Hàm Đào

Chương 142: Tan rã

Lục Dã Thiên Hạc

21/08/2021

Muốn cổ trùng ăn hết đám hàm trùng trong cơ thể ít nhất cũng phải ba ngày. Số lượng Bạch Lan Cổ hữu hạn, vì thế trong lúc một người trị liệu sẽ có những sư huynh đệ khác xếp hàng chờ tới lượt, người đang giữ cổ trùng tức khắc thành miếng mồi. Đương nhiên cũng có mấy người nóng nảy muốn cường hôn đoạt trùng.

Vì thế trong Vô Minh Tông thường xuyên có thể thấy một hòa thượng đuổi theo một hòa thượng khác đang chạy như điên, hòa thượng bị đuổi theo một bên chạy một bên kêu: "Sư đệ, đừng vội, chờ ngày mai liền cho ngươi."

"Không được, ngươi đã hứa đưa cho ta, hôm nay phải đưa." Hòa thượng này bắt được sư huynh, giữ chặt mặt muốn hôn lên.

Liễu Tịch đại sư ra ngoài phơi nắng nhìn đến một màn xấu hổ như vậy liền cảm thấy cổ họng dâng lên một cỗ tanh ngọt, lại muốn thổ huyết, "Khụ khụ khụ, nghiệp chướng, còn ra bộ dáng gì nữa!"

Cuối cùng, vẫn là tiểu hoà thượng Viên Tế đứng ra, dựa theo bệnh tình nặng nhẹ nhanh chậm lập ra trình tự chuyển trùng cho nhau.

Nhạn Đãng Sơn cùng Lư Sơn phái cũng nhận được cổ trùng từ Quy Vân Cung. Biết được những tông môn của Vô Cực Tông không được cứu trị, Lư Tu Tề cảm thấy rất may mắn, may chính mình đã rời đi trước khi La Hồng Phong gây chuyện.

Phái Hoàng Sơn không được cứu trị, hai phái khác thì phớt lờ, Kiếm Minh cũng đối mặt nguy cơ sụp đổ. Trạng huống như vậy giúp Lý Vu Hàn có thể trở lại Lư Sơn, đem cổ trùng trong cơ thể chuyển cho một vị sư điệt.

Tin tức Quy Vân Cung cứu người không tránh khỏi mà truyền tới đại quân võ lâm đang cuồn cuộn tiến tới Ngọc Sơn.

"Nghe nói, chỉ cần ăn đồ mặn thì sẽ không nổi điên, nuốt cổ trùng do Quy Vân Cung cấp là có thể diệt trừ toàn bộ trùng trong người."

"A, vậy những người đó chẳng phải là uổng mạng......"

"Mau, đi hỏi một chút xem Phong Linh lâu có thể trị cho chúng ta không!"

Đám môn phái đang nôn nóng mà đi tìm Phong Linh lâu mới nhớ tới địa hạt của mình ở Phong Linh lâu đều bị huỷ hoại, hiện giờ người đi nhà trống, cảnh tượng đìu hiu. Chính bọn họ tự đem sinh lộ của mình phá hỏng. Dù hiện tại dùng hoàng kim dựng lại linh lâu một lần nữa, Quy Vân Cung cũng không có khả năng bố thí cho bọn họ nửa con.

"Ta nói này, nhất định không phải do Quy Vân Cung làm, người của bọn họ ở khắp Đại Chương, nếu muốn thả trùng thì ai cũng đều chạy không thoát." Có người như Gia Cát Lượng nói.

"Lục sư đệ uống nước muối xong đã không nổi điên nữa, tông chủ lúc trước còn tính toán đem hắn thiêu chết, nhưng rõ ràng còn có thể cứu chữa! Ta mang theo hắn đến Phong Linh lâu quỳ xuống đất nhận sai được không?" đệ tử Cực Dương Tông trong lòng hoảng sợ.

"Nghiêm lang, Nghiêm lang của ta, hắn vốn không phải chết......" Ngọc Vận đỏ ngầu hai mắt, nắm chặt váy.

"Hư, sư tỷ, ngươi nhỏ giọng chút," Ngọc Tuyền sợ tới mức nhanh chóng che lại miệng nàng, "Sư phụ đã nói không được nhắc lại."

Nhân tâm lung lay, một đám liên quân người giang hồ đi đến nửa đường đã có xu hướng tan rã. Rất nhiều môn phái nhỏ gấp đến xanh ruột, nghe nói thuộc hạ Vô Minh Tông bị Hoàng đế coi thường đều được cấp một con cổ trùng, bọn họ là môn phái danh giá lại chỉ có thể chờ chết.

"Mẹ nó, lão tử không đi nữa!" Môn chủ Kim Đao Môn bỏ đi trước, dù cho Khí Tông tông chủ có thuốc cũng không có khả năng đến lượt hắn. Hắn cùng Hoàn Vương giao hảo, nhờ Hoàn Vương nói với Thất vương gia không chừng còn có thể cứu.

Có người đi đầu thì đội ngũ liền như ong vỡ tổ, hô hô lạp lạp giải tán rất nhanh.

La Hồng Phong không thể không ra mặt trấn an quân tâm, miệng nói hiện giờ bọn họ đã cùng Quy Vân Cung đối lập, Đan Y làm chuyện này chẳng qua là muốn làm tan rã đồng minh chính đạo. Chỉ có đánh hạ Ngọc Sơn, bức Quy Vân Cung giao ra Bạch Lan Cổ thì bọn họ mới có đường sống.

Nhưng mà trong lòng mọi người đều rõ ràng, La Hồng Phong chỉ là đang mượn dao giết người.

Cực Dương Tông tông chủ Diêu Hùng mới vừa thương lượng cùng La Hồng Phong làm thế nào để trấn an nhân tâm, trở lại phòng mình lại phát hiện nhi tử Diêu Quang đang ngồi đây, hoảng sợ, "Có việc?"

Diêu Quang là nhi tử duy nhất của Diêu Hùng, nghe nói phụ cận Cực Dương Tông cũng xuất hiện hoạ trùng nên rất lo lắng, liền gọi nhi tử đang trấn thủ môn phái tới, đặt ở mí mắt ông để yên tâm một chút.

"Phụ thân," Diêu Quang ngẩng đầu, trong mắt có chút kinh hoảng, "Con có khả năng đã nhiễm trùng."

"Cái gì?!" Diêu Hùng cảm thấy như một đạo thiên lôi giáng xuống đầu, bắt lấy tay nhi tử, nói giọng khàn khàn, "Ngươi không đi qua chiến trường Bắc Mạc sao lại nhiễm trùng?"

"Ta...... Ta ngủ với một nữ nhân ở Tầm Phương Thôn......" Diêu Quang vẻ mặt đưa đám nói.

Lúc trước có ngoại môn đệ tử tới báo toàn Tầm Phương Thôn đều nhiễm trùng làm Diêu Quang hoảng sợ, thời gian này vẫn uống rất nhiều nước muối, cho rằng sẽ không có việc gì. Nhưng hôm nay hắn phát hiện, người khác chỉ cần uống nước muối nhật mà hắn thì uống so với nước biển còn mặn hơn liền biết đã xảy ra chuyện.

"Phụ thân cứu con, con không muốn bị La tông chủ thiêu chết a!" Diêu Quang lớn lên rất giống phụ thân hắn, đều là bộ dáng cao lớn lưng hùm vai gấu, khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa nhìn chẳng ra làm sao.

Diêu Hùng hít sâu mấy hơi, vì lấy lòng Vô Cực Tông mà hắn trơ mắt nhìn đồ đệ thân truyền bị thiêu chết, hy sinh lớn như vậy lại không đổi lấy nổi một viên trị trùng châu. Hiện giờ La Hồng Phong còn đang nóng lòng ổn định quân tâm không dám chắc sẽ bỏ qua cho con mình. Ông chỉ có độc một nhi tử, quyết không thể để xảy ra vấn đề gì!

"Chớ hoảng sợ, ta kêu Đại sư huynh con mang con đến Vô Minh Tông, đám hòa thượng kia mềm lòng, hảo hảo nói một câu bọn họ sẽ giúp cứu trị." Ở trong phòng đi qua đi lại vài vòng, Diêu Hùng rốt cuộc hạ quyết tâm nói, lập tức gọi đại đồ đệ tới, lại dạy cho Diêu Quang nên nói cái gì, bảo hai người bọn họ lập tức rời đi.



Diêu Quang cưỡi lên khoái mã, thừa dịp trời còn tờ mờ sáng liền rời khỏi đại doanh.

"Tiểu Quang a, muốn đi đâu thế?" Tiếng La Hồng Phong chợt vang lên, nội lực hồn hậu tản ra tứ tán, làm cả kinh cả ngừời lẫn ngựa.

"Tông chủ gia gia," Diêu Quang cứng đờ mà cười cười, "Tông môn xảy ra chút việc, ta phải trở về một chuyến."

"Nga, phải không?" La Hồng Phong vuốt vuốt râu, cười lạnh, hắn sống cũng gần một trăm tuổi, mao đầu tiểu tử nói dối nháy mắt là có thể nhìn thấu.

Mặt trời chói chang, Diêu Hùng mới ra cửa liền nhìn thấy nhi tử bị La Hồng Phong trói gô trở về, khóe mắt nứt ra, "La tông chủ, ngươi đây là có ý gì?"

"Diêu Hùng, lão phu còn muốn hỏi ngươi đây, hảo nhi tử của ngươi mang theo tín vật của Vô Minh Tông là muốn đi tìm những tên hòa thượng trọc kia sao?" La Hồng Phong phẫn nộ tột đỉnh, còn tưởng rằng Cực Dương Tông đối với ông trung tâm, thế nhưng ở thời khắc mấu chốt lại phản bội, quả thực đáng chết.

"Nếu phải thì sao?" Diêu Hùng đại hoả, bị La Hồng Phong chất vấn như vậy tức khắc đối chọi, "Lúc trước ta kính ngươi là Khí Tông tông chủ mới tin vào ngươi chuyện ma quỷ mà khiến đồ đệ đều bị thiêu chết. Hiện giờ Quy Vân Cung nguyện ý cứu người, ngươi còn không để cho mọi người rời đi, ngươi đây là không muốn báo thù cho tằng tôn sao?"

Một lời của Diêu Hùng cuối cùng làm La Hồng Phong hoàn toàn tức giận.

Những môn phái khác ra xem náo nhiệt, La Hồng Phong tức giận đến phát run, "Nói năng bậy bạ!"

"Phi! Lão tử không làm!" Diêu Hùng công khai bỏ, mang theo nhi tử đồ đệ rời đi.

Kiếm Minh minh chủ Hoàng Hóa Tàm đứng cách đó không xa mắt lạnh nhìn hết thảy.

"Minh chủ, Vương gia gửi thư." Một đệ tử đi lên dâng thư, đến từ cháu ngoại hắn Thần Tử Kiên.

"Ha ha ha ha ha, Diêu Hùng tuyên bố muốn tới dập đầu nhận sai với ngươi sao?" Thần Tử Thích cầm tin tức nhận được, cười ngã vào trong ngực Đan Y. Có thể tưởng tượng ra La Hồng Phong nghe được lời này có bao nhiêu sinh khí.

Đan Y một tay ôm eo hắn đề phòng Thích Thích rớt xuống đất, ý bảo Lam Sơn Vũ tiếp tục nói.

"Thần Tử Kiên đã truyền tin tức cho Hoàng Hóa Tàm, Hoàng Sơn cũng sẽ lập tức rút lui," Lam Sơn Vũ đem tin tức tập hợp được trình lên, nói tới đây nhịn không được híp mắt cười, "Theo thuộc hạ thấy, Hoàng Hóa Tàm trước khi rời đi sẽ còn lại Cực Dương Tông mượn sức một phen."

Quy Vân Cung còn chưa ra tay nghênh địch, liên minh địch cứ thế tự sụp đổ.

Đan Y cần lên cái ly trong tầm tay, nhấp một ngụm rượu gạo, "Thiên Đức Đế bên kia có động tĩnh gì không?"

"Ở Nam Châu đang điều binh, nghe nói có một đạo khẩu dụ nhắm tới Kiếm Dương," Lam Sơn Vũ nhìn thoáng qua Thần Tử Thích oa ở trong ngực cung chủ, "Nội dung không rõ, hẳn là muốn Vương gia đến nói mấy câu."

"Ân?" Thần Tử Thích ngẩng đầu có chút kinh ngạc, khi nào mà Thiên Đức Đế còn có tâm tình mời hắn ra lời? Chuyện Long Ngâm Thần Công Thiên Đức khẳng định đã biết, lần này chắc không phải là Hồng Môn Yến chứ?

"Không muốn đi có thể không đi." Đan Y nhàn nhạt nói, xua tay ý bảo Lam Sơn Vũ có thể lui xuống.

Lam Sơn Vũ ra khỏi cửa, chậm rãi từ từ đến cung thất cách vách, Điêu Liệt cùng Lam Giang Tuyết đang tham thảo công văn ở đó.

"Khinh Hàn, có mệt hay không?" Lam Sơn Vũ cọ đến sau hai người, nghiêng đầu nhìn.

Lam Giang Tuyết không để ý đến hắn, tiếp tục cùng Điêu Liệt nói chuyện.

Lam Sơn Vũ bĩu môi, ngẫm lại bộ dáng Vương gia oa ở trong ngực cung chủ vừa rồi, trong lòng thấy ngứa, liền duỗi tay ôm lấy eo Lam Giang Tuyết, "Nếu thấy mệt mỏi thì dựa vào ta nghỉ một lát?"

Lam Giang Tuyết trở tay vỗ đầu hắn đầu một cái, làm hắn an tĩnh.

"......"

Đan Y cùng Thần Tử Thích chơi đùa trong chốc lát liền đứng dậy chuẩn bị đi gặp Thường Nga.

"Sao ngươi mỗi ngày đều phải đi a?" Thần Tử Thích có chút khó hiểu, gần đây bởi vì chuyện Lý Vu Hàn, hắn còn chưa biết nói như thế nào nên vẫn luôn kéo dài không đi gặp Thường Nga, nhưng thật ra Đan Y gia hỏa này so với hắn là thân nhi tử còn cần mẫn hơn nhiều.

"Sớm tối thưa hầu, không thể thất lễ." Đan Y nghiêm trang nói, y mới không nói cho Thích Thích là sợ về sau Thường Nga biết hắn chính là "Người trong lòng" ai kia liền không đồng ý.



Lúc trước đã nói qua chuyện mẫu thân, phụ thân, hôm nay có thể nói tới chuyện quả trứng cha hắn không biết sinh ra hôm nay.

"Ai, ta cùng ngươi đi." Thần Tử Thích nhìn Đan Y nỗ lực như vậy, nhịn không được có chút đau lòng, nên cùng tiểu tiên nữ hảo hảo nói chuyện một lúc.

Tác giả có lời muốn nói: 

Tiểu kịch trường:

Thích Thích: Mẹ, ta có người trong lòng rồi!

Thường Nga: Nga, ai nha?

Thích Thích: Là y, là y, chính là y, hảo huynh đệ của ta, tiểu Đan Y!

Thường Nga:...... Gả liền gả, đừng làm ồn

--------------------------

Bình thủy tinh ném 1 cái địa lôi

Manh ai ai tiện lợi quân ném 1 cái lựu đạn

Vãn anh đêm phiêu ném 1 cái địa lôi

Hắn ngôn phi mặc ném 1 cái địa lôi

Tĩnh trúc khó thư mạc ngưng lăng ném 1 cái địa lôi

20193282 ném 1 cái địa lôi

Nháo nháo ix ném 1 cái địa lôi

Tử lê ném 1 cái địa lôi

rico ném 1 cái địa lôi

Bạch Trạch hướng chim nhỏ cúc hoa ném 1 cái địa lôi

Ta lại tưởng cải danh ném 1 cái địa lôi

Pháp y Tần đại ném 1 cái địa lôi

Một mộc ném 1 cái địa lôi

19935952 ném 1 cái địa lôi

Thiếu hiệp từ từ ta ném 1 cái địa lôi

nanguatu ném 1 cái địa lôi

Ảm ảm đồng học ném 1 cái địa lôi

Ảm ảm đồng học ném 1 cái địa lôi

Cao lãnh ninh ném 1 cái lựu đạn

Miêu đường ném 1 cái địa lôi

Vân thu ném 1 cái địa lôi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hàm Đào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook