Chương 8: Đả kích
Bất Chỉ Thị Khỏa Thái
16/06/2019
Bị Lâm Trạm ra tay đánh tàn nhẫn như vậy, trán Nguyễn Kiều đau cả đêm, nóng rát, sưng đỏ một cục.
Thêm việc nhóm Trần Dương Dương không về ngủ đêm, tối đến mưa to, tiếng mưa rơi róc rách, Nguyễn Kiều vốn không tài nào ngủ được.
Nguyễn Kiều dậy thật sớm.
Nhưng hôm nay là thứ năm, buổi sáng không có tiết học.
Sau cơn mưa trời xanh không mây, ánh nắng sáng rực.
Nguyễn Kiều vừa đánh răng, vừa đẩy cửa sổ ra, cảm nhận bầu không khí tươi mát thơm ngát của bùn đất hòa vào.
Gió khe khẽ lướt qua tóc rơi bên tai, có hơi ngứa.
Thời tiết thật tốt, thích hợp mở phát sóng trực tiếp, thích hợp quay video.
Nguyễn Kiều vừa uống sữa bò vừa xem weibo, lần trước sau khi đăng sổ tay ghép lên, trong tin nhắn còn có người đang chế giễu sự cố phát sóng vào kỳ nghỉ hè, chuyện này giống như thành một trò hề, cứ bị fan lấy ra trêu chọc.
Nguyễn Kiều có chút buồn bực.
Khi phát sóng trực tiếp lại đánh rắm, gần như phá hủy hết hình tượng tiểu tiên nữ yên tĩnh xinh xắn.
Những tin nhắn khác chưa đọc còn rất nhiều, có người bảo cô phát sóng trực tiếp “đập hộp”, có người bảo cô ra video clip chơi trò lật hình sổ tay giống nhau.
Tạm thời không thể nào “đập hộp”, bởi vì gần đây không có mua băng dán mới.
Khán giả dần dần tiến vào giới sổ tay nhỏ hẹp này, các sản phẩm băng dán mới cũng nhiều vô tận.
Cùng lúc đó, ý tưởng sáng tạo lại dần dần cạn kiệt, mấy người mới không khác gì hai chữ “theo phong trào”, hot chỉ là một yếu tố nhỏ, các sản phẩm nổi tiếng dường như cũng thay phiên nhau ra hàng mới một lần.
Băng dán cung ứng để lựa chọn càng ngày càng nhiều, nhưng ham muốn mua sắm lại không ngừng giảm xuống.
Đây là năm thứ tư Nguyễn Kiều viết sổ tay, làm chủ weibo sổ tay có chút danh tiếng, mắt thấy trong giới này từ lúc bắt đầu tương đối đơn giản cho đến bây giờ cứ luôn cắn xé lẫn nhau, trong lòng có chút phức tạp nho nhỏ.
Rất nhiều bạn bè trong giới sổ tay quen biết lúc đầu đã rút khỏi, để lại một mình cô, nhưng vì thói quen nên cứ tiếp tục.
Không mở phát sóng “đập hộp” được, nhưng lật hình sổ tay giống nhau thì lại được.
Thân là người làm sổ tay bốn năm, cô đã viết xong ba quyển nhật ký hằng ngày cho cả năm, hai bản kế hoạch tuần, bút ký du lịch TN và bình luận phim, và còn đang tiếp tục.
Nội dung có thể lật vẫn rất nhiều.
Quyển sổ tay của cô cũng rất nhiều, trừ những quyển ghi chép cần thiết ra, vẫn còn một số quyển sổ da sưu tầm vẫn chưa xuất bản.
Nếu muốn quay video, Nguyễn Kiều phải lật ra hết.
Traveller’s notebook màu lam, biển Aegean, lucky, Ryōji Arai, sổ vải bố, sổ Bạch Mao, sổ khổng tước có khóa kéo của hãng hobo……
Nguyễn Kiều nhìn những quyển sổ da trải đầy bàn, cảm thấy thiếu cái gì dó.
Hửm……?
Tiểu hoa cúc của cô đâu?
Lục tung tìm một vòng, Nguyễn Kiều sắp hoảng mất, không tìm thấy tiểu hoa cúc của cô!
Tiểu hoa cúc là sổ tay da Nhật Bản của nhãn hiệu hobo ra lúc trước, bây giờ đã không xuất bản nữa, giá thị trường xào nấu lại cũng rất cao.
Chuyện này không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là nội dung bên trong……
Nguyễn Kiều thật sự muốn điên mất.
Khi học cấp 3 áp lực rất lớn, Nguyễn Kiều đăng ký tên tác giả ở trang web H bên Đài Loan, thỉnh thoảng viết chút truyện H, giảm bớt áp lực.
Lúc ấy mua sổ da tiểu hoa cúc này chính là vì để viết tiểu thuyết.
Cô cảm thấy màu sắc và nội dung rất là hợp.
Nguyễn Kiều là một học sinh giỏi đứng đắn, chuyện biến thái viết truyện người lớn giảm bớt áp lực như vậy, đương nhiên sẽ không để cho người khác biết, ngay cả Tô Hòa cũng không biết!
Nguyễn Kiều ở trong phòng ngủ sứt đầu mẻ trán, không ngừng nhớ lại địa điểm mả tiểu hoa cúc có khả năng lui tới, nhưng cũng quá nhiều nơi rồi, có quỷ mới biết ném ở đâu.
Nguyễn Kiều ngửa đầu nhìn trần nhà, trong lòng tuyệt vọng.
Xong rồi xong rồi, bị người khác nhìn thấy là xong đời!
Cả buổi sáng tinh thần Nguyễn Kiều đều không yên, cơm đều ăn không vô.
Buổi chiều còn có tiết tâm lý học tập thể làm người khác sốt ruột.
Cũng may hôm nay bàn luận, giải thích về tri thức, cô giáo cũng không tra tấn bọn họ nữa.
Tiết thứ nhất Lâm Trạm ngồi cạnh Nguyễn Kiều.
Tâm tình Nguyễn Kiều rất kém, nhìn thấy anh thì càng thêm phiền.
Nghĩ giữa tiết cô và Tống Loan Loan đổi chỗ, Tống Loan Loan rất vui vẻ, Nguyễn Kiều đang tạo cơ hội cho mình tiếp cận với Lâm Trạm.
Nhưng Lâm Trạm không để ý tới cô ấy, cứ thế xoay bút, Tống Loan Loan muốn tiếp lời cùng anh, thì anh cau mày nói, “Nghiêm túc nghe giảng đi.”
Nghiêm túc nghe giảng bài……?
Tống Loan Loan phồng má, cứ luôn liếc trộm anh, nghĩ thầm: Chẳng lẽ Lâm Trạm bị trúng tà?
***
Tâm lý học tập thể kết thúc, Nguyễn Kiều đến cửa hàng ở quảng trường Ánh Tuyết mua một ổ bánh mì, xem như là bữa tối.
Môn tự chọn phân tích phim phóng sự trong và ngoài nước của cô bắt đầu từ tuần này sẽ có tiết, thời gian học là từ 5 giờ 40 đến 7 giờ 20 phút thứ năm.
Sau khi học xong, cô còn phải chạy tới nhóm trò chơi, tham gia hoạt động đội nhóm.
Thời gian cách nhau không nhiều lắm, vốn dĩ không có thời gian đến căn tin.
Vào lúc cô chạy tới lớp học phân tích phim phóng sự thì di động đột nhiên rung lên, là tin nhắn.
Một dãy số xa lạ gửi tới.
“Nguyễn Kiều, tớ là Dương Tử Nhuế, vô cùng xin lỗi đã quấy rầy đến cậu.”
“Tớ liên hệ với cậu, là do có một yêu cầu quá đáng, tớ hy vọng cậu có thể trò chuyện hòa khí với Gia Thụ một lát, gần đây cảm xúc cậu ấy không tốt lắm.”
“Sau khi tới Mỹ thì tớ và cậu ấy mới quen biết nhau, cậu ấy có từng nói về bạn gái của cậu ấy với tớ, cũng chính là cậu, cậu ấy vô cùng thích cậu, nhưng xuất hiện chút khoảng cách... Tớ nghĩ không cần tớ nói ra quá rõ, cậu cũng có thể hiểu. Cậu ấy vẫn luôn tìm cách thức ngả bài ôn hòa nhất với cậu, nhưng không ngờ tới, cậu đã phát hiện trước rồi.”
“Vô cùng xin lỗi, đã chen ngang vào tình cảm giữa cậu và Gia Thụ, thật ra trong tình cảm rất khó phân biệt đúng sai, nhưng bây giờ Gia Thụ vô cùng tự trách bản thân mình. Nếu có thể, tớ chân thành hy vọng các cậu có thể nói chuyện với nhau, cởi bỏ khúc mắc giữa hai bên.”
Nguyễn Kiều xem xong tin nhắn liên tiếp này, một hồi lâu mới phản ứng được, Dương Tử Nhuế này, chính là cô gái Tiểu Dương.
Vào phòng học, cô tìm chỗ dãy sau ngồi xuống, lại xem tin nhắn thêm lần nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn có hơi mì mịt đó, lại có chút chán nản.
Thật là…… Tào lao quá nhiều, cũng không biết bắt đầu chửi từ đâu.
Bây giờ bên Mỹ chỉ mới mấy giờ sáng thì phải? Cô ta gửi in nhắn lúc này, là muốn nói cho mình biết, cô ấy có tính sinh hoạt tình dục?
……%¥#@*¥##! @!!
F*ck!
“Ơ, quả hồng muội muội, xem cái gì thế, đang xem truyện người lớn à.”
Tim Nguyễn Kiều suýt chút nữa ngừng đập, cô quay đầu.
Lâm Trạm một tay chống đầu, một tay gõ bàn, đang ngồi ở ghế sau nhìn cô, cứ dò xét nhìn trộm vào di động của cô.
Nguyễn Kiều lập tức khóa màn hình.
Lâm Trạm cười nhạo một tiếng, đứng dậy, ngồi xuống bàn trên, anh năm lần bảy lượt ngồi ở dãy phía trước, bên cạnh cô.
Nguyễn Kiều tự giác dịch sang một bên, Lâm Trạm cũng không biết xấu hổ, dịch theo cô.
Nguyễn Kiều muốn tức điên.
Sao người này âm hồn không tan vậy! Phân tích phim phóng sự trong và ngoài nước, anh xem hiểu sao?!
Môn này tập trung lại nhiều lớp, khoảng chừng có hai trăm người đến, nội dung chương trình học cũng đơn giản, chính là xem phim.
Tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên tắt đèn, cho bọn họ xem một bộ phim phóng sự thời kỳ kháng Nhật, sau đó vui vẻ thoải mái bưng cốc trà về văn phòng.
Nghiêm túc xem phim phóng sự gần như không có, tất cả mọi người đều làm chuyện riêng.
Dường như Lâm Trạm vô cùng rỗi, không ngừng bắt chuyện với Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều không muốn để ý đến anh, nhìn chằm chằm màn hình lớn, nhấp môi, định dứt khoát làm lơ Lâm Trạm.
Trong phòng học chỉ có ánh sáng từ màn hình chiếu phim nên phòng học hơi tối.
Lâm Trạm chọc cô một lát, sau đó đột nhiên an tĩnh.
Trong lòng Nguyễn Kiều thầm nghi ngờ, thì Lâm Trạm bất chợt ung dung dùng giọng phát thanh đọc ra một câu, giọng nói này không lớn nhưng đủ để Nguyễn Kiều có thể nghe được.
“A, không cần! Hoàng An An đỏ bừng mặt, voan mỏng trên người nửa lộ, bộ ngực sữa……”
Đợi chút.
Khi nghe thấy tên Hoàng An An này, Nguyễn Kiều có cảm giác quen thuộc, khi cô nghe xong những lời này, cuối cùng mới phản ứng kịp.
Da đầu cô tê dại, không thể tin quay đầu nhìn về phía Lâm Trạm.
Mà Lâm Trạm nhướng mày, đang đong đưa quyển sổ màu vàng trên tay.
Nguyễn Kiều bị dọa đến choáng váng.
Cô nhìn quyển sổ tay, rồi lại nhìn Lâm Trạm.
Thời gian dường như đang bất động giữa hai người.
Qua một hồi lâu, Nguyễn Kiều mới hoàn hồn.
Cô theo bản năng duỗi tay đoạt lấy, nhưng Lâm Trạm nhanh tay lẹ mắt, giơ tay lên, Nguyễn Kiều liền với không tới.
Lâm Trạm cũng đứng lên, tay giơ cao quyển sổ, không cho cô chạm tới.
Quần chúng ăn dưa trợn mắt há hốc mồm: F*ck đại ca tỷ tỷ à, đang trong giờ học đó, hai anh chị khoe ân ái như vậy có thấy có lỗi với binh lính kháng Nhật trong phim phóng sự không? Lương tâm có đau không hả!
WTF! Sao lại không với tới.
Quyển sổ tay không xuất bản nữa mất đi, tiểu tam của bạn trai trước ra uy, hàng xóm cách vách phát điên.
Nghĩ đến Lâm Trạm quái ác này có thể truyền nội dung trong đây ra ngoài, Nguyễn Kiều tuyệt vọng, cảm xúc tiêu cực đồng loạt trào lên trong lòng.
Cô hoàn toàn xù lông.
“Lâm Trạm! Có phải cậu mắc bệnh tâm thần không!”
Khi mẩu chuyện trong phim bị gián đoạn, Nguyễn Kiều đột nhiên hô to, kêu xong còn cầm lấy quyển sách đập lên người Lâm Trạm.
Sách nện lên đầu Lâm Trạm, phát ra âm thanh lanh lảnh, sau đó còn có tiếng ‘bịch” rơi xuống đất.
Lâm Trạm bị cô đập đến ngốc rồi.
Thời gian lại yên lặng lần nữa, trong phòng học yên tĩnh đến tiếng hít thở cũng nghe rất rõ ràng.
Nguyễn Kiều đánh người xong cũng ngốc theo, tuy rằng cô lửa giận đùng đùng, nhưng vẫn còn một chút lý trí.
Thừa lúc Lâm Trạm còn chưa động thủ, cô nhanh chóng chạy trước.
Vì thế cô cầm cặp da, bề ngoài thì đùng đùng nổi giận, nhưng bên trong lại rất chột dạ chạy ra từ cửa sau phòng học.
Đầu óc Nguyễn Kiều trống rỗng, lộn xộn.
Bên ngoài trời đã tối, cô không muốn về phòng, xách cặp da đi về phía sân thể dục.
Lâm Trạm bị nện đến ngốc lấy lại tinh thần xong mới ý thức được, Nguyễn Kiều tức giận thật.
Anh cũng mặc kệ đến ánh mắt của mọi người trong phòng học, nhanh chóng đuổi theo.
“Này, Nguyễn Kiều!”
Anh kêu ở phía sau.
Nhưng khi anh đuổi tới, trong lòng Nguyễn Kiều hơi hoảng loạn, nếu như anh đi lên cho mình một cái tát thì sao giờ? Có phải não sẽ bị chấn động hay không?
Cô không dám quay đầu lại, bước chân đi nhanh hơn, trong tay nắm di động, định gọi cho đường dây nóng xin giúp đỡ bất cứ lúc nào.
Lâm Trạm có vóc dáng cao chân dài, bước mấy bước là đã đuổi kịp tiểu chân ngắn Nguyễn Kiều. Đúng lúc có một cuộc điện thoại, cô không biết sống hay chết còn bật loa ngoài.
Giọng nữ rất ngọt.
“Nguyễn Kiều, chào cậu, tớ là Dương Tử Nhuế.”
Nguyễn Kiều ngây ngẩn cả người.
Vào lúc cô còn đang sửng sốt, Dương Tử Nhuế cứ nói luyên thuyên, thay đổi cách thức giãy bày nội dung tin nhắn thêm lần nữa.
“…… Cho nên, có thể xin cậu được hay không, nói chuyện với Gia Thụ nhé? Thật sự đó, làm ơn đi.”
Lâm Trạm yên tĩnh, nhìn không ra có biểu tình gì.
Tâm tình Nguyễn Kiều chỉ có mấy từ đơn giản! Trực tiếp! Rồi!
Thứ năm u ám, thật là thứ năm u ám...
Cô đang định trực tiếp cúp điện thoại, thì Lâm Trạm lại đột nhiên đoạt lấy di động của cô, nói với đầu bên kia một câu, “Cô là Lục Trà Biểu (*) à?”
(*) Chỉ những cô gái có vẻ ngoài thanh thuần, điềm đạm đáng yêu, cả người đều vô hại, nhưng thật ra sau lưng lại đầy toan tính, đùa bỡn tình cảm của người khác.
“Chuyện cướp bạn trai của người khác không biết xấu hổ như vậy mà còn yên tâm thoải mái, đi lý luận hết lần này tới lần khác, giáo viên nước Mỹ không dạy cô viết hai chữ hổ thẹn ra sao hả?”
“Đúng rồi, có phải trình độ giáo dục bình quân ở trường của các cô là Taegyo (*) không? Có cần trở về nhét cô vào trong bụng mẹ thụ tinh lại với tinh trùng không? Tiền vé máy bay tôi trả, xem như làm từ thiện.”
(*) Taegyo trong tiếng Hàn có nghĩa là thai giáo. Cốt lõi của phương pháp thai giáo này đề cao sự ổn định cảm xúc của người mẹ trong suốt quá trình mang thai với sự phát triển của bé yêu sau này.
Thêm việc nhóm Trần Dương Dương không về ngủ đêm, tối đến mưa to, tiếng mưa rơi róc rách, Nguyễn Kiều vốn không tài nào ngủ được.
Nguyễn Kiều dậy thật sớm.
Nhưng hôm nay là thứ năm, buổi sáng không có tiết học.
Sau cơn mưa trời xanh không mây, ánh nắng sáng rực.
Nguyễn Kiều vừa đánh răng, vừa đẩy cửa sổ ra, cảm nhận bầu không khí tươi mát thơm ngát của bùn đất hòa vào.
Gió khe khẽ lướt qua tóc rơi bên tai, có hơi ngứa.
Thời tiết thật tốt, thích hợp mở phát sóng trực tiếp, thích hợp quay video.
Nguyễn Kiều vừa uống sữa bò vừa xem weibo, lần trước sau khi đăng sổ tay ghép lên, trong tin nhắn còn có người đang chế giễu sự cố phát sóng vào kỳ nghỉ hè, chuyện này giống như thành một trò hề, cứ bị fan lấy ra trêu chọc.
Nguyễn Kiều có chút buồn bực.
Khi phát sóng trực tiếp lại đánh rắm, gần như phá hủy hết hình tượng tiểu tiên nữ yên tĩnh xinh xắn.
Những tin nhắn khác chưa đọc còn rất nhiều, có người bảo cô phát sóng trực tiếp “đập hộp”, có người bảo cô ra video clip chơi trò lật hình sổ tay giống nhau.
Tạm thời không thể nào “đập hộp”, bởi vì gần đây không có mua băng dán mới.
Khán giả dần dần tiến vào giới sổ tay nhỏ hẹp này, các sản phẩm băng dán mới cũng nhiều vô tận.
Cùng lúc đó, ý tưởng sáng tạo lại dần dần cạn kiệt, mấy người mới không khác gì hai chữ “theo phong trào”, hot chỉ là một yếu tố nhỏ, các sản phẩm nổi tiếng dường như cũng thay phiên nhau ra hàng mới một lần.
Băng dán cung ứng để lựa chọn càng ngày càng nhiều, nhưng ham muốn mua sắm lại không ngừng giảm xuống.
Đây là năm thứ tư Nguyễn Kiều viết sổ tay, làm chủ weibo sổ tay có chút danh tiếng, mắt thấy trong giới này từ lúc bắt đầu tương đối đơn giản cho đến bây giờ cứ luôn cắn xé lẫn nhau, trong lòng có chút phức tạp nho nhỏ.
Rất nhiều bạn bè trong giới sổ tay quen biết lúc đầu đã rút khỏi, để lại một mình cô, nhưng vì thói quen nên cứ tiếp tục.
Không mở phát sóng “đập hộp” được, nhưng lật hình sổ tay giống nhau thì lại được.
Thân là người làm sổ tay bốn năm, cô đã viết xong ba quyển nhật ký hằng ngày cho cả năm, hai bản kế hoạch tuần, bút ký du lịch TN và bình luận phim, và còn đang tiếp tục.
Nội dung có thể lật vẫn rất nhiều.
Quyển sổ tay của cô cũng rất nhiều, trừ những quyển ghi chép cần thiết ra, vẫn còn một số quyển sổ da sưu tầm vẫn chưa xuất bản.
Nếu muốn quay video, Nguyễn Kiều phải lật ra hết.
Traveller’s notebook màu lam, biển Aegean, lucky, Ryōji Arai, sổ vải bố, sổ Bạch Mao, sổ khổng tước có khóa kéo của hãng hobo……
Nguyễn Kiều nhìn những quyển sổ da trải đầy bàn, cảm thấy thiếu cái gì dó.
Hửm……?
Tiểu hoa cúc của cô đâu?
Lục tung tìm một vòng, Nguyễn Kiều sắp hoảng mất, không tìm thấy tiểu hoa cúc của cô!
Tiểu hoa cúc là sổ tay da Nhật Bản của nhãn hiệu hobo ra lúc trước, bây giờ đã không xuất bản nữa, giá thị trường xào nấu lại cũng rất cao.
Chuyện này không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là nội dung bên trong……
Nguyễn Kiều thật sự muốn điên mất.
Khi học cấp 3 áp lực rất lớn, Nguyễn Kiều đăng ký tên tác giả ở trang web H bên Đài Loan, thỉnh thoảng viết chút truyện H, giảm bớt áp lực.
Lúc ấy mua sổ da tiểu hoa cúc này chính là vì để viết tiểu thuyết.
Cô cảm thấy màu sắc và nội dung rất là hợp.
Nguyễn Kiều là một học sinh giỏi đứng đắn, chuyện biến thái viết truyện người lớn giảm bớt áp lực như vậy, đương nhiên sẽ không để cho người khác biết, ngay cả Tô Hòa cũng không biết!
Nguyễn Kiều ở trong phòng ngủ sứt đầu mẻ trán, không ngừng nhớ lại địa điểm mả tiểu hoa cúc có khả năng lui tới, nhưng cũng quá nhiều nơi rồi, có quỷ mới biết ném ở đâu.
Nguyễn Kiều ngửa đầu nhìn trần nhà, trong lòng tuyệt vọng.
Xong rồi xong rồi, bị người khác nhìn thấy là xong đời!
Cả buổi sáng tinh thần Nguyễn Kiều đều không yên, cơm đều ăn không vô.
Buổi chiều còn có tiết tâm lý học tập thể làm người khác sốt ruột.
Cũng may hôm nay bàn luận, giải thích về tri thức, cô giáo cũng không tra tấn bọn họ nữa.
Tiết thứ nhất Lâm Trạm ngồi cạnh Nguyễn Kiều.
Tâm tình Nguyễn Kiều rất kém, nhìn thấy anh thì càng thêm phiền.
Nghĩ giữa tiết cô và Tống Loan Loan đổi chỗ, Tống Loan Loan rất vui vẻ, Nguyễn Kiều đang tạo cơ hội cho mình tiếp cận với Lâm Trạm.
Nhưng Lâm Trạm không để ý tới cô ấy, cứ thế xoay bút, Tống Loan Loan muốn tiếp lời cùng anh, thì anh cau mày nói, “Nghiêm túc nghe giảng đi.”
Nghiêm túc nghe giảng bài……?
Tống Loan Loan phồng má, cứ luôn liếc trộm anh, nghĩ thầm: Chẳng lẽ Lâm Trạm bị trúng tà?
***
Tâm lý học tập thể kết thúc, Nguyễn Kiều đến cửa hàng ở quảng trường Ánh Tuyết mua một ổ bánh mì, xem như là bữa tối.
Môn tự chọn phân tích phim phóng sự trong và ngoài nước của cô bắt đầu từ tuần này sẽ có tiết, thời gian học là từ 5 giờ 40 đến 7 giờ 20 phút thứ năm.
Sau khi học xong, cô còn phải chạy tới nhóm trò chơi, tham gia hoạt động đội nhóm.
Thời gian cách nhau không nhiều lắm, vốn dĩ không có thời gian đến căn tin.
Vào lúc cô chạy tới lớp học phân tích phim phóng sự thì di động đột nhiên rung lên, là tin nhắn.
Một dãy số xa lạ gửi tới.
“Nguyễn Kiều, tớ là Dương Tử Nhuế, vô cùng xin lỗi đã quấy rầy đến cậu.”
“Tớ liên hệ với cậu, là do có một yêu cầu quá đáng, tớ hy vọng cậu có thể trò chuyện hòa khí với Gia Thụ một lát, gần đây cảm xúc cậu ấy không tốt lắm.”
“Sau khi tới Mỹ thì tớ và cậu ấy mới quen biết nhau, cậu ấy có từng nói về bạn gái của cậu ấy với tớ, cũng chính là cậu, cậu ấy vô cùng thích cậu, nhưng xuất hiện chút khoảng cách... Tớ nghĩ không cần tớ nói ra quá rõ, cậu cũng có thể hiểu. Cậu ấy vẫn luôn tìm cách thức ngả bài ôn hòa nhất với cậu, nhưng không ngờ tới, cậu đã phát hiện trước rồi.”
“Vô cùng xin lỗi, đã chen ngang vào tình cảm giữa cậu và Gia Thụ, thật ra trong tình cảm rất khó phân biệt đúng sai, nhưng bây giờ Gia Thụ vô cùng tự trách bản thân mình. Nếu có thể, tớ chân thành hy vọng các cậu có thể nói chuyện với nhau, cởi bỏ khúc mắc giữa hai bên.”
Nguyễn Kiều xem xong tin nhắn liên tiếp này, một hồi lâu mới phản ứng được, Dương Tử Nhuế này, chính là cô gái Tiểu Dương.
Vào phòng học, cô tìm chỗ dãy sau ngồi xuống, lại xem tin nhắn thêm lần nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn có hơi mì mịt đó, lại có chút chán nản.
Thật là…… Tào lao quá nhiều, cũng không biết bắt đầu chửi từ đâu.
Bây giờ bên Mỹ chỉ mới mấy giờ sáng thì phải? Cô ta gửi in nhắn lúc này, là muốn nói cho mình biết, cô ấy có tính sinh hoạt tình dục?
……%¥#@*¥##! @!!
F*ck!
“Ơ, quả hồng muội muội, xem cái gì thế, đang xem truyện người lớn à.”
Tim Nguyễn Kiều suýt chút nữa ngừng đập, cô quay đầu.
Lâm Trạm một tay chống đầu, một tay gõ bàn, đang ngồi ở ghế sau nhìn cô, cứ dò xét nhìn trộm vào di động của cô.
Nguyễn Kiều lập tức khóa màn hình.
Lâm Trạm cười nhạo một tiếng, đứng dậy, ngồi xuống bàn trên, anh năm lần bảy lượt ngồi ở dãy phía trước, bên cạnh cô.
Nguyễn Kiều tự giác dịch sang một bên, Lâm Trạm cũng không biết xấu hổ, dịch theo cô.
Nguyễn Kiều muốn tức điên.
Sao người này âm hồn không tan vậy! Phân tích phim phóng sự trong và ngoài nước, anh xem hiểu sao?!
Môn này tập trung lại nhiều lớp, khoảng chừng có hai trăm người đến, nội dung chương trình học cũng đơn giản, chính là xem phim.
Tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên tắt đèn, cho bọn họ xem một bộ phim phóng sự thời kỳ kháng Nhật, sau đó vui vẻ thoải mái bưng cốc trà về văn phòng.
Nghiêm túc xem phim phóng sự gần như không có, tất cả mọi người đều làm chuyện riêng.
Dường như Lâm Trạm vô cùng rỗi, không ngừng bắt chuyện với Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều không muốn để ý đến anh, nhìn chằm chằm màn hình lớn, nhấp môi, định dứt khoát làm lơ Lâm Trạm.
Trong phòng học chỉ có ánh sáng từ màn hình chiếu phim nên phòng học hơi tối.
Lâm Trạm chọc cô một lát, sau đó đột nhiên an tĩnh.
Trong lòng Nguyễn Kiều thầm nghi ngờ, thì Lâm Trạm bất chợt ung dung dùng giọng phát thanh đọc ra một câu, giọng nói này không lớn nhưng đủ để Nguyễn Kiều có thể nghe được.
“A, không cần! Hoàng An An đỏ bừng mặt, voan mỏng trên người nửa lộ, bộ ngực sữa……”
Đợi chút.
Khi nghe thấy tên Hoàng An An này, Nguyễn Kiều có cảm giác quen thuộc, khi cô nghe xong những lời này, cuối cùng mới phản ứng kịp.
Da đầu cô tê dại, không thể tin quay đầu nhìn về phía Lâm Trạm.
Mà Lâm Trạm nhướng mày, đang đong đưa quyển sổ màu vàng trên tay.
Nguyễn Kiều bị dọa đến choáng váng.
Cô nhìn quyển sổ tay, rồi lại nhìn Lâm Trạm.
Thời gian dường như đang bất động giữa hai người.
Qua một hồi lâu, Nguyễn Kiều mới hoàn hồn.
Cô theo bản năng duỗi tay đoạt lấy, nhưng Lâm Trạm nhanh tay lẹ mắt, giơ tay lên, Nguyễn Kiều liền với không tới.
Lâm Trạm cũng đứng lên, tay giơ cao quyển sổ, không cho cô chạm tới.
Quần chúng ăn dưa trợn mắt há hốc mồm: F*ck đại ca tỷ tỷ à, đang trong giờ học đó, hai anh chị khoe ân ái như vậy có thấy có lỗi với binh lính kháng Nhật trong phim phóng sự không? Lương tâm có đau không hả!
WTF! Sao lại không với tới.
Quyển sổ tay không xuất bản nữa mất đi, tiểu tam của bạn trai trước ra uy, hàng xóm cách vách phát điên.
Nghĩ đến Lâm Trạm quái ác này có thể truyền nội dung trong đây ra ngoài, Nguyễn Kiều tuyệt vọng, cảm xúc tiêu cực đồng loạt trào lên trong lòng.
Cô hoàn toàn xù lông.
“Lâm Trạm! Có phải cậu mắc bệnh tâm thần không!”
Khi mẩu chuyện trong phim bị gián đoạn, Nguyễn Kiều đột nhiên hô to, kêu xong còn cầm lấy quyển sách đập lên người Lâm Trạm.
Sách nện lên đầu Lâm Trạm, phát ra âm thanh lanh lảnh, sau đó còn có tiếng ‘bịch” rơi xuống đất.
Lâm Trạm bị cô đập đến ngốc rồi.
Thời gian lại yên lặng lần nữa, trong phòng học yên tĩnh đến tiếng hít thở cũng nghe rất rõ ràng.
Nguyễn Kiều đánh người xong cũng ngốc theo, tuy rằng cô lửa giận đùng đùng, nhưng vẫn còn một chút lý trí.
Thừa lúc Lâm Trạm còn chưa động thủ, cô nhanh chóng chạy trước.
Vì thế cô cầm cặp da, bề ngoài thì đùng đùng nổi giận, nhưng bên trong lại rất chột dạ chạy ra từ cửa sau phòng học.
Đầu óc Nguyễn Kiều trống rỗng, lộn xộn.
Bên ngoài trời đã tối, cô không muốn về phòng, xách cặp da đi về phía sân thể dục.
Lâm Trạm bị nện đến ngốc lấy lại tinh thần xong mới ý thức được, Nguyễn Kiều tức giận thật.
Anh cũng mặc kệ đến ánh mắt của mọi người trong phòng học, nhanh chóng đuổi theo.
“Này, Nguyễn Kiều!”
Anh kêu ở phía sau.
Nhưng khi anh đuổi tới, trong lòng Nguyễn Kiều hơi hoảng loạn, nếu như anh đi lên cho mình một cái tát thì sao giờ? Có phải não sẽ bị chấn động hay không?
Cô không dám quay đầu lại, bước chân đi nhanh hơn, trong tay nắm di động, định gọi cho đường dây nóng xin giúp đỡ bất cứ lúc nào.
Lâm Trạm có vóc dáng cao chân dài, bước mấy bước là đã đuổi kịp tiểu chân ngắn Nguyễn Kiều. Đúng lúc có một cuộc điện thoại, cô không biết sống hay chết còn bật loa ngoài.
Giọng nữ rất ngọt.
“Nguyễn Kiều, chào cậu, tớ là Dương Tử Nhuế.”
Nguyễn Kiều ngây ngẩn cả người.
Vào lúc cô còn đang sửng sốt, Dương Tử Nhuế cứ nói luyên thuyên, thay đổi cách thức giãy bày nội dung tin nhắn thêm lần nữa.
“…… Cho nên, có thể xin cậu được hay không, nói chuyện với Gia Thụ nhé? Thật sự đó, làm ơn đi.”
Lâm Trạm yên tĩnh, nhìn không ra có biểu tình gì.
Tâm tình Nguyễn Kiều chỉ có mấy từ đơn giản! Trực tiếp! Rồi!
Thứ năm u ám, thật là thứ năm u ám...
Cô đang định trực tiếp cúp điện thoại, thì Lâm Trạm lại đột nhiên đoạt lấy di động của cô, nói với đầu bên kia một câu, “Cô là Lục Trà Biểu (*) à?”
(*) Chỉ những cô gái có vẻ ngoài thanh thuần, điềm đạm đáng yêu, cả người đều vô hại, nhưng thật ra sau lưng lại đầy toan tính, đùa bỡn tình cảm của người khác.
“Chuyện cướp bạn trai của người khác không biết xấu hổ như vậy mà còn yên tâm thoải mái, đi lý luận hết lần này tới lần khác, giáo viên nước Mỹ không dạy cô viết hai chữ hổ thẹn ra sao hả?”
“Đúng rồi, có phải trình độ giáo dục bình quân ở trường của các cô là Taegyo (*) không? Có cần trở về nhét cô vào trong bụng mẹ thụ tinh lại với tinh trùng không? Tiền vé máy bay tôi trả, xem như làm từ thiện.”
(*) Taegyo trong tiếng Hàn có nghĩa là thai giáo. Cốt lõi của phương pháp thai giáo này đề cao sự ổn định cảm xúc của người mẹ trong suốt quá trình mang thai với sự phát triển của bé yêu sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.