Chương 78
Đông Trúc
30/09/2024
Trên mặt Tô Bối càng thong dong bình tĩnh, trong lòng Lâm Quyên càng tức giận.
“Cô có biết gọt táo hay không? Có biết quả táo này đắt cỡ nào không? Cô gọt như vậy thì ăn kiểu gì?”
“Được rồi được rồi! Đừng gọt nữa!”
“Bả vai tôi không thoải mái, lại đây xoa vai cho tôi...”
“Ừm! Nhẹ chút! Có biết nặng nhẹ hay không?”
“Như vậy cũng không biết, không được cái việc gì! Cô kém con bé Hạ gia không chỉ một chút, ngoại trừ gương mặt ra, không biết rốt cuộc Văn Lê coi trọng cô ở điểm nào?”
Tô Bối vì đứa bé trong bụng, cố nhẫn nhịn đến lúc ăn cơm tối.
Phòng bệnh VIP ở bệnh viện có chuyên gia phụ trách phục vụ cơm cho người bệnh, nhưng mà khi cơm được đưa tới…
Lâm Quyên liếc mắt nhìn Tô Bối, trầm giọng nói: “Mắt mù à? Còn không mau qua đây?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhíu mày: “Cô lại muốn làm gì?”
“Tôi làm gì à? Bảo cô ta hầu hạ tôi ăn một bữa cơm... Khó xử cô ta sao?”
Tô Bối cười nói: “Ba... Không sao đâu...”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối, xoay người quay lại phòng khách.
Lâm Quyên hùng hùng hổ hổ đi toilet một lát, Tô Bối liếc mắt nhìn túi xách của mình.
Sau khi mọi người rời đi, Tô Bối chịu thương chịu khó ứng phó việc gây khó dễ của Lâm Quyên.
Từ đầu tới cuối không có cảm xúc bất mãn nào, mãi đến cuối cùng Văn Quốc Đống không nhịn được, tức giận mắng mấy tiếng.
Lâm Quyên mới hậm hực xua tay: “Được rồi! Đều lấy đi đi! Nhìn cô không nuốt nổi cơm!”
Tô Bối cúi đầu thu dọn đồ ăn, Lâm Quyên đi về phía giường, kết quả mới đi hai bước cả người mệt mỏi ngã xuống đất.
Khi Lâm Quyên ngã xuống đất, lập tức kéo Tô Bối làm đệm thịt, kết quả Tô Bối “lỡ tay” đánh đổ nước thuốc nóng trong tay.
Toàn bộ nước nóng tưới lên đùi Lâm Quyên, Lâm Quyên đau tới mức kêu rên.
“A...” Lâm Quyên che đùi kêu đau: “Tô Bối... Con tiện nhân này!”
“Mẹ... Mẹ làm sao vậy... Mẹ”
Tô Bối vội vàng tiến lên, đột nhiên trượt chân một cái, lại ngã đè lên chân Lâm Quyên.
“A... Tôi phải giết cô...”
Thấy thế, Tô Bối mới cuống quít kêu to với bên ngoài: “Ba… Ba...”
Khi Văn Quốc Đống bước vào, thì thấy gương mặt Lâm Quyên dữ tợn trừng Tô Bối: “Sao lại thế này?”
Tô Bối không ngừng lắc đầu: “Con, con cũng không biết... Con đang thu dọn đồ ăn, đột nhiên mẹ kéo con nên thành ra như vậy...”
Văn Quốc Đống nhìn làn da đỏ lên của Lâm Quyên: “Đi gọi bác sĩ...”
“Ồ... Vâng”
“Quốc... Quốc Đống... Cô ta! Cô ta cố ý!” Lâm Quyên nghiến răng nghiến lợi trừng bóng dáng Tô Bối.
Văn Quốc Đống xoa huyệt thái dương: “Lâm Quyên... Cô quậy đủ chưa…”
Nghe thấy thế Tô Bối nhếch miệng, chân què đi tới đầu giường ấn chuông.
Lâm Quyên bị Văn Quốc Đống chọc tức toàn thân đều đau: “Văn Quốc Đống... Rốt cuộc anh là người một nhà với ai?"
Văn Quốc Đống nhíu mày, nhìn mắt cá chân sưng to của Tô Bối: “Cô không thấy chân Tô Bối cũng bị trật à? Chẳng lẽ cũng là con bé cố ý?”
“Tôi nói không sai mà... Tô Bối chính là đồ sao chổi... Dính phải cô ta thì không có chuyện gì tốt!”
Tô Bối khập khiễng muốn thu dọn đống hỗn độn trên đất, Văn Quốc Đống thấy thế lạnh giọng quát to:
“Ra bên ngoài ngồi, nơi này có người thu dọn!”
Tô Bối co rúm lại cơ thể run rẩy, quy củ ra cửa.
Một hàng bác sĩ vội vàng tiến vào.
“Ừm... Đau đau đau...”
Lâm Quyên được nuông chiều từ bé, nhìn trên đùi da thịt non mịn bị nóng nổi bọt nước thì đau tới mức hít sâu một hơi.
“Đồ sao chổi!”
Bác sĩ kiểm tra Lâm Quyên đột nhiên choáng váng, khẽ thở dài một hơi dặn dò:
“Văn phu nhân... Tình huống này của bà chỉ là hiện tượng ngẫu nhiên, không có vấn đề gì lớn... Cơ thể của bà không thể dao động cảm xúc quá cao.”
“Nếu không phải cô ta chọc tức tôi... Sao tôi bị như vậy!”
Bị bỏng diện tích rộng, bảo dưỡng tử tế còn đỡ... Nhỡ đâu không chú ý, lưu lại sẹo sẽ rất khó coi.
Nghĩ tới đây, Lâm Quyên hận Tô Bối đến mức nghiến răng: “Tiểu tiện nhân kia chính là cố ý!”
“Lâm Quyên! Cô đủ rồi đấy!”
Lâm Quyên không ngừng kêu đau, Văn Quốc Đống nhìn thấy phiền, bảo bác sĩ tiêm thuốc cho bà ta im miệng. Lúc này phòng bệnh ầm ĩ cả ngày mới yên tĩnh lại.
Bác sĩ và y tá đều rời đi, Văn Quốc Đống đóng cửa phòng lại, nhìn Tô Bối ngồi im.
“Chân bị trật à?”
Tô Bối gật đầu, không lên tiếng.
“Bị câm à?”
Văn Quốc Đống nhíu mày đi tới bên cạnh Tô Bối, một tay kéo cô vào trong lòng:
“Nâng chân lên, để tôi nhìn xem…”
Tô Bối cảm thấy không được tự nhiên giãy dụa: “Con không sao...”
Một tay của Văn Quốc Đống đặt cô lên ghế sofa, nâng chân nhỏ của Tô Bối kiểm tra một lát, cuối cùng hai tay xoay một cái
“Rắc” một tiếng, Tô Bối còn chưa kịp cảm nhận được đau đớn đã lấy lại được tinh thần.
Văn Quốc Đống khẽ đè người xuống, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tô Bối: “Tối hôm qua để Văn Lê chạm vào em?"
Nghe thấy thế, trong mắt Tô Bối hiện lên trào phúng, nhấc chân dùng sức đá ngực Văn Quốc Đống:
“Cục trưởng Văn, ngài còn không rõ quan hệ của hai chúng ta sao?”
Văn Quốc Đống trở tay nắm lấy chân của Tô Bối kéo vào trong lòng, nhíu mày nhìn Tô Bối nói: “Em muốn quan hệ gì?"
“Cô có biết gọt táo hay không? Có biết quả táo này đắt cỡ nào không? Cô gọt như vậy thì ăn kiểu gì?”
“Được rồi được rồi! Đừng gọt nữa!”
“Bả vai tôi không thoải mái, lại đây xoa vai cho tôi...”
“Ừm! Nhẹ chút! Có biết nặng nhẹ hay không?”
“Như vậy cũng không biết, không được cái việc gì! Cô kém con bé Hạ gia không chỉ một chút, ngoại trừ gương mặt ra, không biết rốt cuộc Văn Lê coi trọng cô ở điểm nào?”
Tô Bối vì đứa bé trong bụng, cố nhẫn nhịn đến lúc ăn cơm tối.
Phòng bệnh VIP ở bệnh viện có chuyên gia phụ trách phục vụ cơm cho người bệnh, nhưng mà khi cơm được đưa tới…
Lâm Quyên liếc mắt nhìn Tô Bối, trầm giọng nói: “Mắt mù à? Còn không mau qua đây?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhíu mày: “Cô lại muốn làm gì?”
“Tôi làm gì à? Bảo cô ta hầu hạ tôi ăn một bữa cơm... Khó xử cô ta sao?”
Tô Bối cười nói: “Ba... Không sao đâu...”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn Tô Bối, xoay người quay lại phòng khách.
Lâm Quyên hùng hùng hổ hổ đi toilet một lát, Tô Bối liếc mắt nhìn túi xách của mình.
Sau khi mọi người rời đi, Tô Bối chịu thương chịu khó ứng phó việc gây khó dễ của Lâm Quyên.
Từ đầu tới cuối không có cảm xúc bất mãn nào, mãi đến cuối cùng Văn Quốc Đống không nhịn được, tức giận mắng mấy tiếng.
Lâm Quyên mới hậm hực xua tay: “Được rồi! Đều lấy đi đi! Nhìn cô không nuốt nổi cơm!”
Tô Bối cúi đầu thu dọn đồ ăn, Lâm Quyên đi về phía giường, kết quả mới đi hai bước cả người mệt mỏi ngã xuống đất.
Khi Lâm Quyên ngã xuống đất, lập tức kéo Tô Bối làm đệm thịt, kết quả Tô Bối “lỡ tay” đánh đổ nước thuốc nóng trong tay.
Toàn bộ nước nóng tưới lên đùi Lâm Quyên, Lâm Quyên đau tới mức kêu rên.
“A...” Lâm Quyên che đùi kêu đau: “Tô Bối... Con tiện nhân này!”
“Mẹ... Mẹ làm sao vậy... Mẹ”
Tô Bối vội vàng tiến lên, đột nhiên trượt chân một cái, lại ngã đè lên chân Lâm Quyên.
“A... Tôi phải giết cô...”
Thấy thế, Tô Bối mới cuống quít kêu to với bên ngoài: “Ba… Ba...”
Khi Văn Quốc Đống bước vào, thì thấy gương mặt Lâm Quyên dữ tợn trừng Tô Bối: “Sao lại thế này?”
Tô Bối không ngừng lắc đầu: “Con, con cũng không biết... Con đang thu dọn đồ ăn, đột nhiên mẹ kéo con nên thành ra như vậy...”
Văn Quốc Đống nhìn làn da đỏ lên của Lâm Quyên: “Đi gọi bác sĩ...”
“Ồ... Vâng”
“Quốc... Quốc Đống... Cô ta! Cô ta cố ý!” Lâm Quyên nghiến răng nghiến lợi trừng bóng dáng Tô Bối.
Văn Quốc Đống xoa huyệt thái dương: “Lâm Quyên... Cô quậy đủ chưa…”
Nghe thấy thế Tô Bối nhếch miệng, chân què đi tới đầu giường ấn chuông.
Lâm Quyên bị Văn Quốc Đống chọc tức toàn thân đều đau: “Văn Quốc Đống... Rốt cuộc anh là người một nhà với ai?"
Văn Quốc Đống nhíu mày, nhìn mắt cá chân sưng to của Tô Bối: “Cô không thấy chân Tô Bối cũng bị trật à? Chẳng lẽ cũng là con bé cố ý?”
“Tôi nói không sai mà... Tô Bối chính là đồ sao chổi... Dính phải cô ta thì không có chuyện gì tốt!”
Tô Bối khập khiễng muốn thu dọn đống hỗn độn trên đất, Văn Quốc Đống thấy thế lạnh giọng quát to:
“Ra bên ngoài ngồi, nơi này có người thu dọn!”
Tô Bối co rúm lại cơ thể run rẩy, quy củ ra cửa.
Một hàng bác sĩ vội vàng tiến vào.
“Ừm... Đau đau đau...”
Lâm Quyên được nuông chiều từ bé, nhìn trên đùi da thịt non mịn bị nóng nổi bọt nước thì đau tới mức hít sâu một hơi.
“Đồ sao chổi!”
Bác sĩ kiểm tra Lâm Quyên đột nhiên choáng váng, khẽ thở dài một hơi dặn dò:
“Văn phu nhân... Tình huống này của bà chỉ là hiện tượng ngẫu nhiên, không có vấn đề gì lớn... Cơ thể của bà không thể dao động cảm xúc quá cao.”
“Nếu không phải cô ta chọc tức tôi... Sao tôi bị như vậy!”
Bị bỏng diện tích rộng, bảo dưỡng tử tế còn đỡ... Nhỡ đâu không chú ý, lưu lại sẹo sẽ rất khó coi.
Nghĩ tới đây, Lâm Quyên hận Tô Bối đến mức nghiến răng: “Tiểu tiện nhân kia chính là cố ý!”
“Lâm Quyên! Cô đủ rồi đấy!”
Lâm Quyên không ngừng kêu đau, Văn Quốc Đống nhìn thấy phiền, bảo bác sĩ tiêm thuốc cho bà ta im miệng. Lúc này phòng bệnh ầm ĩ cả ngày mới yên tĩnh lại.
Bác sĩ và y tá đều rời đi, Văn Quốc Đống đóng cửa phòng lại, nhìn Tô Bối ngồi im.
“Chân bị trật à?”
Tô Bối gật đầu, không lên tiếng.
“Bị câm à?”
Văn Quốc Đống nhíu mày đi tới bên cạnh Tô Bối, một tay kéo cô vào trong lòng:
“Nâng chân lên, để tôi nhìn xem…”
Tô Bối cảm thấy không được tự nhiên giãy dụa: “Con không sao...”
Một tay của Văn Quốc Đống đặt cô lên ghế sofa, nâng chân nhỏ của Tô Bối kiểm tra một lát, cuối cùng hai tay xoay một cái
“Rắc” một tiếng, Tô Bối còn chưa kịp cảm nhận được đau đớn đã lấy lại được tinh thần.
Văn Quốc Đống khẽ đè người xuống, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tô Bối: “Tối hôm qua để Văn Lê chạm vào em?"
Nghe thấy thế, trong mắt Tô Bối hiện lên trào phúng, nhấc chân dùng sức đá ngực Văn Quốc Đống:
“Cục trưởng Văn, ngài còn không rõ quan hệ của hai chúng ta sao?”
Văn Quốc Đống trở tay nắm lấy chân của Tô Bối kéo vào trong lòng, nhíu mày nhìn Tô Bối nói: “Em muốn quan hệ gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.