Ham Muốn Vợ Sắp Cưới Của Cháu Trai
Chương 13:
Yến Kha
23/04/2024
“Tôi biết rồi.”
Thời Khanh nhìn cửa phòng tắm đang đóng lại, mùi hương của Phó Hoài Yến vẫn còn vương vấn trong không khí.
Một lúc sau, có người gõ cửa tiến vào giúp cô tắm, mấy người rũ mắt xuống, nhìn thấy trên người cô có vết đỏ mơ hồ, vẻ mặt không thay đổi, chắc là Phó Hoài Yến đã sắp xếp sẵn.
“Quần áo của tôi, anh ấy có nói là sẽ xử lý như thế nào không?” Thời Khanh hỏi một hầu gái bên cạnh.
“Cậu ba nói, sợ người khác nhìn thấy sẽ gây bất lợi cho cô Thời nên trực tiếp tiêu hủy.”
Thời Khanh gật đầu, bộ váy của cô cũng là chiếc duy nhất ở Bắc Kinh, là do một nghệ nhân nổi tiếng đích thân làm, nếu nhặt được ít vải vụn thì tìm được cô cũng rất dễ dàng.
Hơn một giờ trôi qua, yến tiệc cũng sắp kết thúc, Thời Khanh đã thay quần áo, không thích hợp ra ngoài gặp người khác nữa, nếu không sẽ khó tránh khỏi chút lời đồn.
Cô gấp bộ đồ của Phó Hoài Yến vào tủ.
Thời Khanh được người làm hộ tống đến một cửa khác của nhà Phó, ở đó đã có xe đợi sẵn, Thời Khanh cảm thấy choáng váng, mở cửa ra đã thấy Đinh Uyển đang ngồi ở bên trong.
"Sao lại thế này?" Khi nhìn thấy quần áo trên người Thời Khanh, trong lòng bà ấy dâng lên cảm giác không ổn. "Nghe nói con không khỏe nên mẹ đi tìm con, nhưng người nhà họ Phó lại trực tiếp đưa mẹ ra xe."
Trên người Thời Khanh đau nhức, lúc này cô mới hạ cảnh giác, ôm cánh tay Đinh Uyển cọ cọ. "Mẹ ơi, con không thể kết hôn với Phó Từ được."
“Tại sao chứ?" Đinh Uyển ngửi thấy mùi hương trên người cô khác hẳn với hương liệu thường dùng ở nhà. Tình huống thế nào mà lại tắm rửa ở nhà họ Phó, đuôi mắt của con gái cũng ửng đỏ, ẩn chứa sự quyến rũ chưa kịp tiêu tán như vậy chứ?
Cô con gái mà bà luôn yêu thương chiều chuộng, lần đầu tiên lộ diện đã gặp phải chuyện như vậy, Đinh Uyển thậm chí còn nảy ra ý muốn giết người: “Ai bắt nạt con?”
Bà bảo tài xế quay lại, nếu không phải Phó Hoài Yến thì phải nhìn mặt từng người trong sảnh tiệc hôm nay để nhận ra mới được.
Thời Khanh vội vàng ngăn cản: “Là… Phó Hoài Yến.”
Đinh Uyển cũng sửng sốt, đây là cái tên mà bà gần như chưa bao giờ nghĩ tới.
"Sao lại thế này, Tiểu Khanh, bây giờ cơ thể con thế nào?" Đinh Uyển ôm cô, nước mắt tràn ra.
Thời Khanh kể hết ngọn nguồn chuyện mình giải thuốc cho anh.
"Có phải con bị hồ đồ rồi không? Vì sao lại phải làm thuốc giải cho cậu ta chứ?" Đinh Uyển tức giận. "Đừng nói là trúng thuốc, kể cả cậu ta có trúng độc thì có liên quan gì đến con chứ?"
“Có liên quan…” Thời Khanh cúi đầu nhỏ giọng nói, ngón tay vân vê quần áo. “Con thích Phó Hoài Yến, đến bây giờ vẫn còn thích.”
Đinh Uyển nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, sửng sốt, đó là chuyện bao lâu rồi.
Thời Khanh nhìn cửa phòng tắm đang đóng lại, mùi hương của Phó Hoài Yến vẫn còn vương vấn trong không khí.
Một lúc sau, có người gõ cửa tiến vào giúp cô tắm, mấy người rũ mắt xuống, nhìn thấy trên người cô có vết đỏ mơ hồ, vẻ mặt không thay đổi, chắc là Phó Hoài Yến đã sắp xếp sẵn.
“Quần áo của tôi, anh ấy có nói là sẽ xử lý như thế nào không?” Thời Khanh hỏi một hầu gái bên cạnh.
“Cậu ba nói, sợ người khác nhìn thấy sẽ gây bất lợi cho cô Thời nên trực tiếp tiêu hủy.”
Thời Khanh gật đầu, bộ váy của cô cũng là chiếc duy nhất ở Bắc Kinh, là do một nghệ nhân nổi tiếng đích thân làm, nếu nhặt được ít vải vụn thì tìm được cô cũng rất dễ dàng.
Hơn một giờ trôi qua, yến tiệc cũng sắp kết thúc, Thời Khanh đã thay quần áo, không thích hợp ra ngoài gặp người khác nữa, nếu không sẽ khó tránh khỏi chút lời đồn.
Cô gấp bộ đồ của Phó Hoài Yến vào tủ.
Thời Khanh được người làm hộ tống đến một cửa khác của nhà Phó, ở đó đã có xe đợi sẵn, Thời Khanh cảm thấy choáng váng, mở cửa ra đã thấy Đinh Uyển đang ngồi ở bên trong.
"Sao lại thế này?" Khi nhìn thấy quần áo trên người Thời Khanh, trong lòng bà ấy dâng lên cảm giác không ổn. "Nghe nói con không khỏe nên mẹ đi tìm con, nhưng người nhà họ Phó lại trực tiếp đưa mẹ ra xe."
Trên người Thời Khanh đau nhức, lúc này cô mới hạ cảnh giác, ôm cánh tay Đinh Uyển cọ cọ. "Mẹ ơi, con không thể kết hôn với Phó Từ được."
“Tại sao chứ?" Đinh Uyển ngửi thấy mùi hương trên người cô khác hẳn với hương liệu thường dùng ở nhà. Tình huống thế nào mà lại tắm rửa ở nhà họ Phó, đuôi mắt của con gái cũng ửng đỏ, ẩn chứa sự quyến rũ chưa kịp tiêu tán như vậy chứ?
Cô con gái mà bà luôn yêu thương chiều chuộng, lần đầu tiên lộ diện đã gặp phải chuyện như vậy, Đinh Uyển thậm chí còn nảy ra ý muốn giết người: “Ai bắt nạt con?”
Bà bảo tài xế quay lại, nếu không phải Phó Hoài Yến thì phải nhìn mặt từng người trong sảnh tiệc hôm nay để nhận ra mới được.
Thời Khanh vội vàng ngăn cản: “Là… Phó Hoài Yến.”
Đinh Uyển cũng sửng sốt, đây là cái tên mà bà gần như chưa bao giờ nghĩ tới.
"Sao lại thế này, Tiểu Khanh, bây giờ cơ thể con thế nào?" Đinh Uyển ôm cô, nước mắt tràn ra.
Thời Khanh kể hết ngọn nguồn chuyện mình giải thuốc cho anh.
"Có phải con bị hồ đồ rồi không? Vì sao lại phải làm thuốc giải cho cậu ta chứ?" Đinh Uyển tức giận. "Đừng nói là trúng thuốc, kể cả cậu ta có trúng độc thì có liên quan gì đến con chứ?"
“Có liên quan…” Thời Khanh cúi đầu nhỏ giọng nói, ngón tay vân vê quần áo. “Con thích Phó Hoài Yến, đến bây giờ vẫn còn thích.”
Đinh Uyển nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, sửng sốt, đó là chuyện bao lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.