Chương 5: Nghỉ học
Bất Chỉ Thị Khỏa Thái
28/05/2019
Tuần khai giảng đầu tiên trôi qua rất nhanh, đối với tân sinh viên mà nói đó được xem như là tuần để thích ứng.
Chủ nhật, Nguyễn Kiều ở phòng ngủ, viết list hoạt động phải làm trong tuần tới.
Tuần thứ hai bắt đầu, trên người cô có thêm một chức vụ, trợ lý cho bộ phận Học tập của hội Học sinh trong trường. Cô còn gia nhập nhóm trò chơi trên bàn (*), mỗi tuần sẽ có hoạt động đội nhóm.
(*) Thể loại này bao gồm các trò chơi mà thường được chơi trên bàn hay trên một mặt phẳng, có thể với bàn cờ.
Có đôi khi mọi người giống như có cùng khởi điểm, nhưng mỗi khi thực hiện từng quyết định nho nhỏ, thì chênh lệch sẽ từ từ kéo ra xa, bất tri bất giác, đã trở thành vị trí đối lập giống như số 12 và số 6 trên mặt đồng hồ.
Chúng ta vẫn còn trên một con đường, nhưng lại đưa lưng về hai phía, phương hướng của hai người cũng đã không còn giống nhau.
Nguyễn Kiều viết danh sách xong, kéo một đoạn giấy dính ra, dán lên vách tường.
Lịch trường năm nay dán bên cạnh tờ danh sách, Nguyễn Kiều tô đỏ một lằn, tuần thứ ba, nghỉ lễ Quốc Khánh.
Sáng ngày chủ nhật, phòng ngủ chỉ có một mình Nguyễn Kiều.
Cô xuống lầu mua nước, trên đường về còn trò chuyện với Tô Hoàn qua weixin.
Sadako không quên người đào giếng: 【 Chị Hòa, ngày Quốc Khánh có trở về không? 】
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: 【 Đương nhiên về rồi! 】
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: 【 Tớ nói này, đồ ăn ở đây thật sự quá khó ăn, tại sao tớ lại không điền Nam Đại chứ! Hối hận đến phát điên rồi! Tớ cảm thấy mình đã gầy đi như một cơn gió thoảng. Khóc thút thít】
Sadako không quên người đào giếng: 【…… Giống gió lốc à? 】
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: 【 Cậu cút đi! Chờ chị Hòa trở về Nam thành, cậu nhất định phải mời khách đó!】
Sadako không quên người đào giếng: 【 Được, tớ mời khách, cậu thanh toán.】
“Hey, Ốc Đồng muội muội.”
Nguyễn Kiều đang cúi đầu nhìn di động, phòng giặt quần áo phía bên phải đột nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc, cô nghiêng đầu nhìn sang.
Lâm Trạm dựa vào trước máy giặt, bên chân còn có một thùng để đổi quần áo đã giặt.
Ồ, ngạc nhiên ghê ta, cô nghĩ Đạo Minh Tự sẽ không biết giặt quần áo đâu.
Lâm Trạm quơ quơ điện thoại của mình, “Hết pin rồi, mượn của cậu dùng một lát nhé.”
Nguyễn Kiều hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Lâm Trạm nhướng mày, trả lời một cách tự nhiên: “Giặt quần áo, cho tớ mượn dùng một lát, tớ sẽ trả tiền mặt cho cậu.”
Nguyễn Kiều ngẩn người, mới hiểu ra.
Nam Đại cũng rất bắt kịp thời đại, máy giặt đều phải quét mã để chi trả.
Cô chưa dùng qua máy giặt của trường học, một là ngại phiền phức, hai là một ít khí tiết của người có học đã thấm vào tận xương tủy, cô không chịu khuất phục trước hành vi tầm thường quét mã QR này.
Tuy rằng thấy Lâm Trạm rất phiền, nhưng loại việc nhỏ này hình như không cần phải tính toán chi li.
Nguyễn Kiều click mở weixin quét, đưa điện thoại cho anh.
Sau khi Lâm Trạm xác nhận hình thức giặt quần áo, click mở thanh toán, rồi trả lại cho Nguyễn Kiều, “Mật khẩu.”
Nguyễn Kiều yên lặng giúp đỡ anh xong, chuẩn bị rời khỏi.
Lâm Trạm kêu cô: “Cảm ơn nhé, trở về phòng ngủ tớ sẽ đưa tiền mặt cho cậu.”
Vẻ mặt Nguyễn Kiều lạnh nhạt, “Không cần, nếu cậu muốn cảm ơn tớ, thì xin cậu sau này đừng gọi tớ là Ốc Đồng muội muội nữa, chúng ta không thân, có việc cần nói thì xin trực tiếp gọi tên của tớ.”
“Ờ……” Lâm Trạm nhướng mày, “Gọi tên cậu đúng không, Sadako không quên người đào giếng?”
……?!
Cậu đi chết đi.
Vẻ mặt Nguyễn Kiều vô cùng đặc sắc, nghẹn lời không nói ra được, lại không nuốt xuống được.
Tựa như một con nhím nghiêm mặt, gai dựng thẳng lên, nhưng cũng không dám tấn công quân địch.
Lâm Trạm lười chọc cô tiếp, anh ném quần áo vào giặt, chậm chạp bước đi, lướt qua Nguyễn Kiều.
***
Ngày mai là thứ hai, phải đi học.
Buổi tối, Trần Dương Dương và Tống Loan Loan cùng trở về phòng ngủ.
Khi Nguyễn Kiều trở về phòng ngủ từ thư viện, tiếng ồn ào trong tòa nhà này cũng không khác ngày thường.
Phòng 417 cách vách đang chơi mạt chược, trong phòng ngủ của mình, Trần Dương Dương và Tống Loan Loan cũng đang chơi game.
Chi là cô phát hiện, hôm nay trong phòng ngủ còn có thêm một vị khách, chính là Chu Lộc.
Chu Lộc đeo tai nghe, ngửa đầu dựa vào ghế ánh trăng nghỉ ngơi, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng người khác chớ lại gần.
Nguyễn Kiều không quấy rầy các cô ấy, thu dọn đồ đạc rồi đi tắm rửa.
Lúc cô tắm rửa xong, không biết làm sao mà Trần Dương Dương và Tống Loan Loan không chơi game nữa, hai người đang trò chuyện hăng say ở trên giường.
Chu Lộc cũng không nghe nhạc nữa mà đang nghịch điện thoại, thỉnh thoảng còn đáp mấy câu cùng với hai cô ấy.
“…… Thật sao… Lâm Trạm cũng sẽ bị đá?” Vẻ mặt Tống Loan Loan kinh ngạc.
Trần Dương Dương khẽ vén tóc, “Lừa cậu làm gì, bạn cấp 3 của cậu ấy nói đấy, nhưng cô bạn đó sau này cũng bị vị học bá cám dỗ kia đá, cũng vừa lắm.”
Tống Loan Loan nằm sấp trên giường, chống má cảm thán: “Lâm Trạm sẽ không vì cô ta mà không kết bạn với nữ nữa chứ, vậy cũng thâm tình quá rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lâm Trạm thích kiểu người gì ta...”
Trần Dương Dương đang nghịch di động, thuận miệng nói, “Cậu chú ý tới Lâm Trạm làm gì, thích cậu ấy à?”
Tống Loan Loan vội phủ nhận, “Chị Dương! Chị nói bừa cái gì vậy, tớ chỉ hỏi đại vậy thôi.”
“Ừm……” Trần Dương Dương buông di động, chú ý tới vẻ khác thường của Tống Loan Loan, “Loan Loan, tớ chỉ thuận miệng nói cậu một câu, mà cậu phản ứng lớn vậy để làm gì? Bị đoán trúng à?”
Lúc này, Chu Lộc cũng không mặn không nhạt mà nói thêm, “Khó trách lần trước tụ tập, cậu còn cố ý mua bộ quần áo mới.”
Trần Dương Dương ngồi xếp bằng, “Ừm ừm ừm, tớ cũng đã nhớ ra rồi, lúc đi cậu còn rất vui, nhưng khi đến thì lại ủ rũ, thì ra là bởi vì... hôm đó Lâm Trạm không có đi!”
Tống Loan Loan bị các cô ấy nói toạc ra chút tâm tư, ôm mặt ngượng ngùng, “Ơ mấy cậu đừng có nói nữa, nhỏ tiếng chút, nhỏ tiếng chút! Cách vách còn đang chơi mạt chược đấy.”
Tống Loan Loan trông có vẻ mềm mại đáng yêu, tính tình cũng nhẹ nhàng như cô em gái.
Đáng tiếc, tuổi còn trẻ nên thị lực không tốt lắm.
Nguyễn Kiều yên lặng dùng khăn lông lau tóc ướt, trong lòng cô cảm thấy thương xót cho cô ấy.
Thấy bộ dạng này của Tống Loan Loan, Trần Dương Dương trợn trắng mắt: “Nhìn tiền đồ của cậu kìa, tớ cảm thấy có câu kia ở trên mạng nói rất đúng, thích thì cứ thích, tỏ tình bị từ chối thì hạ độc, cùng lắm thì vào tù thôi, ngồi tù mà còn không dám thì cậu còn đi thích gì nữa? Hơn nữa cậu đây là gần quan được ban lộc có biết không hả, cách có một bức tường, nếu cậu dũng cảm, bây giờ chị Dương sẽ tìm cho cậu một cây bút phá banh bức tường này.”
Nghe thế, Tống Loan Loan vội lắc đầu, túng túng, “Không đến mức đó đâu, tớ chỉ thích bình thường thôi, không muốn ngồi tù vì cậu ấy……”
Trần Dương Dương khuếch đại bằng hình thức trào phúng tàn nhẫn ấy.
Đề tài của nữ sinh thường có thể chạy đi rất xa, sau khi tắt đèn, các cô ấy lại bàn tới đợt nghỉ Quốc Khách, Trần Dương Dường ném đề tài đến người ít nói Nguyễn Kiều, “Nguyễn Kiều, tớ nhớ cậu cũng là người ở Nam thành đúng không?’
Nguyễn Kiều: “Ừm, nhưng Quốc Khách tớ không về nhà.”
Tống Loan Loan: “Vậy phòng ngủ cũng chỉ có một mình cậu, cậu nghỉ lại trong trường nhớ chú ý an toàn nhé.”
Ngày thường các cậu cũng rất ít khi ở phòng ngủ mà.
Nguyễn Kiều nhìn trần nhà, tính toán bảy ngày Quốc Khánh nên trôi qua như thế nào.
Phòng ngủ không có ai, cô có thể phát sóng trực tiếp.
Thân là một blogger làm sổ tay, cô đã gần một tháng rồi chưa phát sóng trực tiếp, cũng không có video clip.
Sau đó Tô Hòa sẽ về Nam thành, có một ngày phải đi chơi cùng cô ấy.
Thời gian bảy ngày được sắp xếp một cách đơn giản, Nguyễn Kiều nghe thấy Trần Dương Dương đang trò chuyện về bạn trai mới, đề tài chợt ném tới mình, “Ơ, Nguyễn Kiều, cậu có bạn trai chưa?’
Cô còn chưa trả lời, thì Tống Loan Loan đã không nghĩ ngợi nói: “Kiều Kiều là học sinh tốt mà, đúng rồi, Kiều Kiều học cấp 3 ở Sùng An, học bá ở Sùng An nhiều lắm, nhưng soái ca cũng rất nhiều, haizz, tớ nhớ thời cấp ba quá...”
Các cô ấy khí thế sục sôi bắt đầu trò chuyện đến những bát quái ở cấp 3.
Nguyễn Kiều không nói lời nào.
Nói đến cũng khôi hài, nếu không phải các cô ấy nhắc tới, cô cũng sắp quên mình còn có một bạn trai.
Cô và Tằng Gia Thụ cũng có những kỷ niệm như cùng nhau học tập, cùng nhau hò hẹn, khi ở phòng học không bóng người thì nắm tay nhau.
Cũng không biết bắt đầu từ đâu, hai người vẫn là mối quan hệ yêu đương, nhưng rất rõ ràng, cả hai người đều càng lúc càng xa.
Chính cô cũng cảm nhận được, tựa như hạt cát trong tay, cô muốn nắm chặt, nhưng lại bị cuốn trôi càng lúc càng nhanh.
***
Có thể là quá mong chờ đến kỳ nghỉ, nên thời gian trôi qua hơi nhanh.
Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh một ngày, buổi chiều lớp Hán ngữ đối ngoại không có tiết học, cho nên ở vào buổi sáng, ba người trong phòng ngủ đã rời khỏi trường học.
Đến lúc chạng vạng, phòng ngủ ghép trở nên an tĩnh. DiieeennDaannLEQuyDonnn~@
Nguyễn Kiều nhàn rỗi nhàm chán, định quay video làm sổ tay.
Cô đặt kệ để đồ cố định trên mặt bàn, lót chút vải trang trí bối cảnh, điều chỉnh ánh sáng.
Vốn dĩ cô muốn livestream, livestream thuận tiện hơn so với làm video clip rất nhiều, không cần phải cắt nối biên tập hậu kỳ, nhưng nghĩ đến tai nạn livestream vào tháng trước... Ừm, thôi bỏ đi.
Nguyễn Kiều là blogger làm sổ tay, không biết vẽ tranh, nhưng là chủ collage (*), thường chia sẻ những sản phẩm mình có lên weibo, collage có trí tuệ.
(*) Collage là một kĩ thuật tạo dựng tác phẩm nghệ thuật, chủ yếu sử dụng trong nghệ thuật trực quan, trong đó tác phẩm nghệ thuật được tạo từ việc gắn kết các hình thức khác nhau, từ đó tạo ra một tác phẩm hoàn toàn mới.
Cô có hơn một vạn fan, trong giới làm sổ tay nhỏ nhoi này, cũng coi như khá nổi tiếng.
“…… Hôm nay collage chủ yếu sẽ dùng đến hai cuộn washi tape (*), hai cuộn này đều là mua xong sau này không dùng nữa.
(*) Washi là tên gọi của một loại giấy thủ công đến từ Nhật Bản, thay vì được làm bằng bột gỗ như giấy phương Tây chúng mình hay dùng, giấy washi được làm bằng sợi của cây gambi, dâu tằm, cây tre.
“Một cuộn là thức uống ngày hè Polly on the terrace, có màu sắc rất tươi mát của mùa hè, nhưng kéo băng ra thì cảm thấy hơi thiếu.”
“Một cuộn khác là màu đen bạc MT nước Đức dạng tam giác, tuy rằng rất đẹp, nhưng vẫn luôn không biết sử dụng thế nào...”
Nguyễn Kiều vừa nhẹ giọng giải thích, vừa cắt băng dính.
Đúng lúc này, camera của điện thoại trên kệ chợt vang lên tiếng chuông.
Cô ngừng động tác trong tay.
Là cuộc điện thoại của Tô Hòa gọi tới.
“Alo, cậu làm gì thế, tớ đang quay video đấy.”
“Hôm nay tớ phải về Nam thành, tức giận quá mà, máy bay tự dung bay trễ! Cậu mau nói chuyện với tớ nào.”
Nguyễn Kiều vừa đáp lời, vừa đi ra ngoài phòng ngủ.
418 là một gian ký túc xả ở tầng cuối cùng, cuối hành lang có một ban công trải dài.
Nguyễn Kiều đẩy quần áo phơi trên ban công ra, đi đến cạnh hàng rào bảo hộ.
Chạng vạng có gió, mang theo chút khô hanh vào cuối hạ.
Trời đã gần như sắp tối, mùa hè ban ngày cũng theo mùa dần dần rút ngắn lại.
Từ ban công có thể nhìn thấy quảng trường Ánh Tuyết bên trong trường, nhóm trượt patin đang làm hoạt động, xa xa nhìn lại, có một vầng sáng đang giao nhau.
Hai người tán gẫu câu được câu không.
Nguyễn Kiều tựa lên lan can, chống cằm, “Vậy cậu đến Nam thành thì chắc cũng tối rồi, có người đón cậu không?”
Tô Hòa: “Cha tớ sẽ đến đón tớ, cuối cùng cũng sắp trở về rồi, cảm giác này bốn năm rồi không thể nào cảm nhận được, cậu có biết tớ thảm thế nào không!”
Tô Hòa nói lảm nhảm một hồi lâu, oán khí cũng chưa phát xong.
Nguyễn Kiều bị cô ấy chọc cười.
Tô Hòa: “Cậu cười gì hả, đúng rồi, cậu có về nhà không?”
Nguyễn Kiều: “Không, tớ ở lại trường học, nhóm người bên bộ phận Quốc tế đều đi rồi, khỏi nói quá thanh tĩnh luôn.”
Có thể là bị Tô Hòa kéo theo cảm xúc châm chọc, Nguyễn Kiều tiếp tục nói: “Chờ cậu trở về, tớ sẽ nói với cậu tiếp, tớ ở nơi này cũng không tốt hơn cậu bao nhiêu đâu.”
“Cậu không biết ở phòng ngủ ghép này có bao nhiêu kỳ lạ, một nhóm người tự cảm thấy mình tốt đẹp đến mức không cần Soán Thiên Hầu (*) cũng có thể bay lên trời cao, phòng ngủ sát vách thì có bốn người ngốc, mỗi tối chơi mạt chược, trình độ tệ đến mức còn xem mình là cao thủ mạt chược, nếu thế vận hội có mở trận đấu mạt chược, không phải bọn họ còn nghĩ rằng mình có thể lấy được quán quân Olympic sao, ai mà không cần đi ngủ, thì nghe bọn họ đánh mạt chược là được rồi, bên trong còn có một người tự khoác lác mình là Đạo Minh Tự của Nam Đại gì đấy, trời ạ! Khuôn mặt còn dày hơn bức tường thành...”
(*) Soán Thiên Hầu: là một loại pháo hoa chế tạo dựa trên nguyên lý tên lửa.
Lần mỉa may này có lẽ duy trì được 5 phút đồng hồ, bên Tô Hòa có động tĩnh mới, cửa đăng ký máy bay đổi rồi.
Hai người đành phải tạm kết thúc trò chuyện.
Nguyễn Kiều lại hóng gió một lát, quyết định trở về phòng ngủ, tiếp tục quay video.
Có lẽ là tâm tình thả lỏng, nên toàn bộ quá trình cô đều không chú ý tới ở bên sân thượng khác cách một tầng quần áo... có một ánh lửa màu đỏ sáng tắt, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Lâm Trạm dập tắt mẩu thuốc lá, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Kiều đi vào phòng ngủ 418, mày chau lại.
Chủ nhật, Nguyễn Kiều ở phòng ngủ, viết list hoạt động phải làm trong tuần tới.
Tuần thứ hai bắt đầu, trên người cô có thêm một chức vụ, trợ lý cho bộ phận Học tập của hội Học sinh trong trường. Cô còn gia nhập nhóm trò chơi trên bàn (*), mỗi tuần sẽ có hoạt động đội nhóm.
(*) Thể loại này bao gồm các trò chơi mà thường được chơi trên bàn hay trên một mặt phẳng, có thể với bàn cờ.
Có đôi khi mọi người giống như có cùng khởi điểm, nhưng mỗi khi thực hiện từng quyết định nho nhỏ, thì chênh lệch sẽ từ từ kéo ra xa, bất tri bất giác, đã trở thành vị trí đối lập giống như số 12 và số 6 trên mặt đồng hồ.
Chúng ta vẫn còn trên một con đường, nhưng lại đưa lưng về hai phía, phương hướng của hai người cũng đã không còn giống nhau.
Nguyễn Kiều viết danh sách xong, kéo một đoạn giấy dính ra, dán lên vách tường.
Lịch trường năm nay dán bên cạnh tờ danh sách, Nguyễn Kiều tô đỏ một lằn, tuần thứ ba, nghỉ lễ Quốc Khánh.
Sáng ngày chủ nhật, phòng ngủ chỉ có một mình Nguyễn Kiều.
Cô xuống lầu mua nước, trên đường về còn trò chuyện với Tô Hoàn qua weixin.
Sadako không quên người đào giếng: 【 Chị Hòa, ngày Quốc Khánh có trở về không? 】
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: 【 Đương nhiên về rồi! 】
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: 【 Tớ nói này, đồ ăn ở đây thật sự quá khó ăn, tại sao tớ lại không điền Nam Đại chứ! Hối hận đến phát điên rồi! Tớ cảm thấy mình đã gầy đi như một cơn gió thoảng. Khóc thút thít】
Sadako không quên người đào giếng: 【…… Giống gió lốc à? 】
Trong thành có cô gái tên Tiểu Hòa: 【 Cậu cút đi! Chờ chị Hòa trở về Nam thành, cậu nhất định phải mời khách đó!】
Sadako không quên người đào giếng: 【 Được, tớ mời khách, cậu thanh toán.】
“Hey, Ốc Đồng muội muội.”
Nguyễn Kiều đang cúi đầu nhìn di động, phòng giặt quần áo phía bên phải đột nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc, cô nghiêng đầu nhìn sang.
Lâm Trạm dựa vào trước máy giặt, bên chân còn có một thùng để đổi quần áo đã giặt.
Ồ, ngạc nhiên ghê ta, cô nghĩ Đạo Minh Tự sẽ không biết giặt quần áo đâu.
Lâm Trạm quơ quơ điện thoại của mình, “Hết pin rồi, mượn của cậu dùng một lát nhé.”
Nguyễn Kiều hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Lâm Trạm nhướng mày, trả lời một cách tự nhiên: “Giặt quần áo, cho tớ mượn dùng một lát, tớ sẽ trả tiền mặt cho cậu.”
Nguyễn Kiều ngẩn người, mới hiểu ra.
Nam Đại cũng rất bắt kịp thời đại, máy giặt đều phải quét mã để chi trả.
Cô chưa dùng qua máy giặt của trường học, một là ngại phiền phức, hai là một ít khí tiết của người có học đã thấm vào tận xương tủy, cô không chịu khuất phục trước hành vi tầm thường quét mã QR này.
Tuy rằng thấy Lâm Trạm rất phiền, nhưng loại việc nhỏ này hình như không cần phải tính toán chi li.
Nguyễn Kiều click mở weixin quét, đưa điện thoại cho anh.
Sau khi Lâm Trạm xác nhận hình thức giặt quần áo, click mở thanh toán, rồi trả lại cho Nguyễn Kiều, “Mật khẩu.”
Nguyễn Kiều yên lặng giúp đỡ anh xong, chuẩn bị rời khỏi.
Lâm Trạm kêu cô: “Cảm ơn nhé, trở về phòng ngủ tớ sẽ đưa tiền mặt cho cậu.”
Vẻ mặt Nguyễn Kiều lạnh nhạt, “Không cần, nếu cậu muốn cảm ơn tớ, thì xin cậu sau này đừng gọi tớ là Ốc Đồng muội muội nữa, chúng ta không thân, có việc cần nói thì xin trực tiếp gọi tên của tớ.”
“Ờ……” Lâm Trạm nhướng mày, “Gọi tên cậu đúng không, Sadako không quên người đào giếng?”
……?!
Cậu đi chết đi.
Vẻ mặt Nguyễn Kiều vô cùng đặc sắc, nghẹn lời không nói ra được, lại không nuốt xuống được.
Tựa như một con nhím nghiêm mặt, gai dựng thẳng lên, nhưng cũng không dám tấn công quân địch.
Lâm Trạm lười chọc cô tiếp, anh ném quần áo vào giặt, chậm chạp bước đi, lướt qua Nguyễn Kiều.
***
Ngày mai là thứ hai, phải đi học.
Buổi tối, Trần Dương Dương và Tống Loan Loan cùng trở về phòng ngủ.
Khi Nguyễn Kiều trở về phòng ngủ từ thư viện, tiếng ồn ào trong tòa nhà này cũng không khác ngày thường.
Phòng 417 cách vách đang chơi mạt chược, trong phòng ngủ của mình, Trần Dương Dương và Tống Loan Loan cũng đang chơi game.
Chi là cô phát hiện, hôm nay trong phòng ngủ còn có thêm một vị khách, chính là Chu Lộc.
Chu Lộc đeo tai nghe, ngửa đầu dựa vào ghế ánh trăng nghỉ ngơi, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng người khác chớ lại gần.
Nguyễn Kiều không quấy rầy các cô ấy, thu dọn đồ đạc rồi đi tắm rửa.
Lúc cô tắm rửa xong, không biết làm sao mà Trần Dương Dương và Tống Loan Loan không chơi game nữa, hai người đang trò chuyện hăng say ở trên giường.
Chu Lộc cũng không nghe nhạc nữa mà đang nghịch điện thoại, thỉnh thoảng còn đáp mấy câu cùng với hai cô ấy.
“…… Thật sao… Lâm Trạm cũng sẽ bị đá?” Vẻ mặt Tống Loan Loan kinh ngạc.
Trần Dương Dương khẽ vén tóc, “Lừa cậu làm gì, bạn cấp 3 của cậu ấy nói đấy, nhưng cô bạn đó sau này cũng bị vị học bá cám dỗ kia đá, cũng vừa lắm.”
Tống Loan Loan nằm sấp trên giường, chống má cảm thán: “Lâm Trạm sẽ không vì cô ta mà không kết bạn với nữ nữa chứ, vậy cũng thâm tình quá rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lâm Trạm thích kiểu người gì ta...”
Trần Dương Dương đang nghịch di động, thuận miệng nói, “Cậu chú ý tới Lâm Trạm làm gì, thích cậu ấy à?”
Tống Loan Loan vội phủ nhận, “Chị Dương! Chị nói bừa cái gì vậy, tớ chỉ hỏi đại vậy thôi.”
“Ừm……” Trần Dương Dương buông di động, chú ý tới vẻ khác thường của Tống Loan Loan, “Loan Loan, tớ chỉ thuận miệng nói cậu một câu, mà cậu phản ứng lớn vậy để làm gì? Bị đoán trúng à?”
Lúc này, Chu Lộc cũng không mặn không nhạt mà nói thêm, “Khó trách lần trước tụ tập, cậu còn cố ý mua bộ quần áo mới.”
Trần Dương Dương ngồi xếp bằng, “Ừm ừm ừm, tớ cũng đã nhớ ra rồi, lúc đi cậu còn rất vui, nhưng khi đến thì lại ủ rũ, thì ra là bởi vì... hôm đó Lâm Trạm không có đi!”
Tống Loan Loan bị các cô ấy nói toạc ra chút tâm tư, ôm mặt ngượng ngùng, “Ơ mấy cậu đừng có nói nữa, nhỏ tiếng chút, nhỏ tiếng chút! Cách vách còn đang chơi mạt chược đấy.”
Tống Loan Loan trông có vẻ mềm mại đáng yêu, tính tình cũng nhẹ nhàng như cô em gái.
Đáng tiếc, tuổi còn trẻ nên thị lực không tốt lắm.
Nguyễn Kiều yên lặng dùng khăn lông lau tóc ướt, trong lòng cô cảm thấy thương xót cho cô ấy.
Thấy bộ dạng này của Tống Loan Loan, Trần Dương Dương trợn trắng mắt: “Nhìn tiền đồ của cậu kìa, tớ cảm thấy có câu kia ở trên mạng nói rất đúng, thích thì cứ thích, tỏ tình bị từ chối thì hạ độc, cùng lắm thì vào tù thôi, ngồi tù mà còn không dám thì cậu còn đi thích gì nữa? Hơn nữa cậu đây là gần quan được ban lộc có biết không hả, cách có một bức tường, nếu cậu dũng cảm, bây giờ chị Dương sẽ tìm cho cậu một cây bút phá banh bức tường này.”
Nghe thế, Tống Loan Loan vội lắc đầu, túng túng, “Không đến mức đó đâu, tớ chỉ thích bình thường thôi, không muốn ngồi tù vì cậu ấy……”
Trần Dương Dương khuếch đại bằng hình thức trào phúng tàn nhẫn ấy.
Đề tài của nữ sinh thường có thể chạy đi rất xa, sau khi tắt đèn, các cô ấy lại bàn tới đợt nghỉ Quốc Khách, Trần Dương Dường ném đề tài đến người ít nói Nguyễn Kiều, “Nguyễn Kiều, tớ nhớ cậu cũng là người ở Nam thành đúng không?’
Nguyễn Kiều: “Ừm, nhưng Quốc Khách tớ không về nhà.”
Tống Loan Loan: “Vậy phòng ngủ cũng chỉ có một mình cậu, cậu nghỉ lại trong trường nhớ chú ý an toàn nhé.”
Ngày thường các cậu cũng rất ít khi ở phòng ngủ mà.
Nguyễn Kiều nhìn trần nhà, tính toán bảy ngày Quốc Khánh nên trôi qua như thế nào.
Phòng ngủ không có ai, cô có thể phát sóng trực tiếp.
Thân là một blogger làm sổ tay, cô đã gần một tháng rồi chưa phát sóng trực tiếp, cũng không có video clip.
Sau đó Tô Hòa sẽ về Nam thành, có một ngày phải đi chơi cùng cô ấy.
Thời gian bảy ngày được sắp xếp một cách đơn giản, Nguyễn Kiều nghe thấy Trần Dương Dương đang trò chuyện về bạn trai mới, đề tài chợt ném tới mình, “Ơ, Nguyễn Kiều, cậu có bạn trai chưa?’
Cô còn chưa trả lời, thì Tống Loan Loan đã không nghĩ ngợi nói: “Kiều Kiều là học sinh tốt mà, đúng rồi, Kiều Kiều học cấp 3 ở Sùng An, học bá ở Sùng An nhiều lắm, nhưng soái ca cũng rất nhiều, haizz, tớ nhớ thời cấp ba quá...”
Các cô ấy khí thế sục sôi bắt đầu trò chuyện đến những bát quái ở cấp 3.
Nguyễn Kiều không nói lời nào.
Nói đến cũng khôi hài, nếu không phải các cô ấy nhắc tới, cô cũng sắp quên mình còn có một bạn trai.
Cô và Tằng Gia Thụ cũng có những kỷ niệm như cùng nhau học tập, cùng nhau hò hẹn, khi ở phòng học không bóng người thì nắm tay nhau.
Cũng không biết bắt đầu từ đâu, hai người vẫn là mối quan hệ yêu đương, nhưng rất rõ ràng, cả hai người đều càng lúc càng xa.
Chính cô cũng cảm nhận được, tựa như hạt cát trong tay, cô muốn nắm chặt, nhưng lại bị cuốn trôi càng lúc càng nhanh.
***
Có thể là quá mong chờ đến kỳ nghỉ, nên thời gian trôi qua hơi nhanh.
Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh một ngày, buổi chiều lớp Hán ngữ đối ngoại không có tiết học, cho nên ở vào buổi sáng, ba người trong phòng ngủ đã rời khỏi trường học.
Đến lúc chạng vạng, phòng ngủ ghép trở nên an tĩnh. DiieeennDaannLEQuyDonnn~@
Nguyễn Kiều nhàn rỗi nhàm chán, định quay video làm sổ tay.
Cô đặt kệ để đồ cố định trên mặt bàn, lót chút vải trang trí bối cảnh, điều chỉnh ánh sáng.
Vốn dĩ cô muốn livestream, livestream thuận tiện hơn so với làm video clip rất nhiều, không cần phải cắt nối biên tập hậu kỳ, nhưng nghĩ đến tai nạn livestream vào tháng trước... Ừm, thôi bỏ đi.
Nguyễn Kiều là blogger làm sổ tay, không biết vẽ tranh, nhưng là chủ collage (*), thường chia sẻ những sản phẩm mình có lên weibo, collage có trí tuệ.
(*) Collage là một kĩ thuật tạo dựng tác phẩm nghệ thuật, chủ yếu sử dụng trong nghệ thuật trực quan, trong đó tác phẩm nghệ thuật được tạo từ việc gắn kết các hình thức khác nhau, từ đó tạo ra một tác phẩm hoàn toàn mới.
Cô có hơn một vạn fan, trong giới làm sổ tay nhỏ nhoi này, cũng coi như khá nổi tiếng.
“…… Hôm nay collage chủ yếu sẽ dùng đến hai cuộn washi tape (*), hai cuộn này đều là mua xong sau này không dùng nữa.
(*) Washi là tên gọi của một loại giấy thủ công đến từ Nhật Bản, thay vì được làm bằng bột gỗ như giấy phương Tây chúng mình hay dùng, giấy washi được làm bằng sợi của cây gambi, dâu tằm, cây tre.
“Một cuộn là thức uống ngày hè Polly on the terrace, có màu sắc rất tươi mát của mùa hè, nhưng kéo băng ra thì cảm thấy hơi thiếu.”
“Một cuộn khác là màu đen bạc MT nước Đức dạng tam giác, tuy rằng rất đẹp, nhưng vẫn luôn không biết sử dụng thế nào...”
Nguyễn Kiều vừa nhẹ giọng giải thích, vừa cắt băng dính.
Đúng lúc này, camera của điện thoại trên kệ chợt vang lên tiếng chuông.
Cô ngừng động tác trong tay.
Là cuộc điện thoại của Tô Hòa gọi tới.
“Alo, cậu làm gì thế, tớ đang quay video đấy.”
“Hôm nay tớ phải về Nam thành, tức giận quá mà, máy bay tự dung bay trễ! Cậu mau nói chuyện với tớ nào.”
Nguyễn Kiều vừa đáp lời, vừa đi ra ngoài phòng ngủ.
418 là một gian ký túc xả ở tầng cuối cùng, cuối hành lang có một ban công trải dài.
Nguyễn Kiều đẩy quần áo phơi trên ban công ra, đi đến cạnh hàng rào bảo hộ.
Chạng vạng có gió, mang theo chút khô hanh vào cuối hạ.
Trời đã gần như sắp tối, mùa hè ban ngày cũng theo mùa dần dần rút ngắn lại.
Từ ban công có thể nhìn thấy quảng trường Ánh Tuyết bên trong trường, nhóm trượt patin đang làm hoạt động, xa xa nhìn lại, có một vầng sáng đang giao nhau.
Hai người tán gẫu câu được câu không.
Nguyễn Kiều tựa lên lan can, chống cằm, “Vậy cậu đến Nam thành thì chắc cũng tối rồi, có người đón cậu không?”
Tô Hòa: “Cha tớ sẽ đến đón tớ, cuối cùng cũng sắp trở về rồi, cảm giác này bốn năm rồi không thể nào cảm nhận được, cậu có biết tớ thảm thế nào không!”
Tô Hòa nói lảm nhảm một hồi lâu, oán khí cũng chưa phát xong.
Nguyễn Kiều bị cô ấy chọc cười.
Tô Hòa: “Cậu cười gì hả, đúng rồi, cậu có về nhà không?”
Nguyễn Kiều: “Không, tớ ở lại trường học, nhóm người bên bộ phận Quốc tế đều đi rồi, khỏi nói quá thanh tĩnh luôn.”
Có thể là bị Tô Hòa kéo theo cảm xúc châm chọc, Nguyễn Kiều tiếp tục nói: “Chờ cậu trở về, tớ sẽ nói với cậu tiếp, tớ ở nơi này cũng không tốt hơn cậu bao nhiêu đâu.”
“Cậu không biết ở phòng ngủ ghép này có bao nhiêu kỳ lạ, một nhóm người tự cảm thấy mình tốt đẹp đến mức không cần Soán Thiên Hầu (*) cũng có thể bay lên trời cao, phòng ngủ sát vách thì có bốn người ngốc, mỗi tối chơi mạt chược, trình độ tệ đến mức còn xem mình là cao thủ mạt chược, nếu thế vận hội có mở trận đấu mạt chược, không phải bọn họ còn nghĩ rằng mình có thể lấy được quán quân Olympic sao, ai mà không cần đi ngủ, thì nghe bọn họ đánh mạt chược là được rồi, bên trong còn có một người tự khoác lác mình là Đạo Minh Tự của Nam Đại gì đấy, trời ạ! Khuôn mặt còn dày hơn bức tường thành...”
(*) Soán Thiên Hầu: là một loại pháo hoa chế tạo dựa trên nguyên lý tên lửa.
Lần mỉa may này có lẽ duy trì được 5 phút đồng hồ, bên Tô Hòa có động tĩnh mới, cửa đăng ký máy bay đổi rồi.
Hai người đành phải tạm kết thúc trò chuyện.
Nguyễn Kiều lại hóng gió một lát, quyết định trở về phòng ngủ, tiếp tục quay video.
Có lẽ là tâm tình thả lỏng, nên toàn bộ quá trình cô đều không chú ý tới ở bên sân thượng khác cách một tầng quần áo... có một ánh lửa màu đỏ sáng tắt, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Lâm Trạm dập tắt mẩu thuốc lá, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Kiều đi vào phòng ngủ 418, mày chau lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.