Chương 34
Tửu Tiểu Thất
08/08/2019
Phương Hướng Bắc nói: “Cậu không thể ở cạnh một người bình thường được, bất
luận là đối với cô ấy hay đối với cậu đều rất nguy hiểm.”
“Đi theo tôi, tôi có bí mật này phải nói cho cậu, có liên quan tới cậu.”
“Tôi biết cậu lợi hại nhưng cậu cũng đừng ép tôi. Coi như suy nghĩ vì toàn nhân loại, tôi cũng không có khả năng khoan dung để cậu ở lại như thế. Cậu suy nghĩ một chút đi.”
“Cho cậu một đêm để tạm biệt cô ấy.”
…
Hà Điền Điền nghỉ ngơi một chút rồi lại tới chỗ bác sĩ để kiểm tra, kết quả não vẫn không bị chấn động gì. Cuối cùng bác sĩ hết hi vọng mới cho cô về.
Trời âm u, không có sao, gió lạnh thấu xương đập vào mặt, giống như muốn từ lỗ chân lông đi vào mạch máu bên trong cơ thể. Cô rùng mình một cái.
Hàm Quang kéo mũ trên áo khoác của cô trùm lên đầu cô, kéo lại thật chặt, sau đó nắm chặt tay cô.
Lòng bàn tay của anh luôn ấm nóng.
Mũ rộng thùng thình gần như che khuất nửa gương mặt. Cô ngước lên, mượn vành nón che chắn lén nhìn anh.
Hàm Quang ăn mặc phong phanh đứng trong màn đêm. Gió đêm thổi vào mái tóc và quần áo của anh khiến anh nhìn rất gầy. Gương mặt trắng nõn tinh xảo, bộ dạng yên tĩnh, giống như một bức tranh sắc điệu đơn giản.
Anh rời mắt nhìn về phía cô.
Hà Điền Điền cuống quít cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm mặt đất.
“Cô sợ tôi sao?” Anh thấp giọng hỏi.
“Không, không phải…”
Anh cầm tay cô bước đi: “Đi thôi.”
Bệnh viện cách nhà không xa, đi tầm mười phút là đến, không cần bắt xe. Hà Điền Điền bị anh dắt đi, đôi chân ngắn bước đi theo anh. Cô nhìn bước chân anh rất đều đặn và nhanh chóng, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ lần đầu tiên học cách đi đường của anh… Ôi, cô thật ngốc, nên nghĩ ra từ lâu...
“Thật ra suy nghĩ của cô không sai.” Hàm Quang dường như thấy rõ ý nghĩ của cô, đột nhiên nói.
“Hả?”
“Mọi người nói “thành tinh”, đơn giản cũng chỉ là nói như vậy, vốn không phải là con người đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó có tính cách con người. Nhìn từ góc độ này loại não trí tuệ nhân tạo chính là trí tuệ nhân tạo thành tinh.”
Hừm, giải thích như vậy cũng rất có lý.
Hà Điền Điền gãi đầu, đang định nói chuyện đã thấy anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về nơi cách đó không xa.
Cô nhìn theo ánh mắt của anh thì thấy trước cửa sổ bán đậu phụ viên. Đèn treo trên tường sáng choang có ghi một dòng chữ: “Đậu phụ làm thủ công của ông Khương”, ở ngoài cửa là hàng dài người xếp hàng chờ mua đậu phụ viên.
Ông Khương đảo nát đậu phụ, thêm hành thái và gia vị bí mật trộn đều, nắm đậu phụ thành viên tròn, sau đó chiên trong chảo dầu nóng vàng.
Vỏ ngoài giòn tan, bên trong là đậu phụ trắng mềm tỏa ra hơi nóng hầm hập.
Ông Khương làm đậu phụ viên hơn năm mươi năm. Bây giờ ông mua thêm người máy phụ việc tính toán sổ sách, còn đậu phụ viên vẫn là do ông tự tay làm. Người máy làm việc rất nhanh nhưng ông Khương không nhanh như vậy nên ngoài cửa sổ luôn có người chờ.
Hàm Quang hỏi Hà Điền Điền: "Muốn ăn không?”
Hà Điền Điền ngửi thấy mùi đậu phụ viên. Cô nuốt nước bọt, hơi do dự: “Nhưng nhiều người quá…”
Nhiều người thì xếp hàng chứ sao.
Hàm Quang kéo cô đi đến cuối hàng. Thời tiết vẫn lạnh, đứng một chỗ bất động thì càng lạnh hơn. Cô không nhịn được giẫm chân xuống đất.
Anh nhìn cô một cái, đột nhiên kéo áo khoác của mình ra ôm cả người cô vào trong ngực. Người anh không ngừng tỏa ra sức nóng bao bọc cô.
Hà Điền Điền bị quấn giống như cái bánh chưng lớn, chỉ lộ đầu ra ngoài. Cô thấy người xếp hàng phía trước quay đầu nhìn họ, thấy hai người như vậy, người kia che miệng cười.
Mặt cô nóng lên, định đẩy anh ra. Anh không kiên nhẫn giữ cô lại: “Đừng nhúc nhích.”
Hai người quấn nhau vào thành một, chậm rãi di chuyển về phía trước.
Hà Điền Điền vùi trong lòng anh, giống như đống cỏ khô phơi nắng trong mùa thu, lười biếng mà hài lòng.
Đột nhiên hốc mắt cô nóng bừng, cô khá cảm động, mơ màng, lại hơi bất an. Cho dù Hàm Quang biến thành bộ dạng gì, cô hi vọng Hàm Quang vĩnh viễn là Hàm Quang.
Nhưng anh có biết không?
Vận may của Hà Điền Điền khá tốt, người máy trợ lý đưa phần đậu phụ viên cuối cùng cho cô. Cô cầm túi giấy đựng đậu phụ viên trên tay.
Hàm Quang hỏi cô: “Không ăn sao?”
“Về nhà rồi ăn.”
“Nếu nguội thì ăn không ngon đâu.”
“Tôi chưa có hứng ăn.”
Từ đó đến lúc về nhà, Hàm Quang không nói gì. Trong lòng Hà Điền Điền hơi rối loạn, cũng không nói gì.
Cả dọc đường, hai người đều im lặng, sau khi về nhà, Hà Điền Điền để đậu phụ viên lên bàn ăn, vừa cởi áo khoác vừa đi vào phòng khách. Cô quay đầu nhìn Hàm Quang, thấy anh đút hai tay vào túi quần dựa vào cửa không nhúc nhích, yên lặng nhìn cô.
Cô để áo khoác trên ghế sofa.
Hàm Quang đột nhiên gọi cô: “Hà Điền Điền.”
“Hả?”
“Có phải không nỡ để tôi đi không?”
“Sao có thể chứ? Anh đi rồi có thể có một chàng trai ấm áp đền bù lại cho tôi.” Theo bản năng cô phản bác lại anh. Nhưng nói xong câu này, thấy sắc mặt của anh rất khó coi, cô lập tức hối hận.
Ngoài hối hận còn hơi buồn bã. Anh vốn không thuộc về cô, đến cũng được đi cũng được, không nỡ bỏ thì có thể làm gì được chứ?
Cô đi sang chỗ khác, không nhìn anh, ánh mắt xuyên qua cửa kính nhìn ra ban công, cô nhìn chằm chằm vào ánh đèn bên ngoài đến nỗi ngẩn người.
Hàm Quang bước đến chỗ cô. Một bước, hai bước… Ở chỗ không có người khác, dáng đi của anh không hề khác với con người.
Anh đi đến trước mặt cô, cụp mắt nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói: “Phương Hướng Bắc đồng ý đền cho cô một ngàn vạn. Thế nào, vui lắm phải không?”
Trong lòng Hà Điền Điền rất hỗn loạn. Cô cúi đầu, xoay người đi: “Tôi đi tắm.”
Hàm Quang đột nhiên giữ vai của cô.
“Hà Điền Điền, cô có biết...” Giọng nói của anh vang lên sau lưng cô: “Người máy cũng sẽ buồn.”
Một câu nói khiến Hà Điền Điền mất ngủ cả đêm.
Cô nằm trên giường lật qua lật lại. Hàm Quang ở ngoài phòng khách, không đi vào phòng ngủ làm lò sưởi cho cô. Anh kháng nghị trong im lặng với cô.
Hà Điền Điền mở nhạc nhẹ, nhắm mắt đếm nhịp tim của mình.
Đếm đến nhịp thứ năm mươi lăm, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Cô mở to mắt, thấy Hàm Quang đi tới. Trong đêm tối cô chỉ cần nhìn hình dáng cũng nhận ra thân hình của anh.
Hàm Quang rón rén bò lên giường, chui vào trong chăn ôm cô.
Mũi Hà Điền Điền cay cay, suýt nữa đã khóc.
Hàm Quang dùng cằm cọ xát vào đầu cô, nhẹ nhàng vỗ cô.
Hà Điền Điền hỏi anh: “Bao giờ anh đi?"
“Sáng mai Phương Hướng Bắc tới đón tôi.”
“Ừ.” Cô dừng một chút mới nhỏ giọng nói: “Hôm nay… xin lỗi anh.”
“Không sao.”
“Anh sẽ đi đâu?”
“Không biết.”
Hà Điền Điền nghĩ, dù anh có đi đâu cũng không liên quan gì đến cô. Anh vốn đi nhầm đường mới xông vào thế giới của cô, bây giờ hai người đều muốn trở lại quỹ đạo ban đầu.
Điện thoại di động ở đầu giường sáng lên. Cô cầm xem, là Tạ Trúc Tâm nhắn tin cho cô.
Nhưng bây giờ cô không muốn mở tin nhắn.
Hàm Quang hỏi cô: “Cô thích anh ta sao?”
“Ai cơ?”
“Tạ Trúc Tâm.”
Hà Điền Điền không hiểu vì sao giờ phút này không muốn nhắc đến anh ta. Cô đặt di động lại chỗ cũ, trả lời qua loa: “Tất nhiên rồi.”
Hàm Quang đột nhiên cúi đầu hít một hơi thật sâu.
Hà Điền Điền hỏi: “Anh sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy hâm mộ.”
“Hâm mộ cái gì?”
“Hâm mộ tất cả con người.”
“Đi theo tôi, tôi có bí mật này phải nói cho cậu, có liên quan tới cậu.”
“Tôi biết cậu lợi hại nhưng cậu cũng đừng ép tôi. Coi như suy nghĩ vì toàn nhân loại, tôi cũng không có khả năng khoan dung để cậu ở lại như thế. Cậu suy nghĩ một chút đi.”
“Cho cậu một đêm để tạm biệt cô ấy.”
…
Hà Điền Điền nghỉ ngơi một chút rồi lại tới chỗ bác sĩ để kiểm tra, kết quả não vẫn không bị chấn động gì. Cuối cùng bác sĩ hết hi vọng mới cho cô về.
Trời âm u, không có sao, gió lạnh thấu xương đập vào mặt, giống như muốn từ lỗ chân lông đi vào mạch máu bên trong cơ thể. Cô rùng mình một cái.
Hàm Quang kéo mũ trên áo khoác của cô trùm lên đầu cô, kéo lại thật chặt, sau đó nắm chặt tay cô.
Lòng bàn tay của anh luôn ấm nóng.
Mũ rộng thùng thình gần như che khuất nửa gương mặt. Cô ngước lên, mượn vành nón che chắn lén nhìn anh.
Hàm Quang ăn mặc phong phanh đứng trong màn đêm. Gió đêm thổi vào mái tóc và quần áo của anh khiến anh nhìn rất gầy. Gương mặt trắng nõn tinh xảo, bộ dạng yên tĩnh, giống như một bức tranh sắc điệu đơn giản.
Anh rời mắt nhìn về phía cô.
Hà Điền Điền cuống quít cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm mặt đất.
“Cô sợ tôi sao?” Anh thấp giọng hỏi.
“Không, không phải…”
Anh cầm tay cô bước đi: “Đi thôi.”
Bệnh viện cách nhà không xa, đi tầm mười phút là đến, không cần bắt xe. Hà Điền Điền bị anh dắt đi, đôi chân ngắn bước đi theo anh. Cô nhìn bước chân anh rất đều đặn và nhanh chóng, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ lần đầu tiên học cách đi đường của anh… Ôi, cô thật ngốc, nên nghĩ ra từ lâu...
“Thật ra suy nghĩ của cô không sai.” Hàm Quang dường như thấy rõ ý nghĩ của cô, đột nhiên nói.
“Hả?”
“Mọi người nói “thành tinh”, đơn giản cũng chỉ là nói như vậy, vốn không phải là con người đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó có tính cách con người. Nhìn từ góc độ này loại não trí tuệ nhân tạo chính là trí tuệ nhân tạo thành tinh.”
Hừm, giải thích như vậy cũng rất có lý.
Hà Điền Điền gãi đầu, đang định nói chuyện đã thấy anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về nơi cách đó không xa.
Cô nhìn theo ánh mắt của anh thì thấy trước cửa sổ bán đậu phụ viên. Đèn treo trên tường sáng choang có ghi một dòng chữ: “Đậu phụ làm thủ công của ông Khương”, ở ngoài cửa là hàng dài người xếp hàng chờ mua đậu phụ viên.
Ông Khương đảo nát đậu phụ, thêm hành thái và gia vị bí mật trộn đều, nắm đậu phụ thành viên tròn, sau đó chiên trong chảo dầu nóng vàng.
Vỏ ngoài giòn tan, bên trong là đậu phụ trắng mềm tỏa ra hơi nóng hầm hập.
Ông Khương làm đậu phụ viên hơn năm mươi năm. Bây giờ ông mua thêm người máy phụ việc tính toán sổ sách, còn đậu phụ viên vẫn là do ông tự tay làm. Người máy làm việc rất nhanh nhưng ông Khương không nhanh như vậy nên ngoài cửa sổ luôn có người chờ.
Hàm Quang hỏi Hà Điền Điền: "Muốn ăn không?”
Hà Điền Điền ngửi thấy mùi đậu phụ viên. Cô nuốt nước bọt, hơi do dự: “Nhưng nhiều người quá…”
Nhiều người thì xếp hàng chứ sao.
Hàm Quang kéo cô đi đến cuối hàng. Thời tiết vẫn lạnh, đứng một chỗ bất động thì càng lạnh hơn. Cô không nhịn được giẫm chân xuống đất.
Anh nhìn cô một cái, đột nhiên kéo áo khoác của mình ra ôm cả người cô vào trong ngực. Người anh không ngừng tỏa ra sức nóng bao bọc cô.
Hà Điền Điền bị quấn giống như cái bánh chưng lớn, chỉ lộ đầu ra ngoài. Cô thấy người xếp hàng phía trước quay đầu nhìn họ, thấy hai người như vậy, người kia che miệng cười.
Mặt cô nóng lên, định đẩy anh ra. Anh không kiên nhẫn giữ cô lại: “Đừng nhúc nhích.”
Hai người quấn nhau vào thành một, chậm rãi di chuyển về phía trước.
Hà Điền Điền vùi trong lòng anh, giống như đống cỏ khô phơi nắng trong mùa thu, lười biếng mà hài lòng.
Đột nhiên hốc mắt cô nóng bừng, cô khá cảm động, mơ màng, lại hơi bất an. Cho dù Hàm Quang biến thành bộ dạng gì, cô hi vọng Hàm Quang vĩnh viễn là Hàm Quang.
Nhưng anh có biết không?
Vận may của Hà Điền Điền khá tốt, người máy trợ lý đưa phần đậu phụ viên cuối cùng cho cô. Cô cầm túi giấy đựng đậu phụ viên trên tay.
Hàm Quang hỏi cô: “Không ăn sao?”
“Về nhà rồi ăn.”
“Nếu nguội thì ăn không ngon đâu.”
“Tôi chưa có hứng ăn.”
Từ đó đến lúc về nhà, Hàm Quang không nói gì. Trong lòng Hà Điền Điền hơi rối loạn, cũng không nói gì.
Cả dọc đường, hai người đều im lặng, sau khi về nhà, Hà Điền Điền để đậu phụ viên lên bàn ăn, vừa cởi áo khoác vừa đi vào phòng khách. Cô quay đầu nhìn Hàm Quang, thấy anh đút hai tay vào túi quần dựa vào cửa không nhúc nhích, yên lặng nhìn cô.
Cô để áo khoác trên ghế sofa.
Hàm Quang đột nhiên gọi cô: “Hà Điền Điền.”
“Hả?”
“Có phải không nỡ để tôi đi không?”
“Sao có thể chứ? Anh đi rồi có thể có một chàng trai ấm áp đền bù lại cho tôi.” Theo bản năng cô phản bác lại anh. Nhưng nói xong câu này, thấy sắc mặt của anh rất khó coi, cô lập tức hối hận.
Ngoài hối hận còn hơi buồn bã. Anh vốn không thuộc về cô, đến cũng được đi cũng được, không nỡ bỏ thì có thể làm gì được chứ?
Cô đi sang chỗ khác, không nhìn anh, ánh mắt xuyên qua cửa kính nhìn ra ban công, cô nhìn chằm chằm vào ánh đèn bên ngoài đến nỗi ngẩn người.
Hàm Quang bước đến chỗ cô. Một bước, hai bước… Ở chỗ không có người khác, dáng đi của anh không hề khác với con người.
Anh đi đến trước mặt cô, cụp mắt nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói: “Phương Hướng Bắc đồng ý đền cho cô một ngàn vạn. Thế nào, vui lắm phải không?”
Trong lòng Hà Điền Điền rất hỗn loạn. Cô cúi đầu, xoay người đi: “Tôi đi tắm.”
Hàm Quang đột nhiên giữ vai của cô.
“Hà Điền Điền, cô có biết...” Giọng nói của anh vang lên sau lưng cô: “Người máy cũng sẽ buồn.”
Một câu nói khiến Hà Điền Điền mất ngủ cả đêm.
Cô nằm trên giường lật qua lật lại. Hàm Quang ở ngoài phòng khách, không đi vào phòng ngủ làm lò sưởi cho cô. Anh kháng nghị trong im lặng với cô.
Hà Điền Điền mở nhạc nhẹ, nhắm mắt đếm nhịp tim của mình.
Đếm đến nhịp thứ năm mươi lăm, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Cô mở to mắt, thấy Hàm Quang đi tới. Trong đêm tối cô chỉ cần nhìn hình dáng cũng nhận ra thân hình của anh.
Hàm Quang rón rén bò lên giường, chui vào trong chăn ôm cô.
Mũi Hà Điền Điền cay cay, suýt nữa đã khóc.
Hàm Quang dùng cằm cọ xát vào đầu cô, nhẹ nhàng vỗ cô.
Hà Điền Điền hỏi anh: “Bao giờ anh đi?"
“Sáng mai Phương Hướng Bắc tới đón tôi.”
“Ừ.” Cô dừng một chút mới nhỏ giọng nói: “Hôm nay… xin lỗi anh.”
“Không sao.”
“Anh sẽ đi đâu?”
“Không biết.”
Hà Điền Điền nghĩ, dù anh có đi đâu cũng không liên quan gì đến cô. Anh vốn đi nhầm đường mới xông vào thế giới của cô, bây giờ hai người đều muốn trở lại quỹ đạo ban đầu.
Điện thoại di động ở đầu giường sáng lên. Cô cầm xem, là Tạ Trúc Tâm nhắn tin cho cô.
Nhưng bây giờ cô không muốn mở tin nhắn.
Hàm Quang hỏi cô: “Cô thích anh ta sao?”
“Ai cơ?”
“Tạ Trúc Tâm.”
Hà Điền Điền không hiểu vì sao giờ phút này không muốn nhắc đến anh ta. Cô đặt di động lại chỗ cũ, trả lời qua loa: “Tất nhiên rồi.”
Hàm Quang đột nhiên cúi đầu hít một hơi thật sâu.
Hà Điền Điền hỏi: “Anh sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy hâm mộ.”
“Hâm mộ cái gì?”
“Hâm mộ tất cả con người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.