Ham Muốn Vợ Sắp Cưới Của Cháu Trai
Chương 36:
Yến Kha
27/04/2024
Thời Khanh đột nhiên bị ôm thật chặt, người đàn ông nhẹ nhàng mút lấy môi dưới của cô, khiến toàn thân cô tê dại. Cô còn chưa kịp phản ứng thì Phó Hoài Yến đã buông môi cô ra.
Thời Khanh cảm thấy choáng váng, cứ như vậy mà bị Phó Hoài Yến dẫn đi kính trà, chỉ cảm thấy ngoài miệng luôn nóng bừng.
Bữa tiệc diễn ra gần hết, nhưng Thời Khanh lại không hề uống một ly rượu nào, cô ăn ít, uống rượu hại dạ dày, gần như tất cả đều bị Phó Hoài Yến chặn lại.
Sau khi tiệc đính hôn ở đây kết thúc, họ lại bị đám bạn tốt kéo đi tụ tập.
Thời Khanh nhìn người đàn ông trên mặt đã nồng nặc mùi rượu, có chút lo lắng: "Em đi cùng anh nhé?"
Phó Hoài Yến mở cửa xe ra, nhìn Thời Khanh ngồi vào trong, anh cũng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người mình, không dựa vào trong xe. “Mùi thuốc lá và rượu ở đó rất nồng nặc, em chịu không nổi đâu, cứ về nhà chờ anh đi.”
Nhìn thấy đám người phía sau vẫn đang thúc giục anh, Thời Khanh đành phải bỏ cuộc.
“Chị dâu không cần lo lắng, chúng em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh ba giúp chị.” Mấy người đứng sau nhìn thấy cặp vợ chồng son còn đang trò chuyện trên xe, lên tiếng trêu đùa.
“Vậy anh nhớ chú ý an toàn đấy.” Thời Khanh cuối cùng dặn dò.
Phó Hoài Yến đóng cửa xe lại, đi theo mấy người đến chỗ khác, trong mấy người này chỉ có mỗi Minh Quyết là chưa kết hôn, còn những người khác đều là liên hôn gia tộc.
Bây giờ Phó Hoài Yến lại kết hôn, chủ đề tất nhiên lại rơi vào người Minh Quyết. “Gia đình cậu vẫn chưa sắp xếp gì cho cậu à?”
“Gần đây đang chuẩn bị.” Thật ra Minh Quyết cũng không mấy hứng thú.
“Sao vậy? Cậu vẫn chưa chia tay với cái người cậu bao nuôi sao?” Chu Tông Quyền là một cậu ấm phong lưu nổi tiếng. “Nhưng đúng là mềm mại khiến người ta đau lòng.”
“Chuẩn bị chia tay, nhưng gần đây cô ấy quấn lấy tôi quá.”
Phó Hoài Yến không tham gia vào đề tài này, trong cuộc liên hôn, ai chơi theo ý người nấy cũng là chuyện bình thường, nhưng bất kể lý do là gì, chỉ cần đã kết hôn thì anh nhất định sẽ nghiêm túc chịu trách nhiệm.
Hai người bên cạnh vẫn còn đang nói chuyện, Chu Tông Quyền biết rõ chuyện này trong lòng bàn tay: “Sở dĩ quấn lấy cậu còn không phải bởi vì người ta ở bên cậu từ lúc còn non sao, đặc biệt là con gái luôn có tình cảm đặc biệt với người đàn ông đầu tiên của mình nữa.”
“Ý cậu là gì?”
Hiếm khi thấy Phó Hoài Yến có hứng thú với loại chuyện này, cho nên tất nhiên là Chu Tông Quyền sẽ giải thích rõ ràng: “Thật ra trước kia tôi cũng quen một người, lúc chia tay thì đòi sống đòi chết, chỉ bởi vì tôi là lần đầu tiên của cô ấy. Sau đó tôi lại không để ý tới nữa, yêu thêm vài người nữa là quên hết thôi.”
“Nhưng mà một người lịch sử tình trường bằng không như cậu, thế mà lại kết hôn với một người không có quan hệ gì nhiều với mình.”
Phó Hoài Yến không nói gì thêm nữa, cuối cùng vẫn rời khỏi tụ điểm vui chơi sớm vì uống quá nhiều rượu.
Khi anh trở về, Thời Khanh vẫn chưa ngủ, nhìn thấy anh về thì mang trà giải rượu đã chuẩn bị trước ra.
Phó Hoài Yến nhìn thấy cô mặc một bộ váy ngủ màu đỏ, làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, mái tóc đen ban ngày được búi cao, bây giờ vừa mới sấy khô, xõa trên vai.
Anh nghĩ, nếu Thời Khanh vì những lý do đặc thù đó mà lựa chọn kết hôn, nếu sau ngày trưởng thành hơn, cảm thấy vô cùng hối hận, thì anh cũng chấp nhận ly hôn.
“Thời Khanh, chúng ta nói chuyện đi.”
Thời Khanh cảm thấy choáng váng, cứ như vậy mà bị Phó Hoài Yến dẫn đi kính trà, chỉ cảm thấy ngoài miệng luôn nóng bừng.
Bữa tiệc diễn ra gần hết, nhưng Thời Khanh lại không hề uống một ly rượu nào, cô ăn ít, uống rượu hại dạ dày, gần như tất cả đều bị Phó Hoài Yến chặn lại.
Sau khi tiệc đính hôn ở đây kết thúc, họ lại bị đám bạn tốt kéo đi tụ tập.
Thời Khanh nhìn người đàn ông trên mặt đã nồng nặc mùi rượu, có chút lo lắng: "Em đi cùng anh nhé?"
Phó Hoài Yến mở cửa xe ra, nhìn Thời Khanh ngồi vào trong, anh cũng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người mình, không dựa vào trong xe. “Mùi thuốc lá và rượu ở đó rất nồng nặc, em chịu không nổi đâu, cứ về nhà chờ anh đi.”
Nhìn thấy đám người phía sau vẫn đang thúc giục anh, Thời Khanh đành phải bỏ cuộc.
“Chị dâu không cần lo lắng, chúng em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh ba giúp chị.” Mấy người đứng sau nhìn thấy cặp vợ chồng son còn đang trò chuyện trên xe, lên tiếng trêu đùa.
“Vậy anh nhớ chú ý an toàn đấy.” Thời Khanh cuối cùng dặn dò.
Phó Hoài Yến đóng cửa xe lại, đi theo mấy người đến chỗ khác, trong mấy người này chỉ có mỗi Minh Quyết là chưa kết hôn, còn những người khác đều là liên hôn gia tộc.
Bây giờ Phó Hoài Yến lại kết hôn, chủ đề tất nhiên lại rơi vào người Minh Quyết. “Gia đình cậu vẫn chưa sắp xếp gì cho cậu à?”
“Gần đây đang chuẩn bị.” Thật ra Minh Quyết cũng không mấy hứng thú.
“Sao vậy? Cậu vẫn chưa chia tay với cái người cậu bao nuôi sao?” Chu Tông Quyền là một cậu ấm phong lưu nổi tiếng. “Nhưng đúng là mềm mại khiến người ta đau lòng.”
“Chuẩn bị chia tay, nhưng gần đây cô ấy quấn lấy tôi quá.”
Phó Hoài Yến không tham gia vào đề tài này, trong cuộc liên hôn, ai chơi theo ý người nấy cũng là chuyện bình thường, nhưng bất kể lý do là gì, chỉ cần đã kết hôn thì anh nhất định sẽ nghiêm túc chịu trách nhiệm.
Hai người bên cạnh vẫn còn đang nói chuyện, Chu Tông Quyền biết rõ chuyện này trong lòng bàn tay: “Sở dĩ quấn lấy cậu còn không phải bởi vì người ta ở bên cậu từ lúc còn non sao, đặc biệt là con gái luôn có tình cảm đặc biệt với người đàn ông đầu tiên của mình nữa.”
“Ý cậu là gì?”
Hiếm khi thấy Phó Hoài Yến có hứng thú với loại chuyện này, cho nên tất nhiên là Chu Tông Quyền sẽ giải thích rõ ràng: “Thật ra trước kia tôi cũng quen một người, lúc chia tay thì đòi sống đòi chết, chỉ bởi vì tôi là lần đầu tiên của cô ấy. Sau đó tôi lại không để ý tới nữa, yêu thêm vài người nữa là quên hết thôi.”
“Nhưng mà một người lịch sử tình trường bằng không như cậu, thế mà lại kết hôn với một người không có quan hệ gì nhiều với mình.”
Phó Hoài Yến không nói gì thêm nữa, cuối cùng vẫn rời khỏi tụ điểm vui chơi sớm vì uống quá nhiều rượu.
Khi anh trở về, Thời Khanh vẫn chưa ngủ, nhìn thấy anh về thì mang trà giải rượu đã chuẩn bị trước ra.
Phó Hoài Yến nhìn thấy cô mặc một bộ váy ngủ màu đỏ, làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, mái tóc đen ban ngày được búi cao, bây giờ vừa mới sấy khô, xõa trên vai.
Anh nghĩ, nếu Thời Khanh vì những lý do đặc thù đó mà lựa chọn kết hôn, nếu sau ngày trưởng thành hơn, cảm thấy vô cùng hối hận, thì anh cũng chấp nhận ly hôn.
“Thời Khanh, chúng ta nói chuyện đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.