Chương 127
Đông Trúc
30/09/2024
Tô Bối lắc đầu, làm nũng:
“Muốn chồng hôn... Ôm một cái...”
Văn Quốc Đống nhìn gương mặt tái nhợt của Tô Bối, hôn lên đôi môi không có huyết sắc của cô.
Một lúc sau, Tô Bối cảm thấy mình sắp không thở nổi, đánh Văn Quốc Đống.
“Chồng... Chồng ơi...”
Văn Quốc Đống cắn lên môi Tô Bối một cái, mãi đến khi trong miệng đầy mùi máu tươi mới buông Tô Bối ra.
Tô Bối nhíu mày nhìn tơ máu trong mắt Văn Quốc Đống, yếu ớt gọi:
“Chồng…”
Văn Quốc Đống cụp mắt, hôn lên trán Tô Bối:
“Con trai tên là Văn Ngọc...”
Tô Bối nhìn đứa bé nhăn nheo trong giường em bé:
“Văn Ngọc?”
"Ừ."
Lúc trước cô đã bảo Văn Quốc Đống chọn tên cho đứa bé, Văn Quốc Đống vẫn chưa lựa chọn.
Mà bây giờ, Văn Lê, Văn Ngọc… Ngọc là trân bảo…
Cái tên này, đủ chứng minh địa vị của đứa nhỏ này trong lòng Văn Quốc Đống.
Tô Bối vừa mới sinh xong, cả người còn rất yếu, nhìn đứa bé bình an trong giường em bé, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Đây vốn là đánh cược rất mạo hiểm.
Đứa bé mới sinh ra, đỏ rực, da nhăn nheo.
Hiện giờ còn chưa nhìn ra dáng vẻ ngũ quan giống ai.
Tô Bối lắc lư tay hai người đang nắm chặt, nhỏ giọng nói: “Ba... Ba thích con gái.”
Văn Quốc Đống thản nhiên nhìn Tô Bối một cái: “Đời này Văn Tuyết sẽ không xuất hiện trước mặt em.”
Cơ thể Tô Bối cứng đờ một lát:
“Ừm…”
“Văn Ngọc không chỉ là con của em, nó cũng là con của anh...”
Sau khi nói xong, tay Văn Quốc Đống nắm tay Tô Bối chặt hơn:
“Không có lần tiếp theo.”
Tô Bối cắn môi, buông lỏng tay Văn Quốc Đống ra:
“Ba”
Tay Văn Quốc Đống vẫn nắm chặt:
“Bối Nhi, chỉ có lần này...”
“Nếu có lần tiếp theo thì đừng nghĩ anh tha cho em...”
Nghe thấy thế sắc mặt Tô Bối thay đổi, dùng sức hất tay, nhưng hất nhiều lần đều không hất ra được:
“Vậy ngài ném tôi đi... Dù sao bây giờ con trai đã tới tay... Coi con trai như cháu nội nuôi, thuận tiện bỏ mẹ lấy con cũng hợp với ý của vợ ngài!”
Nghe thấy thế, sắc mặt Văn Quốc Đống thay đổi:
“Em lặp lại những lời vừa mới nói một lần nữa đi?”
“Chẳng lẽ không phải? Lâm Quyên không thích tôi, cảm thấy con trai bà ta chỉ có thể xứng đôi với thiên kim quyền quý! Là tôi chậm trễ con trai hai người! Khi tôi mang thai ba bốn tháng, dụng tâm hiểm ác bắt tôi uống canh... Muốn một ngày ba bữa... Muốn nuôi tôi thành heo!”
“Anh cảm thấy là vì cái gì? Thực sự tốt bụng muốn tốt cho con trai anh sao? Bà ta là xem nhiều phim cung đấu, dùng loại phương pháp này... Muốn con trai bảo bối của bà ta chán ghét tôi ghê tởm tôi, sau đó ly hôn với tôi! Lúc trước Văn Lê coi trọng tôi không phải vì thân phận cô gái nông thôn và gương mặt này của tôi!”
Nói đến đây, Tô Bối lạnh lùng nhìn Văn Quốc Đống:
“Ba... Lúc trước ba lên giường của con, không phải cũng vì con dâu nhiều nước sao? Vợ chồng kết tóc hai mươi năm, trên giường đã sớm ngấy, đâu có cắm sướng như con dâu dâm đãng? Có thể khiến ba thoải mái đấy sao?”
Mỗi khi Tô Bối nói một câu, sắc mặt Văn Quốc Đống sẽ âm trầm hơn một chút, mãi đến cuối cùng sắc mặt hoàn toàn đen lại.
“Bối Nhi...”
Không để ý lệ khí trong giọng nói của Văn Quốc Đống, Tô Bối nhìn đứa bé đang ngủ, trong lòng hạ quyết tâm:
“Em nói sai sao? Lúc trước muốn giao dịch tiền - sắc với con dâu mình không phải là cục trưởng Văn ngài sao? Khi một tay giao tiền một tay giao người cục trưởng Văn đã quên à?”
Văn Quốc Đống quá lý trí, loại đàn ông như vậy cô không khống chế được.
Không thành công thì xả thân.
Cô chính là muốn bức Văn Quốc Đống tự mình nói ba chữ kia, cho dù không nói ba chữ đó…
Thì cô cũng muốn biết trong lòng Văn Quốc Đống đang tính toán cái gì.
Cô chính là muốn xé từng tầng mặt nạ trên người Văn Quốc Đống, chính là muốn kéo ông từ cao cao tại thượng xuống mặt đất.
Đối với cô mà nói, hiện giờ tra tấn Lâm Quyên, trả thù Văn Lê đã không kích nổi ý chí chiến đấu của cô, Văn Quốc Đống mới là đối thủ chân chính của cô.
Tô Bối cố chấp vạch trần chuyện quá khứ, Văn Quốc Đống nhắm mắt để che đi bạo ngược trong đôi mắt.
“Em muốn cái gì…”
Đôi mắt Tô Bối thâm trầm:
“Em muốn ly hôn với Văn Lê.”
Văn Quốc Đống bất ngờ mở mắt ra, không chút suy nghĩ trực tiếp từ chối:
“Không được.”
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống, lạnh lùng nói:
“Con của em không có khả năng có người ba hút ma túy lại còn là dân cờ bạc!”
“Ba của Văn Ngọc chỉ có thể là anh!”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống lại bổ sung:
“Khi nó sinh ra ba trên giấy khai sinh cũng chỉ có thể là tên anh.”
Nghe thấy thế, Tô Bối hít sâu một hơi: “Văn Quốc Đống, anh điên rồi sao?”
Hiện giờ cô là vợ pháp luật của Văn Lê, sao Văn Quốc Đống dám…
Văn Quốc Đống không để ý tới Tô Bối khiếp sợ, lặp lại lần nữa:
“Văn Ngọc chỉ có thể là con trai của Văn Quốc Đống anh.”
Chỉ một câu ngắn ngủi, tỏ rõ thái độ của Văn Quốc Đống.
Tô Bối nói thẳng:
“Nó là con trai của anh, vậy em là cái gì?”
Hiện giờ vấn đề này rất giống hương vị bức vua thoái vị.
Đôi mắt thâm thúy của Văn Quốc Đống khẽ xao động, yết hầu nhúc nhích dời mắt đi.
“Cho anh chút thời gian...”
Tô Bối hất tay Văn Quốc Đống ra:
“Không cần phải…”
“Muốn chồng hôn... Ôm một cái...”
Văn Quốc Đống nhìn gương mặt tái nhợt của Tô Bối, hôn lên đôi môi không có huyết sắc của cô.
Một lúc sau, Tô Bối cảm thấy mình sắp không thở nổi, đánh Văn Quốc Đống.
“Chồng... Chồng ơi...”
Văn Quốc Đống cắn lên môi Tô Bối một cái, mãi đến khi trong miệng đầy mùi máu tươi mới buông Tô Bối ra.
Tô Bối nhíu mày nhìn tơ máu trong mắt Văn Quốc Đống, yếu ớt gọi:
“Chồng…”
Văn Quốc Đống cụp mắt, hôn lên trán Tô Bối:
“Con trai tên là Văn Ngọc...”
Tô Bối nhìn đứa bé nhăn nheo trong giường em bé:
“Văn Ngọc?”
"Ừ."
Lúc trước cô đã bảo Văn Quốc Đống chọn tên cho đứa bé, Văn Quốc Đống vẫn chưa lựa chọn.
Mà bây giờ, Văn Lê, Văn Ngọc… Ngọc là trân bảo…
Cái tên này, đủ chứng minh địa vị của đứa nhỏ này trong lòng Văn Quốc Đống.
Tô Bối vừa mới sinh xong, cả người còn rất yếu, nhìn đứa bé bình an trong giường em bé, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Đây vốn là đánh cược rất mạo hiểm.
Đứa bé mới sinh ra, đỏ rực, da nhăn nheo.
Hiện giờ còn chưa nhìn ra dáng vẻ ngũ quan giống ai.
Tô Bối lắc lư tay hai người đang nắm chặt, nhỏ giọng nói: “Ba... Ba thích con gái.”
Văn Quốc Đống thản nhiên nhìn Tô Bối một cái: “Đời này Văn Tuyết sẽ không xuất hiện trước mặt em.”
Cơ thể Tô Bối cứng đờ một lát:
“Ừm…”
“Văn Ngọc không chỉ là con của em, nó cũng là con của anh...”
Sau khi nói xong, tay Văn Quốc Đống nắm tay Tô Bối chặt hơn:
“Không có lần tiếp theo.”
Tô Bối cắn môi, buông lỏng tay Văn Quốc Đống ra:
“Ba”
Tay Văn Quốc Đống vẫn nắm chặt:
“Bối Nhi, chỉ có lần này...”
“Nếu có lần tiếp theo thì đừng nghĩ anh tha cho em...”
Nghe thấy thế sắc mặt Tô Bối thay đổi, dùng sức hất tay, nhưng hất nhiều lần đều không hất ra được:
“Vậy ngài ném tôi đi... Dù sao bây giờ con trai đã tới tay... Coi con trai như cháu nội nuôi, thuận tiện bỏ mẹ lấy con cũng hợp với ý của vợ ngài!”
Nghe thấy thế, sắc mặt Văn Quốc Đống thay đổi:
“Em lặp lại những lời vừa mới nói một lần nữa đi?”
“Chẳng lẽ không phải? Lâm Quyên không thích tôi, cảm thấy con trai bà ta chỉ có thể xứng đôi với thiên kim quyền quý! Là tôi chậm trễ con trai hai người! Khi tôi mang thai ba bốn tháng, dụng tâm hiểm ác bắt tôi uống canh... Muốn một ngày ba bữa... Muốn nuôi tôi thành heo!”
“Anh cảm thấy là vì cái gì? Thực sự tốt bụng muốn tốt cho con trai anh sao? Bà ta là xem nhiều phim cung đấu, dùng loại phương pháp này... Muốn con trai bảo bối của bà ta chán ghét tôi ghê tởm tôi, sau đó ly hôn với tôi! Lúc trước Văn Lê coi trọng tôi không phải vì thân phận cô gái nông thôn và gương mặt này của tôi!”
Nói đến đây, Tô Bối lạnh lùng nhìn Văn Quốc Đống:
“Ba... Lúc trước ba lên giường của con, không phải cũng vì con dâu nhiều nước sao? Vợ chồng kết tóc hai mươi năm, trên giường đã sớm ngấy, đâu có cắm sướng như con dâu dâm đãng? Có thể khiến ba thoải mái đấy sao?”
Mỗi khi Tô Bối nói một câu, sắc mặt Văn Quốc Đống sẽ âm trầm hơn một chút, mãi đến cuối cùng sắc mặt hoàn toàn đen lại.
“Bối Nhi...”
Không để ý lệ khí trong giọng nói của Văn Quốc Đống, Tô Bối nhìn đứa bé đang ngủ, trong lòng hạ quyết tâm:
“Em nói sai sao? Lúc trước muốn giao dịch tiền - sắc với con dâu mình không phải là cục trưởng Văn ngài sao? Khi một tay giao tiền một tay giao người cục trưởng Văn đã quên à?”
Văn Quốc Đống quá lý trí, loại đàn ông như vậy cô không khống chế được.
Không thành công thì xả thân.
Cô chính là muốn bức Văn Quốc Đống tự mình nói ba chữ kia, cho dù không nói ba chữ đó…
Thì cô cũng muốn biết trong lòng Văn Quốc Đống đang tính toán cái gì.
Cô chính là muốn xé từng tầng mặt nạ trên người Văn Quốc Đống, chính là muốn kéo ông từ cao cao tại thượng xuống mặt đất.
Đối với cô mà nói, hiện giờ tra tấn Lâm Quyên, trả thù Văn Lê đã không kích nổi ý chí chiến đấu của cô, Văn Quốc Đống mới là đối thủ chân chính của cô.
Tô Bối cố chấp vạch trần chuyện quá khứ, Văn Quốc Đống nhắm mắt để che đi bạo ngược trong đôi mắt.
“Em muốn cái gì…”
Đôi mắt Tô Bối thâm trầm:
“Em muốn ly hôn với Văn Lê.”
Văn Quốc Đống bất ngờ mở mắt ra, không chút suy nghĩ trực tiếp từ chối:
“Không được.”
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống, lạnh lùng nói:
“Con của em không có khả năng có người ba hút ma túy lại còn là dân cờ bạc!”
“Ba của Văn Ngọc chỉ có thể là anh!”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống lại bổ sung:
“Khi nó sinh ra ba trên giấy khai sinh cũng chỉ có thể là tên anh.”
Nghe thấy thế, Tô Bối hít sâu một hơi: “Văn Quốc Đống, anh điên rồi sao?”
Hiện giờ cô là vợ pháp luật của Văn Lê, sao Văn Quốc Đống dám…
Văn Quốc Đống không để ý tới Tô Bối khiếp sợ, lặp lại lần nữa:
“Văn Ngọc chỉ có thể là con trai của Văn Quốc Đống anh.”
Chỉ một câu ngắn ngủi, tỏ rõ thái độ của Văn Quốc Đống.
Tô Bối nói thẳng:
“Nó là con trai của anh, vậy em là cái gì?”
Hiện giờ vấn đề này rất giống hương vị bức vua thoái vị.
Đôi mắt thâm thúy của Văn Quốc Đống khẽ xao động, yết hầu nhúc nhích dời mắt đi.
“Cho anh chút thời gian...”
Tô Bối hất tay Văn Quốc Đống ra:
“Không cần phải…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.