Chương 13: Anh Đều Cho Em
Sodakiwi
19/06/2021
Thương Trầm vừa vặn đối diện với cậu ta, ánh mắt chứa đầy sự bất ngờ khi bị làm phiền.
Còn cô thì ngượng ngùng giấu mặt vào bờ vai anh.
“Hai… hai người tiếp tục đi.”
Cậu ta bước nhanh chân đi về phía phòng vệ sinh.
Anh bất mãn nhìn cậu ta. Sau đó ôm cô đứng dậy, kéo cô đi về phía phòng mình.
Tưởng Minh Hàm không muốn đi, “Thương Trầm…”
Anh quay lại nhìn cô, trong mắt vẫn là sự sâu thẳm thâm trầm mê luyến chưa dứt ra được.
Anh cắn môi trong, cố kiểm soát cảm xúc dưới đáy lòng.
“Hàm Hàm, anh không muốn bị làm phiền. Anh có chuyện muốn nói với em.”
Cô nhìn anh, một lúc sau theo anh vào phòng.
Vừa vào phòng, Tưởng Minh Hàm lại bị anh hôn. Cô cảm thấy hối hận vì tin người này.
Nụ hôn lần này nhẹ nhàng dịu dàng hơn rất nhiều.
“Anh thích em, Tưởng Minh Hàm.” Trong giọng trầm khàn là sự trịnh trọng khác thường.
Cô không nghĩ sẽ được tỏ tình bất ngờ thế này. Giống như nụ hôn của anh. Cứ như thế bất ngờ ập đến khiến cô không có cách nào…
Không biết phải làm sao.
Thương Trầm lại quấn lấy đôi môi cô, giữa lúc tạm dừng, anh lại nói: “Từ trước đến nay anh luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải bất kì khó khăn nào trong cuộc sống. Đây là lần đầu tiên, kể từ khi gặp em… anh đã bắt đầu không còn thong dong bình tĩnh như trước.”
Anh than nhẹ giữa môi cô, như tiếng cười khổ, như bất đắc dĩ, lại dường như không muốn buông tha, thâm trầm nặng nề, hệt như đã lâm vào cơn say tình.
“Anh đã chờ đợi rất lâu rồi, em còn muốn anh phải đợi đến bao giờ nữa…” Anh hôn lên cần cổ trắng nõn của cô, mút một cái rồi liếm nhẹ.
“Có phải em không tin tưởng anh phải không? Em không biết rằng anh có thể vì em mà làm tất cả sao?”
Anh hơi đưa mặt ra, nhìn cô.
“…”
Từ trước đến nay anh đều không thắng được đôi mắt đen nhánh trong trẻo này của cô.
Lúc này vành mắt còn hơi phiếm hồng.
“À… có phải em cần một cái đảm bảo không?”
Anh cười một tiếng, “Vậy lấy mạng của anh ra đảm bảo được không?”
Cả người Tưởng Minh Hàm cứng đờ, chấn động.
Thương Trầm vẫn tiếp tục nói: “Mạng sống và tất cả mọi thứ của anh đều cho em, được không? Em… chấp nhận anh đi.”
Đôi mắt cô đã đỏ hoe, ướt đẫm.
Anh tháo bỏ hết mọi kiêu ngạo của bản thân, cúi mình, xin cô… chấp nhận anh đi.
Cô thấy tim mình nhói đau.
Cô không muốn nhìn thấy anh mất đi khí phách và kiêu ngạo như thế, cho dù là vì cô.
Ánh mắt anh nhìn cô đã lắng đọng thành một sự mê luyến như nhập ma, khiến Tưởng Minh Hàm nhận thấy được sự nặng nề từ tận trong xương tủy.
Cô nắm chặt bàn tay, hai tay vòng qua cổ anh, hôn nhẹ lên đôi môi anh.
Sau đó, nụ hôn trước sự chủ động và đồng ý của cô càng thêm mãnh liệt cuồng nhiệt gấp vạn lần.
Đến mãi sau buông ra, tiếng cười trầm khàn mang theo thâm tình và lưu luyến của anh vang lên, kèm theo tiếng nói gợi cảm: “Thành giao! Sau này không cho phép em đổi ý nữa.”
Anh khựng lại, rũ mắt hôn xuống môi cô một cái: “Chết cũng không đổi.”
Hai người quấn quýt như vậy cho đến khi không biết bao lâu sau cửa phòng ngủ bị gõ cửa.
“Thương Trầm, muộn rồi chúng tôi về đây.” Người nói là Ngô Duy Hàn. Dừng một chút cậu ta nói thêm một câu: “Tiểu Hàm, cậu có về cùng không?”
Dường như Tưởng Minh Hàm còn nghe thấy tiếng cười từ mấy người bên ngoài.
Cô đẩy Thương Trầm ra đứng lên. Trong mắt anh có sự bất mãn vì bị cắt ngang.
“Về à?”
Cô gật đầu.
Trước đây cô chưa từng liên tưởng anh với sói nhưng sau những nụ hôn cuồng nhiệt mãnh liệt không chút kiểm soát kia thì cô bắt đầu hơi sợ. Sợ mình ở lại sẽ bị sói ăn mất.
Khuôn mặt cô lúc này vẫn còn đỏ, đôi mắt long lanh, môi bị hôn đến sưng đỏ. Trên cổ và xương quai xanh cũng đầy dấu hôn do anh để lại.
Thương Trầm có chút tiếc nuối: “Đi thôi, anh đưa em về.” Nhưng cũng không thể vội vàng được. Mặc dù rất muốn giữ cô ở lại.
Lúc hai người mở cửa ra, bên ngoài là bốn người đang tròn mắt hóng hớt tò mò.
Anh đứng đằng trước che cho cô ở phía sau.
Mộc Thu Gia ngó qua, cười đầy mờ ám.
Chuyện này ở trong lòng bọn họ đã là sớm muộn định sẵn rồi. Chuyện Tưởng Minh Hàm sau khi chia tay đến với Thương Trầm đã nằm trong dự tính của họ rồi.
Bọn họ đều vô cùng ủng hộ cặp đôi này. Thế là trong nhóm đã có hai cặp rồi.
Thương Trầm lái xe đưa cô và Lãnh Thanh Noãn về.
Suốt quãng đường cô đều bị cô ấy trêu chọc, không ngừng đưa mắt nhìn người đang ngồi ở ghế lái.
Còn cô thì ngượng ngùng giấu mặt vào bờ vai anh.
“Hai… hai người tiếp tục đi.”
Cậu ta bước nhanh chân đi về phía phòng vệ sinh.
Anh bất mãn nhìn cậu ta. Sau đó ôm cô đứng dậy, kéo cô đi về phía phòng mình.
Tưởng Minh Hàm không muốn đi, “Thương Trầm…”
Anh quay lại nhìn cô, trong mắt vẫn là sự sâu thẳm thâm trầm mê luyến chưa dứt ra được.
Anh cắn môi trong, cố kiểm soát cảm xúc dưới đáy lòng.
“Hàm Hàm, anh không muốn bị làm phiền. Anh có chuyện muốn nói với em.”
Cô nhìn anh, một lúc sau theo anh vào phòng.
Vừa vào phòng, Tưởng Minh Hàm lại bị anh hôn. Cô cảm thấy hối hận vì tin người này.
Nụ hôn lần này nhẹ nhàng dịu dàng hơn rất nhiều.
“Anh thích em, Tưởng Minh Hàm.” Trong giọng trầm khàn là sự trịnh trọng khác thường.
Cô không nghĩ sẽ được tỏ tình bất ngờ thế này. Giống như nụ hôn của anh. Cứ như thế bất ngờ ập đến khiến cô không có cách nào…
Không biết phải làm sao.
Thương Trầm lại quấn lấy đôi môi cô, giữa lúc tạm dừng, anh lại nói: “Từ trước đến nay anh luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải bất kì khó khăn nào trong cuộc sống. Đây là lần đầu tiên, kể từ khi gặp em… anh đã bắt đầu không còn thong dong bình tĩnh như trước.”
Anh than nhẹ giữa môi cô, như tiếng cười khổ, như bất đắc dĩ, lại dường như không muốn buông tha, thâm trầm nặng nề, hệt như đã lâm vào cơn say tình.
“Anh đã chờ đợi rất lâu rồi, em còn muốn anh phải đợi đến bao giờ nữa…” Anh hôn lên cần cổ trắng nõn của cô, mút một cái rồi liếm nhẹ.
“Có phải em không tin tưởng anh phải không? Em không biết rằng anh có thể vì em mà làm tất cả sao?”
Anh hơi đưa mặt ra, nhìn cô.
“…”
Từ trước đến nay anh đều không thắng được đôi mắt đen nhánh trong trẻo này của cô.
Lúc này vành mắt còn hơi phiếm hồng.
“À… có phải em cần một cái đảm bảo không?”
Anh cười một tiếng, “Vậy lấy mạng của anh ra đảm bảo được không?”
Cả người Tưởng Minh Hàm cứng đờ, chấn động.
Thương Trầm vẫn tiếp tục nói: “Mạng sống và tất cả mọi thứ của anh đều cho em, được không? Em… chấp nhận anh đi.”
Đôi mắt cô đã đỏ hoe, ướt đẫm.
Anh tháo bỏ hết mọi kiêu ngạo của bản thân, cúi mình, xin cô… chấp nhận anh đi.
Cô thấy tim mình nhói đau.
Cô không muốn nhìn thấy anh mất đi khí phách và kiêu ngạo như thế, cho dù là vì cô.
Ánh mắt anh nhìn cô đã lắng đọng thành một sự mê luyến như nhập ma, khiến Tưởng Minh Hàm nhận thấy được sự nặng nề từ tận trong xương tủy.
Cô nắm chặt bàn tay, hai tay vòng qua cổ anh, hôn nhẹ lên đôi môi anh.
Sau đó, nụ hôn trước sự chủ động và đồng ý của cô càng thêm mãnh liệt cuồng nhiệt gấp vạn lần.
Đến mãi sau buông ra, tiếng cười trầm khàn mang theo thâm tình và lưu luyến của anh vang lên, kèm theo tiếng nói gợi cảm: “Thành giao! Sau này không cho phép em đổi ý nữa.”
Anh khựng lại, rũ mắt hôn xuống môi cô một cái: “Chết cũng không đổi.”
Hai người quấn quýt như vậy cho đến khi không biết bao lâu sau cửa phòng ngủ bị gõ cửa.
“Thương Trầm, muộn rồi chúng tôi về đây.” Người nói là Ngô Duy Hàn. Dừng một chút cậu ta nói thêm một câu: “Tiểu Hàm, cậu có về cùng không?”
Dường như Tưởng Minh Hàm còn nghe thấy tiếng cười từ mấy người bên ngoài.
Cô đẩy Thương Trầm ra đứng lên. Trong mắt anh có sự bất mãn vì bị cắt ngang.
“Về à?”
Cô gật đầu.
Trước đây cô chưa từng liên tưởng anh với sói nhưng sau những nụ hôn cuồng nhiệt mãnh liệt không chút kiểm soát kia thì cô bắt đầu hơi sợ. Sợ mình ở lại sẽ bị sói ăn mất.
Khuôn mặt cô lúc này vẫn còn đỏ, đôi mắt long lanh, môi bị hôn đến sưng đỏ. Trên cổ và xương quai xanh cũng đầy dấu hôn do anh để lại.
Thương Trầm có chút tiếc nuối: “Đi thôi, anh đưa em về.” Nhưng cũng không thể vội vàng được. Mặc dù rất muốn giữ cô ở lại.
Lúc hai người mở cửa ra, bên ngoài là bốn người đang tròn mắt hóng hớt tò mò.
Anh đứng đằng trước che cho cô ở phía sau.
Mộc Thu Gia ngó qua, cười đầy mờ ám.
Chuyện này ở trong lòng bọn họ đã là sớm muộn định sẵn rồi. Chuyện Tưởng Minh Hàm sau khi chia tay đến với Thương Trầm đã nằm trong dự tính của họ rồi.
Bọn họ đều vô cùng ủng hộ cặp đôi này. Thế là trong nhóm đã có hai cặp rồi.
Thương Trầm lái xe đưa cô và Lãnh Thanh Noãn về.
Suốt quãng đường cô đều bị cô ấy trêu chọc, không ngừng đưa mắt nhìn người đang ngồi ở ghế lái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.