Ham Muốn Vợ Sắp Cưới Của Cháu Trai
Chương 2:
Yến Kha
18/04/2024
Thời Khanh phát hiện ra người phụ nữ kia không quá nhiệt tình với mình, hẳn là cũng không hài lòng với cuộc liên hôn, cô đi theo lên lầu. “Cháu gái? Không phải đứa em trai duy nhất của nhà bà ta có vấn đề về sức khỏe sao?”
Dù Thời Khanh ở nhà suốt, nhưng cũng không bỏ lỡ tin tức nào cả.
“Nhận nuôi, nói là vẫn luôn nuôi ở nước ngoài, huyết thống có hay không không quan trọng, đơn giản chỉ là công cụ thôi.” Đinh Uyển quay đầu lại nhìn thoáng qua cô. “Lần này lộ mặt, không biết sẽ gặp phải bao nhiêu phiền toái đây.”
Thời Khanh nghiêng đầu cười, coi như mẹ đang khen mình đẹp.
Gõ cửa, có người từ bên trong mở cửa ra, ông cụ tóc bạc ngồi trên ghế được điêu khắc hoa văn cúc lê phức tạp, bên cạnh có hai người đàn ông cao lớn đang đứng.
Thời Khanh nhìn qua khí chất là có thể đoán được là ai.
Ở giữa tất nhiên là ông cụ Phó, có ba người con trai.
Con cả là Phó Hoài Nho, làm chính trị, tất nhiên là người có khí thế mạnh mẽ, chèn ép vô hình trước mặt này; con thứ là Phó Hoài Thương, nghe nói là được bồi dưỡng để kế thừa sự nghiệp của gia tộc, nhưng Phó Hoài Thương trời sinh phản nghịch, một mình đi vào quân đội.
Thời Khanh không dám nhìn anh ấy quá nhiều, khuôn mặt người này rất sắc bén, khí chất lạnh lùng không thể ngăn cản.
“Cháu nghe người nhà nói bác thích tranh thơ.” Đinh Uyển bình tĩnh đến gần. “Trước đó vài ngày đã lấy được tác phẩm do chính tay ngài Phúc Tề vẽ, sau khi ông nhà cháu đi rồi thì cũng không còn ai hiểu được bộ môn này, nên mang tới chúc thọ bác ạ.”
Người làm phía sau mang hộp gỗ lên, mở ra trước mặt mọi người.
“Đúng là một bức tranh đẹp.” Hiếm khi ông cụ đứng dậy, cầm lên ngắm nghía một lúc. “Đem đi cất cẩn thận.”
“Đây là đứa bé kia sao?” Ánh mắt ông cụ nhìn về Thời Khanh ở phía sau.
Thời Khanh đi lên trước, eo nhỏ mềm mại, rũ mắt chào hỏi: “Cháu chúc ông nội Phó phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Cả đời ông cụ không có con gái, dưới gối chỉ có mỗi đứa cháu đích tôn là Phó Từ, sau khi thấy bé gái thì trong lòng vô cùng vui mừng, vẻ mặt hiền lành thấy rõ: “Đúng là đứa bé ngoan, nếu lần này cũng tới, vậy thì bàn luôn chuyện liên hôn với A Từ đi.”
Trong lòng Thời Khanh nặng nề, dù đây là hình ảnh mà cô đã sớm dự đoán được.
“A Từ đâu, hôm nay mà cũng có thể đến muộn sao?” Ánh mắt ông cụ nhìn về phía Phó Hoài Nho đứng bên cạnh. “Con gọi nó đi.”
Thời Khanh vừa nghe đã biết đứa cháu trai này chắc là không được ông cụ hài lòng, cùng Đinh Uyển hàn huyên vài câu, rồi xuống lầu trước khi bữa tiệc được bắt đầu.
“Hoài Yến cũng không tới sao?” Giọng nói của ông cụ từ bên trong truyền ra, Thời Khanh nghe thấy cái tên đó thì lơ đễnh một lát, trùng hợp là cũng có người lên lầu, hành động dường như hơi gấp gáp, vừa hay đụng phải Thời Khanh.
Mùi hương chan chát và lạnh lẽo như tuyết tùng ập đến, khứu giác Thời Khanh nhanh nhạy, còn chưa kịp cẩn thận ngửi kĩ thì cảm giác đau đớn trên eo đã nhắc nhở cô trước.
Đụng phải thay thang cuốn, tất nhiên là bị đỏ bừng.
“Xin lỗi.” Giọng nói người đàn ông trầm thấp, bình tĩnh xa cách.
Cổ tay của Thời Khanh vẫn còn nằm trong lòng bàn tay anh, là vừa rồi theo bản năng đỡ lấy, hẳn là mới từ bên ngoài trở về, đầu ngón tay còn vương khí lạnh bên ngoài, khiến cả người cô run rẩy.
Cô nâng mắt thì chỉ nhìn thấy chiếc cằm sạch sẽ và bờ môi mỏng của người đàn ông, nhưng liếc mắt cái đã nhận ra.
Phó Hoài Yến, trước kia cô đều gọi anh và Thời Triều là anh trai, không biết anh còn nhớ rõ không.
Dù Thời Khanh ở nhà suốt, nhưng cũng không bỏ lỡ tin tức nào cả.
“Nhận nuôi, nói là vẫn luôn nuôi ở nước ngoài, huyết thống có hay không không quan trọng, đơn giản chỉ là công cụ thôi.” Đinh Uyển quay đầu lại nhìn thoáng qua cô. “Lần này lộ mặt, không biết sẽ gặp phải bao nhiêu phiền toái đây.”
Thời Khanh nghiêng đầu cười, coi như mẹ đang khen mình đẹp.
Gõ cửa, có người từ bên trong mở cửa ra, ông cụ tóc bạc ngồi trên ghế được điêu khắc hoa văn cúc lê phức tạp, bên cạnh có hai người đàn ông cao lớn đang đứng.
Thời Khanh nhìn qua khí chất là có thể đoán được là ai.
Ở giữa tất nhiên là ông cụ Phó, có ba người con trai.
Con cả là Phó Hoài Nho, làm chính trị, tất nhiên là người có khí thế mạnh mẽ, chèn ép vô hình trước mặt này; con thứ là Phó Hoài Thương, nghe nói là được bồi dưỡng để kế thừa sự nghiệp của gia tộc, nhưng Phó Hoài Thương trời sinh phản nghịch, một mình đi vào quân đội.
Thời Khanh không dám nhìn anh ấy quá nhiều, khuôn mặt người này rất sắc bén, khí chất lạnh lùng không thể ngăn cản.
“Cháu nghe người nhà nói bác thích tranh thơ.” Đinh Uyển bình tĩnh đến gần. “Trước đó vài ngày đã lấy được tác phẩm do chính tay ngài Phúc Tề vẽ, sau khi ông nhà cháu đi rồi thì cũng không còn ai hiểu được bộ môn này, nên mang tới chúc thọ bác ạ.”
Người làm phía sau mang hộp gỗ lên, mở ra trước mặt mọi người.
“Đúng là một bức tranh đẹp.” Hiếm khi ông cụ đứng dậy, cầm lên ngắm nghía một lúc. “Đem đi cất cẩn thận.”
“Đây là đứa bé kia sao?” Ánh mắt ông cụ nhìn về Thời Khanh ở phía sau.
Thời Khanh đi lên trước, eo nhỏ mềm mại, rũ mắt chào hỏi: “Cháu chúc ông nội Phó phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”
Cả đời ông cụ không có con gái, dưới gối chỉ có mỗi đứa cháu đích tôn là Phó Từ, sau khi thấy bé gái thì trong lòng vô cùng vui mừng, vẻ mặt hiền lành thấy rõ: “Đúng là đứa bé ngoan, nếu lần này cũng tới, vậy thì bàn luôn chuyện liên hôn với A Từ đi.”
Trong lòng Thời Khanh nặng nề, dù đây là hình ảnh mà cô đã sớm dự đoán được.
“A Từ đâu, hôm nay mà cũng có thể đến muộn sao?” Ánh mắt ông cụ nhìn về phía Phó Hoài Nho đứng bên cạnh. “Con gọi nó đi.”
Thời Khanh vừa nghe đã biết đứa cháu trai này chắc là không được ông cụ hài lòng, cùng Đinh Uyển hàn huyên vài câu, rồi xuống lầu trước khi bữa tiệc được bắt đầu.
“Hoài Yến cũng không tới sao?” Giọng nói của ông cụ từ bên trong truyền ra, Thời Khanh nghe thấy cái tên đó thì lơ đễnh một lát, trùng hợp là cũng có người lên lầu, hành động dường như hơi gấp gáp, vừa hay đụng phải Thời Khanh.
Mùi hương chan chát và lạnh lẽo như tuyết tùng ập đến, khứu giác Thời Khanh nhanh nhạy, còn chưa kịp cẩn thận ngửi kĩ thì cảm giác đau đớn trên eo đã nhắc nhở cô trước.
Đụng phải thay thang cuốn, tất nhiên là bị đỏ bừng.
“Xin lỗi.” Giọng nói người đàn ông trầm thấp, bình tĩnh xa cách.
Cổ tay của Thời Khanh vẫn còn nằm trong lòng bàn tay anh, là vừa rồi theo bản năng đỡ lấy, hẳn là mới từ bên ngoài trở về, đầu ngón tay còn vương khí lạnh bên ngoài, khiến cả người cô run rẩy.
Cô nâng mắt thì chỉ nhìn thấy chiếc cằm sạch sẽ và bờ môi mỏng của người đàn ông, nhưng liếc mắt cái đã nhận ra.
Phó Hoài Yến, trước kia cô đều gọi anh và Thời Triều là anh trai, không biết anh còn nhớ rõ không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.