Chương 30: CÓ NGẬM NÓ KHÔNG?
Trường Thanh Trường Bạch
21/11/2023
Edit: Khả Khả
Khi Lý Hạc Minh vào cửa, Trạch Lan đang châm trà cho Lâm Ngọc. Nhìn thấy Lý Hạc Minh, nàng còn chưa nhận thức đây là cô gia của mình.
Nàng ngơ ngẩn nhìn hỉ phục đỏ thẫm trên người Lý Hạc Minh, một lúc sau, bộ dạng nàng giống như giật mình tỉnh giấc, vội đặt ấm trà xuống, lui ra ngoài đóng cửa.
Trạch Lan chạy như bay, vài cây nến hỷ long phụng vụt tắt, Lý Hạc Minh thấy vậy bèn đi qua thắp lên.
Nến hỷ trong ngày đại hôn không được để tắt, sẽ không may mắn.
Lâm Ngọc đang ăn vụng bị bắt quả tang, khiến nàng có hơi lúng túng, nhưng hình như Lý Hạc Minh không cảm thấy dáng vẻ này của nàng có gì xấu.
Từ khi hắn vào phòng, hắn không nói gì cả. Nhìn thấy dáng ngồi cứng nhắc của nàng, hắn cầm gậy như ý vén khăn trùm đầu lên, sau đó đưa tay gỡ mũ phượng nặng trịch trên đầu nàng xuống, gỡ xong hắn còn nảy trên tay để ước lượng.
Các chi tiết của mũ va vào nhau, Lý Hạc Minh đoán trọng lượng trên tay, rồi thầm nghĩ: Mang đồ nặng như vậy cũng không chịu nói, đúng là đồ lì lợm.
Lâm Ngọc không biết hắn rủ mắt suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy mặc dù trong ngày thành hôn nhưng Lý Hạc Minh vẫn cứ cứng nhắc như vậy, mở khăn cho nàng rồi cũng chẳng hề nói được vài câu may mắn.
Tầm mắt Lâm Ngọc được mở ra, chiếc cổ nhức mỏi cũng được nhẹ nhõm, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Hạc Minh mặc hỷ phục đỏ như mình, thấy hắn vừa tháo quan (búi tóc), vừa cúi đầu nhìn mình.
Kể từ lần từ biệt trước, đã lâu rồi hai người chưa gặp nhau, Lâm Ngọc còn nhớ lần đó nàng cắn môi hắn chảy cả máu. Theo phản xạ, nàng liếc nhìn khóe môi hắn, ấy vậy mà bên dưới môi hắn thật sự có vết sẹo mờ mờ.
Lâm Ngọc mím môi, chẳng lẽ là do nàng cắn thật…
Nàng có chút thấp thỏm không yên, tựa như mặc giáp lao vào hang sói, cũng không biết con sói này đang muốn làm gì nàng.
Đôi mắt đen nhánh dừng trên người Lâm Ngọc, phản ứng của Lý Hạc Minh vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến nàng có cảm giác hắn đã thành hôn vô số lần trước đó.
Ánh mắt hắn đảo qua gương mặt xinh đẹp của nàng, sau đó nhìn về đĩa điểm tâm trên tay, mở miệng nói câu đầu tiên: “Ăn nữa không?”
Lâm Ngọc không đói đến mức ôm đĩa điểm tâm không buông, nàng bỏ nửa miếng điểm tâm minh đang ăn dở, lắc đầu: “…No rồi!”
Lý Hạc Minh vừa vào cửa đã quét mắt qua bàn, điểm tâm trên bàn không vơi đi mấy, hắn nhíu mi, cảm thấy Lâm Ngọc ăn quá ít, nhưng vẫn không nói gì.
Bầu không khí giữa hai người thật sự rất kỳ lạ, họ không đối chọi gay gắt như trước, nhưng cũng không giống đôi phu thê mặn nồng. Rất nhanh, Lâm Ngọc phát hiện ra mình nghĩ sai rồi.
Lý Hạc Minh đứng lên lấy rượu hợp cẩn, hắn đưa nửa quả bầu chứa rượu gạo ngọt cho Lâm Ngọc, uống rượu hợp cẩn cần hai người tay trong tay đối ẩm. Hai người ngồi trên giường, Lâm Ngọc thấp hơn hắn rất nhiều, khi uống Lý Hạc Minh phải cúi gần về phía nàng, trán hai người suýt đập vào nhau.
Mặc dù, hiện giờ hai người đã bái đường rồi, nhưng khi Lâm Ngọc tựa sát lại gần hắn vẫn cảm thấy xấu hổ, nàng uống xong định lui ra, song, Lý Hạc Minh không cho phép.
Con sói đói đã lộ răng nanh, hắn tiện tay ném quả bầu xuống đất, sau đó, luồn tay ra sau eo Lâm Ngọc, để nàng không thể trốn tránh: “Đi đâu?”
Thân thể Lâm Ngọc cứng đờ, bất lực ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt trong veo chạm vào đôi mắt đen láy của hắn. Lý Hạc Minh nhìn nàng, đột nhiên trầm giọng hỏi: “Đồ ta mang đến cho nàng, nàng có ngậm nó không?”
Mấy hôm nay mệt mỏi, Lâm Ngọc đã quên bén chuyện này đi, giờ nghe hắn nhắc lại, nàng không dám tin Lý Hạc Minh lại nhắc đến việc này trước mặt nàng, lập tức mặt đỏ lên vì tức giận.
Nàng trở mặt còn nhanh hơn lật sách, một tay hất bàn tay to rộng của Lý Hạc Minh đang đặt sau lưng mình, một tay đẩy khuỷu tay hắn, giận dữ nói: “Vì sao ngươi cứ muốn làm nhục ta?”
“Làm nhục nàng?” Lý Hạc Minh chối: “Có rất nhiều tân nương qua hôm sau không thể xuống được giường, nàng có biết không? Nếu ta muốn làm nhục nàng thì sẽ bắt nàng ngậm thứ đó mỗi ngày, đến khi ta muốn thì sẽ rút thứ đó ra thay bằng nghiệt căn của mình, như vậy mới là làm nhục nàng!”
Hắn bị nàng túm tay đẩy ra, thấy vậy hắn thuận thế cởi luôn áo ngoài nàng, nhưng tay còn chưa động đến vạt áo, đã bị Lâm Ngọc đánh tay hất ra.
Nàng không muốn nghe chuyện nhảm nhí này, vừa lui dịch về phía đầu giường, vừa nhìn hắn đầy bất mãn, đột nhiên bàn tay nàng động đến một vật cưng cứng.
Gì đây? Lâm Ngọc quay đầu lại nhìn, thấy dưới gối đặt Tú Xuân Đao của Lý Hạc Minh.
Trước thành hôn đưa đến gậy ngọc, đêm tân hôn đặt huyết đao dưới gối. Không có nam nhân nào như hắn cả. Nhưng Lý Hạc Minh không cảm thấy mình làm sai điều gì, hắn vô cảm nhìn Lâm Ngọc trốn ra sau: “Trốn cái gì? Ta và nàng đã thành thân, chẳng lẽ nàng còn muốn tuỳ hứng làm bậy như trước sao?”
Lâm Ngọc nhíu mày, sau đó lại nghe hắn răng dạy nề nếp: “Xuất giá tòng phu, nàng đã gả cho ta, thì phải nghe lời ta, phải sửa lại cái tính tình kiêu căng lúc trước đi!”
Đương lúc nàng chưa kịp phòng bị, hắn túm nàng đè lên giường.
“Á…” Lâm Ngọc thấp giọng kêu lên, chống hai tay ra sau muốn ngồi dậy, nhưng Lý Hạc Minh đã bóp eo nàng kéo lại gần, nàng hoàn toàn nằm dưới thân hắn.
Thân hình cao lớn ở bên trên, Lý Hạc Minh cởi nhanh đai lưng, đưa bàn tay nóng hổi vào áo trong của nàng, vừa cởi y phục vừa hỏi: “Thật sự không ngậm nó sao?”
Lâm Ngọc tức đến đỏ mặt gọi tên hắn: “Lý Hạc Minh!”
Từ trước đến nay, nàng chỉ gọi “Lý đại nhân”, đây là lần đầu tiên hắn nghe được tên mình từ miệng nàng.
Động tác hắn chậm lại, thầm nghĩ: Thôi bỏ đi, không ngậm thì không ngậm, cùng lắm thì lát nữa hắn mơn trớn cho nàng thích ứng dần, tránh cho nàng chịu đau nhiều.
Có lẽ, Lý Hạc Minh nghĩ chuyện này quá đơn giản, tuy nhiên, hắn đã quên bản thân hắn cũng chưa từng chạm vào nữ nhân nào. Kiến thức trong sách rất khác thực tế, Bắc Trấn Phủ Sử Lý đại nhân sẽ không biết rằng việc nam nữ ân ái hoàn toàn không đơn giản như những gì trong sách viết.
------oOo------
Khi Lý Hạc Minh vào cửa, Trạch Lan đang châm trà cho Lâm Ngọc. Nhìn thấy Lý Hạc Minh, nàng còn chưa nhận thức đây là cô gia của mình.
Nàng ngơ ngẩn nhìn hỉ phục đỏ thẫm trên người Lý Hạc Minh, một lúc sau, bộ dạng nàng giống như giật mình tỉnh giấc, vội đặt ấm trà xuống, lui ra ngoài đóng cửa.
Trạch Lan chạy như bay, vài cây nến hỷ long phụng vụt tắt, Lý Hạc Minh thấy vậy bèn đi qua thắp lên.
Nến hỷ trong ngày đại hôn không được để tắt, sẽ không may mắn.
Lâm Ngọc đang ăn vụng bị bắt quả tang, khiến nàng có hơi lúng túng, nhưng hình như Lý Hạc Minh không cảm thấy dáng vẻ này của nàng có gì xấu.
Từ khi hắn vào phòng, hắn không nói gì cả. Nhìn thấy dáng ngồi cứng nhắc của nàng, hắn cầm gậy như ý vén khăn trùm đầu lên, sau đó đưa tay gỡ mũ phượng nặng trịch trên đầu nàng xuống, gỡ xong hắn còn nảy trên tay để ước lượng.
Các chi tiết của mũ va vào nhau, Lý Hạc Minh đoán trọng lượng trên tay, rồi thầm nghĩ: Mang đồ nặng như vậy cũng không chịu nói, đúng là đồ lì lợm.
Lâm Ngọc không biết hắn rủ mắt suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy mặc dù trong ngày thành hôn nhưng Lý Hạc Minh vẫn cứ cứng nhắc như vậy, mở khăn cho nàng rồi cũng chẳng hề nói được vài câu may mắn.
Tầm mắt Lâm Ngọc được mở ra, chiếc cổ nhức mỏi cũng được nhẹ nhõm, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Hạc Minh mặc hỷ phục đỏ như mình, thấy hắn vừa tháo quan (búi tóc), vừa cúi đầu nhìn mình.
Kể từ lần từ biệt trước, đã lâu rồi hai người chưa gặp nhau, Lâm Ngọc còn nhớ lần đó nàng cắn môi hắn chảy cả máu. Theo phản xạ, nàng liếc nhìn khóe môi hắn, ấy vậy mà bên dưới môi hắn thật sự có vết sẹo mờ mờ.
Lâm Ngọc mím môi, chẳng lẽ là do nàng cắn thật…
Nàng có chút thấp thỏm không yên, tựa như mặc giáp lao vào hang sói, cũng không biết con sói này đang muốn làm gì nàng.
Đôi mắt đen nhánh dừng trên người Lâm Ngọc, phản ứng của Lý Hạc Minh vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến nàng có cảm giác hắn đã thành hôn vô số lần trước đó.
Ánh mắt hắn đảo qua gương mặt xinh đẹp của nàng, sau đó nhìn về đĩa điểm tâm trên tay, mở miệng nói câu đầu tiên: “Ăn nữa không?”
Lâm Ngọc không đói đến mức ôm đĩa điểm tâm không buông, nàng bỏ nửa miếng điểm tâm minh đang ăn dở, lắc đầu: “…No rồi!”
Lý Hạc Minh vừa vào cửa đã quét mắt qua bàn, điểm tâm trên bàn không vơi đi mấy, hắn nhíu mi, cảm thấy Lâm Ngọc ăn quá ít, nhưng vẫn không nói gì.
Bầu không khí giữa hai người thật sự rất kỳ lạ, họ không đối chọi gay gắt như trước, nhưng cũng không giống đôi phu thê mặn nồng. Rất nhanh, Lâm Ngọc phát hiện ra mình nghĩ sai rồi.
Lý Hạc Minh đứng lên lấy rượu hợp cẩn, hắn đưa nửa quả bầu chứa rượu gạo ngọt cho Lâm Ngọc, uống rượu hợp cẩn cần hai người tay trong tay đối ẩm. Hai người ngồi trên giường, Lâm Ngọc thấp hơn hắn rất nhiều, khi uống Lý Hạc Minh phải cúi gần về phía nàng, trán hai người suýt đập vào nhau.
Mặc dù, hiện giờ hai người đã bái đường rồi, nhưng khi Lâm Ngọc tựa sát lại gần hắn vẫn cảm thấy xấu hổ, nàng uống xong định lui ra, song, Lý Hạc Minh không cho phép.
Con sói đói đã lộ răng nanh, hắn tiện tay ném quả bầu xuống đất, sau đó, luồn tay ra sau eo Lâm Ngọc, để nàng không thể trốn tránh: “Đi đâu?”
Thân thể Lâm Ngọc cứng đờ, bất lực ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt trong veo chạm vào đôi mắt đen láy của hắn. Lý Hạc Minh nhìn nàng, đột nhiên trầm giọng hỏi: “Đồ ta mang đến cho nàng, nàng có ngậm nó không?”
Mấy hôm nay mệt mỏi, Lâm Ngọc đã quên bén chuyện này đi, giờ nghe hắn nhắc lại, nàng không dám tin Lý Hạc Minh lại nhắc đến việc này trước mặt nàng, lập tức mặt đỏ lên vì tức giận.
Nàng trở mặt còn nhanh hơn lật sách, một tay hất bàn tay to rộng của Lý Hạc Minh đang đặt sau lưng mình, một tay đẩy khuỷu tay hắn, giận dữ nói: “Vì sao ngươi cứ muốn làm nhục ta?”
“Làm nhục nàng?” Lý Hạc Minh chối: “Có rất nhiều tân nương qua hôm sau không thể xuống được giường, nàng có biết không? Nếu ta muốn làm nhục nàng thì sẽ bắt nàng ngậm thứ đó mỗi ngày, đến khi ta muốn thì sẽ rút thứ đó ra thay bằng nghiệt căn của mình, như vậy mới là làm nhục nàng!”
Hắn bị nàng túm tay đẩy ra, thấy vậy hắn thuận thế cởi luôn áo ngoài nàng, nhưng tay còn chưa động đến vạt áo, đã bị Lâm Ngọc đánh tay hất ra.
Nàng không muốn nghe chuyện nhảm nhí này, vừa lui dịch về phía đầu giường, vừa nhìn hắn đầy bất mãn, đột nhiên bàn tay nàng động đến một vật cưng cứng.
Gì đây? Lâm Ngọc quay đầu lại nhìn, thấy dưới gối đặt Tú Xuân Đao của Lý Hạc Minh.
Trước thành hôn đưa đến gậy ngọc, đêm tân hôn đặt huyết đao dưới gối. Không có nam nhân nào như hắn cả. Nhưng Lý Hạc Minh không cảm thấy mình làm sai điều gì, hắn vô cảm nhìn Lâm Ngọc trốn ra sau: “Trốn cái gì? Ta và nàng đã thành thân, chẳng lẽ nàng còn muốn tuỳ hứng làm bậy như trước sao?”
Lâm Ngọc nhíu mày, sau đó lại nghe hắn răng dạy nề nếp: “Xuất giá tòng phu, nàng đã gả cho ta, thì phải nghe lời ta, phải sửa lại cái tính tình kiêu căng lúc trước đi!”
Đương lúc nàng chưa kịp phòng bị, hắn túm nàng đè lên giường.
“Á…” Lâm Ngọc thấp giọng kêu lên, chống hai tay ra sau muốn ngồi dậy, nhưng Lý Hạc Minh đã bóp eo nàng kéo lại gần, nàng hoàn toàn nằm dưới thân hắn.
Thân hình cao lớn ở bên trên, Lý Hạc Minh cởi nhanh đai lưng, đưa bàn tay nóng hổi vào áo trong của nàng, vừa cởi y phục vừa hỏi: “Thật sự không ngậm nó sao?”
Lâm Ngọc tức đến đỏ mặt gọi tên hắn: “Lý Hạc Minh!”
Từ trước đến nay, nàng chỉ gọi “Lý đại nhân”, đây là lần đầu tiên hắn nghe được tên mình từ miệng nàng.
Động tác hắn chậm lại, thầm nghĩ: Thôi bỏ đi, không ngậm thì không ngậm, cùng lắm thì lát nữa hắn mơn trớn cho nàng thích ứng dần, tránh cho nàng chịu đau nhiều.
Có lẽ, Lý Hạc Minh nghĩ chuyện này quá đơn giản, tuy nhiên, hắn đã quên bản thân hắn cũng chưa từng chạm vào nữ nhân nào. Kiến thức trong sách rất khác thực tế, Bắc Trấn Phủ Sử Lý đại nhân sẽ không biết rằng việc nam nữ ân ái hoàn toàn không đơn giản như những gì trong sách viết.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.