Chương 19: Khăn quàng cổ
Bất Chỉ Thị Khỏa Thái
30/09/2019
Ngày lễ diễn ra đúng ngày trong trận tuyết nhỏ.
Trước Giáng sinh một ngày là đêm Bình An, khuôn viên trường Nam Đại vô cùng náo nhiệt.
Tuyết vào mùa đông năm nay tới sớm bất ngờ, gần như trong vòng bạn bè đều đăng: Vậy mà đêm Bình An lại có tuyết rơi.
Hứa Ánh bọc thân mình thành chú gấu Bắc Cực, kéo Nguyễn Kiều đến căn tin ăn cơm.
Cô ấy rụt đầu nói thầm: “Kiều Kiều, không phải cậu nói phải qua tết mới tuyết rơi sao?”
Vào căn tin, Nguyễn Kiều thu dù, giọng nói có phần bất đắc dĩ, “Trời mây gió bất ngờ, hơn nữa, hôm nay cũng không phải rất lạnh.”
Hứa Ánh nhìn Nguyễn Kiều, nhất thời không nói nên lời.
Nguyễn Kiều không sợ lạnh thật.
Tuyết cũng đã rơi, cô mặc áo len cao cổ màu kem rộng rãi.
Nhưng lúc này Hứa Ánh mới chú ý tới: “Kiều Kiều, tóc cậu dài ra rồi này, mềm hơn nữa.”
Nguyễn Kiều bất giác sờ tóc, “Vậy sao?”
Hứa Ánh gật đầu: “Ừm, dài hơn so với lúc khai giảng, dài nhanh quá ta.”
Hứa Ánh đánh giá từ trên xuống dưới, vừa khoa tay múa chân vừa nói, “Này Kiều Kiều, cậu có thể làm kiểu tóc uốn cúp vào, độ dài tóc này rất phú hợp, lộ vẻ thanh thuần lắm.”
...
Ừm, hình như Ớt Chỉ Thiên sát vách cũng từng nói như vậy.
Nguyễn Kiều vừa cầm phiếu cơm vừa đáp lại, “Nói sau đi, bây giờ tớ không rảnh.”
Hai người ăn cơm tối xong thì trời đã hơi tối.
Hứa Ánh nhận điện thoại của bạn cùng phòng, sau đó kéo Nguyễn Kiều đến quảng trường Ánh Tuyết.
Giáng Sinh là sân nhà do phía hội Học sinh của trường lo liệu, đêm Bình An chính là thời khắc mà các đội nhóm xã đoàn hoạt động sôi nổi.
Nguyễn Kiều bật dù, nghe Hứa Ánh nói chuyện, trong giọng nói của cô ấy có sự phấn khích không kìm nén được.
“Nhóm âm nhạc DEMO đã bắt đầu làm nóng rồi, sau đó còn có nhóm trượt patin, đêm nay có đủ loại biểu diễn trượt patin, nghe nói rất tuyệt, đúng rồi đúng rồi, còn có nhóm hip-hop, nhóm Hán phục gì đó, nghe nói đã sớm ở quảng trường Ánh Tuyết mấy ngày rồi.”
Nguyễn Kiều chỉ nghe, cũng không có hưng phấn lắm.
Cô đã từng học ở trường trung học Sùng An, là một trong những trường cấp ba tốt nhất, chất lượng dạy học thượng thừa, văn hóa của trường cũng tương đương.
Nói về xã đoàn, trường đại học khoa chính quy loại hai trong nước vốn dĩ không bắt kịp sự đa dạng và đầy đủ như trường trung học của bọn họ.
Nguyễn Kiều đã quá quen thuộc với hoạt động xã đoàn.
Hai người đi tới quảng trường Ánh Tuyết, tụ họp cùng với ba cô gái khác.
Ba cô gái này là bạn cùng phòng với Hứa Ánh, đều là thành viên cốt cán trong lớp, ngày thường đều là thành viên tích cực trong lớp.
Quan hệ giữa Nguyễn Kiều và Hứa Ánh khá tốt, nói chuyện với các cô ấy cũng tương đối nhiều.
Quảng trường Ánh Tuyết sau khi vào đêm rất náo nhiệt, xung quanh đều được thắp sáng bởi những ánh đèn màu Giáng Sinh, phần lớn cửa hàng xung quanh đều trưng những cây thông nho nhỏ, trên sửa sổ cũng dán những bông tuyết, ông già Noel, còn có dòng chữ Merry Christmas.
Buổi tối vẫn hơi lạnh, Nguyễn Kiều khép cánh tay lại, nhàn rỗi nhìn xung quanh.
Thật sự quá nhiều người.
Đột nhiên, một tiếng đàn ghi-ta hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Sau đó, đám người bắt đầu thầm thảo luận, tiếng thảo luận này cùng với tiếng bước chân đi về phía nhóm âm nhạc DEMO càng lúc càng lớn.
Nhóm Hứa Ánh cũng kéo Nguyễn Kiều đi về bên kia.
Nguyễn Kiều không rõ nguyên do.
Đã xảy ra chuyện gì thế...?
Phản ứng của các cô hơi chậm, khi đến gần nhóm âm nhạc DEMO thì đã chật ních người, vốn dĩ không thể chen đến phía rước. Hứa Ánh còn đang không ngừng nhảy lên xem.
Nguyễn Kiều hỏi cô ấy, “Sao thế?”
Hứa Ánh rất phấn khích: “DEMO mời một cô gái siêu đẹp trai hát mở màn kìa!”
Chuyện quỷ gì thế...
Một giây sau, âm nhạc vang lên, nhóm người theo giai điệu phát ra từng tiếng reo hò.
Nguyễn Kiều cảm thấy, khúc nhạc dạo đầu rất quen tai.
Nữ chính siêu đẹp trai hát mở màn, cô càng cảm thấy quen tai.
Nguyễn Kiều mở to mắt, nhón chân nhìn không tới, vì thế nhảy lên xem.
Má ơi! Là Chu Lộc thật!
Người mất tích đã trở về.
Nguyễn Kiều hơi kinh ngạc, nhìn một lần rồi nhảy lên nhìn tiếp lần nữa, tóc màu tro này thật không thể nào quen hơn.
“Có lẽ đã rất lâu rồi em chưa liên lạc với anh
Mặc cho cuộc sống từng ngày trôi qua như thế
Khiến bản thân mình bận rộn để có thể làm cái cớ
Muôn vẻ yếu đuối trốn tránh nỗi nhớ anh”
……
……
“Trời ạ! Hát hay quá, bài hát này là gì thế?” Trong mắt Hứa Ánh sáng lấp lánh, không ngừng nhón chân nhìn Chu Lộc, miệng lẩm bẩm, “Trời ạ, đẹp trai quá, là nữ sinh thật sao, đẹp trai quá đi!!”
Hứa Ánh vội nói tiếp với bạn cùng phòng, “Hình như bài này là Bị Động của Ngũ Bách, nhưng nữ sinh này đỉnh thật.”
Trời ạ……
Quả thật Chu Lộc mở miệng hát là có thể khiến người ta phải quỳ hàng loạt.
Nguyễn Kiều tự nhận mình hát cũng tạm, nhưng Chu Lộc này thật sự... có thể đi tham gia thi đấu.
Ca khúc sắp đến phần cao trào.
Toàn quảng trường đều phấn khích, Nguyễn Kiều cũng từ từ đắm chìm vào giọng hát của Chu Lộc, cùng hát với mọi người ở phía sau.
“Yêu anh càng lâu, em càng bị động
Chỉ vì tình yêu của anh không hề vững chắc
Là anh khiến con tim em từ từ chùn bước
Lùi bước về góc tối nơi anh không nhìn thấy”
Bầu không khí ở quảng trường khá sôi nổi, giống như mở concert, chỉ còn thiếu que phát sáng.
Mà Chu Lộc với mái tóc màu tro, cầm cây đàn guitar, cảm giác lành lạnh nhàn nhạt và bài hát sôi nổi hòa quyện vào nhau, có một loại hài hòa kỳ lạ.
Hứa Ánh không ngừng lảm nhảm, “Thật sự rất đẹp trai, đây là người trong khoa Âm Nhạc à?”
Nguyễn Kiều theo bản năng tiếp lời, “Cậu ấy ở lớp Hán ngữ đối ngoại, là bạn cùng phòng của tớ.”
“Hả?!” Hứa Ánh kinh ngạc, “Kiều Kiều! Cậu ấy là bạn cùng phòng của cậu à? Sao trước giờ tớ vẫn chưa nghe cậu nhắc tối.”
Nguyễn Kiều vô tội: “Cậu ấy rất ít khi trở về phòng ngủ, cũng không đến lớp học, căn bản không gặp cậu ấy, cậu ấy hơi lạnh lùng, tụi tớ cũng không thân lắm...”
Vẻ mặt Hứa Ánh khó tin: “Trời ạ, sao cậu không quan hệ tốt với bạn cùng phòng đẹp trai như thế, cậu đang nghĩ gì vậy, xong rồi, tớ cảm thấy tớ sắp cong rồi! Kiều Kiều, cậu ấy tên gì thế?”
“Chu Lộc, Lộc trong từ hươu sao.”
Lúc này Hứa Ánh đã mê đến thất điên bát đảo, lòng thiếu nữ bừng bừng, “Cực giỏi, xinh đẹp còn hát hay nữa, tên cũng cool thế này! Nhưng tớ cảm thấy tên này nghe hơi quen tai.”
Nguyễn Kiều yên lặng bổ sung thêm câu, “Chính là nguời luôn không đến khi lớp tâm lý học tập thể điểm danh.”
Các cô ấy trò chuyện một lúc thì bài hát đã kết thúc, Chu Lộc chỉnh âm, rồi định hát sang bài thứ hai.
Bầu không khí ở quảng trường Ánh Tuyết đã high tới cực điểm, rất nhiều đội nhóm khác đều tạm thời không hoạt động, chạy đến nhóm âm nhạc để nghe nhạc.
“Bài này tớ đã nghe qua, Maca Reina đúng không nhỉ, chính là Maca Reina!”
Hứa Ánh vừa nghe đoạn mở đầu đã vô cùng kích động.
Nguyễn Kiều cũng đã từng nghe qua bài này, rất phù hợp với phong cách của Chu Lộc, trang phục cổ khẽ lay động, có chút vẻ chán chường nhàn nhạt.
Chu Lộc cất tiếng hát, dưới sân khấu liền vỡ òa, toàn bộ đều vang lên tiếng oa oa ngạc nhiên.
“Tôi đã sớm chắc chắn cơ thể của tôi
Đã bị tội ác dẫn dắt vào cái chết”
……
……
Quá đẹp trai quá đẹp trai!
Nguyễn Kiều cũng không kìm được sự kích động trong lòng, sao bạn cùng phòng của mình lải giỏi thế này!!
Cô nhón chân quay clip, chỉ tiếc không mang theo gậy tự sướng, nếu không còn có thể lên cao thêm một chút.
Vào lúc Nguyễn Kiều tiếc nuối quay clip không đủ độ cao, thì có một bàn tay nhận lấy điện thoại của cô từ trên đỉnh đầu, giơ lên rất cao.
Nguyễn Kiều sửng sốt, theo bản năng xoay người, ngửa đầu nhìn.
Hôm nay Lâm Trạm mặc đồng phục bóng chày, không gài nút, cổ áo mở rộng.
Cách rất gần, Nguyễn Kiều còn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm hương chanh thanh mát trên người anh, chắc là vừa mới tắm xong mới ra đây.
Lâm Trạm nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt như cười như không.
“Tớ cầm giúp cậu nhé, cậu chân ngắn thế này, quay cả buổi trời, ngay cả tóc của Chu Lộc cũng không quay tới.”
Nói xong, anh đưa tay xoa tóc Nguyễn Kiều.
Giang Thành ở một bên yên lặng trợn mắt, quả thật cảm thấy rất buồn nôn.
Cậu khẽ sờ mũi, vỗ lên vai Lâm Trạm: “Này, cậu cứ từ từ tán tỉnh nhé, tớ đi tìm bạn gái của tớ.”
Lâm Trạm nhàn nhạt liếc cậu, ánh mắt này rõ ràng đang nói: Mau cút.
Giang Thành không để ý đến anh, lên tiếng chào hỏi với Nguyễn Kiều, “Em gái Kiều, tớ đi trước đây, đêm Bình An vui vẻ nhé.”
Nói xong, còn ném một quả táo qua.
Nguyễn Kiều đang nhận lấy, nói một tiếng “cảm ơn”, vừa dứt lời, quả táo đã bị Lâm Trạm cướp mất, còn phát ra tiếng cắn táo lanh lảnh.
Giang Thành sắp bị chọc cho tức cười, “Này Lâm Trạm, có phải đầu cậu bị nước vào không, táo còn chưa rửa đấy.”
“Không sạch sẽ, ăn không bệnh.”
“F*ck, phục cậu luôn.”
Giang Thành mang vẻ mặt kính trọng xa cách, vội vã rời khỏi, muốn rời xa tên bệnh tâm thần này.
Hứa Ánh và bạn cùng phòng nhìn hai nhân vật làm mưa làm gió bên bộ phận Quốc tế đang ồn ào ở bên cạnh, đều trợn mắt há mồm.
Đây là tình huống gì thế...
Lúc này Nguyễn Kiều mới nhớ tới bên cạnh còn có bốn người bạn cùng lớp, vội giải thích nói: “Đây là Lâm Trạm, bạn cách vách phòng ngủ của tớ.”
Bốn người không hẹn mà cùng đều gật đầu, người này tụi tớ đều quen, cho nên gọi cậu chân ngắn là có ý gì? Nói trọng điểm đi...
Một tay của Lâm Trạm giơ điện thoại quay clip, vừa có thời gian tán gẫu, “Mấy cô gái này là bạn của cậu à?”
Nguyễn Kiều còn chưa trả lời, anh liền vô cùng tự nhiên chào hỏi các cô ấy, “Chào các cậu, tớ là bạn cách vách phòng ngủ của Quả Hồng muội muội, hàng xóm.”
Nguyễn Kiều âm thầm giẫm lên chân anh.
Lâm Trạm khoa trương nhảy lên, “Này, cậu đạp tớ làm gì thế.”
Nguyễn Kiều lại trừng anh, thầm cảnh cáo anh: Cậu im miệng đi!
Lâm Trạm không chút để ý, lại tiếp tục đáp lời với nhóm Hứa Ánh, “Bình thường lên lớp có phải Quả Hồng muội muội rất cáu kỉnh không? Các cậu khoan dung xíu nhé.”
Hứa Ánh vội nói: “Không có không có, tính tình của Kiều Kiều tốt lắm.”
Ba nữ sinh khác cùng nhau gật đầu.
Tán gẫu tiếp vài câu, Lâm Trạm không tự nhận mình là bạn trai của Nguyễn Kiều, nhưng bốn nữ sinh bao gồm cả Hứa Ánh đều đã coi anh là bạn trai của Nguyễn Kiều rồi.
Quả thật Nguyễn Kiều muốn bùng cháy...
Quay bài hát của Chu Lộc xong, cô đoạt lấy di động, vội vã nhắn vài câu với nhóm Hứa Ánh, rồi dắt Lâm Trạm chạy ra bên ngoài.
Cô hơi tức giận: “Cậu làm gì thế hả!”
Vẻ mặt Lâm Trạm thản nhiên: “Chính là chào hỏi với bạn của cậu thôi.”
Nguyễn Kiều muốn nói gì đó, nhưng không tìm được một chút lời nói để oán giận anh.
Cô cảm thấy mình học Trung Văn thật uổng phí, chỉ có thể đứng ở đó hờn dỗi.
Mà Lâm Trạm đứng dối diện cô, cong môi, cúi đầu quan sát cô.
Hôm nay cô mặc áo len cao cổ màu vàng nhạt rộng rãi, khung xương vốn đã nhỏ, mặc như thế này, cả người càng tỏ ra nhỏ con hơn.
Tóc sắp chạm vai, rõ ràng chiều dài rất kì kì, nhưng ở trên người cô lại cảm thấy không có gì là không được, sợi tóc mềm mại cúp vào bả vai, làm nổi bật lên khuôn mặt nho nhỏ, lúc này tức giận, gương mặt phồng lên, có loại cảm giác dễ thương đang dỗi hờn.
Nguyễn Kiều cúi đầu, Lâm Trạm không nhìn thấy ánh mắt cô.
Đôi mắt cô là đẹp nất.
Rất trong suốt, rất linh động.
Lông mày cũng không phải kiểu lông mày ngang mà mấy nữ sinh hiện giờ thích vẽ, cong cong, độ cong vừa vặn, lộ vẻ xinh xắn.
Nguyễn Kiều bị Lâm Trạm nhìn đến phiền, lại rất tức giận, cô dứt khoát xoay người, muốn chạy.
Lâm Trạm cũng không vội, cứ đi ở phía sau.
Ban ngày đã có tuyết rơi, lúc này đột nhiên tuyết lại bắt đầu rơi nữa.
Bông tuyết nhỏ bé rơi lên áo len, nhìn kỹ, quả thật rất giống cánh hoa sáu cánh nhỏ xinh.
Nhưng chỉ chốc lát, sẽ trở về trạng thái trong suốt.
Nguyễn Kiều mắt nhắm mắt mở đi dạo đến nơi náo nhiệt, Lâm Trạm cũng đi theo phía sau, còn thường bắt chuyện với cô.
“Này, cậu quay clip bài hát Chu Lộc làm gì thế, cậu hát còn hay hơn cậu ấy.”
“Đúng rồi, ngày mai là Noel, lớp các cậu chỉ có hai tiết đúng không? Có kế hoạch gì chưa?”
“Còn nữa, ở trên diễn đàn tớ thấy có người thảo luận hoạt động lễ Giáng Sinh của ngành các cậu, rất sôi nổi. Sao hả, có phải anh đây vẽ rất được hoan nghênh không, chậc chậc, tớ mà ra trận, còn có gì mà không làm được.”
Lâm Trạm vẫn luôn lải nhải, Nguyễn Kiều trước sau vẫn mím môi không quan tâm đến anh.
Lâm Trạm thấy thế, đột nhiên nói: “Này, tớ nhớ ra rồi, Quả Hồng muội muội, cậu còn nợ tớ một điều kiện đó, cậu không thể quỵt nợ nha.”
Nghe anh nhắc đến việc này, Nguyễn Kiều đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn Lâm Trạm, giọng nói nhạn nhạt: “Được, cậu nói đi.”
Lâm Trạm nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười.
Nguyễn Kiều và anh nhìn nhau vài giây, cô hơi khó chịu, giả vờ làm như không có việc gì chuyển hướng tầm mắt.
Cách đó không xa đang bật bài nhạc Giáng Sinh, từng mảnh bông tuyết rơi xuống đất, gió rất lạnh.
Trong lòng Nguyễn Kiều hơi căng thẳng.
Lâm Trạm yên lặng thật lâu, mới mở miệng nói: “Rất lạnh đấy, cậu đan cho tớ một chiếc khăn quàng cổ đi.”
Ánh mắt Nguyễn Kiều quay trở lại trên mặt anh lần nữa.
Lâm Trạm bổ sung: “Phải tự tay đan nha, mua tớ cũng không chịu.”
Nguyễn Kiều không lên tiếng.
Lâm Trạm nhất quyết không buông tha: “Ơ, cậu cũng không có tâm quá đấy, yêu cầu nhỏ như vậy mà cũng không đồng ý?”
Nguyễn Kiều liếc anh, bước tiếp về hướng tòa phòng ngủ.
Lâm Trạm nghe thấy cô khó chịu nói vài câu ở phía trước, “Cậu ầm ý muốn chết, đan là được chứ gì.”
Lâm Trạm đứng ở nơi không xa nhìn bóng lưng cô, không đuổi theo phía trước nữa, bất giác nở nụ cười thành tiếng.
Trước Giáng sinh một ngày là đêm Bình An, khuôn viên trường Nam Đại vô cùng náo nhiệt.
Tuyết vào mùa đông năm nay tới sớm bất ngờ, gần như trong vòng bạn bè đều đăng: Vậy mà đêm Bình An lại có tuyết rơi.
Hứa Ánh bọc thân mình thành chú gấu Bắc Cực, kéo Nguyễn Kiều đến căn tin ăn cơm.
Cô ấy rụt đầu nói thầm: “Kiều Kiều, không phải cậu nói phải qua tết mới tuyết rơi sao?”
Vào căn tin, Nguyễn Kiều thu dù, giọng nói có phần bất đắc dĩ, “Trời mây gió bất ngờ, hơn nữa, hôm nay cũng không phải rất lạnh.”
Hứa Ánh nhìn Nguyễn Kiều, nhất thời không nói nên lời.
Nguyễn Kiều không sợ lạnh thật.
Tuyết cũng đã rơi, cô mặc áo len cao cổ màu kem rộng rãi.
Nhưng lúc này Hứa Ánh mới chú ý tới: “Kiều Kiều, tóc cậu dài ra rồi này, mềm hơn nữa.”
Nguyễn Kiều bất giác sờ tóc, “Vậy sao?”
Hứa Ánh gật đầu: “Ừm, dài hơn so với lúc khai giảng, dài nhanh quá ta.”
Hứa Ánh đánh giá từ trên xuống dưới, vừa khoa tay múa chân vừa nói, “Này Kiều Kiều, cậu có thể làm kiểu tóc uốn cúp vào, độ dài tóc này rất phú hợp, lộ vẻ thanh thuần lắm.”
...
Ừm, hình như Ớt Chỉ Thiên sát vách cũng từng nói như vậy.
Nguyễn Kiều vừa cầm phiếu cơm vừa đáp lại, “Nói sau đi, bây giờ tớ không rảnh.”
Hai người ăn cơm tối xong thì trời đã hơi tối.
Hứa Ánh nhận điện thoại của bạn cùng phòng, sau đó kéo Nguyễn Kiều đến quảng trường Ánh Tuyết.
Giáng Sinh là sân nhà do phía hội Học sinh của trường lo liệu, đêm Bình An chính là thời khắc mà các đội nhóm xã đoàn hoạt động sôi nổi.
Nguyễn Kiều bật dù, nghe Hứa Ánh nói chuyện, trong giọng nói của cô ấy có sự phấn khích không kìm nén được.
“Nhóm âm nhạc DEMO đã bắt đầu làm nóng rồi, sau đó còn có nhóm trượt patin, đêm nay có đủ loại biểu diễn trượt patin, nghe nói rất tuyệt, đúng rồi đúng rồi, còn có nhóm hip-hop, nhóm Hán phục gì đó, nghe nói đã sớm ở quảng trường Ánh Tuyết mấy ngày rồi.”
Nguyễn Kiều chỉ nghe, cũng không có hưng phấn lắm.
Cô đã từng học ở trường trung học Sùng An, là một trong những trường cấp ba tốt nhất, chất lượng dạy học thượng thừa, văn hóa của trường cũng tương đương.
Nói về xã đoàn, trường đại học khoa chính quy loại hai trong nước vốn dĩ không bắt kịp sự đa dạng và đầy đủ như trường trung học của bọn họ.
Nguyễn Kiều đã quá quen thuộc với hoạt động xã đoàn.
Hai người đi tới quảng trường Ánh Tuyết, tụ họp cùng với ba cô gái khác.
Ba cô gái này là bạn cùng phòng với Hứa Ánh, đều là thành viên cốt cán trong lớp, ngày thường đều là thành viên tích cực trong lớp.
Quan hệ giữa Nguyễn Kiều và Hứa Ánh khá tốt, nói chuyện với các cô ấy cũng tương đối nhiều.
Quảng trường Ánh Tuyết sau khi vào đêm rất náo nhiệt, xung quanh đều được thắp sáng bởi những ánh đèn màu Giáng Sinh, phần lớn cửa hàng xung quanh đều trưng những cây thông nho nhỏ, trên sửa sổ cũng dán những bông tuyết, ông già Noel, còn có dòng chữ Merry Christmas.
Buổi tối vẫn hơi lạnh, Nguyễn Kiều khép cánh tay lại, nhàn rỗi nhìn xung quanh.
Thật sự quá nhiều người.
Đột nhiên, một tiếng đàn ghi-ta hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Sau đó, đám người bắt đầu thầm thảo luận, tiếng thảo luận này cùng với tiếng bước chân đi về phía nhóm âm nhạc DEMO càng lúc càng lớn.
Nhóm Hứa Ánh cũng kéo Nguyễn Kiều đi về bên kia.
Nguyễn Kiều không rõ nguyên do.
Đã xảy ra chuyện gì thế...?
Phản ứng của các cô hơi chậm, khi đến gần nhóm âm nhạc DEMO thì đã chật ních người, vốn dĩ không thể chen đến phía rước. Hứa Ánh còn đang không ngừng nhảy lên xem.
Nguyễn Kiều hỏi cô ấy, “Sao thế?”
Hứa Ánh rất phấn khích: “DEMO mời một cô gái siêu đẹp trai hát mở màn kìa!”
Chuyện quỷ gì thế...
Một giây sau, âm nhạc vang lên, nhóm người theo giai điệu phát ra từng tiếng reo hò.
Nguyễn Kiều cảm thấy, khúc nhạc dạo đầu rất quen tai.
Nữ chính siêu đẹp trai hát mở màn, cô càng cảm thấy quen tai.
Nguyễn Kiều mở to mắt, nhón chân nhìn không tới, vì thế nhảy lên xem.
Má ơi! Là Chu Lộc thật!
Người mất tích đã trở về.
Nguyễn Kiều hơi kinh ngạc, nhìn một lần rồi nhảy lên nhìn tiếp lần nữa, tóc màu tro này thật không thể nào quen hơn.
“Có lẽ đã rất lâu rồi em chưa liên lạc với anh
Mặc cho cuộc sống từng ngày trôi qua như thế
Khiến bản thân mình bận rộn để có thể làm cái cớ
Muôn vẻ yếu đuối trốn tránh nỗi nhớ anh”
……
……
“Trời ạ! Hát hay quá, bài hát này là gì thế?” Trong mắt Hứa Ánh sáng lấp lánh, không ngừng nhón chân nhìn Chu Lộc, miệng lẩm bẩm, “Trời ạ, đẹp trai quá, là nữ sinh thật sao, đẹp trai quá đi!!”
Hứa Ánh vội nói tiếp với bạn cùng phòng, “Hình như bài này là Bị Động của Ngũ Bách, nhưng nữ sinh này đỉnh thật.”
Trời ạ……
Quả thật Chu Lộc mở miệng hát là có thể khiến người ta phải quỳ hàng loạt.
Nguyễn Kiều tự nhận mình hát cũng tạm, nhưng Chu Lộc này thật sự... có thể đi tham gia thi đấu.
Ca khúc sắp đến phần cao trào.
Toàn quảng trường đều phấn khích, Nguyễn Kiều cũng từ từ đắm chìm vào giọng hát của Chu Lộc, cùng hát với mọi người ở phía sau.
“Yêu anh càng lâu, em càng bị động
Chỉ vì tình yêu của anh không hề vững chắc
Là anh khiến con tim em từ từ chùn bước
Lùi bước về góc tối nơi anh không nhìn thấy”
Bầu không khí ở quảng trường khá sôi nổi, giống như mở concert, chỉ còn thiếu que phát sáng.
Mà Chu Lộc với mái tóc màu tro, cầm cây đàn guitar, cảm giác lành lạnh nhàn nhạt và bài hát sôi nổi hòa quyện vào nhau, có một loại hài hòa kỳ lạ.
Hứa Ánh không ngừng lảm nhảm, “Thật sự rất đẹp trai, đây là người trong khoa Âm Nhạc à?”
Nguyễn Kiều theo bản năng tiếp lời, “Cậu ấy ở lớp Hán ngữ đối ngoại, là bạn cùng phòng của tớ.”
“Hả?!” Hứa Ánh kinh ngạc, “Kiều Kiều! Cậu ấy là bạn cùng phòng của cậu à? Sao trước giờ tớ vẫn chưa nghe cậu nhắc tối.”
Nguyễn Kiều vô tội: “Cậu ấy rất ít khi trở về phòng ngủ, cũng không đến lớp học, căn bản không gặp cậu ấy, cậu ấy hơi lạnh lùng, tụi tớ cũng không thân lắm...”
Vẻ mặt Hứa Ánh khó tin: “Trời ạ, sao cậu không quan hệ tốt với bạn cùng phòng đẹp trai như thế, cậu đang nghĩ gì vậy, xong rồi, tớ cảm thấy tớ sắp cong rồi! Kiều Kiều, cậu ấy tên gì thế?”
“Chu Lộc, Lộc trong từ hươu sao.”
Lúc này Hứa Ánh đã mê đến thất điên bát đảo, lòng thiếu nữ bừng bừng, “Cực giỏi, xinh đẹp còn hát hay nữa, tên cũng cool thế này! Nhưng tớ cảm thấy tên này nghe hơi quen tai.”
Nguyễn Kiều yên lặng bổ sung thêm câu, “Chính là nguời luôn không đến khi lớp tâm lý học tập thể điểm danh.”
Các cô ấy trò chuyện một lúc thì bài hát đã kết thúc, Chu Lộc chỉnh âm, rồi định hát sang bài thứ hai.
Bầu không khí ở quảng trường Ánh Tuyết đã high tới cực điểm, rất nhiều đội nhóm khác đều tạm thời không hoạt động, chạy đến nhóm âm nhạc để nghe nhạc.
“Bài này tớ đã nghe qua, Maca Reina đúng không nhỉ, chính là Maca Reina!”
Hứa Ánh vừa nghe đoạn mở đầu đã vô cùng kích động.
Nguyễn Kiều cũng đã từng nghe qua bài này, rất phù hợp với phong cách của Chu Lộc, trang phục cổ khẽ lay động, có chút vẻ chán chường nhàn nhạt.
Chu Lộc cất tiếng hát, dưới sân khấu liền vỡ òa, toàn bộ đều vang lên tiếng oa oa ngạc nhiên.
“Tôi đã sớm chắc chắn cơ thể của tôi
Đã bị tội ác dẫn dắt vào cái chết”
……
……
Quá đẹp trai quá đẹp trai!
Nguyễn Kiều cũng không kìm được sự kích động trong lòng, sao bạn cùng phòng của mình lải giỏi thế này!!
Cô nhón chân quay clip, chỉ tiếc không mang theo gậy tự sướng, nếu không còn có thể lên cao thêm một chút.
Vào lúc Nguyễn Kiều tiếc nuối quay clip không đủ độ cao, thì có một bàn tay nhận lấy điện thoại của cô từ trên đỉnh đầu, giơ lên rất cao.
Nguyễn Kiều sửng sốt, theo bản năng xoay người, ngửa đầu nhìn.
Hôm nay Lâm Trạm mặc đồng phục bóng chày, không gài nút, cổ áo mở rộng.
Cách rất gần, Nguyễn Kiều còn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm hương chanh thanh mát trên người anh, chắc là vừa mới tắm xong mới ra đây.
Lâm Trạm nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt như cười như không.
“Tớ cầm giúp cậu nhé, cậu chân ngắn thế này, quay cả buổi trời, ngay cả tóc của Chu Lộc cũng không quay tới.”
Nói xong, anh đưa tay xoa tóc Nguyễn Kiều.
Giang Thành ở một bên yên lặng trợn mắt, quả thật cảm thấy rất buồn nôn.
Cậu khẽ sờ mũi, vỗ lên vai Lâm Trạm: “Này, cậu cứ từ từ tán tỉnh nhé, tớ đi tìm bạn gái của tớ.”
Lâm Trạm nhàn nhạt liếc cậu, ánh mắt này rõ ràng đang nói: Mau cút.
Giang Thành không để ý đến anh, lên tiếng chào hỏi với Nguyễn Kiều, “Em gái Kiều, tớ đi trước đây, đêm Bình An vui vẻ nhé.”
Nói xong, còn ném một quả táo qua.
Nguyễn Kiều đang nhận lấy, nói một tiếng “cảm ơn”, vừa dứt lời, quả táo đã bị Lâm Trạm cướp mất, còn phát ra tiếng cắn táo lanh lảnh.
Giang Thành sắp bị chọc cho tức cười, “Này Lâm Trạm, có phải đầu cậu bị nước vào không, táo còn chưa rửa đấy.”
“Không sạch sẽ, ăn không bệnh.”
“F*ck, phục cậu luôn.”
Giang Thành mang vẻ mặt kính trọng xa cách, vội vã rời khỏi, muốn rời xa tên bệnh tâm thần này.
Hứa Ánh và bạn cùng phòng nhìn hai nhân vật làm mưa làm gió bên bộ phận Quốc tế đang ồn ào ở bên cạnh, đều trợn mắt há mồm.
Đây là tình huống gì thế...
Lúc này Nguyễn Kiều mới nhớ tới bên cạnh còn có bốn người bạn cùng lớp, vội giải thích nói: “Đây là Lâm Trạm, bạn cách vách phòng ngủ của tớ.”
Bốn người không hẹn mà cùng đều gật đầu, người này tụi tớ đều quen, cho nên gọi cậu chân ngắn là có ý gì? Nói trọng điểm đi...
Một tay của Lâm Trạm giơ điện thoại quay clip, vừa có thời gian tán gẫu, “Mấy cô gái này là bạn của cậu à?”
Nguyễn Kiều còn chưa trả lời, anh liền vô cùng tự nhiên chào hỏi các cô ấy, “Chào các cậu, tớ là bạn cách vách phòng ngủ của Quả Hồng muội muội, hàng xóm.”
Nguyễn Kiều âm thầm giẫm lên chân anh.
Lâm Trạm khoa trương nhảy lên, “Này, cậu đạp tớ làm gì thế.”
Nguyễn Kiều lại trừng anh, thầm cảnh cáo anh: Cậu im miệng đi!
Lâm Trạm không chút để ý, lại tiếp tục đáp lời với nhóm Hứa Ánh, “Bình thường lên lớp có phải Quả Hồng muội muội rất cáu kỉnh không? Các cậu khoan dung xíu nhé.”
Hứa Ánh vội nói: “Không có không có, tính tình của Kiều Kiều tốt lắm.”
Ba nữ sinh khác cùng nhau gật đầu.
Tán gẫu tiếp vài câu, Lâm Trạm không tự nhận mình là bạn trai của Nguyễn Kiều, nhưng bốn nữ sinh bao gồm cả Hứa Ánh đều đã coi anh là bạn trai của Nguyễn Kiều rồi.
Quả thật Nguyễn Kiều muốn bùng cháy...
Quay bài hát của Chu Lộc xong, cô đoạt lấy di động, vội vã nhắn vài câu với nhóm Hứa Ánh, rồi dắt Lâm Trạm chạy ra bên ngoài.
Cô hơi tức giận: “Cậu làm gì thế hả!”
Vẻ mặt Lâm Trạm thản nhiên: “Chính là chào hỏi với bạn của cậu thôi.”
Nguyễn Kiều muốn nói gì đó, nhưng không tìm được một chút lời nói để oán giận anh.
Cô cảm thấy mình học Trung Văn thật uổng phí, chỉ có thể đứng ở đó hờn dỗi.
Mà Lâm Trạm đứng dối diện cô, cong môi, cúi đầu quan sát cô.
Hôm nay cô mặc áo len cao cổ màu vàng nhạt rộng rãi, khung xương vốn đã nhỏ, mặc như thế này, cả người càng tỏ ra nhỏ con hơn.
Tóc sắp chạm vai, rõ ràng chiều dài rất kì kì, nhưng ở trên người cô lại cảm thấy không có gì là không được, sợi tóc mềm mại cúp vào bả vai, làm nổi bật lên khuôn mặt nho nhỏ, lúc này tức giận, gương mặt phồng lên, có loại cảm giác dễ thương đang dỗi hờn.
Nguyễn Kiều cúi đầu, Lâm Trạm không nhìn thấy ánh mắt cô.
Đôi mắt cô là đẹp nất.
Rất trong suốt, rất linh động.
Lông mày cũng không phải kiểu lông mày ngang mà mấy nữ sinh hiện giờ thích vẽ, cong cong, độ cong vừa vặn, lộ vẻ xinh xắn.
Nguyễn Kiều bị Lâm Trạm nhìn đến phiền, lại rất tức giận, cô dứt khoát xoay người, muốn chạy.
Lâm Trạm cũng không vội, cứ đi ở phía sau.
Ban ngày đã có tuyết rơi, lúc này đột nhiên tuyết lại bắt đầu rơi nữa.
Bông tuyết nhỏ bé rơi lên áo len, nhìn kỹ, quả thật rất giống cánh hoa sáu cánh nhỏ xinh.
Nhưng chỉ chốc lát, sẽ trở về trạng thái trong suốt.
Nguyễn Kiều mắt nhắm mắt mở đi dạo đến nơi náo nhiệt, Lâm Trạm cũng đi theo phía sau, còn thường bắt chuyện với cô.
“Này, cậu quay clip bài hát Chu Lộc làm gì thế, cậu hát còn hay hơn cậu ấy.”
“Đúng rồi, ngày mai là Noel, lớp các cậu chỉ có hai tiết đúng không? Có kế hoạch gì chưa?”
“Còn nữa, ở trên diễn đàn tớ thấy có người thảo luận hoạt động lễ Giáng Sinh của ngành các cậu, rất sôi nổi. Sao hả, có phải anh đây vẽ rất được hoan nghênh không, chậc chậc, tớ mà ra trận, còn có gì mà không làm được.”
Lâm Trạm vẫn luôn lải nhải, Nguyễn Kiều trước sau vẫn mím môi không quan tâm đến anh.
Lâm Trạm thấy thế, đột nhiên nói: “Này, tớ nhớ ra rồi, Quả Hồng muội muội, cậu còn nợ tớ một điều kiện đó, cậu không thể quỵt nợ nha.”
Nghe anh nhắc đến việc này, Nguyễn Kiều đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn Lâm Trạm, giọng nói nhạn nhạt: “Được, cậu nói đi.”
Lâm Trạm nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười.
Nguyễn Kiều và anh nhìn nhau vài giây, cô hơi khó chịu, giả vờ làm như không có việc gì chuyển hướng tầm mắt.
Cách đó không xa đang bật bài nhạc Giáng Sinh, từng mảnh bông tuyết rơi xuống đất, gió rất lạnh.
Trong lòng Nguyễn Kiều hơi căng thẳng.
Lâm Trạm yên lặng thật lâu, mới mở miệng nói: “Rất lạnh đấy, cậu đan cho tớ một chiếc khăn quàng cổ đi.”
Ánh mắt Nguyễn Kiều quay trở lại trên mặt anh lần nữa.
Lâm Trạm bổ sung: “Phải tự tay đan nha, mua tớ cũng không chịu.”
Nguyễn Kiều không lên tiếng.
Lâm Trạm nhất quyết không buông tha: “Ơ, cậu cũng không có tâm quá đấy, yêu cầu nhỏ như vậy mà cũng không đồng ý?”
Nguyễn Kiều liếc anh, bước tiếp về hướng tòa phòng ngủ.
Lâm Trạm nghe thấy cô khó chịu nói vài câu ở phía trước, “Cậu ầm ý muốn chết, đan là được chứ gì.”
Lâm Trạm đứng ở nơi không xa nhìn bóng lưng cô, không đuổi theo phía trước nữa, bất giác nở nụ cười thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.