Hân Hoan

Chương 17: Ngợi khen

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

15/09/2020

“Vì miếng cơm manh áo mà không ít người xun xoe nịnh hót thương mại.”

“Chuyện này sao có thể gọi là mê tín được, khoa học có lời giải thích, giữa người với người tồn tại một loại từ trường thần bí, từ trường kết hợp lại khi con người gặp gỡ lẫn nhau, khi đó từ trường trên người họ sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất, sự thay đổi này sẽ làm ảnh hưởng tới những người xung quanh. Có người mà anh vốn rất ghét, sau này sẽ dần dần trở nên thích người ấy, người anh vốn dĩ đã tán thưởng rồi, sau này lại càng tán thưởng hơn.” Lê Chiêu trịnh trọng tuyên truyền ngụy khoa học họ Lê cho Án Đình: “Anh xem, từ khi gặp anh em may mắn hẳn lên đấy thôi?”

“Vậy à?” Mở cửa xe, Án Đình sải dài bước chân xuống xe, dùng ánh mắt ra hiệu vệ sĩ đừng qua đây.

“Đương nhiên rồi.” Lê Chiêu ngáp một cái: “Công ty mới sắp xếp cho em một nhân vật khách mời trong phim điện ảnh, em phải đi công tác mấy ngày, khi nào về em mang quà cho anh nhé.”

“Đi bao lâu?”

“Cảnh của vai khách mời không nhiều, chắc một tuần thôi.” Lê Chiêu tiện tay lật kịch bản Tào Gia mới đưa cho mình: “Mai sẽ xuất phát, đợi khi nào về em mời anh đi ăn.”

“Ừm.” Đi qua bậc thang, Án Đình bước vào hoa viên biệt thự xa hoa trống trải, suối phun nước bên cạnh phát ra tiếng ào ào. Sóng nước lấp lánh phản chiếu ánh trăng: “Ra ngoài nhớ chú ý an toàn.”

Cổng nhà chính không có chút tiếng động nào, quản gia và giúp việc cúi đầu, họ giống như một món đồ trang trí trong căn nhà xa hoa này, hoàn mỹ mà yên tĩnh.

“Mừng cậu…”

Án Đình hơi nhấc tay lên, quản gia yên lặng lui về vị trí.

“Bên anh có người à?” Dường như Lê Chiêu nghe thấy tiếng người khác ở đầu dây bên kia.

“Người giúp việc nhà.” Trong cửa rất ấm áp, Án Đình đứng ở cửa, không vượt qua cánh cửa này.

Anh nghe cậu chàng ở đầu dây bên kia kể chuyện trên trời dưới biển gần hai mươi phút, mãi đến khi đối phương nói: “Ngủ ngon nhé, nói chuyện sau” mới cúp máy.

Anh cất bước vào cánh cửa lớn, mỗi bước chân đều nghe thấy tiếng vang. Quản gia giúp anh cởi áo khoác dày, rồi lại lặng lẽ lui ra.

Cuối cùng căn nhà này cũng rơi vào yên lặng thực sự.

Nấu cháo điện thoại với Án Đình xong, Lê Chiêu ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm hôm sau lên máy bay đi tới nơi khác, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ngồi khoang hạng nhất ở máy bay, tâm tình hơi kích động, không khỏi lấy điện thoại ra lén chụp một tấm.

“Thầy Lê à.” Trợ lý mà công ty giải trí Dâu Tây sắp xếp đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, thấy Lê Chiêu cúi đầu chơi điện thoại, dè dặt từng chút: “Trước khi đi công ty đã gửi tài liệu nhân viên trong đoàn phim cho tôi, có cần tôi giới thiệu cho thầy một chút không?”

Nói đoạn anh ta thấy Lê Chiêu mở to mắt nhìn mình, nhất thời trở nên căng thẳng hơn: “Nếu… nếu thầy cảm thấy không tiện, vậy chúng ta nói sau nhé?”

Anh do trợ lý của sếp Tôn là Tào Gia sắp xếp tới bên cạnh Lê Chiêu, trước khi đi trợ lý Tào còn nhắc nhở anh, nhất định phải cố gắng bảo vệ Lê Chiêu, không để cậu ấy chịu uất ức. Nếu gặp chuyện không dễ xử lý thì thông báo với anh ta, để phía anh ta giải quyết.

Anh chưa từng thấy nghệ sĩ được trợ lý giám đốc đối xử như vậy, còn chưa thấy người thật đã căng thẳng rồi. Trong giới có rất nhiều nghệ sĩ khó hầu hạ, anh sợ Lê Chiêu dị một cách có trình độ, dị đầy phong thái.

Lê Chiêu nhìn anh ta, còn chưa nói gì mà anh ta đã thấy căng thẳng rồi.

“Mọi chuyện đều tiện, chỉ là..” Lê Chiêu dừng lại một chút: “Chỉ là cảm thấy cách gọi thầy Lê không hay lắm, chúng ta có thể đổi danh xưng thân thiết hơn không?”

“Anh Lê?”

“Hình như tôi trẻ hơn anh một chút thì phải?”

“Chiêu, Chiêu Chiêu?”

“Được đó, cách gọi này không tồi.” Lê Chiêu gật đầu: “Nào Đại Khả, giờ chúng ta bắt đầu bàn chuyện công việc đi.”

Trợ lý: “…………”



Tên của anh không phải Đại Khả, anh tên là Kha Đạt.

“Cái tên Đại Khả này nghe rất thân thiết.” Làm một trợ lý tốt, muốn thân thiết phải suy nghĩ cho nghệ sĩ của mình, Đại Khả đọc thuộc lòng cái tên này, vừa lanh lảnh êm tai lại dễ nhớ.

Quả nhiên, anh nói câu này xong, cái cậu diễn viên bối cảnh không rõ lại được cấp cao trong công ty coi trọng nở nụ cười thân thiết và ngây ngô.

Trông thấy nụ cười ngây ngô của cậu, anh không khỏi lo lắng trong lòng, xem ra cậu nhóc này quá đơn thuần, tính cách này ở showbiz xô bồ sẽ dễ bị chịu thiệt.

Anh phải để tâm nhiều hơn mới được, nếu không sao xứng với lương cao mà công ty bỏ ra.

Sau khi máy bay cất cánh, Lê Chiêu đặt điện thoại ở chế độ bay, bởi vậy nên cậu không biết, có người xem “Có bạn đồng nghiệp” xong, phát hiện Diêu Sa Sa không chỉ hát nhép ở lúc biểu diễn, mà trong khi Lê Chiêu thổi bài tiêu, cô ta ở khu nghỉ ngơi cũng lườm xéo.

Trong lúc khách mời biểu diễn, thi thoảng ống kính sẽ đảo qua các khách mời trong khu vực nghỉ ngơi. Không biết biên tập hậu kỳ của “Có bạn đồng nghiệp” vô tình, hay cố tình muốn gây chú ý, cắt cả cảnh Diêu Sa Sa lườm đểu vào.

“Mọi người có phát hiện ra không, lúc Chiêu Chiêu đang kể về người bạn nổi tiếng của mình, trông Diêu Sa Sa rõ là xem thường Chiêu Chiêu.”

“Một ả ôm đùi nhà giàu thất bại, có gì mà xem thường Chiêu Chiêu chứ. Hộ di dời thì sao? Diêu Sa Sa là cái thá gì mà đòi xem thường?”

“Chính miệng đại gia chứng minh chỉ có duyên gặp mặt mấy lần, đương nhiên khác với cục cưng Chiêu Chiêu của chúng ta.”

Các fan CP của cặp đôi nam nữ chính trông thấy tin này, hầu như không thể chấp nhận sự thực này, còn mắng đài Hương Quả biên tập lung tung, cố ý gây mâu thuẫn.

Tiếc là đài Hương Quả có kinh nghiệm sa trường lâu năm, từng bị fans của nghệ sĩ chửi hơn mười nghìn bình luận cũng không hề giải thích một câu, huống hồ là fans của bộ phim đang hot.

Chuyện này mà làm to ra, người lo lắng nhất chính là Diêu Sa Sa, nhưng tiếc là quản lý của cô đi xin nhân viên đài Hương Quả, hay là liên hệ với quản lý của Lê Chiêu cũng đều thất bại.

“Làm sao bây giờ?” Diêu Sa Sa sợ hãi nhìn về phía quản lý, quản lý im lặng một hồi, sau đó anh ta nhận được tin nhắn của người làm việc ở công ty giải trí Dâu Tây.

Đọc tin nhắn xong, anh ta buông tiếng thở dài, ngẩng đầu lên nhìn Diêu Sa Sa, giọng bình thản hơn nhiều: “Trước mắt cô đừng lo, trước khi “Nữ tổng tài bá đạo” phát sóng xong, cô sẽ không gặp phiền phức gì nhiều đâu.”

Dù phía Lê Chiêu không muốn giúp Diêu Sa Sa, thì ít nhất cũng không bỏ đá xuống giếng.

“Bao giờ thì hết phim?” Diêu Sa Sa nhận ra quản lý có gì đó bất thường.

“Dạo này đi tuyên truyền cho “Nữ tổng tài bá đạo” cũng mệt rồi, khoảng thời gian này cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.” Quản lý đứng dậy, cất máy tính xách tay của mình đi: “Sau này công ty sẽ sắp xếp công việc cho cô.”

“Sau này là bao giờ?” Diêu Sa Sa thất thanh thốt lên, “Mãi em mới có chút tiếng tăm, mọi người muốn em phải đợi bao lâu nữa?”

Quản lý không màng tới tiếng kêu gào của cô, lúc đi tới cửa, anh ta quay đầu nhìn Diêu Sa Sa hồn bay phách lạc: “Khoảng thời gian này tài khoản công chúng của cô sẽ do tôi quản lý, hy vọng cô nghỉ ngơi cho tốt, nếu xảy ra chuyện gì, thì chỉ bồi thường phí vi phạm hợp đồng cô mới tỉnh táo được.”

“Công ty muốn dìm em à?” Diêu Sa Sa không thể tin: “Tại sao?”

“Sa Sa à, năm đó lúc cô mới gia nhập showbiz, tôi đã dặn cô rồi, dù không thể thiện chí giúp mọi người, thì cũng đừng để lộ mặt xấu xí.” Quản lý im lặng một hồi: “Nể tình đồng nghiệp nhiều năm, tôi muốn hỏi cô một chút, những năm qua cô bắt nạt những người mới, đã bao giờ hối hận chưa?”

“Cái giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, có gì mà hối hận hay không.”

“Nếu đã như vậy rồi, bắt đầu từ bây giờ, cô không phải hối hận nữa.”

Cánh cửa phòng kéo ra rồi lại đóng lại, quản lý không chỉ đóng cánh cửa lại, mà còn đóng cả tương lai của Diêu Sa Sa.

Lê Chiêu lấy thân phận khách mời đặc biệt gia nhập, được cả đoàn phim chào mừng, thậm chí đạo diễn còn sắp xếp cho cậu cả một phòng hóa trang riêng.



Lúc trang điểm, chuyên gia không ngừng khen Lê Chiêu đẹp trai, còn nói trước đây nếu gặp gương mặt đẹp này, anh ta có phải trả tiền để trang điểm cũng bằng lòng. Bờ môi Lê Chiêu run run, quyết định không nói cho chuyên gia trang điểm này biết, tám tháng trước cậu làm nam số tám trong bộ phim võ hiệp nọ, chính anh ta làm trong tổ hóa trang, nhưng chẳng buồn nhìn thẳng cậu lấy một cái.

Ầy, mọi người đều không dễ dàng gì, vì miếng cơm manh áo mà không ít người xun xoe nịnh hót thương mại.

Trang điểm xong, chụp mấy bức ảnh tuyên truyền, đạo diễn thân thiết kể kịch bản cho cậu, còn kiên nhẫn giải thích cho Lê Chiêu: “Nhân vật này là một tuyệt thế mỹ nam có phần tự luyến, bởi vì không tìm được diễn viên thích hợp nên suýt chút nữa tôi định bỏ qua nhân vật này, may mà có cậu tới nhận vai.”

“Lúc quay đừng căng thẳng, cậu đẹp trai quay kiểu gì cũng đẹp hết. Chỉ là lúc đeo dây cáp diễn cảnh hành động sẽ hơi khổ một chút. Nhưng mà về điểm này cậu không cần phải lo đâu, phía chúng tôi đã sắp xếp diễn viên đóng thế có vóc người giống cậu rồi.” Đạo diễn dẫn diễn viên đóng thế tới: “Cậu xem cậu diễn viên đóng thế này đi, nếu không hài lòng chúng tôi sẽ sắp xếp lại cho cậu.”

“Không cần đâu, em tự làm được mà.” Lê Chiêu bị đạo diễn săn sóc quá mức có phần không quen, vội vã cầm kịch bản trốn sang bên cạnh xem lời thoại.

“Chiêu Chiêu à, cậu đừng lo.” Trợ lý Đại Khả đi tới, ghé vào tai cậu thầm thì: “Công ty chúng ta là nhà đầu tư chính của bộ phim này, có nhu cầu gì cậu cứ việc đề cập với bọn họ, họ không dám bất mãn với cậu đâu.”

Lê Chiêu: “…………….”

Cậu cảm thấy hơi hối hận vì ký hợp đồng với công ty này, bởi vì cậu nghi ngờ bầu không khí ở đây không tốt. Không khuyên nhủ diễn viên của mình luyện tập diễn xuất cho giỏi thì thôi, lại còn chủ động khuyên nghệ sĩ của mình ỷ thế hiếp người.

Bảo sao cả chuyên gia trang điểm và nhân viên trong đoàn phim đều tỏ vẻ niềm nở với cậu như vậy, hóa ra đều khuất phục trước sức mạnh của đồng tiền.

“Có mấy câu thoại đơn giản như vậy, cũng không nhiều cảnh võ thuật, không khó quay.” Lê Chiêu từ chối kiến nghị của trợ lý: “Diễn viên đóng thế sao mang lại hiệu quả như chính mình đóng được.” **

“Nhưng ở bên đây lạnh quá, bộ đồ diễn của cậu lại mỏng, tôi sợ thân thể cậu không chịu được.” Đại Khả khổ sở khuyên nhủ: “Hay là tôi bảo đạo diễn chuyển cảnh quay của cậu vào trong nhà, đến lúc đó dùng bạt xanh lồng ngoại cảnh là được.”

“Đại Khả à.” Lê Chiêu vỗ vai Đại Khả, giọng nói thấm thía sâu xa: “Tư tưởng giác ngộ của anh vậy là không được, cầm tiền là phải làm việc, em đã cầm tiền cát-xê rồi, không thể không làm việc.”

Đại Khả: “……….”

Thân là một diễn viên được quản lý cấp cao trong công ty dự định dùng hết sức nâng đỡ, phong cách giản dị này liệu có xứng với thân phận của cậu ấy không?!

“Thầy Lê, đến cảnh của thầy rồi.”

Nửa tiếng sau, Đại Khả ôm áo khoác phòng lạnh của Lê Chiêu, nhìn Lê Chiêu cầm quạt đối chiêu với nam chính, từng động tác đều có thể khiến các cô gái gào thét, lại càng nghi ngờ nhân sinh.

Chẳng lẽ cấp cao trong công ty thực sự tán thưởng nhan sắc và linh khí của Lê Chiêu?

Lê Chiêu xoay cây quạt trong tay theo một vòng lớn, quạt giấy phe phẩy, khẽ cười một tiếng: “Người ngoài đều đồn rằng công tử Lâm tướng mạo xuất chúng, thân thủ bất phàm, cũng chỉ đến như vậy mà thôi.”

“Ta biết mà.” Cậu gập quạt lại, cẩm y khẽ lay động: “Trên đời này làm gì có nam nhân nào đẹp hơn ta chứ?”

Cảnh quay kết thúc, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn lại, đã thấy quý công tử mới nãy còn tỏ vẻ cao sang, thoắt cái đã chạy ra ngoài cầm lấy trang phục chống lạnh trợ lý cầm, quấn chặt người mình lại, chỉ để lộ gương mặt trắng trẻo.

“Đúng rồi, chính là cảm giác này!!” Đạo diễn ngồi sau máy giám sát vỗ tay: “Thầy Lê tuy còn trẻ, nhưng diễn xuất rất tinh tế. Thế nhưng lát nữa chúng tôi muốn quay cảnh ở xa, cậu xem chuyện này…”

“Không thành vấn đề.” Lê Chiêu nhận lấy trà gừng Đại Khả đưa tới, “Em sẽ cố gắng phối hợp với công việc của đoàn phim.”

Đạo diễn nghe vậy lại rối rít khen ngợi.

“Chiêu Chiêu à, cậu thấy chưa?” Đại Khả khẽ nói bên tai Lê Chiêu: “Đây chính là sức mạnh của đồng tiền.”

“Đại Khả à, anh có thấy bộ dạng anh bây giờ, giống với thái giám đang xúi bậy hôn quân không?”

Đại Khả: “…………”

Làm một trợ lý muốn liều mạng khen ngợi công ty trước mặt nghệ sĩ nhà mình như anh cũng có dễ đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hân Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook