái chiêu đãi như khách quý. Trong sân có rất nhiều thị vệ eo đeo trường kiếm đứng thẳng tắp, năm bước một tốp mười bước một trạm canh gác. Trận thế không kém Hoàng đế là mấy.
Vừa bước vào tiểu viện, Thần Tử Thích đã cảm giác bị mấy đạo khí tức khóa chặt, thân thể không khỏi căng thẳng.
"Lại đây ngồi đi." Thần Tử Kiên ngồi trên ghế trong phòng trà, hơi nhấc tay gọi Thần Tử Thích qua ngồi.
Thần Tử Thích phất tay bảo Ô Bất Kiến và Đồ Bất Hiển ở lại bên ngoài, mình thì cười toe toét đi vào, tiêu sái vén vạt áo ngồi xuống cạnh Hoàn vương, "Chuyện lần này, đa tạ Nhị hoàng huynh."
Thần Tử Kiên không nhanh không chậm cầm lấy dụng cụ pha trà, tự tay rót cho Thần Tử Thích một chén, rồi mới chậm rãi nói: "Hoàng đế cho ta hai nữ nhân kia, ta nào dám thu, chỉ có thể đưa đến chỗ ngươi, để Lương Tài nhắc nhở ngươi chớ nóng nảy, nghĩ biện pháp xử lý. Vậy mà ngươi lại hồ đồ, để các nàng bắt cóc Thái phi nương nương."
Nhắc nhở? Lão tử được nhắc nhở cái gì! Thần Tử Thích nhíu mày, định đổ hết cho Khương Lương Tài đấy à?
"Là... Là hạ quan sơ sẩy, ngày ấy uống rượu cùng Vương gia, nhất thời quên mất." Khương Lương Tài sửng sốt, nhanh chóng khom người nhận lỗi.
Thần Tử Thích hơi nheo mắt lại, nói bóng gió: "Thật không, Khương đại nhân một lòng nghĩ tới chuyện lập công, làm sao còn nhớ nổi Bản vương? Lúc ở Tàng Thư Các thấy Khương đại nhân cầm cuốn sách chín phần mười gì đó, hẳn là tuyệt thế bí tịch nhỉ?" Nếu đã muốn đổ hết lên đầu Khương Lương Tài, vậy hắn cũng đơn giản biết thời biết thế, thuận nước đẩy thuyền thôi.
Chín phần mười? Thần Tử Kiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn Khương Lương Tài bằng ánh mắt sắc bén. Rõ ràng tên này trở về với hai tay trống không, nói không tìm được!
"Vương gia hiểu lầm rồi, cuốn kia không phải chín phần mười gì mà là 《 phượng tiêu chương chín 》, thuộc hạ lấy nhầm, đã bị lão ni đoạt lại." Khương Lương Tài âm thầm kêu khổ, tổ tông này không nhớ rõ mà cứ nói bừa như thế, Hoàn vương chắc chắn sẽ nghi ngờ mình.
"Không phải, " Thần Tử Thích nói như chặt đinh chém sắt, "Trên bìa viết Thất huyền cầm cái gì phượng, Tiêu Thiều cái gì thành, rõ ràng là chữ Thành."
"Thất huyền cầm động, dẫn cửu thiên chi phượng; Tiêu Thiều hoa mỹ, tụ thiên địa chi đại thành." Thần Tử Kiên chậm rãi bổ sung hoàn chỉnh, mặt trầm như nước.
"Đúng đúng, chính là hai câu này." Thần Tử Thích vỗ đùi đáp.
Thần Tử Kiên cụp mắt, con ngươi chuyển động che giấu tâm tư, nâng tay ngăn Khương Lương Tài đang há mồm muốn giải thích, lệnh hắn đi ra ngoài.
Đợi trong phòng chỉ còn hai huynh đệ mới chậm rãi thở dài, "Khương Lương Tài là người do ngoại công sai đến cho ta, vốn tưởng là người trung tâm..."
Thần Tử Thích ung dung nhấp ngụm trà, tùy theo lão nhị thanh tình tịnh mậu (tình cảm dạt dào) mà diễn kịch.
Đầu tiên là khóc lóc kể lể mình bị Thiên Đức đế hạ độc trùng, Thần Tử Thích vội vã biểu thị mình cũng bị hạ cổ, huynh đệ tình thâm mà quan tâm lẫn nhau nửa ngày. Sau đó căm phẫn lên án Thiên Đức đế vô đạo, tình cảm của hai người rút ngắn lần nữa. Khi không khí không sai biệt lắm, Hoàn vương mới nói thật rằng mình có thể giải cổ độc, hứa nhất định sẽ cứu hắn, nhưng phải cần một chút thời gian.
"Hoàng gia suy thoái, Thiên Đức hoàn toàn bị Khí tông khống chế, chừng hai năm nữa thiên hạ này chỉ sợ sẽ mang họ La." Thần Tử Kiên thở dài thật sâu.
"Nhị ca, ngươi muốn làm gì? Ta theo ngươi." Ánh mắt Thần Tử Thích sáng quắc nhìn hắn.
"Muốn bảo vệ giang sơn Thần gia chúng ta tất nhiên phải cần có lợi thế, ngươi có nghe nói tới 《 Tiêu Thiều Cửu thành 》 không?"
...
Từ trong phòng lão nhị đi ra, nhìn thấy Khương Lương Tài cúi đầu đứng ở ngoài, Thần Tử Thích cười xì một tiếng, phất tay áo đi thẳng.
Phái Hoàng Sơn cũng biết chuyện di thư của Triệu Hà Thiên. Lão nhị muốn có phần bí tịch có thể thành tiên trong truyền thuyết, dùng nó dụ nhiều người đến bán mạng cho mình. Hắn là người thông minh, biết mình có thể sẽ bị nghi ngờ nên im lặng không đề cập tới chuyện Tố Tâm tông mà chỉ lấy giải độc trùng làm mồi câu.
Nói thật, nếu như trên người bây giờ vẫn còn cổ trùng, so với Thiên Đức đế chỉ biết hưởng mà không biết động viên, thì lão nhị xử sự ôn hòa lại biết cho người ta hi vọng càng đáng giá bỏ sức hơn.
"Đều không phải người tốt." Thần Tử Thích đi tới chỗ không người, phỉ nhổ một cái.
"Chíp?" Đan Y ngửa đầu nhìn hắn.
"Hai người bọn họ du ai làm Hoàng đế thì lão tử đều không được sống yên!" Thần Tử Thích bẻ một nhánh cây, tức giận nói. Vốn cho rằng lão nhị mưu phản lên làm Hoàng đế thì mình có thể an tâm làm một Vương gia nhàn tản, nhưng người này đáng lẽ ngàn vạn lần không nên động tới Tiểu tiên nữ nhà hắn. Một ý nghĩ điên cuồng dần dần hình thành trong đầu...
Trở lại trong viện của Thường Nga, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng cười không dứt.
"Giản vương điện hạ đã mười lăm, người không tính cho hắn đính hôn sao?" Một phụ nhân còn trẻ mặc y phục màu hồng cánh sen ánh khói ngồi đối diện Thường Nga, cùng nàng trò chuyện khá là hợp ý.
"Lúc trước ở trong cung, chuyện gì cũng đã có Hoàng hậu làm chủ. Bây giờ đến đất phong còn chưa kịp làm quen." Thường Nga cười nhìn tiểu cô nương khoảng mười hai mười ba tuổi đang đứng thẳng phía sau lưng phụ nhân, khéo léo uyển chuyển, rất xinh đẹp.
"Đây là trưởng nữ Lô gia chúng ta." Phụ nhân che miệng cười, gọi cô nương kia tiến lên hành lễ.
Phụ nhân này chính là Nhâm tam phu nhân của chưởng môn Lư Sơn Lư Tu Tề, còn trưởng nữ này là con của thê tử đầu tiên của Lư Tu Tề.
Nghe thấy là con gái chưởng môn, Thường Nga nhất thời thấyhứng thú, cởi một cái vòng trên cổ tay đưa cho cô nương kia, "Không phải là thứ giá trị gì, ngươi cầm lấy coi như lễ ra mắt."
Tiểu cô nương tiến lên tạ lễ, bị Thường Nga giữ lại nhìn tỉ mỉ.
Sắc mặt của Lư cô nương nhàn nhạt, cúi đầu không nói, trong lòng lại giận dữ. Cha của nàng vốn muốn đưa nàng vào cung, nữ tử của chưởng môn Lư Sơn vào cung ít nhất cũng sẽ được cấp phi vị. Nhưng mà, mỗi môn phái chỉ có thể đưa một nữ tử của chưởng môn vào cung, kế mẫu này vừa mới sinh một nữ nhi, đương nhiên sẽ trù tính cho nữ nhi của mình, luôn cản trở nàng tiến cung. Bây giờ còn muốn gả nàng cho một phiên vương không quyền không thế!
"Nương!" Thần Tử Thích hơi nhíu mày, quyết định hoà theo bầu không khí hoà thuận vui vẻ này.
"Vương gia đã trở về." Lư phu nhân đứng lên hành lễ.
"Nào, mau tới đây." Thường Nga cười tươi kéo Thần Tử Thích tới ngồi, đây là lần đầu tiên nàng xem xét chuyện tức phụ cho nhi tử nên khá hưng phấn.
Lư cô nương không vui ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Thần Tử Thích một cái thì nhất thời sửng sốt. Thiếu niên lang mười lăm tuổi, thân người thon dài, khí chất văn nhã, khác nào ngọc thụ dưới trăng, tuấn mỹ lại thanh quý. Trời sinh cặp mắt đào hoa làm hồn xiêu phách lạc, chưa mở miệng đã lộ ra ba phần ý cười.
Oán giận trong lòng vừa rồi tan biến trong phút chốc. Nếu là người này, có lẽ cũng không tệ...
"Chíp!" Tiểu Hồng điểu đột nhiên ló đầu ra, bất mãn kêu một tiếng.
Lư cô nương sợ hết hồn, thấy trong ngực Thần Tử Thích là một chú chim lông xù màu đỏ, liền nở nụ cười. Thấy Thần Tử Thích mãi không nói lời nào, cắn cắn môi, chỉ vào Tiểu Hồng điểu, xấu hổ rụt rè mở miệng, "Ta có thể sờ nó không?"
Thần Tử Thích nhanh chóng che quả cầu lông trong ngực lại, giọng nói lạnh lùng: "Không thể."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường: ( Thích Thích là đối tượng hẹn hò tuyệt vời )
Nữ nhân kết thân: Người có yêu cầu gì về đối tượng kết hôn không?
Thích thích: Đẹp nhất thế gian
Nữ nhân kết thân: Gia thế thì sao?
Thích thích: Phải có trăm mảnh đất, ruộng tốt ngàn khoảnh
Nữ nhân kết thân: = = tính cách thì sao?
Thích thích: Đối ngoại dứt khoát, đối nội uyển chuyển, muốn gì được đó, bách y bách thuận*
*Bách y bách thuận: ý nói chuyện gì cũng thuận theo (Đan Y chuyện gì cũng phải nghe vợ nghe chưa (っ˘з(˘⌣˘ ) ♡ )
Nữ nhân kết thân: (chắp tay tái kiến)
Điểu công: (⊙v⊙)
Sắc mặt Khương Lương Tài vàng như nghệ, hẳn là bị lão ni cô đánh trọng thương còn chưa khỏe lại. Ngày đó lão ni cô dùng một chưởng không đánh chết được hắn, đáng lẽ nên bổ thêm một chưởng nữa. Người này không chết, hoặc là nhờ Quy Vân Cung cứu đi, hoặc là lão ni cô nhận ra hắn là ai nên tha mạng.
"Mau tới cảm ơn Nhị ca của con đi, lần này nếu không nhờ Hoàn vương thì không biết lúc nào ta mới có thể thoát ra được." Thường Nga nhìn thấy Thần Tử Thích thì lập tức vẫy tay gọi hắn tới, câu nào cũng là đến cảm tạ lão nhị.
"Vừa rồi đã nghe A Mộc kể, chuyện lần này nhờ có Nhị hoàng huynh giúp đỡ, " Thần Tử Thích nhấc tay hành lễ, mắt nhìn về phía Khương Lương Tài, biểu cảm kinh ngạc như thể giờ mới nhìn thấy hắn, "Khương đại nhân, đã lâu không gặp, sao sắc mặt lại tiều tụy như vậy?"
"Vì sao hạ quan như thế này, không phải Vương gia biết rõ nhất sao?" Khương Lương Tài nghiến răng, nếu không phải Thần Tử Thích đẩy hắn thì đâu đến mức bị lão ni cô đánh cho trọng thương.
Hoàn vương nhìn hai người bọn họ, hơi nhíu mày, "Chuyện gì đã xảy ra?"
Lúc trước giao dịch với Tố Tâm Tông, Khương Lương Tài vẫn dùng thân phận đặc sứ để ở trong đó, ngày ấy nhân lúc hỗn loạn đến Tàng Thư Các tìm kiếm 《Tiêu Thiều Cửu thành 》, bị mấy lão ni đánh cho trọng thương. Khương Lương Tài không tìm thấy 《 Tiêu Thiều Cửu thành 》, lúc trở về cũng không nói thêm gì, tại sao trong chuyện này lại có mặt Thần Tử Thích?
Thần Tử Thích nhìn phản ứng của hai người, chợt cười nói: "Ngày đó ta bị lão ni cô truy sát, gặp Khương đại nhân ở Tàng Thư Các, nhờ Khương đại nhân trượng nghĩa cứu giúp mới tránh được một kiếp. Ai nha, không ngờ Khương đại nhân lại bị thương nặng như vậy, Bản vương thật áy náy."
"..." Khương Lương Tài há miệng, thừa nhận không được, không thừa nhận cũng không được. Chẳng lẽ lại nói mình không muốn cứu Vương gia mà là bị Vương gia hại?
"Con bị lão ni cô truy sát sao?" Thường Nga chỉ nghe được điểm này, nhanh chóng kéo Thần Tử Thích tới kiểm tra, phát hiện ngón tay bị bao thành chày gỗ thì đau lòng vô cùng, "Ngươi cái tiểu vương... Khụ, sao lại không cẩn thận vậy!"
"Trò chuyện với Thái phi nương nương đã lâu, Bản vương cũng nên về rồi, " Hoàn vương đứng lên, đi tới cửa viện thì nói với Thần Tử Thích, "Tiểu Thất, ta mang theo ít đồ tốt cho ngươi, tới xem một chút đi."
Thần Tử Thích liếc mắt nhìn hắn, cười đồng ý.
Thường Nga bĩu môi về phía bóng lưng lão nhị, liếc mắt ra hiệu với Thần Tử Thích, ý bảo hắn cẩn thận. Thần Tử Thích nắn nắn tay mẫu thân biểu thị mình hiểu rõ.
"Chíp." Có Bản tọa ở đây, không sao đâu, Đan Y víu vạt áo kêu một tiếng.
"Ngươi nuôi gà con đấy à?" Thường Nga đưa tay chọc chọc cái đầu đỏ đầy lông.
"Vẫn là nó, không lớn lên đó thôi." Thần Tử Thích đẩy tay mẫu thân ra không cho nàng sờ loạn, xoay người đến chỗ lão nhị đang ở.
Thần Tử Kiên là ngoại tôn của Minh chủ Kiếm Minh đương nhiệm, còn là người trong Hoàng thất, địa vị trong Kiếm minh rất cao nên được Lư Sơn phái chiêu đãi như khách quý. Trong sân có rất nhiều thị vệ eo đeo trường kiếm đứng thẳng tắp, năm bước một tốp mười bước một trạm canh gác. Trận thế không kém Hoàng đế là mấy.
Vừa bước vào tiểu viện, Thần Tử Thích đã cảm giác bị mấy đạo khí tức khóa chặt, thân thể không khỏi căng thẳng.
"Lại đây ngồi đi." Thần Tử Kiên ngồi trên ghế trong phòng trà, hơi nhấc tay gọi Thần Tử Thích qua ngồi.
Thần Tử Thích phất tay bảo Ô Bất Kiến và Đồ Bất Hiển ở lại bên ngoài, mình thì cười toe toét đi vào, tiêu sái vén vạt áo ngồi xuống cạnh Hoàn vương, "Chuyện lần này, đa tạ Nhị hoàng huynh."
Thần Tử Kiên không nhanh không chậm cầm lấy dụng cụ pha trà, tự tay rót cho Thần Tử Thích một chén, rồi mới chậm rãi nói: "Hoàng đế cho ta hai nữ nhân kia, ta nào dám thu, chỉ có thể đưa đến chỗ ngươi, để Lương Tài nhắc nhở ngươi chớ nóng nảy, nghĩ biện pháp xử lý. Vậy mà ngươi lại hồ đồ, để các nàng bắt cóc Thái phi nương nương."
Nhắc nhở? Lão tử được nhắc nhở cái gì! Thần Tử Thích nhíu mày, định đổ hết cho Khương Lương Tài đấy à?
"Là... Là hạ quan sơ sẩy, ngày ấy uống rượu cùng Vương gia, nhất thời quên mất." Khương Lương Tài sửng sốt, nhanh chóng khom người nhận lỗi.
Thần Tử Thích hơi nheo mắt lại, nói bóng gió: "Thật không, Khương đại nhân một lòng nghĩ tới chuyện lập công, làm sao còn nhớ nổi Bản vương? Lúc ở Tàng Thư Các thấy Khương đại nhân cầm cuốn sách chín phần mười gì đó, hẳn là tuyệt thế bí tịch nhỉ?" Nếu đã muốn đổ hết lên đầu Khương Lương Tài, vậy hắn cũng đơn giản biết thời biết thế, thuận nước đẩy thuyền thôi.
Chín phần mười? Thần Tử Kiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn Khương Lương Tài bằng ánh mắt sắc bén. Rõ ràng tên này trở về với hai tay trống không, nói không tìm được!
"Vương gia hiểu lầm rồi, cuốn kia không phải chín phần mười gì mà là 《 phượng tiêu chương chín 》, thuộc hạ lấy nhầm, đã bị lão ni đoạt lại." Khương Lương Tài âm thầm kêu khổ, tổ tông này không nhớ rõ mà cứ nói bừa như thế, Hoàn vương chắc chắn sẽ nghi ngờ mình.
"Không phải, " Thần Tử Thích nói như chặt đinh chém sắt, "Trên bìa viết Thất huyền cầm cái gì phượng, Tiêu Thiều cái gì thành, rõ ràng là chữ Thành."
"Thất huyền cầm động, dẫn cửu thiên chi phượng; Tiêu Thiều hoa mỹ, tụ thiên địa chi đại thành." Thần Tử Kiên chậm rãi bổ sung hoàn chỉnh, mặt trầm như nước.
"Đúng đúng, chính là hai câu này." Thần Tử Thích vỗ đùi đáp.
Thần Tử Kiên cụp mắt, con ngươi chuyển động che giấu tâm tư, nâng tay ngăn Khương Lương Tài đang há mồm muốn giải thích, lệnh hắn đi ra ngoài.
Đợi trong phòng chỉ còn hai huynh đệ mới chậm rãi thở dài, "Khương Lương Tài là người do ngoại công sai đến cho ta, vốn tưởng là người trung tâm..."
Thần Tử Thích ung dung nhấp ngụm trà, tùy theo lão nhị thanh tình tịnh mậu (tình cảm dạt dào) mà diễn kịch.
Đầu tiên là khóc lóc kể lể mình bị Thiên Đức đế hạ độc trùng, Thần Tử Thích vội vã biểu thị mình cũng bị hạ cổ, huynh đệ tình thâm mà quan tâm lẫn nhau nửa ngày. Sau đó căm phẫn lên án Thiên Đức đế vô đạo, tình cảm của hai người rút ngắn lần nữa. Khi không khí không sai biệt lắm, Hoàn vương mới nói thật rằng mình có thể giải cổ độc, hứa nhất định sẽ cứu hắn, nhưng phải cần một chút thời gian.
"Hoàng gia suy thoái, Thiên Đức hoàn toàn bị Khí tông khống chế, chừng hai năm nữa thiên hạ này chỉ sợ sẽ mang họ La." Thần Tử Kiên thở dài thật sâu.
"Nhị ca, ngươi muốn làm gì? Ta theo ngươi." Ánh mắt Thần Tử Thích sáng quắc nhìn hắn.
"Muốn bảo vệ giang sơn Thần gia chúng ta tất nhiên phải cần có lợi thế, ngươi có nghe nói tới 《 Tiêu Thiều Cửu thành 》 không?"
...
Từ trong phòng lão nhị đi ra, nhìn thấy Khương Lương Tài cúi đầu đứng ở ngoài, Thần Tử Thích cười xì một tiếng, phất tay áo đi thẳng.
Phái Hoàng Sơn cũng biết chuyện di thư của Triệu Hà Thiên. Lão nhị muốn có phần bí tịch có thể thành tiên trong truyền thuyết, dùng nó dụ nhiều người đến bán mạng cho mình. Hắn là người thông minh, biết mình có thể sẽ bị nghi ngờ nên im lặng không đề cập tới chuyện Tố Tâm tông mà chỉ lấy giải độc trùng làm mồi câu.
Nói thật, nếu như trên người bây giờ vẫn còn cổ trùng, so với Thiên Đức đế chỉ biết hưởng mà không biết động viên, thì lão nhị xử sự ôn hòa lại biết cho người ta hi vọng càng đáng giá bỏ sức hơn.
"Đều không phải người tốt." Thần Tử Thích đi tới chỗ không người, phỉ nhổ một cái.
"Chíp?" Đan Y ngửa đầu nhìn hắn.
"Hai người bọn họ du ai làm Hoàng đế thì lão tử đều không được sống yên!" Thần Tử Thích bẻ một nhánh cây, tức giận nói. Vốn cho rằng lão nhị mưu phản lên làm Hoàng đế thì mình có thể an tâm làm một Vương gia nhàn tản, nhưng người này đáng lẽ ngàn vạn lần không nên động tới Tiểu tiên nữ nhà hắn. Một ý nghĩ điên cuồng dần dần hình thành trong đầu...
Trở lại trong viện của Thường Nga, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng cười không dứt.
"Giản vương điện hạ đã mười lăm, người không tính cho hắn đính hôn sao?" Một phụ nhân còn trẻ mặc y phục màu hồng cánh sen ánh khói ngồi đối diện Thường Nga, cùng nàng trò chuyện khá là hợp ý.
"Lúc trước ở trong cung, chuyện gì cũng đã có Hoàng hậu làm chủ. Bây giờ đến đất phong còn chưa kịp làm quen." Thường Nga cười nhìn tiểu cô nương khoảng mười hai mười ba tuổi đang đứng thẳng phía sau lưng phụ nhân, khéo léo uyển chuyển, rất xinh đẹp.
"Đây là trưởng nữ Lô gia chúng ta." Phụ nhân che miệng cười, gọi cô nương kia tiến lên hành lễ.
Phụ nhân này chính là Nhâm tam phu nhân của chưởng môn Lư Sơn Lư Tu Tề, còn trưởng nữ này là con của thê tử đầu tiên của Lư Tu Tề.
Nghe thấy là con gái chưởng môn, Thường Nga nhất thời thấyhứng thú, cởi một cái vòng trên cổ tay đưa cho cô nương kia, "Không phải là thứ giá trị gì, ngươi cầm lấy coi như lễ ra mắt."
Tiểu cô nương tiến lên tạ lễ, bị Thường Nga giữ lại nhìn tỉ mỉ.
Sắc mặt của Lư cô nương nhàn nhạt, cúi đầu không nói, trong lòng lại giận dữ. Cha của nàng vốn muốn đưa nàng vào cung, nữ tử của chưởng môn Lư Sơn vào cung ít nhất cũng sẽ được cấp phi vị. Nhưng mà, mỗi môn phái chỉ có thể đưa một nữ tử của chưởng môn vào cung, kế mẫu này vừa mới sinh một nữ nhi, đương nhiên sẽ trù tính cho nữ nhi của mình, luôn cản trở nàng tiến cung. Bây giờ còn muốn gả nàng cho một phiên vương không quyền không thế!
"Nương!" Thần Tử Thích hơi nhíu mày, quyết định hoà theo bầu không khí hoà thuận vui vẻ này.
"Vương gia đã trở về." Lư phu nhân đứng lên hành lễ.
"Nào, mau tới đây." Thường Nga cười tươi kéo Thần Tử Thích tới ngồi, đây là lần đầu tiên nàng xem xét chuyện tức phụ cho nhi tử nên khá hưng phấn.
Lư cô nương không vui ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Thần Tử Thích một cái thì nhất thời sửng sốt. Thiếu niên lang mười lăm tuổi, thân người thon dài, khí chất văn nhã, khác nào ngọc thụ dưới trăng, tuấn mỹ lại thanh quý. Trời sinh cặp mắt đào hoa làm hồn xiêu phách lạc, chưa mở miệng đã lộ ra ba phần ý cười.
Oán giận trong lòng vừa rồi tan biến trong phút chốc. Nếu là người này, có lẽ cũng không tệ...
"Chíp!" Tiểu Hồng điểu đột nhiên ló đầu ra, bất mãn kêu một tiếng.
Lư cô nương sợ hết hồn, thấy trong ngực Thần Tử Thích là một chú chim lông xù màu đỏ, liền nở nụ cười. Thấy Thần Tử Thích mãi không nói lời nào, cắn cắn môi, chỉ vào Tiểu Hồng điểu, xấu hổ rụt rè mở miệng, "Ta có thể sờ nó không?"
Thần Tử Thích nhanh chóng che quả cầu lông trong ngực lại, giọng nói lạnh lùng: "Không thể."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường: ( Thích Thích là đối tượng hẹn hò tuyệt vời )
Nữ nhân kết thân: Người có yêu cầu gì về đối tượng kết hôn không?
Thích thích: Đẹp nhất thế gian
Nữ nhân kết thân: Gia thế thì sao?
Thích thích: Phải có trăm mảnh đất, ruộng tốt ngàn khoảnh
Nữ nhân kết thân: = = tính cách thì sao?
Thích thích: Đối ngoại dứt khoát, đối nội uyển chuyển, muốn gì được đó, bách y bách thuận*
*Bách y bách thuận: ý nói chuyện gì cũng thuận theo (Đan Y chuyện gì cũng phải nghe vợ nghe chưa (っ˘з(˘⌣˘ ) ♡ )
Nữ nhân kết thân: (chắp tay tái kiến)
Điểu công: (⊙v⊙)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.