Chương 106: NGOẠI TRUYỆN 2: CHU HI – LÂM UYỂN!
Trường Thanh Trường Bạch
21/11/2023
Edit: Khả Khả
Lần đầu tiên Chu Hi gặp Lâm Uyển là tại hội thơ ở ngoài cung, khi ấy hắn đang cải trang đến để gặp Từ Văn, người bị vu oan gạch khỏi danh sách thi cử.
Khúc nhạc vang vọng khắp đình đài, lầu các. Các sĩ tử và nam nữ danh môn đều tụ về đây, trò chuyện tán gẫu, ngâm thơ làm phú. Khi đó còn chưa yết bảng, nhưng sĩ tử học hành nhiều năm lại rất hài lòng đắc chí, như thể đã thấy được tên mình trên bảng vàng.
Năm đó, Chu Hi mười sáu tuổi ngồi trên xe lăn, được thị vệ chậm rãi đẩy qua đám đông ồn ào. Khi đi qua đình Thuỷ Tạ, nơi các cô nương tụ tập với nhau, giữa tiếng cười nói hắn nghe được một khúc đàn du dương động lòng người.
Khúc nhạc tựa như nước chảy, tựa như vang vọng nơi trái tim.
Chu Hi quay đầu nhìn lại, thì thấy sau tấm bình phong sơn thuỷ bị che một nửa có một bóng hình xinh đẹp, không nhìn thấy mặt, chỉ có đôi tay trắng như ngọc đưa ra dưới bình phong, chầm chậm gãy dây đàn.
Trên cổ tay của người nọ mang đôi vòng kim ngọc, làm cho cổ tay trông càng gầy hơn.
Chu Hi hỏi thị vệ bên cạnh: “Là ai đang gảy đàn?”
Hắn xuất cung tham gia hội thơ, trước đó một ngày, thuộc hạ đã tra xét rõ lai lịch khách mời tham dự hội. Thị vệ nhìn đôi vòng kim ngọc trên cổ tay cô nương kia, rồi nói: “Hình như là trưởng nữ của Lâm gia, Lâm Uyển!”
Chu Hi thoáng ngạc nhiên: “Nữ nhi của lão sư sao?”
“Đúng vậy!”
Chu Hi cảm thấy thú vị, hắn thu hồi tầm mắt, nói: “Cầm nghệ của lão sư dụ hoặc người ta tự sát, không ngờ lại có thể dạy ra nữ giỏi như vậy!”
Bên người Chu Hi không có nữ nhân nào, đây là lần đầu tiên thị vệ nghe hắn khen một cô nương, cho nên cầm lòng không đậu hỏi một câu: “Điện hạ, có muốn mời nàng đến đây không?”
Chu Hi biết đời này hắn không có cơ hội đứng lên được, không nên doạ cô nương nhà người ta, hắn nhàn nhạt nói: “Không cần, mời đến làm gì, để nàng ném mặt mũi bán nghệ cho ta sao?”
Thị vệ kia nghe được những lời này lập tức ngậm miệng lại.
Lúc ấy, Chu Hi không để chuyện ấy trong lòng, chỉ đôi lúc vô thức, trong đầu hắn nhớ đến nửa khúc đàn ngắn ngủi cùng với bàn tay ngọc ngà và tên cô nương kia.
Lâm Uyển.
Lâm Uyển.
“Vương gia…… Vương gia……”
Gió tuyết tung bay trên đường cung, Chu Hi thất thần nhìn trận tuyết lớn, Từ Văn gọi vài lần hắn mới nghe được.
Từ Văn thấy hắn chớp mắt lấy lại tinh thần, hiếu kỳ hỏi: “Không biết Vương gia bị chuyện gì quấy nhiễu tinh thần, chi bằng nói cho hạ quan nghe một chút đi!”
Chu Hi hít ngụm khí lạnh lẽo, chầm chậm nói: “Không có gì, chỉ là chuyện cũ thôi!”
Hắn không muốn nói, Từ Văn sẽ không hỏi thêm, y giương mắt nhìn cơn tuyết lớn ước chừng hơn nửa khắc nữa cũng không thể ngừng được: “Vương gia, lát nữa vào điện ngài đừng ỷ y, phải gọi người mang bếp lò vào sưởi, ngài không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Hoàng thượng nhỏ tuổi, nếu lây bệnh cho hoàng thượng, sợ là sẽ không ổn!”
Nghe Từ Văn lải nhải hoài, Chu Hi lắc đầu: “Bây giờ ngươi làm quan hay làm bà mụ, càng ngày càng nói nhiều!”
Từ Văn cười: “Bên cạnh ngài không có mấy ai, lời này hạ quan không nói, sẽ không ai nói cả. Nếu ngài chê hạ quan phiền thì cưới Vương phi đi, hoặc tìm một vài cung nữ nào đó để trong phòng, có nữ nhân vào sẽ khác. Giống như phu nhân của hạ quan, mỗi ngày đều hỏi han ân cần, buổi tối thổi nến rúc vào chung ổ chăn, đó mới là thú vui của nhân gian!”
Rõ ràng hắn là quan văn đứng đắn, vậy mà khi kể chuyện trong nhà lại không chút e dè, Chu Hi nghe xong có hơi đau đầu: “Được rồi, được rồi, cái miệng này của ngươi sao phu nhân ngươi còn chưa khâu lại nữa chứ!”
Hai người nói chuyện một lúc đã đến trước Võ Anh Điện. Lâm Uyển vẫn chưa vào điện, nàng nắm tay Chu Dục đứng trong tuyết đợi Chu Hi ở đằng sau, nàng cúi đầu nhìn cái người trong bộ hồng y ngồi trên xe lăn, ánh mắt đảo qua các đốt ngón tay trắng bệch vì lạnh, mở miệng: “Hôm nay phiền Vương gia lo lắng, chỉ là trời đông gió rét, hai ngày nay Hoàng Thượng không được nghỉ ngơi tốt, đêm nay Vương gia để ngài về sớm nghỉ ngơi đi!”
Từ lúc Chu Dục bước lên đế vị đến nay, Lâm Uyển rất ít khi lộ ra dáng vẻ một mẫu thân dung túng, yêu thương, hôm nay quả thật hiếm thấy.
Thực tế, tuy rằng Chu Dục có hơi mệt mỏi, nhưng trước giờ hắn vẫn luôn được dạy thân là đế vương không được chậm trễ, cho nên hắn đều gắn gượng không kêu than. Giờ đây nghe Lâm Uyển nói vậy, hắn ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó vui vẻ nắm chặt bàn tay nàng hơn một chút.
Dù đang khoác hoàng bào, nhưng suy cho cùng hắn cũng chỉ là tiểu hài tử không thể rời bỏ mẫu thân. Người ngoài nhìn vào, Chu Hi thân là Nhiếp Chính Vương, trong tay nắm quyền, Thái Hậu Lâm Uyển nên nịnh bợ hắn nhiều hơn mới phải, ngờ đâu ngữ khí nàng lại lạnh nhạt như vậy.
Từ Văn liếc nhìn qua lại giữa hai người, y cảm thấy không khí này có chút kỳ quái.
Nhưng mà, Chu Hi lại không để tâm đến thái độ của Lâm Uyển, hắn hơi gật đầu, cung kính đáp lời Lâm Uyển: “Mẫu hậu nói sao thì nghe vậy, nhi thần biết rồi!”
Nhìn Chu Dục và Chu Hi vào điện, Lâm Uyển quay về Nhân Thọ Cung, nàng nghỉ ngơi một lát, sau đó gọi Thượng Cung Cục đến, bắt tay vào làm chuyện Chu Dục “giao” cho nàng: May quần áo cho Chu Hi.
Khi Thượng Cung Cục nghe Lâm Uyển nói phải làm xiêm y tặng cho hai vị Vương gia, trong lòng có chút nghi hoặc. Ung Vương đã tự lập môn phủ, nghe nói cuối tháng này sẽ phải rời đô đến đất phong, đường xá xa xôi, tất nhiên đã sớm chuẩn bị đồ mùa đông, nào còn cần đến trong cung chuẩn bị cho.
Còn Sở Vương vốn đang ở trong cung, mùa đông năm nay, Thượng Cung Cục đã may mười mấy bộ đem qua, sao lại còn lo lắng không có gì để mặc.
Tuy nhiên, làm việc trong cung quan trọng nhất là giả ngu, tuy trong lòng Thượng Cung Cục có hoang mang, song, lại không nói ra miệng.
Bà nhìn Lâm Uyển ngồi ngay ngắn trên giường, hỏi: “Nếu để giữ ấm, thì các loại lông sẽ là lựa chọn tốt nhất, chỉ là không biết Thái Hậu muốn dùng loại lông nào, trong kho có hùm, lang, sài, báo, hồ, thỏ, chồn có đủ cả!”
Kỹ thuật thêu thùa của Lâm Uyển không tồi, nhưng nàng lại không rành về may vá, bèn dịu giọng hỏi: “Loại lông nào tốt hơn?”
Giọng nàng nhẹ nhàng, làm người nghe rất dễ chịu, Thượng Cung Cục lật sách trong tay, cười nói: “Năm trước nước láng giềng có tiến cống hai kiện da sói trắng và hai kiện da gấu trắng, lông mềm mịn, dùng làm áo khoác cực kỳ tốt!”
Lâm Uyển nói: “Vậy làm cho Sở Vương và Ung Vương mỗi người một bộ da sói và da gấu, hiện tại trời ngày càng lạnh, các người cố gắng làm xong càng sớm càng tốt!”
“Vâng!”
Lâm Uyển nói: “Còn nữa, các ngươi tìm chọn nguyên liệu làm thêm hai đệm gối dày dặn một chút!”
Thượng Cung Cục hỏi: “Cũng làm cho mỗi người một đôi luôn ạ?”
Lâm Uyển rũ mắt, che lại lò sưởi trong tay áo, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ lo lắng cho hai chân của Sở Vương, nên đưa hết cả hai đến cho Sở Vương đi, nói là bệ hạ thưởng!”
Thượng Cung Cục đáp: “Vâng!”
Khả: Muốn lo cho Chu Hi, nhưng khum muốn noái ra, Lâm Uyển ơi là Lâm Uyển.
------oOo------
Lần đầu tiên Chu Hi gặp Lâm Uyển là tại hội thơ ở ngoài cung, khi ấy hắn đang cải trang đến để gặp Từ Văn, người bị vu oan gạch khỏi danh sách thi cử.
Khúc nhạc vang vọng khắp đình đài, lầu các. Các sĩ tử và nam nữ danh môn đều tụ về đây, trò chuyện tán gẫu, ngâm thơ làm phú. Khi đó còn chưa yết bảng, nhưng sĩ tử học hành nhiều năm lại rất hài lòng đắc chí, như thể đã thấy được tên mình trên bảng vàng.
Năm đó, Chu Hi mười sáu tuổi ngồi trên xe lăn, được thị vệ chậm rãi đẩy qua đám đông ồn ào. Khi đi qua đình Thuỷ Tạ, nơi các cô nương tụ tập với nhau, giữa tiếng cười nói hắn nghe được một khúc đàn du dương động lòng người.
Khúc nhạc tựa như nước chảy, tựa như vang vọng nơi trái tim.
Chu Hi quay đầu nhìn lại, thì thấy sau tấm bình phong sơn thuỷ bị che một nửa có một bóng hình xinh đẹp, không nhìn thấy mặt, chỉ có đôi tay trắng như ngọc đưa ra dưới bình phong, chầm chậm gãy dây đàn.
Trên cổ tay của người nọ mang đôi vòng kim ngọc, làm cho cổ tay trông càng gầy hơn.
Chu Hi hỏi thị vệ bên cạnh: “Là ai đang gảy đàn?”
Hắn xuất cung tham gia hội thơ, trước đó một ngày, thuộc hạ đã tra xét rõ lai lịch khách mời tham dự hội. Thị vệ nhìn đôi vòng kim ngọc trên cổ tay cô nương kia, rồi nói: “Hình như là trưởng nữ của Lâm gia, Lâm Uyển!”
Chu Hi thoáng ngạc nhiên: “Nữ nhi của lão sư sao?”
“Đúng vậy!”
Chu Hi cảm thấy thú vị, hắn thu hồi tầm mắt, nói: “Cầm nghệ của lão sư dụ hoặc người ta tự sát, không ngờ lại có thể dạy ra nữ giỏi như vậy!”
Bên người Chu Hi không có nữ nhân nào, đây là lần đầu tiên thị vệ nghe hắn khen một cô nương, cho nên cầm lòng không đậu hỏi một câu: “Điện hạ, có muốn mời nàng đến đây không?”
Chu Hi biết đời này hắn không có cơ hội đứng lên được, không nên doạ cô nương nhà người ta, hắn nhàn nhạt nói: “Không cần, mời đến làm gì, để nàng ném mặt mũi bán nghệ cho ta sao?”
Thị vệ kia nghe được những lời này lập tức ngậm miệng lại.
Lúc ấy, Chu Hi không để chuyện ấy trong lòng, chỉ đôi lúc vô thức, trong đầu hắn nhớ đến nửa khúc đàn ngắn ngủi cùng với bàn tay ngọc ngà và tên cô nương kia.
Lâm Uyển.
Lâm Uyển.
“Vương gia…… Vương gia……”
Gió tuyết tung bay trên đường cung, Chu Hi thất thần nhìn trận tuyết lớn, Từ Văn gọi vài lần hắn mới nghe được.
Từ Văn thấy hắn chớp mắt lấy lại tinh thần, hiếu kỳ hỏi: “Không biết Vương gia bị chuyện gì quấy nhiễu tinh thần, chi bằng nói cho hạ quan nghe một chút đi!”
Chu Hi hít ngụm khí lạnh lẽo, chầm chậm nói: “Không có gì, chỉ là chuyện cũ thôi!”
Hắn không muốn nói, Từ Văn sẽ không hỏi thêm, y giương mắt nhìn cơn tuyết lớn ước chừng hơn nửa khắc nữa cũng không thể ngừng được: “Vương gia, lát nữa vào điện ngài đừng ỷ y, phải gọi người mang bếp lò vào sưởi, ngài không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Hoàng thượng nhỏ tuổi, nếu lây bệnh cho hoàng thượng, sợ là sẽ không ổn!”
Nghe Từ Văn lải nhải hoài, Chu Hi lắc đầu: “Bây giờ ngươi làm quan hay làm bà mụ, càng ngày càng nói nhiều!”
Từ Văn cười: “Bên cạnh ngài không có mấy ai, lời này hạ quan không nói, sẽ không ai nói cả. Nếu ngài chê hạ quan phiền thì cưới Vương phi đi, hoặc tìm một vài cung nữ nào đó để trong phòng, có nữ nhân vào sẽ khác. Giống như phu nhân của hạ quan, mỗi ngày đều hỏi han ân cần, buổi tối thổi nến rúc vào chung ổ chăn, đó mới là thú vui của nhân gian!”
Rõ ràng hắn là quan văn đứng đắn, vậy mà khi kể chuyện trong nhà lại không chút e dè, Chu Hi nghe xong có hơi đau đầu: “Được rồi, được rồi, cái miệng này của ngươi sao phu nhân ngươi còn chưa khâu lại nữa chứ!”
Hai người nói chuyện một lúc đã đến trước Võ Anh Điện. Lâm Uyển vẫn chưa vào điện, nàng nắm tay Chu Dục đứng trong tuyết đợi Chu Hi ở đằng sau, nàng cúi đầu nhìn cái người trong bộ hồng y ngồi trên xe lăn, ánh mắt đảo qua các đốt ngón tay trắng bệch vì lạnh, mở miệng: “Hôm nay phiền Vương gia lo lắng, chỉ là trời đông gió rét, hai ngày nay Hoàng Thượng không được nghỉ ngơi tốt, đêm nay Vương gia để ngài về sớm nghỉ ngơi đi!”
Từ lúc Chu Dục bước lên đế vị đến nay, Lâm Uyển rất ít khi lộ ra dáng vẻ một mẫu thân dung túng, yêu thương, hôm nay quả thật hiếm thấy.
Thực tế, tuy rằng Chu Dục có hơi mệt mỏi, nhưng trước giờ hắn vẫn luôn được dạy thân là đế vương không được chậm trễ, cho nên hắn đều gắn gượng không kêu than. Giờ đây nghe Lâm Uyển nói vậy, hắn ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó vui vẻ nắm chặt bàn tay nàng hơn một chút.
Dù đang khoác hoàng bào, nhưng suy cho cùng hắn cũng chỉ là tiểu hài tử không thể rời bỏ mẫu thân. Người ngoài nhìn vào, Chu Hi thân là Nhiếp Chính Vương, trong tay nắm quyền, Thái Hậu Lâm Uyển nên nịnh bợ hắn nhiều hơn mới phải, ngờ đâu ngữ khí nàng lại lạnh nhạt như vậy.
Từ Văn liếc nhìn qua lại giữa hai người, y cảm thấy không khí này có chút kỳ quái.
Nhưng mà, Chu Hi lại không để tâm đến thái độ của Lâm Uyển, hắn hơi gật đầu, cung kính đáp lời Lâm Uyển: “Mẫu hậu nói sao thì nghe vậy, nhi thần biết rồi!”
Nhìn Chu Dục và Chu Hi vào điện, Lâm Uyển quay về Nhân Thọ Cung, nàng nghỉ ngơi một lát, sau đó gọi Thượng Cung Cục đến, bắt tay vào làm chuyện Chu Dục “giao” cho nàng: May quần áo cho Chu Hi.
Khi Thượng Cung Cục nghe Lâm Uyển nói phải làm xiêm y tặng cho hai vị Vương gia, trong lòng có chút nghi hoặc. Ung Vương đã tự lập môn phủ, nghe nói cuối tháng này sẽ phải rời đô đến đất phong, đường xá xa xôi, tất nhiên đã sớm chuẩn bị đồ mùa đông, nào còn cần đến trong cung chuẩn bị cho.
Còn Sở Vương vốn đang ở trong cung, mùa đông năm nay, Thượng Cung Cục đã may mười mấy bộ đem qua, sao lại còn lo lắng không có gì để mặc.
Tuy nhiên, làm việc trong cung quan trọng nhất là giả ngu, tuy trong lòng Thượng Cung Cục có hoang mang, song, lại không nói ra miệng.
Bà nhìn Lâm Uyển ngồi ngay ngắn trên giường, hỏi: “Nếu để giữ ấm, thì các loại lông sẽ là lựa chọn tốt nhất, chỉ là không biết Thái Hậu muốn dùng loại lông nào, trong kho có hùm, lang, sài, báo, hồ, thỏ, chồn có đủ cả!”
Kỹ thuật thêu thùa của Lâm Uyển không tồi, nhưng nàng lại không rành về may vá, bèn dịu giọng hỏi: “Loại lông nào tốt hơn?”
Giọng nàng nhẹ nhàng, làm người nghe rất dễ chịu, Thượng Cung Cục lật sách trong tay, cười nói: “Năm trước nước láng giềng có tiến cống hai kiện da sói trắng và hai kiện da gấu trắng, lông mềm mịn, dùng làm áo khoác cực kỳ tốt!”
Lâm Uyển nói: “Vậy làm cho Sở Vương và Ung Vương mỗi người một bộ da sói và da gấu, hiện tại trời ngày càng lạnh, các người cố gắng làm xong càng sớm càng tốt!”
“Vâng!”
Lâm Uyển nói: “Còn nữa, các ngươi tìm chọn nguyên liệu làm thêm hai đệm gối dày dặn một chút!”
Thượng Cung Cục hỏi: “Cũng làm cho mỗi người một đôi luôn ạ?”
Lâm Uyển rũ mắt, che lại lò sưởi trong tay áo, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ lo lắng cho hai chân của Sở Vương, nên đưa hết cả hai đến cho Sở Vương đi, nói là bệ hạ thưởng!”
Thượng Cung Cục đáp: “Vâng!”
Khả: Muốn lo cho Chu Hi, nhưng khum muốn noái ra, Lâm Uyển ơi là Lâm Uyển.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.