Hắn Có Khi Nào Đi Nhảy Sông Không?
Chương 20
Trường Yên
27/06/2020
Tướng quân ở trong lòng rống xong, lại cảm thấy không đúng, hai người đều là nam nhân, ở trước mặt thay quần áo thì có làm sao? Huynh đệ trong doanh trại không phải mỗi ngày để đều ở trần lần mò chung quanh, cùng nhau tắm rửa chà lưng, có cái gì ngạc nhiên?
Đại khái là bởi vì thư ngốc này là một văn nhân đi, hắn nghĩ, nhóm huynh đệ thổ phỉ của hắn mỗi người đều quê mùa, lúc bình thường bọn hắn nháo quen rồi, bỗng nhiên thấy con mọt sách trông như vậy, đương nhiên cảm thấy không giống nhau.
Nghĩ rõ ràng chuyện này, tướng quân nhất thời thấy nhẹ nhõm. Hắn từ bên trong tủ quần áo lấy ra một bộ, cũng muốn thay đổi quần áo ướt sũng của mình, vừa quay đầu lại, Thẩm Mục đã cởi xong áo, cái lưng trắng nõn hiện ra, như một quả trứng gà lột vỏ, khiến người ta muốn cắn một miếng…
Tướng quân nhất thời có một luồng huyết khí dâng trào lên, thiêu đốt cổ họng, hắn nhìn chằm chằm chiếc eo vừa trắng vừa nhỏ nhắn kia, miệng khô lưỡi khô mà nghĩ, bấm một cái hẳn là sẽ ửng hồng..
Đại khái là ánh mắt của hắn quá hung ác, Thẩm Mục như là nhận ra được cái gì, quay đầu nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Mục lăng lăng trừng mắt nhìn, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại chính mình, giật mình tỉnh táo thêm một chút, mắc cỡ đến cổ đều đỏ, luống cuống tay chân cầm quần áo quấn lên người.
Tướng quân chột dạ, không dám nhìn nữa, cầm quần áo chạy ra phía sau bình phong.
Mẹ ơi, con mọt sách này làm sao trắng như vậy? Hắn có chút sợ mà nghĩ, vừa nãy thiếu chút nữa nhịn không được muốn nhào tới, điên rồi sao?!
Tướng quân thay xong quần áo từ sau tấm bình phong đi ra, Thẩm Mục cũng đã thay đổi xong.
Sắc mặt Thẩm Mục vẫn còn có chút trắng, tướng quân không yên lòng, “Ta đi kêu nhà bếp nấu cho ngươi một chén canh gừng?”
“Không cần, không có chuyện gì…” Vừa dứt lời, liền hắt hơi một cái.
“Này còn không có chuyện gì? Chờ đó.” Tướng quân quay người rời đi, Thẩm Mục vội vàng kéo hắn lại, “Không phải…” Y ngượng ngùng nói: “… Ta không thích gừng…”
Tướng quân không đồng ý, “Bóp mũi lại đổ vô miệng liền xong việc, không thích cũng phải uống.”
Thẩm Mục không khuyên được hắn, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
Y ngồi ở bàn bên cạnh chờ tướng quân, có chút ngạc nhiên mà đánh giá bày trí trong phòng.
Tuy rằng trước đây tướng quân nhiều lần nhảy cửa sổ xông vào phòng ngủ của y, nhưng Thẩm Mục là lần đầu tiên tiến vào phủ tướng quân.
Trong phòng bày trí rất đơn giản, ngoại trừ tủ, bàn, còn có một bộ khôi giáp.
Đó là khôi giáp của tướng quân, phụ thân hắn khi qua đời để lại cho hắn.
Khôi giáp mơ hồ hiện ra ánh sáng, nhìn ra được là thường thường được lau chùi, Thẩm Mục nghĩ, tuy rằng tướng quân đến nay không chịu gọi Lâm Chính Nhai một tiếng phụ thân, nhưng đối với bộ khôi giáp này đặc biệt quý trọng.
Có lẽ, ở trong lòng hắn, từ lâu đã tha thứ cho phụ thân, chỉ là chính mình không chịu thừa nhận…
Thẩm Mục nghĩ ngợi lung tung, tướng quân bưng canh gừng đẩy cửa tiến vào, một bộ mặt mày xám xịt.
Thẩm Mục: “… Mặt của ngươi sao lại bẩn như vậy?”
“Không có chuyện gì” tướng quân đem canh gừng đưa cho y, thúc giục, “Mau chóng uống.”
Hắn không dám nói, hắn vốn muốn tự mình nấu canh gừng cho y, hắn cũng không biết mình làm sao lại có ý nghĩ như thế, nhưng rất kích động, nghĩ nấu canh gừng có cái gì khó, không phải là thêm gừng châm nước xong cứ nấu là được rồi sao.
Nhưng hắn không nghĩ tới, hắn nhóm lửa không cháy.
Hắn ngồi xổm bên cạnh bếp, mù mờ làm nửa ngày, sững sờ nhìn cây đuốc không bén lửa, ngược lại làm mặt mình đen thui, cuối cùng vẫn là do đại nương ở nhà bếp đi mua thức ăn trở về giúp hắn nhóm lửa.
Thẩm Mục bưng canh gừng ngửi một cái, nhăn mặt nhíu mày, lại nhìn tướng quân một chút.
Tướng quân hung ác nói, “Nhanh chóng uống!”
Thẩm Mục không thể làm gì khác hơn là ngửa mặt lên ực một cái.
“Thật là cay…” Vẻ mặt y đau khổ oán giận, trong đầu tướng quân chợt toát ra một câu nói, “Hôn một chút liền hết cay.”
Tướng quân bị ý nghĩ của chính mình làm sợ hết hồn, lão tử đây là nổi điên cái gì chứ?
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tư Đồ Phong ở bên ngoài hô: “A Việt, mở cửa.”
Thẩm Mục đột nhiên hoảng loạn mà đứng lên, nhìn trái ngó phải, như đang tìm cái gì.
Tướng quân: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ta hiện tại không thể gặp cữu cữu của ngươi, ” Thẩm Mục nói, “Ta… Ta còn chưa chuẩn bị xong… Ta sợ…”
Tướng quân: Gặp cữu cữu của ta mà ngươi muốn chuẩn bị cái gì? Sợ cái gì?
Hắn còn muốn hỏi, Thẩm Mục đã chạy đến trước ngăn tủ, mở cửa trốn vào đó.
Tướng quân: “…”
Tướng quân mở cửa, Tư Đồ Phong ôm một đống tranh họa chân dung đi tới, đặt lên bàn nói: “Đây là tranh chân dung của các cô nương trong kinh thành, ngươi nhanh chóng nhìn xem có quen mắt không, có thể nhớ tới cái gì đó, người trong lòng ngươi có khả năng cũng ở trong này…”
Trông tủ đột nhiên có âm thanh “Loảng xoảng” vang lên.
Tư Đồ Phong: “Âm thanh gì vậy?”
Tướng quân: “… Mèo…”
Đại khái là bởi vì thư ngốc này là một văn nhân đi, hắn nghĩ, nhóm huynh đệ thổ phỉ của hắn mỗi người đều quê mùa, lúc bình thường bọn hắn nháo quen rồi, bỗng nhiên thấy con mọt sách trông như vậy, đương nhiên cảm thấy không giống nhau.
Nghĩ rõ ràng chuyện này, tướng quân nhất thời thấy nhẹ nhõm. Hắn từ bên trong tủ quần áo lấy ra một bộ, cũng muốn thay đổi quần áo ướt sũng của mình, vừa quay đầu lại, Thẩm Mục đã cởi xong áo, cái lưng trắng nõn hiện ra, như một quả trứng gà lột vỏ, khiến người ta muốn cắn một miếng…
Tướng quân nhất thời có một luồng huyết khí dâng trào lên, thiêu đốt cổ họng, hắn nhìn chằm chằm chiếc eo vừa trắng vừa nhỏ nhắn kia, miệng khô lưỡi khô mà nghĩ, bấm một cái hẳn là sẽ ửng hồng..
Đại khái là ánh mắt của hắn quá hung ác, Thẩm Mục như là nhận ra được cái gì, quay đầu nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Mục lăng lăng trừng mắt nhìn, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại chính mình, giật mình tỉnh táo thêm một chút, mắc cỡ đến cổ đều đỏ, luống cuống tay chân cầm quần áo quấn lên người.
Tướng quân chột dạ, không dám nhìn nữa, cầm quần áo chạy ra phía sau bình phong.
Mẹ ơi, con mọt sách này làm sao trắng như vậy? Hắn có chút sợ mà nghĩ, vừa nãy thiếu chút nữa nhịn không được muốn nhào tới, điên rồi sao?!
Tướng quân thay xong quần áo từ sau tấm bình phong đi ra, Thẩm Mục cũng đã thay đổi xong.
Sắc mặt Thẩm Mục vẫn còn có chút trắng, tướng quân không yên lòng, “Ta đi kêu nhà bếp nấu cho ngươi một chén canh gừng?”
“Không cần, không có chuyện gì…” Vừa dứt lời, liền hắt hơi một cái.
“Này còn không có chuyện gì? Chờ đó.” Tướng quân quay người rời đi, Thẩm Mục vội vàng kéo hắn lại, “Không phải…” Y ngượng ngùng nói: “… Ta không thích gừng…”
Tướng quân không đồng ý, “Bóp mũi lại đổ vô miệng liền xong việc, không thích cũng phải uống.”
Thẩm Mục không khuyên được hắn, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
Y ngồi ở bàn bên cạnh chờ tướng quân, có chút ngạc nhiên mà đánh giá bày trí trong phòng.
Tuy rằng trước đây tướng quân nhiều lần nhảy cửa sổ xông vào phòng ngủ của y, nhưng Thẩm Mục là lần đầu tiên tiến vào phủ tướng quân.
Trong phòng bày trí rất đơn giản, ngoại trừ tủ, bàn, còn có một bộ khôi giáp.
Đó là khôi giáp của tướng quân, phụ thân hắn khi qua đời để lại cho hắn.
Khôi giáp mơ hồ hiện ra ánh sáng, nhìn ra được là thường thường được lau chùi, Thẩm Mục nghĩ, tuy rằng tướng quân đến nay không chịu gọi Lâm Chính Nhai một tiếng phụ thân, nhưng đối với bộ khôi giáp này đặc biệt quý trọng.
Có lẽ, ở trong lòng hắn, từ lâu đã tha thứ cho phụ thân, chỉ là chính mình không chịu thừa nhận…
Thẩm Mục nghĩ ngợi lung tung, tướng quân bưng canh gừng đẩy cửa tiến vào, một bộ mặt mày xám xịt.
Thẩm Mục: “… Mặt của ngươi sao lại bẩn như vậy?”
“Không có chuyện gì” tướng quân đem canh gừng đưa cho y, thúc giục, “Mau chóng uống.”
Hắn không dám nói, hắn vốn muốn tự mình nấu canh gừng cho y, hắn cũng không biết mình làm sao lại có ý nghĩ như thế, nhưng rất kích động, nghĩ nấu canh gừng có cái gì khó, không phải là thêm gừng châm nước xong cứ nấu là được rồi sao.
Nhưng hắn không nghĩ tới, hắn nhóm lửa không cháy.
Hắn ngồi xổm bên cạnh bếp, mù mờ làm nửa ngày, sững sờ nhìn cây đuốc không bén lửa, ngược lại làm mặt mình đen thui, cuối cùng vẫn là do đại nương ở nhà bếp đi mua thức ăn trở về giúp hắn nhóm lửa.
Thẩm Mục bưng canh gừng ngửi một cái, nhăn mặt nhíu mày, lại nhìn tướng quân một chút.
Tướng quân hung ác nói, “Nhanh chóng uống!”
Thẩm Mục không thể làm gì khác hơn là ngửa mặt lên ực một cái.
“Thật là cay…” Vẻ mặt y đau khổ oán giận, trong đầu tướng quân chợt toát ra một câu nói, “Hôn một chút liền hết cay.”
Tướng quân bị ý nghĩ của chính mình làm sợ hết hồn, lão tử đây là nổi điên cái gì chứ?
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tư Đồ Phong ở bên ngoài hô: “A Việt, mở cửa.”
Thẩm Mục đột nhiên hoảng loạn mà đứng lên, nhìn trái ngó phải, như đang tìm cái gì.
Tướng quân: “Ngươi làm sao vậy?”
“Ta hiện tại không thể gặp cữu cữu của ngươi, ” Thẩm Mục nói, “Ta… Ta còn chưa chuẩn bị xong… Ta sợ…”
Tướng quân: Gặp cữu cữu của ta mà ngươi muốn chuẩn bị cái gì? Sợ cái gì?
Hắn còn muốn hỏi, Thẩm Mục đã chạy đến trước ngăn tủ, mở cửa trốn vào đó.
Tướng quân: “…”
Tướng quân mở cửa, Tư Đồ Phong ôm một đống tranh họa chân dung đi tới, đặt lên bàn nói: “Đây là tranh chân dung của các cô nương trong kinh thành, ngươi nhanh chóng nhìn xem có quen mắt không, có thể nhớ tới cái gì đó, người trong lòng ngươi có khả năng cũng ở trong này…”
Trông tủ đột nhiên có âm thanh “Loảng xoảng” vang lên.
Tư Đồ Phong: “Âm thanh gì vậy?”
Tướng quân: “… Mèo…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.