Chương 1: Cắm Trại
Sodakiwi
12/06/2021
Nhóm bạn của Tưởng Minh Hàm tổ chức đi cắm trại. Đang là mùa xuân, thời tiết vô cùng lý tưởng.
Trong nhóm bọn họ chơi, trùng hợp tỉ lệ nam nữ rất cân bằng 3-3. Vì vậy chia nhau ra, nam đi mua đồ cắm trại, còn nữ thì mua đồ ăn.
Tưởng Minh Hàm cùng hai cô bạn là Mộc Thu Gia và Lãnh Thanh Noãn trước hôm đi hai ngày thì cùng nhau đi mua đồ.
Trước đó họ đã lên danh sách trước rồi, nên không mất nhiều thời gian lắm. Chỉ là sau khi đi mua đồ thì lại phát sinh ra việc có những thứ vừa nhìn đã muốn mua.
Sau khi mua xong những đồ cần mang thì bắt đầu lấy một đống đồ ăn vặt. Tay không ngừng nghỉ chút nào.
Đến ngày đi cắm trại, chia ra đi hai xe. Bởi vì chiếc SUV của Lê Thiều đã bị một đống đồ chiếm gần hết.
Mộc Thu Gia và Lê Thiều là một đôi nên hai người ngồi trên xe đó, còn lại bốn người đi xe của Thương Trầm.
Sau chiếc Range Rover của anh cũng chất đồ, nhưng không nhiều bằng xe bên kia.
Thương Trầm cùng Ngô Duy Hàn ngồi hàng trên, thay phiên lái xe. Hai cô gái ngồi đằng sau.
Trên đường đi nói chuyện rôm rả.
Con đường đến chỗ cắm trại mất hai tiếng. Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện giết thời gian.
Nói chán thì mở nhạc. Ngô Duy Hàn là người rất náo nhiệt. Cậu ta hát theo nhạc, giọng vịt đực của cậu ta khiến mọi người không thể ngừng cười.
Đến khu cắm trại, ba người đàn ông bắt đầu dựng lều.
Còn ba cô gái thì dỡ đồ.
Ngô Duy Hàn là lần đầu tiên đi cắm trại còn hai chàng trai kia đã có kinh nghiệm rồi nên việc dựng lều để cho hai người họ. Trước tiên cậu ta dựng bếp để nấu đã. May là cậu ta cũng biết làm, không đến mức vô dụng.
Lãnh Thanh Noãn thỉnh thoảng còn giúp Lê Thiều và Thương Trầm nữa.
Cô ấy tính cách mạnh mẽ hơn Mộc Thu Gia và Tưởng Minh Hàm nhiều.
Tưởng Minh Hàm mặc dù cũng muốn giúp chút sức nhưng mà cô trời sinh đã là kiểu có vóc người yếu đuối. Chiều cao 1m6, dáng người thanh mảnh, phải nói là hơi gầy.
Cứ mỗi lần cô định động tay vào là Thương Trầm liền không cho cô làm.
Cô cảm thấy anh có chút thái quá.
Đúng là cô không mạnh mẽ bằng Lãnh Thanh Noãn, nhưng làm gì đến mức không làm được gì chứ.
Thấy mình không giúp được mấy việc cần dùng sức, vì vậy cô mang thực phẩm đi sơ chế.
Đây là khu kinh doanh cắm trại, vì vậy ở phía sau có chỗ để rửa.
Cô mang túi đựng thịt và rau củ quá cùng mấy thứ cần thiết ra đó.
Khi Thương Trầm cuối cùng cũng dựng xong hai cái lều, dù trời đang se lạnh thì cũng đã chảy mồ hôi. Anh dùng mu bàn tay quệt đi lớp mồ hôi mỏng trên trán.
Đôi mắt theo thói quen nhìn xung quanh tìm kiếm.
Không thấy bóng dáng kia đâu.
Anh đi đến hỏi Mộc Thu Gia: “Minh Hàm đâu rồi?”
Cô ấy đang ngồi bắc nồi lên bếp đun nước. “Cậu ấy ra đằng sau rồi.”
Thương Trầm gật đầu rồi cất bước ra đằng sau.
Lãnh Thanh Noãn đang cùng Ngô Duy Hàn chuẩn bị đồ nướng thịt.
Tưởng Minh Hàm cũng làm xong việc rồi, cô ôm rổ củ quả đi trở về. Vừa đi được mấy bước thì thấy Thương Trầm đang đi lại đây.
Nhìn thấy cô đang bê đồ lỉnh kỉnh, anh liền chạy đến cầm lấy đồ trên tay cô.
“Đợi một chút, mình đi rửa tay rồi cùng quay về.”
Tưởng Minh Hàm gật đầu, đứng tại chỗ đợi anh.
Lúc này rảnh tay, cô lấy điện thoại ra xem.
Bây giờ đã quá 1h chiều rồi.
Bụng cô bắt đầu đói rồi.
Chắc bữa trưa đến tối mới ăn được quá.
Ở đây có wifi free, cô kết nối rồi đăng mấy tấm ảnh vừa chụp lên vòng bạn bè ở Wechat.
Lúc trên đường đi, cả vừa nãy cô đều chụp ảnh quay video lại để lưu giữ kỉ niệm.
Phong cảnh ở đây cũng đẹp, lát nữa phải sống ảo mới được!
Không bao lâu Thương Trầm trở lại, cùng cô về lều.
Tưởng Minh Hàm cùng hai cô bạn kia bắt đầu nấu bữa trưa.
Ngô Duy Hàn và Lãnh Thanh Noãn đã bắt đầu nướng đồ rồi.
Mộc Thu Gia thì đang cùng Lê Thiều chuẩn bị mì trộn. Thế là hết chỗ cho cô làm.
Cô để đồ sang một bên, lấy một chai nước mở ra uống.
Tưởng Minh Hàm đi đến chỗ bếp nướng, cùng hai người họ nướng thịt, nói chuyện.
Thương Trầm nhìn bàn tay trắng nõn của cô gái đang cầm kẹp kia thì hơi nhíu mày, đi đến.
Giọng nói trầm khàn của anh vang lên: “Động tác của cậu chậm thế này, thịt cháy hết thì sao. Sang bên kia đi.”
Tay anh lấy kẹp trong tay cô. Tưởng Minh Hàm trừng mắt lườm anh.
Lãnh Thanh Noãn ở bên cạnh, không nhịn nổi nói: “Lại còn lấy lý do. Không phải cậu sợ Tiểu Hàm bị bỏng sao?”
Ngô Duy Hàn bên cạnh cũng cười trêu đùa, “Trầm ca, biết anh quan tâm Tiểu Hàm, nhưng cũng không cần đả kích cậu ấy chứ.”
Cậu ta bị một ánh mắt lạnh lẽo của Thương Trầm nhìn đến im bặt.
Tưởng Minh Hàm không nói gì.
Mộc Thu Gia lúc này đã để hết mọi việc cho bạn trai của cô ấy mà chạy đến kéo cô.
“Tiểu Hàm, chúng ta ra kia chụp ảnh đi. Cả Noãn Noãn nữa.”
Ngô Duy Hàn nói, “Mấy cậu cứ lo chơi đi, để bọn này làm cho.”
Lãnh Thanh Noãn nghe vậy, để kẹp đồ sang một bên, vỗ vai cậu ta. “Bọn này tin cậu.”
Sau đó ba cô gái kéo nhau đi chụp ảnh.
Đang lúc cô chụp cho Mộc Thu Gia thì điện thoại rung lên. Cô nhìn cái tên trên màn hình, hơi nhíu mày, nói với cô ấy: “Đợi một chút, có điện thoại.”
Tưởng Minh Hàm đi ra một chỗ, nhận máy.
“Alo.”
Bên kia là một giọng nam. “Sao em không nói cho anh biết em đi cắm trại với Thương Trầm?” Còn mang theo cả sự tức giận độc đoán.
“Em có nói.”
“Em nói là đi với nhóm Mộc Thu Gia.”
“Anh biết rõ trong đó có Thương Trầm mà.” Tưởng Minh Hàm kiềm nén sự bực bội trong lòng.
“Em về đi, anh không thích em có quan hệ gì với anh ta.”
Cô im lặng không nói.
Vinh Thịnh không kiên nhẫn nói, “Em có nghe anh nói không?”
“Tút… tút…”
Tưởng Minh Hàm cúp máy, chuyển sang chế độ máy bay. Vài giây sau cô mới trở lại chỗ Mộc Thu Gia, gương mặt đã trở lại vẻ tươi cười vui vẻ.
Hai cô ấy cũng không phát hiện điều gì bất ổn, chỉ hỏi: “Ai gọi thế?”
“Là Vinh Thịnh.”
Ba chàng trai kia rất nhanh đã làm xong, gọi ba cô lại.
Sáu người vừa ăn vừa uống bia.
Thương Trầm ngồi bên cạnh Tưởng Minh Hàm, là người duy nhất phát hiện cô đột nhiên trở nên ít nói.
Anh thấp giọng hỏi cô: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Cô nghe anh hỏi thì hơi ngây ra, sau đó cười nói: “Có chuyện gì được chứ.”
Anh hơi nhíu mày, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa. Anh gắp thêm thịt vào bát của cô
Trong nhóm bọn họ chơi, trùng hợp tỉ lệ nam nữ rất cân bằng 3-3. Vì vậy chia nhau ra, nam đi mua đồ cắm trại, còn nữ thì mua đồ ăn.
Tưởng Minh Hàm cùng hai cô bạn là Mộc Thu Gia và Lãnh Thanh Noãn trước hôm đi hai ngày thì cùng nhau đi mua đồ.
Trước đó họ đã lên danh sách trước rồi, nên không mất nhiều thời gian lắm. Chỉ là sau khi đi mua đồ thì lại phát sinh ra việc có những thứ vừa nhìn đã muốn mua.
Sau khi mua xong những đồ cần mang thì bắt đầu lấy một đống đồ ăn vặt. Tay không ngừng nghỉ chút nào.
Đến ngày đi cắm trại, chia ra đi hai xe. Bởi vì chiếc SUV của Lê Thiều đã bị một đống đồ chiếm gần hết.
Mộc Thu Gia và Lê Thiều là một đôi nên hai người ngồi trên xe đó, còn lại bốn người đi xe của Thương Trầm.
Sau chiếc Range Rover của anh cũng chất đồ, nhưng không nhiều bằng xe bên kia.
Thương Trầm cùng Ngô Duy Hàn ngồi hàng trên, thay phiên lái xe. Hai cô gái ngồi đằng sau.
Trên đường đi nói chuyện rôm rả.
Con đường đến chỗ cắm trại mất hai tiếng. Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện giết thời gian.
Nói chán thì mở nhạc. Ngô Duy Hàn là người rất náo nhiệt. Cậu ta hát theo nhạc, giọng vịt đực của cậu ta khiến mọi người không thể ngừng cười.
Đến khu cắm trại, ba người đàn ông bắt đầu dựng lều.
Còn ba cô gái thì dỡ đồ.
Ngô Duy Hàn là lần đầu tiên đi cắm trại còn hai chàng trai kia đã có kinh nghiệm rồi nên việc dựng lều để cho hai người họ. Trước tiên cậu ta dựng bếp để nấu đã. May là cậu ta cũng biết làm, không đến mức vô dụng.
Lãnh Thanh Noãn thỉnh thoảng còn giúp Lê Thiều và Thương Trầm nữa.
Cô ấy tính cách mạnh mẽ hơn Mộc Thu Gia và Tưởng Minh Hàm nhiều.
Tưởng Minh Hàm mặc dù cũng muốn giúp chút sức nhưng mà cô trời sinh đã là kiểu có vóc người yếu đuối. Chiều cao 1m6, dáng người thanh mảnh, phải nói là hơi gầy.
Cứ mỗi lần cô định động tay vào là Thương Trầm liền không cho cô làm.
Cô cảm thấy anh có chút thái quá.
Đúng là cô không mạnh mẽ bằng Lãnh Thanh Noãn, nhưng làm gì đến mức không làm được gì chứ.
Thấy mình không giúp được mấy việc cần dùng sức, vì vậy cô mang thực phẩm đi sơ chế.
Đây là khu kinh doanh cắm trại, vì vậy ở phía sau có chỗ để rửa.
Cô mang túi đựng thịt và rau củ quá cùng mấy thứ cần thiết ra đó.
Khi Thương Trầm cuối cùng cũng dựng xong hai cái lều, dù trời đang se lạnh thì cũng đã chảy mồ hôi. Anh dùng mu bàn tay quệt đi lớp mồ hôi mỏng trên trán.
Đôi mắt theo thói quen nhìn xung quanh tìm kiếm.
Không thấy bóng dáng kia đâu.
Anh đi đến hỏi Mộc Thu Gia: “Minh Hàm đâu rồi?”
Cô ấy đang ngồi bắc nồi lên bếp đun nước. “Cậu ấy ra đằng sau rồi.”
Thương Trầm gật đầu rồi cất bước ra đằng sau.
Lãnh Thanh Noãn đang cùng Ngô Duy Hàn chuẩn bị đồ nướng thịt.
Tưởng Minh Hàm cũng làm xong việc rồi, cô ôm rổ củ quả đi trở về. Vừa đi được mấy bước thì thấy Thương Trầm đang đi lại đây.
Nhìn thấy cô đang bê đồ lỉnh kỉnh, anh liền chạy đến cầm lấy đồ trên tay cô.
“Đợi một chút, mình đi rửa tay rồi cùng quay về.”
Tưởng Minh Hàm gật đầu, đứng tại chỗ đợi anh.
Lúc này rảnh tay, cô lấy điện thoại ra xem.
Bây giờ đã quá 1h chiều rồi.
Bụng cô bắt đầu đói rồi.
Chắc bữa trưa đến tối mới ăn được quá.
Ở đây có wifi free, cô kết nối rồi đăng mấy tấm ảnh vừa chụp lên vòng bạn bè ở Wechat.
Lúc trên đường đi, cả vừa nãy cô đều chụp ảnh quay video lại để lưu giữ kỉ niệm.
Phong cảnh ở đây cũng đẹp, lát nữa phải sống ảo mới được!
Không bao lâu Thương Trầm trở lại, cùng cô về lều.
Tưởng Minh Hàm cùng hai cô bạn kia bắt đầu nấu bữa trưa.
Ngô Duy Hàn và Lãnh Thanh Noãn đã bắt đầu nướng đồ rồi.
Mộc Thu Gia thì đang cùng Lê Thiều chuẩn bị mì trộn. Thế là hết chỗ cho cô làm.
Cô để đồ sang một bên, lấy một chai nước mở ra uống.
Tưởng Minh Hàm đi đến chỗ bếp nướng, cùng hai người họ nướng thịt, nói chuyện.
Thương Trầm nhìn bàn tay trắng nõn của cô gái đang cầm kẹp kia thì hơi nhíu mày, đi đến.
Giọng nói trầm khàn của anh vang lên: “Động tác của cậu chậm thế này, thịt cháy hết thì sao. Sang bên kia đi.”
Tay anh lấy kẹp trong tay cô. Tưởng Minh Hàm trừng mắt lườm anh.
Lãnh Thanh Noãn ở bên cạnh, không nhịn nổi nói: “Lại còn lấy lý do. Không phải cậu sợ Tiểu Hàm bị bỏng sao?”
Ngô Duy Hàn bên cạnh cũng cười trêu đùa, “Trầm ca, biết anh quan tâm Tiểu Hàm, nhưng cũng không cần đả kích cậu ấy chứ.”
Cậu ta bị một ánh mắt lạnh lẽo của Thương Trầm nhìn đến im bặt.
Tưởng Minh Hàm không nói gì.
Mộc Thu Gia lúc này đã để hết mọi việc cho bạn trai của cô ấy mà chạy đến kéo cô.
“Tiểu Hàm, chúng ta ra kia chụp ảnh đi. Cả Noãn Noãn nữa.”
Ngô Duy Hàn nói, “Mấy cậu cứ lo chơi đi, để bọn này làm cho.”
Lãnh Thanh Noãn nghe vậy, để kẹp đồ sang một bên, vỗ vai cậu ta. “Bọn này tin cậu.”
Sau đó ba cô gái kéo nhau đi chụp ảnh.
Đang lúc cô chụp cho Mộc Thu Gia thì điện thoại rung lên. Cô nhìn cái tên trên màn hình, hơi nhíu mày, nói với cô ấy: “Đợi một chút, có điện thoại.”
Tưởng Minh Hàm đi ra một chỗ, nhận máy.
“Alo.”
Bên kia là một giọng nam. “Sao em không nói cho anh biết em đi cắm trại với Thương Trầm?” Còn mang theo cả sự tức giận độc đoán.
“Em có nói.”
“Em nói là đi với nhóm Mộc Thu Gia.”
“Anh biết rõ trong đó có Thương Trầm mà.” Tưởng Minh Hàm kiềm nén sự bực bội trong lòng.
“Em về đi, anh không thích em có quan hệ gì với anh ta.”
Cô im lặng không nói.
Vinh Thịnh không kiên nhẫn nói, “Em có nghe anh nói không?”
“Tút… tút…”
Tưởng Minh Hàm cúp máy, chuyển sang chế độ máy bay. Vài giây sau cô mới trở lại chỗ Mộc Thu Gia, gương mặt đã trở lại vẻ tươi cười vui vẻ.
Hai cô ấy cũng không phát hiện điều gì bất ổn, chỉ hỏi: “Ai gọi thế?”
“Là Vinh Thịnh.”
Ba chàng trai kia rất nhanh đã làm xong, gọi ba cô lại.
Sáu người vừa ăn vừa uống bia.
Thương Trầm ngồi bên cạnh Tưởng Minh Hàm, là người duy nhất phát hiện cô đột nhiên trở nên ít nói.
Anh thấp giọng hỏi cô: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Cô nghe anh hỏi thì hơi ngây ra, sau đó cười nói: “Có chuyện gì được chứ.”
Anh hơi nhíu mày, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa. Anh gắp thêm thịt vào bát của cô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.