Chương 66: Chân tướng (2)
Nhất Khối Ngũ Hoa Nhục
09/12/2022
“Vì thế 6 năm trước, Nguyễn Tình tạm thời nghỉ học, cũng là do bệnh tình xấu đi, các người đưa cô ấy đi Mỹ làm phẫu thuật?”
Chuyện tiếp theo, không cần Nguyễn Vân Diệc nói, Lâm Mặc Bạch cũng đoán được đại khái.
“Không sai.” Nguyễn Vân Diệc cũng lên tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ kiên quyết, bởi vì lúc ấy Nguyễn Tình không muốn đi, cậu nhất định phải đưa cô rời đi.
“Vậy…” Lâm Mặc Bạch do dự một lúc, thậm chí là chần chờ sợ hãi, dừng một lúc, mới tiếp tục mở miệng, “Vậy phẫu thuật có thành công không?”
“Cái này thì đợi cô gái ngu ngốc kia tỉnh lại rồi trả lời anh.” Vẻ mặt Nguyễn Vân Diệc biến đổi, trở lại thái độ khinh thường ban đầu, cũng đem chữ ‘tôi không thích anh’ viết lên mặt.
Lâm Mặc Bạch cũng không vì bị cậu lạnh nhạt mà buồn bã, bám riết không tha muốn truy hỏi, nhưng vừa lúc cửa phòng bệnh mở ra, một hàng ba, bốn bác sĩ đi ra trước, giáo sư Trần đi cuối cùng.
“Giáo sư Trần, tình huống của chị cháu thế nào?” Nguyễn Vân Diệc đầu tàu gương mẫu chạy vọt qua.
Giáo sư Trần mỉm cười, nhìn Nguyễn Vân Diệc trêu chọc, “Nghe nói cháu đã vượt qua bài đánh giá lên chức phó giáo sư, là người có chức danh, sao vẫn còn hấp tấp bộp chộp như vậy, nếu mang theo học trò, không chừng bọn chúng còn đang cười nhạo ấy chứ.”
“Cái gì mà chê cười với không chê cười, cái đám nhóc bồng bột đó có trình độ hơn cháu thì hẵng nói.” Nguyễn Vân Diệc hừ lạnh một tiếng, nhận thấy phản ứng của giáo sư Trần, cậu mới bình tĩnh lại, nghi hoặc hỏi, “Chị ấy không có việc gì chứ ạ?”
Chuyện tiếp theo, không cần Nguyễn Vân Diệc nói, Lâm Mặc Bạch cũng đoán được đại khái.
“Không sai.” Nguyễn Vân Diệc cũng lên tiếng, trên mặt lộ rõ vẻ kiên quyết, bởi vì lúc ấy Nguyễn Tình không muốn đi, cậu nhất định phải đưa cô rời đi.
“Vậy…” Lâm Mặc Bạch do dự một lúc, thậm chí là chần chờ sợ hãi, dừng một lúc, mới tiếp tục mở miệng, “Vậy phẫu thuật có thành công không?”
“Cái này thì đợi cô gái ngu ngốc kia tỉnh lại rồi trả lời anh.” Vẻ mặt Nguyễn Vân Diệc biến đổi, trở lại thái độ khinh thường ban đầu, cũng đem chữ ‘tôi không thích anh’ viết lên mặt.
Lâm Mặc Bạch cũng không vì bị cậu lạnh nhạt mà buồn bã, bám riết không tha muốn truy hỏi, nhưng vừa lúc cửa phòng bệnh mở ra, một hàng ba, bốn bác sĩ đi ra trước, giáo sư Trần đi cuối cùng.
“Giáo sư Trần, tình huống của chị cháu thế nào?” Nguyễn Vân Diệc đầu tàu gương mẫu chạy vọt qua.
Giáo sư Trần mỉm cười, nhìn Nguyễn Vân Diệc trêu chọc, “Nghe nói cháu đã vượt qua bài đánh giá lên chức phó giáo sư, là người có chức danh, sao vẫn còn hấp tấp bộp chộp như vậy, nếu mang theo học trò, không chừng bọn chúng còn đang cười nhạo ấy chứ.”
“Cái gì mà chê cười với không chê cười, cái đám nhóc bồng bột đó có trình độ hơn cháu thì hẵng nói.” Nguyễn Vân Diệc hừ lạnh một tiếng, nhận thấy phản ứng của giáo sư Trần, cậu mới bình tĩnh lại, nghi hoặc hỏi, “Chị ấy không có việc gì chứ ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.