Hàm Quang

Chương 1

Tửu Tiểu Thất

04/08/2019

Sáng sớm, Hà Điền Điền cầm theo bữa sáng đi vào cửa hàng, nhìn thấy trưởng phòng của mình - chị Anh Đào, đang cầm máy tính bảng kí tên, kiểm tra thẻ nhân viên.

Chị Anh Đào ngẩng đầu thấy Hà Điền Điền đến thì hơi kỳ quái: "Điền Điền, hôm nay là chủ nhật, em không cần đi làm đâu. Có phải em nhớ nhầm rồi không?"

"Không đâu chị, dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm nên tới đây xem thử. Chị Anh Đào, chị có muốn ăn sáng không?"

"Không cần, cảm ơn em, chị đã ăn rồi."

Chị Anh Đào là người phụ nữ vừa dịu dàng lại giỏi giang. Cô nhìn thoáng qua thông báo ở màn hình tinh thể lỏng treo trên tường, trên màn hình hiện một dòng chữ: "Buổi sáng tốt lành, hôm nay là chủ nhật, ngày 29 tháng 8 năm 2066. Ban ngày trời nắng, nhiều mây, gió nhẹ, nhiệt độ từ 18 - 29 độ C. Thời tiết rất thích hợp để ra ngoài!"

Ngày 29 tháng 8, cách ngày Hà Điền Điền kết thúc thử việc chỉ còn hai ngày thôi.

Chị Anh Đào lập tức hiểu vì sao hôm nay Hà Điền Điền phải kiên trì đi làm rồi. Cô khẽ cười với Hà Điền Điền, "Em có thể đến, nhưng công ty không phát lương cho em đâu."

Hà Điền Điền cũng cười, chỉ là nụ cười hơi gượng ép.

Chị Anh Đào không nói gì nữa, để Hà Điền Điền đi ăn sáng trước.

Hà Điền Điền vừa ăn sáng vừa nhìn tổng công ty lấy ấn phẩm mới nhất ra. Ấn phẩm cao cấp có đủ loại người máy, đa dạng mẫu mã, cái gì cần đều có.

Đúng vậy, đúng vậy, công ty của Hà Điền Điền bán người máy đấy.

Phía trước cửa hàng của Hà Điền Điền là trụ sở chính mà cửa hàng sở hữu thương hiệu độc quyền. Thương hiệu độc quyền này chuyên làm người máy gia dụng cao cấp, cho nên hiện tại xung quanh Hà Điền Điền bày rất nhiều mô hình người máy.

Những người máy này đắt đỏ ở chỗ toàn bộ đều mô phỏng rất chân thật theo tỷ lệ 1:1, bề ngoài cực kỳ giống với con người, gần như không thể phân biệt được.

Bị nhiều người máy nhìn chằm chằm lúc cô đang ăn sáng như vậy, cảm thấy áp lực khá lớn đó...

Ăn xong bữa sáng, Hà Điền Điền không muốn ở trong cửa hàng đau khổ chờ đợi nên quyết định đi ra ngoài thử vận may.

"Cửa hàng thử nghiệm Người Máy Quả Cam" nằm ở khu phồn hoa náo nhiệt, gần đó có hai trung tâm thương mại lớn. Cuối tuần người đến đây dạo phố cũng không ít, Hà Điền Điền vẫn còn đang nghĩ, hy vọng có thể hấp dẫn đám người dạo phố đến cửa hàng người máy thử nghiệm dạo chơi.

Chắc là bởi vì từng gặp quá nhiều nhân viên chào hàng như vậy nên những người đi dạo phố tỏ vẻ không có hứng thú với người máy của cô.

Bất đắc dĩ, Hà Điền Điền đành phải ngăn cản hai cô nàng nhìn có vẻ có tâm nhất, khẽ nói với giọng điệu tội nghiệp: "Mời các chị đến trải nghiệm người máy thử nghiệm của chúng em. Em vẫn còn đang thử việc, nếu như không lập được thành tích thì em có khả năng bị sa thải mất..." Nói xong, cô hít hít mũi, suýt nữa đã khóc òa lên.

Đúng lúc hai cô gái không có việc gì làm nên quyết định đi theo Hà Điền Điền.

Dù sao cũng bán người máy cao cấp, "Cửa hàng thử nghiệm Người Máy Quả Cam" trang trí rất oách, đơn giản mà sang trọng. Lúc hai cô gái bị dẫn đến thì tò mò hết nhìn cái này lại nhìn cái kia, các cô vừa vào cửa đã nhìn thấy nhiều người, còn tưởng rằng ở đây buôn bán đắt hàng, tập trung nhìn lại, đa số "Người" đều không nhúc nhích.

Ồ, thì ra đều là người máy.

"Bộp bộp." Hà Điền Điền vỗ tay, khẽ gọi: "Huyền."

Một chàng trai ngồi ở bên bàn đang cúi đầu đọc sách ngẩng đầu lên, nhìn Hà Điền Điền, khẽ nói: "Tôi đây, Điền Điền, có chuyện gì?"

Tiểu Lệ và Khả Khả đều cảm thấy khó hiểu, họ quay sang hỏi Hà Điền Điền: "Vị này là...?"

Người được gọi là Huyền nhìn Tiểu Lệ và Khả Khả, dừng lại một giây, sau đó chậm rãi đứng lên, nói: "Hai cô gái xinh đẹp, rất hân hạnh được biết các cô. Tôi có thể vinh hạnh mời hai cô uống chút gì không?"

Khuôn mặt của anh ta cực kỳ đẹp trai, thân hình cao lớn, giọng nói thì trầm ấm lại dịu dàng... Tiểu Lệ và Khả Khả đỏ mặt. Tiểu Lệ cúi đầu đáp lại, "Đương, đương nhiên có thể, cảm ơn anh..."

Lúc các cô ngẩng đầu lên nhìn Huyền, phát hiện anh ta đi từ cái bàn phía sau tới, à không, có lẽ không phải "đi"... Anh ta cũng đi, nhưng mà hai chân khép lại, giống như giẫm phải ván trượt, lại giống như diễn cảnh bay trong phim. Hiuuu! Di chuyển đến chỗ đồ uống ở quầy bar.

Tiểu Lệ: "..."



Khả Khả: "..."

Đây là cái khỉ gì vậy?

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Hà Điền Điền hơi xấu hổ, vội vàng giải thích, "Em quên chuyển sang hình thức đi lại..." Cô cầm điều khiển trên bàn lên, giơ về phía bóng lưng Huyền ấn một cái, Huyền chậm rãi dừng lại, dừng lại một chút, anh ta lập tức thay đổi kiểu đi, sửa thành đi bằng hai chân giống như con người.

Hà Điền Điền cố gắng sửa sai nên vội lên tiếng: "Thật ra, ừm, vừa rồi cậu ta làm vậy là hình thức tiết kiệm điện!"

Bây giờ Huyền đi khá chậm, tốc độ mỗi bước đi đều giống nhau, cực kỳ máy móc, không tự nhiên như con người.

Khả Khả bừng tỉnh: "Hóa ra anh ta là người máy à?"

Hà Điền Điền cười nói, "Đúng vậy, hai người không nhìn ra sao? Ngoại hình người máy của chúng em so với con người, bình thường rất khó phân biệt đó. Nếu như nhất định phải tìm điểm khác nhau, em chỉ có thể nói, người máy còn đẹp trai hơn con người."

Hà Điền Điền nói đùa nhưng hai người họ lại không cười. Hà Điền Điền sờ sờ mũi.

Huyền đi đến giữa quầy bar, nhìn một lượt sau đó xoay đầu lại hỏi các cô: "Ở đây có nước lọc, nước trái cây, trà, cà phê, sữa bò, hai cô gái xinh đẹp, các cô muốn uống gì?"

Tuy biết đối phương khen các cô xinh đẹp là vì thiết lập của chương trình, nhưng ngoại hình của người máy này quá mức lừa tình rồi, Tiểu Lệ và Khả Khả vẫn hơi rung động, từng người chọn đồ uống.

Hà Điền Điền đứng bên cạnh Huyền, nói với các cô, "Trước tiên, để em giới thiệu một chút về người máy của chúng em cho các chị. Đầu tiên là, ưu điểm lớn nhất của người máy chúng em là toàn bộ đều mô phỏng như thật, nói cách khác, bề ngoài sẽ không nhận ra sự khác biệt với con người. Bề ngoài của Huyền chính là vật liệu mô phỏng chân thực tiên tiến nhất hiện nay, xúc cảm làn da gần như không khác con người là mấy. Hơn nữa, tất cả mô hình người máy của cửa hàng chúng em đều được tích hợp, sẽ không có lỗi. Từng có người máy lạnh như băng, cho dù vật liệu mô phỏng chân thực cỡ nào, vào mùa đông sờ vào sẽ lạnh lẽo giống như ma. Hiện nay, khoa học kỹ thật đã có sự đột phá lớn trong quá trình công ty chúng em chế tạo người máy, nhà thiết kế sẽ lắp đặt linh kiện nhạy cảm nhiệt dưới làm da để truyền đến bộ vi xử lý trung tâm, nói cách khác, người máy cũng có thể cảm giác được nóng lạnh, có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ cơ thể, hơn nữa, họ có thể cảm giác được lúc các chị chạm vào!" Hà Điền Điền nói đến đây, cố gắng để cho nét mặt mình lộ ra vẻ sôi nổi và tự hào.

Sau đó cô để cho hai người tự mình trải nghiệm một chút, sờ qua sờ lại người Huyền, tiện thể sàm sỡ người máy luôn.

Huyền nở nụ cười dịu dàng nhìn bọn họ.

Hà Điền Điền lại giới thiệu chi tiết, tỉ mỉ thêm một lúc nữa cho các cô. Mắt Huyền, miệng, đầu lưỡi, móng tay, khung xương, cơ bắp,... vân vân.

"Về ngoại hình người máy. Hiện nay công ty của chúng em có tất cả 100 loại kiểu dáng, đều là trai xinh gái đẹp. Nếu như các chị không hài lòng với loại mô hình này cũng có thể tự mình thiết kế. Bởi vì mỗi một ngoại hình tự thiết kế đều là độc nhất vô nhị, cần chế tác riêng biệt, không thể sản xuất hàng loạt, cho nên giá thành sẽ cao một chút."

"Về cấu hình bên trong, linh kiện của công ty chúng em được thiết kế theo mô phỏng sinh học, khả năng xử lý được tính toán cao hơn so với các mạch vi xử lý khác ít nhất 1000 lần. Hơn nữa còn hỗ trợ cho việc mở rộng và nâng cấp hệ thống."

"Về hệ thống cung cấp năng lượng. Tất cả người máy được cung cấp năng lượng bằng pin, hiện có hai loại pin mà công ty chúng em đang hỗ trợ. Một loại là pin Li-ion truyền thống, ưu điểm là giá cả khá rẻ. Mỗi lần nạp cần 3 tiếng, mỗi lần nạp điện có thể sử dụng ba ngày. Một loại pin khác sử dụng kỹ thuật phản ứng nhiệt mới nhất, gọi là pin nhiên liệu. Pin nhiên liệu màu xanh lá tiện lợi không ô nhiễm môi trường và có thể tái sử dụng. Một cục pin nhiên liệu tiêu chuẩn có thể cung cấp điện cho người máy khoảng mười năm, lúc hết pin có thể đến xưởng thêm nhiên liệu miễn phí... Khuyết điểm là giá thành hơi cao."

Nói "hơi cao" chính là quá khiêm tốn ha ha, giá một cục pin nhiên liệu tiêu chuẩn cho người máy gần như tương đương với giá tiền của một người máy cao cấp.

Hai cô gái càng nghe càng cảm thấy hứng thú, điều này khiến cho Hà Điền Điền rất tự tin, cô nói liên tục không ngừng nghỉ, hỏi gì đáp nấy.

Lúc này, chị Anh Đào đi tới, kề bên tai Hà Điền Điền, nói: "Còn một nơi em chưa giới thiệu."

"Cái gì?"

"Bộ phận sinh dục."

Mặt Hà Điền Điền đỏ lên.

Cô cũng muốn giới thiệu, nhưng cô không nói nên lời...

Chị Anh Đào chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô, lắc đầu.

Tiểu Lệ hỏi Hà Điền Điền: "Người máy giống Huyền bao nhiêu tiền một cái vậy?"

"Nếu như chúng ta sử dụng khuôn mô hình mẫu, một người máy chỉ 220 vạn ạ. Tặng kèm một khối pin Li-ion bên trong. Nếu hôm nay chị đặt hàng... chúng em còn tặng thêm quà nữa."



"Muốn tự mình thiết kế thì sao?"

"270 vạn."

"Còn pin nhiên liệu là tự mình mua hả?"

"Đúng vậy."

"Một cục pin nhiên liệu bao nhiêu tiền vậy?"

"200 vạn."

"Ôi, đắt quá!"

"Các chị có thể mua trả góp!"

Chắc là bị giá cả như vậy dọa rồi, sau đó Tiểu Lệ và Khả Khả không còn lòng dạ hỏi vấn đề khác nữa, Hà Điền vừa định đưa danh thiếp thì họ đã vội vàng rời đi.

Sau khi rời khỏi đó, Tiểu Lệ và Khả Khả lên mạng tìm một chút tư liệu về người máy mô phỏng chân thực. Trên tư liệu cho biết, hiện nay đã có người máy mô phỏng chân thực, nhưng chỉ là mô phỏng ở trạng thái tĩnh, không thể mô phỏng được những chuyển động chân thực. Nói cách khác, lúc nó bất động, có lẽ bạn thật sự không biết nó là người máy hay con người, nhưng một khi làm chuyện gì đó, bảo đảm lòi đuôi.

Tại sao vậy nhỉ? Bởi vì trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay, tuy là trí tuệ nhân tạo đã phổ biến với cuộc sống của tất cả mọi người nhưng muốn thật sự làm được loại trí tuệ nhân tạo mà phương thức hoạt động giống như con người vẫn rất khó khăn. Vấn đề căn bản ở chỗ, trí tuệ nhân tạo hiện nay đều dựa vào nền tảng trí tuệ nhân tạo trên máy tính, chỉ có thể học tập kiến thức một cách máy móc, không thể có suy nghĩ và hành động giống như con người được, không có logic, không có tình cảm.

Xem hết mấy tài liệu này, Khả Khả vỗ ngực nói, "Thì ra là như vậy, tớ đã nói rồi, cứ có cảm giác là lạ chỗ nào. Cái gọi là toàn bộ đều mô phỏng chân thực thì ra chỉ là thủ đoạn bịp bợm, làm gì có con người nào mà bước đi như vậy?”

"Đúng đúng, may mắn là chúng ta thông minh." Tiểu Lệ vội vàng gật đầu, "Nhưng cũng không sao, cho dù chúng ta thực sự muốn mua thì cũng không mua nổi!"

"Cũng phải, ha ha."

.....

Hai cô nàng đi vội vàng như vậy, Hà Điền Điền đã biết, chắc chắn bọn họ sẽ không quay lại.

Cô buồn bã nói với chị Anh Đào: "Người máy của chúng ta thực sự rất đắt! Có thể rẻ một chút không chị, nếu không sẽ không bán hết được."

"Không có cách nào đâu, chi phí chế tạo đắt lắm. Hàng nhái rẻ hơn, tự thiết kế mất khoảng 100 vạn, không có pin nhiên liệu." Chị Anh Đào nhìn lướt qua màn hình tinh thể lỏng trên tường, nhìn ngày rồi nói với Hà Điền Điền, "Điền Điền, ngày thử việc của em còn hai ngày nữa thôi."

"Em biết rồi..."

"Yêu cầu về thử việc của bọn họ cũng không cao, chỉ cần em bán được một người máy là có thể làm việc chính thức rồi."

Vẻ mặt Hà Điền Điền buồn rười rượi, "Chị Anh Đào, cảm ơn chị trong khoảng thời gian này đã quan tâm đến em, em sắp có khả năng phải quay về cuộc sống hưởng trợ cấp rồi."

"Đừng nóng vội, không phải còn hai ngày à?"

Hà Điền Điền lắc đầu. Cô đã tuyệt vọng rồi.

Chị Anh Đào đột nhiên nở nụ cười, khẽ nói: "Điền Điền, em có biết lúc thử việc chị đã làm như nào để vượt qua không?"

"Hả? Chị Anh Đào, chị bán được bao nhiêu người máy?"

"Chỉ bán được một thôi."

"Ồ, vậy chị thật sự rất may mắn đó."

"Chị tự bán cho bản thân."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hàm Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook