Chương 31: Đêm tân hôn, nước sữa hoàn toàn hòa nhau.
Nhất Khối Ngũ Hoa Nhục
09/12/2022
Beta: Thu
Bây giờ cao trào còn mạnh mẽ hơn lần trước, tiếp tục điên cuồng càn quét, dâm dịch nóng hổi róc rách chảy ra, tất cả đều phun trên côn thịt chôn trong hoa huyệt nên càng kích thích ham muốn của anh, châm ngòi cho một phản ứng dây chuyền khác.
Anh không vì Nguyễn Tình cao trào mà dừng lại, mà càng thúc nhanh và sâu.
"A Nguyễn, huyệt nhỏ của em kẹp chặt quá, em thích côn thịt của anh đến vậy sao?" Giọng Lâm Mặc Bạch trầm thấp xen lẫn tiếng cười nhẹ, không giống như cái eo đang điên cuồng thúc mạnh của anh.
"... Thích ... thích ... thích anh..."
Ý thức của Nguyễn Tình trở nên mê mang, rõ là không nghe Lâm Mặc Bạch đang hỏi gì, cô chỉ lẩm bẩm tự nói, miễn cưỡng nghe được một chút âm thanh, lặp đi lặp lại.
"Ngoan quá!" Lâm Mặc Bạch hôn lên gò má đẫm mồ hôi của cô, vươn tay bóp mông cô, càng thêm dùng sức, anh không chỉ muốn đâm thật sâu mà càng muốn Nguyễn Tình không đường nào để lui.
"Hức...ưm." Nguyễn Tình ngay cả tiếng rên rỉ cũng trở nên yếu ớt, càng như là bất lực rên rỉ, giống như người chết đuối trong lốc xoáy.
Lâm Mặc Bạch không hài lòng vì cô chỉ nói một chữ "thích" đơn giản như vậy.
"Em thích ai?" anh ghé sát vào tai Nguyễn Tình , cố ý hỏi cô vào lúc này.
"...Ưm...aa."
Nguyễn Tình mơ mơ màng màng nên không có biện pháp trực tiếp nói chuyện với anh, Lâm Mặc Bạch đưa lưỡi ngậm vành tai cô vào miệng, đầu tiên là nhẹ nhàng mút vào, làm Nguyễn Tình thoải mái ngâm nga "hừ...hừ..", sau đó hàm răng nặng nề cắn xuống.
"A ..." Tiếng hét nhẹ, đột nhiên đau đớn, làm Nguyễn Tình từ trong mê mang thoáng tỉnh táo lại.
Lâm Mặc Bạch hỏi lại, "Em thích ai?"
"Thích... thích... Lâm Mặc Bạch."
Nguyễn Tình vừa dồn dập thở gấp vừa trả lời từng chữ một.
Câu trả lời như thế Lâm Mặc Bạch cảm thấy nghe cả đời cũng không thỏa mãn.
"Ai thích Lâm Mặc Bạch? "
"A...a..."
Một lần nữa Nguyễn Tình không thể theo kịp tiết tấu của Lâm Mặc Bạch, những gì đang chờ đợi cô là một cuộc làm tình như vũ bão, côn thịt cứng rắn tiến vào trong cơ thể cô ngày một sâu hơn, hoàn toàn đem hoa huyệt mở ra, còn hướng tử cung thâm nhập thật nhanh.
Đối với bản lĩnh của Lâm Mặc Bạch, đúng là có thể đem nơi đó một lần một lần chinh phục.
Từng luộng nhiệt trong thân thể Nguyễn Tình đang mạnh mẽ bùng cháy, đồng thời cũng nhiều thêm một chút khẩn trương.
Cô dùng sức chớp chớp mắt, vừa vặn nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt của Lâm Mặc Bạch, giọng nói mềm mại, với tiếng rên rỉ dâm đãng, nói ra lời tình cảm chân thành nhất của cô.
"Yêu anh... Nguyễn Tình yêu ...Lâm... Lâm Mặc Bạch ..."
Câu nói này, chưa bao giờ biến mất trong lòng cô, cho dù phải đối mặt với cái chết.
Lâm Mặc Bạch dựa gần cô như vậy, nghe được rành mạch, rõ ràng, đôi mắt đen láy của anh lập tức giật mình.
Anh dự đoán được Nguyễn Tình nguyện ý nói, nhưng khi cô thực sự nói ra, ngực vẫn không tử chủ được chấn động.
Sau khi Nguyễn Tình nói xong câu này, trong phòng thật lâu không nghe được tiếng nói của Lâm Mặc Bạch, chỉ có tiếng rên rỉ khe khẽ của người phụ nữ và tiếng kẽo kẹt của giường ngủ không ngừng vang vọng trong căn phòng rộng lớn.
"Hỏng rồi...sẽ... hư ... huhu ..."
Nguyễn Tình chỉ cảm thấy hoa huyệt bị đâm đến sắp hỏng rồi, nhiệt độ tăng lên đến đáng sợ, chất lỏng sền sệt giống như vòi nước đang mở, không ngừng chảy ra xung quanh.
Không chỉ làm ướt đùi cô mà ngay cả lông mao của Lâm Mặc Bạch cũng ướt dầm dề.
Đây có thể xem như nước sữa hoàn toàn hòa nhau.
Khi bụng dưới của Lâm Mặc Bạch co giật một lúc cũng là sự hòa quyện giữa linh hồn và thể xác, cuối cùng Nguyễn Tình cũng nghênh đón một sự kết thúc.
Hông Lâm Mặc Bạch ngừng đong đưa, chỉ cắm côn thịt vào trong hoa huyệt thật sâu, vừa cảm nhận được nhiệt độ ẩm ướt, vừa cảm nhận được vách thịt điên cuồng vặn vẹo, cuối cùng khiến anh đạt đến cao trào mà thoải mái bắn ra.
Lần lượt, toàn bộ chất lỏng sền sệt tiến vào tử cung của Nguyễn Tình, Lâm Mạch Bạch bắn vào.
Căng...
Quá căng...
Nguyễn Tình cảm thấy bụng dưới bị lấp đầy, căng phình nhô lên.
Cuối cùng Lâm Mặc Bạch cũng khống chế lại ham muốn điên cuồng của mình, mở đôi mắt vừa mới nhắm nghiền, nếu không phải vì bóng tối che lấp, gần như có thể nhìn thấy khóe mắt đỏ ửng của anh.
Đó không phải là dấu vết do dục vọng cháy bỏng để lại mà là cảm xúc kích động, chua xót bởi lời thú nhận tình cảm của Nguyễn Tình.
Người đàn ông trưởng thành cứng cỏi này có thể bình tĩnh, ung dung trước mặt mọi người, nhưng chỉ có ở trước mặt Nguyễn Tình thì trong lòng không giấu được dáng vẻ thiếu niên.
Bọn họ đã từng ngồi trên cùng một chiếc xe đạp, trong cùng một lớp học, cùng một thư viện, cùng nhìn vào một cuốn sách, viết cùng một bài kiểm tra, cùng nhau mơ về tương lai ...
Mặc dù Nguyễn Tình không thể nhìn nhưng cô cảm nhận rất rõ cảm xúc của Lâm Mặc Bạch, giống như giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Cô nâng tay ôm chặt lấy cổ Lâm Mặc Bạch, có vẻ như cô đang cần Lâm Mặc Bạch, nhưng thực tế cô đang an ủi anh.
Thật lâu sau, con sóng dục vọng chậm rãi rút lui.
Nguyễn Tình cũng là nửa mê nửa tỉnh, sự tình xảy ra ngày hôm nay, từ sáng đến tối, tâm trạng cũng không biết lên xuống phập phồng bao nhiêu lần, thật sự rất mệt mỏi.
Nhưng mà....
Côn thịt của Lâm Mộ Bạch vẫn ở trong cơ thể cô lại phồng lên, cương cứng như vậy!
"Không được! A Bạch, sẽ hư. Hoa nhỏ của em sẽ bị anh làm hư. Chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi trước đi, sau này sẽ có nhiều cơ hội cho anh làm em." Cô thực sự sợ nên mới một hơi nói ra nhiều như vậy, từ ngữ lộn xộn, không đâu vào đâu.
"Đồ ngốc, sao anh sao có thể tiếp tục làm nữa, anh không có sở thích biến thái hành hạ người bệnh." Nếu không phải Lâm Mặc Bạch đang ôm cô, anh thật sự muốn gõ vào trán cô một cái.
Phải chăng trong lòng cô, anh là người chỉ có dục vọng mà không biết quan tâm đến phụ nữ?
Người vẫn luôn cố nén dục vọng rõ ràng là anh mà, Nguyễn Tình mới là người coi thường thân thể của mình, ham muốn một cách bừa bãi.
"Vậy thì... côn thịt của anh làm sao đây."
Nguyễn Tình cảm nhận được độ cứng côn thịt của Lâm Mặc Bạch, thân thể theo bản năng co rút lại, mông lùi lại phía sau một chút.
Co lại như vậy, lại dùng tiểu huyệt hút Lâm Mặc Bạch càng chặt hơn.
Bây giờ cao trào còn mạnh mẽ hơn lần trước, tiếp tục điên cuồng càn quét, dâm dịch nóng hổi róc rách chảy ra, tất cả đều phun trên côn thịt chôn trong hoa huyệt nên càng kích thích ham muốn của anh, châm ngòi cho một phản ứng dây chuyền khác.
Anh không vì Nguyễn Tình cao trào mà dừng lại, mà càng thúc nhanh và sâu.
"A Nguyễn, huyệt nhỏ của em kẹp chặt quá, em thích côn thịt của anh đến vậy sao?" Giọng Lâm Mặc Bạch trầm thấp xen lẫn tiếng cười nhẹ, không giống như cái eo đang điên cuồng thúc mạnh của anh.
"... Thích ... thích ... thích anh..."
Ý thức của Nguyễn Tình trở nên mê mang, rõ là không nghe Lâm Mặc Bạch đang hỏi gì, cô chỉ lẩm bẩm tự nói, miễn cưỡng nghe được một chút âm thanh, lặp đi lặp lại.
"Ngoan quá!" Lâm Mặc Bạch hôn lên gò má đẫm mồ hôi của cô, vươn tay bóp mông cô, càng thêm dùng sức, anh không chỉ muốn đâm thật sâu mà càng muốn Nguyễn Tình không đường nào để lui.
"Hức...ưm." Nguyễn Tình ngay cả tiếng rên rỉ cũng trở nên yếu ớt, càng như là bất lực rên rỉ, giống như người chết đuối trong lốc xoáy.
Lâm Mặc Bạch không hài lòng vì cô chỉ nói một chữ "thích" đơn giản như vậy.
"Em thích ai?" anh ghé sát vào tai Nguyễn Tình , cố ý hỏi cô vào lúc này.
"...Ưm...aa."
Nguyễn Tình mơ mơ màng màng nên không có biện pháp trực tiếp nói chuyện với anh, Lâm Mặc Bạch đưa lưỡi ngậm vành tai cô vào miệng, đầu tiên là nhẹ nhàng mút vào, làm Nguyễn Tình thoải mái ngâm nga "hừ...hừ..", sau đó hàm răng nặng nề cắn xuống.
"A ..." Tiếng hét nhẹ, đột nhiên đau đớn, làm Nguyễn Tình từ trong mê mang thoáng tỉnh táo lại.
Lâm Mặc Bạch hỏi lại, "Em thích ai?"
"Thích... thích... Lâm Mặc Bạch."
Nguyễn Tình vừa dồn dập thở gấp vừa trả lời từng chữ một.
Câu trả lời như thế Lâm Mặc Bạch cảm thấy nghe cả đời cũng không thỏa mãn.
"Ai thích Lâm Mặc Bạch? "
"A...a..."
Một lần nữa Nguyễn Tình không thể theo kịp tiết tấu của Lâm Mặc Bạch, những gì đang chờ đợi cô là một cuộc làm tình như vũ bão, côn thịt cứng rắn tiến vào trong cơ thể cô ngày một sâu hơn, hoàn toàn đem hoa huyệt mở ra, còn hướng tử cung thâm nhập thật nhanh.
Đối với bản lĩnh của Lâm Mặc Bạch, đúng là có thể đem nơi đó một lần một lần chinh phục.
Từng luộng nhiệt trong thân thể Nguyễn Tình đang mạnh mẽ bùng cháy, đồng thời cũng nhiều thêm một chút khẩn trương.
Cô dùng sức chớp chớp mắt, vừa vặn nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt của Lâm Mặc Bạch, giọng nói mềm mại, với tiếng rên rỉ dâm đãng, nói ra lời tình cảm chân thành nhất của cô.
"Yêu anh... Nguyễn Tình yêu ...Lâm... Lâm Mặc Bạch ..."
Câu nói này, chưa bao giờ biến mất trong lòng cô, cho dù phải đối mặt với cái chết.
Lâm Mặc Bạch dựa gần cô như vậy, nghe được rành mạch, rõ ràng, đôi mắt đen láy của anh lập tức giật mình.
Anh dự đoán được Nguyễn Tình nguyện ý nói, nhưng khi cô thực sự nói ra, ngực vẫn không tử chủ được chấn động.
Sau khi Nguyễn Tình nói xong câu này, trong phòng thật lâu không nghe được tiếng nói của Lâm Mặc Bạch, chỉ có tiếng rên rỉ khe khẽ của người phụ nữ và tiếng kẽo kẹt của giường ngủ không ngừng vang vọng trong căn phòng rộng lớn.
"Hỏng rồi...sẽ... hư ... huhu ..."
Nguyễn Tình chỉ cảm thấy hoa huyệt bị đâm đến sắp hỏng rồi, nhiệt độ tăng lên đến đáng sợ, chất lỏng sền sệt giống như vòi nước đang mở, không ngừng chảy ra xung quanh.
Không chỉ làm ướt đùi cô mà ngay cả lông mao của Lâm Mặc Bạch cũng ướt dầm dề.
Đây có thể xem như nước sữa hoàn toàn hòa nhau.
Khi bụng dưới của Lâm Mặc Bạch co giật một lúc cũng là sự hòa quyện giữa linh hồn và thể xác, cuối cùng Nguyễn Tình cũng nghênh đón một sự kết thúc.
Hông Lâm Mặc Bạch ngừng đong đưa, chỉ cắm côn thịt vào trong hoa huyệt thật sâu, vừa cảm nhận được nhiệt độ ẩm ướt, vừa cảm nhận được vách thịt điên cuồng vặn vẹo, cuối cùng khiến anh đạt đến cao trào mà thoải mái bắn ra.
Lần lượt, toàn bộ chất lỏng sền sệt tiến vào tử cung của Nguyễn Tình, Lâm Mạch Bạch bắn vào.
Căng...
Quá căng...
Nguyễn Tình cảm thấy bụng dưới bị lấp đầy, căng phình nhô lên.
Cuối cùng Lâm Mặc Bạch cũng khống chế lại ham muốn điên cuồng của mình, mở đôi mắt vừa mới nhắm nghiền, nếu không phải vì bóng tối che lấp, gần như có thể nhìn thấy khóe mắt đỏ ửng của anh.
Đó không phải là dấu vết do dục vọng cháy bỏng để lại mà là cảm xúc kích động, chua xót bởi lời thú nhận tình cảm của Nguyễn Tình.
Người đàn ông trưởng thành cứng cỏi này có thể bình tĩnh, ung dung trước mặt mọi người, nhưng chỉ có ở trước mặt Nguyễn Tình thì trong lòng không giấu được dáng vẻ thiếu niên.
Bọn họ đã từng ngồi trên cùng một chiếc xe đạp, trong cùng một lớp học, cùng một thư viện, cùng nhìn vào một cuốn sách, viết cùng một bài kiểm tra, cùng nhau mơ về tương lai ...
Mặc dù Nguyễn Tình không thể nhìn nhưng cô cảm nhận rất rõ cảm xúc của Lâm Mặc Bạch, giống như giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Cô nâng tay ôm chặt lấy cổ Lâm Mặc Bạch, có vẻ như cô đang cần Lâm Mặc Bạch, nhưng thực tế cô đang an ủi anh.
Thật lâu sau, con sóng dục vọng chậm rãi rút lui.
Nguyễn Tình cũng là nửa mê nửa tỉnh, sự tình xảy ra ngày hôm nay, từ sáng đến tối, tâm trạng cũng không biết lên xuống phập phồng bao nhiêu lần, thật sự rất mệt mỏi.
Nhưng mà....
Côn thịt của Lâm Mộ Bạch vẫn ở trong cơ thể cô lại phồng lên, cương cứng như vậy!
"Không được! A Bạch, sẽ hư. Hoa nhỏ của em sẽ bị anh làm hư. Chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi trước đi, sau này sẽ có nhiều cơ hội cho anh làm em." Cô thực sự sợ nên mới một hơi nói ra nhiều như vậy, từ ngữ lộn xộn, không đâu vào đâu.
"Đồ ngốc, sao anh sao có thể tiếp tục làm nữa, anh không có sở thích biến thái hành hạ người bệnh." Nếu không phải Lâm Mặc Bạch đang ôm cô, anh thật sự muốn gõ vào trán cô một cái.
Phải chăng trong lòng cô, anh là người chỉ có dục vọng mà không biết quan tâm đến phụ nữ?
Người vẫn luôn cố nén dục vọng rõ ràng là anh mà, Nguyễn Tình mới là người coi thường thân thể của mình, ham muốn một cách bừa bãi.
"Vậy thì... côn thịt của anh làm sao đây."
Nguyễn Tình cảm nhận được độ cứng côn thịt của Lâm Mặc Bạch, thân thể theo bản năng co rút lại, mông lùi lại phía sau một chút.
Co lại như vậy, lại dùng tiểu huyệt hút Lâm Mặc Bạch càng chặt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.