Chương 43: Của nàng
Mạt Trà Khúc Kỳ
05/01/2018
Cùng lúc đó Trọng Vũ đang cố ý đi mua hạt dẻ về, hiện giờ còn nóng hổi, lại đụng phải tiểu cô nương bán hoa ngày ấy, liền mua thêm mấy cành hoa, chuẩn bị tặng cho tiểu đồ nhi. Đã nhiều ngày không có tiểu đồ nhi bên người,hắn có chút không quen. Buổi tối vẫn không nhịn được đành sang căn phòng cách vách kia, ngắm trộm nàng.
Mấy vạn năm nay, chưa từng có người làm cho hắn phải suy tư đến như vậy.
Mới đầu hắn rất tức giận, nhưng lúc sau liền ngóng trông tiểu đồ nhi tiến vào, cho dù không có bậc thang nào để leo xuống, hắn cũng sẽ chủ động nói chuyện với tiểu đồ nhi. Cả đêm hôm qua tiểu đồ nhi cư nhiên không có tới, mà đi sang căn phòng cách vách bên cạnh, ở cùng cây nho kia.
Lửa giận trong nháy mắt càng bốc hỏa hơn, không chờ nàng nữa, trực tiếp lên giường đi ngủ. Nhưng sau khi lên giường, hắn lại khó ngủ. Qua một đêm, tưởng rằng hôm sau tiểu đồ nhi sẽ quên chuyện đó, mới sáng sớm hắn đã ngồi ở trên giường đợi thật lâu, cũng không thấy nàng tiến vào.
Hắn thật sự rất nhớ nàng, sau đó không nhịn được, mới đi mua hạt dẻ. Ngày ấy tiểu đồ nhi thích ăn, hắn tự tay bóc cho nàng ăn, chắc sẽ không còn tức giận nữa. Hắn xưa nay không biết cách dỗ dành tiểu cô nương, hiện giờ lại không thể cùng Phù Yến thương lượng. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có biện pháp này.
Trên đường trở về, hắn cảm nhận được tiểu đồ nhi đang gặp nguy hiểm, liền bất chấp tất cả, trực tiếp lao nhanh về khách điếm.
Chỉ là hắn đang nhìn thấy cái gì?
Tiểu đồ nhi của hắn, đang bị tên Tư Trúc kia dồn sát vào góc tường, cắn cổ của nàng. Hắn biết trên người Tư Trúc mang độc xà không rõ, lại dám làm tổn thương tiểu đồ nhi, thật sự là muốn chết.
Trọng Vũ đập mạnh một chưởng, Tư Trúc đau đớn kêu lớn một tiêng rồi ngã xuống đất, máu tươi từ miệng chảy ra ồ ạt, không chỉ có hắn, còn có tiểu đồ nhi…
“Sư phụ…”
“Đừng nói chuyện, vi sư sẽ cứu ngươi.” Trọng Vũ hoảng hốt, ôm tiểu đồ nhi sắc mặt tái nhợt vào trong ngực, miệng vết thương trên cổ dữ tợn đến đáng sợ, hắn chưa bao giờ sợ cái gì, nhưng thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng hắn rất đau lòng và sợ hãi.
Hắn sợ nàng gặp chuyện không may.
Trọng Vũ ôm tiểu đồ nhi trở về gian phòng của mình, đặt nàng lên giường, giờ phút này ánh mắt của tiểu đồ nhi đã bắt đầu chuyển đỏ, chỉ còn lại tiếng hít thở nhợt nhạt. Trọng Vũ không dám chậm trễ nữa, cúi người hôn xuống…
Đường Táo không biết mình đã ngủ bao lâu, sau khi tỉnh lại, liền phát hiện sư phụ đang nằm bên cạnh. Nàng sửng sốt một chút, đầu có chút đau, lúc này mới nhớ lại mọi chuyện lúc trước.
Là sư phụ đã cứu nàng sao?
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Đường Táo âm thầm cảm thấy may mắn, nhìn sư phụ bên cnahj đang im lặng ngủ, rõ ràng là đang ngủ, nhưng vẫn ôm lấy nàng thật chặt, bộ dáng này, thật có vài phần trẻ con.
Chỉ là Tư Trúc không cẩn thận làm nàng bị thương, lấy tính tình của sư phụ, có thể hay không…
Đường Táo không dám nghĩ nữa, chui ra từ lòng ngực sư phụ, cúi đầu gọi hắn một tiếng.
Sư phụ tỉnh.
Đường Táo không biết có phải là do ảo giác của nàng hay không, nàng nhìn xuống mặt sư phụ, chỉ cảm thấy sắc mặt của hắn có chút không thích hợp lắm, đôi môi mỏng ngày nào vẫn còn đỏ hồng, nhưng hiện giờ ngay cả một tia tái nhợt cũng không có.
“Còn đau không?”
Đường Táo lắc đầu: “Đồ nhi không có chuyện gì, chỉ là… Tư Trúc…”
“Không được nhắc tới hắn!” Đang là nam tử ôn nhu, trong nháy mắt liền trở nên lạnh lùng, đôi mắt đẹp tối đen như mực, nhìn có chút dọa người.
Chẳng lẽ sư phụ thật sự đã giết Tư Trúc? Đường Táo lo lắng, sư phụ bởi vì cứu nàng mới….nàng có lý do gì mà dám trách móc sư phụ đâu?
Trọng Vũ thấy Đường Táo lo lắng như vậy, trãi qua chuyện lúc trước, trong lòng vẫn còn sợ hãi, hắn không nhịn được ôm nàng thật chặt vào ngực, ôn nhu nói: “Vi sư biết, nếu thật sự giết hắn, ngươi sẽ khổ sở. Ngươi yên tâm, hắn còn chưa chết được.”
“Sư…”
“…Chỉ là ngươi có nghĩ tới vi sư hay không?”
Đường Táo không nói gì, ngước mắt nhìn lên, sư phụ nàng như vậy, nàng chưa bao giờ nhìn trôi qua. Sư phụ để ý đến nàng, so với việc nàng làm cho hắn thì còn nhiều hơn gấp bội. Có lẽ mới vừa từ lúc bắt đầu, ở trong mắt sư phụ, nàng chẳng qua chỉ là một quả táo nhỏ, một người đầu bếp, nhưng hiện tại đã không còn là như vậy nữa rồi.
Nàng có thể cảm nhận được.
“…Vì cái gì không để ý tới vi sư?” Hắn để ý cẩn thận như vậy, để ý từng cảm thụ của nàng, vẫn tự nói với chính mình: chịu đựng, chịu đựng, không được tức giận… tiểu đồ nhi mà thấy, nàng sẽ sợ.
Bảy vạn năm qua, hắn chưa bao giờ làm những việc này….mặc kệ sự việc ra sao, cho tới bây giờ đều là bộ dáng không thèm để ý, chỉ cần mỗi ngày có thể ngủ say, có mỹ thực làm bạn, những cái khác hắn chưa từng để vào mắt. Hắn vì nàng mà làm cho nàng vui vẻ, cố ý mang nàng ra ngoài du ngoạn, hao tổn hết tâm tư để khiến nàng vui vẻ, mà ngay cả có đôi khi không nhịn được tức giận, hắn cũng không dám nói những lời nặng tiếng.
Hắn sợ nàng khóc.
Nếu không khóc trước mặt hắn, cũng sẽ khóc trộm ở bên ngoài. Hắn đều biết.
Đường Táo không biết trả lời sư phụ thế nào, thanh âm của sư phụ nghe có chút ủy khuất, làm cho nàng không nhịn được đau lòng. Cho tới giờ, nàng đã cho rằng mình đủ ngoan ngoãn rồi, nhưng trong khoảng thời gian này, ở cái chuyện kia, nàng vẫn có chút cẩn thận, có chút do dự.
Nàng chỉ là một cây táo yêu nho nhỏ, may là được sư phụ cưng chiều, nàng cũng không dám được cưng chiều quá mà kiêu. Rong lòng nàng thường xuyên nhắc nhở chính mình: không được chọc sư phụ tức giận, sư phụ hắn…sẽ không cần ngươi nữa.
Nàng tôn kính sư phụ, thuận theo sư phụ, tin tưởng vào sư phụ, càng chuẩn xác hơn mà nói – nàng đối với chính mình không có tin tưởng.
Nàng vẫn cho rằng, sẽ có một ngày sư phụ sẽ quản chuyện của mình, sẽ tìm được một đầu bếp mới, có lẽ sẽ vẫn thu nàng làm đồ đệ, có lẽ sẽ vẫn còn cho nàng hầu hạ tắm rửa… còn có, càng nhiều chuyện tình thân mật.
Nàng không ngốc, giờ phút này, lời nói trong lúc lo lắng của sư phụ, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Tâm tình đã tích tụ mấy ngày, Đường Táo cảm thấy cái mũi đau xót, hung hăng chui vào lòng ngực sư phụ, ôm thật chặt hắn, nhịn không được khóc ra thành tiếng.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Trọng Vũ luống cuống tay chân. Hắn thấy tiểu đồ nhi khóc đến thương tâm như vậy, mới gặp lần đầu. Hắn không biết trấn an như thế nào, chỉ có thể cảm nhận được trong lòng ngực nước mắt đang tuôn rơi như mưa làm ướt y phục hắn, sau đó chậm rãi, chậm rãi, ăn mòn ý chí trong đầu hắn.
Tiểu đồ nhi hai tay ôm lấy hắn, hắn biết khí lực của nàng yếu, nhưng vẫn để mặc nàng ôm như vậy, làm lòng ngực hắn khó chịu, nhưng hắn biết, hắn thích loại cảm giác này. Trọng Vũ cười cười, đưa tay lên vỗ lưng nàng, một chút lại một chút trấn an.
Nàng khóc rất thương tâm, hiện giờ cái mặt nhỏ nhắn còn chôn trong ngực hắn nức nở, tội nghiệp, làm cho mọi tâm trí của Trọng Vũ đều trở nên hồ đồ, thầm nghĩ sẽ nghĩ cách làm cho nàng vui vẻ.
“Đừng khóc, ân?” Trọng Vũ cúi đầu, đưa tay lau nước mắt cho nàng, đôi mắt to giờ phút này ngập nước, còn có chút hồng hồng, thật giống một con thỏ nhỏ.
Trọng Vũ thương tiếc không thôi, cúi người hôn lên ánh mắt của nàng.
Đường Táo hít hít cái mũi, nhắm thẳng lòng ngực sư phụ mà chui vào, nhẹ nhàng ồn ào vài tiếng: “Sư phụ, sư phụ…”
“Vi sư ở đây.” Trọng Vũ ôn nhu nói.
Khó có được lúc tiểu đồ nhi ỷ lại mình như vậy, giờ phút này Trọng Vũ thỏa mãn cực kỳ, nếu giờ phút này tiểu đồ nhi mà cầm con dao móc tim hắn ra, hắn chỉ sợ sẽ cưng chiều sủng nịnh xoa đầu nàng, sau đó sẽ tự mình động thủ… Khoan, tại sao lại có thể cho tiểu đồ nhi làm chuyện cẩu huyết như vậy được?
Trọng Vũ ôm tiểu đồ nhi trong lòng, rồi sau đó ngồi dậy, lấy hạt dẻ ở một bên mang ra, cúi đầu hỏi: “Có đói bụng không? Vi sư bóc cho ngươi ăn.”
Đường Táo không buông tay, chỉ ngước mắt lên nhìn sư phụ, chớp chớp mắt gật đầu.
Trọng Vũ làm theo ý nàng, lấy một viên hạt dẻ trong túi ra, cẩn thận bóc cho nàng. Đường Táo lẳng lặng ngắm nhìn, ngón tay sư phu thon dài đẹp mắt, rõ ràng chỉ đang làm một chuyện bình thường như vậy, nhưng lại kiến cho mắt nàng cảm thấy đui mù.
Sư phụ tốt như vậy, là của nàng.
—- là của một mình nàng.
Đường Táo mỉm cười.
Bóc xong một hạt, Trọng Vũ liền đưa cho nàng, chỉ là tiểu đồ nhi trong ngực lại là một bộ dáng ngơ ngác ngốc nghếch, Trọng Vũ búng cái trán của nàng, khẽ cười nói: “Choáng váng?”
Hai gò má Đường Táo nóng bừng, há mồm cắn lấy hạt dẻ mà sư phụ mang đến, cúi đầu từ từ ăn. Chắc để đã lâu, hạt dẻ có chút cứng, nhưng Đường Táo ăn vào vẫn cảm thấy hạt dẻ là một mỹ vị, cực kỳ ngon.
Đã nhiều ngày, làm sao nàng có thể không nghĩ đến sư phụ được?
Chỉ là nàng không dám, nàng không biết khi gặp sư phụ rồi sẽ nói cái gì, nàng sợ nàng vừa nói lại sẽ khiến sư phụ tức giận.
—- Hiện tại, Đường Táo đã không sợ.
Đường Táo ngẩng đầu lên, rồi sau đó buông nhẹ tay, nhẹ nhàng cầm ống tay áo của sư phụ, yếu ớt nói: “Sư phụ, đồ nhi còn muốn.”
Chủ động sai sư phụ bóc hạt dẻ cho nàng như thế, nàng chưa bao giờ nghĩ tới…. cho tới bây giờ cũng chưa từng dám nghĩ tới.
“Vi sư bóc cho ngươi.” Tiểu đồ nhi muốn ăn, Trọng Vũ tất nhiên là vui mừng, lại tiếp tục bóc vài hạt, đút cho nàng ăn no.
Đường Táo ngoan ngoãn rúc vào lòng ngực sư phụ, khuôn mặt thanh tú trắng nõn nhỏ nhắn tràn đầy thỏa mãn, con ngươi xinh đẹp không giống với ngày thường, mà trong suốt sáng lấp lánh, nhìn như một tiểu cô nương được chiều thành hư.
“Vi sư được không?” Trọng Vũ nhíu mi.
Hầu hạ lâu như vậy, phải khen một câu đi chứ?
ĐườtaosTaos nghe vậy, mỉm cười, không có chút do dự, hôn nhẹ lên mặt hắn một cái, tuy rằng còn có chút ngại ngùng, nhưng thanh âm lại ngọt êm: “Sư phụ tốt nhất.”
Chỉ muốn được khen một câu, ai ngờ lại có cả quà thưởng như vậy. Trong lòng Trọng Vũ vui mừng, vẻ mặt còn thật sự nói: “Vậy về sau mỗi ngày vi sư sẽ bóc cho ngươi ăn.” Hắn chẳng những sẽ bóc cho nàng hạt dẻ, còn có thể bóc quýt, bóc lựu…
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Vừa nghĩ tới hơi thở mỏng manh của tiểu đồ nhi lúc trước, Trọng Vũ vẫn còn sợ hãi, trên mặt lộ vẻ nhu tình: “Về sau vi sư sẽ đối xử thật tốt với ngươi, sẽ khong khi dễ ngươi, càng không tức giận với ngươi nữa. Cho nên Tiểu Táo, nếu về sau có tức giận chuyện gì, hãy nói cho vi sư biết, không nên giấu ở trong lòng, được không?”
Sư phụ ôn nhu như thế, nhất thời Đường Táo không thích ứng kịp, cúp mắt xuống nhỏ giọng nói: “Chỉ là sư phụ… đồ nhi thật sự không nghĩ muốn gả cho người khác.”
Cái này làm cho Trọng Vũ ngây dại, hồi lâu sau mới thật sự nghiêm túc nói:”Vi sư khi nào thì nói sẽ gả ngươi cho người khác?”
Mấy vạn năm nay, chưa từng có người làm cho hắn phải suy tư đến như vậy.
Mới đầu hắn rất tức giận, nhưng lúc sau liền ngóng trông tiểu đồ nhi tiến vào, cho dù không có bậc thang nào để leo xuống, hắn cũng sẽ chủ động nói chuyện với tiểu đồ nhi. Cả đêm hôm qua tiểu đồ nhi cư nhiên không có tới, mà đi sang căn phòng cách vách bên cạnh, ở cùng cây nho kia.
Lửa giận trong nháy mắt càng bốc hỏa hơn, không chờ nàng nữa, trực tiếp lên giường đi ngủ. Nhưng sau khi lên giường, hắn lại khó ngủ. Qua một đêm, tưởng rằng hôm sau tiểu đồ nhi sẽ quên chuyện đó, mới sáng sớm hắn đã ngồi ở trên giường đợi thật lâu, cũng không thấy nàng tiến vào.
Hắn thật sự rất nhớ nàng, sau đó không nhịn được, mới đi mua hạt dẻ. Ngày ấy tiểu đồ nhi thích ăn, hắn tự tay bóc cho nàng ăn, chắc sẽ không còn tức giận nữa. Hắn xưa nay không biết cách dỗ dành tiểu cô nương, hiện giờ lại không thể cùng Phù Yến thương lượng. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có biện pháp này.
Trên đường trở về, hắn cảm nhận được tiểu đồ nhi đang gặp nguy hiểm, liền bất chấp tất cả, trực tiếp lao nhanh về khách điếm.
Chỉ là hắn đang nhìn thấy cái gì?
Tiểu đồ nhi của hắn, đang bị tên Tư Trúc kia dồn sát vào góc tường, cắn cổ của nàng. Hắn biết trên người Tư Trúc mang độc xà không rõ, lại dám làm tổn thương tiểu đồ nhi, thật sự là muốn chết.
Trọng Vũ đập mạnh một chưởng, Tư Trúc đau đớn kêu lớn một tiêng rồi ngã xuống đất, máu tươi từ miệng chảy ra ồ ạt, không chỉ có hắn, còn có tiểu đồ nhi…
“Sư phụ…”
“Đừng nói chuyện, vi sư sẽ cứu ngươi.” Trọng Vũ hoảng hốt, ôm tiểu đồ nhi sắc mặt tái nhợt vào trong ngực, miệng vết thương trên cổ dữ tợn đến đáng sợ, hắn chưa bao giờ sợ cái gì, nhưng thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng hắn rất đau lòng và sợ hãi.
Hắn sợ nàng gặp chuyện không may.
Trọng Vũ ôm tiểu đồ nhi trở về gian phòng của mình, đặt nàng lên giường, giờ phút này ánh mắt của tiểu đồ nhi đã bắt đầu chuyển đỏ, chỉ còn lại tiếng hít thở nhợt nhạt. Trọng Vũ không dám chậm trễ nữa, cúi người hôn xuống…
Đường Táo không biết mình đã ngủ bao lâu, sau khi tỉnh lại, liền phát hiện sư phụ đang nằm bên cạnh. Nàng sửng sốt một chút, đầu có chút đau, lúc này mới nhớ lại mọi chuyện lúc trước.
Là sư phụ đã cứu nàng sao?
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Đường Táo âm thầm cảm thấy may mắn, nhìn sư phụ bên cnahj đang im lặng ngủ, rõ ràng là đang ngủ, nhưng vẫn ôm lấy nàng thật chặt, bộ dáng này, thật có vài phần trẻ con.
Chỉ là Tư Trúc không cẩn thận làm nàng bị thương, lấy tính tình của sư phụ, có thể hay không…
Đường Táo không dám nghĩ nữa, chui ra từ lòng ngực sư phụ, cúi đầu gọi hắn một tiếng.
Sư phụ tỉnh.
Đường Táo không biết có phải là do ảo giác của nàng hay không, nàng nhìn xuống mặt sư phụ, chỉ cảm thấy sắc mặt của hắn có chút không thích hợp lắm, đôi môi mỏng ngày nào vẫn còn đỏ hồng, nhưng hiện giờ ngay cả một tia tái nhợt cũng không có.
“Còn đau không?”
Đường Táo lắc đầu: “Đồ nhi không có chuyện gì, chỉ là… Tư Trúc…”
“Không được nhắc tới hắn!” Đang là nam tử ôn nhu, trong nháy mắt liền trở nên lạnh lùng, đôi mắt đẹp tối đen như mực, nhìn có chút dọa người.
Chẳng lẽ sư phụ thật sự đã giết Tư Trúc? Đường Táo lo lắng, sư phụ bởi vì cứu nàng mới….nàng có lý do gì mà dám trách móc sư phụ đâu?
Trọng Vũ thấy Đường Táo lo lắng như vậy, trãi qua chuyện lúc trước, trong lòng vẫn còn sợ hãi, hắn không nhịn được ôm nàng thật chặt vào ngực, ôn nhu nói: “Vi sư biết, nếu thật sự giết hắn, ngươi sẽ khổ sở. Ngươi yên tâm, hắn còn chưa chết được.”
“Sư…”
“…Chỉ là ngươi có nghĩ tới vi sư hay không?”
Đường Táo không nói gì, ngước mắt nhìn lên, sư phụ nàng như vậy, nàng chưa bao giờ nhìn trôi qua. Sư phụ để ý đến nàng, so với việc nàng làm cho hắn thì còn nhiều hơn gấp bội. Có lẽ mới vừa từ lúc bắt đầu, ở trong mắt sư phụ, nàng chẳng qua chỉ là một quả táo nhỏ, một người đầu bếp, nhưng hiện tại đã không còn là như vậy nữa rồi.
Nàng có thể cảm nhận được.
“…Vì cái gì không để ý tới vi sư?” Hắn để ý cẩn thận như vậy, để ý từng cảm thụ của nàng, vẫn tự nói với chính mình: chịu đựng, chịu đựng, không được tức giận… tiểu đồ nhi mà thấy, nàng sẽ sợ.
Bảy vạn năm qua, hắn chưa bao giờ làm những việc này….mặc kệ sự việc ra sao, cho tới bây giờ đều là bộ dáng không thèm để ý, chỉ cần mỗi ngày có thể ngủ say, có mỹ thực làm bạn, những cái khác hắn chưa từng để vào mắt. Hắn vì nàng mà làm cho nàng vui vẻ, cố ý mang nàng ra ngoài du ngoạn, hao tổn hết tâm tư để khiến nàng vui vẻ, mà ngay cả có đôi khi không nhịn được tức giận, hắn cũng không dám nói những lời nặng tiếng.
Hắn sợ nàng khóc.
Nếu không khóc trước mặt hắn, cũng sẽ khóc trộm ở bên ngoài. Hắn đều biết.
Đường Táo không biết trả lời sư phụ thế nào, thanh âm của sư phụ nghe có chút ủy khuất, làm cho nàng không nhịn được đau lòng. Cho tới giờ, nàng đã cho rằng mình đủ ngoan ngoãn rồi, nhưng trong khoảng thời gian này, ở cái chuyện kia, nàng vẫn có chút cẩn thận, có chút do dự.
Nàng chỉ là một cây táo yêu nho nhỏ, may là được sư phụ cưng chiều, nàng cũng không dám được cưng chiều quá mà kiêu. Rong lòng nàng thường xuyên nhắc nhở chính mình: không được chọc sư phụ tức giận, sư phụ hắn…sẽ không cần ngươi nữa.
Nàng tôn kính sư phụ, thuận theo sư phụ, tin tưởng vào sư phụ, càng chuẩn xác hơn mà nói – nàng đối với chính mình không có tin tưởng.
Nàng vẫn cho rằng, sẽ có một ngày sư phụ sẽ quản chuyện của mình, sẽ tìm được một đầu bếp mới, có lẽ sẽ vẫn thu nàng làm đồ đệ, có lẽ sẽ vẫn còn cho nàng hầu hạ tắm rửa… còn có, càng nhiều chuyện tình thân mật.
Nàng không ngốc, giờ phút này, lời nói trong lúc lo lắng của sư phụ, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Tâm tình đã tích tụ mấy ngày, Đường Táo cảm thấy cái mũi đau xót, hung hăng chui vào lòng ngực sư phụ, ôm thật chặt hắn, nhịn không được khóc ra thành tiếng.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Trọng Vũ luống cuống tay chân. Hắn thấy tiểu đồ nhi khóc đến thương tâm như vậy, mới gặp lần đầu. Hắn không biết trấn an như thế nào, chỉ có thể cảm nhận được trong lòng ngực nước mắt đang tuôn rơi như mưa làm ướt y phục hắn, sau đó chậm rãi, chậm rãi, ăn mòn ý chí trong đầu hắn.
Tiểu đồ nhi hai tay ôm lấy hắn, hắn biết khí lực của nàng yếu, nhưng vẫn để mặc nàng ôm như vậy, làm lòng ngực hắn khó chịu, nhưng hắn biết, hắn thích loại cảm giác này. Trọng Vũ cười cười, đưa tay lên vỗ lưng nàng, một chút lại một chút trấn an.
Nàng khóc rất thương tâm, hiện giờ cái mặt nhỏ nhắn còn chôn trong ngực hắn nức nở, tội nghiệp, làm cho mọi tâm trí của Trọng Vũ đều trở nên hồ đồ, thầm nghĩ sẽ nghĩ cách làm cho nàng vui vẻ.
“Đừng khóc, ân?” Trọng Vũ cúi đầu, đưa tay lau nước mắt cho nàng, đôi mắt to giờ phút này ngập nước, còn có chút hồng hồng, thật giống một con thỏ nhỏ.
Trọng Vũ thương tiếc không thôi, cúi người hôn lên ánh mắt của nàng.
Đường Táo hít hít cái mũi, nhắm thẳng lòng ngực sư phụ mà chui vào, nhẹ nhàng ồn ào vài tiếng: “Sư phụ, sư phụ…”
“Vi sư ở đây.” Trọng Vũ ôn nhu nói.
Khó có được lúc tiểu đồ nhi ỷ lại mình như vậy, giờ phút này Trọng Vũ thỏa mãn cực kỳ, nếu giờ phút này tiểu đồ nhi mà cầm con dao móc tim hắn ra, hắn chỉ sợ sẽ cưng chiều sủng nịnh xoa đầu nàng, sau đó sẽ tự mình động thủ… Khoan, tại sao lại có thể cho tiểu đồ nhi làm chuyện cẩu huyết như vậy được?
Trọng Vũ ôm tiểu đồ nhi trong lòng, rồi sau đó ngồi dậy, lấy hạt dẻ ở một bên mang ra, cúi đầu hỏi: “Có đói bụng không? Vi sư bóc cho ngươi ăn.”
Đường Táo không buông tay, chỉ ngước mắt lên nhìn sư phụ, chớp chớp mắt gật đầu.
Trọng Vũ làm theo ý nàng, lấy một viên hạt dẻ trong túi ra, cẩn thận bóc cho nàng. Đường Táo lẳng lặng ngắm nhìn, ngón tay sư phu thon dài đẹp mắt, rõ ràng chỉ đang làm một chuyện bình thường như vậy, nhưng lại kiến cho mắt nàng cảm thấy đui mù.
Sư phụ tốt như vậy, là của nàng.
—- là của một mình nàng.
Đường Táo mỉm cười.
Bóc xong một hạt, Trọng Vũ liền đưa cho nàng, chỉ là tiểu đồ nhi trong ngực lại là một bộ dáng ngơ ngác ngốc nghếch, Trọng Vũ búng cái trán của nàng, khẽ cười nói: “Choáng váng?”
Hai gò má Đường Táo nóng bừng, há mồm cắn lấy hạt dẻ mà sư phụ mang đến, cúi đầu từ từ ăn. Chắc để đã lâu, hạt dẻ có chút cứng, nhưng Đường Táo ăn vào vẫn cảm thấy hạt dẻ là một mỹ vị, cực kỳ ngon.
Đã nhiều ngày, làm sao nàng có thể không nghĩ đến sư phụ được?
Chỉ là nàng không dám, nàng không biết khi gặp sư phụ rồi sẽ nói cái gì, nàng sợ nàng vừa nói lại sẽ khiến sư phụ tức giận.
—- Hiện tại, Đường Táo đã không sợ.
Đường Táo ngẩng đầu lên, rồi sau đó buông nhẹ tay, nhẹ nhàng cầm ống tay áo của sư phụ, yếu ớt nói: “Sư phụ, đồ nhi còn muốn.”
Chủ động sai sư phụ bóc hạt dẻ cho nàng như thế, nàng chưa bao giờ nghĩ tới…. cho tới bây giờ cũng chưa từng dám nghĩ tới.
“Vi sư bóc cho ngươi.” Tiểu đồ nhi muốn ăn, Trọng Vũ tất nhiên là vui mừng, lại tiếp tục bóc vài hạt, đút cho nàng ăn no.
Đường Táo ngoan ngoãn rúc vào lòng ngực sư phụ, khuôn mặt thanh tú trắng nõn nhỏ nhắn tràn đầy thỏa mãn, con ngươi xinh đẹp không giống với ngày thường, mà trong suốt sáng lấp lánh, nhìn như một tiểu cô nương được chiều thành hư.
“Vi sư được không?” Trọng Vũ nhíu mi.
Hầu hạ lâu như vậy, phải khen một câu đi chứ?
ĐườtaosTaos nghe vậy, mỉm cười, không có chút do dự, hôn nhẹ lên mặt hắn một cái, tuy rằng còn có chút ngại ngùng, nhưng thanh âm lại ngọt êm: “Sư phụ tốt nhất.”
Chỉ muốn được khen một câu, ai ngờ lại có cả quà thưởng như vậy. Trong lòng Trọng Vũ vui mừng, vẻ mặt còn thật sự nói: “Vậy về sau mỗi ngày vi sư sẽ bóc cho ngươi ăn.” Hắn chẳng những sẽ bóc cho nàng hạt dẻ, còn có thể bóc quýt, bóc lựu…
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Vừa nghĩ tới hơi thở mỏng manh của tiểu đồ nhi lúc trước, Trọng Vũ vẫn còn sợ hãi, trên mặt lộ vẻ nhu tình: “Về sau vi sư sẽ đối xử thật tốt với ngươi, sẽ khong khi dễ ngươi, càng không tức giận với ngươi nữa. Cho nên Tiểu Táo, nếu về sau có tức giận chuyện gì, hãy nói cho vi sư biết, không nên giấu ở trong lòng, được không?”
Sư phụ ôn nhu như thế, nhất thời Đường Táo không thích ứng kịp, cúp mắt xuống nhỏ giọng nói: “Chỉ là sư phụ… đồ nhi thật sự không nghĩ muốn gả cho người khác.”
Cái này làm cho Trọng Vũ ngây dại, hồi lâu sau mới thật sự nghiêm túc nói:”Vi sư khi nào thì nói sẽ gả ngươi cho người khác?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.