Chương 32
Đông Trúc
30/09/2024
“Ừm... Nôn...”
Từ trước tới nay Tô Bối chưa từng dùng miệng, khi Văn Lê không cứng nổi đều chỉ ngậm đầu v* cho anh…
côn th*t của Văn Quốc Đống chỉ tiến vào một chút, đã không thể nhét tiếp vào cái miệng nhỏ của Tô Bối, cố nén dục vọng muốn **, khàn giọng ra lệnh: “Há to miệng một chút.”
Hốc mắt Tô Bối đỏ bừng nhìn Văn Quốc Đống, vô lực lắc đầu, nói mơ hồ không rõ: “Ừm… Ba... Không... Không được…”
Lưỡi thơm ướt mềm đang liếm láp nửa côn th*t, khi Tô Bối nói mơ hồ không rõ, đầu nấm yếu ớt kia vô tình bị hút vào cổ họng.
“Nôn.”
Theo bản năng, Tô Bối nôn khan, Văn Quốc Đống chỉ cảm thấy côn th*t của mình lại cắm sâu vào trong cổ họng Tô Bối một chút, cái miệng nhỏ ấm áp mút chặt côn th*t của ông, yết hầu chặt chẽ mút lấy mắt ngựa ở đầu nấm. “Ừm... Dâm đãng! Thả lỏng một chút!”
Văn Quốc Đống bị cái miệng nhỏ của Tô Bối mút chặt cả người run lên, da đầu sướng tới mức gần như sắp nổ tung.
Tô Bối nước mắt lưng tròng nhìn Văn Quốc Đống: “Ba... Quá... To...”
Văn Quốc Đống vừa mở mắt thì thấy đôi mắt ngập nước của Tô Bối, trên gương mặt đỏ rực gần như viết hai chữ “muốn đụ” ở trên mặt.
“Dâm phụ!”
Văn Quốc Đống nghiến răng chửi nhỏ một tiếng xong, đột nhiên rút côn th*t trướng đau ra khỏi miệng Tô Bối, đẩy ngã Tô Bối lên chiếc giường hai người chiến đấu kịch liệt nửa tiếng trước.
“A...”
Tô Bối mới thở nhẹ một tiếng, trên người lập tức nặng hơn, Văn Quốc Đống nhanh chóng đè lên người cô: “Ba... Um..."
Còn chưa nói xong, hai chân của cô đã bị ông tách ra một cách thô bạo, côn th*t nóng bỏng thô to để ở hoa môi, nóng đến mức tiểu huyệt của Tô Bối co rút lại.
Đôi mắt Văn Quốc Đống màu đỏ ngầu nhìn cửa tiểu huyệt gần trong gang tấc, côn th*t đặt ở cửa huyệt đầu nấm như muốn bị hút vào trong.
Lúc này Tô Bối không vội thúc giục Văn Quốc Đống cắm vào, hai chân cứ mở rộng như vậy nằm trên giường.
Cô đợi Văn Quốc Đống chủ động cắm cô, cô cũng biết hiện giờ Văn Quốc Đống đang rối rắm.
Nếu lần đầu tiên là ngoài ý muốn bị cô quyến rũ, vậy lần thứ hai là ông chủ động lên giường cô…
So sánh hai việc này, tính chất bị động và chủ động hoàn toàn khác biệt.
Văn Quốc Đống nhìn lỗ nhỏ không ngừng chảy nước, nhắm mắt lại hạ eo, đầu nấm tách hai cánh hoa môi ra chậm rãi cắm vào.
“Ừm... Thật khít...”
“Ba... Ừm... côn th*t của ba thật to… A…”
Tô Bối cong hai chân, trơ mắt nhìn côn th*t của Văn Quốc Đống cắm vào, côn th*t thô dài không thô bạo tiến vào như lần đầu tiên.
Mà chậm rãi hạ eo xuống, chậm rãi lấp đầy tiểu huyệt của cô, mãi đến khi côn th*t cắm tới chỗ sâu nhất bên trong tiểu huyệt, vậy mà vẫn còn một đoạn ngắn ở bên ngoài.
Tô Bối vội vàng xin tha: “Ô... Ba... Đừng... Đừng... Tiểu huyệt bị... Nhét đầy... Không ăn được nữa...”
"A..."
Gương mặt Văn Quốc Đống lạnh lùng, nắm lấy đôi tay giãy dụa lung tung của Tô Bối để qua đầu, toàn bộ cơ thể đè mạnh xuống, mạnh mẽ đẩy vào.
“Không phải thích nó sao? Nó cắm vào khiến con khó chịu à?”
“Ừm... Ba...” Tô Bối nhăn mặt lắc đầu: “Ba... Chậm... Chậm một chút... Quá to... A…”
Tô Bối càng bảo chậm, động tác đưa đẩy của Văn Quốc Đống càng nhanh, kèm theo lửa giận không tên. Tức giận này không phải đối với Tô Bối, mà đối với hắn…
Rõ ràng người rút điểu vô tình là ông trước, nhưng mới qua bao lâu, hắn lại cắm vào tiểu huyệt của Tô Bối... Văn Quốc Đống không rên một tiếng, đột nhiên như phát điên ** Tô Bối ở dưới người.
“A… Ba… Ba... Nhẹ... Nhẹ một chút...” Tô Bối bị Văn Quốc Đống ** kịch liệt đầu hơi choáng váng: “Ba... Chậm một chút... Con... Con không được...”
Văn Quốc Đống mắt điếc tai ngơ với lời cầu xin của Tô Bối, cúi người ngậm lấy núm vú của cô, ngậm ở trong miệng dùng sức mút cắn.
Núm vú của Tô Bối là điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể, lần đầu tiên cô chủ động nâng cho Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống cũng không chịu mút cho cô.
Bây giờ lại chủ động mút ngực cô, chủ động ** cô... Cô ngốc tới mấy cũng biết đây là biểu hiện phòng tuyến tâm lý của Văn Quốc Đống đã buông lỏng.
“Ừm... Ba... Thật... Thật thoải mái... A...”
Tô Bối cố gắng rên rỉ, chỉ cần cô rên rỉ, Văn Quốc Đống sẽ ** cô càng kịch liệt hơn.
Trên giường to hỗn độn không chịu nổi, hiện giờ loạn tới mức không nỡ nhìn.
Trên giường, hai bóng người dính sát lấy nhau, trong không khí đều là hơi thở dâm mĩ.
“Ừm... Ba... Con... Con sắp tới... Ừm...”
Tô Bối vừa định rên rỉ, miệng đã bị Văn Quốc Đống lấp kín, hai cái lưỡi quấn quýt không buông.
“Lại... Đợi thêm chút nữa... Ừm...”
Văn Quốc Đống buông lỏng tay Tô Bối bị kiềm chế ra, đôi tay đặt lên xoa bóp núm vú nhỏ nhạy cảm, đột nhiên tiểu huyệt bao bọc côn th*t siết chặt.
Văn Quốc Đống khàn giọng nói: “Nhanh... Sắp tới... Ừm...”
“A... Ba... Ra... Đã ra...” Tô Bối khàn giọng hét lên một tiếng, sâu trong tiểu huyệt có âm dịch phun trào ra.
côn th*t cứng rắn của Văn Quốc Đống bị âm dịch nóng rực của Tô Bối tưới lên siết chặt, ông mãnh liệt cắm vào trong tiểu huyệt mười mấy cái.
"A..."
Tô Bối mới cao trào xong bị Văn Quốc Đống va chạm như vậy, tiểu huyệt tê dại, khoái cảm không nói nên lời lan tỏa hết toàn thân.
"Ba... A..."
Khi Tô Bối run rẩy hét chói tai, Văn Quốc Đống cắm sâu vào tiểu huyệt, tinh dịch nóng bỏng đều bắn hết vào bên trong tử cung.
Từ trước tới nay Tô Bối chưa từng dùng miệng, khi Văn Lê không cứng nổi đều chỉ ngậm đầu v* cho anh…
côn th*t của Văn Quốc Đống chỉ tiến vào một chút, đã không thể nhét tiếp vào cái miệng nhỏ của Tô Bối, cố nén dục vọng muốn **, khàn giọng ra lệnh: “Há to miệng một chút.”
Hốc mắt Tô Bối đỏ bừng nhìn Văn Quốc Đống, vô lực lắc đầu, nói mơ hồ không rõ: “Ừm… Ba... Không... Không được…”
Lưỡi thơm ướt mềm đang liếm láp nửa côn th*t, khi Tô Bối nói mơ hồ không rõ, đầu nấm yếu ớt kia vô tình bị hút vào cổ họng.
“Nôn.”
Theo bản năng, Tô Bối nôn khan, Văn Quốc Đống chỉ cảm thấy côn th*t của mình lại cắm sâu vào trong cổ họng Tô Bối một chút, cái miệng nhỏ ấm áp mút chặt côn th*t của ông, yết hầu chặt chẽ mút lấy mắt ngựa ở đầu nấm. “Ừm... Dâm đãng! Thả lỏng một chút!”
Văn Quốc Đống bị cái miệng nhỏ của Tô Bối mút chặt cả người run lên, da đầu sướng tới mức gần như sắp nổ tung.
Tô Bối nước mắt lưng tròng nhìn Văn Quốc Đống: “Ba... Quá... To...”
Văn Quốc Đống vừa mở mắt thì thấy đôi mắt ngập nước của Tô Bối, trên gương mặt đỏ rực gần như viết hai chữ “muốn đụ” ở trên mặt.
“Dâm phụ!”
Văn Quốc Đống nghiến răng chửi nhỏ một tiếng xong, đột nhiên rút côn th*t trướng đau ra khỏi miệng Tô Bối, đẩy ngã Tô Bối lên chiếc giường hai người chiến đấu kịch liệt nửa tiếng trước.
“A...”
Tô Bối mới thở nhẹ một tiếng, trên người lập tức nặng hơn, Văn Quốc Đống nhanh chóng đè lên người cô: “Ba... Um..."
Còn chưa nói xong, hai chân của cô đã bị ông tách ra một cách thô bạo, côn th*t nóng bỏng thô to để ở hoa môi, nóng đến mức tiểu huyệt của Tô Bối co rút lại.
Đôi mắt Văn Quốc Đống màu đỏ ngầu nhìn cửa tiểu huyệt gần trong gang tấc, côn th*t đặt ở cửa huyệt đầu nấm như muốn bị hút vào trong.
Lúc này Tô Bối không vội thúc giục Văn Quốc Đống cắm vào, hai chân cứ mở rộng như vậy nằm trên giường.
Cô đợi Văn Quốc Đống chủ động cắm cô, cô cũng biết hiện giờ Văn Quốc Đống đang rối rắm.
Nếu lần đầu tiên là ngoài ý muốn bị cô quyến rũ, vậy lần thứ hai là ông chủ động lên giường cô…
So sánh hai việc này, tính chất bị động và chủ động hoàn toàn khác biệt.
Văn Quốc Đống nhìn lỗ nhỏ không ngừng chảy nước, nhắm mắt lại hạ eo, đầu nấm tách hai cánh hoa môi ra chậm rãi cắm vào.
“Ừm... Thật khít...”
“Ba... Ừm... côn th*t của ba thật to… A…”
Tô Bối cong hai chân, trơ mắt nhìn côn th*t của Văn Quốc Đống cắm vào, côn th*t thô dài không thô bạo tiến vào như lần đầu tiên.
Mà chậm rãi hạ eo xuống, chậm rãi lấp đầy tiểu huyệt của cô, mãi đến khi côn th*t cắm tới chỗ sâu nhất bên trong tiểu huyệt, vậy mà vẫn còn một đoạn ngắn ở bên ngoài.
Tô Bối vội vàng xin tha: “Ô... Ba... Đừng... Đừng... Tiểu huyệt bị... Nhét đầy... Không ăn được nữa...”
"A..."
Gương mặt Văn Quốc Đống lạnh lùng, nắm lấy đôi tay giãy dụa lung tung của Tô Bối để qua đầu, toàn bộ cơ thể đè mạnh xuống, mạnh mẽ đẩy vào.
“Không phải thích nó sao? Nó cắm vào khiến con khó chịu à?”
“Ừm... Ba...” Tô Bối nhăn mặt lắc đầu: “Ba... Chậm... Chậm một chút... Quá to... A…”
Tô Bối càng bảo chậm, động tác đưa đẩy của Văn Quốc Đống càng nhanh, kèm theo lửa giận không tên. Tức giận này không phải đối với Tô Bối, mà đối với hắn…
Rõ ràng người rút điểu vô tình là ông trước, nhưng mới qua bao lâu, hắn lại cắm vào tiểu huyệt của Tô Bối... Văn Quốc Đống không rên một tiếng, đột nhiên như phát điên ** Tô Bối ở dưới người.
“A… Ba… Ba... Nhẹ... Nhẹ một chút...” Tô Bối bị Văn Quốc Đống ** kịch liệt đầu hơi choáng váng: “Ba... Chậm một chút... Con... Con không được...”
Văn Quốc Đống mắt điếc tai ngơ với lời cầu xin của Tô Bối, cúi người ngậm lấy núm vú của cô, ngậm ở trong miệng dùng sức mút cắn.
Núm vú của Tô Bối là điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể, lần đầu tiên cô chủ động nâng cho Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống cũng không chịu mút cho cô.
Bây giờ lại chủ động mút ngực cô, chủ động ** cô... Cô ngốc tới mấy cũng biết đây là biểu hiện phòng tuyến tâm lý của Văn Quốc Đống đã buông lỏng.
“Ừm... Ba... Thật... Thật thoải mái... A...”
Tô Bối cố gắng rên rỉ, chỉ cần cô rên rỉ, Văn Quốc Đống sẽ ** cô càng kịch liệt hơn.
Trên giường to hỗn độn không chịu nổi, hiện giờ loạn tới mức không nỡ nhìn.
Trên giường, hai bóng người dính sát lấy nhau, trong không khí đều là hơi thở dâm mĩ.
“Ừm... Ba... Con... Con sắp tới... Ừm...”
Tô Bối vừa định rên rỉ, miệng đã bị Văn Quốc Đống lấp kín, hai cái lưỡi quấn quýt không buông.
“Lại... Đợi thêm chút nữa... Ừm...”
Văn Quốc Đống buông lỏng tay Tô Bối bị kiềm chế ra, đôi tay đặt lên xoa bóp núm vú nhỏ nhạy cảm, đột nhiên tiểu huyệt bao bọc côn th*t siết chặt.
Văn Quốc Đống khàn giọng nói: “Nhanh... Sắp tới... Ừm...”
“A... Ba... Ra... Đã ra...” Tô Bối khàn giọng hét lên một tiếng, sâu trong tiểu huyệt có âm dịch phun trào ra.
côn th*t cứng rắn của Văn Quốc Đống bị âm dịch nóng rực của Tô Bối tưới lên siết chặt, ông mãnh liệt cắm vào trong tiểu huyệt mười mấy cái.
"A..."
Tô Bối mới cao trào xong bị Văn Quốc Đống va chạm như vậy, tiểu huyệt tê dại, khoái cảm không nói nên lời lan tỏa hết toàn thân.
"Ba... A..."
Khi Tô Bối run rẩy hét chói tai, Văn Quốc Đống cắm sâu vào tiểu huyệt, tinh dịch nóng bỏng đều bắn hết vào bên trong tử cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.