Hamster Của Đại Công Tước Phương Bắc
Chương 8: Hamster không đồ Chạy ngàn dặm (2)
플루토리
22/05/2023
Tôi leo lên lòng bàn tay của Sen và nhìn quanh.
Có vẻ như phòng làm việc của Kyle sẽ ở quanh đây. Lúc đó tôi chạy vội mà không học kỹ đường đi, nên giờ mới biết.
Vì vậy, ngày mai, sau khi 'Đánh dấu' tại địa điểm đó, tôi có thể mặc đồ của Kyle mà tôi đã giấu trước đó và đi khám phá xung quanh.
Vấn đề là nó chỉ cần trong bán kính 10 mét. Tất nhiên, tôi nên có nhiều quần áo hơn. Trời lạnh thật đấy. Chà, đây là miền Bắc mà.
"Sen, cô làm gì vậy?"
Một người giúp việc đang mang giỏ đồ giặt tên gọi Sen. Phía sau nơi đây hình như là nơi giặt quần áo của người hầu.
"Tôi tìm được nó rồi!"
Sen nhấc nhẹ tôi lên. Cô cẩn thận dùng cả hai tay nâng tôi cơ thể tôi lên như thể sợ tôi sẽ lại bỏ chạy. Này, đừng che cả mặt tôi, tôi muốn nhìn xunh quanh!
"Có vẻ như ngươi không muốn trốn. Tuyệt quá. Nó đang tìm đường về, và thật dễ thương vì có vẻ như nhóc ấy đã cố thuộc đường."
Nghe những lời đó, đám hầu gái xúm lại, thốt lên những câu như ghen tị quá, sao dễ thương quá, muốn nuôi nấng quá.
Tôi chúi mũi vào lòng bàn tay (chân) của mình, giả vờ sợ hãi.
" Tôi có thể bế nó không?"
Một người giúp việc có vẻ thân thiện với Sen đến gần tôi và mắt cô ấy sáng lên. Không thể nào. Woa. Đây là Serena à?
- Jjiik! (biến đi!)
Người hầu ngạc nhiên và lùi lại khi tôi kêu lên, đạp vào bàn tay đang tiếp cận tôi và co rúm lại.
"Uh? Hả? Sao bạn vậy? Tôi đã rất nhẹ nhàng mà..."
- Jjiik! Jjiiik! (Đồ con người ngu ngốc! Cô định làm gì cục lông nhỏ bé yếu đuối này!? Tôn trọng tôi chút đi!)
Cô là Serena à? Người phụ nữ tuyệt vời nhất của đế chế! Tất nhiên, tôi sẽ thay đổi tương lai đó một chút... Vì vậy, hãy tiếp tục và làm quen với Kyle đi!
Sau đó, một giọng nói trầm vang lên từ phía sau chúng tôi.
"Cashew."
"Thưa Điện hạ, Đại công tước...!"
Nhắc tào tháo tào tháo đến liền.
Đôi mắt đỏ của Kyle nhìn sang tôi. Khi anh ta khẽ cau mày... Ấn tượng vốn đã khủng khiếp lại càng trở nên đáng sợ hơn. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì tên này đã xuyên thủng hết mấy người ở đây rồi.
"Này", Hắn cười. "Tìm tốt lắm. Nó không bị thương chứ?". Đừng làm cho bầu không khí đóng băng. Ngài không cảm thấy tội nghiệp cho những người giúp việc đang run rẩy kia à?
Trong khi những người hầu gái mặt đã trắng bệch suy nghĩ đến việc nên bỏ chạy hay không, Sen, người duy nhất vẫn bình tĩnh, từ từ quay về phía Kyle.
"Điện hạ. Như ngài ra lệnh, tôi đã tìm được con thú."
Kyle định đưa tay ra, nhưng do dự khi thấy tôi ngồi lặng lẽ trên tay Sen, trừng mắt nhìn anh ấy.
"Nó có vẻ nghe lời cô."
"Dạ".
"Cô sẽ mang nó về phòng làm việc của ta chứ?"
Sen nhìn xuống tôi một lúc, sau đó vuốt lưng tôi và gật đầu. Những người giúp việc khác chỉ liếc nhìn nhau và quay trở lại vị trí ban đầu.
Sau khi về phòng, Kyle cố gắng bỏ tôi vào lồng.
Tất nhiên, tôi đã níu kéo Sen hết mức có thể và chịu đựng. Hắn nói tôi ngủ cùng hắn hôm nay! Tự do ở đâu, tên khốn hèn hạ?
Thật không may, Kyle dường như đã hiểu lầm sự phản kháng của tôi.
"Nó rất thích ngươi."
"Tôi biết, phải."
Sen khẽ cười, có lẽ ngượng nhưng vui. Cô nói rồi đẩy tôi vào lồng.
"Nhóc vẫn phải đi vào, đừng lẻn ra ngoài nữa. Nhóc làm điện hạ lo đấy."
Không, dù sao thì tôi cũng sẽ tự trở lại sau 30 phút. Đó chỉ là một cuộc đi dạo nhỏ thôi.
"Ta sẽ thưởng cho ngươi."
Kyle nói khi đóng cánh cửa trên nắp lồng hamster. Thay vì trả lời, Sen ngơ ngác nhìn anh, và anh nói thêm bằng một giọng cộc lốc.
"Tôi nghĩ rằng nó sẽ khó tìm. Khi các pháp sư nói rằng họ không thể cảm nhận được phép thuật, tôi đã cảm nhận được điều đó. Nhưng nhờ có ngươi, ta đã có thể tìm thấy Cashew...
"Hãy cho ta biết ngươi muốn gì. Nhân danh Đại công tước Blake, ta sẽ ban cho ngươi bất cứ điều gì ngươi yêu cầu."
Sen hướng ánh mắt về phía tôi đang ngồi trên cái bánh quay. Đó là một cái nhìn phức tạp.
Có cả sự khao khát và lưỡng lự cùng một lúc trong một ánh mắt đó. Tôi có thể cảm thấy đôi mắt xanh lục của cô ấy chìm trong u sầu trong giây lát, nhưng rồi lại sáng lên trở lại.
"Không sao ạ."
Sen đanh giọng trả lời.
"Điều tôi muốn là thứ mà Điện hạ không thể ban cho. Vì vậy, tôi tự thực hiện nó. Ngài chỉ cần biết rằng tôi đã cố gắng hết sức, và nếu sau này tôi có làm điều gì sai trái trong lâu đài này, xin hãy trừng phạt tôi, thưa Điện hạ."
"Thú vị."
Kyle dựa lưng vào ghế sofa và chậm rãi nói.
"Có điều ước nào trong lãnh thổ này mà ta không thể ban cho ư?"
Đừng nung nấu ý muốn tranh giành ước muốn của người giúp việc. Tôi lẩm bẩm khi rửa bàn chân bẩn của mình trong bát nước.
'Nhân tiện, điều ước của Sen là gì?'
Kết hôn với Belial? Rốt cuộc, cả hai đã yêu nhau trong câu chuyện gốc. Tôi không chắc nó kết thúc như thế nào, nhưng dù sao, trong hầu hết các tiểu thuyết, hai người sống hạnh phúc mãi mãi, điều là quy tắc rồi.
Tuy nhiên, hiện tại là bất khả thi khi yêu Belial từ phía bắc, nơi cách xa lâu đài hoàng gia, vậy có lẽ mục tiêu là nâng địa vị...
Sau đó, cửa sổ hệ thống lặng lẽ nổi lên.
[Báo thù.]
'Báo thù?'
Sen muốn trả thù?
[Mong muốn duy nhất của Serena là trả thù.]
Không phải 'Sen', mà là 'Serena'.
Hệ thống vẫn gọi cô ấy là Serena, không phải Sen.
Ý bạn là dù sao thì cô cũng sẽ trở thành Serena?
Cho dù vận mệnh xuyên không có thay đổi, phần này vẫn không thay đổi. Tôi cảm thấy kỳ lạ. Tôi chớp mắt và nhìn Sen.
'Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy?'
Đó là một cảm giác thực sự kỳ lạ khi nghĩ rằng cuốn truyện tôi đọc đã hiện ra trước mắt thay vì chỉ một vài dòng văn bản.
"Nhân tiện."
Kyle khẽ gọi Sen. Sen nhìn lại Kyle một cách bình tĩnh, như thể cô ấy không bị ảnh hưởng bởi vẻ đáng sợ của hắn. Lá gan cô to thật.
"Khuôn mặt cô rất quen."
Tôi thấy cô nao núng và cứng người lại. Cô ấy có vẻ kích động. Đôi mắt xanh lục vẫn luôn im lặng lại dao động, và môi dưới bị cắn trắng lên trong một khắc.
Tuy nhiên, Sen nhanh chóng phục hồi lại thái độ. Quay đầu về phía tôi, cô ấy nhắm và mở mắt, rồi cười toe toét. Cô ấy rất thoải mái và tự nhiên đến nỗi tôi tự hỏi liệu biểu hiện nhất thời mà tôi thấy trước đó có phải là ảo giác hay không.
"Chà. Tôi thậm chí không phải là người hầu chính của Điện hạ."
"Vậy tôi đã gặp cô ở đâu?"
Đại công tước Điện hạ, đó không phải là một câu hỏi vô dụng sao?
Sen đáp lại bằng một nụ cười đầy ẩn ý.
"Tôi là người của Công tước mà. Hơn nữa, vì tôi làm việc trong lâu đài, nên không có gì ngạc nhiên khi khuôn mặt của tôi trông quen thuộc."
"Ta đoán vậy."
Kyle dường như không suy nghĩ quá kĩ về vấn đề này.
Nghĩ lại thì Kyle khá ám ảnh với Serena trong (Trái tim mùa đông). Nhưng, lý do là gì? Cô ấy phải có một lý do gì đó để cuốn hút mọi người....
Thật không dễ để nhớ lại nội dung của cuốn tiểu thuyết vì tôi đã bỏ giở nó. May mắn là hệ thống này giúp được tôi hầu hết mọi thứ.
"Tên?"
"Tôi là Sen, thưa Điện hạ."
"Được rồi. Sen."
Kyle nghĩ về điều gì đó rồi nhìn tôi.
Không, đừng tỏ ra thân thiện một cách trắng trợn như vậy. Bảo vệ danh dự của của Công tước chút đi. Đừng đột ngột mở cửa lồng và nhấc bổng tôi lên. Và đừng hôn tôi!
"Ta sẽ giảm bớt lượng công việc, vậy nên cô có thể đến trông Cashew được không?"
Đôi mắt của Sen mở to trước yêu cầu bất ngờ.
"Cashew ư, vậy các pháp sư thì sao?"
". Có vẻ như nó nghe quý cô hơn. Nó chắc đã rất cô đơn khi tôi là người duy nhất nó gặp trong phòng cả ngày, và gần đây tôi còn đang bận rộn chuẩn bị cho lễ hội. Cô có nghĩ nó đã bỏ đi vì thất vọng không....?"
Chà, đó cũng không phải một ý tồi. Thay vào đó, thật ra nó cũng có lợi.
Nửa đầu của câu chuyện gốc mà tôi biết xoay quanh Serena, Belial và Kyle. Vì Belial đang ở trong lâu đài Hoàng gia, vậy nếu tôi tiếp tục bám lấy Serena và Kyle, nhiều phép màu sẽ được tích lũy hơn.
Thật không may, tôi phải sống như một con chuột hamster gần như cả ngày, vì vậy sẽ tốt hơn nếu họ tự đến với tôi và không phải làm gì cả.
Sen quay mặt lại với tôi, tôi tiến lại gần cô ấy và đặt tay lên tường. Tôi cũng không quên nháy mắt một cái với cô ấy. Tôi đang làm một con chuột dễ thương. Fan service hiếm hoi đây.
"Tôi sẽ làm!"
Sen hét vào mặt tôi như thể bị ma nhập.
"Tôi, tôi, ý tôi là... tôi chưa bao giờ nuôi chuột, không, Hamster, nhưng tôi đã từng nuôi một con chó... Tôi cũng sẽ cố gắng học hỏi. Còn nữa...!"
"Không phải hamster, mà là ma thú."
Thế là Sen trở thành người chăm sóc thứ hai của tôi.
Hãy hòa thuận với nhau từ giờ. Đừng phát cuồng vì tôi một cách kỳ lạ hay bất cứ điều gì, đừng làm thế. Không giết nhau, được chứ?
Sau khi Sen rời đi, Kyle nhìn tôi rất lâu. Hắn muốn bế tôi ra, nhưng lưỡng lự.
'Hắn sốc vậy à?'
Nhưng tôi cũng không thể làm gì được. Tình huống thật khả nghi khi không còn con chuột nào ở đó và có một người đàn ông khỏa thân trên giường.
Sau đó tôi nhớ rằng đã nghe về lời xì xào rằng Điện hạ chưa kết hôn,và thích đàn ông. Tất nhiên, không ai đủ can đảm để lan truyền những tin đồn như vậy.
Dù sao, dù là chuyện nhỏ nhặt, tôi cũng không thể chứng minh bất cứ điều gì. Ngay cả khi tôi là hắn, tôi sẽ không để một con chuột chạy trốn bất cứ lúc nào.
Tôi có nên giả chết một lúc không? Không, tất cả là do 'lời mời' của tên khốn đó. Sẽ thật tuyệt nếu ngươi có thể giải thích là loại kỹ năng gì không?
[(อิ_อี;;;)]
'Tuy nhiên, ngày mai sẽ ổn thôi.'
Tôi đã giấu sẵn quần áo rồi. Đang là mùa lễ hội nên sẽ không có gì kì khi bắt gặp những kẻ lạ mặt lảng vảng xung quanh.
"Trước đó, tôi nên lấy thêm quần và giày."
Nếu tôi đi chân trần suốt trong cái lạnh này, ngón chân của tôi sẽ rụng mất.
Đang miên man suy nghĩ thì tôi ngủ quên mất, sang hôm sau tôi mới biết. Và................ Tôi nghe tin buồn rằng quần áo giấu của tôi đã bị đánh cắp.
- Từ chap đây là tui bắt đầu dịch raw, nên có những chỗ hơi cộc và có những đoạn khó phải cắt bớt đi (tui không biết nửa chữ tiếng Hàn, nên phải dịch sang Anh rồi lại sang Việt ). Nhưng nội dung truyện sẽ vẫn đầy đủ nha.
Có vẻ như phòng làm việc của Kyle sẽ ở quanh đây. Lúc đó tôi chạy vội mà không học kỹ đường đi, nên giờ mới biết.
Vì vậy, ngày mai, sau khi 'Đánh dấu' tại địa điểm đó, tôi có thể mặc đồ của Kyle mà tôi đã giấu trước đó và đi khám phá xung quanh.
Vấn đề là nó chỉ cần trong bán kính 10 mét. Tất nhiên, tôi nên có nhiều quần áo hơn. Trời lạnh thật đấy. Chà, đây là miền Bắc mà.
"Sen, cô làm gì vậy?"
Một người giúp việc đang mang giỏ đồ giặt tên gọi Sen. Phía sau nơi đây hình như là nơi giặt quần áo của người hầu.
"Tôi tìm được nó rồi!"
Sen nhấc nhẹ tôi lên. Cô cẩn thận dùng cả hai tay nâng tôi cơ thể tôi lên như thể sợ tôi sẽ lại bỏ chạy. Này, đừng che cả mặt tôi, tôi muốn nhìn xunh quanh!
"Có vẻ như ngươi không muốn trốn. Tuyệt quá. Nó đang tìm đường về, và thật dễ thương vì có vẻ như nhóc ấy đã cố thuộc đường."
Nghe những lời đó, đám hầu gái xúm lại, thốt lên những câu như ghen tị quá, sao dễ thương quá, muốn nuôi nấng quá.
Tôi chúi mũi vào lòng bàn tay (chân) của mình, giả vờ sợ hãi.
" Tôi có thể bế nó không?"
Một người giúp việc có vẻ thân thiện với Sen đến gần tôi và mắt cô ấy sáng lên. Không thể nào. Woa. Đây là Serena à?
- Jjiik! (biến đi!)
Người hầu ngạc nhiên và lùi lại khi tôi kêu lên, đạp vào bàn tay đang tiếp cận tôi và co rúm lại.
"Uh? Hả? Sao bạn vậy? Tôi đã rất nhẹ nhàng mà..."
- Jjiik! Jjiiik! (Đồ con người ngu ngốc! Cô định làm gì cục lông nhỏ bé yếu đuối này!? Tôn trọng tôi chút đi!)
Cô là Serena à? Người phụ nữ tuyệt vời nhất của đế chế! Tất nhiên, tôi sẽ thay đổi tương lai đó một chút... Vì vậy, hãy tiếp tục và làm quen với Kyle đi!
Sau đó, một giọng nói trầm vang lên từ phía sau chúng tôi.
"Cashew."
"Thưa Điện hạ, Đại công tước...!"
Nhắc tào tháo tào tháo đến liền.
Đôi mắt đỏ của Kyle nhìn sang tôi. Khi anh ta khẽ cau mày... Ấn tượng vốn đã khủng khiếp lại càng trở nên đáng sợ hơn. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì tên này đã xuyên thủng hết mấy người ở đây rồi.
"Này", Hắn cười. "Tìm tốt lắm. Nó không bị thương chứ?". Đừng làm cho bầu không khí đóng băng. Ngài không cảm thấy tội nghiệp cho những người giúp việc đang run rẩy kia à?
Trong khi những người hầu gái mặt đã trắng bệch suy nghĩ đến việc nên bỏ chạy hay không, Sen, người duy nhất vẫn bình tĩnh, từ từ quay về phía Kyle.
"Điện hạ. Như ngài ra lệnh, tôi đã tìm được con thú."
Kyle định đưa tay ra, nhưng do dự khi thấy tôi ngồi lặng lẽ trên tay Sen, trừng mắt nhìn anh ấy.
"Nó có vẻ nghe lời cô."
"Dạ".
"Cô sẽ mang nó về phòng làm việc của ta chứ?"
Sen nhìn xuống tôi một lúc, sau đó vuốt lưng tôi và gật đầu. Những người giúp việc khác chỉ liếc nhìn nhau và quay trở lại vị trí ban đầu.
Sau khi về phòng, Kyle cố gắng bỏ tôi vào lồng.
Tất nhiên, tôi đã níu kéo Sen hết mức có thể và chịu đựng. Hắn nói tôi ngủ cùng hắn hôm nay! Tự do ở đâu, tên khốn hèn hạ?
Thật không may, Kyle dường như đã hiểu lầm sự phản kháng của tôi.
"Nó rất thích ngươi."
"Tôi biết, phải."
Sen khẽ cười, có lẽ ngượng nhưng vui. Cô nói rồi đẩy tôi vào lồng.
"Nhóc vẫn phải đi vào, đừng lẻn ra ngoài nữa. Nhóc làm điện hạ lo đấy."
Không, dù sao thì tôi cũng sẽ tự trở lại sau 30 phút. Đó chỉ là một cuộc đi dạo nhỏ thôi.
"Ta sẽ thưởng cho ngươi."
Kyle nói khi đóng cánh cửa trên nắp lồng hamster. Thay vì trả lời, Sen ngơ ngác nhìn anh, và anh nói thêm bằng một giọng cộc lốc.
"Tôi nghĩ rằng nó sẽ khó tìm. Khi các pháp sư nói rằng họ không thể cảm nhận được phép thuật, tôi đã cảm nhận được điều đó. Nhưng nhờ có ngươi, ta đã có thể tìm thấy Cashew...
"Hãy cho ta biết ngươi muốn gì. Nhân danh Đại công tước Blake, ta sẽ ban cho ngươi bất cứ điều gì ngươi yêu cầu."
Sen hướng ánh mắt về phía tôi đang ngồi trên cái bánh quay. Đó là một cái nhìn phức tạp.
Có cả sự khao khát và lưỡng lự cùng một lúc trong một ánh mắt đó. Tôi có thể cảm thấy đôi mắt xanh lục của cô ấy chìm trong u sầu trong giây lát, nhưng rồi lại sáng lên trở lại.
"Không sao ạ."
Sen đanh giọng trả lời.
"Điều tôi muốn là thứ mà Điện hạ không thể ban cho. Vì vậy, tôi tự thực hiện nó. Ngài chỉ cần biết rằng tôi đã cố gắng hết sức, và nếu sau này tôi có làm điều gì sai trái trong lâu đài này, xin hãy trừng phạt tôi, thưa Điện hạ."
"Thú vị."
Kyle dựa lưng vào ghế sofa và chậm rãi nói.
"Có điều ước nào trong lãnh thổ này mà ta không thể ban cho ư?"
Đừng nung nấu ý muốn tranh giành ước muốn của người giúp việc. Tôi lẩm bẩm khi rửa bàn chân bẩn của mình trong bát nước.
'Nhân tiện, điều ước của Sen là gì?'
Kết hôn với Belial? Rốt cuộc, cả hai đã yêu nhau trong câu chuyện gốc. Tôi không chắc nó kết thúc như thế nào, nhưng dù sao, trong hầu hết các tiểu thuyết, hai người sống hạnh phúc mãi mãi, điều là quy tắc rồi.
Tuy nhiên, hiện tại là bất khả thi khi yêu Belial từ phía bắc, nơi cách xa lâu đài hoàng gia, vậy có lẽ mục tiêu là nâng địa vị...
Sau đó, cửa sổ hệ thống lặng lẽ nổi lên.
[Báo thù.]
'Báo thù?'
Sen muốn trả thù?
[Mong muốn duy nhất của Serena là trả thù.]
Không phải 'Sen', mà là 'Serena'.
Hệ thống vẫn gọi cô ấy là Serena, không phải Sen.
Ý bạn là dù sao thì cô cũng sẽ trở thành Serena?
Cho dù vận mệnh xuyên không có thay đổi, phần này vẫn không thay đổi. Tôi cảm thấy kỳ lạ. Tôi chớp mắt và nhìn Sen.
'Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy?'
Đó là một cảm giác thực sự kỳ lạ khi nghĩ rằng cuốn truyện tôi đọc đã hiện ra trước mắt thay vì chỉ một vài dòng văn bản.
"Nhân tiện."
Kyle khẽ gọi Sen. Sen nhìn lại Kyle một cách bình tĩnh, như thể cô ấy không bị ảnh hưởng bởi vẻ đáng sợ của hắn. Lá gan cô to thật.
"Khuôn mặt cô rất quen."
Tôi thấy cô nao núng và cứng người lại. Cô ấy có vẻ kích động. Đôi mắt xanh lục vẫn luôn im lặng lại dao động, và môi dưới bị cắn trắng lên trong một khắc.
Tuy nhiên, Sen nhanh chóng phục hồi lại thái độ. Quay đầu về phía tôi, cô ấy nhắm và mở mắt, rồi cười toe toét. Cô ấy rất thoải mái và tự nhiên đến nỗi tôi tự hỏi liệu biểu hiện nhất thời mà tôi thấy trước đó có phải là ảo giác hay không.
"Chà. Tôi thậm chí không phải là người hầu chính của Điện hạ."
"Vậy tôi đã gặp cô ở đâu?"
Đại công tước Điện hạ, đó không phải là một câu hỏi vô dụng sao?
Sen đáp lại bằng một nụ cười đầy ẩn ý.
"Tôi là người của Công tước mà. Hơn nữa, vì tôi làm việc trong lâu đài, nên không có gì ngạc nhiên khi khuôn mặt của tôi trông quen thuộc."
"Ta đoán vậy."
Kyle dường như không suy nghĩ quá kĩ về vấn đề này.
Nghĩ lại thì Kyle khá ám ảnh với Serena trong (Trái tim mùa đông). Nhưng, lý do là gì? Cô ấy phải có một lý do gì đó để cuốn hút mọi người....
Thật không dễ để nhớ lại nội dung của cuốn tiểu thuyết vì tôi đã bỏ giở nó. May mắn là hệ thống này giúp được tôi hầu hết mọi thứ.
"Tên?"
"Tôi là Sen, thưa Điện hạ."
"Được rồi. Sen."
Kyle nghĩ về điều gì đó rồi nhìn tôi.
Không, đừng tỏ ra thân thiện một cách trắng trợn như vậy. Bảo vệ danh dự của của Công tước chút đi. Đừng đột ngột mở cửa lồng và nhấc bổng tôi lên. Và đừng hôn tôi!
"Ta sẽ giảm bớt lượng công việc, vậy nên cô có thể đến trông Cashew được không?"
Đôi mắt của Sen mở to trước yêu cầu bất ngờ.
"Cashew ư, vậy các pháp sư thì sao?"
". Có vẻ như nó nghe quý cô hơn. Nó chắc đã rất cô đơn khi tôi là người duy nhất nó gặp trong phòng cả ngày, và gần đây tôi còn đang bận rộn chuẩn bị cho lễ hội. Cô có nghĩ nó đã bỏ đi vì thất vọng không....?"
Chà, đó cũng không phải một ý tồi. Thay vào đó, thật ra nó cũng có lợi.
Nửa đầu của câu chuyện gốc mà tôi biết xoay quanh Serena, Belial và Kyle. Vì Belial đang ở trong lâu đài Hoàng gia, vậy nếu tôi tiếp tục bám lấy Serena và Kyle, nhiều phép màu sẽ được tích lũy hơn.
Thật không may, tôi phải sống như một con chuột hamster gần như cả ngày, vì vậy sẽ tốt hơn nếu họ tự đến với tôi và không phải làm gì cả.
Sen quay mặt lại với tôi, tôi tiến lại gần cô ấy và đặt tay lên tường. Tôi cũng không quên nháy mắt một cái với cô ấy. Tôi đang làm một con chuột dễ thương. Fan service hiếm hoi đây.
"Tôi sẽ làm!"
Sen hét vào mặt tôi như thể bị ma nhập.
"Tôi, tôi, ý tôi là... tôi chưa bao giờ nuôi chuột, không, Hamster, nhưng tôi đã từng nuôi một con chó... Tôi cũng sẽ cố gắng học hỏi. Còn nữa...!"
"Không phải hamster, mà là ma thú."
Thế là Sen trở thành người chăm sóc thứ hai của tôi.
Hãy hòa thuận với nhau từ giờ. Đừng phát cuồng vì tôi một cách kỳ lạ hay bất cứ điều gì, đừng làm thế. Không giết nhau, được chứ?
Sau khi Sen rời đi, Kyle nhìn tôi rất lâu. Hắn muốn bế tôi ra, nhưng lưỡng lự.
'Hắn sốc vậy à?'
Nhưng tôi cũng không thể làm gì được. Tình huống thật khả nghi khi không còn con chuột nào ở đó và có một người đàn ông khỏa thân trên giường.
Sau đó tôi nhớ rằng đã nghe về lời xì xào rằng Điện hạ chưa kết hôn,và thích đàn ông. Tất nhiên, không ai đủ can đảm để lan truyền những tin đồn như vậy.
Dù sao, dù là chuyện nhỏ nhặt, tôi cũng không thể chứng minh bất cứ điều gì. Ngay cả khi tôi là hắn, tôi sẽ không để một con chuột chạy trốn bất cứ lúc nào.
Tôi có nên giả chết một lúc không? Không, tất cả là do 'lời mời' của tên khốn đó. Sẽ thật tuyệt nếu ngươi có thể giải thích là loại kỹ năng gì không?
[(อิ_อี;;;)]
'Tuy nhiên, ngày mai sẽ ổn thôi.'
Tôi đã giấu sẵn quần áo rồi. Đang là mùa lễ hội nên sẽ không có gì kì khi bắt gặp những kẻ lạ mặt lảng vảng xung quanh.
"Trước đó, tôi nên lấy thêm quần và giày."
Nếu tôi đi chân trần suốt trong cái lạnh này, ngón chân của tôi sẽ rụng mất.
Đang miên man suy nghĩ thì tôi ngủ quên mất, sang hôm sau tôi mới biết. Và................ Tôi nghe tin buồn rằng quần áo giấu của tôi đã bị đánh cắp.
- Từ chap đây là tui bắt đầu dịch raw, nên có những chỗ hơi cộc và có những đoạn khó phải cắt bớt đi (tui không biết nửa chữ tiếng Hàn, nên phải dịch sang Anh rồi lại sang Việt ). Nhưng nội dung truyện sẽ vẫn đầy đủ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.