Chương 134
Đông Trúc
30/09/2024
Mấy chữ ngắn ngủi... Vậy mà là hình ảnh thu nhỏ hai mươi năm qua của bà ta.
“Ở trong lòng anh... Lâm gia chúng tôi... Là người như vậy sao?”
Văn Quốc Đống chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc chân thật của mình trước mặt Lâm Quyên, nhưng lần này Lâm Quyên tự cho là thông minh hoàn toàn diệt sạch chút nhẫn nại cuối cùng của ông.
“Lâm Quyên, cô có thể ngồi vững vị trí Văn phu nhân hai mươi năm qua không phải vì cô thông minh cỡ nào...”
Trái lại là vì cô đủ ngu.
Lúc trước Lâm Quyên ngu, nhưng còn trong phạm vi khống chế của ông, nhưng không ngờ tới bây giờ Lâm Quyên cũng sẽ ngu đến mức độ này.
“Văn Lê không hổ là con cô sinh ra... Văn gia nuôi nó nhiều năm như vậy, chỉ biết học theo cô ăn cây táo, rào cây sung.”
Hai mẹ con ngu y như nhau…
Cho dù Văn Lê có gen của ông, cũng không cứu được ích kỷ và ngu ngốc của anh ta.
“Văn Quốc Đống!”
Nghe đến đây, cảm xúc của Lâm Quyên hoàn toàn suy sụp:
“Vì sao Văn Lê lại rơi xuống nông nỗi ngày hôm nay còn không phải tại anh! Mấy năm nay anh chẳng quan tâm thằng bé, chưa từng quản nó... Từ nhỏ cho dù thành tích của nó tốt hay kém... Anh chưa bao giờ quan tâm, cho dù phẩm hạnh của nó thế nào anh cũng chưa bao giờ hỏi.”
Văn Quốc Đống hờ hững nghe Lâm Quyên khóc, liếc mắt nhìn tờ giấy trên đất:
“Cô cho rằng... Hôm nay tôi tới đây... Là sợ mấy tờ giấy này của cô sao?”
“Không... Tôi sợ là con người cô... Sợ cô rốt cuộc có thể ngu cỡ nào!”
Nghe thấy thế, tiếng khóc của Lâm Quyên to hơn nữa:
“Không phải tôi... Không phải tôi... Là Văn Tuyết...”
“Bà ta mời người điều tra Diệp Liệt Thanh ngoại tình... Đối phương tra được những thứ này từ chỗ Diệp Liệt Thanh...”
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm ra khỏi phòng ngủ, xoay người vào phòng làm việc gọi điện cho Diệp Liệt Thanh.
Hắn ngồi vào vị trí hiện giờ, trên tay đương nhiên không thể sạch sẽ…
Diệp Liệt Thanh cũng như vậy…
Còn bọn họ cho Văn Lê tiền, ở giữa qua tay vô số lần.
Như vậy cho dù sau này có người điều tra ra, tay bọn họ cũng sạch sẽ…
Ngón tay của Văn Quốc Đống nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, một lúc sau mới cười khẽ:
“Cánh cứng... Muốn tự mình bay..."
Ông không tin với đầu óc và thủ đoạn của Văn Tuyết, có thể tra ra được mấy thứ kia.
Nội gián duy nhất, chỉ còn lại là “người nhận tiền”.
Mùa đông tháng mười hai.
Tô Bối nằm trên giường, vẫn luôn đợi Văn Quốc Đống trở về làm ấm giường.
Nhưng đợi lâu không thấy người, đang chuẩn bị gọi điện cho Văn Quốc Đống, thì thấy ông chui từ cửa ngầm ra.
“Lạnh muốn c/h/ế/t! Sao hôm nay tới muộn như vậy?”
Văn Quốc Đống tiến lên kéo cô vào trong lòng:
“Tiệc sinh nhật… Cứ nghe theo Lâm Quyên sắp xếp, ở nhà đợi anh...”
Khóe mắt Tô Bối giật giật:
“Lý do…”
Một tay của Văn Quốc Đống cởi quần áo trên người mình, một tay không thành thật lượn lờ chỗ eo Tô Bối:
“Mục đích của anh và Lâm Quyên giống nhau... Không hi vọng em xuất hiện trước mặt mọi người...”
Nghe thấy thế, Tô Bối bất ngờ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng Văn Quốc Đống:
“Hửm?”
“Còn chưa phải lúc...”
Đây là lần đầu tiên Văn Quốc Đống hứa hẹn với Tô Bối, hiện giờ còn chưa phải lúc.
Vậy sẽ có một ngày, là tới lúc.
Tuy Tô Bối đã hiểu dụng ý của Văn Quốc Đống, nhưng cô không muốn buông tha cho Văn Quốc Đống như vậy.
“Tiệc sinh nhật của Văn tiên sinh, chỉ có Văn phu nhân mới có tư cách đi... Tình nhân không thể để lộ ra ánh sáng như em không xứng...”
Văn Quốc Đống cởi quần áo, trực tiếp chui vào trong chăn cười nói:
“Bây giờ trên giường Văn phu nhân không có Văn tiên sinh nhà em, Văn tiên sinh ở trên giường của mẹ con trai mình.”
“Ồ... Mẹ con trai cả của anh cũng là mẹ con trai...”
Tô Bối chui vào trong lòng Văn Quốc Đống, nhỏ giọng nói thầm.
Văn Quốc Đống theo tư thế của Tô Bối, đôi tay đẩy váy chỗ đầu v* của Tô Bối:
“Cứ muốn ăn loại dấm này sao?”
“Vì sao em không thể ăn loại dấm này?”
“Có thể có thể có thể…”
Giọng nói của Văn Quốc Đống dần khàn hơn, tay ở trên đầu v* cũng bắt đầu không thành thật đi xuống:
“Ở cữ xong... Bây giờ có thể.”
“Không được.”
Tô Bối ấn tay đang thăm dò phía dưới của Văn Quốc Đống:
“Em còn đang ghen.”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống vùi đầu vào ngực của Tô Bối cắn mạnh:
“Anh đã nghẹn hơn nửa năm...”
“Ai nói? Khi mang thai còn chưa làm sao?”
“Không giống nhau...”
Văn Quốc Đống xoay người đè Tô Bối dưới người, dùng gậy th*t chọc vào bụng Tô Bối:
“Khi em mang thai không dám cắm quá mạnh...”
“Bác sĩ nói, bây giờ em còn đang trong thời gian dưỡng bệnh...”
Tô Bối hôn lên khóe mắt của Văn Quốc Đống, nhẹ giọng dỗ:
“Lại đợi thêm mấy ngày... Ừm…”
“Vậy em nói xem mấy ngày?”
Đôi mắt Tô Bối khẽ đảo:
“Ừm... Hai tuần nhé?”
“Không được!”
Văn Quốc Đống nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với người phụ nữ dưới người:
“Nửa tháng... Em muốn anh nghẹn c/h/ế/t ư?”
“Em mặc kệ, ít nhất một tuần!”
Tô Bối vươn tay chọc cơ bắp trên ngực Văn Quốc Đống:
“Một tuần sau em muốn nghiệm hàng.”
“Ừm..."
Văn Quốc Đống vén váy Tô Bối lên, để gậy th*t nóng bỏng dán sát vào hoa huy*t qua lớp quần lót:
“Hàng của ông đây có lần nào không được?”
“Ở trong lòng anh... Lâm gia chúng tôi... Là người như vậy sao?”
Văn Quốc Đống chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc chân thật của mình trước mặt Lâm Quyên, nhưng lần này Lâm Quyên tự cho là thông minh hoàn toàn diệt sạch chút nhẫn nại cuối cùng của ông.
“Lâm Quyên, cô có thể ngồi vững vị trí Văn phu nhân hai mươi năm qua không phải vì cô thông minh cỡ nào...”
Trái lại là vì cô đủ ngu.
Lúc trước Lâm Quyên ngu, nhưng còn trong phạm vi khống chế của ông, nhưng không ngờ tới bây giờ Lâm Quyên cũng sẽ ngu đến mức độ này.
“Văn Lê không hổ là con cô sinh ra... Văn gia nuôi nó nhiều năm như vậy, chỉ biết học theo cô ăn cây táo, rào cây sung.”
Hai mẹ con ngu y như nhau…
Cho dù Văn Lê có gen của ông, cũng không cứu được ích kỷ và ngu ngốc của anh ta.
“Văn Quốc Đống!”
Nghe đến đây, cảm xúc của Lâm Quyên hoàn toàn suy sụp:
“Vì sao Văn Lê lại rơi xuống nông nỗi ngày hôm nay còn không phải tại anh! Mấy năm nay anh chẳng quan tâm thằng bé, chưa từng quản nó... Từ nhỏ cho dù thành tích của nó tốt hay kém... Anh chưa bao giờ quan tâm, cho dù phẩm hạnh của nó thế nào anh cũng chưa bao giờ hỏi.”
Văn Quốc Đống hờ hững nghe Lâm Quyên khóc, liếc mắt nhìn tờ giấy trên đất:
“Cô cho rằng... Hôm nay tôi tới đây... Là sợ mấy tờ giấy này của cô sao?”
“Không... Tôi sợ là con người cô... Sợ cô rốt cuộc có thể ngu cỡ nào!”
Nghe thấy thế, tiếng khóc của Lâm Quyên to hơn nữa:
“Không phải tôi... Không phải tôi... Là Văn Tuyết...”
“Bà ta mời người điều tra Diệp Liệt Thanh ngoại tình... Đối phương tra được những thứ này từ chỗ Diệp Liệt Thanh...”
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm ra khỏi phòng ngủ, xoay người vào phòng làm việc gọi điện cho Diệp Liệt Thanh.
Hắn ngồi vào vị trí hiện giờ, trên tay đương nhiên không thể sạch sẽ…
Diệp Liệt Thanh cũng như vậy…
Còn bọn họ cho Văn Lê tiền, ở giữa qua tay vô số lần.
Như vậy cho dù sau này có người điều tra ra, tay bọn họ cũng sạch sẽ…
Ngón tay của Văn Quốc Đống nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, một lúc sau mới cười khẽ:
“Cánh cứng... Muốn tự mình bay..."
Ông không tin với đầu óc và thủ đoạn của Văn Tuyết, có thể tra ra được mấy thứ kia.
Nội gián duy nhất, chỉ còn lại là “người nhận tiền”.
Mùa đông tháng mười hai.
Tô Bối nằm trên giường, vẫn luôn đợi Văn Quốc Đống trở về làm ấm giường.
Nhưng đợi lâu không thấy người, đang chuẩn bị gọi điện cho Văn Quốc Đống, thì thấy ông chui từ cửa ngầm ra.
“Lạnh muốn c/h/ế/t! Sao hôm nay tới muộn như vậy?”
Văn Quốc Đống tiến lên kéo cô vào trong lòng:
“Tiệc sinh nhật… Cứ nghe theo Lâm Quyên sắp xếp, ở nhà đợi anh...”
Khóe mắt Tô Bối giật giật:
“Lý do…”
Một tay của Văn Quốc Đống cởi quần áo trên người mình, một tay không thành thật lượn lờ chỗ eo Tô Bối:
“Mục đích của anh và Lâm Quyên giống nhau... Không hi vọng em xuất hiện trước mặt mọi người...”
Nghe thấy thế, Tô Bối bất ngờ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng Văn Quốc Đống:
“Hửm?”
“Còn chưa phải lúc...”
Đây là lần đầu tiên Văn Quốc Đống hứa hẹn với Tô Bối, hiện giờ còn chưa phải lúc.
Vậy sẽ có một ngày, là tới lúc.
Tuy Tô Bối đã hiểu dụng ý của Văn Quốc Đống, nhưng cô không muốn buông tha cho Văn Quốc Đống như vậy.
“Tiệc sinh nhật của Văn tiên sinh, chỉ có Văn phu nhân mới có tư cách đi... Tình nhân không thể để lộ ra ánh sáng như em không xứng...”
Văn Quốc Đống cởi quần áo, trực tiếp chui vào trong chăn cười nói:
“Bây giờ trên giường Văn phu nhân không có Văn tiên sinh nhà em, Văn tiên sinh ở trên giường của mẹ con trai mình.”
“Ồ... Mẹ con trai cả của anh cũng là mẹ con trai...”
Tô Bối chui vào trong lòng Văn Quốc Đống, nhỏ giọng nói thầm.
Văn Quốc Đống theo tư thế của Tô Bối, đôi tay đẩy váy chỗ đầu v* của Tô Bối:
“Cứ muốn ăn loại dấm này sao?”
“Vì sao em không thể ăn loại dấm này?”
“Có thể có thể có thể…”
Giọng nói của Văn Quốc Đống dần khàn hơn, tay ở trên đầu v* cũng bắt đầu không thành thật đi xuống:
“Ở cữ xong... Bây giờ có thể.”
“Không được.”
Tô Bối ấn tay đang thăm dò phía dưới của Văn Quốc Đống:
“Em còn đang ghen.”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống vùi đầu vào ngực của Tô Bối cắn mạnh:
“Anh đã nghẹn hơn nửa năm...”
“Ai nói? Khi mang thai còn chưa làm sao?”
“Không giống nhau...”
Văn Quốc Đống xoay người đè Tô Bối dưới người, dùng gậy th*t chọc vào bụng Tô Bối:
“Khi em mang thai không dám cắm quá mạnh...”
“Bác sĩ nói, bây giờ em còn đang trong thời gian dưỡng bệnh...”
Tô Bối hôn lên khóe mắt của Văn Quốc Đống, nhẹ giọng dỗ:
“Lại đợi thêm mấy ngày... Ừm…”
“Vậy em nói xem mấy ngày?”
Đôi mắt Tô Bối khẽ đảo:
“Ừm... Hai tuần nhé?”
“Không được!”
Văn Quốc Đống nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với người phụ nữ dưới người:
“Nửa tháng... Em muốn anh nghẹn c/h/ế/t ư?”
“Em mặc kệ, ít nhất một tuần!”
Tô Bối vươn tay chọc cơ bắp trên ngực Văn Quốc Đống:
“Một tuần sau em muốn nghiệm hàng.”
“Ừm..."
Văn Quốc Đống vén váy Tô Bối lên, để gậy th*t nóng bỏng dán sát vào hoa huy*t qua lớp quần lót:
“Hàng của ông đây có lần nào không được?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.