Ham Muốn Vợ Sắp Cưới Của Cháu Trai
Chương 27:
Yến Kha
27/04/2024
Khi Thời Khanh nghe thấy mấy từ “đăng ký kết hôn” từ trong miệng Phó Hoài Yến nói ra, trong lòng như một đống bong bóng có ga nổ tung từng cái một. "Vậy chút nữa em phải làm sao đây?"
Phó Hoài Yến vốn định tự mình quyết định mọi thủ tục, nhưng bây giờ mới nhận ra mình không còn đơn độc nữa, đây là chuyện giữa hai người, còn phải hỏi ý kiến của Thời Khanh.
“Chuyện tổ chức tiệc đính hôn, sẽ qua hỏi ý tưởng của em.”
Tất nhiên là Thời Khanh đồng ý.
Sau khi tiễn nhà họ Phó đi, Thời Khanh nhìn thấy cuốn sách bì đỏ trên bàn thì lập tức cúi xuống cầm lấy, trên trang đỏ có viết chữ "Thư cầu hôn", Thời Khanh nhìn hai cái tên xếp cạnh nhau bên trên, cẩn thận cất đi.
“Mẹ ơi, mẹ vừa bàn những chuyện gì thế?”
Đinh Uyển biết sau khi Thời Khanh lộ diện, nếu không gả cho nhà họ Phó thì không biết sẽ có bao nhiêu người để mắt tới cô, liên hôn là điều bắt buộc, bà nhìn người đang vô cùng vui vẻ, nói: "Chỉ là đưa ra mấy điều kiện có lợi cho con thôi, sau này con sẽ biết.”
Thời Khanh không quan tâm đến mấy cổ tức, cổ phiếu này cho lắm, bản thân cô cũng có thể tự nuôi sống mình.
Chẳng qua nếu nhất định phải kết hôn thì đó chắc chắn phải là người cô yêu.
—
Ngày đi đăng ký kết hôn, thời tiết hiếm khi tạnh quang và thời tiết ấm dần lên.
Thời Khanh thấy Phó Hoài Yến mặc áo sơ mi với vest thì biết ngay mình đoán không sai, hôm nay cô đã cô ý mặc váy dài màu trắng để xứng với anh.
Có lẽ là đã có người qua chào hỏi trước, nên quá trình làm thủ tục còn nhanh hơn cả tưởng tượng của Thời Khanh, cho đến khi chụp ảnh.
"Thưa anh, mong anh ngồi gần một chút ạ." Nhân viên nhìn khí chất của hai vợ chồng này, rụt rè nhắc nhở Phó Hoài Yến, nếu bên trên đã dặn dò thì tất nhiên là phải chụp ảnh cho người ta vừa ý.
Thời Khanh quay đầu nhìn anh.
Phó Hoài Yến điều chỉnh một chút, anh vốn luôn không thích chụp ảnh.
"Xin anh lại gần hơn chút, như vậy thì ảnh chụp ra sẽ đẹp hơn."
Thời Khanh nhìn thợ chụp ảnh đang toát mồ hôi, cô tự ngồi gần Phó Hoài Yến, dịu dàng hỏi: "Thế này đã được chưa?"
Nhân viên công tác còn chưa kịp nói gì thì trên eo Thời Khanh đã xuất hiện một bàn tay to, nhẹ nhàng kéo cô lại gần thêm một chút, Phó Hoài Yến thì thoáng qua khoảng cách giữa đầu vai hai người.
"Chụp đi."
Mãi đến khi cầm được tấm giấy chứng nhận màu đỏ trong tay, Thời Khanh mới chợt tỉnh lại, hai người lại lên xe chuẩn bị đến nhà họ Thời để thu dọn đồ đạc của Thời Khanh.
“Làm sao vậy?” Phó Hoài Yến thấy cô vẫn chăm chú nhìn bức ảnh.
Thời Khanh lắc đầu, vừa rồi trong khoảnh khắc Phó Hoài Yến ôm cô, cô cũng không dám nghĩ tới vẻ mặt mình cứng đờ như thế nào. “Em cứ tưởng là đây sẽ là nơi cho ra lò bức ảnh xấu nhất trong cuộc đời mình, nhưng hóa ra lại khá đẹp."
Phó Hoài Yến rũ mắt nhìn xuống cuốn sổ trên tay cô, mi mắt cô gái cong cong, má ửng hồng, dáng người đoan trang xinh đẹp, nền đỏ khiến cô càng thêm trắng trẻo hơn, đầu hơi hướng về phía anh.
"Ừ, rất chân thực."
Thời Khanh nhất thời không hiểu ý của anh, suy nghĩ mấy giây thì mới nhận ra Phó Hoài Yến đang nói bức ảnh rất chân thực, còn không phải nói là bản thân cô xinh đẹp sẵn sao?
Cô ngây ngô cười thành tiếng, thấy ánh mắt tò mò của Phó Hoài Yến phóng tới thì lập tức kìm nén lại.
Chỉ cần ở cùng người ngoài thì Thời Khanh cô chính là vị tiểu thư bí ẩn và đoan trang nhất của nhà họ Thời.
Trở lại nhà họ Thời.
Phó Hoài Yến lần đầu tiên bước vào lãnh địa riêng của Thời Khanh, mặc dù ngày hôm qua mẹ cô đã cho anh biết cách nhà họ Thời sắp xếp cuộc sống hàng ngày của Thời Khanh, nhưng trong khoảnh khắc vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Trước mắt là màu sắc ngọt ngào con gái yêu thích, anh nhìn thấy Thời Khanh mở tủ ra, bên trong lộ ra mấy hàng quần áo, còn có những bức vẽ có thể nhìn thấy khắp nơi trên bàn, anh lập tức cầm lấy một tờ.
Phía trên là bộ trang phục nữ thiên hướng phong cách Trung Hoa nhưng cũng kết hợp những yếu tố hiện đại, tiện lợi cho cuộc sống, có phần giống với bộ trang phục cô vẫn thường mặc.
Phó Hoài Yến nhìn cô gái đang kéo cửa tủ. “Là em thiết kế à?”
“Đúng rồi.” Thời Khanh cau mày nhìn đồ vật trong phòng. “Hình như có hơi nhiều.”
“Chút nữa gọi người lên đây dọn.” Phó Hoài Yến quét mắt nhìn căn phòng một lượt, để lại nguyên một tầng cho cô, đồ đạc vẫn còn dư dả chỗ để. “Đêm nay là em có thể nhìn thấy hết.”
Thời Khanh thu dọn các bức vẽ trên bàn, tuy rằng không ra ngoài nhưng cô cũng có công việc của riêng mình, những bản vẽ thiết kế này cô cũng sẽ lấy biệt danh của mình để gửi cho các nhãn hàng.
Cô thấy Phó Hoài Yến đang nhìn chằm chằm vào một bản vẽ trong đó, sau đó tiến lại gần để xem, ai oán nói: "Là bộ ngày đó em mặc đến sinh nhật của ông nội Phó, em cố ý chọn đấy."
Vì đó là lần đầu tiên cô gặp anh sau khi trưởng thành.
Phó Hoài Yến cũng nhớ ra, bộ váy kia đã bị anh xé hỏng, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên. “Bồi thường cho em 10 bộ luôn.”
Thời Khanh không quan tâm đến quần áo, dù sao thì ngày đó cũng rất hỗn loạn, chỉ là không nghe lọt tai khẩu khí nhẹ nhàng này của Phó Hoài Yến, cô ngồi trên giường của mình, tùy tiện cầm một con gấu bông lên. “Nuôi em đắt đỏ lắm đó.”
“Đã nhìn ra rồi.” Phó Hoài Yến ở trong phòng của cô, cũng nhận ra được nhà họ Thời nuôi con gái tỉ mỉ thế nào, so với phòng của Thời Triều năm đó thì tốt hơn không ít.
Thời Triều ngẩng đầu nhìn anh, tưởng rằng anh muốn đổi ý.
Phó Hoài Yến cười nhạt nói: “Anh không thiếu tiền.”
Phó Hoài Yến vốn định tự mình quyết định mọi thủ tục, nhưng bây giờ mới nhận ra mình không còn đơn độc nữa, đây là chuyện giữa hai người, còn phải hỏi ý kiến của Thời Khanh.
“Chuyện tổ chức tiệc đính hôn, sẽ qua hỏi ý tưởng của em.”
Tất nhiên là Thời Khanh đồng ý.
Sau khi tiễn nhà họ Phó đi, Thời Khanh nhìn thấy cuốn sách bì đỏ trên bàn thì lập tức cúi xuống cầm lấy, trên trang đỏ có viết chữ "Thư cầu hôn", Thời Khanh nhìn hai cái tên xếp cạnh nhau bên trên, cẩn thận cất đi.
“Mẹ ơi, mẹ vừa bàn những chuyện gì thế?”
Đinh Uyển biết sau khi Thời Khanh lộ diện, nếu không gả cho nhà họ Phó thì không biết sẽ có bao nhiêu người để mắt tới cô, liên hôn là điều bắt buộc, bà nhìn người đang vô cùng vui vẻ, nói: "Chỉ là đưa ra mấy điều kiện có lợi cho con thôi, sau này con sẽ biết.”
Thời Khanh không quan tâm đến mấy cổ tức, cổ phiếu này cho lắm, bản thân cô cũng có thể tự nuôi sống mình.
Chẳng qua nếu nhất định phải kết hôn thì đó chắc chắn phải là người cô yêu.
—
Ngày đi đăng ký kết hôn, thời tiết hiếm khi tạnh quang và thời tiết ấm dần lên.
Thời Khanh thấy Phó Hoài Yến mặc áo sơ mi với vest thì biết ngay mình đoán không sai, hôm nay cô đã cô ý mặc váy dài màu trắng để xứng với anh.
Có lẽ là đã có người qua chào hỏi trước, nên quá trình làm thủ tục còn nhanh hơn cả tưởng tượng của Thời Khanh, cho đến khi chụp ảnh.
"Thưa anh, mong anh ngồi gần một chút ạ." Nhân viên nhìn khí chất của hai vợ chồng này, rụt rè nhắc nhở Phó Hoài Yến, nếu bên trên đã dặn dò thì tất nhiên là phải chụp ảnh cho người ta vừa ý.
Thời Khanh quay đầu nhìn anh.
Phó Hoài Yến điều chỉnh một chút, anh vốn luôn không thích chụp ảnh.
"Xin anh lại gần hơn chút, như vậy thì ảnh chụp ra sẽ đẹp hơn."
Thời Khanh nhìn thợ chụp ảnh đang toát mồ hôi, cô tự ngồi gần Phó Hoài Yến, dịu dàng hỏi: "Thế này đã được chưa?"
Nhân viên công tác còn chưa kịp nói gì thì trên eo Thời Khanh đã xuất hiện một bàn tay to, nhẹ nhàng kéo cô lại gần thêm một chút, Phó Hoài Yến thì thoáng qua khoảng cách giữa đầu vai hai người.
"Chụp đi."
Mãi đến khi cầm được tấm giấy chứng nhận màu đỏ trong tay, Thời Khanh mới chợt tỉnh lại, hai người lại lên xe chuẩn bị đến nhà họ Thời để thu dọn đồ đạc của Thời Khanh.
“Làm sao vậy?” Phó Hoài Yến thấy cô vẫn chăm chú nhìn bức ảnh.
Thời Khanh lắc đầu, vừa rồi trong khoảnh khắc Phó Hoài Yến ôm cô, cô cũng không dám nghĩ tới vẻ mặt mình cứng đờ như thế nào. “Em cứ tưởng là đây sẽ là nơi cho ra lò bức ảnh xấu nhất trong cuộc đời mình, nhưng hóa ra lại khá đẹp."
Phó Hoài Yến rũ mắt nhìn xuống cuốn sổ trên tay cô, mi mắt cô gái cong cong, má ửng hồng, dáng người đoan trang xinh đẹp, nền đỏ khiến cô càng thêm trắng trẻo hơn, đầu hơi hướng về phía anh.
"Ừ, rất chân thực."
Thời Khanh nhất thời không hiểu ý của anh, suy nghĩ mấy giây thì mới nhận ra Phó Hoài Yến đang nói bức ảnh rất chân thực, còn không phải nói là bản thân cô xinh đẹp sẵn sao?
Cô ngây ngô cười thành tiếng, thấy ánh mắt tò mò của Phó Hoài Yến phóng tới thì lập tức kìm nén lại.
Chỉ cần ở cùng người ngoài thì Thời Khanh cô chính là vị tiểu thư bí ẩn và đoan trang nhất của nhà họ Thời.
Trở lại nhà họ Thời.
Phó Hoài Yến lần đầu tiên bước vào lãnh địa riêng của Thời Khanh, mặc dù ngày hôm qua mẹ cô đã cho anh biết cách nhà họ Thời sắp xếp cuộc sống hàng ngày của Thời Khanh, nhưng trong khoảnh khắc vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Trước mắt là màu sắc ngọt ngào con gái yêu thích, anh nhìn thấy Thời Khanh mở tủ ra, bên trong lộ ra mấy hàng quần áo, còn có những bức vẽ có thể nhìn thấy khắp nơi trên bàn, anh lập tức cầm lấy một tờ.
Phía trên là bộ trang phục nữ thiên hướng phong cách Trung Hoa nhưng cũng kết hợp những yếu tố hiện đại, tiện lợi cho cuộc sống, có phần giống với bộ trang phục cô vẫn thường mặc.
Phó Hoài Yến nhìn cô gái đang kéo cửa tủ. “Là em thiết kế à?”
“Đúng rồi.” Thời Khanh cau mày nhìn đồ vật trong phòng. “Hình như có hơi nhiều.”
“Chút nữa gọi người lên đây dọn.” Phó Hoài Yến quét mắt nhìn căn phòng một lượt, để lại nguyên một tầng cho cô, đồ đạc vẫn còn dư dả chỗ để. “Đêm nay là em có thể nhìn thấy hết.”
Thời Khanh thu dọn các bức vẽ trên bàn, tuy rằng không ra ngoài nhưng cô cũng có công việc của riêng mình, những bản vẽ thiết kế này cô cũng sẽ lấy biệt danh của mình để gửi cho các nhãn hàng.
Cô thấy Phó Hoài Yến đang nhìn chằm chằm vào một bản vẽ trong đó, sau đó tiến lại gần để xem, ai oán nói: "Là bộ ngày đó em mặc đến sinh nhật của ông nội Phó, em cố ý chọn đấy."
Vì đó là lần đầu tiên cô gặp anh sau khi trưởng thành.
Phó Hoài Yến cũng nhớ ra, bộ váy kia đã bị anh xé hỏng, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên. “Bồi thường cho em 10 bộ luôn.”
Thời Khanh không quan tâm đến quần áo, dù sao thì ngày đó cũng rất hỗn loạn, chỉ là không nghe lọt tai khẩu khí nhẹ nhàng này của Phó Hoài Yến, cô ngồi trên giường của mình, tùy tiện cầm một con gấu bông lên. “Nuôi em đắt đỏ lắm đó.”
“Đã nhìn ra rồi.” Phó Hoài Yến ở trong phòng của cô, cũng nhận ra được nhà họ Thời nuôi con gái tỉ mỉ thế nào, so với phòng của Thời Triều năm đó thì tốt hơn không ít.
Thời Triều ngẩng đầu nhìn anh, tưởng rằng anh muốn đổi ý.
Phó Hoài Yến cười nhạt nói: “Anh không thiếu tiền.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.