Chương 8: Sư thúc
Mạt Trà Khúc Kỳ
25/08/2017
Nuôi lâu ngày như vậy, hắn càng nhìn tiểu đồ nhi càng thấy thuận mắt. Hiện giờ một thân trang điểm tỉ mỉ, trên mặt được bôi một phần phấn mỏng, lại thay một bộ váy xinh đẹp, nhìn càng thêm khả ái xinh tươi.
Chỉ là…. Trọng Vũ đem ánh mắt dừng lại trên hai búi tóc của nàng, rồi sau đó ánh mắt bỗng trở nên ôn nhu, động tác trên tay càng nhẹ nhàng, dịu dàng… Cảm xúc thật tốt.
—– Mặc kệ bộ dáng như thế nào, đều là tiểu đồ nhi của hắn.
“Không còn sớm, bồi vi sư ngủ đi.” Mới đầu hắn ngại tiểu đồ nhi dính lấy mình, chỉ là hiện giờ tiểu đồ nhi dính lấy mình đã thành một thói quen, ngửi hương táo đang người nàng rồi đi vào giấc ngủ, thập phần thoải mái.
“Ân.”
Như thường ngày, trước tiên Đường Táo hầu hạ sư phụ nhà mình tắm gội. Bất quá nơi này không giống Phượng Ngự Sơn, tẩm cung của sư phụ có một cái bể tắm to như vậy, nước ao ấm nóng mù mịt hơi nước, Đường Táo liền ngồi xổm xuống cạnh bể tắm, cầm khăn, động tác quen thuộc chà lưng cho sư phụ. Tắm gội xong, Đường Táo mới đỡ sư phụ về giường.
Giường rất lớn, lớn hơn rất nhiều lần cái giường ở Phượng Ngự Sơn kia, hiện giờ ngủ ở nơi này, nàng có thể tùy ý lăn qua lăn lại, không cần lo lắng sẽ bị ngã xuống. Đường Táo cởi giày, thấy sư phụ muốn ngủ, liền cười lại gần, nói: “Sư phụ, hôm nay đồ nhi không cần hiện về nguyên hình, được không?”
Trước kia bởi vì giường quá nhỏ, nàng sợ ảnh hưởng đến sư phụ, mới biến thành một quả táo để ngủ ở bên người sư phụ cọ tiên khí. Chỉ là trước mắt, giường lớn như vậy, nàng tất nhiên sẽ không làm ảnh hưởng đến sư phụ. Hơn nữa biến thành quả táo, có đôi lúc nàng sẽ bị sư phụ đè vào, có chút đau…
Nhìn ánh mắt mong chờ của tiểu cô nương, tâm tình Trọng Vũ cũng mềm đi, nhắm mắt lại nói một câu: “Vậy nằm cách xa ta một chút.” Quả táo hắn có thể xem nhẹ, nhưng bên cạnh bây giờ lại là một tiểu cô nương sống sờ sờ, hắn làm sao có thể coi như không có gì được, nằm cách xa một chút, hắn là sẽ tốt hơn.
Thấy sư phụ đáp ứng, Đường Táo liền vui vẻ gật đầu. Nàng lặng lẽ nghiêng đầu qua, thấy sư phụ đã nhắm mắt đi ngủ, liền dịch gần lại một chút.
—– Gần một chút, cọ tiên khí mới nhiều được.
Tuy rằng bên cạnh là sư phụ mình quen thuộc, nhưng dù sao đây cũng là một địa phương xa lạ, Đường Táo không ngủ được, nhưng lại không dám lộn xộn, sợ ảnh hưởng đến sư phụ. Ước chừng qua nửa canh giờ, tinh thần Đường Táo vẫn rất sáng láng, trong lòng nghĩ đến Phượng Ngự Sơn, nghĩ đến Đào Đào, nghĩ đến hồng y nữ tử lúc ban ngày kia, nhất thời trong lòng có chút rầu rĩ.
Tiên nhân trên Tiên giới, chỉ sợ là đều xem thường Tiểu Táo yêu nàng đi.
Tiểu đồ nhi mặc dù không phát ra âm thanh gì, nhưng Trọng Vũ có thể cảm nhận được tiểu đô nhi hiện giờ đang rất khó ngủ, hắn nghĩ nghĩ, liền trợn mắt mở miệng nói: “Nếu đã không ngủ được, liền cùng vi sư nói chuyện một chút đi.”
Hóa ra sư phụ còn chưa ngủ nha?!
Đường Táo vừa mừng vừa sợ, lập tức xoay người, đôi mắt ngập nước nhìn qua sư phụ bên cạnh, nhỏ giọng bất an hỏi: “Là đồ nhi… quấy rầy sư phụ sao?” Sư phụ nàng rất thích ngủ, hiện giờ đêm đã khuya, tự nhiên muốn nói chuyện với nàng, Đường Táo có chút thụ sủng nhược kinh.
Đôi mắt tiểu đồ nhi sáng lên óng ánh, Trọng Vũ nhìn thấy mà tâm tình sung sướng hơn, bỗng nghĩ tới điều gì, hỏi: “Ở nơi này đã quen chưa?”
Đường Táo do dự một chút, gãi gãi đầu, môi cong lên: “Đồ nhi dàn dần rồi sẽ quen, bất quá sư phụ…. Đồ nhi lo lắng, lo lắng thần tiên nơi này sẽ không thích đồ nhi.”
Nàng để ý rằng, hiện giờ nàng là đồ nhi của sư phụ, nàng càng phải để ý đến sư phụ hơn. Nếu các thần tiên khác xem thường nàng, không phải là tại nàng làm sư phụ mất mặt sao?
Thần tiên?
Trọng Vũ sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại —- hóa ra tiểu đồ nhi còn chưa phát hiện ra nơi này là ma cung. Hắn nhìn khuôn mặt của tiểu đồ nhi, nhìn qua trắng nộn, mềm mại, do dự một chút mới cong cong môi, nói: “Không cần phải xem sắc mặt của người khác. Việc về sau mà ngươi phải làm là hảo hảo hầu hạ vi sư cho tốt, làm cho vi sư những bữa cơm canh ngon nhất.”
Đường Táo có chút buồn cười, bật cười nói: “Cái này không cần sư phụ nói đồ nhi cũng sẽ làm được.”
“Ân.” Tuy Trọng Vũ lên tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ: Đồ nhi của Trọng Vũ hắn, lại có người dám không thích?
“Đúng rồi.” Đường Táo nhớ tới hồng y tiên tử kia, liền túm lấy ống tay áo của sư phụ nhà mình, lặng lẽ hỏi: “Sư phụ, hôm nay có một vị hồng y tiên tử tới xem đồ nhi, tiên tử kia là bằng hữu của sư phụ sao?”
Trọng Vũ không cần suy nghĩ cũng biết vị hồng y tiên tử trong miệng tiểu đồ nhi là Phù Nguyệt.
“Không phải.” Trọng Vũ nhàn nhạt nói, lúc sau mới nghĩ tới cái gì, bổ sung nói: “Nếu thấy ủy khuất việc gì, liền nói cho vi sư biết, không được dấu diếm, nhớ rõ chưa?”
Tuy rằng Phù Nguyệt không dám khi dễ tiểu đồ nhi của hắn, nhưng cũng không biết khi nào tâm huyết dâng trào lên lại nghĩ đến việc chọc ghẹo Tiểu Táo. Hiện giờ nàng là đồ nhi của Trọng Vũ hắn, nào còn phải là quả táo yêu nho nhỏ ở Phượng Ngự Sơn, há có thể chọc ghẹo liền chọc ghẹo.
Đồ nhi hầu hạ hắn, hắn che chở nàng, đây là điều đương nhiên.
Nghe sư phụ nói xong, Đường Táo cảm thấy thỏa mãn cực kỳ, ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Đồ nhi nhớ rõ.”
Bất quá, thần tiên nơi này làm sao thèm so đo với một Tiểu Táo yêu nho nhỏ là nàng, sư phụ có chút lo lắng quá, nhưng mà… sư phụ rất quan tâm nàng nha.
….. Sư phụ thật tốt.
Sư phụ đối đãi với nàng như vậy, Đường Táo cảm thấy không có gì báo đáp lại sư phụ, liền chân thành cảm kích nói: “Sư phụ, về sau ngày ngày đồ nhi liền vì người thị tẩm, được không?”
Thị tẩm sao?
Trọng Vũ hơi hơi cong môi lên, một lúc lâu sau mới “Ân” một tiếng.
—— Như thế sẽ không tốt lắm đâu.
Ánh trăng lạnh lẽo, quang ma cung đều một mảnh sương trắng mênh mang, ánh bạc sáng chói, một đạo hồng y ở trong hồ bơi lội, động tác tuyệt đẹp, bỗng nhiên từ mặt hồ nhảy ra, giọt nước bắn tung tóe khắp nơi.
Phù Nguyệt thi triển khinh công, ở bên cạnh hai tì nữ đã sớm đứng đợi, đứng một lát, sau đó lau người thay quần áo.
“Chủ tử, Phù Yến hộ pháp chờ đã lâu.”
Phù Nguyệt vỗ vỗ một mái tóc dài, lòng bàn tay ấm ướt, mái tóc đen mượt phiêu dật như lúc ban đầu, nghe thấy vậy, nàng để chân trần, hướng về phía nội điện đi đến. Mắt cá chân trơn bóng gắn một cái lục lạc, đi đi lại lại âm thanh cực kỳ dễ nghe, vạt áo theo bước chân nàng mà lay động, một đường nhẹ nhàng đi đến trước điện.
Hương trà lượn lờ, một thân thanh y anm tử đang cúi đầu thưởng thức trà, nhìn qua có vài phần tiên phong đạo cốt, Phù Nguyệt cong môi cười, trêu chọc nói: “Nhìn dáng vẻ này của huynh trưởng, nếu đi ra ngoài sợ rằng sẽ được xem thành tiên quân trên Cửu Trọng Thiên mất.”
Phù Yến thong thả ung dung uống chén trà trong tay, rồi sau đó nhẹ nhàng gác tay lên thành ghế, ngẩng đầu lên nhìn muội muội nhà mình một thân quần áo không chỉnh tề, liền nhíu mày nói: “Kỳ cục,”
Lời nói tuy thế, nhưng thanh âm này lại tràn đầy sủng nịnh.
Phù Nguyệt cười nhạo một tiếng, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ quyến rũ động lòng người, nàng liếc xéo Phù Yến một cái, nói: “Huynh trưởng, chúng ta là yêu ma, tất nhiên là không kiềm chế được một chút tư vị rồi.”
Đối với muội muội này, phải nói là Phù Yến yêu thương cực kỳ, suy nghĩ trong lòng nàng hắn hiểu rất rõ, liền không nói nhiều mà đi thẳng vào vấn đề: “Ta biết ngươi không thích tiểu cô nương mà sư huynh mang về, bất quá ngươi cũng biết rõ tính tình của sư huynh rồi, nếu ngươi khi dễ người ta, đến lúc đó ta cũng không thể bảo vệ được ngươi đâu.”
Tuy không biết Tiểu Táo yêu kia ở trong lòng sư huynh chiếm vị trí như thế nào, nhưng nói thế nào cũng là nữ nhân đầu tiên mà sư huynh quan tâm, nếu muội muội của hắn hồ nháo, tuy quan hệ với sư huynh không tồi, nhưng cũng sẽ không vì nể mặt mũi mà tha thứ cho được.
“Ta tưởng là chuyện gì, ngươi thật sự cho rằng ta keo kiệt như vậy?”
Phù Nguyệt cúi đầu một cái, rồi sau đó bỗng nở nụ cười xinh đẹp, sợi tóc rối tung, tơ lụa phát sáng bên cạnh bàn tay trắng như ngọc càng thêm kiều diễm, như tự lẩm bẩm một mình nói: “Muội muội ngươi là người rất hào phóng đấy, hiện giờ đã sớm đem Tiểu Táo yêu kia tắm rửa sạch sẽ đem đến tẩm cung của tôn thượng để thị tẩm rồi.”
Dự đoán được muội muội nhà mình sẽ làm như thế, trên mặt Phù Yến vẫn chưa lộ cảm xúc gì, chỉ là ngữ khí ôn nhu đi không ít: “A Nguyệt, mọi việc đều không thể cưỡng cầu quá được.”
“Ta chưa bao giờ cưỡng cầu điều gì, không phải sao?”
Phù Nguyệt thu liễm ý cười lại, xoay người nói: “Ta muốn nghỉ ngơi, huynh trưởng nên trở về đi.”
Mấy vạn năm hoa nở hoa tàn, nàng cũng chưa từng cưỡng cầu điều gì, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, chẳng lẽ cũng sai sao?
Đường Táo lui tới lui lại như thường ngày, dậy sớm hơn sư phụ một chút, đi chuẩn bị bữa sáng cho sư phụ.
Có lẽ là do sư phụ dặn dò, cung tì trong điện đều đối đãi với nàng cực kỳ thân thiện, vừa nghe thấy nàng muốn đi phòng bếp, liền dẫn nàng đi.
—- đối với vấn đề này, Đường Táo có chút thụ sủng nhược kinh.
Chắc là do nàng ít khi cùng người xa lạ tiếp xúc, cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Đường Táo biết sư phụ thích ăn đồ ngọt, liền chuẩn bị làm một đĩa bánh hoa hồng cánh sen. Đường Táo cố ý đến bên hồ hái hoa sen cùng bát sen, rồi sau đó đem hạt sen tách ra, để qua một bên.
“Phù Yến hộ pháp.”
Nghe thấy có tiếng nói chuyện, động tác trên tay Đường Táo ngừng lại, quay đầu nhìn về hướng bên cạnh, thấy một nam tử lỗi lạc đang hướng về phía nàng bước tới. Đường Táo sửng sốt, thầm nghĩ đây là vị tiên quân nào, cũng không thể để cho sư phụ bị mất mặt được, liền lập tức mỉm cười chào hỏi.
Phù Yến nhìn tiểu cô nương xinh đẹp trước mặt, hôm qua ở trong ngực Trọng Vũ được liếc mắt qua một cái, mà sư huynh ôm chặt quá, hắn cũng không thể nhìn thấy rõ ràng được, chỉ nhớ là vóc dáng của Tiểu Táo yêu này cực nhỏ xinh, hiện giờ cả người đang đứng trước mặt hắn, nhìn càng thêm ngây ngô khả ái.
Chỉ là… đêm qua sư huynh thật sự ngủ lại ở Thừa Hoa Cung.
Phù Yến nhìn một khay đồ ăn sáng đang lượn lờ hơi khí, hướng về phía Đường Táo cười cười, nói: “Làm đồ ăn sáng cho sư huynh ta sao?”
Phù Yến vốn là một nam tử thanh tuấn nho nhã, hiện giờ hơi hơi mỉm cười, nhìn qua cực kỳ ôn hòa, Đường Táo rất ít khi tiếp xúc cùng người xa lạ, hiện giờ nhìn nam tử xa lạ trước mặt mình, liền cảm thấy gương mặt có chút nóng lên, nghe hắn xưng hô, mới hiểu được sư phụ là sư huynh của người này, liền vội nói: “Sư, sư thúc, ta…”
Sư thúc?
Phù Yến nhướng mày, rất có hứng thú nói: “Thì ra ngươi là đồ đệ của sư huynh ta?”
Đường Táo gật đầu, phát hiện thái độ của vị sư thúc này cũng không tệ lắm, hơn nữa nhìn qua ở chung khá tốt, liền không thấy khẩn trương nữa.
Vốn dĩ Phù Yến còn tưởng sư huynh có khẩu vị kỳ lạ, hiện giờ nhìn thấy đã rõ —– làm sao mà coi trọng Tiểu Táo yêu này được, rõ ràng là coi trọng trù nghệ của Tiểu Táo yêu này thôi. Nếu hắn đoán không sai, Tiểu Táo yêu này nhìn qua rất có linh khí, ý định của sư huynh là muốn đem tiểu cô nương này nuôi lớn, rồi ăn uống chi dục.
Nghĩ như vậy, hắn liền có chút đồng tình với Tiểu Táo yêu này, nói một câu: “Sư huynh ta dạy cho ngươi pháp thuật gì?”
Đường Táo nghe vậy, một lúc lâu sau mới ngơ ngác nói: “Còn không có, chỉ là… chỉ là sư phụ đối với ta rất tốt, mỗi đêm đều cho ra cọ tiên khí của hắn.” Tuy sư phụ chưa chỉ dạy pháp thuật cho nàng, nhưng như thế thôi cũng đã làm nàng cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Tiên khí?
Phù Yến như sáng tỏ điều gì đó, nhìn tiểu cô nương trước mặt, mặt mày mỉm cười, nói từng câu từng chữ: “Ai nói với ngươi, sư huynh ta… là thần tiên?”
Chỉ là…. Trọng Vũ đem ánh mắt dừng lại trên hai búi tóc của nàng, rồi sau đó ánh mắt bỗng trở nên ôn nhu, động tác trên tay càng nhẹ nhàng, dịu dàng… Cảm xúc thật tốt.
—– Mặc kệ bộ dáng như thế nào, đều là tiểu đồ nhi của hắn.
“Không còn sớm, bồi vi sư ngủ đi.” Mới đầu hắn ngại tiểu đồ nhi dính lấy mình, chỉ là hiện giờ tiểu đồ nhi dính lấy mình đã thành một thói quen, ngửi hương táo đang người nàng rồi đi vào giấc ngủ, thập phần thoải mái.
“Ân.”
Như thường ngày, trước tiên Đường Táo hầu hạ sư phụ nhà mình tắm gội. Bất quá nơi này không giống Phượng Ngự Sơn, tẩm cung của sư phụ có một cái bể tắm to như vậy, nước ao ấm nóng mù mịt hơi nước, Đường Táo liền ngồi xổm xuống cạnh bể tắm, cầm khăn, động tác quen thuộc chà lưng cho sư phụ. Tắm gội xong, Đường Táo mới đỡ sư phụ về giường.
Giường rất lớn, lớn hơn rất nhiều lần cái giường ở Phượng Ngự Sơn kia, hiện giờ ngủ ở nơi này, nàng có thể tùy ý lăn qua lăn lại, không cần lo lắng sẽ bị ngã xuống. Đường Táo cởi giày, thấy sư phụ muốn ngủ, liền cười lại gần, nói: “Sư phụ, hôm nay đồ nhi không cần hiện về nguyên hình, được không?”
Trước kia bởi vì giường quá nhỏ, nàng sợ ảnh hưởng đến sư phụ, mới biến thành một quả táo để ngủ ở bên người sư phụ cọ tiên khí. Chỉ là trước mắt, giường lớn như vậy, nàng tất nhiên sẽ không làm ảnh hưởng đến sư phụ. Hơn nữa biến thành quả táo, có đôi lúc nàng sẽ bị sư phụ đè vào, có chút đau…
Nhìn ánh mắt mong chờ của tiểu cô nương, tâm tình Trọng Vũ cũng mềm đi, nhắm mắt lại nói một câu: “Vậy nằm cách xa ta một chút.” Quả táo hắn có thể xem nhẹ, nhưng bên cạnh bây giờ lại là một tiểu cô nương sống sờ sờ, hắn làm sao có thể coi như không có gì được, nằm cách xa một chút, hắn là sẽ tốt hơn.
Thấy sư phụ đáp ứng, Đường Táo liền vui vẻ gật đầu. Nàng lặng lẽ nghiêng đầu qua, thấy sư phụ đã nhắm mắt đi ngủ, liền dịch gần lại một chút.
—– Gần một chút, cọ tiên khí mới nhiều được.
Tuy rằng bên cạnh là sư phụ mình quen thuộc, nhưng dù sao đây cũng là một địa phương xa lạ, Đường Táo không ngủ được, nhưng lại không dám lộn xộn, sợ ảnh hưởng đến sư phụ. Ước chừng qua nửa canh giờ, tinh thần Đường Táo vẫn rất sáng láng, trong lòng nghĩ đến Phượng Ngự Sơn, nghĩ đến Đào Đào, nghĩ đến hồng y nữ tử lúc ban ngày kia, nhất thời trong lòng có chút rầu rĩ.
Tiên nhân trên Tiên giới, chỉ sợ là đều xem thường Tiểu Táo yêu nàng đi.
Tiểu đồ nhi mặc dù không phát ra âm thanh gì, nhưng Trọng Vũ có thể cảm nhận được tiểu đô nhi hiện giờ đang rất khó ngủ, hắn nghĩ nghĩ, liền trợn mắt mở miệng nói: “Nếu đã không ngủ được, liền cùng vi sư nói chuyện một chút đi.”
Hóa ra sư phụ còn chưa ngủ nha?!
Đường Táo vừa mừng vừa sợ, lập tức xoay người, đôi mắt ngập nước nhìn qua sư phụ bên cạnh, nhỏ giọng bất an hỏi: “Là đồ nhi… quấy rầy sư phụ sao?” Sư phụ nàng rất thích ngủ, hiện giờ đêm đã khuya, tự nhiên muốn nói chuyện với nàng, Đường Táo có chút thụ sủng nhược kinh.
Đôi mắt tiểu đồ nhi sáng lên óng ánh, Trọng Vũ nhìn thấy mà tâm tình sung sướng hơn, bỗng nghĩ tới điều gì, hỏi: “Ở nơi này đã quen chưa?”
Đường Táo do dự một chút, gãi gãi đầu, môi cong lên: “Đồ nhi dàn dần rồi sẽ quen, bất quá sư phụ…. Đồ nhi lo lắng, lo lắng thần tiên nơi này sẽ không thích đồ nhi.”
Nàng để ý rằng, hiện giờ nàng là đồ nhi của sư phụ, nàng càng phải để ý đến sư phụ hơn. Nếu các thần tiên khác xem thường nàng, không phải là tại nàng làm sư phụ mất mặt sao?
Thần tiên?
Trọng Vũ sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại —- hóa ra tiểu đồ nhi còn chưa phát hiện ra nơi này là ma cung. Hắn nhìn khuôn mặt của tiểu đồ nhi, nhìn qua trắng nộn, mềm mại, do dự một chút mới cong cong môi, nói: “Không cần phải xem sắc mặt của người khác. Việc về sau mà ngươi phải làm là hảo hảo hầu hạ vi sư cho tốt, làm cho vi sư những bữa cơm canh ngon nhất.”
Đường Táo có chút buồn cười, bật cười nói: “Cái này không cần sư phụ nói đồ nhi cũng sẽ làm được.”
“Ân.” Tuy Trọng Vũ lên tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ: Đồ nhi của Trọng Vũ hắn, lại có người dám không thích?
“Đúng rồi.” Đường Táo nhớ tới hồng y tiên tử kia, liền túm lấy ống tay áo của sư phụ nhà mình, lặng lẽ hỏi: “Sư phụ, hôm nay có một vị hồng y tiên tử tới xem đồ nhi, tiên tử kia là bằng hữu của sư phụ sao?”
Trọng Vũ không cần suy nghĩ cũng biết vị hồng y tiên tử trong miệng tiểu đồ nhi là Phù Nguyệt.
“Không phải.” Trọng Vũ nhàn nhạt nói, lúc sau mới nghĩ tới cái gì, bổ sung nói: “Nếu thấy ủy khuất việc gì, liền nói cho vi sư biết, không được dấu diếm, nhớ rõ chưa?”
Tuy rằng Phù Nguyệt không dám khi dễ tiểu đồ nhi của hắn, nhưng cũng không biết khi nào tâm huyết dâng trào lên lại nghĩ đến việc chọc ghẹo Tiểu Táo. Hiện giờ nàng là đồ nhi của Trọng Vũ hắn, nào còn phải là quả táo yêu nho nhỏ ở Phượng Ngự Sơn, há có thể chọc ghẹo liền chọc ghẹo.
Đồ nhi hầu hạ hắn, hắn che chở nàng, đây là điều đương nhiên.
Nghe sư phụ nói xong, Đường Táo cảm thấy thỏa mãn cực kỳ, ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Đồ nhi nhớ rõ.”
Bất quá, thần tiên nơi này làm sao thèm so đo với một Tiểu Táo yêu nho nhỏ là nàng, sư phụ có chút lo lắng quá, nhưng mà… sư phụ rất quan tâm nàng nha.
….. Sư phụ thật tốt.
Sư phụ đối đãi với nàng như vậy, Đường Táo cảm thấy không có gì báo đáp lại sư phụ, liền chân thành cảm kích nói: “Sư phụ, về sau ngày ngày đồ nhi liền vì người thị tẩm, được không?”
Thị tẩm sao?
Trọng Vũ hơi hơi cong môi lên, một lúc lâu sau mới “Ân” một tiếng.
—— Như thế sẽ không tốt lắm đâu.
Ánh trăng lạnh lẽo, quang ma cung đều một mảnh sương trắng mênh mang, ánh bạc sáng chói, một đạo hồng y ở trong hồ bơi lội, động tác tuyệt đẹp, bỗng nhiên từ mặt hồ nhảy ra, giọt nước bắn tung tóe khắp nơi.
Phù Nguyệt thi triển khinh công, ở bên cạnh hai tì nữ đã sớm đứng đợi, đứng một lát, sau đó lau người thay quần áo.
“Chủ tử, Phù Yến hộ pháp chờ đã lâu.”
Phù Nguyệt vỗ vỗ một mái tóc dài, lòng bàn tay ấm ướt, mái tóc đen mượt phiêu dật như lúc ban đầu, nghe thấy vậy, nàng để chân trần, hướng về phía nội điện đi đến. Mắt cá chân trơn bóng gắn một cái lục lạc, đi đi lại lại âm thanh cực kỳ dễ nghe, vạt áo theo bước chân nàng mà lay động, một đường nhẹ nhàng đi đến trước điện.
Hương trà lượn lờ, một thân thanh y anm tử đang cúi đầu thưởng thức trà, nhìn qua có vài phần tiên phong đạo cốt, Phù Nguyệt cong môi cười, trêu chọc nói: “Nhìn dáng vẻ này của huynh trưởng, nếu đi ra ngoài sợ rằng sẽ được xem thành tiên quân trên Cửu Trọng Thiên mất.”
Phù Yến thong thả ung dung uống chén trà trong tay, rồi sau đó nhẹ nhàng gác tay lên thành ghế, ngẩng đầu lên nhìn muội muội nhà mình một thân quần áo không chỉnh tề, liền nhíu mày nói: “Kỳ cục,”
Lời nói tuy thế, nhưng thanh âm này lại tràn đầy sủng nịnh.
Phù Nguyệt cười nhạo một tiếng, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ quyến rũ động lòng người, nàng liếc xéo Phù Yến một cái, nói: “Huynh trưởng, chúng ta là yêu ma, tất nhiên là không kiềm chế được một chút tư vị rồi.”
Đối với muội muội này, phải nói là Phù Yến yêu thương cực kỳ, suy nghĩ trong lòng nàng hắn hiểu rất rõ, liền không nói nhiều mà đi thẳng vào vấn đề: “Ta biết ngươi không thích tiểu cô nương mà sư huynh mang về, bất quá ngươi cũng biết rõ tính tình của sư huynh rồi, nếu ngươi khi dễ người ta, đến lúc đó ta cũng không thể bảo vệ được ngươi đâu.”
Tuy không biết Tiểu Táo yêu kia ở trong lòng sư huynh chiếm vị trí như thế nào, nhưng nói thế nào cũng là nữ nhân đầu tiên mà sư huynh quan tâm, nếu muội muội của hắn hồ nháo, tuy quan hệ với sư huynh không tồi, nhưng cũng sẽ không vì nể mặt mũi mà tha thứ cho được.
“Ta tưởng là chuyện gì, ngươi thật sự cho rằng ta keo kiệt như vậy?”
Phù Nguyệt cúi đầu một cái, rồi sau đó bỗng nở nụ cười xinh đẹp, sợi tóc rối tung, tơ lụa phát sáng bên cạnh bàn tay trắng như ngọc càng thêm kiều diễm, như tự lẩm bẩm một mình nói: “Muội muội ngươi là người rất hào phóng đấy, hiện giờ đã sớm đem Tiểu Táo yêu kia tắm rửa sạch sẽ đem đến tẩm cung của tôn thượng để thị tẩm rồi.”
Dự đoán được muội muội nhà mình sẽ làm như thế, trên mặt Phù Yến vẫn chưa lộ cảm xúc gì, chỉ là ngữ khí ôn nhu đi không ít: “A Nguyệt, mọi việc đều không thể cưỡng cầu quá được.”
“Ta chưa bao giờ cưỡng cầu điều gì, không phải sao?”
Phù Nguyệt thu liễm ý cười lại, xoay người nói: “Ta muốn nghỉ ngơi, huynh trưởng nên trở về đi.”
Mấy vạn năm hoa nở hoa tàn, nàng cũng chưa từng cưỡng cầu điều gì, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, chẳng lẽ cũng sai sao?
Đường Táo lui tới lui lại như thường ngày, dậy sớm hơn sư phụ một chút, đi chuẩn bị bữa sáng cho sư phụ.
Có lẽ là do sư phụ dặn dò, cung tì trong điện đều đối đãi với nàng cực kỳ thân thiện, vừa nghe thấy nàng muốn đi phòng bếp, liền dẫn nàng đi.
—- đối với vấn đề này, Đường Táo có chút thụ sủng nhược kinh.
Chắc là do nàng ít khi cùng người xa lạ tiếp xúc, cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Đường Táo biết sư phụ thích ăn đồ ngọt, liền chuẩn bị làm một đĩa bánh hoa hồng cánh sen. Đường Táo cố ý đến bên hồ hái hoa sen cùng bát sen, rồi sau đó đem hạt sen tách ra, để qua một bên.
“Phù Yến hộ pháp.”
Nghe thấy có tiếng nói chuyện, động tác trên tay Đường Táo ngừng lại, quay đầu nhìn về hướng bên cạnh, thấy một nam tử lỗi lạc đang hướng về phía nàng bước tới. Đường Táo sửng sốt, thầm nghĩ đây là vị tiên quân nào, cũng không thể để cho sư phụ bị mất mặt được, liền lập tức mỉm cười chào hỏi.
Phù Yến nhìn tiểu cô nương xinh đẹp trước mặt, hôm qua ở trong ngực Trọng Vũ được liếc mắt qua một cái, mà sư huynh ôm chặt quá, hắn cũng không thể nhìn thấy rõ ràng được, chỉ nhớ là vóc dáng của Tiểu Táo yêu này cực nhỏ xinh, hiện giờ cả người đang đứng trước mặt hắn, nhìn càng thêm ngây ngô khả ái.
Chỉ là… đêm qua sư huynh thật sự ngủ lại ở Thừa Hoa Cung.
Phù Yến nhìn một khay đồ ăn sáng đang lượn lờ hơi khí, hướng về phía Đường Táo cười cười, nói: “Làm đồ ăn sáng cho sư huynh ta sao?”
Phù Yến vốn là một nam tử thanh tuấn nho nhã, hiện giờ hơi hơi mỉm cười, nhìn qua cực kỳ ôn hòa, Đường Táo rất ít khi tiếp xúc cùng người xa lạ, hiện giờ nhìn nam tử xa lạ trước mặt mình, liền cảm thấy gương mặt có chút nóng lên, nghe hắn xưng hô, mới hiểu được sư phụ là sư huynh của người này, liền vội nói: “Sư, sư thúc, ta…”
Sư thúc?
Phù Yến nhướng mày, rất có hứng thú nói: “Thì ra ngươi là đồ đệ của sư huynh ta?”
Đường Táo gật đầu, phát hiện thái độ của vị sư thúc này cũng không tệ lắm, hơn nữa nhìn qua ở chung khá tốt, liền không thấy khẩn trương nữa.
Vốn dĩ Phù Yến còn tưởng sư huynh có khẩu vị kỳ lạ, hiện giờ nhìn thấy đã rõ —– làm sao mà coi trọng Tiểu Táo yêu này được, rõ ràng là coi trọng trù nghệ của Tiểu Táo yêu này thôi. Nếu hắn đoán không sai, Tiểu Táo yêu này nhìn qua rất có linh khí, ý định của sư huynh là muốn đem tiểu cô nương này nuôi lớn, rồi ăn uống chi dục.
Nghĩ như vậy, hắn liền có chút đồng tình với Tiểu Táo yêu này, nói một câu: “Sư huynh ta dạy cho ngươi pháp thuật gì?”
Đường Táo nghe vậy, một lúc lâu sau mới ngơ ngác nói: “Còn không có, chỉ là… chỉ là sư phụ đối với ta rất tốt, mỗi đêm đều cho ra cọ tiên khí của hắn.” Tuy sư phụ chưa chỉ dạy pháp thuật cho nàng, nhưng như thế thôi cũng đã làm nàng cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Tiên khí?
Phù Yến như sáng tỏ điều gì đó, nhìn tiểu cô nương trước mặt, mặt mày mỉm cười, nói từng câu từng chữ: “Ai nói với ngươi, sư huynh ta… là thần tiên?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.