Chương 41: Phong vương
Lục Dã Thiên Hạc
21/08/2021
Đan Y xử lý chuyện ở tiền cung xong, quả thực có về cùng ăn sáng với Thần Tử Thích. Lúc đó, Thần Tử Thích đang dạo quanh rừng ngô đồng.
Hắn thật sự chẳng có gì nói với Thiên Đức đế, nếu là Nhị hoàng tử, sau khi cưỡng bức lợi dụ tất sẽ cho chút ưu đãi, người này thì giỏi, chỉ cho lừa kéo xe mà không cho ăn cỏ. Không cho chút lợi thì thôi, lại còn ám chỉ hắn ở bên Đan Y là công lao của Hoàng đế, cuộc nói chuyện giữa hai người tan rã trong không vui.
Trước tẩm cung là một rừng ngô đồng, mọc vô cùng cao lớn, che lấp ánh mặt trời. Ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu xuống, tạo ra từng vệt loang lổ dưới mặt đất. Thần Tử Thích ngửa đầu, đôi mắt bị ánh nắng chói chang chiếu vào, nhịn không được hắt xì một cái.
“Đang nhìn gì thế?” Giọng nói hoa lệ réo rắt vang lên từ sau lưng, Thần Tử Thích day cái mũi, quay đầu nhìn Đan Y.
“Trên cây này sao không có chim thế?” Thần Tử Thích nhìn nửa ngày, rốt cuộc nhìn ra chỗ bất thường. Nói đúng ra, cây to như vậy, ắt phải có rất nhiều chim chóc tới trú mới đúng, đi dưới gốc cây rất dễ rơi xuống phân chim, mà mảnh rừng này lại sạch sẽ quá đáng, không tìm thấy cả một cọng lông.
“Không muốn chúng ở thì sẽ không có.” Đan Y nói thật giả một câu, kéo hắn đến đình nghỉ mát dùng bữa sáng.
Trong rừng ngô đồng có xây một cái đình, dùng chính gỗ ngô đồng dựng lên. Linh Quan thấy hai người ngồi ở đây, lập tức bưng bữa sáng đặt lên cái bàn.
Trên bàn bày đủ món thơm lừng, bụng Thần Tử Thích biểu tình, lúc này mới nhớ ra, tối qua bản thân vẫn chưa dùng cơm.
Bữa sáng của Đan Y thoạt nhìn rất thanh đạm, canh măng ngâm bánh bao, rau tươi măng trộn, một đĩa bánh hấp, và cả một đĩa hình như là thịt cá xào.
Thần Tử Thích nhìn bát cháo màu xanh lục nhạt, mặt hơi xanh xanh. Cả bàn xanh mướt này, trông thế nào cũng như cho gà ăn vậy.
“Nếm thử đi.” Đan Y biết hắn đang nghĩ gì, hất cằm bảo hắn ăn thử.
Dùng thử món mặn duy nhất trên bàn, Thần Tử Thích gặp miếng thịt trắng tuyết, nhìn trái nhìn phải, nom khá giống thịt cá thái mỏng rồi rang lên. Nhét cả miếng vào mồm, hai mắt nháy mắt trợn to. Tươi mới non mềm, độ ngọt vừa phải, mỹ vị hơn cả thịt cá cắt lát, chất thịt còn mang chút thanh ngọt.
“Ừm, cái này ngon ghê, là thứ gì thế?” Thần Tử Thích lại nhét hai miếng vào miệng, nhồm nhoàm hỏi.
Đan Y khẽ cười, không có trả lời, tự cầm bát cháo, chậm rãi húp cháo xanh.
Thần Tử Thích ăn thêm một cái bánh bao, vừa cắn một tiếng, nước canh đậm đà bên trong liền chảy vào miệng, suýt làm bỏng lưỡi hắn. Mặc dù là bánh bao chay, thế nhưng bên trong lại có nước canh nguyên chất, măng tre cũng được ninh nhừ cho ra mùi hương đậm đà, lại vẫn giữ được vị giòn, thật là mỹ vị.
Chẳng còn ghét bàn ăn xanh mướt này nữa, Thần Tử Thích bưng bát cháo ăn một miếng, vốn tưởng là gạo tẻ xanh, nếm hai miếng lại thấy không giống. Cháo này còn ngon hơn cả gạo tẻ xanh, mang theo mùi hương thoang thoảng của trúc xanh, ngòn ngọt kỳ dị, loại ngọt này đến đường phèn, đường mạch nha đều nấu không ra.
“Đây là gạo trúc.” Đan Y rốt cuộc mở miệng giải thích một câu.
Gạo trúc? Thần Tử Thích múc một thìa gạo lên nhìn, hạt gạo nho nhỏ, tròn hơn gạo bình thường một chút, hình dạng cũng bất quy tắc, to to nhỏ nhỏ không đồng đều.
Sau khi trúc nở hoa, sẽ kết quả, hạt trúc rất nhỏ, cũng được gọi là gạo trúc.
“Gạo trúc rất quý giá, cả Quy Vân cung chỉ có mình Cung chủ có thể ăn đó ạ.” Linh Hòa cười nói một câu, lại múc thêm một bát cho Thần Tử Thích.
Thứ chưa ăn qua, Thần Tử Thích tự nhiên phải ăn nhiều một chút. Ăn xong hai bát cháo, năm cái bánh bao, ba miếng bánh hấp, mới dừng tay. Kết quả là, lễ phục thân vương mặc có hơi chật.
Hôm nay là ngày đại cát phải cử hành đại điện phong vương mà lễ quan đề cập. Bên này Thiên Đức đế gọi người đưa lễ phục thân vương đến, long trọng hơn cả bộ hôm qua mặc.
Trường bào nguyệt sắc, thắt lưng khảm dương chi ngọc, bên ngoài là một chiếc áo tay dài viền xanh thẳm. Bộ quần áo này hay ở chỗ, đai thắt lưng kia được cố định khá nhỏ, bụng bự một chút sẽ không thắt được. Linh Hòa đành phải tìm một cái thắt lưng khác của Đan Y cho Thần Tử Thích dùng tạm.
Đan Y vẫn mặc bộ xiêm y đỏ tươi, sặc sỡ lóa mắt như trước.
“Điều này chắc không được đâu, một chữ sóng vai Vương, vinh dự này chỉ dành riêng cho Đế Vương trao quan,” Lễ quan nghe Lam Sơn Vũ sắp xếp điển lễ, đầu lắc như trống bỏi, “Lam lâu chủ vẫn nên nhanh chóng phái người đưa Kim Ngô vệ lên đi, chúng ta cũng sẽ bắt đầu.”
“Đại nhân có điều không biết, thần công của Cung chủ chúng tôi mới hoàn thành, người ngoài không được lại gần, càng miễn bàn để Hoàng đế đội quan. Chỉ có người Cung chủ thân thuộc, mới có thể đến gần. Nếu không ngài ấy sẽ vô ý đánh chết đó.” Lam Sơn mặt rất chân thực nói.
Sắc mặt lễ quan trắng bệch, quay người chạy đi bàn bạc với Thiên Đức đế.
“Đồ vô liêm sỉ, nếu Thần Tử Thích có thể đội quan cho y, trẫm rỗi hơi chạy ngàn dặm xa xôi đến đây để làm gì.” Thiên Đức đế nghe xong, tức giận ném cái chén trong tay.
“Nhưng mà Hoàng thượng, Đan Dương thần công thực sự rất lợi hại, tân Phượng Vương mới luyện thành, khó có thể kiềm chế, nếu làm Hoàng thượng bị thương, vậy…..” Lễ quan sốt ruột rịn mồ hôi lạnh đầy đầu.
“Kim Ngô vệ đi đâu rồi?” Thiên Đức đế hỏi đến chuyện nghi thức, đại điển phong vương cần phải có nghi thức đầy đủ, không kéo Kim Ngô vệ lên, thì hắn hết cách rồi.
“Lam Sơn Vũ nói, bọn họ đã chuẩn bị tốt rồi ạ.” Lễ quan chỉ vào đài phong vương mới được dựng.
Khu đất bằng phẳng rộng lớn được trải một tấm thảm xanh đậm, chính phó của mười hai lâu, gồm cả những người khác của Quy Vân cung đều tề tịu đứng ở hai bên. Cờ quạt, ô Vương đều không ít, thậm chí còn có cả trống nhạc kèn tiêu, chuẩn bị còn thỏa đáng hơn cả Kim Ngô vệ.
Thiên Đức đế đen mặt nhìn bảo tọa trên đài, nghe giọng lễ quan bên cạnh xướng họa.
“Phượng trên trời phù hộ, bảo vệ Đại Chương ta. Từ thời Thái tổ, một chữ sóng vai, thừa kế địa vị, lấy danh Phượng Vương…..”
Lam Giang Tuyết mặc hoa phục tuyết trắng, cầm một cây thất huyền cầm, bay từ xa tới. Nhẹ nhàng ngồi trên chiếu, đặt cây cầm lên đầu gối, gảy đàn, đánh lên từng nốt nhạc.
Tiếng cầm ting một tiếng, thê lương như thái cổ di âm(*), vút đến chín tầng mây. Cùng lúc đó, tiếng trống kèn tiêu hòa tấu, tạo nên một khúc phong vương, rung động đến tâm can.
Thần Tử Thích đón nhận bảo quan Phượng Vương từ tay Thiên Đức đế, đứng ở giữa đài cao, nhìn Đan Y một thân đỏ rực, tiến từng bước lại gần, ngồi xổm trước mặt hắn.
Bảo quan của Phượng Vương, có lẽ là vì tương xướng với danh hào, chiếc lông phượng hoàng trên đỉnh bay theo chiều gió. Nhìn bảo quan trong tay, Thần Tử Thích bất chợt nhớ tới Thần gà mất tích bấy lâu nay.
Hai cọng lông chíp trên đầu Thần gà trông rất khôi hài, nhưng nghĩ kĩ lại, có lẽ đó là hai cọng lông vũ trên đỉnh đầu phượng hoàng. Mỗi năm cứ đến trận tuyết đầu mùa, Thần gà sẽ xuất hiện, làm ổ trong ngực hắn suốt mùa đông lạnh giá. Đến khi xuân về hoa nở, sẽ lập tức biến mất. Lại nói tiếp, năm nay hắn rời khỏi hoàng cung, cũng không rõ Thần gà liệu có tìm hắn không nữa.
“Thích Thích?” Đan Y lên tiếng, gọi hồn Thần Tử Thích về.
Thần Tử Thích hoàn hồn, nhe răng cười, giơ tay lấy bảo quan đội lên đầu Đan Y. Bảo quan nạm ngọc theo gió mà bay, vô cùng tương xứng với vạt áo màu đỏ tươi dài ba thước. Đan Y của khoảnh khắc này, tựa như một con Phượng hoàng lửa tung cánh sắp bay lên trời xanh.
Tiếng đàn chợt trở nên vội vàng, bao la mênh mông, làm cả núi rừng cùng trầm bổng theo. Vô số chim chóc cùng đồng loạt bay lên trời, xoay quanh đài cao.
“A a a! Chuyện gì thế này!” Thiên Đức đế không khỏi hoảng sợ thốt ra tiếng.Tiểu kịch trường
Chim tiểu công: Ngươi ăn gạo của ta, sẽ là người của ta đó nha.
Thích Thích: Lời gì kì vậy?
Linh Hòa: Khi loài chim tìm bạn đời, sẽ chia đồ ăn cho đối phương
Thích Thích: Người ta cho đối tượng ăn sâu, chứ ta đâu có ăn sâu của ngươi ╭(╯^╰)╮
Chim tiểu công: Ngươi ăn rồi nha (⊙v⊙)
Thích Thích: Gì cơ? o(>﹏<)o
=))) đù mé hóa ra cái món ngon ngon ngọt ngọt là sâu à?
(*) Thái cổ di âm: Âm thanh cổ xưa còn sót lại.
Hắn thật sự chẳng có gì nói với Thiên Đức đế, nếu là Nhị hoàng tử, sau khi cưỡng bức lợi dụ tất sẽ cho chút ưu đãi, người này thì giỏi, chỉ cho lừa kéo xe mà không cho ăn cỏ. Không cho chút lợi thì thôi, lại còn ám chỉ hắn ở bên Đan Y là công lao của Hoàng đế, cuộc nói chuyện giữa hai người tan rã trong không vui.
Trước tẩm cung là một rừng ngô đồng, mọc vô cùng cao lớn, che lấp ánh mặt trời. Ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu xuống, tạo ra từng vệt loang lổ dưới mặt đất. Thần Tử Thích ngửa đầu, đôi mắt bị ánh nắng chói chang chiếu vào, nhịn không được hắt xì một cái.
“Đang nhìn gì thế?” Giọng nói hoa lệ réo rắt vang lên từ sau lưng, Thần Tử Thích day cái mũi, quay đầu nhìn Đan Y.
“Trên cây này sao không có chim thế?” Thần Tử Thích nhìn nửa ngày, rốt cuộc nhìn ra chỗ bất thường. Nói đúng ra, cây to như vậy, ắt phải có rất nhiều chim chóc tới trú mới đúng, đi dưới gốc cây rất dễ rơi xuống phân chim, mà mảnh rừng này lại sạch sẽ quá đáng, không tìm thấy cả một cọng lông.
“Không muốn chúng ở thì sẽ không có.” Đan Y nói thật giả một câu, kéo hắn đến đình nghỉ mát dùng bữa sáng.
Trong rừng ngô đồng có xây một cái đình, dùng chính gỗ ngô đồng dựng lên. Linh Quan thấy hai người ngồi ở đây, lập tức bưng bữa sáng đặt lên cái bàn.
Trên bàn bày đủ món thơm lừng, bụng Thần Tử Thích biểu tình, lúc này mới nhớ ra, tối qua bản thân vẫn chưa dùng cơm.
Bữa sáng của Đan Y thoạt nhìn rất thanh đạm, canh măng ngâm bánh bao, rau tươi măng trộn, một đĩa bánh hấp, và cả một đĩa hình như là thịt cá xào.
Thần Tử Thích nhìn bát cháo màu xanh lục nhạt, mặt hơi xanh xanh. Cả bàn xanh mướt này, trông thế nào cũng như cho gà ăn vậy.
“Nếm thử đi.” Đan Y biết hắn đang nghĩ gì, hất cằm bảo hắn ăn thử.
Dùng thử món mặn duy nhất trên bàn, Thần Tử Thích gặp miếng thịt trắng tuyết, nhìn trái nhìn phải, nom khá giống thịt cá thái mỏng rồi rang lên. Nhét cả miếng vào mồm, hai mắt nháy mắt trợn to. Tươi mới non mềm, độ ngọt vừa phải, mỹ vị hơn cả thịt cá cắt lát, chất thịt còn mang chút thanh ngọt.
“Ừm, cái này ngon ghê, là thứ gì thế?” Thần Tử Thích lại nhét hai miếng vào miệng, nhồm nhoàm hỏi.
Đan Y khẽ cười, không có trả lời, tự cầm bát cháo, chậm rãi húp cháo xanh.
Thần Tử Thích ăn thêm một cái bánh bao, vừa cắn một tiếng, nước canh đậm đà bên trong liền chảy vào miệng, suýt làm bỏng lưỡi hắn. Mặc dù là bánh bao chay, thế nhưng bên trong lại có nước canh nguyên chất, măng tre cũng được ninh nhừ cho ra mùi hương đậm đà, lại vẫn giữ được vị giòn, thật là mỹ vị.
Chẳng còn ghét bàn ăn xanh mướt này nữa, Thần Tử Thích bưng bát cháo ăn một miếng, vốn tưởng là gạo tẻ xanh, nếm hai miếng lại thấy không giống. Cháo này còn ngon hơn cả gạo tẻ xanh, mang theo mùi hương thoang thoảng của trúc xanh, ngòn ngọt kỳ dị, loại ngọt này đến đường phèn, đường mạch nha đều nấu không ra.
“Đây là gạo trúc.” Đan Y rốt cuộc mở miệng giải thích một câu.
Gạo trúc? Thần Tử Thích múc một thìa gạo lên nhìn, hạt gạo nho nhỏ, tròn hơn gạo bình thường một chút, hình dạng cũng bất quy tắc, to to nhỏ nhỏ không đồng đều.
Sau khi trúc nở hoa, sẽ kết quả, hạt trúc rất nhỏ, cũng được gọi là gạo trúc.
“Gạo trúc rất quý giá, cả Quy Vân cung chỉ có mình Cung chủ có thể ăn đó ạ.” Linh Hòa cười nói một câu, lại múc thêm một bát cho Thần Tử Thích.
Thứ chưa ăn qua, Thần Tử Thích tự nhiên phải ăn nhiều một chút. Ăn xong hai bát cháo, năm cái bánh bao, ba miếng bánh hấp, mới dừng tay. Kết quả là, lễ phục thân vương mặc có hơi chật.
Hôm nay là ngày đại cát phải cử hành đại điện phong vương mà lễ quan đề cập. Bên này Thiên Đức đế gọi người đưa lễ phục thân vương đến, long trọng hơn cả bộ hôm qua mặc.
Trường bào nguyệt sắc, thắt lưng khảm dương chi ngọc, bên ngoài là một chiếc áo tay dài viền xanh thẳm. Bộ quần áo này hay ở chỗ, đai thắt lưng kia được cố định khá nhỏ, bụng bự một chút sẽ không thắt được. Linh Hòa đành phải tìm một cái thắt lưng khác của Đan Y cho Thần Tử Thích dùng tạm.
Đan Y vẫn mặc bộ xiêm y đỏ tươi, sặc sỡ lóa mắt như trước.
“Điều này chắc không được đâu, một chữ sóng vai Vương, vinh dự này chỉ dành riêng cho Đế Vương trao quan,” Lễ quan nghe Lam Sơn Vũ sắp xếp điển lễ, đầu lắc như trống bỏi, “Lam lâu chủ vẫn nên nhanh chóng phái người đưa Kim Ngô vệ lên đi, chúng ta cũng sẽ bắt đầu.”
“Đại nhân có điều không biết, thần công của Cung chủ chúng tôi mới hoàn thành, người ngoài không được lại gần, càng miễn bàn để Hoàng đế đội quan. Chỉ có người Cung chủ thân thuộc, mới có thể đến gần. Nếu không ngài ấy sẽ vô ý đánh chết đó.” Lam Sơn mặt rất chân thực nói.
Sắc mặt lễ quan trắng bệch, quay người chạy đi bàn bạc với Thiên Đức đế.
“Đồ vô liêm sỉ, nếu Thần Tử Thích có thể đội quan cho y, trẫm rỗi hơi chạy ngàn dặm xa xôi đến đây để làm gì.” Thiên Đức đế nghe xong, tức giận ném cái chén trong tay.
“Nhưng mà Hoàng thượng, Đan Dương thần công thực sự rất lợi hại, tân Phượng Vương mới luyện thành, khó có thể kiềm chế, nếu làm Hoàng thượng bị thương, vậy…..” Lễ quan sốt ruột rịn mồ hôi lạnh đầy đầu.
“Kim Ngô vệ đi đâu rồi?” Thiên Đức đế hỏi đến chuyện nghi thức, đại điển phong vương cần phải có nghi thức đầy đủ, không kéo Kim Ngô vệ lên, thì hắn hết cách rồi.
“Lam Sơn Vũ nói, bọn họ đã chuẩn bị tốt rồi ạ.” Lễ quan chỉ vào đài phong vương mới được dựng.
Khu đất bằng phẳng rộng lớn được trải một tấm thảm xanh đậm, chính phó của mười hai lâu, gồm cả những người khác của Quy Vân cung đều tề tịu đứng ở hai bên. Cờ quạt, ô Vương đều không ít, thậm chí còn có cả trống nhạc kèn tiêu, chuẩn bị còn thỏa đáng hơn cả Kim Ngô vệ.
Thiên Đức đế đen mặt nhìn bảo tọa trên đài, nghe giọng lễ quan bên cạnh xướng họa.
“Phượng trên trời phù hộ, bảo vệ Đại Chương ta. Từ thời Thái tổ, một chữ sóng vai, thừa kế địa vị, lấy danh Phượng Vương…..”
Lam Giang Tuyết mặc hoa phục tuyết trắng, cầm một cây thất huyền cầm, bay từ xa tới. Nhẹ nhàng ngồi trên chiếu, đặt cây cầm lên đầu gối, gảy đàn, đánh lên từng nốt nhạc.
Tiếng cầm ting một tiếng, thê lương như thái cổ di âm(*), vút đến chín tầng mây. Cùng lúc đó, tiếng trống kèn tiêu hòa tấu, tạo nên một khúc phong vương, rung động đến tâm can.
Thần Tử Thích đón nhận bảo quan Phượng Vương từ tay Thiên Đức đế, đứng ở giữa đài cao, nhìn Đan Y một thân đỏ rực, tiến từng bước lại gần, ngồi xổm trước mặt hắn.
Bảo quan của Phượng Vương, có lẽ là vì tương xướng với danh hào, chiếc lông phượng hoàng trên đỉnh bay theo chiều gió. Nhìn bảo quan trong tay, Thần Tử Thích bất chợt nhớ tới Thần gà mất tích bấy lâu nay.
Hai cọng lông chíp trên đầu Thần gà trông rất khôi hài, nhưng nghĩ kĩ lại, có lẽ đó là hai cọng lông vũ trên đỉnh đầu phượng hoàng. Mỗi năm cứ đến trận tuyết đầu mùa, Thần gà sẽ xuất hiện, làm ổ trong ngực hắn suốt mùa đông lạnh giá. Đến khi xuân về hoa nở, sẽ lập tức biến mất. Lại nói tiếp, năm nay hắn rời khỏi hoàng cung, cũng không rõ Thần gà liệu có tìm hắn không nữa.
“Thích Thích?” Đan Y lên tiếng, gọi hồn Thần Tử Thích về.
Thần Tử Thích hoàn hồn, nhe răng cười, giơ tay lấy bảo quan đội lên đầu Đan Y. Bảo quan nạm ngọc theo gió mà bay, vô cùng tương xứng với vạt áo màu đỏ tươi dài ba thước. Đan Y của khoảnh khắc này, tựa như một con Phượng hoàng lửa tung cánh sắp bay lên trời xanh.
Tiếng đàn chợt trở nên vội vàng, bao la mênh mông, làm cả núi rừng cùng trầm bổng theo. Vô số chim chóc cùng đồng loạt bay lên trời, xoay quanh đài cao.
“A a a! Chuyện gì thế này!” Thiên Đức đế không khỏi hoảng sợ thốt ra tiếng.Tiểu kịch trường
Chim tiểu công: Ngươi ăn gạo của ta, sẽ là người của ta đó nha.
Thích Thích: Lời gì kì vậy?
Linh Hòa: Khi loài chim tìm bạn đời, sẽ chia đồ ăn cho đối phương
Thích Thích: Người ta cho đối tượng ăn sâu, chứ ta đâu có ăn sâu của ngươi ╭(╯^╰)╮
Chim tiểu công: Ngươi ăn rồi nha (⊙v⊙)
Thích Thích: Gì cơ? o(>﹏<)o
=))) đù mé hóa ra cái món ngon ngon ngọt ngọt là sâu à?
(*) Thái cổ di âm: Âm thanh cổ xưa còn sót lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.