Chương 9: VÌ SAO LÚC TRƯỚC LẠI TỪ HÔN?
Trường Thanh Trường Bạch
21/11/2023
Edit: Khả Khả
Khi Lâm Ngọc nghe tiếng “Trấn Phủ Sử” kia, trong mắt toàn vẻ khiếp sợ.
Tiếng bước chân vững vàng bước trong màn mưa dày đặc dừng trước cửa. Lâm Ngọc dựa vào vách tường rách nát ngước nhìn, chạm phải đôi mắt đen láy thâm sâu đang bị nước mưa gột rửa.
Lý Hạc Minh mang Tú Xuân đao trên tay, mưa thu xối cả người hắn ướt đẫm bộ quan phục phi ngư. Hắn không chật vật giống những người khác sau khi bị mưa xối qua, vai lưng hắn vẫn thẳng tắp, thần sắc lãnh đạm, giống như một thanh huyết đao đứng ở cửa.
Bên trong phòng đá, hai tên Cẩm Y Vệ trói tên phản tặc giải ra, tên nam nhân kia bị hai tên Cẩm Y Vệ giữ vai một cách thô bạo, không thể thẳng lưng, chỉ có thể lảo đảo đi ra khỏi phòng.
Hình như hắn nhận ra được gương mặt Diêm La này của Lý Hạc Minh, hai chân run lên, mặt tái mét ngẩng đầu nhìn y.
Lý Hạc Minh bình tĩnh đưa mắt nhìn quần áo hơi lộn xộn của Lâm Ngọc, sau đó sắc bén đảo qua nam nhân đã cởi bỏ đai lưng. Mặt hắn tối sầm lại, nâng đao đặt lên cổ nam nhân kia.
Lưỡi đao sắc bén cứa vào da thịt tạo ra đường máu tanh. Cơn đau truyền từ cổ đến khiến thân thể nam nhân cứng đờ. Trên đầu vang lên giọng nói lạnh thấu xương: “Ngươi đã chạm vào nàng?”
Mặt Lâm Ngọc trắng bệt, Hà Tam và một số Cẩm Y Vệ khác ở ngoài cửa nghe thấy lời này cũng giật mình một cái. Cái này sao có thể hỏi như vậy, nếu truyền ra ngoài thì làm sao Lâm cô nương có thể đứng vững ở Đô Thành được.
Đao gác lên cổ, máu nóng tanh nồng chảy theo lưỡi đao lạnh lẽo nhỏ giọt trên mặt đất, nam nhân kia không dám cử động dù chỉ động tác nhỏ. Lời kia rít qua kẽ răng, sát khí đậm đặc bao phủ, hắn ta biết nếu bản thân mình nói sai từ nào, e là chưa kịp ra khỏi cửa thì đầu đã rơi xuống đất.
Lâm Ngọc nói không sai, hắn ta là loại người tham sống sợ chết, khi đối mặt với cái chết, ngoại trừ bản năng sinh tồn, hắn không nghĩ ra được gì khác.
Trong đầu nam nhân kia đột nhiên nhớ đến lời Lâm Ngọc nói, môi hắn giật giật, nửa ngày mới run rẩy nói ra được một câu: “Không…không có, ta không có động vào nàng, ngươi hỏi nàng xem…”
Chút chần chờ này qua tai Lý Hạc Minh không khác gì đang thú tội. Vẻ mặt hắn vô cảm đảo qua mồ hôi lạnh trên mặt nam nhân, đột nhiên, hắn cúi người thì thầm bên tai nam nhân kia: “Không muốn động, hay là chưa kịp động?”
Nam nhân kia ngẩn ra, chưa kịp phản ứng lại, thì thấy Lý Hạc Minh ngồi dậy, cổ tay chuyển động, sau đó tiếng cắt da thịt sắc bén vang lên, giây tiếp theo, hai viên thịt rơi xuống đất.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang khắp núi rừng, nam nhân kia đau đớn đến mức không đứng được, uốn gối quỳ xuống, máu tươi bắn ra từ thân dưới hắn, Lý Hạc Minh nhàn nhạt nói: “Canh cho kỹ, bịt miệng lại, đừng để Diêm Vương nhận!”
Dứt lời, hắn lại đảo mắt qua vài tên Cẩm Y Vệ ở đây: “Sự việc hôm nay nếu truyền ra ngoài là tổn hại đến thanh danh của Lâm gia, món nợ này ta sẽ tính lên đầu các ngươi!”
Mấy tên Cẩm Y Vệ kia vội gật đầu: “Vâng!” Sau đó kéo hai tay nam nhân kia ra ngoài.
Lâm Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy người ta động đao kiếm, mặt nàng tái nhợt. Đợi đến khi nam nhân kia đi rồi, nàng theo bản năng nhìn về đống máu thịt trên mặt đất, song, nàng chưa kịp thấy rõ, Lý Hạc Minh đã đá mũi chân lên cỏ tranh che kín “tang vật”.
Lâm Ngọc nhìn ủng đen của hắn, sau đó tầm mắt lại dời đến đao trên tay hắn.
Lý Hạc Minh liếc thấy thần sắc sợ hãi của nàng, liền xoay người ra cửa, đưa đao ra ngoài mưa. Mưa lạnh tưới lên thân đao, gột rửa hết thảy những vết máu, không còn lưu lại chút gì.
Hắn giũ sạch nước, sau đó cất đao vào vỏ, lúc này mới bước đến chỗ Lâm Ngọc. Dáng người hắn cao lớn, khi đứng trước mặt Lâm Ngọc, nàng phải ngửa đầu mới có thể thấy mặt hắn.
Trông nàng vô cùng chật vật, xiêm y vừa ướt vừa xộc xệch, tóc rối buông xuống sườn mặt, môi tái nhợt, mắt ươn ướt tựa như chực khóc, một bộ dạng yếu đuối đáng thương không nơi nương tựa. Nhưng nàng không khóc, bàn tay run rẩy cũng giấu trong tay áo.
Thậm chí nàng còn nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Sao Lý đại nhân lại biết ta ở đây?”
Lý Hạc Minh không đáp lời nàng, đưa tay rút cọng rơm khô dính trên tóc nàng, nói: “Nữ nhi Lâm gia các người đều kiên cường vậy sao? Gặp loại chuyện mà không hề khóc tiếng nào!”
Lâm Ngọc ngẩn người, nàng không biết phải trả lời hắn như thế nào. Lý Hạc Minh cũng không hỏi thêm, hắn cúi đầu nhìn chân trái không được tự nhiên của nàng, đột nhiên vén áo ngồi xổm xuống trước gối.
Lý Hạc Minh đưa tay nhẹ nắm gối trái của nàng, ngón tay thon dài bóp bóp trên đó.
Lâm Ngọc đau đớn, cổ họng phát ra tiếng rên nhỏ như mèo kêu, rất mềm, rất nhẹ, có chút khàn khiến tim người khác rung lên.
Vốn dĩ Lý Hạc Minh không dùng lực, thấy vậy hắn rút tay về, ngửa đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, hắn chậm rãi nói: “Không tổn thương đến gân cốt, nghỉ ngơi vài tháng là sẽ khỏi!”
Lâm Ngọc đưa tay gạt nước mắt vì đau, rồi nói: “Đạ tạ Lý đại nhân!”
Lý Hạc Minh đứng lên, quải đao bên hông, đưa hai ngón tay vào miệng thổi vọng ra trạm canh gác. Một con ngựa đen từ xa chạy lại dừng trước cửa, lắc bờm giũ nước mưa.
Lâm Ngọc bị thương như vậy, đương nhiên không thể đi bộ được, Lý Hạc Minh duỗi ta ra định ôm nàng, nhưng Lâm Ngọc nhẹ gạt tay hắn ra: “Ta có thể đi được!” Nói xong nàng chống tường, nhảy lò cò ra ngoài.
Lý Hạc Minh cứu nàng, nàng biết ơn hắn, nhưng chuyện xảy ra lúc trước, Lâm Ngọc nên giữ khoảng cách, không nên đi quá giới hạn.
Lý Hạc Minh cau mày nhìn theo bóng dáng nàng, đột nhiên hắn tiến lên hai bước, không nói không rằng bế cả người nàng lên.
Lâm Ngọc giật mình hô lên, ôm cổ hắn theo quán tính, nàng muốn bảo hắn thả nàng xuống, nhưng nhìn thấy mặt hắn đằng đằng sát khí, lời vừa đến miệng vội nuốt trở lại.
Lý Hạc Minh bước nhanh ra cửa, đặt nàng lên lưng ngựa, Hà Tam đứng bên ngoài nhìn chuyện ly kỳ. Một tay Lý Hạc Minh đỡ eo Lâm Ngọc, một tay đưa ra sau, nói: “Dù!”
Hà Tam thấy vậy, vội đưa dù giấy đưa cho hắn. Trước giờ, Cẩm Y Vệ làm việc làm gì mang theo những đồ vật này, dầm mưa dãi nắng là chuyện thường ngày. Dù này là do Lý Hạc Minh thuận tay lấy ở chùa, không ngờ có mưa thật.
Lý Hạc Minh bung dù ra đưa đến tay Lâm Ngọc, ép buộc nàng: “Cầm!”
Lâm Ngọc chưa từng cưỡi ngựa, nàng nắm cán dù, bất động ngồi trên lưng ngựa. Nàng ở trên cao, Lý Hạc Minh đứng dưới ngựa, thời khắc này đổi lại là Lý Hạc Minh ngửa đầu nhìn nàng.
Tiếng mưa rơi lộp độp trên mặt dù, những giọt nước trong veo từ trên mái dù rớt xuống cánh tay hắn.
Hắn đứng dưới cơn mưa lạnh lẽo, nâng đôi mắt đen láy nhìn vào đôi mắt cụp xuống không dám nhìn vào hắn của nàng.
Hắn nhìn nàng thật lâu, ánh mắt giống hệt như ngày đó ở Ngọ môn, tựa như muốn nhìn thấu nàng. Cho đến khi Lâm Ngọc không được tự nhiên, hắn cất giọng trầm khàn hỏi nàng: “Vì sao lúc trước lại từ hôn?”
------oOo------
Khi Lâm Ngọc nghe tiếng “Trấn Phủ Sử” kia, trong mắt toàn vẻ khiếp sợ.
Tiếng bước chân vững vàng bước trong màn mưa dày đặc dừng trước cửa. Lâm Ngọc dựa vào vách tường rách nát ngước nhìn, chạm phải đôi mắt đen láy thâm sâu đang bị nước mưa gột rửa.
Lý Hạc Minh mang Tú Xuân đao trên tay, mưa thu xối cả người hắn ướt đẫm bộ quan phục phi ngư. Hắn không chật vật giống những người khác sau khi bị mưa xối qua, vai lưng hắn vẫn thẳng tắp, thần sắc lãnh đạm, giống như một thanh huyết đao đứng ở cửa.
Bên trong phòng đá, hai tên Cẩm Y Vệ trói tên phản tặc giải ra, tên nam nhân kia bị hai tên Cẩm Y Vệ giữ vai một cách thô bạo, không thể thẳng lưng, chỉ có thể lảo đảo đi ra khỏi phòng.
Hình như hắn nhận ra được gương mặt Diêm La này của Lý Hạc Minh, hai chân run lên, mặt tái mét ngẩng đầu nhìn y.
Lý Hạc Minh bình tĩnh đưa mắt nhìn quần áo hơi lộn xộn của Lâm Ngọc, sau đó sắc bén đảo qua nam nhân đã cởi bỏ đai lưng. Mặt hắn tối sầm lại, nâng đao đặt lên cổ nam nhân kia.
Lưỡi đao sắc bén cứa vào da thịt tạo ra đường máu tanh. Cơn đau truyền từ cổ đến khiến thân thể nam nhân cứng đờ. Trên đầu vang lên giọng nói lạnh thấu xương: “Ngươi đã chạm vào nàng?”
Mặt Lâm Ngọc trắng bệt, Hà Tam và một số Cẩm Y Vệ khác ở ngoài cửa nghe thấy lời này cũng giật mình một cái. Cái này sao có thể hỏi như vậy, nếu truyền ra ngoài thì làm sao Lâm cô nương có thể đứng vững ở Đô Thành được.
Đao gác lên cổ, máu nóng tanh nồng chảy theo lưỡi đao lạnh lẽo nhỏ giọt trên mặt đất, nam nhân kia không dám cử động dù chỉ động tác nhỏ. Lời kia rít qua kẽ răng, sát khí đậm đặc bao phủ, hắn ta biết nếu bản thân mình nói sai từ nào, e là chưa kịp ra khỏi cửa thì đầu đã rơi xuống đất.
Lâm Ngọc nói không sai, hắn ta là loại người tham sống sợ chết, khi đối mặt với cái chết, ngoại trừ bản năng sinh tồn, hắn không nghĩ ra được gì khác.
Trong đầu nam nhân kia đột nhiên nhớ đến lời Lâm Ngọc nói, môi hắn giật giật, nửa ngày mới run rẩy nói ra được một câu: “Không…không có, ta không có động vào nàng, ngươi hỏi nàng xem…”
Chút chần chờ này qua tai Lý Hạc Minh không khác gì đang thú tội. Vẻ mặt hắn vô cảm đảo qua mồ hôi lạnh trên mặt nam nhân, đột nhiên, hắn cúi người thì thầm bên tai nam nhân kia: “Không muốn động, hay là chưa kịp động?”
Nam nhân kia ngẩn ra, chưa kịp phản ứng lại, thì thấy Lý Hạc Minh ngồi dậy, cổ tay chuyển động, sau đó tiếng cắt da thịt sắc bén vang lên, giây tiếp theo, hai viên thịt rơi xuống đất.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang khắp núi rừng, nam nhân kia đau đớn đến mức không đứng được, uốn gối quỳ xuống, máu tươi bắn ra từ thân dưới hắn, Lý Hạc Minh nhàn nhạt nói: “Canh cho kỹ, bịt miệng lại, đừng để Diêm Vương nhận!”
Dứt lời, hắn lại đảo mắt qua vài tên Cẩm Y Vệ ở đây: “Sự việc hôm nay nếu truyền ra ngoài là tổn hại đến thanh danh của Lâm gia, món nợ này ta sẽ tính lên đầu các ngươi!”
Mấy tên Cẩm Y Vệ kia vội gật đầu: “Vâng!” Sau đó kéo hai tay nam nhân kia ra ngoài.
Lâm Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy người ta động đao kiếm, mặt nàng tái nhợt. Đợi đến khi nam nhân kia đi rồi, nàng theo bản năng nhìn về đống máu thịt trên mặt đất, song, nàng chưa kịp thấy rõ, Lý Hạc Minh đã đá mũi chân lên cỏ tranh che kín “tang vật”.
Lâm Ngọc nhìn ủng đen của hắn, sau đó tầm mắt lại dời đến đao trên tay hắn.
Lý Hạc Minh liếc thấy thần sắc sợ hãi của nàng, liền xoay người ra cửa, đưa đao ra ngoài mưa. Mưa lạnh tưới lên thân đao, gột rửa hết thảy những vết máu, không còn lưu lại chút gì.
Hắn giũ sạch nước, sau đó cất đao vào vỏ, lúc này mới bước đến chỗ Lâm Ngọc. Dáng người hắn cao lớn, khi đứng trước mặt Lâm Ngọc, nàng phải ngửa đầu mới có thể thấy mặt hắn.
Trông nàng vô cùng chật vật, xiêm y vừa ướt vừa xộc xệch, tóc rối buông xuống sườn mặt, môi tái nhợt, mắt ươn ướt tựa như chực khóc, một bộ dạng yếu đuối đáng thương không nơi nương tựa. Nhưng nàng không khóc, bàn tay run rẩy cũng giấu trong tay áo.
Thậm chí nàng còn nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Sao Lý đại nhân lại biết ta ở đây?”
Lý Hạc Minh không đáp lời nàng, đưa tay rút cọng rơm khô dính trên tóc nàng, nói: “Nữ nhi Lâm gia các người đều kiên cường vậy sao? Gặp loại chuyện mà không hề khóc tiếng nào!”
Lâm Ngọc ngẩn người, nàng không biết phải trả lời hắn như thế nào. Lý Hạc Minh cũng không hỏi thêm, hắn cúi đầu nhìn chân trái không được tự nhiên của nàng, đột nhiên vén áo ngồi xổm xuống trước gối.
Lý Hạc Minh đưa tay nhẹ nắm gối trái của nàng, ngón tay thon dài bóp bóp trên đó.
Lâm Ngọc đau đớn, cổ họng phát ra tiếng rên nhỏ như mèo kêu, rất mềm, rất nhẹ, có chút khàn khiến tim người khác rung lên.
Vốn dĩ Lý Hạc Minh không dùng lực, thấy vậy hắn rút tay về, ngửa đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, hắn chậm rãi nói: “Không tổn thương đến gân cốt, nghỉ ngơi vài tháng là sẽ khỏi!”
Lâm Ngọc đưa tay gạt nước mắt vì đau, rồi nói: “Đạ tạ Lý đại nhân!”
Lý Hạc Minh đứng lên, quải đao bên hông, đưa hai ngón tay vào miệng thổi vọng ra trạm canh gác. Một con ngựa đen từ xa chạy lại dừng trước cửa, lắc bờm giũ nước mưa.
Lâm Ngọc bị thương như vậy, đương nhiên không thể đi bộ được, Lý Hạc Minh duỗi ta ra định ôm nàng, nhưng Lâm Ngọc nhẹ gạt tay hắn ra: “Ta có thể đi được!” Nói xong nàng chống tường, nhảy lò cò ra ngoài.
Lý Hạc Minh cứu nàng, nàng biết ơn hắn, nhưng chuyện xảy ra lúc trước, Lâm Ngọc nên giữ khoảng cách, không nên đi quá giới hạn.
Lý Hạc Minh cau mày nhìn theo bóng dáng nàng, đột nhiên hắn tiến lên hai bước, không nói không rằng bế cả người nàng lên.
Lâm Ngọc giật mình hô lên, ôm cổ hắn theo quán tính, nàng muốn bảo hắn thả nàng xuống, nhưng nhìn thấy mặt hắn đằng đằng sát khí, lời vừa đến miệng vội nuốt trở lại.
Lý Hạc Minh bước nhanh ra cửa, đặt nàng lên lưng ngựa, Hà Tam đứng bên ngoài nhìn chuyện ly kỳ. Một tay Lý Hạc Minh đỡ eo Lâm Ngọc, một tay đưa ra sau, nói: “Dù!”
Hà Tam thấy vậy, vội đưa dù giấy đưa cho hắn. Trước giờ, Cẩm Y Vệ làm việc làm gì mang theo những đồ vật này, dầm mưa dãi nắng là chuyện thường ngày. Dù này là do Lý Hạc Minh thuận tay lấy ở chùa, không ngờ có mưa thật.
Lý Hạc Minh bung dù ra đưa đến tay Lâm Ngọc, ép buộc nàng: “Cầm!”
Lâm Ngọc chưa từng cưỡi ngựa, nàng nắm cán dù, bất động ngồi trên lưng ngựa. Nàng ở trên cao, Lý Hạc Minh đứng dưới ngựa, thời khắc này đổi lại là Lý Hạc Minh ngửa đầu nhìn nàng.
Tiếng mưa rơi lộp độp trên mặt dù, những giọt nước trong veo từ trên mái dù rớt xuống cánh tay hắn.
Hắn đứng dưới cơn mưa lạnh lẽo, nâng đôi mắt đen láy nhìn vào đôi mắt cụp xuống không dám nhìn vào hắn của nàng.
Hắn nhìn nàng thật lâu, ánh mắt giống hệt như ngày đó ở Ngọ môn, tựa như muốn nhìn thấu nàng. Cho đến khi Lâm Ngọc không được tự nhiên, hắn cất giọng trầm khàn hỏi nàng: “Vì sao lúc trước lại từ hôn?”
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.