Chương 109
Đông Trúc
30/09/2024
Lâm Quyên nhìn vết máu trên đùi Tô Bối, hoảng hốt một lát, hoàn toàn không để ý tới Văn Tuyết mắng bà ta.
“Cô mù sao? Đi đường không có mắt à?”
Bảo mẫu ở bên cạnh thấy chân Tô Bối chảy máu, vội vàng đi qua đỡ Tô Bối:
“Chậm, chậm một chút... Cẩn thận một chút...”
Máu trên đùi Tô Bối nhìn rất đáng sợ, nhưng trên thực tế chỉ là vết thương nhỏ.
Khi bảo mẫu tiến tới đỡ, Tô Bối véo nhẹ tay bảo mẫu, nhẹ giọng nói:
“Thím Trương, hơi đau...”
Bảo mẫu hiểu ý gật đầu:
“Trên mảnh thủy tinh không sạch sẽ, tôi đi gọi xe, đến bệnh viện khám xem...”
“Vâng…”
Nghe thấy thế, Lâm Quyên lập tức nổi giận:
“Những lời này của bà là có ý gì? Đang mắng tôi không sạch sẽ à?”
Sau khi nói xong, Lâm Quyên ném bộ đồ ăn trước người, choang một tiếng đồ ăn và mảnh vụn thủy tinh rơi đầy đất.
“Mẹ... Con không có.”
Tô Bối kinh hãi lùi về sau hai bước, chân không cẩn thận giẫm lên mảnh nhỏ.
Chỉ trong nháy mắt, trên chân lại chảy máu.
Bảo mẫu thấy cảnh tượng này cũng sợ hãi, không quan tâm đống hỗn độn trên đất gọi điện cho Văn Quốc Đống.
Văn Tuyết không ngờ, tới xem trò hay của mẹ chồng nàng dâu còn có thể thấy máu, quát với bảo mẫu bị dọa choáng váng:
“Còn không mau đưa cô ta tới bệnh viện đi.”
Quát xong, lại trừng mắt với Lâm Quyên mắng:
“Gặp phải cô không có chuyện gì tốt! Đen đủi muốn c/h/ế/t!”
Lâm Quyên nhìn máu trên chân Tô Bối, quát:
“Rõ ràng là cô ta... Cô ta tự mình không có mắt!”
Bảo mẫu gọi xe, cho dù Văn Tuyết không thích Tô Bối, nhưng trong bụng cô có đứa bé của Văn gia, còn bị thương ở trước mặt bà ta, sợ Văn Quốc Đống trách tội nên cũng theo tới bệnh viện.
Từ lúc bảo mẫu gọi điện cho Văn Quốc Đống xong, Tô Bối không nói thêm câu nào nữa.
Lâm Quyên có chút tức giận với Tô Bối, cao giọng trách suốt đường đi.
Văn Tuyết bị Lâm Quyên ầm ĩ làm cho tâm phiền ý loạn:
“Cô câm miệng đi! Sao lúc trước tôi lại chọn óc heo như cô chứ?”
Đôi mắt Tô Bối thâm trầm, không hé răng.
Bệnh viện.
Bác sĩ tư nhân của Tô Bối nhận được điện thoại chạy tới, nhìn thấy chân cô đầy máu, còn có người cãi cọ ầm ĩ ở bên ngoài.
“Có bị thương đến bụng hay không? Bụng đau không?”
Tô Bối lắc đầu:
“Không có... Nhưng chân hơi đau.”
Bác sĩ kiểm tra vết thương:
“Xử lý vết thương trên đùi trước, vì an toàn vẫn nên kiểm tra toàn diện để đề phòng ngộ nhỡ...”
“Vâng...”
Tô Bối nhìn Lâm Quyên cả người uể oải ngồi xuống, giữ bảo mẫu lại, tự mình ngồi xe lăn y tá đẩy tới đến phòng trong.
Văn Tuyết tâm phiền ý loạn liếc mắt nhìn Lâm Quyên một cái:
“Óc heo chính là óc heo! Lúc này còn không đi dỗ cô ta, còn đợi cô ta tố cáo với anh cả à?”
“Cô ta bụng to không có mắt, còn trách tôi làm gì?”
Giọng nói vang lên không lâu.
Chỉ thấy ở cuối hành lang, gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm vội vàng chạy tới.
Văn Tuyết nhìn thấy Văn Quốc Đống còn chưa kịp mở miệng:
“Anh cả...”
Văn Quốc Đống giơ tay tát vào mặt Văn Tuyết, lạnh lùng nói:
“Đừng tưởng cô họ Văn, tôi không dám động vào cô! Đứa bé mà có vấn đề, cô cút khỏi Văn gia cho tôi!”
Văn Tuyết che mặt, nhìn Văn Quốc Đống với vẻ mặt khó tin:
“Anh dựa vào cái gì mà đánh em? Dựa vào cái gì đánh em? Người khiến Tô Bối bị thương là vợ anh! Sao anh đánh em?"
Lâm Quyên thấy Văn Quốc Đống như vậy, trong lòng cũng sợ hãi:
“Quốc... Quốc Đống... Là, là cô ta tự mình...”
Văn Quốc Đống thu lại khí thế đối với Văn Tuyết, lạnh nhạt nhìn Lâm Quyên:
“Lâm Quyên... Văn gia có cô, hay không có cô... Đều như nhau…”
Một câu, chỉ trong nháy mắt như đặt Lâm Quyên vào trong hầm băng lạnh lẽo.
“Quốc... Quốc Đống.”
“Văn Tuyết, từ nay về sau tôi không muốn thấy cô ở bất cứ trường hợp nào của Văn gia.”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống cũng nhìn Lâm Quyên:
“Cô cũng như vậy.”
Văn Tuyết che gương mặt sưng to, oán hận nhìn chằm chằm bóng dáng của Văn Quốc Đống.
Sau khi ông rời đi không lâu, bà ta giơ tay tát “bốp bốp” lên mặt Lâm Quyên mấy cái.
“Ngu ngốc! Vô dụng không có đầu óc! Lúc trước tôi bị mù mới chọn cô!”
Lâm Quyên còn đắm chìm trong những lời Văn Quốc Đống nói vẫn chưa hoàn hồn, đã bị Văn Tuyết đánh không kịp trở
tay.
“Tôi không có đầu óc? Cô có đầu óc chắc! Cô cho rằng khiến mấy anh trai của cô c/h/ế/t hết, Văn gia sẽ là của cô à? Ngu ngốc! Văn gia không có bọn họ cô là cái thá gì!”
“Không phải là cô sinh muộn mấy năm được ông cụ bà cụ yêu thương lên tận trời! Nếu không phải trước khi ông cụ đã mở miệng, để lại một khoản bồi thường cho Liễu Nhứ, bằng không cô có thể sống đến bây giờ sao?”
Văn Tuyết bị chọc trúng chỗ đau, cả người bùng nổ:
“Lâm Quyên! Mụ già không biết xấu hổ! Một người sa cơ thất thế như cô cũng xứng trách mắng tôi à? Ai cho cô mặt mũi như vậy!”
Chị dâu em chồng vạch mặt nhau ở bệnh viện, những chuyện này đều bị bảo mẫu đứng trong bóng tối không người phát hiện quay lại được.
Tô Bối mới rửa vết thương xong, thì thấy gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm đi vào.
“Ba...”
Mới gọi một chữ, Văn Quốc Đống lạnh lùng nói:
“Không phải đã nói với em, có việc thì gọi cho tôi... Vì sao bà điên kia ở đó không nói với tôi?”
“Cô mù sao? Đi đường không có mắt à?”
Bảo mẫu ở bên cạnh thấy chân Tô Bối chảy máu, vội vàng đi qua đỡ Tô Bối:
“Chậm, chậm một chút... Cẩn thận một chút...”
Máu trên đùi Tô Bối nhìn rất đáng sợ, nhưng trên thực tế chỉ là vết thương nhỏ.
Khi bảo mẫu tiến tới đỡ, Tô Bối véo nhẹ tay bảo mẫu, nhẹ giọng nói:
“Thím Trương, hơi đau...”
Bảo mẫu hiểu ý gật đầu:
“Trên mảnh thủy tinh không sạch sẽ, tôi đi gọi xe, đến bệnh viện khám xem...”
“Vâng…”
Nghe thấy thế, Lâm Quyên lập tức nổi giận:
“Những lời này của bà là có ý gì? Đang mắng tôi không sạch sẽ à?”
Sau khi nói xong, Lâm Quyên ném bộ đồ ăn trước người, choang một tiếng đồ ăn và mảnh vụn thủy tinh rơi đầy đất.
“Mẹ... Con không có.”
Tô Bối kinh hãi lùi về sau hai bước, chân không cẩn thận giẫm lên mảnh nhỏ.
Chỉ trong nháy mắt, trên chân lại chảy máu.
Bảo mẫu thấy cảnh tượng này cũng sợ hãi, không quan tâm đống hỗn độn trên đất gọi điện cho Văn Quốc Đống.
Văn Tuyết không ngờ, tới xem trò hay của mẹ chồng nàng dâu còn có thể thấy máu, quát với bảo mẫu bị dọa choáng váng:
“Còn không mau đưa cô ta tới bệnh viện đi.”
Quát xong, lại trừng mắt với Lâm Quyên mắng:
“Gặp phải cô không có chuyện gì tốt! Đen đủi muốn c/h/ế/t!”
Lâm Quyên nhìn máu trên chân Tô Bối, quát:
“Rõ ràng là cô ta... Cô ta tự mình không có mắt!”
Bảo mẫu gọi xe, cho dù Văn Tuyết không thích Tô Bối, nhưng trong bụng cô có đứa bé của Văn gia, còn bị thương ở trước mặt bà ta, sợ Văn Quốc Đống trách tội nên cũng theo tới bệnh viện.
Từ lúc bảo mẫu gọi điện cho Văn Quốc Đống xong, Tô Bối không nói thêm câu nào nữa.
Lâm Quyên có chút tức giận với Tô Bối, cao giọng trách suốt đường đi.
Văn Tuyết bị Lâm Quyên ầm ĩ làm cho tâm phiền ý loạn:
“Cô câm miệng đi! Sao lúc trước tôi lại chọn óc heo như cô chứ?”
Đôi mắt Tô Bối thâm trầm, không hé răng.
Bệnh viện.
Bác sĩ tư nhân của Tô Bối nhận được điện thoại chạy tới, nhìn thấy chân cô đầy máu, còn có người cãi cọ ầm ĩ ở bên ngoài.
“Có bị thương đến bụng hay không? Bụng đau không?”
Tô Bối lắc đầu:
“Không có... Nhưng chân hơi đau.”
Bác sĩ kiểm tra vết thương:
“Xử lý vết thương trên đùi trước, vì an toàn vẫn nên kiểm tra toàn diện để đề phòng ngộ nhỡ...”
“Vâng...”
Tô Bối nhìn Lâm Quyên cả người uể oải ngồi xuống, giữ bảo mẫu lại, tự mình ngồi xe lăn y tá đẩy tới đến phòng trong.
Văn Tuyết tâm phiền ý loạn liếc mắt nhìn Lâm Quyên một cái:
“Óc heo chính là óc heo! Lúc này còn không đi dỗ cô ta, còn đợi cô ta tố cáo với anh cả à?”
“Cô ta bụng to không có mắt, còn trách tôi làm gì?”
Giọng nói vang lên không lâu.
Chỉ thấy ở cuối hành lang, gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm vội vàng chạy tới.
Văn Tuyết nhìn thấy Văn Quốc Đống còn chưa kịp mở miệng:
“Anh cả...”
Văn Quốc Đống giơ tay tát vào mặt Văn Tuyết, lạnh lùng nói:
“Đừng tưởng cô họ Văn, tôi không dám động vào cô! Đứa bé mà có vấn đề, cô cút khỏi Văn gia cho tôi!”
Văn Tuyết che mặt, nhìn Văn Quốc Đống với vẻ mặt khó tin:
“Anh dựa vào cái gì mà đánh em? Dựa vào cái gì đánh em? Người khiến Tô Bối bị thương là vợ anh! Sao anh đánh em?"
Lâm Quyên thấy Văn Quốc Đống như vậy, trong lòng cũng sợ hãi:
“Quốc... Quốc Đống... Là, là cô ta tự mình...”
Văn Quốc Đống thu lại khí thế đối với Văn Tuyết, lạnh nhạt nhìn Lâm Quyên:
“Lâm Quyên... Văn gia có cô, hay không có cô... Đều như nhau…”
Một câu, chỉ trong nháy mắt như đặt Lâm Quyên vào trong hầm băng lạnh lẽo.
“Quốc... Quốc Đống.”
“Văn Tuyết, từ nay về sau tôi không muốn thấy cô ở bất cứ trường hợp nào của Văn gia.”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống cũng nhìn Lâm Quyên:
“Cô cũng như vậy.”
Văn Tuyết che gương mặt sưng to, oán hận nhìn chằm chằm bóng dáng của Văn Quốc Đống.
Sau khi ông rời đi không lâu, bà ta giơ tay tát “bốp bốp” lên mặt Lâm Quyên mấy cái.
“Ngu ngốc! Vô dụng không có đầu óc! Lúc trước tôi bị mù mới chọn cô!”
Lâm Quyên còn đắm chìm trong những lời Văn Quốc Đống nói vẫn chưa hoàn hồn, đã bị Văn Tuyết đánh không kịp trở
tay.
“Tôi không có đầu óc? Cô có đầu óc chắc! Cô cho rằng khiến mấy anh trai của cô c/h/ế/t hết, Văn gia sẽ là của cô à? Ngu ngốc! Văn gia không có bọn họ cô là cái thá gì!”
“Không phải là cô sinh muộn mấy năm được ông cụ bà cụ yêu thương lên tận trời! Nếu không phải trước khi ông cụ đã mở miệng, để lại một khoản bồi thường cho Liễu Nhứ, bằng không cô có thể sống đến bây giờ sao?”
Văn Tuyết bị chọc trúng chỗ đau, cả người bùng nổ:
“Lâm Quyên! Mụ già không biết xấu hổ! Một người sa cơ thất thế như cô cũng xứng trách mắng tôi à? Ai cho cô mặt mũi như vậy!”
Chị dâu em chồng vạch mặt nhau ở bệnh viện, những chuyện này đều bị bảo mẫu đứng trong bóng tối không người phát hiện quay lại được.
Tô Bối mới rửa vết thương xong, thì thấy gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm đi vào.
“Ba...”
Mới gọi một chữ, Văn Quốc Đống lạnh lùng nói:
“Không phải đã nói với em, có việc thì gọi cho tôi... Vì sao bà điên kia ở đó không nói với tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.