Chương 54: MỘC NHỊ CA CA!
Trường Thanh Trường Bạch
21/11/2023
Edit: Khả Khả
Lý Hạc Minh khi còn nhỏ đã học theo tác phong phóng khoáng, không chịu bó buộc của binh sĩ, nhưng tiểu cô nương người ta đoan trang thùy mị, váy áo gọn gàng, rõ ràng là tiểu thư nhà quyền quý.
May mà ở đây là hoàng thành dưới chân thiên tử, không có kẻ bắt cóc dám hoành hành, nếu không, với vẻ ngoài thật thà đáng yêu của nàng thì đám bắt cóc sẽ ôm nàng đi bán cho nhà nghèo nào đó để nuôi dâu từ bé cũng không chừng.
Lý Hạc Minh còn phải đi mua rượu để về quân doanh, hắn không có ý định lãng phí thời gian phơi thây dưới cái nắng kinh khủng này, nên hỏi nàng: “Muội tên là gì? Có nhớ nhà ở đâu không? Ta đưa muội về!”
Đối với người lạ, tiểu cô nương có chút đề phòng nhưng không nhiều lắm, Lý Hạc Minh chỉ mới lau mồ hôi cho nàng, nàng đã xem hắn là người tốt, ngoan ngoãn nói: “Muội tên Lâm Ngọc!” Nhưng nhà ở đâu thì lại không nói.
Những cô nương bình thường đi ra ngoài phần lớn đều là ngồi xe ngựa, huống hồ nàng nhỏ tuổi như vậy, sao có thể nhớ được đường đi, ngẫm nghĩ một hồi lâu, nàng chỉ nói: “Nhà ở Lâm phủ!”
Lâm Phủ, Lâm Ngọc.
Lý Hạc Minh nhớ mẫu thân đã từng nhắc đến cái tên này, hắn suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Phụ thân của muội là Thái Bảo đương triều Lâm Trịnh Thanh?”
Lâm Ngọc nghe tên phụ thân mình từ miệng Lý Hạc Minh, nàng vội gật đầu: “Đúng, là cha muội, ca ca biết cha của muội sao?”
Tiếng gọi “ca ca” này của nàng bất giác làm Lý Hạc Minh mềm lòng, hắn thầm nghĩ khi về nhà sẽ bảo mẫu thân sinh cho hắn một muội muội giống như vậy.
Lý Hạc Minh đưa tay nhéo nhéo lên búi tóc sau gáy của nàng, nói: “Ta biết Lâm phủ ở đâu, nếu muội tin ta, ta sẽ đưa muội về!”
Lâm Ngọc gật đầu: “Muội tin ca ca!” Nhưng nói xong, nàng lại chần chờ quay đầu nhìn tiệm điểm tâm đằng sau.
Lý Hạc Minh nhìn theo ánh mắt của nàng, hỏi: “Muội muốn ăn điểm tâm hả?”
Lâm Ngọc không nói mình có muốn hay không, chỉ nhíu mày lại vẻ mặt đầy lo lắng, giọng trong trẻo nói: “Huynh trưởng nói đi mua điểm tâm cho muội ăn, nhưng chưa kịp mua điểm tâm, huynh ấy đã đi lạc rồi. Nếu muội rời đi, huynh ấy quay lại tìm không thấy muội thì phải làm sao?”
Lâm gia có hai vị tiểu thư và một vị công tử, Lý Hạc minh đoán huynh trưởng mà nàng nhắc đến chắc là Lâm Tĩnh, hắn thầm nghĩ: Không phải huynh trưởng của muội đi lạc, mà là muội đi lạc. Có lẽ giờ này huynh trưởng của muội đang vô cùng lo lắng đi khắp đường tìm muội rồi cũng nên.
Nhưng nghe Lâm Ngọc nói như vậy, Lý Hạc Minh đã hiểu nguyên nhân nàng đi lạc nhưng vẫn không khóc hay hoảng loạn, hóa ra nàng vốn không hề nghĩ bản thân mình đi lạc.
Lý Hạc Minh không sửa cái suy nghĩ đó của Lâm Ngọc, mà nói theo ý nàng: “Vậy bây giờ ta đưa muội về trước, nếu muội lo lắng cho huynh trưởng thì sai người đi tìm hắn sau, còn hơn muộn đứng ở đây đợi, thấy thế nào?”
Lâm Ngọc nghĩ nghĩ, gật đầu đáp: “Được, cảm ơn ca ca!”
Lý Hạc Minh bế nàng lên bằng một tay, nói: “Không có gì!”
Thiếu niên làm việc đến nơi đến chốn, tuy lúc ấy, Lý Hạc Minh chỉ có mười tuổi, nhưng lại có vài phần khí chất trầm ổn của sau này.
Hắn không đưa Lâm Ngọc về Lâm phủ liền, mà vào cửa tiệm, lấy tiền mua rượu của Lý Phong Lâm đưa cho mình để mua hai túi bánh hạt dẻ cho Lâm Ngọc, sau đó bảo chủ quán mang hai chén trà ra uống cho thấm giọng. Sau khi làm dịu cổ họng xong, hắn mới đưa Lâm Ngọc đi về hướng Lâm phủ.
Lý Hạc Minh ôm Lâm Ngọc trên người, tuy là hắn đi nấp dưới bóng râm ven tường, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã đổ mồ hôi.
Ánh mắt hắn sáng ngời nhìn về phía trước, mồ hôi chảy dọc theo tóc mai, Lâm Ngọc thấy vậy móc chiếc khăn đã bị Lý Hạc Minh từ chối ban nãy lau cho hắn. Lau xong, nàng giơ cây quạt lên quạt mát đầu cho hắn.
Lý Hạc Minh thấy nàng cũng nóng đến mức hai má ửng đỏ, hắn dịu giọng nói: “Đừng quan tâm đến ta, muội tự quạt cho mình đi!”
Tay Lâm Ngọc vẫn không dừng, nàng lắc đầu nói: “Muội không nóng!”
Lý Hạc Minh nghe được những lời này, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn cảm thấy tội nghiệp cho Lâm Tĩnh đang cuống cuồng đi tìm kiếm tiểu muội ở một nơi nào đó: Làm mất tiểu muội muội ngoan ngoãn thế này, hắn ta mà về nhà nhất định sẽ bị đánh cho một trận nhừ tử.
Một tiểu cô nương năm sáu tuổi, chỉ mới biết mặt chữ, tập hiểu lý lẽ, tâm tư thuần khiết rất dễ khâm phục thiếu niên trầm tĩnh hơn mình vài tuổi. Lý Hạc minh tặng Lâm Ngọc điểm tâm, lại không ngại khó nhọc đưa nàng về phủ, lúc đó nàng xem hắn giống như anh hùng.
Lâm Ngọc đỏ mặt nhìn sườn mặt hắn, nhẹ quạt cho hắn mát, và hỏi: “Ca ca tên là gì? Nhà ở đâu? Sau này muội nên báo đáp huynh như thế nào đây?”
Đây là cơ duyên tình cờ hai người quen biết nhau, nhưng trời xui đất khiến thế nào Lý Hạc Minh lại không nói tên họ của mình cho Lâm Ngọc biết.
Thiếu niên cao ngạo, vì tuổi còn nhỏ, luyện tập ở quân doanh một năm trời vẫn không đánh lại ai, bị người ta trêu chọc là ngay cả đánh với cọc gỗ cũng không phản kháng được. Cho nên, ở trước mặt tướng sĩ hắn không chịu nhận mình là Nhị công tử của Lý gia, giờ đây hắn tự nhận mình là tướng sĩ trong doanh trại, cho nên khi Lâm Ngọc hỏi hắn, hắn không nói tên họ thật của mình, chỉ thuận miệng nói: “Ta họ Mộc, trong nhà đứng thứ hai, mọi người đều gọi ta là Mộc Nhị. Còn về báo đáp thì không cần đâu, chuyện nhỏ thôi!”
Phong thái nói chuyện của hắn không hề tầm thường, Mộc Nhị này là cái tên bình thường của bá tánh mà hắn thuận miệng nói, thật không xứng với hắn, nhưng khi đó da Lý Hạc Minh cháy nắng đen thui, y phục trên người là vải bố thô sơ, thân thể rắn chắc, bề ngoài trông giống như một người làm nông thực thụ.
Lâm Ngọc tuổi còn nhỏ nên tin lời hắn nói, nàng ngoan ngoãn gọi: “Mộc Nhị ca ca!”
Trái tim Lý Hạc Minh mềm nhũn ra, trên đường đưa Lâm Ngọc trở về nhà, hắn luôn nghĩ khi về nhất định phải bảo mẫu thân sinh cho hắn một muội muội.
Nói ra, đây chỉ là câu chuyện gặp gỡ bình thường của hai người lúc nhỏ. Lý Hạc Minh nói Lâm Ngọc đã quên, thật ra, Lâm Ngọc vẫn còn mơ hồ nhớ một ít, chỉ là nàng không thể lấy hình ảnh mơ hồ của Mộc Nhị trong trí nhớ ra đặt cạnh với Lý Hạc Minh hiên ngang mạnh mẽ của hiện tại được.
Nàng nhớ không ra, Lý Hạc Minh cũng không có ý định nói cho nàng biết mình là Mộc Nhị.
Thiếu niên ngày nào giờ đây vẫn vậy, chỉ là mười mấy năm trôi qua, dung mạo hắn đã thay đổi rất nhiều. Lý Hạc Minh nhớ đến diện mạo và giọng khàn khàn khó nghe khi ấy, hắn thấy tốt nhất Lâm Ngọc không nên biết thì hơn.
------oOo------
Lý Hạc Minh khi còn nhỏ đã học theo tác phong phóng khoáng, không chịu bó buộc của binh sĩ, nhưng tiểu cô nương người ta đoan trang thùy mị, váy áo gọn gàng, rõ ràng là tiểu thư nhà quyền quý.
May mà ở đây là hoàng thành dưới chân thiên tử, không có kẻ bắt cóc dám hoành hành, nếu không, với vẻ ngoài thật thà đáng yêu của nàng thì đám bắt cóc sẽ ôm nàng đi bán cho nhà nghèo nào đó để nuôi dâu từ bé cũng không chừng.
Lý Hạc Minh còn phải đi mua rượu để về quân doanh, hắn không có ý định lãng phí thời gian phơi thây dưới cái nắng kinh khủng này, nên hỏi nàng: “Muội tên là gì? Có nhớ nhà ở đâu không? Ta đưa muội về!”
Đối với người lạ, tiểu cô nương có chút đề phòng nhưng không nhiều lắm, Lý Hạc Minh chỉ mới lau mồ hôi cho nàng, nàng đã xem hắn là người tốt, ngoan ngoãn nói: “Muội tên Lâm Ngọc!” Nhưng nhà ở đâu thì lại không nói.
Những cô nương bình thường đi ra ngoài phần lớn đều là ngồi xe ngựa, huống hồ nàng nhỏ tuổi như vậy, sao có thể nhớ được đường đi, ngẫm nghĩ một hồi lâu, nàng chỉ nói: “Nhà ở Lâm phủ!”
Lâm Phủ, Lâm Ngọc.
Lý Hạc Minh nhớ mẫu thân đã từng nhắc đến cái tên này, hắn suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Phụ thân của muội là Thái Bảo đương triều Lâm Trịnh Thanh?”
Lâm Ngọc nghe tên phụ thân mình từ miệng Lý Hạc Minh, nàng vội gật đầu: “Đúng, là cha muội, ca ca biết cha của muội sao?”
Tiếng gọi “ca ca” này của nàng bất giác làm Lý Hạc Minh mềm lòng, hắn thầm nghĩ khi về nhà sẽ bảo mẫu thân sinh cho hắn một muội muội giống như vậy.
Lý Hạc Minh đưa tay nhéo nhéo lên búi tóc sau gáy của nàng, nói: “Ta biết Lâm phủ ở đâu, nếu muội tin ta, ta sẽ đưa muội về!”
Lâm Ngọc gật đầu: “Muội tin ca ca!” Nhưng nói xong, nàng lại chần chờ quay đầu nhìn tiệm điểm tâm đằng sau.
Lý Hạc Minh nhìn theo ánh mắt của nàng, hỏi: “Muội muốn ăn điểm tâm hả?”
Lâm Ngọc không nói mình có muốn hay không, chỉ nhíu mày lại vẻ mặt đầy lo lắng, giọng trong trẻo nói: “Huynh trưởng nói đi mua điểm tâm cho muội ăn, nhưng chưa kịp mua điểm tâm, huynh ấy đã đi lạc rồi. Nếu muội rời đi, huynh ấy quay lại tìm không thấy muội thì phải làm sao?”
Lâm gia có hai vị tiểu thư và một vị công tử, Lý Hạc minh đoán huynh trưởng mà nàng nhắc đến chắc là Lâm Tĩnh, hắn thầm nghĩ: Không phải huynh trưởng của muội đi lạc, mà là muội đi lạc. Có lẽ giờ này huynh trưởng của muội đang vô cùng lo lắng đi khắp đường tìm muội rồi cũng nên.
Nhưng nghe Lâm Ngọc nói như vậy, Lý Hạc Minh đã hiểu nguyên nhân nàng đi lạc nhưng vẫn không khóc hay hoảng loạn, hóa ra nàng vốn không hề nghĩ bản thân mình đi lạc.
Lý Hạc Minh không sửa cái suy nghĩ đó của Lâm Ngọc, mà nói theo ý nàng: “Vậy bây giờ ta đưa muội về trước, nếu muội lo lắng cho huynh trưởng thì sai người đi tìm hắn sau, còn hơn muộn đứng ở đây đợi, thấy thế nào?”
Lâm Ngọc nghĩ nghĩ, gật đầu đáp: “Được, cảm ơn ca ca!”
Lý Hạc Minh bế nàng lên bằng một tay, nói: “Không có gì!”
Thiếu niên làm việc đến nơi đến chốn, tuy lúc ấy, Lý Hạc Minh chỉ có mười tuổi, nhưng lại có vài phần khí chất trầm ổn của sau này.
Hắn không đưa Lâm Ngọc về Lâm phủ liền, mà vào cửa tiệm, lấy tiền mua rượu của Lý Phong Lâm đưa cho mình để mua hai túi bánh hạt dẻ cho Lâm Ngọc, sau đó bảo chủ quán mang hai chén trà ra uống cho thấm giọng. Sau khi làm dịu cổ họng xong, hắn mới đưa Lâm Ngọc đi về hướng Lâm phủ.
Lý Hạc Minh ôm Lâm Ngọc trên người, tuy là hắn đi nấp dưới bóng râm ven tường, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã đổ mồ hôi.
Ánh mắt hắn sáng ngời nhìn về phía trước, mồ hôi chảy dọc theo tóc mai, Lâm Ngọc thấy vậy móc chiếc khăn đã bị Lý Hạc Minh từ chối ban nãy lau cho hắn. Lau xong, nàng giơ cây quạt lên quạt mát đầu cho hắn.
Lý Hạc Minh thấy nàng cũng nóng đến mức hai má ửng đỏ, hắn dịu giọng nói: “Đừng quan tâm đến ta, muội tự quạt cho mình đi!”
Tay Lâm Ngọc vẫn không dừng, nàng lắc đầu nói: “Muội không nóng!”
Lý Hạc Minh nghe được những lời này, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn cảm thấy tội nghiệp cho Lâm Tĩnh đang cuống cuồng đi tìm kiếm tiểu muội ở một nơi nào đó: Làm mất tiểu muội muội ngoan ngoãn thế này, hắn ta mà về nhà nhất định sẽ bị đánh cho một trận nhừ tử.
Một tiểu cô nương năm sáu tuổi, chỉ mới biết mặt chữ, tập hiểu lý lẽ, tâm tư thuần khiết rất dễ khâm phục thiếu niên trầm tĩnh hơn mình vài tuổi. Lý Hạc minh tặng Lâm Ngọc điểm tâm, lại không ngại khó nhọc đưa nàng về phủ, lúc đó nàng xem hắn giống như anh hùng.
Lâm Ngọc đỏ mặt nhìn sườn mặt hắn, nhẹ quạt cho hắn mát, và hỏi: “Ca ca tên là gì? Nhà ở đâu? Sau này muội nên báo đáp huynh như thế nào đây?”
Đây là cơ duyên tình cờ hai người quen biết nhau, nhưng trời xui đất khiến thế nào Lý Hạc Minh lại không nói tên họ của mình cho Lâm Ngọc biết.
Thiếu niên cao ngạo, vì tuổi còn nhỏ, luyện tập ở quân doanh một năm trời vẫn không đánh lại ai, bị người ta trêu chọc là ngay cả đánh với cọc gỗ cũng không phản kháng được. Cho nên, ở trước mặt tướng sĩ hắn không chịu nhận mình là Nhị công tử của Lý gia, giờ đây hắn tự nhận mình là tướng sĩ trong doanh trại, cho nên khi Lâm Ngọc hỏi hắn, hắn không nói tên họ thật của mình, chỉ thuận miệng nói: “Ta họ Mộc, trong nhà đứng thứ hai, mọi người đều gọi ta là Mộc Nhị. Còn về báo đáp thì không cần đâu, chuyện nhỏ thôi!”
Phong thái nói chuyện của hắn không hề tầm thường, Mộc Nhị này là cái tên bình thường của bá tánh mà hắn thuận miệng nói, thật không xứng với hắn, nhưng khi đó da Lý Hạc Minh cháy nắng đen thui, y phục trên người là vải bố thô sơ, thân thể rắn chắc, bề ngoài trông giống như một người làm nông thực thụ.
Lâm Ngọc tuổi còn nhỏ nên tin lời hắn nói, nàng ngoan ngoãn gọi: “Mộc Nhị ca ca!”
Trái tim Lý Hạc Minh mềm nhũn ra, trên đường đưa Lâm Ngọc trở về nhà, hắn luôn nghĩ khi về nhất định phải bảo mẫu thân sinh cho hắn một muội muội.
Nói ra, đây chỉ là câu chuyện gặp gỡ bình thường của hai người lúc nhỏ. Lý Hạc Minh nói Lâm Ngọc đã quên, thật ra, Lâm Ngọc vẫn còn mơ hồ nhớ một ít, chỉ là nàng không thể lấy hình ảnh mơ hồ của Mộc Nhị trong trí nhớ ra đặt cạnh với Lý Hạc Minh hiên ngang mạnh mẽ của hiện tại được.
Nàng nhớ không ra, Lý Hạc Minh cũng không có ý định nói cho nàng biết mình là Mộc Nhị.
Thiếu niên ngày nào giờ đây vẫn vậy, chỉ là mười mấy năm trôi qua, dung mạo hắn đã thay đổi rất nhiều. Lý Hạc Minh nhớ đến diện mạo và giọng khàn khàn khó nghe khi ấy, hắn thấy tốt nhất Lâm Ngọc không nên biết thì hơn.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.