Chương 69: Uy hiếp
Mạt Trà Khúc Kỳ
25/02/2018
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Lúc này Đường Táo bị Đào Đào đánh thức.
Khi nàng tỉnh lại phát hiện mình đang tựa đầu vào một tảng đá bên cạnh hồ, mở to mắt nhìn sóng lăn tăn trên mặt hồ, nhìn Đào Đào ở bên cạnh, có chút kinh ngạc: “Đào… Đào Đào?!”
Sao lại là Đào Đào? Hơn nữa đây là nơi nào?
Đào Đào nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Đường Táo, khẽ vươn tay ra dí cái trán trơn bóng của nàng, chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép nói: “Người thật là ngốc! Ta không nghĩ ngươi lại đáp ứng như vậy, mỗi người của Ma giới đều hung tàn tới cực điểm, ngươi đi như vậy không phải là muốn chết sao?”
Đường Táo nghe như lọt vào trong sương mù, cảm thấy từng câu từng chữ Đào Đào nói nàng nghe không hiểu, nhưng khi Đào Đào nói đến Ma Giới, Đường Táo mới có một chút phản ứng, chớp chớp mắt cẩn thận nói: “Ma… Ma giới?”
“Lần này chưởng môn cho người khác lẻn vào Ma giới tìm lưới thạch, căn bản là cố hết sức rồi cũng không thấy tin tức gì. Ngươi nhìn lại ngươi một cái đi, lưới thạch mất tích lâu như vậy làm sao ngươi có thể tìm lại được, Bích Dung kia đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi thiên phú cao hơn nàng ta, học cái gì cũng nhanh hơn nàng ta, hơn nữa lại vừa được đại sư huynh…”
“Đào Đào, ngươi đang nói cái gì vậy?” Đường Táo tuy rằng nghe thấy mơ hồ, nhưng theo lời của Đào Đào nói thì vẫn nhận ra nơi này là Thường Vũ Sơn, là nơi Tư Trúc cùng Đào Đào bái sư tu tiên. Về phần đại sư huynh và Bích Dung, chợt nghĩ đến huynh muội của Mộ Hành đã gặp ở khách điếm.
Cho nên hiện tại…nàng đang ở Thường Vũ Sơn? Đường Táo nhíu mày: Sao có thể, ảo cảnh này là nàng cùng Đào Đào đi Thường Vũ Sơn bái sư tu tiên?
Kỳ thật, nếu lúc trước không gặp sư phụ, thì có lẽ sẽ có giờ phút này, nhưng… Đường Táo mỉm cười, nàng may mắn đã gặp được sư phụ.
“Đừnggiả bộ choáng váng, đại sư huynh bộ dáng tốt như vậy, tính tình lại tốt, hơn nữa pháp thuật cũng rát lợi hại, chẳng lẽ ngươi không vui sao?” Đào Đào ngồi bên cạnh Đường Táo, hỏi.
Vì như vậy nên Bích Dung mới tiến cử Đường Táo, nói cái gì mà Tiểu Táo tu vi không tồi, hơn nữa lại vốn là yêu, trà trộn vào Ma giới cũng sẽ không bị người khác phát hiện.
Phi! Rõ ràng là ghen ghét Tiểu Táo! Đào Đào cực kỳ buồn bực.
Đại sư huynh TIêu Mộ Thâm sao? Đường Táo cẩn thận nhớ lại tính cảnh lúc gặp Tiêu Mộ Thâm, nói thật, Tiêu Mộ Thâm lớn lên rất xuất sắc, nhưng nàng lại gặp qua nam nhân tốt hơn, đó chính là sư phụ. Luận về pháp thuật, sư phụ lợi hại hơn Tiêu Mộ Thâm rất nhiều, về phần tính tình… về sau sư phụ đối xử với nàng rất ôn nhu, không có tức giận với nàng.
So sánh như vậy,Đường Táo tất nhiên cảm thấy mình không có lý do gì để mà thích Tiêu Mộ Thâm mới gặp một, hai lần kia cả.
“Ta không thích.” Đường Táo trả lời thành thật, lại thấy Đào Đào nhìn ra đằng sau nàng.
Đường Táo theo ánh mắt Đào Đào nhìn lại, thấy một nam tử mặc áo trắng nhanh nhẹn đi tới, một thân áo trắng này làm cho Đường Táo đột nhiên cả kinh, lúc sau nhơ slaij, mới biết người đến đây là Tư Trúc.
Đúng rồi, đây là Thường Vũ Sơn.
“Ta đi trước đây, Tư Trúc ngươi hảo hảo khuyên nhủ Tiểu Táo.” Đào Đào hướng về phía nàng đá lông nheo một phát, Đường Táo lại mơ mơ màng màng, bây giờ bên hồ chỉ còn lại nàng cùng Tư Trúc.
Câu trả lời vừa rồi của Tiểu Táo hắn có nghe thấy được. Hóa ra Tiểu Táo không thích đại sư huynh. Trong lòng Tư Trúc vui vẻ không nói lên lời. Ban đầu hắn nghĩ Tiểu Táo thích đại sư huynh, hơn nữa đại sư huynh mạnh hơn hắn rất nhiều, hắn tất nhiên là không bằng rồi.
Tiểu Táo thích đại sư huynh cũng là theo lý thường.
Nhưng Tiểu Táo một chút cũng không che dấu nói nàng không thích đại sư huynh.
“Tiểu Táo, ngươi thật sự muốn đi sao?”
Đường Táo sửng sốt, hai tròng mắt mở thật to, nghĩ thầm: Tư Trúc nói được rồi sao?
Nhưng nơi này là ảo cảnh, Đường Táo tất nhiên không biết giả hay thật, chỉ gật đầu nói: “Ân, ta muốn đi.” Nàng muốn đi gặp sư phụ.
Tư Trúc rũ mắt xuống, ánh mắt ôn hòa: “Một năm này pháp thuật của ngươi tiến bộ lên không ít, nhưng Ma giới lại quá mức nguy hiểm, TIểu Táo, đừng đi có được không?”
Thanh âm Tư Trúc rất mềm mại, ôn nhu như nước, nghe hết sức thoải mái. Nhưng dù sao cũng vô dụng, nàng muốn đi tìm sư phụ, hiện giờ được đi Ma giới là việc không thể tốt hơn được nữa. Đường Táo lắc đầu: “Tư Trúc, ngươi đừng nói nữa, ta đã quyết định rồi.”
Nhìn bộ dáng quật cường như vậy của Đường Táo, Tư Trúc hơi buồn trong chốc lát, lúc sau hít một hơi: “Một khi đã như vậy, ngươi… phải cẩn thận.”
“Ân.” Đường Táo gật đầu cười cười,: “Tư Trúc, ngươi yên tâm, ta sẽ nhất định bảo vệ mình thật tốt.”
Nhìn nụ cười của tiểu cô nương trước mặt, khóe môi Tư Trúc cong lên.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Hắn biết, một năm nay ở Thường Vũ Sơn Đường Táo đã dốc hết lòng tu hành, pháp thuật tiến bộ rất nhanh. Ở Thường Vũ Sơn tu vi của nàng không tồi, nhưng nơi đó là Ma Giới! Ma giới đáng sợ như thế nào, bọn họ không biết… vạn nhất Đường Táo… Tư Trúc không dám nghĩ nữa, hiện giờ chỉ có thể bảo nàng phải cẩn thận, cái gì khác cũng đều không làm được cho nàng.
Chỉ mong Tiểu Táo có thể bình an trở về.
Có một lần Yêu giới tặng sư phụ ba mỹ nhân, Đường Táo cũng biết. Bởi vì lần kia Mộ Hành nữ phẫn nam trang lẻn vào, mà giờ phút này, nàng thay thế vị trí của Mộ Hành.
Khi Đường Táo nhìn thấy hai vị mỹ nhân nữa thì không khỏi ngây ngẩn cả người.
—– Thật sự rất đẹp.
Mỹ nhân có dáng người đẫy đà kia là mẫu đơn yêu, mặc áo váy vàng nhạt, hai hàng tuyết trắng trước ngực được miêu tả rất sinh động, lúc đi lại có chút run rẩy, Đường Táo là nữ tử nhìn cũng phải đỏ mặt. Nàng cùng sư phụ đã là vợ chồng, tất nhiên biết nam tử thích chỗ kia tới nhường nào.
Dáng người tốt như vậy, sợ là nam tử không thể khống chế được đi.
Mỹ nhân cao gầy kia là hồ yêu, quần áo đỏ rực như lửa, thân mình xinh đẹp như rắn, ngũ quan tinh xảo mị hoặc, nhất là đôi mắt có thể khiến người ta câu hồn đoạt phách. Đường Táo nhìn thoáng qua vội cúi đầu.
Bộ tộc hồ yêu am hiểu nhất là thuật nhiếp hồn, mị hoặc lòng người.
Mẫu đơn yêu nhìn Đường Táo, khóe môi nhất thời cong lên, mỉm cười: “Thân thể này của ngươi đã phát dục rồi sao?”
Đường Táo: “…”
Hồ yêu thấy thế không khỏi mỉm cười theo, tiến lên đánh giá Đường Táo một chút, nhân tiện nói ra: “Người ta là trái cây, nào có thể giống Yêu giới của chúng ta được.”
Đường Táo không nói gì, cúi đầu dở khóc dở cười.
Nàng tự nhận mình có cặp tuyết trắng kia kém mẫu đơn yêu, cũng kém hồ yêu về dáng người mị hoặc, nhưng có đến nổi phải nói nàng chưa phát dục không? Nàng cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, cũng nhớ tới những lần sư phụ triền miên, sư phụ thích sờ nơi đó nhất, còn thích… nghĩ thế, bên tai Đường Táo ửng đỏ.
Không sao cả, sư phụ thích là được rồi.
Mẫu đơn yêu cùng hồ yêu nhìn một thân lục y trước mặt, vóc dáng nho nhỏ giống một tiểu nha đầu, nghĩ thầm: bộ dạng đã không xuất chúng rồi, chẳng lẽ còn là một ngốc tử?
Đồn rằng Ma tôn Ma giới không gần nữ sắc, nhưng dù sao các nàng cũng là mỹ nhân số một số hai của Yêu giới, nếu theo được Ma tôn này, vậy chẳng phải về sau sẽ càng có mặt mũi hay sao? Tưởng rằng chỉ có hai người cạnh tranh với nhau, nhưng hôm nay lại thêm một… hai nàng hoàn toàn không thèm để mắt đến.
Còn trong lòng Đường Táo chỉ một lòng muốn gặp sư phụ.
Nhưng…
Nhìn đến hai mỹ nhân này, sư phụ sẽ không động tâm chứ?
Đường Táo giương mắt lên đánh giá, hai người này dung mạo đều tuyệt sắc, nàng nhìn còn có chút nhộn nhao. Lần trước sư phụ không động lòn, nhưng lúc này… nàng có chút không xác định được.
Nàng đi sau hai nàng ta, ánh mắt cúi xuống, trong lòng không yên, bất tri bất giác đã tới đại điện Ma giới.
Địa phương quen thuộc này làm Đường Táo ngừng thở, hai tay dưới ống tay áo nắm lại thật chặt, lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi. Nghe được tiếng bướ chân, Đường Táo ngẩng mặt lên, nhìn thấy bóng dáng cao lớn mặc áo xanh đi tới.
Là Phù Yến sư thúc.
Đường Táo nhìn thấy Phù Yến, trong đầu thoáng thả lỏng một chút. Phù Yến sư thúc ngày thường tuấn lãng, mặt mày lại có chút ôn nhuận, làm cho người ta cảm thấy rất có thiện cảm, không giống với sư phụ… tính tình có chút không được tốt.
Phù Yến nhìn ba mỹ nhân trước mắt, nghĩ thầm: Yêu Vương quả nhiên là chịu chơi, đều là những người dung mạo tuyệt sắc, nhưng…
Hắn không thích Yêu giới, nếu để cho sư huynh giải buồn, Yêu giới cũng có thể.
Hắn nhìn qua ba người, ánh mắt chợt dừng lại ở thân ảnh nho nhỏ màu xanh kia, không khỏi nhíu mày, đây là… thật giả lẫn lộn? Hảo cảm ban đầu đối với Yêu Vương đã tiêu tan không còn một mảnh.
Lục y tiểu yeu này tuy rằng vóc người nhỏ xinh, dung mạo thanh tú, nhưng nhìn hai người bên cạnh lại cảm thấy binh thường, nhưng làm cho người ta nhìn vào cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa sư huynh thích ăn táo, tiểu tá o yêu này, nếu chướng mắt quá có thể thỏa mãn cơn ăn uống cũng không tồi.
Nghĩ như thế, đuôi lông mày của Phù Yến nhiễm đầy ý cười.
— thứ phẩm cũng phải là thứ phẩm có tác dụng.
Đường Táo nhìn Phù Yến sư thúc, nhìn ánh mắt hắn có thể hiểu được ý tứ của hắn. Nghĩ tới trong này là ảo cảnh, Phù Yến sư thúc tất nhiên không biết mình, nhưng…. Phù Yến sư thúc người cũng không được nhìn mặt mà bắt hình dong như vậy được!
Đường Táo ban đầu không tự ti lắm, nhưng càng ngày lại càng cảm thấy không yên, ngay cả Phù Yến sư thúc đầu như vậy, sư phụ có thể hay không…
Không cần suy nghĩ. Đường Táo tự nhủ với chính mình.
Phù Yến đang định mở miệng, liền thấy cửa đại điện có người bước vào, Phù Yến nhất thời lộ vẻ vui mừng, mở miệng nói: “Sư huynh.”
Dứt lời, Đường Táo nín thở. Lúc trước sư phụ còn ôm lấy nàng, nói bên tai nàng không được rời đi, hiện giờ… sư phụ lại quên đi.? Nàng biết rõ đây là ảo cảnh nên không thể trách được sư phụ, nhưng trong lòng vẫn có chút ủy khuất.
—— cái gì nàng cũng nhớ rất rõ, nhưng sư phụ lại một lần rồi lại một lần quên đi.
Đường Táo có chút ủy khuất.
Mẫu đơn yêu cùng hồ yêu gặp Phù Yến hộ pháp đã là một mỹ nam tử như vậy, không khỏi có chút thất thần, vừa nghe hắn gọi sư huynh, liền kích động lên — Phù Yến hộ pháp là sư đệ của Ma tôn Ma giới, như vậy người sư huynh trong miệng Phù Yến hộ pháp là…
Ma tôn Ma giới.
Hai vị mỹ nhân thấy thế thì quay lại nhìn, cửa đại điện bị ánh sáng chiếu vào, nam tử áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi nghiễm nhiên đi tới, thân mình cao lớn, ánh mắt không một chút tạp chất — Đây là Ma tôn sao? Quả nhiên là thần tôn thượng thừa của Ma giới.
Nhưng khí chất này cũng quá lạnh lùng cùng nghạo nghễ, ánh mắt lạnh thấu xương như vây, các nàng không dám nhìn nữa, vội vàng xoay người cúi đầu hành lễ.
—- ở Yêu giới, các nàng đều là tuyệt sắc mỹ nhân, có nam nhân nào mà không yêu mến? Nhưng hiện giờ ở Ma giới, các nàng cũng chỉ là lễ vật được đưa tới.
Mới đầu còn tưởng rằng Ma tôn Ma giới là một Ma Vương bình thường, nhưng khi được nhìn thấy, lại làm cho người ta kinh sợ, hơn nữa.. dung mạo lại vô song, quả thực là nam tử trong mộng của bao nữ tử, bân đầu rất ủy khuất khi bị mang đến Ma giới, nhưng vào giờ khắc này đã tan thành mây khói.
Ai cũng không nói qua, Ma Tôn Ma giới lại là một mỹ nam tuyệt sắc như vậy.
Ánh mắt Trọng Vũ trong trẻo nhưng lạnh lùng, chưa từng nhìn ba vị mỹ nhân kia một cái, chân dài bước đều tới ngôi vị ngồi xuống.
Thấy vậy Phù Yến có chút nhức đầu.
“Sư huynh, huynh nhìn mà xem, ba vị mỹ nhân này dung mạo đều xuất chúng, dù sao huynh cũng phải tuyển một người để hầu hạ bên cạnh.” Bảy vạn năm nay, bên người sư huynh một nữ nhân đều không có, chỉ có một con rùa đần độn, vậy nhìn giống cái gì chứ?
Trọng Vũ không nói chuyện, tâm tình không được tốt cho lắm.
Phù Yến khẽ ho khan vài tiếng, lập tức nhìn mấy mỹ nhân bên dưới: “Các ngươi hãy mang sở trường ra đi, để sư huy nh ta tuyển chọn.” Nếu sư huynh không nói lời nào, vậy để hắn làm chủ, dù sao… cũng không thấy phản đối.
Chẳng qua Phù Yến đưa lưng về phía Trọng Vũ nên không nhìn thấy ánh mắt sư huynh mình u ám cực kỳ.
Vừa nghe nói đến sở trường, mẫu đơn yêu lập tức nói: “Ta là bộ tộc hoa yêu, từ nhỏ đã học tập ca múa, ở Yêu giới được rất nhiều người công nhận.”
Ca múa? Cũng không tồi. Phù Yến cười cười.
Thấy hồ yêu nở nụ cười, hồ yêu có chút nóng nẩy, ra đòn sát thủ kiến mẫu đơn yêu liếc mắt một cái, mị nhãn như tơ nói: “Ca múa là chức trách, hồ yêu chúng ta tuy rằng không am hiểu ca múa, nhưng lại nghiên cứu rất nhiều về pháp thuật.”
Pháp thuật?
Trong lòng Đường Táo “lộp bộp” một tiếng, âm thầm có nguy cơ.
Vì có thể được sư phụ ưu ái như vậy, hai mỹ nhân này đều bỏ ra rất nhiều lời ngon tiếng ngọt.
Lời nói tuy rõ ràng, cũng đủ lực hấp dẫn hắn, nhưng nữ nhân mà thôi, căn bản chính là chuyện thân mật, trên giường hầu hạ người khác rất tốt, có sức lực kinh người,bằng không.. Yêu Vương cũng sẽ không đưa mỹ nhân đến đây. Phù Yến khụ một tiếng, biết sư huynh đang không vui, lại thấy không khí có chút lúng túng, liền chủ động hỏi tiểu lục y bên cạnh: “Vậy…còn ngươi?”
“Ta sao?” Đường Táo thấy Phù Yến chỉ mình, kinh ngạc nhìn hắn, làm như nghĩ tới điều gì, liếc mắt người đang ngồi trên kia một cái, rồi sau đó âm thanh thản nhiên nói: “Ta chỉ có một chút trù nghệ, nguyện ý sẽ mỗi ngày làm mọi mỹ phẩm cho Ma Tôn.”
Trù nghệ?
Sợ là không có sở trường gì đi. Thật sự là mất mặt xấu hổ, Mẫu đơn yêu cùng hồ yêu nghe thấy, chợt thấy buồn cười, âm thầm khinh bỉ.
Nhưng Phù Yến lại ngây ngẩn cả người, một đôi con ngươi đẹp liền căng thẳng, nghĩ thầm: đánh rắn sẽ không đánh đầu, tiểu táo này lại có bị sư huynh uy hiếp? Sư huynh khôg thích ca múa, không thương tiếc nữ nhân, nhưng đối với chuyện ăn uống lại cực kỳ chú ý.
Phù Yến không nhịn được đánh giá tiểu cô nương này cẩn thận, dung mạo tiểu táo yêu này có chút thanh tú, đáng yêu. Da thịt trắng nõn, hơn nữa lại có trù nghệ, Phù Yến không khỏi có hảo cảm hơn vài phần.
Không biết ý của sư huynh thế nào?
Quả nhiên, hắn vừa quay đầu liền đã thấy sư huynh đang đi xuống, dung nhan tuấn tú không lộ ra một tia biểu tình gì, làm người khác không đoán ra tâm tư.
Hắn cười cười, thức thời thối lui sang một bên, nghĩ thầm: sẽ có chuyện vui.
Hơi thở quen thuộc tới gần làm Đường Táo có chút hoảng hốt, giống như đang nằm mơ. Nàng nhìn sư phụ tới mình càng gần, rồi dừng lại trước mặt nàng.
Sư phụ rất cao, ba năm nay nàng cũng cao lên không ít, nhưng cũng chỉ đứng lên lồng ngực sư phụ.
“Tiểu Táo, ta muốn nhìn thấy bộ dáng của nàng một chút.”
Đường Táo đột nhiên nhớ tới lời sư phụ nói. Sư phụ, hiện tại người… lại quên sao?
Yêu mình, khi dễ mình, đã từng cùng nàng vô cùng thân thiết nhưng hiện giờ lại dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn nàng, rõ ràng tối qua hai người bọn họ còn ở bên nhau, nhưng giờ phút này lại như người xa lạ mới gặp.
Nàng không nên trách hắn, nhưng lại cảm thấy rất ủy khuất.
Thật lâu sau, thấy sư phụ không nói gì, không khỏi có chút lo lắng: lần đầu tiên sư phụ không có vị giác, lần thứ hai sư phụ không nhìn thấy, vậy lần thứ ba này… sư phụ có thể nào sẽ không nói chuyện?
“Trù nghệ?” Môi mỏng khẽ mở, thản nhiên phun ra hai chữ này.
Nghe được thanh âm của sư phụ, Đường Táo thở ra một hơi, vội gật đầu: “Ân.”
“Nhưng….” Thần sắc Trọng Vũ thản nhiên, không vội mở miệng nói: “Bổn tọa không thiếu đầu bếp.”
Không thiếu sao? Đường Táo nghe thế có chút mất mác, ánh mắt cụp xuống, bộ dáng tội nghiệp cùng ủy khuất…
Đang lúc Đường Táo đang âm thầm lo lắng, đột nhiên hơi thở lạnh băng đến gần nàng.
Khoảng cách gần như vậy, ánh mắt u chìm làm Đường Táo nhìn không nháy mắt, có chút ngây ngốc.
Hồi lâu, Trọng Vũ mở miệng, tiếng nói trầm thấp dễ nghe: “Bổn tọa chỉ thiểu nữ nhân và đồ nhi… ngươi muốn làm cái gì?”
Lúc này Đường Táo bị Đào Đào đánh thức.
Khi nàng tỉnh lại phát hiện mình đang tựa đầu vào một tảng đá bên cạnh hồ, mở to mắt nhìn sóng lăn tăn trên mặt hồ, nhìn Đào Đào ở bên cạnh, có chút kinh ngạc: “Đào… Đào Đào?!”
Sao lại là Đào Đào? Hơn nữa đây là nơi nào?
Đào Đào nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Đường Táo, khẽ vươn tay ra dí cái trán trơn bóng của nàng, chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép nói: “Người thật là ngốc! Ta không nghĩ ngươi lại đáp ứng như vậy, mỗi người của Ma giới đều hung tàn tới cực điểm, ngươi đi như vậy không phải là muốn chết sao?”
Đường Táo nghe như lọt vào trong sương mù, cảm thấy từng câu từng chữ Đào Đào nói nàng nghe không hiểu, nhưng khi Đào Đào nói đến Ma Giới, Đường Táo mới có một chút phản ứng, chớp chớp mắt cẩn thận nói: “Ma… Ma giới?”
“Lần này chưởng môn cho người khác lẻn vào Ma giới tìm lưới thạch, căn bản là cố hết sức rồi cũng không thấy tin tức gì. Ngươi nhìn lại ngươi một cái đi, lưới thạch mất tích lâu như vậy làm sao ngươi có thể tìm lại được, Bích Dung kia đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi thiên phú cao hơn nàng ta, học cái gì cũng nhanh hơn nàng ta, hơn nữa lại vừa được đại sư huynh…”
“Đào Đào, ngươi đang nói cái gì vậy?” Đường Táo tuy rằng nghe thấy mơ hồ, nhưng theo lời của Đào Đào nói thì vẫn nhận ra nơi này là Thường Vũ Sơn, là nơi Tư Trúc cùng Đào Đào bái sư tu tiên. Về phần đại sư huynh và Bích Dung, chợt nghĩ đến huynh muội của Mộ Hành đã gặp ở khách điếm.
Cho nên hiện tại…nàng đang ở Thường Vũ Sơn? Đường Táo nhíu mày: Sao có thể, ảo cảnh này là nàng cùng Đào Đào đi Thường Vũ Sơn bái sư tu tiên?
Kỳ thật, nếu lúc trước không gặp sư phụ, thì có lẽ sẽ có giờ phút này, nhưng… Đường Táo mỉm cười, nàng may mắn đã gặp được sư phụ.
“Đừnggiả bộ choáng váng, đại sư huynh bộ dáng tốt như vậy, tính tình lại tốt, hơn nữa pháp thuật cũng rát lợi hại, chẳng lẽ ngươi không vui sao?” Đào Đào ngồi bên cạnh Đường Táo, hỏi.
Vì như vậy nên Bích Dung mới tiến cử Đường Táo, nói cái gì mà Tiểu Táo tu vi không tồi, hơn nữa lại vốn là yêu, trà trộn vào Ma giới cũng sẽ không bị người khác phát hiện.
Phi! Rõ ràng là ghen ghét Tiểu Táo! Đào Đào cực kỳ buồn bực.
Đại sư huynh TIêu Mộ Thâm sao? Đường Táo cẩn thận nhớ lại tính cảnh lúc gặp Tiêu Mộ Thâm, nói thật, Tiêu Mộ Thâm lớn lên rất xuất sắc, nhưng nàng lại gặp qua nam nhân tốt hơn, đó chính là sư phụ. Luận về pháp thuật, sư phụ lợi hại hơn Tiêu Mộ Thâm rất nhiều, về phần tính tình… về sau sư phụ đối xử với nàng rất ôn nhu, không có tức giận với nàng.
So sánh như vậy,Đường Táo tất nhiên cảm thấy mình không có lý do gì để mà thích Tiêu Mộ Thâm mới gặp một, hai lần kia cả.
“Ta không thích.” Đường Táo trả lời thành thật, lại thấy Đào Đào nhìn ra đằng sau nàng.
Đường Táo theo ánh mắt Đào Đào nhìn lại, thấy một nam tử mặc áo trắng nhanh nhẹn đi tới, một thân áo trắng này làm cho Đường Táo đột nhiên cả kinh, lúc sau nhơ slaij, mới biết người đến đây là Tư Trúc.
Đúng rồi, đây là Thường Vũ Sơn.
“Ta đi trước đây, Tư Trúc ngươi hảo hảo khuyên nhủ Tiểu Táo.” Đào Đào hướng về phía nàng đá lông nheo một phát, Đường Táo lại mơ mơ màng màng, bây giờ bên hồ chỉ còn lại nàng cùng Tư Trúc.
Câu trả lời vừa rồi của Tiểu Táo hắn có nghe thấy được. Hóa ra Tiểu Táo không thích đại sư huynh. Trong lòng Tư Trúc vui vẻ không nói lên lời. Ban đầu hắn nghĩ Tiểu Táo thích đại sư huynh, hơn nữa đại sư huynh mạnh hơn hắn rất nhiều, hắn tất nhiên là không bằng rồi.
Tiểu Táo thích đại sư huynh cũng là theo lý thường.
Nhưng Tiểu Táo một chút cũng không che dấu nói nàng không thích đại sư huynh.
“Tiểu Táo, ngươi thật sự muốn đi sao?”
Đường Táo sửng sốt, hai tròng mắt mở thật to, nghĩ thầm: Tư Trúc nói được rồi sao?
Nhưng nơi này là ảo cảnh, Đường Táo tất nhiên không biết giả hay thật, chỉ gật đầu nói: “Ân, ta muốn đi.” Nàng muốn đi gặp sư phụ.
Tư Trúc rũ mắt xuống, ánh mắt ôn hòa: “Một năm này pháp thuật của ngươi tiến bộ lên không ít, nhưng Ma giới lại quá mức nguy hiểm, TIểu Táo, đừng đi có được không?”
Thanh âm Tư Trúc rất mềm mại, ôn nhu như nước, nghe hết sức thoải mái. Nhưng dù sao cũng vô dụng, nàng muốn đi tìm sư phụ, hiện giờ được đi Ma giới là việc không thể tốt hơn được nữa. Đường Táo lắc đầu: “Tư Trúc, ngươi đừng nói nữa, ta đã quyết định rồi.”
Nhìn bộ dáng quật cường như vậy của Đường Táo, Tư Trúc hơi buồn trong chốc lát, lúc sau hít một hơi: “Một khi đã như vậy, ngươi… phải cẩn thận.”
“Ân.” Đường Táo gật đầu cười cười,: “Tư Trúc, ngươi yên tâm, ta sẽ nhất định bảo vệ mình thật tốt.”
Nhìn nụ cười của tiểu cô nương trước mặt, khóe môi Tư Trúc cong lên.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Hắn biết, một năm nay ở Thường Vũ Sơn Đường Táo đã dốc hết lòng tu hành, pháp thuật tiến bộ rất nhanh. Ở Thường Vũ Sơn tu vi của nàng không tồi, nhưng nơi đó là Ma Giới! Ma giới đáng sợ như thế nào, bọn họ không biết… vạn nhất Đường Táo… Tư Trúc không dám nghĩ nữa, hiện giờ chỉ có thể bảo nàng phải cẩn thận, cái gì khác cũng đều không làm được cho nàng.
Chỉ mong Tiểu Táo có thể bình an trở về.
Có một lần Yêu giới tặng sư phụ ba mỹ nhân, Đường Táo cũng biết. Bởi vì lần kia Mộ Hành nữ phẫn nam trang lẻn vào, mà giờ phút này, nàng thay thế vị trí của Mộ Hành.
Khi Đường Táo nhìn thấy hai vị mỹ nhân nữa thì không khỏi ngây ngẩn cả người.
—– Thật sự rất đẹp.
Mỹ nhân có dáng người đẫy đà kia là mẫu đơn yêu, mặc áo váy vàng nhạt, hai hàng tuyết trắng trước ngực được miêu tả rất sinh động, lúc đi lại có chút run rẩy, Đường Táo là nữ tử nhìn cũng phải đỏ mặt. Nàng cùng sư phụ đã là vợ chồng, tất nhiên biết nam tử thích chỗ kia tới nhường nào.
Dáng người tốt như vậy, sợ là nam tử không thể khống chế được đi.
Mỹ nhân cao gầy kia là hồ yêu, quần áo đỏ rực như lửa, thân mình xinh đẹp như rắn, ngũ quan tinh xảo mị hoặc, nhất là đôi mắt có thể khiến người ta câu hồn đoạt phách. Đường Táo nhìn thoáng qua vội cúi đầu.
Bộ tộc hồ yêu am hiểu nhất là thuật nhiếp hồn, mị hoặc lòng người.
Mẫu đơn yêu nhìn Đường Táo, khóe môi nhất thời cong lên, mỉm cười: “Thân thể này của ngươi đã phát dục rồi sao?”
Đường Táo: “…”
Hồ yêu thấy thế không khỏi mỉm cười theo, tiến lên đánh giá Đường Táo một chút, nhân tiện nói ra: “Người ta là trái cây, nào có thể giống Yêu giới của chúng ta được.”
Đường Táo không nói gì, cúi đầu dở khóc dở cười.
Nàng tự nhận mình có cặp tuyết trắng kia kém mẫu đơn yêu, cũng kém hồ yêu về dáng người mị hoặc, nhưng có đến nổi phải nói nàng chưa phát dục không? Nàng cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, cũng nhớ tới những lần sư phụ triền miên, sư phụ thích sờ nơi đó nhất, còn thích… nghĩ thế, bên tai Đường Táo ửng đỏ.
Không sao cả, sư phụ thích là được rồi.
Mẫu đơn yêu cùng hồ yêu nhìn một thân lục y trước mặt, vóc dáng nho nhỏ giống một tiểu nha đầu, nghĩ thầm: bộ dạng đã không xuất chúng rồi, chẳng lẽ còn là một ngốc tử?
Đồn rằng Ma tôn Ma giới không gần nữ sắc, nhưng dù sao các nàng cũng là mỹ nhân số một số hai của Yêu giới, nếu theo được Ma tôn này, vậy chẳng phải về sau sẽ càng có mặt mũi hay sao? Tưởng rằng chỉ có hai người cạnh tranh với nhau, nhưng hôm nay lại thêm một… hai nàng hoàn toàn không thèm để mắt đến.
Còn trong lòng Đường Táo chỉ một lòng muốn gặp sư phụ.
Nhưng…
Nhìn đến hai mỹ nhân này, sư phụ sẽ không động tâm chứ?
Đường Táo giương mắt lên đánh giá, hai người này dung mạo đều tuyệt sắc, nàng nhìn còn có chút nhộn nhao. Lần trước sư phụ không động lòn, nhưng lúc này… nàng có chút không xác định được.
Nàng đi sau hai nàng ta, ánh mắt cúi xuống, trong lòng không yên, bất tri bất giác đã tới đại điện Ma giới.
Địa phương quen thuộc này làm Đường Táo ngừng thở, hai tay dưới ống tay áo nắm lại thật chặt, lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi. Nghe được tiếng bướ chân, Đường Táo ngẩng mặt lên, nhìn thấy bóng dáng cao lớn mặc áo xanh đi tới.
Là Phù Yến sư thúc.
Đường Táo nhìn thấy Phù Yến, trong đầu thoáng thả lỏng một chút. Phù Yến sư thúc ngày thường tuấn lãng, mặt mày lại có chút ôn nhuận, làm cho người ta cảm thấy rất có thiện cảm, không giống với sư phụ… tính tình có chút không được tốt.
Phù Yến nhìn ba mỹ nhân trước mắt, nghĩ thầm: Yêu Vương quả nhiên là chịu chơi, đều là những người dung mạo tuyệt sắc, nhưng…
Hắn không thích Yêu giới, nếu để cho sư huynh giải buồn, Yêu giới cũng có thể.
Hắn nhìn qua ba người, ánh mắt chợt dừng lại ở thân ảnh nho nhỏ màu xanh kia, không khỏi nhíu mày, đây là… thật giả lẫn lộn? Hảo cảm ban đầu đối với Yêu Vương đã tiêu tan không còn một mảnh.
Lục y tiểu yeu này tuy rằng vóc người nhỏ xinh, dung mạo thanh tú, nhưng nhìn hai người bên cạnh lại cảm thấy binh thường, nhưng làm cho người ta nhìn vào cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa sư huynh thích ăn táo, tiểu tá o yêu này, nếu chướng mắt quá có thể thỏa mãn cơn ăn uống cũng không tồi.
Nghĩ như thế, đuôi lông mày của Phù Yến nhiễm đầy ý cười.
— thứ phẩm cũng phải là thứ phẩm có tác dụng.
Đường Táo nhìn Phù Yến sư thúc, nhìn ánh mắt hắn có thể hiểu được ý tứ của hắn. Nghĩ tới trong này là ảo cảnh, Phù Yến sư thúc tất nhiên không biết mình, nhưng…. Phù Yến sư thúc người cũng không được nhìn mặt mà bắt hình dong như vậy được!
Đường Táo ban đầu không tự ti lắm, nhưng càng ngày lại càng cảm thấy không yên, ngay cả Phù Yến sư thúc đầu như vậy, sư phụ có thể hay không…
Không cần suy nghĩ. Đường Táo tự nhủ với chính mình.
Phù Yến đang định mở miệng, liền thấy cửa đại điện có người bước vào, Phù Yến nhất thời lộ vẻ vui mừng, mở miệng nói: “Sư huynh.”
Dứt lời, Đường Táo nín thở. Lúc trước sư phụ còn ôm lấy nàng, nói bên tai nàng không được rời đi, hiện giờ… sư phụ lại quên đi.? Nàng biết rõ đây là ảo cảnh nên không thể trách được sư phụ, nhưng trong lòng vẫn có chút ủy khuất.
—— cái gì nàng cũng nhớ rất rõ, nhưng sư phụ lại một lần rồi lại một lần quên đi.
Đường Táo có chút ủy khuất.
Mẫu đơn yêu cùng hồ yêu gặp Phù Yến hộ pháp đã là một mỹ nam tử như vậy, không khỏi có chút thất thần, vừa nghe hắn gọi sư huynh, liền kích động lên — Phù Yến hộ pháp là sư đệ của Ma tôn Ma giới, như vậy người sư huynh trong miệng Phù Yến hộ pháp là…
Ma tôn Ma giới.
Hai vị mỹ nhân thấy thế thì quay lại nhìn, cửa đại điện bị ánh sáng chiếu vào, nam tử áo bào trắng không nhiễm một hạt bụi nghiễm nhiên đi tới, thân mình cao lớn, ánh mắt không một chút tạp chất — Đây là Ma tôn sao? Quả nhiên là thần tôn thượng thừa của Ma giới.
Nhưng khí chất này cũng quá lạnh lùng cùng nghạo nghễ, ánh mắt lạnh thấu xương như vây, các nàng không dám nhìn nữa, vội vàng xoay người cúi đầu hành lễ.
—- ở Yêu giới, các nàng đều là tuyệt sắc mỹ nhân, có nam nhân nào mà không yêu mến? Nhưng hiện giờ ở Ma giới, các nàng cũng chỉ là lễ vật được đưa tới.
Mới đầu còn tưởng rằng Ma tôn Ma giới là một Ma Vương bình thường, nhưng khi được nhìn thấy, lại làm cho người ta kinh sợ, hơn nữa.. dung mạo lại vô song, quả thực là nam tử trong mộng của bao nữ tử, bân đầu rất ủy khuất khi bị mang đến Ma giới, nhưng vào giờ khắc này đã tan thành mây khói.
Ai cũng không nói qua, Ma Tôn Ma giới lại là một mỹ nam tuyệt sắc như vậy.
Ánh mắt Trọng Vũ trong trẻo nhưng lạnh lùng, chưa từng nhìn ba vị mỹ nhân kia một cái, chân dài bước đều tới ngôi vị ngồi xuống.
Thấy vậy Phù Yến có chút nhức đầu.
“Sư huynh, huynh nhìn mà xem, ba vị mỹ nhân này dung mạo đều xuất chúng, dù sao huynh cũng phải tuyển một người để hầu hạ bên cạnh.” Bảy vạn năm nay, bên người sư huynh một nữ nhân đều không có, chỉ có một con rùa đần độn, vậy nhìn giống cái gì chứ?
Trọng Vũ không nói chuyện, tâm tình không được tốt cho lắm.
Phù Yến khẽ ho khan vài tiếng, lập tức nhìn mấy mỹ nhân bên dưới: “Các ngươi hãy mang sở trường ra đi, để sư huy nh ta tuyển chọn.” Nếu sư huynh không nói lời nào, vậy để hắn làm chủ, dù sao… cũng không thấy phản đối.
Chẳng qua Phù Yến đưa lưng về phía Trọng Vũ nên không nhìn thấy ánh mắt sư huynh mình u ám cực kỳ.
Vừa nghe nói đến sở trường, mẫu đơn yêu lập tức nói: “Ta là bộ tộc hoa yêu, từ nhỏ đã học tập ca múa, ở Yêu giới được rất nhiều người công nhận.”
Ca múa? Cũng không tồi. Phù Yến cười cười.
Thấy hồ yêu nở nụ cười, hồ yêu có chút nóng nẩy, ra đòn sát thủ kiến mẫu đơn yêu liếc mắt một cái, mị nhãn như tơ nói: “Ca múa là chức trách, hồ yêu chúng ta tuy rằng không am hiểu ca múa, nhưng lại nghiên cứu rất nhiều về pháp thuật.”
Pháp thuật?
Trong lòng Đường Táo “lộp bộp” một tiếng, âm thầm có nguy cơ.
Vì có thể được sư phụ ưu ái như vậy, hai mỹ nhân này đều bỏ ra rất nhiều lời ngon tiếng ngọt.
Lời nói tuy rõ ràng, cũng đủ lực hấp dẫn hắn, nhưng nữ nhân mà thôi, căn bản chính là chuyện thân mật, trên giường hầu hạ người khác rất tốt, có sức lực kinh người,bằng không.. Yêu Vương cũng sẽ không đưa mỹ nhân đến đây. Phù Yến khụ một tiếng, biết sư huynh đang không vui, lại thấy không khí có chút lúng túng, liền chủ động hỏi tiểu lục y bên cạnh: “Vậy…còn ngươi?”
“Ta sao?” Đường Táo thấy Phù Yến chỉ mình, kinh ngạc nhìn hắn, làm như nghĩ tới điều gì, liếc mắt người đang ngồi trên kia một cái, rồi sau đó âm thanh thản nhiên nói: “Ta chỉ có một chút trù nghệ, nguyện ý sẽ mỗi ngày làm mọi mỹ phẩm cho Ma Tôn.”
Trù nghệ?
Sợ là không có sở trường gì đi. Thật sự là mất mặt xấu hổ, Mẫu đơn yêu cùng hồ yêu nghe thấy, chợt thấy buồn cười, âm thầm khinh bỉ.
Nhưng Phù Yến lại ngây ngẩn cả người, một đôi con ngươi đẹp liền căng thẳng, nghĩ thầm: đánh rắn sẽ không đánh đầu, tiểu táo này lại có bị sư huynh uy hiếp? Sư huynh khôg thích ca múa, không thương tiếc nữ nhân, nhưng đối với chuyện ăn uống lại cực kỳ chú ý.
Phù Yến không nhịn được đánh giá tiểu cô nương này cẩn thận, dung mạo tiểu táo yêu này có chút thanh tú, đáng yêu. Da thịt trắng nõn, hơn nữa lại có trù nghệ, Phù Yến không khỏi có hảo cảm hơn vài phần.
Không biết ý của sư huynh thế nào?
Quả nhiên, hắn vừa quay đầu liền đã thấy sư huynh đang đi xuống, dung nhan tuấn tú không lộ ra một tia biểu tình gì, làm người khác không đoán ra tâm tư.
Hắn cười cười, thức thời thối lui sang một bên, nghĩ thầm: sẽ có chuyện vui.
Hơi thở quen thuộc tới gần làm Đường Táo có chút hoảng hốt, giống như đang nằm mơ. Nàng nhìn sư phụ tới mình càng gần, rồi dừng lại trước mặt nàng.
Sư phụ rất cao, ba năm nay nàng cũng cao lên không ít, nhưng cũng chỉ đứng lên lồng ngực sư phụ.
“Tiểu Táo, ta muốn nhìn thấy bộ dáng của nàng một chút.”
Đường Táo đột nhiên nhớ tới lời sư phụ nói. Sư phụ, hiện tại người… lại quên sao?
Yêu mình, khi dễ mình, đã từng cùng nàng vô cùng thân thiết nhưng hiện giờ lại dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn nàng, rõ ràng tối qua hai người bọn họ còn ở bên nhau, nhưng giờ phút này lại như người xa lạ mới gặp.
Nàng không nên trách hắn, nhưng lại cảm thấy rất ủy khuất.
Thật lâu sau, thấy sư phụ không nói gì, không khỏi có chút lo lắng: lần đầu tiên sư phụ không có vị giác, lần thứ hai sư phụ không nhìn thấy, vậy lần thứ ba này… sư phụ có thể nào sẽ không nói chuyện?
“Trù nghệ?” Môi mỏng khẽ mở, thản nhiên phun ra hai chữ này.
Nghe được thanh âm của sư phụ, Đường Táo thở ra một hơi, vội gật đầu: “Ân.”
“Nhưng….” Thần sắc Trọng Vũ thản nhiên, không vội mở miệng nói: “Bổn tọa không thiếu đầu bếp.”
Không thiếu sao? Đường Táo nghe thế có chút mất mác, ánh mắt cụp xuống, bộ dáng tội nghiệp cùng ủy khuất…
Đang lúc Đường Táo đang âm thầm lo lắng, đột nhiên hơi thở lạnh băng đến gần nàng.
Khoảng cách gần như vậy, ánh mắt u chìm làm Đường Táo nhìn không nháy mắt, có chút ngây ngốc.
Hồi lâu, Trọng Vũ mở miệng, tiếng nói trầm thấp dễ nghe: “Bổn tọa chỉ thiểu nữ nhân và đồ nhi… ngươi muốn làm cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.