Chương 30
Tửu Tiểu Thất
08/08/2019
Hà Điền Điền đến thăm chị Mùa Xuân.
Lần tấn công bất ngờ này có mấy người bị bắn, trước mắt không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nguyên nhân bị thương của chị Mùa Xuân không phải bị trúng đạn mà do cô ấy hoảng hốt chạy trốn, va phải chiếc ghế nên ngã xuống đất, gãy mất một cái xương sườn.
Vốn Hà Điền Điền và chị Mùa Xuân cũng không mấy quen biết, nhưng Tiểu Niên gọi điện cho Hà Điền Điền, nói chị Mùa Xuân hi vọng người đẹp trai nhất có thể tới thăm cô ấy, như vậy sự đau đớn trên thân thể vì bị thương của cô ấy cũng sẽ không còn quá đau nữa…
Thế là Hà Điền Điền đưa Hàm Quang đến bệnh viện, mang lại chút ấm áp cho chị Mùa Xuân.
Hàm Quang không mấy phối hợp, đối xử với chị Mùa Xuân giống như giá rét mùa đông.
Chị Mùa Xuân nhờ anh gọt hộ mình quả táo để ăn, anh cầm lấy quả táo đưa cho một trong mấy người máy thần tượng của cô ấy: “Gọt đi.”
Người máy kia nghe lời giống như một con ngựa, vội vàng nhận lấy bắt đầu gọt táo.
Chị Mùa Xuân bị đả kích, sau đó rất kinh ngạc: “Vì sao anh ta lại nghe lời anh? Từ trước tới giờ bọn họ chỉ nghe lời tôi…”
Hàm Quang nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Tính cách của người máy đều theo chủ nhân. Nếu như chủ nhân là người cuồng sắc đẹp thì người máy mê sắc đẹp cũng không có gì kỳ lạ, dù sao tôi cũng đẹp trai.” Nói xong câu cuối còn cố ý nhìn Hà Điền Điền một chút.
Da đầu Hà Điền Điền căng ra, cô gật đầu: “Đúng vậy, anh đẹp trai nhất.” Mặc dù rất muốn trợn mắt… Nhưng nghĩ lại vẫn nên nể mặt anh một chút, dù sao hôm nay mới được anh cứu…
Chị Mùa Xuân gật đầu: “Thì ra là vậy… Không đúng, các anh đều là nam mà! Tại sao anh ta lại thích đàn ông?”
“Bởi vì chủ nhân của anh ta thích đàn ông.”
“À à…” Cảm thấy không đúng lắm!
Hà Điền Điền thấy mặt chị Mùa Xuân tràn ngập sự hoảng sợ, sợ dọa cô ấy đến mức gãy thêm cái xương sườn nữa nên vội giải thích: “Không phải không phải! Người máy của chị quả thật rất thích Hàm Quang, bởi vì chủ nhân thích Hàm Quang nên mấy người họ đương nhiên cũng thích anh ấy, không phải loại thích kia.”
Chị Mùa Xuân nghe xong thì tự nhủ: “Ôi làm tôi sợ chết mất… Không hổ là tính cách siêu biến thái mà…”
Hà Điền Điền không nói gì nữa.
Một lát sau, máy giám sát tự động ở đầu giường nhắc nhở mọi người: “Đã hết giờ thăm bệnh, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mời các bạn rời khỏi phòng bệnh.”
Hà Điền Điền biết, máy giám sát tự động này có thể quan sát tất cả thân thể sống, ngay cả con chuột cũng không bỏ qua, thế là cô và Tiểu Niên đi ra.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Hà Điền Điền thở phào một hơi nhẹ nhõm, nghĩ thầm, chị Mùa Xuân có bốn người máy còn để gãy mất xương sườn, cô chỉ có một cái, nhưng Hàm Quang bảo vệ cô rất tốt… Điều này nói lên cái gì? Nói rõ ràng một người máy của cô còn đỉnh hơn bốn cái của người khác…
Nghĩ như vậy khiến cô có một cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Đột nhiên điện thoại reo lên, cô cúi đầu xem cuộc gọi đến, hơi sửng sốt một chút.
Là Tạ Trúc Tâm.
Lúc này, Tiểu Niên đang nhìn thời gian, mệt mỏi nói với cô: “Điền Điền, tôi về trước đây, còn chưa ăn cơm nữa!”
“Ừ, hẹn gặp lại.” Hà Điền Điền nhìn chằm chằm vào điện thoại đến ngẩn cả người, lơ đãng đáp một câu.
Sau khi Tiểu Niên rời đi, cô trả lời điện thoại.
“Alo.”
“Tôi là Tạ Trúc Tâm.”
Cô nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng. Nghĩ thầm, tôi biết rồi.
“Cô không sao chứ?” Tạ Trúc Tâm hỏi, sau đó lại bổ sung: “Tôi đã xem tin tức rồi.”
Hà Điền Điền thấy kì lạ: “Sao anh biết tôi đến buổi offline?”
“Tôi nghe Chu Anh Đào nói.”
“À.”
Hình như anh ta hơi do dự một chút mới nói: “Hôm nay tôi đến cửa hàng của các cô.”
“Thật sao?” Cô bật cười: “Anh mà đến thì nhất định là có chuyện lớn xảy ra rồi.”
“Ừ, tôi đến tìm cô.”
Tim Hà Điền Điền đập thình thịch, hơi kích động, ánh mắt của cô đảo một vòng, đúng lúc Hàm Quang quay đầu nhìn cô... Vóc dáng của anh rất cao, phải hơi cúi người mới có thể nhìn thẳng vào cô.
Cô trợn mắt.
Anh đưa tay ra, ngón trỏ và ngón giữa chồng lên nhau, nhẹ nhàng búng một cái lên lông mi của cô.
Hà Điền Điền cảm thấy ngứa, cô ngửa đầu ra sau, không nhịn được cười ra tiếng: “Ha ha, anh đừng quấy rối nữa!”
Ở đầu dây bên kia Tạ Trúc Tâm dường như không tin được mình thành kẻ “quấy rối”, anh ta vội hỏi: “Hả?”
Hà Điền Điền vội nói: “Không có gì, là Hàm Quang.”
Trong lòng Tạ Trúc Tâm không thoải mái cho lắm.
Bầu không khí mập mờ tan biến, hai người rơi vào trạng thái xấu hổ, Hà Điền Điền không biết nên nói gì. May thay, Tạ Trúc Tâm lên tiếng trước: “Cô đang ở đâu?”
“Tôi ở bệnh viện.”
“Cô bị thương sao?”
“Tôi không sao.”
“Ở bệnh viện nào?”
“Thật sự không sao cả…”
“Ở đâu?”
Hà Điền Điền biết anh ta muốn tìm cô. Cô muốn nói cho anh ta biết là mình không bị thương nhưng cô lại hi vọng nhìn thấy anh ta nên cô báo địa chỉ bệnh viện, bổ sung thêm một câu: “Thật sự không sao đâu.”
Sau khi hai người nói chuyện xong, Hàm Quang nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Chờ chút, chờ chút.” Hà Điền Điền không nỡ bỏ lỡ cơ hội cưa đổ trai đẹp này.
Hàm Quang nheo mắt nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đến nỗi cô chột dạ, dường như cô muốn làm chuyện gì đó thất đức. Cô đưa tay sờ mũi, nghĩ thầm tôi chột dạ cái cọng lông…
Cuối cùng cô kéo tay Hàm Quang, trấn an anh: “Tôi dẫn anh đi nhìn người máy y tá nhé.”
Hàm Quang rất có hứng thú với người máy. Anh cũng biết Hà Điền Điền không chịu về nên thỏa hiệp, hai người đi đến phòng y tá.
Ở phòng y tá, Hà Điền Điền thấy Phương Hướng Bắc.
Cửa phòng y tá mở rộng, người ngồi ở ghế ngoài cửa truyền nước, còn nói đùa với nhóm y tá. Ngồi ở bên trái và phải của anh ta là Tiểu Phong và quản gia.
Hà Điền Điền chắc chắn lúc Phương Hướng Bắc ra khỏi quán cà phê không hề bị thương, bây giờ tại sao anh ta lại ở đây truyền nước thế này? Cô đi qua, lên tiếng chào hỏi, lén lút hỏi anh ta: “Không phải vì tán gái mà anh phải chạy đến đây giả bệnh đấy chứ?”
Phương Hướng Bắc hơi tổn thương: “Cô vốn nghĩ tôi như vậy sao?”
“Tôi không...”
Lúc này, quản gia ở bên cạnh bất bình lên tiếng: “Cậu chủ của chúng tôi muốn tán tỉnh cô nào thì chỉ cần vung tiền là đủ rồi, trăm phát trăm trúng.”
Phương Hướng Bắc: “Ông im lặng đi, nói như tôi chơi loại gái mại dâm vậy.”
Quản gia im lặng.
Phương Hướng Bắc chỉ vào Hà Điền Điền rồi nói với quản gia: “Ở đây có người này chăm sóc tôi rồi, ông yên tâm chưa? Ông có thể về được rồi.” Nói xong đẩy ông ta đi như sợ ông ta sẽ đi chậm vậy.
Hà Điền Điền không hiểu tại sao mình lại trở thành người “chăm sóc cậu chủ”.
“Rốt cuộc tại sao anh lại ở đây?” Cô hỏi anh ta.
“Một lời khó nói hết.”
Phương Hướng Bắc kể lại sự việc, Hà Điền Điền há hốc mồm: “Anh ta làm đồ ăn có độc cho anh sao? Người máy như vậy là không đúng, bây giờ tôi sẽ gọi cho bộ phận bảo hành sửa chữ..."
“Không phải lỗi của anh ta.” Phương Hướng Bắc vội vàng ngăn cô lại: “Là do tôi, tôi không nghe rõ, anh ta hỏi tôi có muốn ăn không, tôi mơ mơ hồ hồ đồng ý.”
“Vậy cũng không được, anh ta không biết cái đó không thể ăn sao?”
“Anh ta làm vậy vốn không sai. Anh ta lấy axit axetic ra pha loãng, có thể bên trong có tạp chất khác. Anh ta là người máy, không hiểu cái kia.”
“Vậy tại sao anh lại ăn axit axetic làm ra từ trong phòng thí nghiệm?”
“Con mẹ nó, tôi cũng không biết…”
Nói đến đây hai người đều cạn lời, đành không nói về vấn đề này nữa. Cả hai cùng nhớ lại sự việc hồi chiều hôm nay, cũng coi như cùng chung hoạn nạn, Hà Điền Điền hỏi anh ta: “Thế lúc rời đi tại sao anh lại lấy người máy quét rác?”
“Để tôi nói cho cô…” Lúc đầu Phương Hướng Bắc định nói thật với Hà Điền Điền, nhưng anh ta lại quay mặt sang lườm người ngồi bên cạnh cô.
Mặc dù người máy kia ngồi yên một chỗ, mặt không cảm xúc gì nhưng không hiểu sao khi Phương Hướng Bắc nhìn thấy Hàm Quang, trong đầu anh ta đột nhiên hiện lên một vòng tròn, liên quan tới những nghi vấn kia, lập tức suy đoán của anh ta càng trở nên mãnh liệt hơn.
Một người bình thường ở trong tình huống đó mà có thể có phản ứng nhanh và có tính toán như vậy là rất khó khăn, đây cũng là chỗ khó hiểu mà anh ta không giải thích được. Nhưng khi đổi góc độ, nếu là người máy thì sao? Người máy sẽ không vì sợ chết mà bối rối lẫn bất lực, nó còn có cả hệ thống máy tính cực tốt, đây là một lợi thế. Nhìn theo góc độ này, nếu là người máy thì khả năng sẽ lớn hơn một chút…
Nhưng để làm được tất cả những việc đó thì điều kiện tiên quyết là: người máy phải có năng lực và hiểu biết để chủ động xâm nhập hệ thống khác, năng lực phân tích và quyết định biện pháp gần giống như con người, thậm chí còn hơn cả con người.
Người máy bình thường đương nhiên không làm được những việc này.
Nhưng Phương Hướng Bắc biết, có những người máy không hề tầm thường mà rất phi thường.
“Anh còn chờ gì nữa?” Hà Điền Điền thấy kì lạ nên huých vào người anh ta: “Rốt cuộc anh muốn nói với tôi cái gì?”
“Không có gì.”
Bí mật mà nói ra thì không còn là bí mật nữa. Phương Hướng Bắc quyết định chờ thời cơ, điều tra thêm chút nữa rồi nói. Nếu như nhìn theo góc độ đó thì người máy rất phù hợp.
Nên Phương Hướng Bắc đổi chủ để, suy đoán thân phận của kẻ tấn công và động cơ gây án với Hà Điền Điền.
Nói một thôi một hồi, mãi đến lúc Tạ Trúc Tâm tìm thấy cô.
Anh ta mới bước từ trong thang máy ra, cô đã lập tức bỏ mặc bọn họ, vui vẻ chạy ra tiếp đón.
Phương Hướng Bắc lẩm bẩm: “Đồ trọng sắc khinh bạn.”
Tạ Trúc Tâm nhìn thấy Hà Điền Điền liền mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sáng. Anh ta luôn cười nhẹ nhàng, hiếm khi cười rạng rỡ như lúc này. Hà Điền Điền giật mình, đang muốn nói chuyện đã thấy Tạ Trúc Tâm nhìn Phương Hướng Bắc.
Nguy rồi…
Quả nhiên, Tạ Trúc Tâm hỏi: “Cô ở bệnh viện là vì anh ta sao?”
“Không phải, chỉ trùng hợp gặp nhau thôi.” Hà Điền Điền không biết anh ta có tin hay không nhưng dù sao thật sự cũng chỉ là trùng hợp.
Anh ta trầm mặc một chút mới hỏi: “Cô trả lại khăn quàng cổ cho tôi là vì anh ta sao?”
“Không phải!” Cô lập tức phủ nhận.
Phương Hướng Bắc nâng cằm nghe hai người kia nói chuyện. Mặc dù không nghe thấy hai người kia nói gì nhưng cùng lắm chỉ là nam nữ trêu chọc nhau thôi. Anh ta nhìn một chút rồi rời mắt đi, trong lúc vô tình thoáng liếc Hàm Quang một cái.
Anh ta cảm thấy kì lạ: Hình như sắc mặt của người máy này không được tốt lắm?
Người máy cũng có biểu cảm, nhưng biểu cảm của Hàm Quang rất chân thật, có thể rõ ràng nhìn ra anh đang tức giận.
Vì sao lại tức giận? Chủ nhân của anh bị tấn công sao?
Phương Hướng Bắc nhìn Hà Điền Điền, không biết hai người họ nói cái gì mà Tạ Trúc Tâm sờ đầu Hà Điền Điền, còn cô cúi đầu nhìn xuống đất, bộ dạng đầy ngượng ngùng.
Phương Hướng Bắc lại liếc nhìn Hàm Quang, ừ, càng tức giận hơn thật kìa.
Khóe môi của người máy mím chặt lại, anh híp mắt, biểu cảm trên mặt rõ ràng hơn, lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Đột nhiên, Hàm Quang nhận ra Phương Hướng Bắc đang nhìn mình, anh rời mắt đi, lạnh lùng lườm anh ta.
Phương Hướng Bắc: →_→
Hàm Quang: “Nhìn cái gì?"
Phương Hướng Bắc: QAQ
Lần tấn công bất ngờ này có mấy người bị bắn, trước mắt không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng nguyên nhân bị thương của chị Mùa Xuân không phải bị trúng đạn mà do cô ấy hoảng hốt chạy trốn, va phải chiếc ghế nên ngã xuống đất, gãy mất một cái xương sườn.
Vốn Hà Điền Điền và chị Mùa Xuân cũng không mấy quen biết, nhưng Tiểu Niên gọi điện cho Hà Điền Điền, nói chị Mùa Xuân hi vọng người đẹp trai nhất có thể tới thăm cô ấy, như vậy sự đau đớn trên thân thể vì bị thương của cô ấy cũng sẽ không còn quá đau nữa…
Thế là Hà Điền Điền đưa Hàm Quang đến bệnh viện, mang lại chút ấm áp cho chị Mùa Xuân.
Hàm Quang không mấy phối hợp, đối xử với chị Mùa Xuân giống như giá rét mùa đông.
Chị Mùa Xuân nhờ anh gọt hộ mình quả táo để ăn, anh cầm lấy quả táo đưa cho một trong mấy người máy thần tượng của cô ấy: “Gọt đi.”
Người máy kia nghe lời giống như một con ngựa, vội vàng nhận lấy bắt đầu gọt táo.
Chị Mùa Xuân bị đả kích, sau đó rất kinh ngạc: “Vì sao anh ta lại nghe lời anh? Từ trước tới giờ bọn họ chỉ nghe lời tôi…”
Hàm Quang nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Tính cách của người máy đều theo chủ nhân. Nếu như chủ nhân là người cuồng sắc đẹp thì người máy mê sắc đẹp cũng không có gì kỳ lạ, dù sao tôi cũng đẹp trai.” Nói xong câu cuối còn cố ý nhìn Hà Điền Điền một chút.
Da đầu Hà Điền Điền căng ra, cô gật đầu: “Đúng vậy, anh đẹp trai nhất.” Mặc dù rất muốn trợn mắt… Nhưng nghĩ lại vẫn nên nể mặt anh một chút, dù sao hôm nay mới được anh cứu…
Chị Mùa Xuân gật đầu: “Thì ra là vậy… Không đúng, các anh đều là nam mà! Tại sao anh ta lại thích đàn ông?”
“Bởi vì chủ nhân của anh ta thích đàn ông.”
“À à…” Cảm thấy không đúng lắm!
Hà Điền Điền thấy mặt chị Mùa Xuân tràn ngập sự hoảng sợ, sợ dọa cô ấy đến mức gãy thêm cái xương sườn nữa nên vội giải thích: “Không phải không phải! Người máy của chị quả thật rất thích Hàm Quang, bởi vì chủ nhân thích Hàm Quang nên mấy người họ đương nhiên cũng thích anh ấy, không phải loại thích kia.”
Chị Mùa Xuân nghe xong thì tự nhủ: “Ôi làm tôi sợ chết mất… Không hổ là tính cách siêu biến thái mà…”
Hà Điền Điền không nói gì nữa.
Một lát sau, máy giám sát tự động ở đầu giường nhắc nhở mọi người: “Đã hết giờ thăm bệnh, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mời các bạn rời khỏi phòng bệnh.”
Hà Điền Điền biết, máy giám sát tự động này có thể quan sát tất cả thân thể sống, ngay cả con chuột cũng không bỏ qua, thế là cô và Tiểu Niên đi ra.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Hà Điền Điền thở phào một hơi nhẹ nhõm, nghĩ thầm, chị Mùa Xuân có bốn người máy còn để gãy mất xương sườn, cô chỉ có một cái, nhưng Hàm Quang bảo vệ cô rất tốt… Điều này nói lên cái gì? Nói rõ ràng một người máy của cô còn đỉnh hơn bốn cái của người khác…
Nghĩ như vậy khiến cô có một cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Đột nhiên điện thoại reo lên, cô cúi đầu xem cuộc gọi đến, hơi sửng sốt một chút.
Là Tạ Trúc Tâm.
Lúc này, Tiểu Niên đang nhìn thời gian, mệt mỏi nói với cô: “Điền Điền, tôi về trước đây, còn chưa ăn cơm nữa!”
“Ừ, hẹn gặp lại.” Hà Điền Điền nhìn chằm chằm vào điện thoại đến ngẩn cả người, lơ đãng đáp một câu.
Sau khi Tiểu Niên rời đi, cô trả lời điện thoại.
“Alo.”
“Tôi là Tạ Trúc Tâm.”
Cô nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng. Nghĩ thầm, tôi biết rồi.
“Cô không sao chứ?” Tạ Trúc Tâm hỏi, sau đó lại bổ sung: “Tôi đã xem tin tức rồi.”
Hà Điền Điền thấy kì lạ: “Sao anh biết tôi đến buổi offline?”
“Tôi nghe Chu Anh Đào nói.”
“À.”
Hình như anh ta hơi do dự một chút mới nói: “Hôm nay tôi đến cửa hàng của các cô.”
“Thật sao?” Cô bật cười: “Anh mà đến thì nhất định là có chuyện lớn xảy ra rồi.”
“Ừ, tôi đến tìm cô.”
Tim Hà Điền Điền đập thình thịch, hơi kích động, ánh mắt của cô đảo một vòng, đúng lúc Hàm Quang quay đầu nhìn cô... Vóc dáng của anh rất cao, phải hơi cúi người mới có thể nhìn thẳng vào cô.
Cô trợn mắt.
Anh đưa tay ra, ngón trỏ và ngón giữa chồng lên nhau, nhẹ nhàng búng một cái lên lông mi của cô.
Hà Điền Điền cảm thấy ngứa, cô ngửa đầu ra sau, không nhịn được cười ra tiếng: “Ha ha, anh đừng quấy rối nữa!”
Ở đầu dây bên kia Tạ Trúc Tâm dường như không tin được mình thành kẻ “quấy rối”, anh ta vội hỏi: “Hả?”
Hà Điền Điền vội nói: “Không có gì, là Hàm Quang.”
Trong lòng Tạ Trúc Tâm không thoải mái cho lắm.
Bầu không khí mập mờ tan biến, hai người rơi vào trạng thái xấu hổ, Hà Điền Điền không biết nên nói gì. May thay, Tạ Trúc Tâm lên tiếng trước: “Cô đang ở đâu?”
“Tôi ở bệnh viện.”
“Cô bị thương sao?”
“Tôi không sao.”
“Ở bệnh viện nào?”
“Thật sự không sao cả…”
“Ở đâu?”
Hà Điền Điền biết anh ta muốn tìm cô. Cô muốn nói cho anh ta biết là mình không bị thương nhưng cô lại hi vọng nhìn thấy anh ta nên cô báo địa chỉ bệnh viện, bổ sung thêm một câu: “Thật sự không sao đâu.”
Sau khi hai người nói chuyện xong, Hàm Quang nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Chờ chút, chờ chút.” Hà Điền Điền không nỡ bỏ lỡ cơ hội cưa đổ trai đẹp này.
Hàm Quang nheo mắt nhìn chằm chằm vào cô, nhìn đến nỗi cô chột dạ, dường như cô muốn làm chuyện gì đó thất đức. Cô đưa tay sờ mũi, nghĩ thầm tôi chột dạ cái cọng lông…
Cuối cùng cô kéo tay Hàm Quang, trấn an anh: “Tôi dẫn anh đi nhìn người máy y tá nhé.”
Hàm Quang rất có hứng thú với người máy. Anh cũng biết Hà Điền Điền không chịu về nên thỏa hiệp, hai người đi đến phòng y tá.
Ở phòng y tá, Hà Điền Điền thấy Phương Hướng Bắc.
Cửa phòng y tá mở rộng, người ngồi ở ghế ngoài cửa truyền nước, còn nói đùa với nhóm y tá. Ngồi ở bên trái và phải của anh ta là Tiểu Phong và quản gia.
Hà Điền Điền chắc chắn lúc Phương Hướng Bắc ra khỏi quán cà phê không hề bị thương, bây giờ tại sao anh ta lại ở đây truyền nước thế này? Cô đi qua, lên tiếng chào hỏi, lén lút hỏi anh ta: “Không phải vì tán gái mà anh phải chạy đến đây giả bệnh đấy chứ?”
Phương Hướng Bắc hơi tổn thương: “Cô vốn nghĩ tôi như vậy sao?”
“Tôi không...”
Lúc này, quản gia ở bên cạnh bất bình lên tiếng: “Cậu chủ của chúng tôi muốn tán tỉnh cô nào thì chỉ cần vung tiền là đủ rồi, trăm phát trăm trúng.”
Phương Hướng Bắc: “Ông im lặng đi, nói như tôi chơi loại gái mại dâm vậy.”
Quản gia im lặng.
Phương Hướng Bắc chỉ vào Hà Điền Điền rồi nói với quản gia: “Ở đây có người này chăm sóc tôi rồi, ông yên tâm chưa? Ông có thể về được rồi.” Nói xong đẩy ông ta đi như sợ ông ta sẽ đi chậm vậy.
Hà Điền Điền không hiểu tại sao mình lại trở thành người “chăm sóc cậu chủ”.
“Rốt cuộc tại sao anh lại ở đây?” Cô hỏi anh ta.
“Một lời khó nói hết.”
Phương Hướng Bắc kể lại sự việc, Hà Điền Điền há hốc mồm: “Anh ta làm đồ ăn có độc cho anh sao? Người máy như vậy là không đúng, bây giờ tôi sẽ gọi cho bộ phận bảo hành sửa chữ..."
“Không phải lỗi của anh ta.” Phương Hướng Bắc vội vàng ngăn cô lại: “Là do tôi, tôi không nghe rõ, anh ta hỏi tôi có muốn ăn không, tôi mơ mơ hồ hồ đồng ý.”
“Vậy cũng không được, anh ta không biết cái đó không thể ăn sao?”
“Anh ta làm vậy vốn không sai. Anh ta lấy axit axetic ra pha loãng, có thể bên trong có tạp chất khác. Anh ta là người máy, không hiểu cái kia.”
“Vậy tại sao anh lại ăn axit axetic làm ra từ trong phòng thí nghiệm?”
“Con mẹ nó, tôi cũng không biết…”
Nói đến đây hai người đều cạn lời, đành không nói về vấn đề này nữa. Cả hai cùng nhớ lại sự việc hồi chiều hôm nay, cũng coi như cùng chung hoạn nạn, Hà Điền Điền hỏi anh ta: “Thế lúc rời đi tại sao anh lại lấy người máy quét rác?”
“Để tôi nói cho cô…” Lúc đầu Phương Hướng Bắc định nói thật với Hà Điền Điền, nhưng anh ta lại quay mặt sang lườm người ngồi bên cạnh cô.
Mặc dù người máy kia ngồi yên một chỗ, mặt không cảm xúc gì nhưng không hiểu sao khi Phương Hướng Bắc nhìn thấy Hàm Quang, trong đầu anh ta đột nhiên hiện lên một vòng tròn, liên quan tới những nghi vấn kia, lập tức suy đoán của anh ta càng trở nên mãnh liệt hơn.
Một người bình thường ở trong tình huống đó mà có thể có phản ứng nhanh và có tính toán như vậy là rất khó khăn, đây cũng là chỗ khó hiểu mà anh ta không giải thích được. Nhưng khi đổi góc độ, nếu là người máy thì sao? Người máy sẽ không vì sợ chết mà bối rối lẫn bất lực, nó còn có cả hệ thống máy tính cực tốt, đây là một lợi thế. Nhìn theo góc độ này, nếu là người máy thì khả năng sẽ lớn hơn một chút…
Nhưng để làm được tất cả những việc đó thì điều kiện tiên quyết là: người máy phải có năng lực và hiểu biết để chủ động xâm nhập hệ thống khác, năng lực phân tích và quyết định biện pháp gần giống như con người, thậm chí còn hơn cả con người.
Người máy bình thường đương nhiên không làm được những việc này.
Nhưng Phương Hướng Bắc biết, có những người máy không hề tầm thường mà rất phi thường.
“Anh còn chờ gì nữa?” Hà Điền Điền thấy kì lạ nên huých vào người anh ta: “Rốt cuộc anh muốn nói với tôi cái gì?”
“Không có gì.”
Bí mật mà nói ra thì không còn là bí mật nữa. Phương Hướng Bắc quyết định chờ thời cơ, điều tra thêm chút nữa rồi nói. Nếu như nhìn theo góc độ đó thì người máy rất phù hợp.
Nên Phương Hướng Bắc đổi chủ để, suy đoán thân phận của kẻ tấn công và động cơ gây án với Hà Điền Điền.
Nói một thôi một hồi, mãi đến lúc Tạ Trúc Tâm tìm thấy cô.
Anh ta mới bước từ trong thang máy ra, cô đã lập tức bỏ mặc bọn họ, vui vẻ chạy ra tiếp đón.
Phương Hướng Bắc lẩm bẩm: “Đồ trọng sắc khinh bạn.”
Tạ Trúc Tâm nhìn thấy Hà Điền Điền liền mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sáng. Anh ta luôn cười nhẹ nhàng, hiếm khi cười rạng rỡ như lúc này. Hà Điền Điền giật mình, đang muốn nói chuyện đã thấy Tạ Trúc Tâm nhìn Phương Hướng Bắc.
Nguy rồi…
Quả nhiên, Tạ Trúc Tâm hỏi: “Cô ở bệnh viện là vì anh ta sao?”
“Không phải, chỉ trùng hợp gặp nhau thôi.” Hà Điền Điền không biết anh ta có tin hay không nhưng dù sao thật sự cũng chỉ là trùng hợp.
Anh ta trầm mặc một chút mới hỏi: “Cô trả lại khăn quàng cổ cho tôi là vì anh ta sao?”
“Không phải!” Cô lập tức phủ nhận.
Phương Hướng Bắc nâng cằm nghe hai người kia nói chuyện. Mặc dù không nghe thấy hai người kia nói gì nhưng cùng lắm chỉ là nam nữ trêu chọc nhau thôi. Anh ta nhìn một chút rồi rời mắt đi, trong lúc vô tình thoáng liếc Hàm Quang một cái.
Anh ta cảm thấy kì lạ: Hình như sắc mặt của người máy này không được tốt lắm?
Người máy cũng có biểu cảm, nhưng biểu cảm của Hàm Quang rất chân thật, có thể rõ ràng nhìn ra anh đang tức giận.
Vì sao lại tức giận? Chủ nhân của anh bị tấn công sao?
Phương Hướng Bắc nhìn Hà Điền Điền, không biết hai người họ nói cái gì mà Tạ Trúc Tâm sờ đầu Hà Điền Điền, còn cô cúi đầu nhìn xuống đất, bộ dạng đầy ngượng ngùng.
Phương Hướng Bắc lại liếc nhìn Hàm Quang, ừ, càng tức giận hơn thật kìa.
Khóe môi của người máy mím chặt lại, anh híp mắt, biểu cảm trên mặt rõ ràng hơn, lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Đột nhiên, Hàm Quang nhận ra Phương Hướng Bắc đang nhìn mình, anh rời mắt đi, lạnh lùng lườm anh ta.
Phương Hướng Bắc: →_→
Hàm Quang: “Nhìn cái gì?"
Phương Hướng Bắc: QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.