Ham Muốn Vợ Sắp Cưới Của Cháu Trai
Chương 46:
Yến Kha
27/04/2024
Ngón tay của Phó Hoài Yến vừa mới đi vào đã huyệt nhỏ ngậm lấy, cũng may là chiếc khăn rộng thùng thình đã che đi phản ứng ở phần thân dưới của anh, nếu không thì người trước mặt nhất định sẽ khóc lóc một hồi.
Chỉ cần là người đàn ông có phản ứng bình thường thì sẽ đều không thể chịu nổi huyệt nhỏ như vậy, anh nghĩ.
“Sợ cái gì? Cứ an tâm chịu đựng đi.” Phó Hoài Yến nhìn cô vặn vẹo không chịu để yên, tưởng là cô còn nhỏ tuổi nên sợ hãi, dùng tay còn lại vỗ vào eo cô. Thật ra, anh luôn xem nhẹ những tiếp xúc thường ngày này, không ai phải hầu hạ ai hay là nhường nhịn ai cả.
Dù sao thì trước kia là vì thân phận khác biệt nên mới sai người làm tắm rửa cho cô, hiện tại đã là danh chính ngôn thuận, đương nhiên không thể giao cho người ngoài được rồi.
Thời Khanh nghe anh nói xong, cũng ngừng động tác lại.
Tuy Phó Hoài Yến kiêu ngạo, nhưng cô cảm thấy bản thân cũng luôn được ba mẹ chiều chuộng từ khi mới sinh ra, còn cái gì mà không chịu nổi được chứ. Chỉ là vì phản ứng thân thể nên cô cảm thấy hơi —
Ngại ngùng mà thôi.
Đơn giản là chỉ cần thả lỏng cơ thể, cắn môi, để anh tiếp tục moi đào.
Ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng móc vào bên dưới, huyệt nhỏ bị đổ một ít nước vào, cho đến khi Thời Khanh cảm thấy bụng dưới mình căng lên, một dòng nước chảy ra, tinh trùng vừa bắn vào cũng bị ép ra ngoài.
Cô nhìn dịch lỏng màu trắng đang nổi trên mặt nước, sau khi làm xong thì cảm thấy không quá thích, dang tay bảo Phó Hoài Yến nhanh chóng bế cô ra khỏi bồn tắm.
Nhìn người vừa rồi còn bó tay bó chân, bây giờ đã tự nhiên sai bảo mình, Phó Hoài Yến cũng thấy bất đắc dĩ, ôm eo cô bế ra khỏi bồn tắm, rồi lại đứng dưới vòi sen tắm lại một lần nữa.
Hai chân của Thời Khanh mềm như sợi mì, suốt quá trình đó chỉ có thể dựa vào người đàn ông trước mặt.
“Sao anh không tắm rửa đi?” Thời Khanh nhìn người đàn ông đang quấn khăn tắm cho mình, ngồi đung đưa chân trong bồn rửa mặt.
“Em nói xem?”
Phó Hoài Yến tắm cho cô, cả người đã ướt đẫm, làm gì còn thời gian lo lắng cho mình.
Thời Khanh bĩu môi, không biết là bồn tắm không đủ chỗ cho hai người hay là vòi hoa sen không tắm được hai người, suýt chút nữa cho rằng sẽ có thể tắm uyên ương. Cô cử động chân một chút, vẫn đau nhức.
Lập tức rút lại lời vừa nói, muốn tắm uyên ương cũng phải có tố chất.
Cô vung chân lên, bản thân cô thì không sao, nhưng lại đá chiếc khăn tắm trên người người đối diện xuống.
Cô cúi đầu nhìn cây gậy khí phách hiên ngang, không hề có ý định mềm xuống, đang ngạo nghễ đối diện với mình kia, đầu óc Thời Khanh có chút bối rối, nhét một thứ thô to như vậy vào, khó trách cô lại đau đến thế.
Phó Hoài Yến tiến lên một bước, vừa định nhặt khăn tắm lên thì nhìn thấy bàn tay mềm mại của cô gái đang đẩy vai mình, lại sắp khóc đến nơi.
“Phó Hoài Yến… anh đúng là tên xấu xa.”
Chỉ cần là người đàn ông có phản ứng bình thường thì sẽ đều không thể chịu nổi huyệt nhỏ như vậy, anh nghĩ.
“Sợ cái gì? Cứ an tâm chịu đựng đi.” Phó Hoài Yến nhìn cô vặn vẹo không chịu để yên, tưởng là cô còn nhỏ tuổi nên sợ hãi, dùng tay còn lại vỗ vào eo cô. Thật ra, anh luôn xem nhẹ những tiếp xúc thường ngày này, không ai phải hầu hạ ai hay là nhường nhịn ai cả.
Dù sao thì trước kia là vì thân phận khác biệt nên mới sai người làm tắm rửa cho cô, hiện tại đã là danh chính ngôn thuận, đương nhiên không thể giao cho người ngoài được rồi.
Thời Khanh nghe anh nói xong, cũng ngừng động tác lại.
Tuy Phó Hoài Yến kiêu ngạo, nhưng cô cảm thấy bản thân cũng luôn được ba mẹ chiều chuộng từ khi mới sinh ra, còn cái gì mà không chịu nổi được chứ. Chỉ là vì phản ứng thân thể nên cô cảm thấy hơi —
Ngại ngùng mà thôi.
Đơn giản là chỉ cần thả lỏng cơ thể, cắn môi, để anh tiếp tục moi đào.
Ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng móc vào bên dưới, huyệt nhỏ bị đổ một ít nước vào, cho đến khi Thời Khanh cảm thấy bụng dưới mình căng lên, một dòng nước chảy ra, tinh trùng vừa bắn vào cũng bị ép ra ngoài.
Cô nhìn dịch lỏng màu trắng đang nổi trên mặt nước, sau khi làm xong thì cảm thấy không quá thích, dang tay bảo Phó Hoài Yến nhanh chóng bế cô ra khỏi bồn tắm.
Nhìn người vừa rồi còn bó tay bó chân, bây giờ đã tự nhiên sai bảo mình, Phó Hoài Yến cũng thấy bất đắc dĩ, ôm eo cô bế ra khỏi bồn tắm, rồi lại đứng dưới vòi sen tắm lại một lần nữa.
Hai chân của Thời Khanh mềm như sợi mì, suốt quá trình đó chỉ có thể dựa vào người đàn ông trước mặt.
“Sao anh không tắm rửa đi?” Thời Khanh nhìn người đàn ông đang quấn khăn tắm cho mình, ngồi đung đưa chân trong bồn rửa mặt.
“Em nói xem?”
Phó Hoài Yến tắm cho cô, cả người đã ướt đẫm, làm gì còn thời gian lo lắng cho mình.
Thời Khanh bĩu môi, không biết là bồn tắm không đủ chỗ cho hai người hay là vòi hoa sen không tắm được hai người, suýt chút nữa cho rằng sẽ có thể tắm uyên ương. Cô cử động chân một chút, vẫn đau nhức.
Lập tức rút lại lời vừa nói, muốn tắm uyên ương cũng phải có tố chất.
Cô vung chân lên, bản thân cô thì không sao, nhưng lại đá chiếc khăn tắm trên người người đối diện xuống.
Cô cúi đầu nhìn cây gậy khí phách hiên ngang, không hề có ý định mềm xuống, đang ngạo nghễ đối diện với mình kia, đầu óc Thời Khanh có chút bối rối, nhét một thứ thô to như vậy vào, khó trách cô lại đau đến thế.
Phó Hoài Yến tiến lên một bước, vừa định nhặt khăn tắm lên thì nhìn thấy bàn tay mềm mại của cô gái đang đẩy vai mình, lại sắp khóc đến nơi.
“Phó Hoài Yến… anh đúng là tên xấu xa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.