Chương 24: Đuổi bắt
Nguỵ Thừa Trạch
15/11/2022
Lật Thế ngồi xổm dưới cây chanh ngoài vách tường, trong tay cầm chiếc lá chanh rơi xuống mặt đất, mưa vẫn còn rơi, cô đội mũ áo lông vũ, nước
mưa theo cành lá, đánh vào nàng đỉnh đầu.
“Giờ phải làm sao đây.”
Lật Thế nhỏ giọng lầm bầm, nói rồi tự khóc, cô cảm thấy mình thật đáng thương, cũng không thể quay về được rồi.
Nếu vào cửa nói là con gái của bọn họ thì cuối cùng sẽ bị đuổi ra, hay là giữ tâm trạng không vui tiếp đãi cô?
Lật Thế khụt khịt, vuốt nước mắt đứng dậy, đi không mục đích về con đường cái trống vắng.
Đối diện có một chiếc taxi, Lật Thế dừng bước, chiếc xe kia dừng lại trước mặt cô, cửa ghế sau mở ra, người đàn ông bước ra mặc một chiếc áo ngắn tay mỏng manh, sắc mặt lạnh đến trắng bệch, tứ chi cứng đờ, khiến cô bất ngờ, thậm chí là sợ hãi.
“Vì sao anh lại ở chỗ này!”
Trình Tịnh tiến lên bắt lấy cánh tay cô, dùng sức túm cô lên xe.
“Lên xe trước, tôi mang em đi.”
“Không! Tôi không muốn đi theo anh, anh trả lời câu hỏi của tôi trước đi, vì sao lại ở chỗ này!”
Cô kịch liệt phản kháng, Trình Tịnh thấy cô đang sợ hãi, nước mưa nhỏ giọt theo lọn tóc ngắn, chảy xuống mí mắt.
“Tôi đã tìm em rất lâu, tôi nghĩ rằng em ngồi thuyền nhập cư trái phép! Lúc ở nhà dì em, tôi nhìn thấy một phong thư trong phòng em gửi tới từ địa chỉ này, cho nên cảm thấy chắc chắn em sẽ đến nơi này.”
Tư duy của anh ta nhạy đến đáng sợ, thậm chí trong tình huống chưa chắc chắn mà dứt khoát bay tới Anh tìm cô, Lật Thế cảm thấy không thể tưởng tượng được.
“Tôi biết anh là cảnh sát nhưng anh không phải cảnh sát bình thường, rốt cuộc anh giúp tôi vì cái gì?”
Trình Tịnh thở dài, đôi mắt bị nước mưa xối không mở được, tóc và quần áo cũng đã ướt đẫm, cả người anh ta lạnh lẽo.
“Chúng ta lên xe trước rồi nói, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị cảm mất.”
———————
Bạch Giang Xuyên ném con ma nơ canh xuống đất, rống giận với Bạch Thanh: “Rốt cuộc ông giấu người ở đâu rồi! Giao cô ấy ra cho tôi, trả lại cho tôi!”
Tác dụng của thuốc trên người vẫn chưa tan đi nhưng đã có thể dùng lực chống tay bò dậy, nắm đấm phẫn nộ vung về phía ông ta.
Không đợi Bạch Thanh ra lệnh, vệ sĩ cầm xích sắt phía sau, quất lên lưng hắn, sợi xích nặng gần trăm cân không phải cơn đau mà người thường có thể chịu đựng được, hắn bị đánh ngã xuống đất, cơ bắp đau đớn bắt đầu run rẩy, thậm chí trong miệng còn phun bọt mép.
“Con xứng kêu gào với ba ư? Không nhìn thử xem ông đây lăn lộn bao nhiêu năm! Con không có con chó kia thì chả là gì hết, cô gái kia đã xuất ngoại, con chết tâm đi, thành thật vào bệnh viện tâm thần trị liệu đi.”
“Con mẹ ông.” Bạch Giang Xuyên yếu ớt bò dậy, lại ngã xuống một lần nữa, nắm đấm đang run lên, vô cùng hận, muốn đấm chết ông ta bằng một cú!
“Trả người… lại cho tôi, trả lại cho tôi! Cô ấy là của tôi!”
Bạch Thanh đứng dậy khỏi ghế: “Vốn dĩ cho rằng con có thể nghe lời một chút, trông thế này thì có lẽ ba suy nghĩ nhiều rồi, người đâu, mai chóng tiễn vào bệnh viện tâm thần, lần này cho con một phòng giam riêng biệt, xem xem con trốn ra thế nào!”
Hai vệ sĩ phía sau ném xuống xích sắt trong tay xuống, tiến lên mỗi người nhấc một cánh tay hắn kéo về phía trước.
Bạch Giang Xuyên nhổ bọt mép trong miệng, vung nắm tay giãy giụa nhưng cũng tốn công vô ích, mơ màng bị ném lên xe.
“Lật Thế, Lật Thế, trả lại cho tôi, trả cô ấy lại cho tôi.”
Trong xe vẫn là bốn người đàn ông tai to mặt lớn kia, thấy bộ dáng này của hắn, một người trong đó đành an ủi.
“Bạch thiếu gia, Lật Thế tiểu thư đến Anh rồi, ngài đừng nhớ thương nữa, chữa khỏi bệnh rồi thì không chừng tổng giám đốc Bạch có thể chấp nhận để hai người ở bên nhau.”
“Đúng vậy thiếu gia, bình tĩnh chứ đừng xúc động, chống đối tổng giám đốc Bạch thì chắc chắn không có quả ngọt đâu.”
Hắn mê mang nằm trên ghế, dường như không hiểu bọn họ đang nói gì, xe chạy về phía trước, hắn cũng hiểu có lẽ mình không còn cách để nhìn thấy Lật Thế nữa nên liều mạng giãy giụa, hai vệ sĩ đè lấy hắn cũng phải cố hết sức.
“Đừng nhúc nhích mà Bạch thiếu gia, đến bệnh viện ngay thôi, ngài kiên trì một chút.”
“Cút ngay, tất cả cút ngay cho ông đây!”
Xe đột nhiên phanh lại, mọi người bỗng nhiên đổ về phía trước.
“Mẹ nó lái xe kiểu gì vậy!”
“Đừng, đừng trách đằng đây, có con chó đột nhiên chạy ra giữa đường kìa!”
Ngay sau đó, ngoài xe truyền đến tiếng chó sủa ầm ĩ, tiếng gâu gâu không ngừng vang lên, khiến lòng người hoảng sợ.
“Mau, mau lái xe đi!”
“Con chó kia cắn bánh xe, tôi không dám chạy.”
“Mày lo nó làm gì, nhấn ga nhanh lên!”
“Áuuuuuu! Ư gâu gâu!”
Người ngồi ở ghế phụ mở cửa sổ răn dạy: “Phiền quá cút ngay cho tao, bằng không lát nữa cán chết mày đó!”
Ai ngờ con chó kia đột nhiên từ cửa sổ xe vào, mấy người đàn ông thô to sợ hãi phát ra tiếng kêu thảm thiết, con chó kia như mắc bệnh chó dại, gặp đâu cắn đấy, bốn người sợ hãi mở cửa xe vội vàng chạy xuống.
“Á mẹ kiếp, mẹ kiếp! Chó điên!”
Bạch Giang Xuyên chậm rãi mở to mắt, Bin Laden hung hăng yeutruyen.net cắn ống quần hắn rồi kéo về phía trước khiến hắn tỉnh táo một ít, cả người hắn không còn chút sức lực nào, nghiêng đầu nhìn nó, nó càng sủa mạnh hơn, sốt ruột như một con người thật sự vậy.
“Áu! Gâu gâu gâu!”
Bạch Giang Xuyên nặng nề chống cánh tay, ngồi khỏi ghế dựa, run rẩy nhảy xuống xe, xém chút là té ngã, Bin Laden dùng thân thể của mình chống đỡ hai chân hắn điên cuồng sủa bốn vệ sĩ đứng chung quanh.
“Đi rồi.” Bạch Giang Xuyên mệt mỏi, áo sơ mi trên người nhăn nhó, sau lưng là vết máu bị xích sắt tạo ra, giọng khàn khàn, đi về hướng ghế điều khiển.
Nó ngoan ngoãn lên xe, dùng đầu đẩy cửa xe, mạnh mẽ kéo lại.
Xe lái đi, để lại bốn vệ sĩ không biết phải làm sao, vội vàng thông báo cho Bạch Thanh.
Đoạn đường cách sân bay chỉ có 5km, tốc độ tăng lên lớn nhất, máy bay tư nhân của nhà họ Bạch ở chỗ này, Bạch Giang Xuyên tỉnh táo hơn nhiều, tìm được một khẩu súng lục trong cốp xe, bắt cóc một phi công, lệnh cho gã bay đến nước Anh.
Mọi chuyện đều rất thuận lợi, hắn ngồi trên ghế phụ máy bay, cúi đầu thưởng thức Desert Eagle trong tay, Bin Laden ngồi ở phía sau hai người, thẻ đầu lưỡi, cảnh giác nhìn chằm chằm phi công.
Người yeutruyen.net nọ đã bị doạ đổ mồ hôi lạnh, sợ súng trong tay hắn bóp cò.
Bạch Giang Xuyên lạnh giọng nói.
“Thành thật chạy đến đúng nơi cho tao, bằng không xác của mày sẽ nằm giữa không trung đấy.”
“Giờ phải làm sao đây.”
Lật Thế nhỏ giọng lầm bầm, nói rồi tự khóc, cô cảm thấy mình thật đáng thương, cũng không thể quay về được rồi.
Nếu vào cửa nói là con gái của bọn họ thì cuối cùng sẽ bị đuổi ra, hay là giữ tâm trạng không vui tiếp đãi cô?
Lật Thế khụt khịt, vuốt nước mắt đứng dậy, đi không mục đích về con đường cái trống vắng.
Đối diện có một chiếc taxi, Lật Thế dừng bước, chiếc xe kia dừng lại trước mặt cô, cửa ghế sau mở ra, người đàn ông bước ra mặc một chiếc áo ngắn tay mỏng manh, sắc mặt lạnh đến trắng bệch, tứ chi cứng đờ, khiến cô bất ngờ, thậm chí là sợ hãi.
“Vì sao anh lại ở chỗ này!”
Trình Tịnh tiến lên bắt lấy cánh tay cô, dùng sức túm cô lên xe.
“Lên xe trước, tôi mang em đi.”
“Không! Tôi không muốn đi theo anh, anh trả lời câu hỏi của tôi trước đi, vì sao lại ở chỗ này!”
Cô kịch liệt phản kháng, Trình Tịnh thấy cô đang sợ hãi, nước mưa nhỏ giọt theo lọn tóc ngắn, chảy xuống mí mắt.
“Tôi đã tìm em rất lâu, tôi nghĩ rằng em ngồi thuyền nhập cư trái phép! Lúc ở nhà dì em, tôi nhìn thấy một phong thư trong phòng em gửi tới từ địa chỉ này, cho nên cảm thấy chắc chắn em sẽ đến nơi này.”
Tư duy của anh ta nhạy đến đáng sợ, thậm chí trong tình huống chưa chắc chắn mà dứt khoát bay tới Anh tìm cô, Lật Thế cảm thấy không thể tưởng tượng được.
“Tôi biết anh là cảnh sát nhưng anh không phải cảnh sát bình thường, rốt cuộc anh giúp tôi vì cái gì?”
Trình Tịnh thở dài, đôi mắt bị nước mưa xối không mở được, tóc và quần áo cũng đã ướt đẫm, cả người anh ta lạnh lẽo.
“Chúng ta lên xe trước rồi nói, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị cảm mất.”
———————
Bạch Giang Xuyên ném con ma nơ canh xuống đất, rống giận với Bạch Thanh: “Rốt cuộc ông giấu người ở đâu rồi! Giao cô ấy ra cho tôi, trả lại cho tôi!”
Tác dụng của thuốc trên người vẫn chưa tan đi nhưng đã có thể dùng lực chống tay bò dậy, nắm đấm phẫn nộ vung về phía ông ta.
Không đợi Bạch Thanh ra lệnh, vệ sĩ cầm xích sắt phía sau, quất lên lưng hắn, sợi xích nặng gần trăm cân không phải cơn đau mà người thường có thể chịu đựng được, hắn bị đánh ngã xuống đất, cơ bắp đau đớn bắt đầu run rẩy, thậm chí trong miệng còn phun bọt mép.
“Con xứng kêu gào với ba ư? Không nhìn thử xem ông đây lăn lộn bao nhiêu năm! Con không có con chó kia thì chả là gì hết, cô gái kia đã xuất ngoại, con chết tâm đi, thành thật vào bệnh viện tâm thần trị liệu đi.”
“Con mẹ ông.” Bạch Giang Xuyên yếu ớt bò dậy, lại ngã xuống một lần nữa, nắm đấm đang run lên, vô cùng hận, muốn đấm chết ông ta bằng một cú!
“Trả người… lại cho tôi, trả lại cho tôi! Cô ấy là của tôi!”
Bạch Thanh đứng dậy khỏi ghế: “Vốn dĩ cho rằng con có thể nghe lời một chút, trông thế này thì có lẽ ba suy nghĩ nhiều rồi, người đâu, mai chóng tiễn vào bệnh viện tâm thần, lần này cho con một phòng giam riêng biệt, xem xem con trốn ra thế nào!”
Hai vệ sĩ phía sau ném xuống xích sắt trong tay xuống, tiến lên mỗi người nhấc một cánh tay hắn kéo về phía trước.
Bạch Giang Xuyên nhổ bọt mép trong miệng, vung nắm tay giãy giụa nhưng cũng tốn công vô ích, mơ màng bị ném lên xe.
“Lật Thế, Lật Thế, trả lại cho tôi, trả cô ấy lại cho tôi.”
Trong xe vẫn là bốn người đàn ông tai to mặt lớn kia, thấy bộ dáng này của hắn, một người trong đó đành an ủi.
“Bạch thiếu gia, Lật Thế tiểu thư đến Anh rồi, ngài đừng nhớ thương nữa, chữa khỏi bệnh rồi thì không chừng tổng giám đốc Bạch có thể chấp nhận để hai người ở bên nhau.”
“Đúng vậy thiếu gia, bình tĩnh chứ đừng xúc động, chống đối tổng giám đốc Bạch thì chắc chắn không có quả ngọt đâu.”
Hắn mê mang nằm trên ghế, dường như không hiểu bọn họ đang nói gì, xe chạy về phía trước, hắn cũng hiểu có lẽ mình không còn cách để nhìn thấy Lật Thế nữa nên liều mạng giãy giụa, hai vệ sĩ đè lấy hắn cũng phải cố hết sức.
“Đừng nhúc nhích mà Bạch thiếu gia, đến bệnh viện ngay thôi, ngài kiên trì một chút.”
“Cút ngay, tất cả cút ngay cho ông đây!”
Xe đột nhiên phanh lại, mọi người bỗng nhiên đổ về phía trước.
“Mẹ nó lái xe kiểu gì vậy!”
“Đừng, đừng trách đằng đây, có con chó đột nhiên chạy ra giữa đường kìa!”
Ngay sau đó, ngoài xe truyền đến tiếng chó sủa ầm ĩ, tiếng gâu gâu không ngừng vang lên, khiến lòng người hoảng sợ.
“Mau, mau lái xe đi!”
“Con chó kia cắn bánh xe, tôi không dám chạy.”
“Mày lo nó làm gì, nhấn ga nhanh lên!”
“Áuuuuuu! Ư gâu gâu!”
Người ngồi ở ghế phụ mở cửa sổ răn dạy: “Phiền quá cút ngay cho tao, bằng không lát nữa cán chết mày đó!”
Ai ngờ con chó kia đột nhiên từ cửa sổ xe vào, mấy người đàn ông thô to sợ hãi phát ra tiếng kêu thảm thiết, con chó kia như mắc bệnh chó dại, gặp đâu cắn đấy, bốn người sợ hãi mở cửa xe vội vàng chạy xuống.
“Á mẹ kiếp, mẹ kiếp! Chó điên!”
Bạch Giang Xuyên chậm rãi mở to mắt, Bin Laden hung hăng yeutruyen.net cắn ống quần hắn rồi kéo về phía trước khiến hắn tỉnh táo một ít, cả người hắn không còn chút sức lực nào, nghiêng đầu nhìn nó, nó càng sủa mạnh hơn, sốt ruột như một con người thật sự vậy.
“Áu! Gâu gâu gâu!”
Bạch Giang Xuyên nặng nề chống cánh tay, ngồi khỏi ghế dựa, run rẩy nhảy xuống xe, xém chút là té ngã, Bin Laden dùng thân thể của mình chống đỡ hai chân hắn điên cuồng sủa bốn vệ sĩ đứng chung quanh.
“Đi rồi.” Bạch Giang Xuyên mệt mỏi, áo sơ mi trên người nhăn nhó, sau lưng là vết máu bị xích sắt tạo ra, giọng khàn khàn, đi về hướng ghế điều khiển.
Nó ngoan ngoãn lên xe, dùng đầu đẩy cửa xe, mạnh mẽ kéo lại.
Xe lái đi, để lại bốn vệ sĩ không biết phải làm sao, vội vàng thông báo cho Bạch Thanh.
Đoạn đường cách sân bay chỉ có 5km, tốc độ tăng lên lớn nhất, máy bay tư nhân của nhà họ Bạch ở chỗ này, Bạch Giang Xuyên tỉnh táo hơn nhiều, tìm được một khẩu súng lục trong cốp xe, bắt cóc một phi công, lệnh cho gã bay đến nước Anh.
Mọi chuyện đều rất thuận lợi, hắn ngồi trên ghế phụ máy bay, cúi đầu thưởng thức Desert Eagle trong tay, Bin Laden ngồi ở phía sau hai người, thẻ đầu lưỡi, cảnh giác nhìn chằm chằm phi công.
Người yeutruyen.net nọ đã bị doạ đổ mồ hôi lạnh, sợ súng trong tay hắn bóp cò.
Bạch Giang Xuyên lạnh giọng nói.
“Thành thật chạy đến đúng nơi cho tao, bằng không xác của mày sẽ nằm giữa không trung đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.