Chương 1: Kiếm ăn
Mạt Trà Khúc Kỳ
25/08/2017
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Đường Táo nhặt được một người nam nhân.
Bất quá cũng chỉ là do quá thèm ăn, thừa dịp thời tiết ban ngày còn sáng sủa liền định tiến đến bên hồ bắt cá, chuẩn bị làm một nồi canh cá nóng hổi để uống, không ngờ khi đi đến bên hồ, lại thu hoạch được một sự việc ngoài ý muốn như vậy.
Trên đỉnh Phượng Ngự Sơn sương trắng lượn lờ suốt ngày, trong rừng lại có chướng khí rất nặng nề, là một nơi hẻo lánh, rất ít dấu chân người qua lại, hoang vắng cực độ. Trong núi cũng chỉ có một ít hoa yêu, cỏ yêu, nhưng hoàn cảnh ở đây lại cực kì an tĩnh, rất thích hợp cho việc tu hành. Cũng có người qua lại nơi này, nhưng cũng chỉ là một ít tiểu yêu tới kiếm ăn, mà Đường Táo chính là một trong những tiểu yêu đó.
Đường Táo ngồi xổm xuống, đôi lông mày nhăn lại, tỉ mỉ đánh giá cái sự việc ngoài ý muốn này.
Nam nhân nằm trên mặt đất mặc một bộ trường bào màu trắng tuyết không nhiễm một hạt bụi, mặt mày tuấn tú, lớn lên có đôi phần ôn hòa giống hòa thượng, nhưng không biết tại sao, người này thân bị trọng thương, hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh.
Đường Táo đưa tay ra đẩy nhẹ, thấy người nam nhân này vẫn không có động tĩnh, nhất thời mềm lòng, liền đem hắn về nhà của mình.
Bên ngoài nơi ở của Đường Táo là một rừng đào, trong rừng có một gian nhà dựng bằng trúc, bao quanh là hàng rào tre, trên đỉnh rào tre kia là những dây leo sinh sôi nảy nở, đằng trước sân trồng đầy hoa cỏ, hương khí mờ mịt, bên ngoài hậu viện dựng một giàn nho, những quả nho màu tím nhạt, ánh nắng chiếu vào, những quả nho như những quả cầu thủy tinh mê người.
Mà Đường Táo cũng chỉ là một quả táo yêu.
Nàng vốn là một quả táo nhỏ trên cây táo sống được hàng vạn năm ở Phượng Ngự Sơn này, mười ba năm trước kia có một trận mưa to trút xuống nơi đây, cây táo bị một đạo sét đánh trúng, nàng mới không cẩn thận mà rơi xuống, lăn xuống đỉnh núi. Phượng Ngự Sơn linh khí rất nặng, nàng chẳng những không mất đi tính mạng, ngược lại trời xui đất khiến tu thành hình người.
Yêu tinh hấp thụ linh khí của trời đất, lén đi tu hành, nếu một lòng hướng đến cái thiện, một ngàn năm sau, vượt qua thiên kiếp, liền có thể độ kiếp thành tiên, thoát ly khỏi yêu đạo. Nếu lòng mang ác niệm, dựa vào việc hút hết chân khí của những tiểu yêu nhỏ hơn sẽ tự vác lấy những hậu quả xấu, cuối cùng trở thành ma đạo, ma vốn là nơi thiên địa không thể chứa chấp, là đối tượng bị cả Lục giới diệt trừ.
Đường Táo rơi xuống đất liền hóa thành hình người, vẫn một thân một mình sống tại Phượng Ngự Sơn.
Phượng Ngự Sơn không ít tiểu yêu, nàng nhát gan, sợ bản thân bị những yêu quái khác ăn, mới tới rừng đào này yên ổn mà sống. Trừ bỏ xung quanh rừng đào này, nàng rất ít khi đi đến những địa phương khác, nếu có đi, cũng là vì kiếm ăn.
Đào Đào là bằng hữu duy nhất của Đường Táo, bất quá Đào Đào mới chỉ có hai trăm nay đạo hạnh, chưa thể tu luyện được thành hình người, hiện giờ chẳng qua nàng đang tụ linh khí vào một quả nho, ánh sáng sặc sỡ, thân hình màu tím nhạt hiện ra rất mê người. Khi mới gặp, Đường Táo đang cực kì đói bụng, ngay lúc này lại thấy được một quả nho đang lấp lánh như thế, tâm trạng thèm ăn bắt đầu bùng phát đến đỉnh điểm, lấy tay định hái xuống ăn no đến dục tiên dục tử.
Tất nhiên, nàng không ăn được Đào Đào, đôi tay giơ lên chưa kịp chạm đến, trong quả nho liền phát ra âm thanh chưa thành thục mấy, ngay sau đó thanh âm lại tăng thêm mấy phần hung hăng làm Đường Táo sợ run lên, lập tức chạy qua một bên, cách xa giàn nho.
Một tiểu yêu có thể bị một quả nho dọa sợ đến xanh mặt như vậy, xem ra Đường Táo là người đầu tiên.
Có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này, Đào Đào luôn luôn kiêu ngạo cũng nguyện ý cùng nàng làm bằng hữu, trong lúc Đào Đào tu luyện tặng nàng rất nhiều đồ vật có ích, tâm hồn Đường Táo liền cảm kích, thỉnh thoảng cũng tưới nước bón phân, hy vọng Đào Đào có thể sớm ngày rơi xuống đất, tu luyện thành hình người, cùng nàng học thuật tu tiên.
Hiện giờ nhặt được một nam nhân đang bị thương như vậy, Đường Táo nhất thời luống cuống tay chân, chỉ đành đi ra hậu viện tìm Đào Đào xin giúp đỡ.
Có lẽ đã nhìn quen bộ dáng hốt hoảng vô bổ của Đường Táo, Đào Đào thấy thế, tâm tình cực kì hồn nhiên, thân thể mũm mĩm đắng chìm trong ánh nắng ấm áp, khẩu khí lười biếng mười phần. “Thằng nhãi này có thể tới được Phượng Ngự Sơn, tất nhiên đã có người từng biết đến chỗ này, tuy rằng hiện giờ thân bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, nhưng xa xa vẫn có thể ngửi thấy mùi linh khí mê người trên người của hắn. Tiểu Táo, nguyện vọng lớn nhất của ngươi không phải là muốn tu luyện thành tiên sao? Trước mắt chính là một cơ hội tuyệt vời đấy.”
Giờ phút này suy nghĩ của Đường Táo như lọt vào trong sương mù, nghe thấy Đào Đào nói như vậy, mơ mơ màng màng một lúc lâu sau mới có phản ứng, một lúc lâu sau nữa mới chợt bừng tỉnh, âm thanh run rẩy nói: “Đào Đào…..ý của ngươi là….”
“Không làm thì thôi, đã làm phải làm cho thật hoành tráng…. Ăn!”
Trên người nam tử đích thực tỏa ra nồng đậm mùi linh khí.
Có lẽ đã nằm ở bên hồ một hồi lâu, trên người nam nhân dính một ít bùn đất, Đường Táo nhíu mày, liền đem bộ trường bào của hắn cởi ra, cầm lấy bàn chải chà sát thân thể của hắn một cách tỉ mỉ, lúc sau rửa lại sạch sẽ, đem hắn nằm lên giường.
Tuy rằng quần áo có dính một chút bùn đất, nhưng thân thể người nam nhân này xác thật rất đẹp mắt, trơn bóng, trắng nõn một cách tinh tế, thêm vào một chút ấm áp, thế nhưng lại không có lấy một vết thương, thật là hiếm lạ.
Thịt chất lượng thật, hương vị mới mẻ.
Nói tóm lại, Đường Táo rất hài lòng đối với thân thể người nam nhân này…. Đương nhiên, trừ bỏ cái cây gậy mềm mềm dư thừa kia.
Lúc vừa rồi khi tắm cho hắn liền thấy được…
______ thật xấu.
Đường Táo tò mò liền đưa tay sờ sờ lại nhéo nhéo, lại đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, cuối cùng ghét bỏ chẹp chẹp miệng.
Quả nhiên không có người nào là hoàn mỹ cả, thế nhưng cái đồ vật dài dài này thật kì quái.
Đường Táo thở dài một hơi, đôi tay chống lấy cằm ghé vào trước giường, một đôi mắt to tròn xoe không hề chớp nhìn chằm chằm nam tử đang nằm trên giường, rồi sau đó nhịn không được nuốt nước miếng.
Thơm quá.
Đào Đào nói, nam nhân như vậy, là bảo bối từ trên trời rơi xuống, đặc biệt trợ giúp nàng trong việc tu hành.
Tại Phượng Ngự Sơn này, mặc kệ là thứ gì, chỉ cần nhặt được, liền thuộc về chính mình. Vận khí của Đường Táo luôn luôn không tốt, lại cực kì ít ra khỏi cửa, tất nhiên là không nhặt được một thứ gì tốt cả. Thế nhưng hiện giờ lại ngẫu nhiên nhặt được một nam nhân toàn thân tràn đầy linh khí như vậy, Đường Táo cảm thấy không phải là vận khí của mình không tốt, quả thực là cực kì tốt.
Là một quả táo có linh khí, Đường Táo trừ bỏ thời khắc luôn lo lắng mình bị ăn ra, tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là sớm ngày tu luyện thành tiên.
Chỉ cần tu luyện thành tiên, nàng có thể đi chơi bất kì nơi nào.
_____trước mắt chính là một cơ hội tốt.
…………Chỉ cần ăn hắn, nàng sẽ có thể sớm tu luyện thành tiên.
Đào Đào uy hiếp chọc trúng nỗi đau này của nàng, quá mê người.
Đường Táo lại một lần nữa nuốt một ngụm nước bọt, có chút nóng lòng muốn thử.
Một ngón tay giơ lên, nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt nam tử, cong môi cười, thầm nghĩ: Nhiệt độ vẫn còn ấm, ăn lúc còn ấm nóng như này quả thực không còn gì tốt hơn.
Đào Đào nói: Nếu đã chết, sợ rằng linh khí sẽ trôi nhanh đi mất.
Đào Đào lại nói: Nhìn dáng vẻ người này, nhất định là nội thương rất nặng, nếu không ăn ngay, hắn cũng sẽ không sống nổi mấy canh giờ… Được nàng ăn, tiếp thêm tu vi cho nàng, coi như hắn chết cũng có ý nghĩa.
Tưởng tượng đến lời Đào Đào nói, trong lòng Đường Táo liền dễ chịu một chút, hàng ngày nàng chỉ ăn cá, vậy cứ coi như đây là một cái đầu cá đi. Dựa sát vào bên giường thêm một ít, nhìn nam nhân khuôn mặt tái nhợt, thấy lông mi hắn cong vút im lặng, ngủ đến an ổn. Nàng cẩn thận vươn đầu lưỡi ra liếm liếm mặt hắn….
Gì? Hương vị cũng không tệ lắm. Đôi mắt Đường Táo sáng lấp lánh, có chút kinh hỉ.
Lá gan Đường Táo lớn thêm một chút, tiếp tục liếm láp vài nơi, đang chuẩn bị cắn, lại nghĩ tới cái gì đó, động tác chợt dừng lại. Nàng nhíu mày nhìn thoáng qua thân thể nam nhân này, tầm mắt di chuyển xuống dưới….. cái đồ vật xấu xí kia nàng khẳng định sẽ không thèm ăn nó.
Mặc dù đã sờ, nắn, bóp đủ kiểu, đều thấy thật kì quái.
“……Ngươi đang làm cái gì?”
Đường Táo chưa bao giờ nghe qua giọng nói nào êm tai như vậy, nhất thời có chút thất thần, chờ nàng phản ứng lại, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Giương mắt lên trên, lại phát hiện nam tử đáng lẽ ra đang nằm trên giường ngủ an ổn, hiện giờ hai đôi mắt đã mở ra, đôi con ngươi hẹp dài lặng lẳng nhìn nàng, lại hàm chứa hàn băng lạnh run. Rõ ràng là một ánh mắt bình thường, nàng nhìn vào lại nhận được một trận sởn tóc gáy…
Tỉnh rồi?
Đường Táo một thân hoảng loạn, sợ tới mức cái miệng nhỏ nhắn khẽ run lên, ngơ ngác không phát ra được một âm thanh nào.
“Ngươi đang làm cái gì?” Nam tử nheo mắt lại, hỏi một lần nữa.
Đường Táo trước đây đều rất nhát gan, thấy đôi mắt lạnh phóng tới, tâm can liền run lên một hồi, nhất thời rụt cổ lại, thành thật theo thói quen nói: “Ăn…. Ăn ngươi.”
Có lẽ là không ngờ đến Đường Táo sẽ trả lời thành thật như vậy, nam tử nghe thấy vậy sửng sốt một lúc lâu, không biết vì sao, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười kỳ quái, chỉ là…. Hắn nhìn xuống người mình, phát hiện mình không mảnh vải nằm ở trên giường, gương mặt tuấn tú trầm xuống, ánh mắt đen như mực không nhìn rõ được cảm xúc gì.
Trước mắt Đường Táo chợt lóe lên, nam tử đang trần trụi trong chớp nhoáng đã một thân áo bào trắng, áo mũ chỉnh tề.
Đôi mắt phượng giương lên nhìn thiếu nữ bên cạnh giường, đánh giá một phen, thấy một thân nàng áo váy màu xanh nhạt, trên đầu búi hai búi tóc kiểu quả đào, nhìn qua ước chừng chỉ tầm mười ba, mười bốn tuổi, rõ ràng trong mắt linh khí mười phần, nhưng nhìn qua bộ dáng lại thấy cực kỳ ngu đần.
Tu vi như vậy, thế nhưng đã có thể hóa thân thành hình người, thật là hiếm lạ.
Bất quá_____
“Ta tưởng là người nào, lại có lá gan to như vậy, hóa ra chỉ là một tên táo yêu.”
Bị xem thường, Đường Táo có chút nóng nảy, không vui chu chu môi, nam nhân trước mắt lại dám chê cười nàng, nàng…. Giận mà không dám nói gì.
“Tuy rằng đạo hạnh kém một chút, nhưng cũng may là còn có chút linh khí, nếu ăn vào, giải tỏa một chút cũng không tồi.”
Đường Táo: “……”
Đường Táo tuy rằng ngốc nghếch, nhưng nàng nghe vẫn hiểu ý tứ trong lời nói đó, Phượng Ngự Sơn có bao nhiêu yêu tinh muốn ăn nàng, nàng tự nhiên biết, hiện giờ nam nhân này thân lại đang bị trọng thương, muốn lấy linh dược chữa thương… mà giờ phút này…
Đường Táo bừng tỉnh, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch liên tục lùi về phía sau vài bước: Tình hình trước mắt này…. Rõ ràng là muốn ăn nàng!
Đường Táo nhặt được một người nam nhân.
Bất quá cũng chỉ là do quá thèm ăn, thừa dịp thời tiết ban ngày còn sáng sủa liền định tiến đến bên hồ bắt cá, chuẩn bị làm một nồi canh cá nóng hổi để uống, không ngờ khi đi đến bên hồ, lại thu hoạch được một sự việc ngoài ý muốn như vậy.
Trên đỉnh Phượng Ngự Sơn sương trắng lượn lờ suốt ngày, trong rừng lại có chướng khí rất nặng nề, là một nơi hẻo lánh, rất ít dấu chân người qua lại, hoang vắng cực độ. Trong núi cũng chỉ có một ít hoa yêu, cỏ yêu, nhưng hoàn cảnh ở đây lại cực kì an tĩnh, rất thích hợp cho việc tu hành. Cũng có người qua lại nơi này, nhưng cũng chỉ là một ít tiểu yêu tới kiếm ăn, mà Đường Táo chính là một trong những tiểu yêu đó.
Đường Táo ngồi xổm xuống, đôi lông mày nhăn lại, tỉ mỉ đánh giá cái sự việc ngoài ý muốn này.
Nam nhân nằm trên mặt đất mặc một bộ trường bào màu trắng tuyết không nhiễm một hạt bụi, mặt mày tuấn tú, lớn lên có đôi phần ôn hòa giống hòa thượng, nhưng không biết tại sao, người này thân bị trọng thương, hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh.
Đường Táo đưa tay ra đẩy nhẹ, thấy người nam nhân này vẫn không có động tĩnh, nhất thời mềm lòng, liền đem hắn về nhà của mình.
Bên ngoài nơi ở của Đường Táo là một rừng đào, trong rừng có một gian nhà dựng bằng trúc, bao quanh là hàng rào tre, trên đỉnh rào tre kia là những dây leo sinh sôi nảy nở, đằng trước sân trồng đầy hoa cỏ, hương khí mờ mịt, bên ngoài hậu viện dựng một giàn nho, những quả nho màu tím nhạt, ánh nắng chiếu vào, những quả nho như những quả cầu thủy tinh mê người.
Mà Đường Táo cũng chỉ là một quả táo yêu.
Nàng vốn là một quả táo nhỏ trên cây táo sống được hàng vạn năm ở Phượng Ngự Sơn này, mười ba năm trước kia có một trận mưa to trút xuống nơi đây, cây táo bị một đạo sét đánh trúng, nàng mới không cẩn thận mà rơi xuống, lăn xuống đỉnh núi. Phượng Ngự Sơn linh khí rất nặng, nàng chẳng những không mất đi tính mạng, ngược lại trời xui đất khiến tu thành hình người.
Yêu tinh hấp thụ linh khí của trời đất, lén đi tu hành, nếu một lòng hướng đến cái thiện, một ngàn năm sau, vượt qua thiên kiếp, liền có thể độ kiếp thành tiên, thoát ly khỏi yêu đạo. Nếu lòng mang ác niệm, dựa vào việc hút hết chân khí của những tiểu yêu nhỏ hơn sẽ tự vác lấy những hậu quả xấu, cuối cùng trở thành ma đạo, ma vốn là nơi thiên địa không thể chứa chấp, là đối tượng bị cả Lục giới diệt trừ.
Đường Táo rơi xuống đất liền hóa thành hình người, vẫn một thân một mình sống tại Phượng Ngự Sơn.
Phượng Ngự Sơn không ít tiểu yêu, nàng nhát gan, sợ bản thân bị những yêu quái khác ăn, mới tới rừng đào này yên ổn mà sống. Trừ bỏ xung quanh rừng đào này, nàng rất ít khi đi đến những địa phương khác, nếu có đi, cũng là vì kiếm ăn.
Đào Đào là bằng hữu duy nhất của Đường Táo, bất quá Đào Đào mới chỉ có hai trăm nay đạo hạnh, chưa thể tu luyện được thành hình người, hiện giờ chẳng qua nàng đang tụ linh khí vào một quả nho, ánh sáng sặc sỡ, thân hình màu tím nhạt hiện ra rất mê người. Khi mới gặp, Đường Táo đang cực kì đói bụng, ngay lúc này lại thấy được một quả nho đang lấp lánh như thế, tâm trạng thèm ăn bắt đầu bùng phát đến đỉnh điểm, lấy tay định hái xuống ăn no đến dục tiên dục tử.
Tất nhiên, nàng không ăn được Đào Đào, đôi tay giơ lên chưa kịp chạm đến, trong quả nho liền phát ra âm thanh chưa thành thục mấy, ngay sau đó thanh âm lại tăng thêm mấy phần hung hăng làm Đường Táo sợ run lên, lập tức chạy qua một bên, cách xa giàn nho.
Một tiểu yêu có thể bị một quả nho dọa sợ đến xanh mặt như vậy, xem ra Đường Táo là người đầu tiên.
Có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này, Đào Đào luôn luôn kiêu ngạo cũng nguyện ý cùng nàng làm bằng hữu, trong lúc Đào Đào tu luyện tặng nàng rất nhiều đồ vật có ích, tâm hồn Đường Táo liền cảm kích, thỉnh thoảng cũng tưới nước bón phân, hy vọng Đào Đào có thể sớm ngày rơi xuống đất, tu luyện thành hình người, cùng nàng học thuật tu tiên.
Hiện giờ nhặt được một nam nhân đang bị thương như vậy, Đường Táo nhất thời luống cuống tay chân, chỉ đành đi ra hậu viện tìm Đào Đào xin giúp đỡ.
Có lẽ đã nhìn quen bộ dáng hốt hoảng vô bổ của Đường Táo, Đào Đào thấy thế, tâm tình cực kì hồn nhiên, thân thể mũm mĩm đắng chìm trong ánh nắng ấm áp, khẩu khí lười biếng mười phần. “Thằng nhãi này có thể tới được Phượng Ngự Sơn, tất nhiên đã có người từng biết đến chỗ này, tuy rằng hiện giờ thân bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, nhưng xa xa vẫn có thể ngửi thấy mùi linh khí mê người trên người của hắn. Tiểu Táo, nguyện vọng lớn nhất của ngươi không phải là muốn tu luyện thành tiên sao? Trước mắt chính là một cơ hội tuyệt vời đấy.”
Giờ phút này suy nghĩ của Đường Táo như lọt vào trong sương mù, nghe thấy Đào Đào nói như vậy, mơ mơ màng màng một lúc lâu sau mới có phản ứng, một lúc lâu sau nữa mới chợt bừng tỉnh, âm thanh run rẩy nói: “Đào Đào…..ý của ngươi là….”
“Không làm thì thôi, đã làm phải làm cho thật hoành tráng…. Ăn!”
Trên người nam tử đích thực tỏa ra nồng đậm mùi linh khí.
Có lẽ đã nằm ở bên hồ một hồi lâu, trên người nam nhân dính một ít bùn đất, Đường Táo nhíu mày, liền đem bộ trường bào của hắn cởi ra, cầm lấy bàn chải chà sát thân thể của hắn một cách tỉ mỉ, lúc sau rửa lại sạch sẽ, đem hắn nằm lên giường.
Tuy rằng quần áo có dính một chút bùn đất, nhưng thân thể người nam nhân này xác thật rất đẹp mắt, trơn bóng, trắng nõn một cách tinh tế, thêm vào một chút ấm áp, thế nhưng lại không có lấy một vết thương, thật là hiếm lạ.
Thịt chất lượng thật, hương vị mới mẻ.
Nói tóm lại, Đường Táo rất hài lòng đối với thân thể người nam nhân này…. Đương nhiên, trừ bỏ cái cây gậy mềm mềm dư thừa kia.
Lúc vừa rồi khi tắm cho hắn liền thấy được…
______ thật xấu.
Đường Táo tò mò liền đưa tay sờ sờ lại nhéo nhéo, lại đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, cuối cùng ghét bỏ chẹp chẹp miệng.
Quả nhiên không có người nào là hoàn mỹ cả, thế nhưng cái đồ vật dài dài này thật kì quái.
Đường Táo thở dài một hơi, đôi tay chống lấy cằm ghé vào trước giường, một đôi mắt to tròn xoe không hề chớp nhìn chằm chằm nam tử đang nằm trên giường, rồi sau đó nhịn không được nuốt nước miếng.
Thơm quá.
Đào Đào nói, nam nhân như vậy, là bảo bối từ trên trời rơi xuống, đặc biệt trợ giúp nàng trong việc tu hành.
Tại Phượng Ngự Sơn này, mặc kệ là thứ gì, chỉ cần nhặt được, liền thuộc về chính mình. Vận khí của Đường Táo luôn luôn không tốt, lại cực kì ít ra khỏi cửa, tất nhiên là không nhặt được một thứ gì tốt cả. Thế nhưng hiện giờ lại ngẫu nhiên nhặt được một nam nhân toàn thân tràn đầy linh khí như vậy, Đường Táo cảm thấy không phải là vận khí của mình không tốt, quả thực là cực kì tốt.
Là một quả táo có linh khí, Đường Táo trừ bỏ thời khắc luôn lo lắng mình bị ăn ra, tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là sớm ngày tu luyện thành tiên.
Chỉ cần tu luyện thành tiên, nàng có thể đi chơi bất kì nơi nào.
_____trước mắt chính là một cơ hội tốt.
…………Chỉ cần ăn hắn, nàng sẽ có thể sớm tu luyện thành tiên.
Đào Đào uy hiếp chọc trúng nỗi đau này của nàng, quá mê người.
Đường Táo lại một lần nữa nuốt một ngụm nước bọt, có chút nóng lòng muốn thử.
Một ngón tay giơ lên, nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt nam tử, cong môi cười, thầm nghĩ: Nhiệt độ vẫn còn ấm, ăn lúc còn ấm nóng như này quả thực không còn gì tốt hơn.
Đào Đào nói: Nếu đã chết, sợ rằng linh khí sẽ trôi nhanh đi mất.
Đào Đào lại nói: Nhìn dáng vẻ người này, nhất định là nội thương rất nặng, nếu không ăn ngay, hắn cũng sẽ không sống nổi mấy canh giờ… Được nàng ăn, tiếp thêm tu vi cho nàng, coi như hắn chết cũng có ý nghĩa.
Tưởng tượng đến lời Đào Đào nói, trong lòng Đường Táo liền dễ chịu một chút, hàng ngày nàng chỉ ăn cá, vậy cứ coi như đây là một cái đầu cá đi. Dựa sát vào bên giường thêm một ít, nhìn nam nhân khuôn mặt tái nhợt, thấy lông mi hắn cong vút im lặng, ngủ đến an ổn. Nàng cẩn thận vươn đầu lưỡi ra liếm liếm mặt hắn….
Gì? Hương vị cũng không tệ lắm. Đôi mắt Đường Táo sáng lấp lánh, có chút kinh hỉ.
Lá gan Đường Táo lớn thêm một chút, tiếp tục liếm láp vài nơi, đang chuẩn bị cắn, lại nghĩ tới cái gì đó, động tác chợt dừng lại. Nàng nhíu mày nhìn thoáng qua thân thể nam nhân này, tầm mắt di chuyển xuống dưới….. cái đồ vật xấu xí kia nàng khẳng định sẽ không thèm ăn nó.
Mặc dù đã sờ, nắn, bóp đủ kiểu, đều thấy thật kì quái.
“……Ngươi đang làm cái gì?”
Đường Táo chưa bao giờ nghe qua giọng nói nào êm tai như vậy, nhất thời có chút thất thần, chờ nàng phản ứng lại, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Giương mắt lên trên, lại phát hiện nam tử đáng lẽ ra đang nằm trên giường ngủ an ổn, hiện giờ hai đôi mắt đã mở ra, đôi con ngươi hẹp dài lặng lẳng nhìn nàng, lại hàm chứa hàn băng lạnh run. Rõ ràng là một ánh mắt bình thường, nàng nhìn vào lại nhận được một trận sởn tóc gáy…
Tỉnh rồi?
Đường Táo một thân hoảng loạn, sợ tới mức cái miệng nhỏ nhắn khẽ run lên, ngơ ngác không phát ra được một âm thanh nào.
“Ngươi đang làm cái gì?” Nam tử nheo mắt lại, hỏi một lần nữa.
Đường Táo trước đây đều rất nhát gan, thấy đôi mắt lạnh phóng tới, tâm can liền run lên một hồi, nhất thời rụt cổ lại, thành thật theo thói quen nói: “Ăn…. Ăn ngươi.”
Có lẽ là không ngờ đến Đường Táo sẽ trả lời thành thật như vậy, nam tử nghe thấy vậy sửng sốt một lúc lâu, không biết vì sao, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười kỳ quái, chỉ là…. Hắn nhìn xuống người mình, phát hiện mình không mảnh vải nằm ở trên giường, gương mặt tuấn tú trầm xuống, ánh mắt đen như mực không nhìn rõ được cảm xúc gì.
Trước mắt Đường Táo chợt lóe lên, nam tử đang trần trụi trong chớp nhoáng đã một thân áo bào trắng, áo mũ chỉnh tề.
Đôi mắt phượng giương lên nhìn thiếu nữ bên cạnh giường, đánh giá một phen, thấy một thân nàng áo váy màu xanh nhạt, trên đầu búi hai búi tóc kiểu quả đào, nhìn qua ước chừng chỉ tầm mười ba, mười bốn tuổi, rõ ràng trong mắt linh khí mười phần, nhưng nhìn qua bộ dáng lại thấy cực kỳ ngu đần.
Tu vi như vậy, thế nhưng đã có thể hóa thân thành hình người, thật là hiếm lạ.
Bất quá_____
“Ta tưởng là người nào, lại có lá gan to như vậy, hóa ra chỉ là một tên táo yêu.”
Bị xem thường, Đường Táo có chút nóng nảy, không vui chu chu môi, nam nhân trước mắt lại dám chê cười nàng, nàng…. Giận mà không dám nói gì.
“Tuy rằng đạo hạnh kém một chút, nhưng cũng may là còn có chút linh khí, nếu ăn vào, giải tỏa một chút cũng không tồi.”
Đường Táo: “……”
Đường Táo tuy rằng ngốc nghếch, nhưng nàng nghe vẫn hiểu ý tứ trong lời nói đó, Phượng Ngự Sơn có bao nhiêu yêu tinh muốn ăn nàng, nàng tự nhiên biết, hiện giờ nam nhân này thân lại đang bị trọng thương, muốn lấy linh dược chữa thương… mà giờ phút này…
Đường Táo bừng tỉnh, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch liên tục lùi về phía sau vài bước: Tình hình trước mắt này…. Rõ ràng là muốn ăn nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.