Ham Muốn Vợ Sắp Cưới Của Cháu Trai
Chương 15:
Yến Kha
23/04/2024
Khi Thời Triều còn học đại học, anh ấy và Phó Hoài Yến là bạn cùng trường, hơn nữa hai người còn là người quen cũ, khi còn nhỏ hai nhà luôn cùng nhau tổ chức chúc mừng năm mới vào đêm giao thừa, cho nên sau khi vào đại học Phó Hoài Yến cũng từng đến thăm nhà họ Thời vài lần.
Lúc đó Thời Khanh mới mười bốn tuổi, Đinh Uyển nhớ rõ bọn họ đã gặp nhau mấy lần.
Sau này, Thời Khanh thỉnh thoảng cũng nói là muốn gả cho người bạn thân kia của anh trai, cả nhà chỉ coi đó là lời nói vui đùa của trẻ con, sau đó, chuyện liên hôn giữa hai nhà Thời - Phó được nhắc lại.
Thời Khanh đã lâu không nhắc tới cái tên này.
“Vậy thì con cũng không nên.” Đinh Uyển vô cùng đau lòng, con gái vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời, ấy vậy mà vừa ra khỏi nhà đã làm chuyện lớn như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện quan trọng hơn, bà trầm giọng hỏi. "Tiểu Khanh, cậu ta có biện pháp an toàn gì không?"
Thời Khanh dừng lại, không có biện pháp an toàn nào cả, nhưng cũng không bắn vào trong, cô không biết cái này có tính không, lắc lắc đầu.
Đinh Uyển càng lo lắng hơn, không nói người nhà họ Thời bọn họ không cần dùng mấy thủ đoạn dơ bẩn này để tự hạ thấp giá trị con người, quan trọng nhất chính là hiện tại thân thể Thời Khanh tuyệt đối không được xảy ra sơ suất, nên bà vội vàng kêu tài xế lái xe nhanh lên.
"Phó Hoài Yến nói như thế nào?" Bà truy vấn, chắc chắn là phải cắt đứt với Phó Từ, vốn dĩ bà cũng lo lắng nếu như sau này Phó Từ không làm nên trò trống gì, e là sẽ không bảo vệ được Thời Khanh.
“Anh ấy nói sẽ bàn bạc với con sau.” Trong lòng Thời Khanh cũng lo lắng.
Đinh Uyển chỉ cảm thấy đau đầu, nhìn thấy vẻ mặt ấp a ấp úng của Thời Khanh, bà càng hiểu rõ hơn: "Trở về uống thuốc đi, chuyện phía sau mẹ sẽ xử lý."
Thời Khanh há miệng thở dốc, rồi vẫn không nói gì, nhưng lần này, cô muốn tự mình đưa ra quyết định.
Nhà họ Thời.
Thời Khanh vừa uống viên thuốc tránh thai Đinh Uyển mang tới, bản thân cô cũng coi thường thủ đoạn cố ý mang thai để đòi gả vào nhà người ta.
Nhìn thấy Đinh Uyển lo lắng cho thân thể của mình, trong lòng cô lại cảm thấy có chút áy náy, cơ thể cô chưa kịp ấm lên thì đã có người họ Phó đến trước cửa.
Thời Khanh không biết, nhưng người tới nói là trợ lý của Phó Hoài Yến, mang tới rất nhiều thứ, từ chiếc vương miện kim cương vừa giành được trong cuộc đấu giá mấy ngày trước cho đến những dược liệu quý hiếm.
Đinh Uyển vẫn không bày ra sắc mặt tốt.
Thời Khanh không có hứng thú, nhưng vị trợ lý này lại đặc biệt đưa cho cô một bộ thuốc.
“Cậu ba đặc biệt đi tìm, sẽ không làm tổn thương thân thể.”
Thời Khanh nhận lấy.
Cũng mặc kệ trợ lý còn ở phòng khách, cô viện cớ mệt mỏi để đi lên lầu, nằm trên chiếc giường lớn, tâm trạng lúc cao lúc thấp.
Con người hay thay đổi, đương nhiên cô không muốn vì chuyện này mà có thai, nhưng Phó Hoài Yến lại gấp gáp đưa thuốc đến đây như vậy, trong lòng cô lại thấy hơi hụt hẫng.
Cô cũng không hề cảm thấy mình thiệt thòi gì, cũng không đến nỗi như trời sập, cứ như vậy mà ăn sạch sẽ, cô coi như là được thỏa mãn một lần, không có gì to tát cả.
Điện thoại di động đổ chuông.
Thời Khanh nhìn ba chữ "Phó Hoài Yến" trên đó, trái tim vừa cảm thấy mất mát lại đập thình thịch, cô đã lưu số điện thoại này nhiều năm, nhưng chưa từng sáng lên một lần nào.
Đây là lần đầu tiên.
Cô trả lời cuộc gọi, hô hấp cẩn thận, sợ át đi giọng nói ở đầu bên kia.
Giọng nói của người đàn ông cũng có chút mệt mỏi.
“Uống thuốc chưa?”
Luôn có những người như thế này, chỉ cần một câu cũng có thể khiến bạn lên thiên đường, cũng chỉ cần một câu để tống bạn xuống địa ngục.
Thời Khanh vùi mặt vào trong chăn, cảm giác mệt mỏi và khó chịu vì vừa uống thuốc ngay lập tức ập đến, cô ôm lấy bụng dưới, nơi đó vẫn còn sưng tấy do quan hệ quá mãnh liệt.
Ồm ồm mà trả lời bên kia, keo kiệt đến mức không chịu nói thêm nửa lời: “Ừ.”
Phó Hoài Yến ở lại nhà họ Phó để tiện tìm hiểu rõ hơn sự việc ngày hôm nay, hơn nữa cũng là vì hôm nay là mừng thọ ông cụ Phó.
Ga trải giường đã được thay, anh mở tủ lấy quần áo đi tắm rửa, ngón tay cầm điện thoại nghe giọng nói ở đầu bên kia.
Tiếng hít thở yếu ớt như bị một lớp vách ngăn che lại, hoàn toàn khác với khí chất mềm mại quyến rũ ban ngày, nghe có chút chán nản.
"Thân thể không khỏe à?" Bản thân Phó Hoài Yến cũng biết hôm nay mình làm có chút hung ác, nhưng nếu trực tiếp đưa bác sĩ đến nhà họ Thời thì quá bất lịch sự. “Thuốc được điều phối đặc biệt, không thích hợp sao?”
Giọng nói anh bình tĩnh lãnh đạm, cho dù sóng biển mãnh liệt có ập tới dưới chân anh thì trong giây lát cũng chỉ nhận được sự lạnh nhạt, Thời Khanh thích cảm giác bị khống chế như thế này.
"Không phải, uống thuốc tránh thai ở nhà."
Ống nghe im lặng hẳn, chỉ có tiếng thở dài, Thời Khanh băn khoăn không biết có phải là Phó Hoài Yến cảm thấy không yên tâm hay không, rốt cuộc thì anh luôn tính toán sẵn mọi chuyện, hành động sắc bén.
Phó Hoài Yến nghĩ là nhà họ Thời không có thời gian để trì hoãn nên chỉ có thể mạo hiểm: "Xin lỗi, là tôi không suy nghĩ không kỹ càng nên đưa tới trễ."
Ngược lại, Thời Khanh lại lúng túng, ôm chặt chiếc điện thoại, không còn mím môi nữa, "Hôm nay anh nói xin lỗi rất nhiều."
Phó Hoài Yến cũng vừa phản ứng lại, dường như hôm nay anh muốn nói hết những lời xin lỗi mà trước kia bị thiếu vậy. "Quả thực là lỗi của tôi."
Nhận nhầm người đưa rượu, còn sai nối tiếp sai, xử lý cục diện cũng chậm một bước, huyệt Thái Dương của Phó Hoài Yến giật giật, nghĩ đến hôm nay sau khi đưa Thời Khanh đi tắm rửa, khi ra cửa thì dương vật anh lại chào cờ.
Bây giờ hình như nó lại có xu hướng từ từ ngóc đầu lên, rõ ràng chiều nay đi khám bác sĩ đã được chẩn đoán là không còn vấn đề gì rồi.
Từ khi về đến nhà Thời Khanh vẫn luôn kìm nén, bây giờ dường như mới nói ra: "Sao anh lại cảm thấy cái gì cũng sai chứ? Coi như là hiểu lầm, trùng hợp thì… làm một lần thôi, sao phải hành động như thế anh ép buộc em như thế chứ?"
Cô cố ý cao giọng để cổ vũ bản thân: “Chúng ta đều là người trưởng thành rồi.”
Cô thà rằng Phó Hoài Yến liên lạc với cô vì anh mê luyến cơ thể cô còn hơn là vì anh muốn chịu trách nhiệm.
Phó Hoài Yến không ngờ là sống tới ngày hôm nay còn bị trẻ con giáo huấn một trận, lại còn là mấy lời “người trưởng thành” như vậy, vậy mà anh cũng sinh ra cảm giác muốn dựa vào lời nói của cô để trêu chọc cô, nhưng cách hành xử nhạy bén của anh không cho phép.
Chậm rãi phân tích vấn đề cho cô gái: "Thời Khanh, đây không phải là vấn đề giữa hai người trưởng thành là tôi và em, mà nó liên quan đến hai nhà Thời và Phó, cũng như chuyện cả đời của em."
Bên kia không có tiếng động gì, Phó Hoài Yến tưởng là do bản thân quá nghiêm túc, giọng điệu chậm lại: “Nếu như em không muốn gả cho Phó Từ, tôi sẽ giải quyết. Còn việc bồi thường chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ thương lượng với cha mẹ về phương diện công ty hoặc cổ phần. Tất nhiên, sau này tôi cũng sẽ sắp xếp cho em được gả cho bất kỳ ai mà em thích, sẽ không để lộ chuyện hôm nay ra ngoài.”
Phó Hoài Yến mở tủ ra, nhìn thấy chiếc áo khoác vest đã khô nằm trên đó.
Thời Khanh biết, những người như bọn họ chẳng qua đều nghĩ đến quyền lợi chính trị và kinh doanh, nhưng nghe đến câu sau nói là sẽ sắp xếp chuyện hôn nhân của cô thì đã châm lửa thiêu đốt sự ngoan ngoãn cuối cùng của cô.
Cô dùng nắm đấm đập vào thú nhồi bông trên giường, nghiến răng nghiến lợi hỏi anh: "Phó Hoài Yến, anh có biết cách tốt nhất để giải quyết chuyện chung thân đại sự của em là gì không?"
Phó Hoài Yến vừa nghe vừa duỗi tay lấy áo khoác.
“Lạch cạch” một tiếng, một vật nhỏ từ trong bộ đồ tây trang rơi ra, Phó Hoài Ngôn cúi người nhặt lên, ngón tay móc vào nó, gần như trong nháy mắt đã nhớ tới vật quen thuộc này.
Khi Thời Khanh ngồi trên đùi anh, anh chê mặc vào cắm không thoải mái, nên tự mình cởi quần lót của cô gái, ném ở bên cạnh giường.
Bên trên vẫn còn dấu vết nước dâm của cô gái.
Thân dưới Phó Hoài Yến đột nhiên đứng thẳng lên, anh hoàn toàn hiểu rõ được sự thật, không phải thuốc có tác dụng quá mạnh, mà là anh đã nổi lên ham muốn thể xác với Thời Khanh.
Vợ sắp cưới của cháu trai anh.
Cuộc điện thoại vẫn đang tiếp tục, anh kìm nén máu nóng dâng trào, lạnh nhạt hỏi: “Phương pháp nào?”
Thời Khanh không chút do dự, đây là việc duy nhất mà cô có thể nghĩ ra để làm.
"Anh, kết hôn với em."
Lúc đó Thời Khanh mới mười bốn tuổi, Đinh Uyển nhớ rõ bọn họ đã gặp nhau mấy lần.
Sau này, Thời Khanh thỉnh thoảng cũng nói là muốn gả cho người bạn thân kia của anh trai, cả nhà chỉ coi đó là lời nói vui đùa của trẻ con, sau đó, chuyện liên hôn giữa hai nhà Thời - Phó được nhắc lại.
Thời Khanh đã lâu không nhắc tới cái tên này.
“Vậy thì con cũng không nên.” Đinh Uyển vô cùng đau lòng, con gái vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời, ấy vậy mà vừa ra khỏi nhà đã làm chuyện lớn như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện quan trọng hơn, bà trầm giọng hỏi. "Tiểu Khanh, cậu ta có biện pháp an toàn gì không?"
Thời Khanh dừng lại, không có biện pháp an toàn nào cả, nhưng cũng không bắn vào trong, cô không biết cái này có tính không, lắc lắc đầu.
Đinh Uyển càng lo lắng hơn, không nói người nhà họ Thời bọn họ không cần dùng mấy thủ đoạn dơ bẩn này để tự hạ thấp giá trị con người, quan trọng nhất chính là hiện tại thân thể Thời Khanh tuyệt đối không được xảy ra sơ suất, nên bà vội vàng kêu tài xế lái xe nhanh lên.
"Phó Hoài Yến nói như thế nào?" Bà truy vấn, chắc chắn là phải cắt đứt với Phó Từ, vốn dĩ bà cũng lo lắng nếu như sau này Phó Từ không làm nên trò trống gì, e là sẽ không bảo vệ được Thời Khanh.
“Anh ấy nói sẽ bàn bạc với con sau.” Trong lòng Thời Khanh cũng lo lắng.
Đinh Uyển chỉ cảm thấy đau đầu, nhìn thấy vẻ mặt ấp a ấp úng của Thời Khanh, bà càng hiểu rõ hơn: "Trở về uống thuốc đi, chuyện phía sau mẹ sẽ xử lý."
Thời Khanh há miệng thở dốc, rồi vẫn không nói gì, nhưng lần này, cô muốn tự mình đưa ra quyết định.
Nhà họ Thời.
Thời Khanh vừa uống viên thuốc tránh thai Đinh Uyển mang tới, bản thân cô cũng coi thường thủ đoạn cố ý mang thai để đòi gả vào nhà người ta.
Nhìn thấy Đinh Uyển lo lắng cho thân thể của mình, trong lòng cô lại cảm thấy có chút áy náy, cơ thể cô chưa kịp ấm lên thì đã có người họ Phó đến trước cửa.
Thời Khanh không biết, nhưng người tới nói là trợ lý của Phó Hoài Yến, mang tới rất nhiều thứ, từ chiếc vương miện kim cương vừa giành được trong cuộc đấu giá mấy ngày trước cho đến những dược liệu quý hiếm.
Đinh Uyển vẫn không bày ra sắc mặt tốt.
Thời Khanh không có hứng thú, nhưng vị trợ lý này lại đặc biệt đưa cho cô một bộ thuốc.
“Cậu ba đặc biệt đi tìm, sẽ không làm tổn thương thân thể.”
Thời Khanh nhận lấy.
Cũng mặc kệ trợ lý còn ở phòng khách, cô viện cớ mệt mỏi để đi lên lầu, nằm trên chiếc giường lớn, tâm trạng lúc cao lúc thấp.
Con người hay thay đổi, đương nhiên cô không muốn vì chuyện này mà có thai, nhưng Phó Hoài Yến lại gấp gáp đưa thuốc đến đây như vậy, trong lòng cô lại thấy hơi hụt hẫng.
Cô cũng không hề cảm thấy mình thiệt thòi gì, cũng không đến nỗi như trời sập, cứ như vậy mà ăn sạch sẽ, cô coi như là được thỏa mãn một lần, không có gì to tát cả.
Điện thoại di động đổ chuông.
Thời Khanh nhìn ba chữ "Phó Hoài Yến" trên đó, trái tim vừa cảm thấy mất mát lại đập thình thịch, cô đã lưu số điện thoại này nhiều năm, nhưng chưa từng sáng lên một lần nào.
Đây là lần đầu tiên.
Cô trả lời cuộc gọi, hô hấp cẩn thận, sợ át đi giọng nói ở đầu bên kia.
Giọng nói của người đàn ông cũng có chút mệt mỏi.
“Uống thuốc chưa?”
Luôn có những người như thế này, chỉ cần một câu cũng có thể khiến bạn lên thiên đường, cũng chỉ cần một câu để tống bạn xuống địa ngục.
Thời Khanh vùi mặt vào trong chăn, cảm giác mệt mỏi và khó chịu vì vừa uống thuốc ngay lập tức ập đến, cô ôm lấy bụng dưới, nơi đó vẫn còn sưng tấy do quan hệ quá mãnh liệt.
Ồm ồm mà trả lời bên kia, keo kiệt đến mức không chịu nói thêm nửa lời: “Ừ.”
Phó Hoài Yến ở lại nhà họ Phó để tiện tìm hiểu rõ hơn sự việc ngày hôm nay, hơn nữa cũng là vì hôm nay là mừng thọ ông cụ Phó.
Ga trải giường đã được thay, anh mở tủ lấy quần áo đi tắm rửa, ngón tay cầm điện thoại nghe giọng nói ở đầu bên kia.
Tiếng hít thở yếu ớt như bị một lớp vách ngăn che lại, hoàn toàn khác với khí chất mềm mại quyến rũ ban ngày, nghe có chút chán nản.
"Thân thể không khỏe à?" Bản thân Phó Hoài Yến cũng biết hôm nay mình làm có chút hung ác, nhưng nếu trực tiếp đưa bác sĩ đến nhà họ Thời thì quá bất lịch sự. “Thuốc được điều phối đặc biệt, không thích hợp sao?”
Giọng nói anh bình tĩnh lãnh đạm, cho dù sóng biển mãnh liệt có ập tới dưới chân anh thì trong giây lát cũng chỉ nhận được sự lạnh nhạt, Thời Khanh thích cảm giác bị khống chế như thế này.
"Không phải, uống thuốc tránh thai ở nhà."
Ống nghe im lặng hẳn, chỉ có tiếng thở dài, Thời Khanh băn khoăn không biết có phải là Phó Hoài Yến cảm thấy không yên tâm hay không, rốt cuộc thì anh luôn tính toán sẵn mọi chuyện, hành động sắc bén.
Phó Hoài Yến nghĩ là nhà họ Thời không có thời gian để trì hoãn nên chỉ có thể mạo hiểm: "Xin lỗi, là tôi không suy nghĩ không kỹ càng nên đưa tới trễ."
Ngược lại, Thời Khanh lại lúng túng, ôm chặt chiếc điện thoại, không còn mím môi nữa, "Hôm nay anh nói xin lỗi rất nhiều."
Phó Hoài Yến cũng vừa phản ứng lại, dường như hôm nay anh muốn nói hết những lời xin lỗi mà trước kia bị thiếu vậy. "Quả thực là lỗi của tôi."
Nhận nhầm người đưa rượu, còn sai nối tiếp sai, xử lý cục diện cũng chậm một bước, huyệt Thái Dương của Phó Hoài Yến giật giật, nghĩ đến hôm nay sau khi đưa Thời Khanh đi tắm rửa, khi ra cửa thì dương vật anh lại chào cờ.
Bây giờ hình như nó lại có xu hướng từ từ ngóc đầu lên, rõ ràng chiều nay đi khám bác sĩ đã được chẩn đoán là không còn vấn đề gì rồi.
Từ khi về đến nhà Thời Khanh vẫn luôn kìm nén, bây giờ dường như mới nói ra: "Sao anh lại cảm thấy cái gì cũng sai chứ? Coi như là hiểu lầm, trùng hợp thì… làm một lần thôi, sao phải hành động như thế anh ép buộc em như thế chứ?"
Cô cố ý cao giọng để cổ vũ bản thân: “Chúng ta đều là người trưởng thành rồi.”
Cô thà rằng Phó Hoài Yến liên lạc với cô vì anh mê luyến cơ thể cô còn hơn là vì anh muốn chịu trách nhiệm.
Phó Hoài Yến không ngờ là sống tới ngày hôm nay còn bị trẻ con giáo huấn một trận, lại còn là mấy lời “người trưởng thành” như vậy, vậy mà anh cũng sinh ra cảm giác muốn dựa vào lời nói của cô để trêu chọc cô, nhưng cách hành xử nhạy bén của anh không cho phép.
Chậm rãi phân tích vấn đề cho cô gái: "Thời Khanh, đây không phải là vấn đề giữa hai người trưởng thành là tôi và em, mà nó liên quan đến hai nhà Thời và Phó, cũng như chuyện cả đời của em."
Bên kia không có tiếng động gì, Phó Hoài Yến tưởng là do bản thân quá nghiêm túc, giọng điệu chậm lại: “Nếu như em không muốn gả cho Phó Từ, tôi sẽ giải quyết. Còn việc bồi thường chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ thương lượng với cha mẹ về phương diện công ty hoặc cổ phần. Tất nhiên, sau này tôi cũng sẽ sắp xếp cho em được gả cho bất kỳ ai mà em thích, sẽ không để lộ chuyện hôm nay ra ngoài.”
Phó Hoài Yến mở tủ ra, nhìn thấy chiếc áo khoác vest đã khô nằm trên đó.
Thời Khanh biết, những người như bọn họ chẳng qua đều nghĩ đến quyền lợi chính trị và kinh doanh, nhưng nghe đến câu sau nói là sẽ sắp xếp chuyện hôn nhân của cô thì đã châm lửa thiêu đốt sự ngoan ngoãn cuối cùng của cô.
Cô dùng nắm đấm đập vào thú nhồi bông trên giường, nghiến răng nghiến lợi hỏi anh: "Phó Hoài Yến, anh có biết cách tốt nhất để giải quyết chuyện chung thân đại sự của em là gì không?"
Phó Hoài Yến vừa nghe vừa duỗi tay lấy áo khoác.
“Lạch cạch” một tiếng, một vật nhỏ từ trong bộ đồ tây trang rơi ra, Phó Hoài Ngôn cúi người nhặt lên, ngón tay móc vào nó, gần như trong nháy mắt đã nhớ tới vật quen thuộc này.
Khi Thời Khanh ngồi trên đùi anh, anh chê mặc vào cắm không thoải mái, nên tự mình cởi quần lót của cô gái, ném ở bên cạnh giường.
Bên trên vẫn còn dấu vết nước dâm của cô gái.
Thân dưới Phó Hoài Yến đột nhiên đứng thẳng lên, anh hoàn toàn hiểu rõ được sự thật, không phải thuốc có tác dụng quá mạnh, mà là anh đã nổi lên ham muốn thể xác với Thời Khanh.
Vợ sắp cưới của cháu trai anh.
Cuộc điện thoại vẫn đang tiếp tục, anh kìm nén máu nóng dâng trào, lạnh nhạt hỏi: “Phương pháp nào?”
Thời Khanh không chút do dự, đây là việc duy nhất mà cô có thể nghĩ ra để làm.
"Anh, kết hôn với em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.