Ham Muốn Vợ Sắp Cưới Của Cháu Trai
Chương 32:
Yến Kha
27/04/2024
Lúc nãy khi ăn cơm, Phó Từ vừa ăn vừa nghĩ tới nghĩ lui, anh ta chưa từng nghe nói Thời Khanh và chú nhỏ quen biết nhau, cơm nước xong nhìn lên lầu, anh ta chợt nhớ đến bữa tiệc sinh nhật ngày hôm đó.
Thời Khanh bởi vì muốn nghỉ ngơi nên không còn xuất hiện nữa, mãi cho đến khi kết thúc, trên đường đi tìm chú nhỏ, anh ta nghe thấy tiếng động trong phòng.
Bây giờ nghĩ lại, một người phép tắc như chú nhỏ, sao có thể dẫn người đến tiệc mừng thọ của ông nội để làm những chuyện như vậy chứ? Chỉ có thể là đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa người phụ nữ này cũng nằm trong danh sách khách mời, cũng không khó đoán.
“Liên quan gì đến anh?” Thời Khanh cũng nhớ tới ngày đó Phó Từ có đến tìm Phó Hoài Yến.
Phó Từ chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, rõ ràng đây là chuyện có liên quan đến anh ta nhất, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều dẹp anh ta ra ngoài. “Người có hôn ước với cô chính là tôi, sao lại không có liên quan đến tôi chứ?”
“Ai có hôn ước với cháu?”
Phía sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên, Phó Từ sững người.
Thời Khanh nhìn thấy Phó Hoài Yến đi tới, hai mắt sáng rực lên, lướt qua Phó Từ, đứng bên cạnh anh, ôm cánh tay anh. “Anh ta cản đường em.”
Phó Hoài Yến nhìn vẻ mặt Phó Từ liên tục thay đổi, giọng điệu không vui. “Nếu cháu muốn kết hôn, chú sẽ tìm người cho cháu.”
Vốn dĩ trong nhà chỉ có mỗi Phó Từ là tiểu bối, anh vẫn luôn bao dung, nhưng chuyện lần này, ngoại trừ Phó Từ ra thì người nhà họ Phó có lỗi nhất chính là Thời Khanh, đặc biệt khi vấn đề ban đầu xuất phát từ Phó Từ, vậy mà hôm nay anh ta mới nhận ra.
“Cháu xin lỗi, chú nhỏ.” Phó Từ nghe thấy hai chữ “kết hôn” thì run rẩy, liếc nhìn sắc mặt Phó Hoài Yến, chỉ có thể cúi đầu trước Thời Khanh. “Xin lỗi, thím nhỏ.”
Phó Hoài Yến dẫn theo Thời Khanh rời đi.
“Còn nữa, chú nhỏ, chuyện ngày đó…”
“Tự mình điều tra rõ đi rồi hẵng tới tìm chú.”
Phó Hoài Yến không quay đầu lại, một người bướng bỉnh đơn thuần chỉ khi tự mình tìm ra chân tướng thì mới tỉnh ngộ được.
Thời Khanh còn cho rằng ly rượu đó là do Phó Từ cố ý gài bẫy để khiến cô xấu hổ, sau này nghĩ lại lại cảm thấy Phó Từ dù là một kẻ ăn chơi trác táng nhưng cũng không thể làm ra được chuyện như vậy, hiện tại cũng bắt đầu tò mò.
“Vậy đó là ai?”
Phó Hoài Yến lấy áo khoác khoác lên người cô, chờ cô mặc hẳn vào. “Cô gái mà Phó Từ đưa tới, em muốn xử lý như thế nào?”
“Đó không phải là cháu gái của chị dâu cả sao?” Thời Khanh nhớ lại cô gái mặc sườn xám trốn sau lưng Phó Từ, lúc đó bà ta còn nói đó là em họ không cùng huyết thống với anh ta. “Vậy chẳng phải là sẽ xé rách mặt rồi sao…”
Phó Hoài Yến nhìn vẻ mặt bối rối của cô, mỉm cười. “Không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”
“Em cũng không bị thương ở đâu cả, chỉ cần khiến cô ta sau này đừng đến nhà họ Phó chọc tức em là được.” Thời Khanh nghiêm túc nói. Tuy người này có động cơ không tốt, nhưng ở một khía cạnh khác thì đã giúp đỡ cô rất nhiều, miễn cưỡng chấp nhận.
Phó Hoài Yến cảm thấy hơi nhẹ nhàng quá, nhưng khi nhìn cô gái mặc áo khoác lông xù, anh cũng không nói gì nữa.
Buổi tối, khi Phó Hoài Yến đang tắm rửa thì nhìn thấy trên kệ có để lọ thuốc mỡ, là loại thuốc mỡ mà anh gửi đến cùng với thuốc bổ ngày hôm đó, có tác dụng rất hiệu quả đối với vết rách và sưng đỏ ở vùng nhạy cảm.
“Không phải là không bị thương sao?” Phó Hoài Yến lắc đầu, âm thanh biến mất trong phòng tắm tràn đầy tiếng nước.
—
Mãi cho đến ngày tổ chức tiệc đính hôn, Thời Khanh mới nhận thấy có điều gì đó không ổn, ban ngày dù bận rộn đến mấy thì buổi tối Phó Hoài Yến cũng về nhà ngủ với cô, nhưng hai người lại không làm gì khác cả.
Còn có một ngày, cô thậm chí còn dậy sớm, cẩn thận quan sát Phó Hoài Yến thức dậy vào buổi sáng.
Thân dưới của người đàn ông cương cứng, trên đường vào phòng tắm thì quần lộ ra đặc biệt lộ rõ ràng, trước đây Thời Khanh xem “Kiến thức chuyên môn” đã từng nhìn thấy nhiều vấn đề khác nhau, chẳng hạn như rối loạn cương dương, cắm vào khó khăn.
Cô liên tưởng đến việc lần đầu tiên hai người làm là lúc Phó Hoài Yến trúng thuốc.
“Còn chưa dậy nổi à?” Phó Hoài Yến nhìn người đang thất thần ngồi trên giường.
Lễ phục sẽ mặc trong tiệc đính hôn ngày hôm qua đã được giao tới, vốn tưởng là hôm nay cô sẽ dậy sớm để trang điểm, mấy ngày nay Phó Hoài Yến cũng phát hiện ra, bất cứ khi nào gặp người ngoài thì cô đều phải tinh tế chỉn chu từ đầu đến chân.
Thời Khanh thu hồi suy nghĩ lung tung của mình, nhìn chằm chằm vào Phó Hoài Yến, trong lòng nghĩ thầm cho dù anh thật sự có vấn đề thì cô cũng sẽ không chán ghét anh.
Phó Hoài Yến nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của cô, bộ dạng muốn nói lại thôi: “Muốn nói chuyện gì sao?”
“Anh có muốn hôn hôn trong tiệc đính hôn không?” Thời Khanh nhanh chóng đổi chủ đề.
“Làm sao vậy?”
Phó Hoài Yến đầy ẩn ý nhìn cô, nhớ tới lần trước ở trong phòng cô cũng nói đến “hôn hôn”, hình như rất thích dùng từ điệp từ, có chút uyển chuyển nữ tính.
Vẻ mặt Thời Khanh nghiêm túc nói: “Nếu muốn hôn hôn thì em sẽ dùng son môi đắt tiền nhất.”
Nhưng đừng có các bệnh gì khác.
Phó Hoài Yến ý thức được cô có ý gì, thực ra trong quá trình này không có yêu cầu nhất định. “Em muốn sao?”
Phó Hoài Yến cúi đầu nhìn vành tai đỏ rực của cô, tươi đẹp ướt át, trong lòng đột nhiên nảy ra ý định muốn trêu chọc, thấp giọng đáp: “Nhưng hình như không có quy trình nào như vậy cả.”
Thời Khanh bởi vì muốn nghỉ ngơi nên không còn xuất hiện nữa, mãi cho đến khi kết thúc, trên đường đi tìm chú nhỏ, anh ta nghe thấy tiếng động trong phòng.
Bây giờ nghĩ lại, một người phép tắc như chú nhỏ, sao có thể dẫn người đến tiệc mừng thọ của ông nội để làm những chuyện như vậy chứ? Chỉ có thể là đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa người phụ nữ này cũng nằm trong danh sách khách mời, cũng không khó đoán.
“Liên quan gì đến anh?” Thời Khanh cũng nhớ tới ngày đó Phó Từ có đến tìm Phó Hoài Yến.
Phó Từ chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, rõ ràng đây là chuyện có liên quan đến anh ta nhất, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều dẹp anh ta ra ngoài. “Người có hôn ước với cô chính là tôi, sao lại không có liên quan đến tôi chứ?”
“Ai có hôn ước với cháu?”
Phía sau, một giọng nói lạnh lùng vang lên, Phó Từ sững người.
Thời Khanh nhìn thấy Phó Hoài Yến đi tới, hai mắt sáng rực lên, lướt qua Phó Từ, đứng bên cạnh anh, ôm cánh tay anh. “Anh ta cản đường em.”
Phó Hoài Yến nhìn vẻ mặt Phó Từ liên tục thay đổi, giọng điệu không vui. “Nếu cháu muốn kết hôn, chú sẽ tìm người cho cháu.”
Vốn dĩ trong nhà chỉ có mỗi Phó Từ là tiểu bối, anh vẫn luôn bao dung, nhưng chuyện lần này, ngoại trừ Phó Từ ra thì người nhà họ Phó có lỗi nhất chính là Thời Khanh, đặc biệt khi vấn đề ban đầu xuất phát từ Phó Từ, vậy mà hôm nay anh ta mới nhận ra.
“Cháu xin lỗi, chú nhỏ.” Phó Từ nghe thấy hai chữ “kết hôn” thì run rẩy, liếc nhìn sắc mặt Phó Hoài Yến, chỉ có thể cúi đầu trước Thời Khanh. “Xin lỗi, thím nhỏ.”
Phó Hoài Yến dẫn theo Thời Khanh rời đi.
“Còn nữa, chú nhỏ, chuyện ngày đó…”
“Tự mình điều tra rõ đi rồi hẵng tới tìm chú.”
Phó Hoài Yến không quay đầu lại, một người bướng bỉnh đơn thuần chỉ khi tự mình tìm ra chân tướng thì mới tỉnh ngộ được.
Thời Khanh còn cho rằng ly rượu đó là do Phó Từ cố ý gài bẫy để khiến cô xấu hổ, sau này nghĩ lại lại cảm thấy Phó Từ dù là một kẻ ăn chơi trác táng nhưng cũng không thể làm ra được chuyện như vậy, hiện tại cũng bắt đầu tò mò.
“Vậy đó là ai?”
Phó Hoài Yến lấy áo khoác khoác lên người cô, chờ cô mặc hẳn vào. “Cô gái mà Phó Từ đưa tới, em muốn xử lý như thế nào?”
“Đó không phải là cháu gái của chị dâu cả sao?” Thời Khanh nhớ lại cô gái mặc sườn xám trốn sau lưng Phó Từ, lúc đó bà ta còn nói đó là em họ không cùng huyết thống với anh ta. “Vậy chẳng phải là sẽ xé rách mặt rồi sao…”
Phó Hoài Yến nhìn vẻ mặt bối rối của cô, mỉm cười. “Không cần suy nghĩ nhiều như vậy.”
“Em cũng không bị thương ở đâu cả, chỉ cần khiến cô ta sau này đừng đến nhà họ Phó chọc tức em là được.” Thời Khanh nghiêm túc nói. Tuy người này có động cơ không tốt, nhưng ở một khía cạnh khác thì đã giúp đỡ cô rất nhiều, miễn cưỡng chấp nhận.
Phó Hoài Yến cảm thấy hơi nhẹ nhàng quá, nhưng khi nhìn cô gái mặc áo khoác lông xù, anh cũng không nói gì nữa.
Buổi tối, khi Phó Hoài Yến đang tắm rửa thì nhìn thấy trên kệ có để lọ thuốc mỡ, là loại thuốc mỡ mà anh gửi đến cùng với thuốc bổ ngày hôm đó, có tác dụng rất hiệu quả đối với vết rách và sưng đỏ ở vùng nhạy cảm.
“Không phải là không bị thương sao?” Phó Hoài Yến lắc đầu, âm thanh biến mất trong phòng tắm tràn đầy tiếng nước.
—
Mãi cho đến ngày tổ chức tiệc đính hôn, Thời Khanh mới nhận thấy có điều gì đó không ổn, ban ngày dù bận rộn đến mấy thì buổi tối Phó Hoài Yến cũng về nhà ngủ với cô, nhưng hai người lại không làm gì khác cả.
Còn có một ngày, cô thậm chí còn dậy sớm, cẩn thận quan sát Phó Hoài Yến thức dậy vào buổi sáng.
Thân dưới của người đàn ông cương cứng, trên đường vào phòng tắm thì quần lộ ra đặc biệt lộ rõ ràng, trước đây Thời Khanh xem “Kiến thức chuyên môn” đã từng nhìn thấy nhiều vấn đề khác nhau, chẳng hạn như rối loạn cương dương, cắm vào khó khăn.
Cô liên tưởng đến việc lần đầu tiên hai người làm là lúc Phó Hoài Yến trúng thuốc.
“Còn chưa dậy nổi à?” Phó Hoài Yến nhìn người đang thất thần ngồi trên giường.
Lễ phục sẽ mặc trong tiệc đính hôn ngày hôm qua đã được giao tới, vốn tưởng là hôm nay cô sẽ dậy sớm để trang điểm, mấy ngày nay Phó Hoài Yến cũng phát hiện ra, bất cứ khi nào gặp người ngoài thì cô đều phải tinh tế chỉn chu từ đầu đến chân.
Thời Khanh thu hồi suy nghĩ lung tung của mình, nhìn chằm chằm vào Phó Hoài Yến, trong lòng nghĩ thầm cho dù anh thật sự có vấn đề thì cô cũng sẽ không chán ghét anh.
Phó Hoài Yến nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của cô, bộ dạng muốn nói lại thôi: “Muốn nói chuyện gì sao?”
“Anh có muốn hôn hôn trong tiệc đính hôn không?” Thời Khanh nhanh chóng đổi chủ đề.
“Làm sao vậy?”
Phó Hoài Yến đầy ẩn ý nhìn cô, nhớ tới lần trước ở trong phòng cô cũng nói đến “hôn hôn”, hình như rất thích dùng từ điệp từ, có chút uyển chuyển nữ tính.
Vẻ mặt Thời Khanh nghiêm túc nói: “Nếu muốn hôn hôn thì em sẽ dùng son môi đắt tiền nhất.”
Nhưng đừng có các bệnh gì khác.
Phó Hoài Yến ý thức được cô có ý gì, thực ra trong quá trình này không có yêu cầu nhất định. “Em muốn sao?”
Phó Hoài Yến cúi đầu nhìn vành tai đỏ rực của cô, tươi đẹp ướt át, trong lòng đột nhiên nảy ra ý định muốn trêu chọc, thấp giọng đáp: “Nhưng hình như không có quy trình nào như vậy cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.