Chương 113
Đông Trúc
30/09/2024
Văn Quốc Đống nghe xong những lời này, gương mặt không nhịn được giật giật, trầm giọng nói:
“Cô ít phát điên gây sự, thì mọi thứ sẽ tốt hơn.”
Tô Bối không để lộ dấu vết trừng mắt với Văn Quốc Đống một cái, đi theo Lâm Quyên ra cửa.
Trong lòng Văn Quốc Đống nghẹn một hơi, Tô Bối còn chưa đi xa lập tức gửi tin nhắn cho Văn Quốc Đống.
[Chưa ăn no, buổi tối muốn ăn mì hải sản chồng làm.]
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn bóng dáng Tô Bối, gương mặt âm trầm đi ra ngoài gọi điện thoại.
Trở về phòng thay bộ đồ thể dục, theo sát ra cửa.
Khu biệt thự này không phú thì quý, xanh hóa ở tiểu khu làm rất tốt, đặc biệt thích hợp tản bộ, rèn luyện sau khi ǎn.
Tô Bối và Lâm Quyên dọc đường đi gặp không ít người quen, nếu là lúc trước Lâm Quyên nhiều nhất chào hỏi đơn giản rồi đi, bây giờ thì có thể tâm bình khí hòa giới thiệu Tô Bối với mọi người.
Tô Bối sửng sốt mấy giây đối với hành động của Lâm Quyên, cũng đi theo hàn huyên mấy câu.
Dọc theo đường đi, Lâm Quyên chưa từng chủ động mở miệng nói chuyện, Tô Bối cũng không rõ rốt cuộc Lâm Quyên muốn làm gì, chỉ có thể đi theo bà ta.
Đi một đoạn, ứng phó một đoạn, Tô Bối bắt đầu thấy hơi mệt.
Lâm Quyên liếc mắt nhìn Tô Bối:
“Bên hồ có đình hóng mát, đến đó ngồi đi.”
Tô Bối đánh giá bốn phía:
“Vâng.”
Đình hóng gió, Lâm Quyên nhìn mặt hồ tới thất thần, Tô Bối liếc thấy Văn Quốc Đống cũng đang ở cách đó không ха.
Văn Quốc Đống đứng ở chỗ rừng cây phía xa, quơ di động với Tô Bối.
Tô Bối cúi đầu nhìn di động.
[Cách xa bà ta một chút, chú ý an toàn.]
Tô Bối nhìn Lâm Quyên đang phát ngốc, thở dài.
[Đã biết.]
Một lúc lâu sau, mới nghe Lâm Quyên mở miệng:
“Tô Bối, đừng cho rằng hôm nay tôi làm những chuyện này, thì tỏ vẻ tôi tiếp nhận cô. Tôi không thích cô, trước đây không thích sau này cũng không thích.”
Tô Bối ngẩn người:
“Dạ?”
“Cô hủy hoại Văn Lê... Cũng hủy hoại tôi...”
Lâm Quyên nhìn mặt hồ, lạnh lùng nói:
“Tôi ở Văn gia hơn hai mươi năm, chỉ có mình Văn Lê là con, nó là cháu trưởng của Văn gia... Tôi bỏ bao nhiêu tâm huyết và kỳ vọng trên người nó, nhưng mà vì cô xuất hiện... Toàn bộ đều không còn.”
“Tôi ký thác mọi thứ trên người Văn Lê... Thân phận của nó muốn thiên kim nhà trâm anh thế phiệt nào mà chẳng được? Nhưng nó lại coi trọng cô... Cô nói xem sao tôi có thể thích cô...”
“Muốn thân phận không có thân phận... Muốn bối cảnh không có bối cảnh... Sau này cô giúp được cho Văn Lê cái gì?”
“Nói không chừng, tương lai Văn Lê còn bị đám bà con nghèo của cô ở vùng nông thôn quấn lấy... Trong lòng đám phụ nữ trèo cao như các cô nghĩ cái gì, tôi còn không biết ư...”
“Nhưng mà bây giờ cô đã mang thai, trong bụng có bảo bối của Văn gia, ba chồng cô mới thay đổi thái độ với cô... Nếu cô không mang thai...”
Lâm Quyên lạnh lùng liếc bụng Tô Bối:
“Cẩn thận sinh đứa bé này ra, nó là chắt trai đầu tiên của Văn gia, tôi sẽ tự mình dạy dỗ nó.
Tô Bối cúi đầu, nghe Lâm Quyên nói như vậy, nghĩ tới mấy thứ trong USB, trong mắt hiện lên chút lạnh lẽo.
“Mẹ… Ba nói, đứa nhỏ này sinh ra ông ấy tự mình dạy dỗ...”
Nghe thấy thế, biểu cảm trên mặt Lâm Quyên thay đổi:
“Ông ta tự mình nói?”
Vẻ mặt Tô Bối vô tội gật đầu.
“Ba nói... Sợ con và Văn Lê không dạy được đứa bé...”
Gương mặt Lâm Quyên âm trầm:
“Văn Quốc Đống... Ông ta cảm thấy tôi không dạy tốt được Văn Lê sao? Mấy năm nay ông ta chẳng quan tâm hai mẹ con tôi, bây giờ ông ta còn ghét bỏ Văn Lê của tôi?”
Sau khi nói xong, Lâm Quyên trừng mắt với Tô Bối:
“Thành thật sinh đứa bé ra, cô bận rộn không có thời gian chăm đứa bé, để tôi chăm! Tôi còn chưa c/h/ế/t, đâu có đạo lý ba chồng dạy dỗ con của con trai?”
Tô Bối nghe thấy thế không nói chuyện.
Lâm Quyên thấy Tô Bối không để ý tới mình, đang định tức giận, thì thấy Văn Quốc Đống dọc theo bờ hồ chạy chậm tới.
“Lâm Quyên... Nếu cô không muốn sống yên ổn, thì tiếp tục về biệt viện đi.”
Tô Bối cúi đầu, không nhìn Văn Quốc Đống.
“Văn Quốc Đống... Chỉ cần một ngày tôi không c/h/ế/t, tôi vẫn là Văn phu nhân...”
Lâm Quyên nhìn Văn Quốc Đống, trong lòng lạnh lẽo:
“Tôi biết anh nuôi tình nhân ở bên ngoài, nhưng như vậy thì sao... Người phụ nữ chỉ có thể là chuột không lộ ra ngoài sáng, bị anh giấu dưới nền đất...”
Vẻ mặt Văn Quốc Đống lạnh lẽo nhìn bà ta:
“Lâm Quyên...”
Lâm Quyên không để tâm tới lời cảnh cáo của ông:
“Tôi có Văn Lê, Văn Lê cũng có con... Người phụ nữ kia có thể sinh con cho anh sao? Anh dám để cô ta sinh con cho anh sao?”
“Diệp Liệt Thanh nuôi phụ nữ ở bên ngoài mấy năm, ông ta cũng không dám để người phụ nữ kia sinh con, anh dám sao? Anh dám vứt bỏ mọi thứ hiện giờ, để người phụ nữ kia sinh con cho anh ư, anh mà làm được tôi sẽ xem trọng Văn Quốc Đống anh...”
Tô Bối nghe Lâm Quyên nói, trong lúc nhất thời hiểu rõ, Văn Lê ngốc là di truyền từ ai.
“Cô ít phát điên gây sự, thì mọi thứ sẽ tốt hơn.”
Tô Bối không để lộ dấu vết trừng mắt với Văn Quốc Đống một cái, đi theo Lâm Quyên ra cửa.
Trong lòng Văn Quốc Đống nghẹn một hơi, Tô Bối còn chưa đi xa lập tức gửi tin nhắn cho Văn Quốc Đống.
[Chưa ăn no, buổi tối muốn ăn mì hải sản chồng làm.]
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn bóng dáng Tô Bối, gương mặt âm trầm đi ra ngoài gọi điện thoại.
Trở về phòng thay bộ đồ thể dục, theo sát ra cửa.
Khu biệt thự này không phú thì quý, xanh hóa ở tiểu khu làm rất tốt, đặc biệt thích hợp tản bộ, rèn luyện sau khi ǎn.
Tô Bối và Lâm Quyên dọc đường đi gặp không ít người quen, nếu là lúc trước Lâm Quyên nhiều nhất chào hỏi đơn giản rồi đi, bây giờ thì có thể tâm bình khí hòa giới thiệu Tô Bối với mọi người.
Tô Bối sửng sốt mấy giây đối với hành động của Lâm Quyên, cũng đi theo hàn huyên mấy câu.
Dọc theo đường đi, Lâm Quyên chưa từng chủ động mở miệng nói chuyện, Tô Bối cũng không rõ rốt cuộc Lâm Quyên muốn làm gì, chỉ có thể đi theo bà ta.
Đi một đoạn, ứng phó một đoạn, Tô Bối bắt đầu thấy hơi mệt.
Lâm Quyên liếc mắt nhìn Tô Bối:
“Bên hồ có đình hóng mát, đến đó ngồi đi.”
Tô Bối đánh giá bốn phía:
“Vâng.”
Đình hóng gió, Lâm Quyên nhìn mặt hồ tới thất thần, Tô Bối liếc thấy Văn Quốc Đống cũng đang ở cách đó không ха.
Văn Quốc Đống đứng ở chỗ rừng cây phía xa, quơ di động với Tô Bối.
Tô Bối cúi đầu nhìn di động.
[Cách xa bà ta một chút, chú ý an toàn.]
Tô Bối nhìn Lâm Quyên đang phát ngốc, thở dài.
[Đã biết.]
Một lúc lâu sau, mới nghe Lâm Quyên mở miệng:
“Tô Bối, đừng cho rằng hôm nay tôi làm những chuyện này, thì tỏ vẻ tôi tiếp nhận cô. Tôi không thích cô, trước đây không thích sau này cũng không thích.”
Tô Bối ngẩn người:
“Dạ?”
“Cô hủy hoại Văn Lê... Cũng hủy hoại tôi...”
Lâm Quyên nhìn mặt hồ, lạnh lùng nói:
“Tôi ở Văn gia hơn hai mươi năm, chỉ có mình Văn Lê là con, nó là cháu trưởng của Văn gia... Tôi bỏ bao nhiêu tâm huyết và kỳ vọng trên người nó, nhưng mà vì cô xuất hiện... Toàn bộ đều không còn.”
“Tôi ký thác mọi thứ trên người Văn Lê... Thân phận của nó muốn thiên kim nhà trâm anh thế phiệt nào mà chẳng được? Nhưng nó lại coi trọng cô... Cô nói xem sao tôi có thể thích cô...”
“Muốn thân phận không có thân phận... Muốn bối cảnh không có bối cảnh... Sau này cô giúp được cho Văn Lê cái gì?”
“Nói không chừng, tương lai Văn Lê còn bị đám bà con nghèo của cô ở vùng nông thôn quấn lấy... Trong lòng đám phụ nữ trèo cao như các cô nghĩ cái gì, tôi còn không biết ư...”
“Nhưng mà bây giờ cô đã mang thai, trong bụng có bảo bối của Văn gia, ba chồng cô mới thay đổi thái độ với cô... Nếu cô không mang thai...”
Lâm Quyên lạnh lùng liếc bụng Tô Bối:
“Cẩn thận sinh đứa bé này ra, nó là chắt trai đầu tiên của Văn gia, tôi sẽ tự mình dạy dỗ nó.
Tô Bối cúi đầu, nghe Lâm Quyên nói như vậy, nghĩ tới mấy thứ trong USB, trong mắt hiện lên chút lạnh lẽo.
“Mẹ… Ba nói, đứa nhỏ này sinh ra ông ấy tự mình dạy dỗ...”
Nghe thấy thế, biểu cảm trên mặt Lâm Quyên thay đổi:
“Ông ta tự mình nói?”
Vẻ mặt Tô Bối vô tội gật đầu.
“Ba nói... Sợ con và Văn Lê không dạy được đứa bé...”
Gương mặt Lâm Quyên âm trầm:
“Văn Quốc Đống... Ông ta cảm thấy tôi không dạy tốt được Văn Lê sao? Mấy năm nay ông ta chẳng quan tâm hai mẹ con tôi, bây giờ ông ta còn ghét bỏ Văn Lê của tôi?”
Sau khi nói xong, Lâm Quyên trừng mắt với Tô Bối:
“Thành thật sinh đứa bé ra, cô bận rộn không có thời gian chăm đứa bé, để tôi chăm! Tôi còn chưa c/h/ế/t, đâu có đạo lý ba chồng dạy dỗ con của con trai?”
Tô Bối nghe thấy thế không nói chuyện.
Lâm Quyên thấy Tô Bối không để ý tới mình, đang định tức giận, thì thấy Văn Quốc Đống dọc theo bờ hồ chạy chậm tới.
“Lâm Quyên... Nếu cô không muốn sống yên ổn, thì tiếp tục về biệt viện đi.”
Tô Bối cúi đầu, không nhìn Văn Quốc Đống.
“Văn Quốc Đống... Chỉ cần một ngày tôi không c/h/ế/t, tôi vẫn là Văn phu nhân...”
Lâm Quyên nhìn Văn Quốc Đống, trong lòng lạnh lẽo:
“Tôi biết anh nuôi tình nhân ở bên ngoài, nhưng như vậy thì sao... Người phụ nữ chỉ có thể là chuột không lộ ra ngoài sáng, bị anh giấu dưới nền đất...”
Vẻ mặt Văn Quốc Đống lạnh lẽo nhìn bà ta:
“Lâm Quyên...”
Lâm Quyên không để tâm tới lời cảnh cáo của ông:
“Tôi có Văn Lê, Văn Lê cũng có con... Người phụ nữ kia có thể sinh con cho anh sao? Anh dám để cô ta sinh con cho anh sao?”
“Diệp Liệt Thanh nuôi phụ nữ ở bên ngoài mấy năm, ông ta cũng không dám để người phụ nữ kia sinh con, anh dám sao? Anh dám vứt bỏ mọi thứ hiện giờ, để người phụ nữ kia sinh con cho anh ư, anh mà làm được tôi sẽ xem trọng Văn Quốc Đống anh...”
Tô Bối nghe Lâm Quyên nói, trong lúc nhất thời hiểu rõ, Văn Lê ngốc là di truyền từ ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.