Chương 142
Đông Trúc
30/09/2024
Vừa dứt lời, Liễu Nhứ xoa cổ tay, lại tát một cái. “Không cần...”
Sau khi nói xong, Liễu Nhứ xoay người Muốn ra khỏi cửa.
Diệp Liệt Thanh thấy thế, trực tiếp nghiêng người chắn cửa.
Liễu Nhứ không thèm ngước lên một cái: “Tránh ra.’’
“Em sẽ chịu trách nhiệm với Tiểu Uyển.”
Diệp Liệt Thanh lại lặp lại những lời này một lần nữa.
Khóe miệng Liễu Nhứ nhếch lên nụ cười mỉa, xoay người đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.
Bà ta không chút khách sáo nói thẳng: “Cậu chịu trách nhiệm? Cậu chịu trách nhiệm kiểu gì? Lấy cái gì chịu trách nhiệm?”
Diệp Liệt Thanh che mặt quy củ ngồi xuống đối diện Liễu Nhứ: “Nửa năm trước em đã chuẩn bị chuyện ly hôn…Em..."
“Ồ....” Liễu Nhứ không đợi ông ta nói hết câu, lập tức cười mỉa nói: “Diệp Liệt Thanh... Cậu lớn hơn con bé hai chục tuổi, cậu muốn cưới con bé sao?”
Sắc mặt Diệp Liệt Thanh thay đổi, nghiêm túc gật đầu: “Em muốn cưới.”
Nghe thấy thế, vẻ mặt Liễu Nhứ không chút biểu cảm nhìn Diệp Liệt Thanh:
“Tính tình con gái của tôi, cậu không hiểu nhưng tôi hiểu... Cho nên tôi chưa từng hỏi nguyên nhân hai người ở bên nhau.”
“Diệp Liệt Thanh... Tuổi này, tất cả chúng ta không cần phải giả vờ hồ đồ làm gì, hôm nay nếu là lão nam nhân khác đứng ở đây, có lẽ tôi sẽ không phản đối…Nhưng cậu, Diệp Liệt Thanh... Không được!”
Giọng nói vừa dứt, sắc mặt Diệp Liệt Thanh lập tức âm trầm: “Em đối với Tiểu Uyển.”
“Năm sau Tiểu Uyển sẽ đính hôn, cậu chỉ là dượng con bé, tiệc đính hôn sẽ không mời cậu... Nhà chúng tôi không có giao tình lưu tới với Văn Tuyết..’’
Liễu Nhứ nói một câu như vậy rồi đứng dậy muốn đi.
Tay Diệp Liệt Thanh đột nhiên căng cứng, kìm nén lửa giận trong lòng: “Em không đồng ý.”
Liễu Nhứ không để ý tới lời Diệp Liệt Thanh nói, khi đi tới cửa mới đột nhiên mở miệng:
“Cậu muốn cưới... Không hỏi thử con bé có muốn gả hay không?”
Từ lúc vào cửa đến lúc rời đi, ngoại trừ mấy cái tát ban đầu.
Liễu Nhứ gần như không nói nặng một câu với Diệp Liệt Thanh, không có một câu quá đáng nào.
Nhưng mà một câu không nặng không nhẹ này, giống y như lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào ngực Diệp Liệt Thanh.
Văn Uyển có muốn gả không…
Con nhóc chết tiệt kia, sao muốn gả được chứ...
...
Khi Tô Bối tỉnh lại, bên cạnh đã trống không, đuôi giường đặt trang phục kết hôn kiểu Trung truyền thống.
Trên trang phục kết hôn có phượng hoàng bằng tơ vàng sinh động như thật, Tô Bối nhìn trang phục kết hôn đến ngẩn người, xung quanh phượng hoàng thêu thạch lựu.
Bộ trang phục kết hôn này…
Văn Quốc Đống vừa vào cửa, thì thấy Tô Bối nhìn trang phục kết hôn tới phát ngốc, tiến lên ôm cô vào trong lòng: “Không thích sao? Anh đặt mấy bộ... Thử xem xem?”
Nghe thấy thế, Tô Bối nâng mắt nhìn Văn Quốc Đống, không nằm ngoài dự đoán thấy được một chút dục sắc frong mắt người đàn ô ông.
Vì không để mình cả ngày đều nằm trên giường, cô quả quyết từ chối người đàn ông.
“Trang phục kết hôn... Đương nhiên phải mặc vào ngày kết hôn...”
Sau khi nói xong, Tô Bối tức giận liếc mắt nhìn người đàn ông: “Dựa theo tập tục bên bọn em, trước hôn lễ cô dâu chú rể phải tách ra ở...”
"Hửm?"
Văn Quốc Đống không có ý tốt nhìn người phụ nữ trong lòng: “Bà xã dâm đãng muốn anh làm chú rể của em như vậy ư?”
Tô Bối nghe thấy thế dời mắt: “Nếu anh muốn để Văn Lê làm... Ừm...”
Không đợi Tô Bối nói xong, bàn tay của Văn Quốc Đống véo mạnh lên bộ ngực của Tô Bối.
“Lại nhắc tới nó, lát nữa khóc cũng vô dụng thôi...”
Tô Bối trừng mắt với hắn một cái: “Tiểu Ngọc đâu...”
“Sáng sớm đã đưa trở về...” Văn Quốc Đống ôm Tô Bối cơ thể lắc lư: “Tối hôm nay chúng ta không trở về... Ở nơi này nhé?”
“Không được... Tiểu Ngọc ở nhà... Ừm...”
Tô Bối còn chưa nói xong lời từ chối, thì bị Văn Quốc Đống đè trở về giường: “Đừng mà... Em đói...”
“Chỉ một lần... Lại ăn một lần... Đổi em ăn.”
“Haiz... Lưu manh.”
“Đúng vậy... Anh là lưu manh... Anh còn là cầm thú.”
Ngoài phòng tuyết tích một tầng thật dày, hoa mai ở frong một góc đúng lúc nở.
Xong việc, Văn Quốc Đống ôm Tô Bối đến bể nước nóng ở ngoài sân.
“Cơm làm lúc trưa đã nguội... Ăn chút bánh ngọt lót dạ trước, buổi tối ông xã lại làm bữa tiệc lớn cho em.”
Tô Bối trừng mắt với Văn Quốc Đống: “Buổi tối em phải về nhà với Tiểu Ngọc...
Lại ở bên cạnh lão cầm thú Văn Quốc Đống, cô đừng mơ sống nữa.
Cả đêm như vậy, hoa huy*t phía dưới dường như thực sự bị Văn Quốc Đống thao sưng lên, đau không chịu được.
“Nếu anh còn như vậy... Sau này tự ngủ một mình đi!”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống lại gần ân cần xoa vai đấm chân cho Tô Bối: “Tối hôm qua là em quyến rũ anh trước... Sao bây giờ còn trách anh...”
"Ah..."
Đùi Tô Bối được Văn Quốc Đống xoa, xoa vừa chua xót vừa đau:
“Em quyến rũ anh, anh lập tức cắn câu? Cục trưởng Văn? Định lực của mình không tốt còn có mặt mũi trách người khác?”
“Không trách người khác...
Văn Quốc Đống cúi đầu hôn lên vai ngọc của Tô Bối: “Đều tại bà xã của anh quá n*ng... Mới không nhịn được...” Khóe miệng Tô Bối giật giật, tay vươn tới giữa hai chân Văn Quốc Đống, nắm lấy nhục côn vẫn chưa mềm xuống.
“Vậy sau này có một người phụ nữ càng tao hơn em... Trẻ hơn em tới, có phải côn th*t này cũng sẽ cứng với người ta hay không?”
Sau khi nói xong, Liễu Nhứ xoay người Muốn ra khỏi cửa.
Diệp Liệt Thanh thấy thế, trực tiếp nghiêng người chắn cửa.
Liễu Nhứ không thèm ngước lên một cái: “Tránh ra.’’
“Em sẽ chịu trách nhiệm với Tiểu Uyển.”
Diệp Liệt Thanh lại lặp lại những lời này một lần nữa.
Khóe miệng Liễu Nhứ nhếch lên nụ cười mỉa, xoay người đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.
Bà ta không chút khách sáo nói thẳng: “Cậu chịu trách nhiệm? Cậu chịu trách nhiệm kiểu gì? Lấy cái gì chịu trách nhiệm?”
Diệp Liệt Thanh che mặt quy củ ngồi xuống đối diện Liễu Nhứ: “Nửa năm trước em đã chuẩn bị chuyện ly hôn…Em..."
“Ồ....” Liễu Nhứ không đợi ông ta nói hết câu, lập tức cười mỉa nói: “Diệp Liệt Thanh... Cậu lớn hơn con bé hai chục tuổi, cậu muốn cưới con bé sao?”
Sắc mặt Diệp Liệt Thanh thay đổi, nghiêm túc gật đầu: “Em muốn cưới.”
Nghe thấy thế, vẻ mặt Liễu Nhứ không chút biểu cảm nhìn Diệp Liệt Thanh:
“Tính tình con gái của tôi, cậu không hiểu nhưng tôi hiểu... Cho nên tôi chưa từng hỏi nguyên nhân hai người ở bên nhau.”
“Diệp Liệt Thanh... Tuổi này, tất cả chúng ta không cần phải giả vờ hồ đồ làm gì, hôm nay nếu là lão nam nhân khác đứng ở đây, có lẽ tôi sẽ không phản đối…Nhưng cậu, Diệp Liệt Thanh... Không được!”
Giọng nói vừa dứt, sắc mặt Diệp Liệt Thanh lập tức âm trầm: “Em đối với Tiểu Uyển.”
“Năm sau Tiểu Uyển sẽ đính hôn, cậu chỉ là dượng con bé, tiệc đính hôn sẽ không mời cậu... Nhà chúng tôi không có giao tình lưu tới với Văn Tuyết..’’
Liễu Nhứ nói một câu như vậy rồi đứng dậy muốn đi.
Tay Diệp Liệt Thanh đột nhiên căng cứng, kìm nén lửa giận trong lòng: “Em không đồng ý.”
Liễu Nhứ không để ý tới lời Diệp Liệt Thanh nói, khi đi tới cửa mới đột nhiên mở miệng:
“Cậu muốn cưới... Không hỏi thử con bé có muốn gả hay không?”
Từ lúc vào cửa đến lúc rời đi, ngoại trừ mấy cái tát ban đầu.
Liễu Nhứ gần như không nói nặng một câu với Diệp Liệt Thanh, không có một câu quá đáng nào.
Nhưng mà một câu không nặng không nhẹ này, giống y như lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào ngực Diệp Liệt Thanh.
Văn Uyển có muốn gả không…
Con nhóc chết tiệt kia, sao muốn gả được chứ...
...
Khi Tô Bối tỉnh lại, bên cạnh đã trống không, đuôi giường đặt trang phục kết hôn kiểu Trung truyền thống.
Trên trang phục kết hôn có phượng hoàng bằng tơ vàng sinh động như thật, Tô Bối nhìn trang phục kết hôn đến ngẩn người, xung quanh phượng hoàng thêu thạch lựu.
Bộ trang phục kết hôn này…
Văn Quốc Đống vừa vào cửa, thì thấy Tô Bối nhìn trang phục kết hôn tới phát ngốc, tiến lên ôm cô vào trong lòng: “Không thích sao? Anh đặt mấy bộ... Thử xem xem?”
Nghe thấy thế, Tô Bối nâng mắt nhìn Văn Quốc Đống, không nằm ngoài dự đoán thấy được một chút dục sắc frong mắt người đàn ô ông.
Vì không để mình cả ngày đều nằm trên giường, cô quả quyết từ chối người đàn ông.
“Trang phục kết hôn... Đương nhiên phải mặc vào ngày kết hôn...”
Sau khi nói xong, Tô Bối tức giận liếc mắt nhìn người đàn ông: “Dựa theo tập tục bên bọn em, trước hôn lễ cô dâu chú rể phải tách ra ở...”
"Hửm?"
Văn Quốc Đống không có ý tốt nhìn người phụ nữ trong lòng: “Bà xã dâm đãng muốn anh làm chú rể của em như vậy ư?”
Tô Bối nghe thấy thế dời mắt: “Nếu anh muốn để Văn Lê làm... Ừm...”
Không đợi Tô Bối nói xong, bàn tay của Văn Quốc Đống véo mạnh lên bộ ngực của Tô Bối.
“Lại nhắc tới nó, lát nữa khóc cũng vô dụng thôi...”
Tô Bối trừng mắt với hắn một cái: “Tiểu Ngọc đâu...”
“Sáng sớm đã đưa trở về...” Văn Quốc Đống ôm Tô Bối cơ thể lắc lư: “Tối hôm nay chúng ta không trở về... Ở nơi này nhé?”
“Không được... Tiểu Ngọc ở nhà... Ừm...”
Tô Bối còn chưa nói xong lời từ chối, thì bị Văn Quốc Đống đè trở về giường: “Đừng mà... Em đói...”
“Chỉ một lần... Lại ăn một lần... Đổi em ăn.”
“Haiz... Lưu manh.”
“Đúng vậy... Anh là lưu manh... Anh còn là cầm thú.”
Ngoài phòng tuyết tích một tầng thật dày, hoa mai ở frong một góc đúng lúc nở.
Xong việc, Văn Quốc Đống ôm Tô Bối đến bể nước nóng ở ngoài sân.
“Cơm làm lúc trưa đã nguội... Ăn chút bánh ngọt lót dạ trước, buổi tối ông xã lại làm bữa tiệc lớn cho em.”
Tô Bối trừng mắt với Văn Quốc Đống: “Buổi tối em phải về nhà với Tiểu Ngọc...
Lại ở bên cạnh lão cầm thú Văn Quốc Đống, cô đừng mơ sống nữa.
Cả đêm như vậy, hoa huy*t phía dưới dường như thực sự bị Văn Quốc Đống thao sưng lên, đau không chịu được.
“Nếu anh còn như vậy... Sau này tự ngủ một mình đi!”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống lại gần ân cần xoa vai đấm chân cho Tô Bối: “Tối hôm qua là em quyến rũ anh trước... Sao bây giờ còn trách anh...”
"Ah..."
Đùi Tô Bối được Văn Quốc Đống xoa, xoa vừa chua xót vừa đau:
“Em quyến rũ anh, anh lập tức cắn câu? Cục trưởng Văn? Định lực của mình không tốt còn có mặt mũi trách người khác?”
“Không trách người khác...
Văn Quốc Đống cúi đầu hôn lên vai ngọc của Tô Bối: “Đều tại bà xã của anh quá n*ng... Mới không nhịn được...” Khóe miệng Tô Bối giật giật, tay vươn tới giữa hai chân Văn Quốc Đống, nắm lấy nhục côn vẫn chưa mềm xuống.
“Vậy sau này có một người phụ nữ càng tao hơn em... Trẻ hơn em tới, có phải côn th*t này cũng sẽ cứng với người ta hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.