Hân Hoan

Chương 41: Cung cấp riêng

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

15/09/2020

“Quan trọng là tui muốn có tình bạn cảm trời động đất như vậy á.”

“Ekip của Lê Chiêu ghê gớm thật, đến chuyên gia đá quý mà cũng nói đỡ giúp cậu ta. Vì chút tiền mà vị chuyên gia này đánh mất nguyên tắc nghề nghiệp cơ bản nhất. Có chuyên gia đá quý nào lại dựa vào ảnh chụp để giám định đá quý thật hay giả không cơ chứ?”

“Mới nãy tui cũng định nói như vậy á, muốn giám định đá quý phải xem vật thật chứ nhỉ?”

“Quả dưa này càng ăn càng thấy thú vị, quay tới quay lui cứ như xem mấy bộ phim hại não vậy. Mọi người cứ ầm ĩ đi, không cần phải ngại đám hóng hớt tụi tui đâu. Cứ bóc nhau đê, bóc nhiều vào cho xôm.”

“Xem ảnh tuyên truyền mà studio đăng xong em muốn nói câu này mấy thím ạ, mặc kệ trang phục trên người Lê Chiêu là thật hay giả, chỉ với gương mặt này thôi, em có thể!!!”

“Đồ trang sức là giả thì chắc gì mặt đã là thật.”

“Nhà em có người làm bên chỉnh hình, em hỏi rồi mặt này chắc chắn là thật đấy.”

“Mấy anh trai chị gái đẹp trời sinh đều là báu vật!! Giờ thì em hiểu được phần nào vì sao lại mời Lê Chiêu làm gương mặt đại diện rồi, cậu ấy thật sự là ngôi sao tỏa sáng lấp lánh.”

“Đám người nông cạn mấy cô chỉ biết nhìn vào cái mặt. Cơ mà gương mặt này đẹp đáo để, ngon mắt ghê á.”

Bức ảnh tuyên truyền mà studio của Lê Chiêu đăng chính là bức ảnh được chụp tại hành lang nhà Án Đình.

Có lẽ bởi bối cảnh quá đẹp nên Lê Chiêu trong ảnh chụp tựa như một quý công tử vượt thời gian, sắp xuyên qua màn hình xuất hiện trước mặt bạn.

Đôi mắt đẹp đẽ thể như đang thủ thỉ rằng cậu là người thâm tình nhất thế gian.

“Lễ phục gì chứ nhìn cái gì chứ, tất cả chỉ là rắm thoảng mây bay, bà đây muốn người này!!”

“Chỉ là cái đồng hồ đeo tay thôi mà, mua, em mua, mua rồi có tặng kèm người đại diện này không?”

“Em mới gửi ảnh của Lê Chiêu cho mẹ, nói đây là người yêu con đấy, ai dè mẹ em mắng em xối xả mười phút liền, lý do là có phải em ép buộc con ngoan nhà người ta không.”

“Lầu trên là con ruột chuẩn cmnr hahahaha!!”

Thủy quân mà công ty đối thủ sắp xếp đều trố mắt ra nhìn, bọn họ muốn các cư dân mạng cảm thấy Lê Chiêu làm người không thành thật, ham hư vinh hay khoác lác, tại sao studio của Lê Chiêu đăng mấy bức ảnh tuyên truyền lên cái, mấy cô gái này chỉ biết lè lưỡi ra liếm ngoại hình??

Đang đá xoáy nhau có thể nghiêm túc một chút không hả, chỉ biết ngắm trai, ảnh thì ăn được chắc?

Đội trưởng đội thủy quân phóng to bức ảnh của Lê Chiêu lên, sau khi nhìn kỹ một lúc, kích động chà xát đôi bàn tay: “Các anh em à, sắp tới chúng ta nhiều việc lắm cho coi.”

Làm thủy quân, không sợ tân binh mới xuất hiện, chỉ sợ showbiz không đủ xôm.

Giáo sư Trần là giảng viên của học viện thi họa, ông thích nhất là vẽ tranh và thưởng thức các bức hoạ. Buổi tối đang ngồi thưởng trà, chợt nghe thấy con gái hét ré lên, còn tưởng con gái mình gặp chuyện gì, ông lo lắng đi tới phòng của con gái,mới phát hiện con gái mình đang ngồi trước màn hình máy tính, cười tí ta tí tởn trước bức ảnh một chàng trai.

“Con từng tuổi này rồi sao vẫn còn…” Giáo sư Trần đi tới gần con gái, đột nhiên giành lấy chuột, phóng to bức ảnh trên màn hình lên.

Bức hoạ được treo trên tường trong bức ảnh kia, hình như là bút tích thực.

Bởi vì bối cảnh rất phù hợp với khí chất trên người Lê Chiêu, nên khâu hậu kỳ họ không tiến hành xóa phông. Giáo sư Trần càng nhìn càng cảm thấy bức họa này rất giống hàng chính phẩm, nhưng bởi vì không được nhìn thấy bức họa thực, nên ông cũng không dám chắc.

“Con gái à, con có thể liên lạc với cậu bé này không, ba rất muốn xem bức họa trong nhà cậu ấy.” Giáo sư Trần rất kích động: “Phải trả tiền cũng được.”

Con gái giáo sư Trần: “……..”

Cũng biết ba mình là họa sĩ, nhưng cô thực sự không thể ngờ mình theo đuổi thần tượng cũng có thể giúp ba phát hiện ra đại lục mới.

“Ba à, người ta là ngôi sao, chúng ta biết liên lạc kiểu gì, huống hồ chỗ chụp chưa chắc đã là nhà của anh ấy.” Con gái giáo sư Trần tranh thủ thời gian xoa dịu người cha đang kích động của mình tình: “Bây giờ có nhiều bức họa mô phỏng như vậy, dựa vào một bức ảnh thì nhìn ra được gì chứ.”

Biết được cậu chàng này là ngôi sao, hơn nữa cũng chưa chắc đã là chủ nhân của bức họa, giáo sư Trần hết sức rầu rĩ, quay đầu dạy dỗ con gái mình: “Đừng cứ thấy trai đẹp là tớn mắt lên, hớn hở quên trời quên đất, quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm, rõ chưa hả?”

“Vâng vâng vâng, con biết rồi.” Con gái lão sư Trần đẩy cha ra khỏi cửa, mở group chat của fan lên.

“Ban nãy ba tui vào nói cái gì mà bức họa trên tường trong ảnh của cục cưng là bút tích thực, còn hỏi tui có thể liên lạc với cục cưng không, tui mà liên lạc được thì việc gì phải lè lưỡi liếm màn hình chứ?”

“Ủa bữa nay sao vậy, có người nói trước ghim cài của cục cưng bá đạo, giờ lại có người nói bức họa trên tường trong ảnh rất ghê gớm.”

“Không thể nào không thể nào, chính miệng cục cưng từng nói ẻm nghèo lắm mà.”

“Tui nghi ngờ đám người nói chiếc ghim cài áo kia đắt giá chính là đối thủ của Chiêu Chiêu, dùng thủ đoạn này để cố ý giảm độ hảo cảm của người qua đường với Chiêu Chiêu.”

“Nhưng mà đối thủ của cục cưng nhà chúng ta là ai chứ?”

Group fan hâm mộ im lặng một cách kỳ lạ, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn họ không biết được rốt cuộc đối thủ của Lê Chiêu là ai. Mới đầu họ bất hòa với fan Cá, thế nhưng sau rất nhiều chuyện xảy ra, fan Cá và fan Lê gần như được xưng là liên minh, những tiểu sinh khác thì họ không qua lại, thậm chí còn không hề có xung đột về mặt tài nguyên.

“Tối nay ầm ĩ nhất, bôi đen Chiêu Chiêu nhiều nhất là fan nhà Lư Nhân Dịch.”

“Lư Nhân Dịch là tiểu sinh lưu lượng hạng A, nhà anh ta không cần phải để ý tới nhà chúng ta mới phải.”

Nói khó nghe một chút, với địa vị nhà Lư Nhân Dịch, chịu để ý đến fan Lê đã là đề cao Chiêu Chiêu nhà họ rồi, fan hâm mộ của Lư Nhân Dịch tới để làm từ thiện à??

“Mọi người quên rồi à, Lư Nhân Dịch chính là người đại diện trước đó của đồng hồ Thương Thời, fan của Lư Nhân Dịch cứ đinh ninh rằng phía Thương Thời sẽ ký hợp đồng tiếp, ai dè bên Thương Thời lại ký hợp đồng đại diện với Chiêu Chiêu nhà chúng ta.”

Cuối cùng fan Lê cũng hiểu vì sao fan nhà này tối nay lại ầm ĩ như vậy.

Sức chiến đấu của fan nhà Lư Nhân Dịch đó giờ nổi tiếng trong giới fan hâm mộ, rất nhiều fan nghệ sĩ khác đều muốn tránh né mũi dao này, tránh cho bị đối phương đánh bầm dập te tua.

Bởi vì nhân số và sức chiến đấu của fan Lê không sánh bằng, đương nhiên không muốn đôi co ầm ĩ với bọn họ.

Cãi nhau thắng thì mất hảo cảm với người qua đường, còn cãi nhau thua thì lại mất mặt, làm gì cũng không có lợi.

Bấy giờ công ty quản lý của Lư Nhân Dịch lại không vui một chút nào.

Sắp cuối năm đến nơi rồi, mọi người đều đang mong chờ tiền thưởng cuối năm, thế mà lại nhận được điện thoại Thương Hoàn gọi tới, nói bởi vì nghệ sĩ công ty nhà họ có hành vi không lễ phép trong hoạt động công chúng, nên từ bây giờ ngừng mọi hoạt động hợp tác với công ty quản lý của họ.



Sau đó họ nhận được tin Thương Hoàn rút vốn đầu tư khỏi mọi bộ phim truyền hình điện ảnh có liên quan tới công ty họ, thậm chí ngay cả hợp đồng đại diện đã bàn bạc sắp xong xuôi cũng bị rút về.

“Công ty của chúng ta có hành vi không lễ phép gì chứ?” Sếp tổng của công ty đang ngồi uống rượu với bạn bè ở bên ngoài, nghe được tin này vội tranh thủ lấy điện thoại ra xem hot search trên mạng.

Cái người đang bị chế giễu nhiều nhất bây giờ chẳng phải là cậu nghệ sĩ tên gì mà Lê Chiêu hay sao, đây đâu phải người của công ty bọn họ.

Lại tìm kiếm tin tức nghệ sĩ nhà mình mấy ngày trở lại đây, tất cả đều rất bình thường, Lư Nhân Dịch tham gia đêm hội thường niên của Thương Hoàn, các fan đều khen tạo hình không tồi.

Tất cả đều rất bình thường, sao lại có chuyện không lễ phép?

Sếp tổng vội vã chạy về công ty, cả công ty họ đã nháo nhào lên từ lâu. Công ty giải trí Dâu Tây lớn như vậy, nghệ sĩ dưới trướng họ dám lấy sếp tổng của Thương Hoàn ra PR, đến mức họ Tôn tự mình tới nhà xin lỗi, quy mô công ty của họ còn không sánh bằng công ty giải trí Dâu Tây, Thương Hoàn dừng mọi hợp tác với công ty họ rồi, các công ty khác ai còn dám qua lại nữa?

Ông cuống cuồng cả lên, tự gọi điện thoại cho quản lý bộ phận quan hệ xã hội của Thương Hoàn, nói chuyện khép nép nhận sai.

Mặc kệ sai ở đâu, cứ nhận lỗi cái đã.

“Nghệ sĩ của quý công ty không hài lòng với cách sắp xếp chỗ ngồi của bỉ công ty, bỉ công ty tiếp đãi không chu đáo, sao còn dám bàn chuyện hợp tác với quý công ty.” Quản lý bộ phận quan hệ xã hội ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bỉ công ty miếu nhỏ không mời nổi các đại Phật của quý công ty.”

Nghe tiếng máy bận ở đầu dây bên kia, sắc mặt sếp tổng thay tới đổi lui, không hài lòng với cách sắp xếp chỗ ngồi của Thương Hoàn?

Thương Hoàn gia nghiệp lớn, nhưng bàn chuyện làm ăn rất quy củ, rất nhiều công ty thích hợp tác với Thương Hoàn, bởi vì Thương Hoàn không giở thủ đoạn mờ ám với người ta, rất biết giữ danh dự và uy tín.

Người làm ăn, ai mà chẳng muốn an ổn kiếm tiền?

“Hôm nay công ty chúng ta có mấy người tham dự đêm hội thường niên?” Sếp tổng không phải kẻ ngu, phía bên kia đã nói rõ ràng như vậy, nếu ông còn không rõ nghệ sĩ nhà mình phá hỏng quy tắc trong đêm hội thường niên của Thương Hoàn thì không cần bon chen trong giới showbiz này nữa.

“Chỉ có Lư Nhân Dịch.” Quản lý cấp cao không dám qua loa, trả lời ngay: “Mấy hôm nữa là hết hạn hợp đồng đại diện của cậu ấy, nhưng làm người đại diện theo quý của đồng hồ Thương Thời, bọn tôi vẫn giúp cậu ấy giữ một suất tham dự đêm hội thường niên.”

“Mau gọi điện cho cậu ta.” Sếp tổng giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch.

Lư Nhân Dịch đang ngồi nói về bộ phim sắp tới với đạo diễn ngồi cùng bàn, điện thoại để trên bàn bắt đầu rung lên, không biết ai lại không thức thời như vậy, biết rõ hắn đang tham dự đêm hội thường niên của Thương Hoàn còn gọi điện thoại tới, hắn cầm điện thoại lên xem, thế mà lại là quản lý cấp cao của công ty.

Hắn nở nụ cười xin lỗi với mọi người ngồi cùng bàn, cầm điện thoại đi vào phòng vệ sinh nghe máy.

“Sao cơ?” Lư Nhân Dịch nghe tin tức phía công ty truyền tới, bị dọa đến mức nói chuyện cũng lắp bắp luôn: “Không thể nào, ở Thương Hoàn đến nhân viên phục vụ em còn khách sáo nữa là, ai dám đi đắc tội bọn họ?”

“Bất mãn vì đổi chỗ ngồi?” Lư Nhân Dịch biến sắc, hắn chợt nhớ ra lúc đó vì thấy ở bàn có đạo diễn và diễn viên đều là người quen, ngoài ra còn có hai nhà đầu tư lớn, nên hắn mới đổi bảng tên vị trí của mình với Lê Chiêu.

Lê Chiêu là một tân binh không có tên tuổi, dù hắn có đổi chỗ ngồi, nhất định cậu ta cũng không dám nói gì.

Sự thật chứng minh, sau khi Lê Chiêu biết hắn đổi chỗ ngồi, không dám tỏ thái độ gì cả. Thế nhưng hắn không thể ngờ, một chuyện nhỏ như vậy lại gây ra phiền toái lớn đến thế.

“Cậu đổi chỗ ngồi của ai?” Giọng nói ở đầu dây bên kia rõ ràng mang theo lửa giận.

“Chỉ.. chỉ là một tên tân binh mà thôi.”

“Tham gia đêm hội thường niên của Thương Hoàn sao có thể là tân binh được?”

“Là tân binh thật mà, chính là cái cậu Lê Chiêu mới ký hợp đồng với công ty giải trí Dâu Tây không được bao lâu.”

“Tôi mặc kệ cậu ta là người mới hay là lão làng, nếu Thương Hoàn đã bất mãn với hành vi đổi chỗ của cậu thì cậu đi tìm người ta xin lỗi đi, nếu không cả công ty chúng ta sẽ xui xẻo theo đấy.”

“Nhưng mà….”

“Cậu có biết Thương Hoàn thẳng thắn bày tỏ muốn dừng mọi hợp tác với công ty chúng ta không, ngay cả kế hoạch đầu tư cũng hủy bỏ hoàn toàn.”

Lư Nhân Dịch ngơ ngơ ngác ngác cúp máy, quay trở về sảnh tiệc, hắn nhìn về phía chỗ ngồi của Lê Chiêu, nhưng người đâu mất rồi?

Hắn hốt hoảng nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Lê Chiêu ở một bàn khác, thế nhưng sau khi thấy Lê Chiêu đang ngồi với ai, cả người không chỗ nào là dễ chịu cả.

Tất cả những người đó đều là quản lý cấp cao của Thương Hoàn.

Khoảnh khắc ấy Lư Nhân Dịch cảm nhận sâu sắc cái gọi là nếu biết trước đã chẳng làm, hối hận cũng không kịp, khóc không ra nước mắt.

Cậu có quan hệ với quản lý cấp cao của Thương Hoàn sao không nói luôn đi, sao không nhảy dựng lên mà vả vào mặt tôi ấy, sao phải chịu uất ức như vậy.

Hắn tưởng chỉ nam chính trong tiểu thuyết mới thích giả heo ăn hổ, không ngờ trong showbiz cũng có người thích làm trò này.

Lư Nhân Dịch thấy những người quản lý cấp cao bình thường ăn nói cẩn trọng nghiêm túc lại nở nụ cười gần gũi thân thiện với Lê Chiêu, thậm chí còn tự tay múc canh đưa tới trước mặt Lê Chiêu, chợt cảm thấy tay mềm chân run.

Sao hắn lại có bản lĩnh tới vậy, chỉ tham gia đêm hội thường niên thôi mà cũng có thể đắc tội người bá đạo nhất.

Được “tắm” dưới ánh mắt hết sức dịu dàng thân thương của mọi người, Lê Chiêu cố gắng uống hết hai bát canh yêu thương đến từ các trưởng bối, nhân lúc hai người nọ muốn đi mời rượu, cậu tranh thủ tỏ ý muốn đi vệ sinh.

Sau đó cậu thấy những trưởng bối này nhìn mình bằng ánh mắt “Ôi cậu bé này giỏi quá, còn đi vệ sinh một mình được”.

Cậu chạy bán sống bán chết, đến phòng vệ sinh rồi mới có thể thở phào một hơi.

“Thầy Lê à…” Một người đàn ông đi về phía cậu, trên gương mặt anh tuấn là nụ cười lấy lòng.

“Thầy Lư…” Lê Chiêu giật mình thốt lên, “Anh cứ gọi em Tiểu Lê là được rồi.”

Nội tâm Lư Nhân Dịch: Không, tôi không dám.

“Ban nãy đầu óc chập mạch, lại đi đổi chỗ với cậu, mong cậu đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho lỗi lầm của tôi.” Lư Nhân Dịch thấy trên mặt Lê Chiêu không có vẻ gì là khó chịu, thầm nghĩ đúng là cao thủ, thâm tàng bất lộ.

“Thầy Lư quá lời rồi, ngồi chỗ nào mà chẳng như nhau.” Lê Chiêu giật giấy ra lau sạch sẽ nước trên tay, “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà, không đáng để nhắc tới.”

Lư Nhân Dịch nhìn Lê Chiêu, thầm nghĩ cậu nhóc này chẳng thành thật chút nào, ngoài miệng thì nói không để ý, nhưng lại ngấm ngầm xử lý hắn, không một chút lưu tình.



Từ nay về sau hắn không dám bắt nạt người mới nữa, ai biết sau lưng bọn họ có ai.

Không thể dây vào, không thể dây vào.

“Thầy Lê à mong cậu cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi, làm thế nào cậu mới có thể tha thứ cho tôi?” Lư Nhân Dịch thực sự sợ hãi: “Trên mạng có mấy fan hâm mộ không hiểu chuyện ăn nói lung tung, sau này tôi nhất định sẽ nhắc nhở họ, không để họ chửi cậu nữa.”

“Sao cơ, fan của anh chửi em á??” Lê Chiêu trố mắt ra, ban nãy cậu chỉ mải ăn cơm, không biết trên mạng đã ầm ĩ như thế nào.

Lư Nhân Dịch: “……..”

Hoá ra Lê Chiêu vẫn chưa biết chuyện fan Lư đang chửi cậu té tát trên mạng, sao hắn lại vẽ thêm chuyện thế này.

Là một diễn viên trưởng thành tròn ba mươi tuổi, thế mà Lư Nhân Dịch suýt chút nữa rơi nước mắt đàn ông.

Fan Lư vẫn chưa biết chính chủ nhà mình lúc này đang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, bọn họ vẫn còn đang không ngừng tag các thương hiệu lớn, chế giễu Lê Chiêu mặc hàng fake.

Ngay lúc đến chính các fan Lê cũng sắp bắt đầu tin rằng Lê Chiêu mặc đồ fake thì một nhà thiết kế đứng đầu công ty thời trang nọ đăng weibo, nói rõ bộ lễ phục trên người Lê Chiêu là sản phẩm đặt thiết kế riêng, không bán ngoài thị trường.

Fan Lư đang hả hê chế giễu: Tui là ai, đây là đâu, có chuyện gì vậy?

Chẳng mấy chốc, các nhà thiết kế hàng đầu của các thương hiệu lớn lần lượt đăng weibo chứng minh trang sức trên người Lê Chiêu là tác phẩm của họ.

Trong các bài đăng này đều có chung mấy chữ, sản phẩm đặt thiết kế riêng.

“Hàng đặt thiết kế riêng từ các nhà thiết kế hàng đầu của các thương hiệu lớn.”

“Lê Chiêu là con trai ruột của sếp tổng công ty giải trí Dâu Tây à, chỉ tham gia đêm hội thường niên thôi mà cũng chi một khoản tiền lớn như vậy?”

“Fan nhà Lư Nhân Dịch đâu, ra cà khịa tiếp đi nào. Toàn thân cao thấp của chính chủ nhà mấy người cộng lại còn chẳng bằng một món trang sức của người ta, mấy người chế giễu người ta mặc hàng fake mà không thấy ngại à?”

“Công ty giải trí Dâu Tây vẫn còn nghệ sĩ khác tham gia đêm hội thường niên, địa vị của người này còn cao hơn cả Lê Chiêu, vậy mà cô ấy không có đồ nào được đặt riêng, công ty giải trí Dâu Tây đâu thể có mới nới cũ như vậy chứ?”

“Lầu trên đang nhắc đến Lưu Phân phải không? Hôm nay cô ấy mặc thiết kế mới nhất của nhà thiết kế D, khí chất dữ dội. Giải trí Dâu Tây vì cô ấy mà đầu tư lớn cho một bộ phim, đầu năm sau công chiếu rồi, bỏ bao nhiêu ra nâng đỡ cô ấy như vậy, không có chuyện đãi ngộ không bằng tân binh.”

“Nhưng sự thật là có ba nghệ sĩ thuộc công ty Dâu Tây tham dự đêm hội thường niên của Thương Hoàn, chỉ có Lê Chiêu dát nguyên một cây đồ đặt thiết kế riêng. Với cả trên người cậu ấy còn mấy món đồ không rõ thực hư, nghe đâu chiếc ghim cài trên ngực áo đáng giá mấy căn nhà. Nếu chiếc ghim cài áo này là thật, vậy đêm nay toàn thân cậu ta bá đạo đè bẹp tất cả rồi.”

Fan hâm mộ của hai nghệ sĩ còn lại sau khi thấy mấy lời này xong, thi nhau chạy tới fanpage của công ty giải trí Dâu Tây hỏi, Lê Chiêu mặc nguyên một cây thiết kế riêng như vậy, có phải là phía công ty cung cấp riêng không.

Ngay lúc mọi người ầm ĩ không thôi, cuối cùng Dâu Tây cũng đăng bài viết trả lời chính thức.

Công ty giải trí Dâu Tây V: Cảm ơn mọi người đã quan tâm và yêu mến nghệ sĩ thuộc công ty chúng tôi, đồng thời xin được cảm ơn thương hiệu D và thương hiệu A đã tài trợ trang phục cho nghệ sĩ công ty chúng tôi, chúc mọi người năm mới vui vẻ.

Các cư dân mạng chú ý thấy công ty giải trí Dâu Tây chỉ cảm ơn thương hiệu trang phục trên người Lưu Phân và một nghệ sĩ khác, nhưng lại không nhắc tới phía thương hiệu Lê Chiêu mặc.

Có cư dân mạng thẳng thắn đặt vấn đề này trong bình luận.

Công ty giải trí Dâu Tây trả lời: Trang phục Chiêu Chiêu mặc là bạn tốt của cậu ấy cung cấp riêng, công ty không chuẩn bị riêng cho cậu ấy.

“Bạn tốt gì mà bá đạo như vậy?”

“Mới nãy tui còn chửi tay vua giám định đá quý, cơ mà không biết vì sao bây giờ tui lại kiên định cho rằng chiếc ghim Lê Chiêu đeo là thật.”

“Đêm nay em là yêu tinh gato.”

“Em khác chế, em là chiếc bánh gato siêu to khổng lồ.”

“Ủa có mỗi tui thắc mắc rốt cuộc là bạn gì mà lại hào phóng như vậy à?”

“Không biết chế xem chưa, lúc “Nữ tổng tài bá đạo” còn hot ấy, Lê Chiêu có tham gia một gameshow.”

“Lầu trên đang nhắc tới “Có bạn đồng nghiệp” phỏng?”

“Lúc mấy diễn viên chính trong “Nữ tổng tài bá đạo nhắc tới người bạn đại gia của mình, tới lượt Lê Chiêu giới thiệu bạn mình, khoe rằng bạn cậu ấy có hai căn hộ ở thủ đô, có sương sương mười mấy cái mặt tiền. Các chị em à, cậu ấy nói chính là thủ đô tấc đất tấc vàng đấy.”

“Ừa ừa, em cũng có ấn tượng, nghe nói người bạn này còn đưa nhà cho Lê Chiêu ở nữa.”

“Chắc chính là người bạn đại gia này rồi.”

“Đại gia hay không không quan trọng, quan trọng là tui muốn có tình bạn cảm trời động đất như vậy á.”

“Em thì chú ý khác mấy thím, em là em muốn biết toàn thân Lê Chiêu đáng giá bao nhiêu căn hộ.”

“Thôi đừng nghĩ nữa, dù sao chúng ta cũng không mua được nhiều nhà như vậy.”

“Không biết anh bạn thân có người yêu chưa, em khá là ưng tấm lòng hào sảng khí khái của ảnh với bạn á.”

“Ui trùng hợp ghê, tui cũng ưng cái bụng lắm á.”

Các fan Lư thấy trên diễn đàn gió bắt đầu đổi chiều, bọn họ đương nhiên không thể vác cái nồi này được, thế là bọn họ đổi hướng, nói fan Lê cố tình gây sự, còn nói mấy người làm loạn không phải fan Lư,mà do fan nhà khác mạo danh.

Fan Lư đó giờ bắt nạt lẫy lừng không có đối thủ, lần này cuối cùng cũng thất thế, các nhà khác đều hớn hở xem trò vui.

Nhưng mà đó vẫn chưa phải thời khắc thảm nhất, thảm nhất là chính chủ của bọn họ đột nhiên đăng weibo hết sức chân thành khen ngợi Lê Chiêu

Số lượng từ phải tương đương một bài văn ngắn.

Fan Lư:????

Anh ơi anh sao vậy, nếu bị bắt cóc thì chớp mắt mấy cái ra hiệu coi.Tác giả có lời muốn nói:

Lư Nhân Dịch: Tui sai rồi, tui sai thiệt rồi, ngay cả tên của tui cũng là một sự sai lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hân Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook