Chương 73: Phần thưởng nhận giải
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
15/09/2020
“Chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến bước.”
“Cứ đến cuối tuần lại có rất nhiều anh chị tình nguyện viên dạy bọn em vẽ, làm trò chơi, cắt giấy.” Lê Chiêu kể cuộc sống ở cô nhi viện không có chút uất ức nào: “Viện trưởng siêu lắm ấy, không những viết thư pháp đẹp, còn biết thổi bài tiêu nữa.”
Các fan Lê xem livestream nhớ lúc bộ phim “Nữ tổng tài bá đạo” còn đang phát sóng, cậu từng biểu diễn bài tiêu trong một chương trình nọ, lúc đó cậu kể được viện trưởng dạy, nhưng chẳng ai nghĩ tới phương diện cô nhi viện này.
Buồn cười là, trước đó còn có mấy blogger nói Lê Chiêu vờ như giàu có, rõ ràng Chiêu Chiêu luôn nói mình nghèo, đến căn nhà đang ở cũng là bạn cho mượn, vậy mà đám blogger này vẫn không muốn buông tha cho cậu.
“Sau khi em tới cô nhi viện, có rất nhiều người viết thư gửi thiệp chúc mừng em, có nhà hảo tâm lo em không hiểu mấy chữ Hán phức tạp, còn vẽ hình đáng yêu cho em nữa.” Đôi mắt Lê Chiêu ửng đỏ, nhưng khóe miệng vẫn cong lên, “Em thực sự.. cảm thấy trên đời này có rất nhiều người tốt, việc tốt, thực sự có rất nhiều.”
“Bình luận mọi người viết cho em, em đều đã đọc cả, mong mọi người hãy yên tâm.” Cậu nhìn về phía ống kính: “Chuyện đã qua rồi, khi đó em rất may mắn, được rất nhiều người hảo tâm bảo vệ, bởi vậy nên mọi người đừng lo em sẽ đau lòng vì những chuyện này.”
Lê Chiêu càng cười tươi hạnh phúc, fan Lê lại càng đau lòng.
“Chiêu Chiêu ngốc nghếch, vì hai cái đùi gà mà vui tới mức này, vậy mà hồi bé tui còn chê đùi gà không ngon.”
“Cục cưng ngốc đến đau lòng, thương cậu ấy quá.”
“Nhất định em ấy sợ mọi người lo lắng, nên mới lên chương trình trò chuyện trực tiếp này. Chiêu Chiêu à, thực sự chị rất muốn cảm ơn em, cảm ơn em đã mang niềm vui đến cho chị.”
“Cuối cùng em cũng hiểu tại sao trong khi tất cả mọi người bôi đen Tống Dụ, Chiêu Chiêu lại làm sáng tỏ giúp anh ấy. Bởi vì ngày nào Tống Dụ cũng chuẩn bị đồ ăn ngon cho Chiêu Chiêu, đối với Chiêu Chiêu mà nói, chỉ cần người đối tốt với cậu ấy một chút thì là người tốt rồi.”
“Lầu trên nói vậy em lại càng đau lòng hơn. Cục cưng của chị, sau này em phải sống thật vui đấy, đừng chịu uất ức gì.”
Buổi trò chuyện trực tiếp vẫn tiếp tục.
MC: “Từ “Nữ tổng tài bá đạo” đến “Quy ẩn sơn lâm”, cậu được rất nhiều khán giả quý mến, chuyện này có ảnh hưởng gì tới cuộc sống của cậu không?”
“Có nhiều cơ hội công việc, cũng có nhiều người quan tâm tới em hơn.” Lê Chiêu cười, “Nếu em đăng weibo lúc nửa đêm, nhất định có rất nhiều fans khuyên em phải ngủ sớm một chút, đừng thức đêm, nhưng chính họ cũng đang thức đêm.”
“Thức đêm đã trở thành vấn đề nan giải với rất nhiều người trẻ tuổi, bình thường cậu có hay thức đêm không?”
“Trừ những lúc quay cảnh đêm ra, thời gian còn lại em đều ngủ rất sớm.”
“Buổi tối không có hoạt động giải trí gì khác à?”
“Chuyện này..” Lê Chiêu cười, “Mọi người cũng biết đấy, thành phố đắt đỏ, buổi tối ra ngoài chơi tốn rất nhiều tiền,.”
Fan Lê mới nãy còn đau lòng cũng bị Lê Chiêu chọc cười, quả nhiên nghèo mới là vấn đề lớn nhất.
MC không ngờ đáp án lại là như vậy, cô đinh ninh rằng Lê Chiêu sẽ nói cậu không thích ra ngoài chơi, hoặc cuộc sống cậu có quy luật, không ngờ lại bởi vì chuyện tiền nong.
“Ồ…” MC ngẩn người, “Vậy bình thường không đóng phim cậu làm gì?”
“Em ở nhà xem tivi, trồng hoa trong vườn nhà bạn, cùng bạn làm nồi lẩu, đọc kịch bản,” Nói rồi, Lê Chiêu hỏi ngược lại MC: “Cuộc sống như vậy hơi nhạt chị nhỉ?”
“Rất tốt mà.” MC mỉm cười: “Xem ra tóc cậu dày như vậy là vì ngủ đúng giờ.”
“Nghèo mới là vấn đề chính ạ.” Lê Chiêu gãi gáy, “Không có tiền cũng không có tâm tình đâu mà ra ngoài chơi.”
MC trầm mặc một hồi: “Bây giờ cậu đã có rất nhiều cơ hội việc làm, điều kiện cuộc sống cũng tốt hơn nhiều rồi đúng không.”
“Đúng là tốt hơn rất nhiều ạ.” Lê Chiêu gật đầu, nhưng không phải vì kiếm được tiền, mà bởi bạn thấy em thảm quá, nên thường kéo em ăn chầu uống chực nhà anh ấy.”
“Có phải người bạn cho cậu mượn đồ trang sức đáng giá mấy căn nhà không?” MC cảm thấy rất hứng thú với người bạn đại gia của Lê Chiêu.
“Em thực sự không biết nó có đáng giá mấy căn nhà không, tối hôm đó về em vội trả anh ấy luôn.” Lê Chiêu cười to.
“Sợ làm hỏng mất à?”
“Không ạ, em sợ em đeo lâu, anh ấy muốn tặng luôn cho em.” Lê Chiêu nói, “Bình thường tính tình bạn em lầm lì, không coi trọng tiền tài một chút nào. Mọi người cũng biết đấy, em nghèo mà, vì từ chối đồ mà em đã vắt óc trăn trở rất nhiều.”
“Trời ơi, người bạn thân như vậy, có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ.” MC khoa trương nói: “Tôi cũng muốn được trăn trở như vậy.”
Lúc này trong bình luận, các cư dân mạng thi nhau biểu thị họ cũng muốn được trăn trở như vậy.
“Mọi người đừng lấy anh ấy ra pha trò, tính cách bạn em hơi ngại ngùng, cũng không am hiểu các thuật ngữ mạng, em sợ bây giờ anh ấy đang xem trực tiếp.”
Ai ngờ vừa dứt lời, bình luận lại càng nhảy lên nhiều hơn, các cư dân mạng thi nhau muốn người bạn đại gia nhìn thấy mình.
Án Đình đang xem trực tiếp nhìn mấy dòng chữ lít nhít che kín Lê Chiêu, lúc này vô tình ẩn bình luận đi.
“Có thể nhìn ra được, cậu và người bạn này rất thân nhau.”
“Đương nhiên rồi, bọn em là anh em tốt mặc chung quần mà.”
Fan CP: Mặc chung quần không chỉ có anh em tốt, còn có thể là…
Fan trong sáng: Thật tốt vì Lê Chiêu có người bạn tốt như vậy.
Kết thúc buổi trực tiếp, Lê Chiêu chào tạm biệt các nhân viên. MC tiễn Lê Chiêu ra cửa: “Chiêu Chiêu à, hoan nghênh cậu lần sau tới làm khách mời.”
“Em cảm ơn ạ.” Lê Chiêu lễ phép nói lời cảm ơn MC, mới lên xe rời đi.
“Chị ơi, tỉ lệ người xem trực tiếp của chúng ta lại thiết lập một kỷ lục mới.” Biên đạo đi tới phía sau MC, “Hơn nữa có rất nhiều người xem mới, họ tới xem vì Lê Chiêu.”
MC nhìn chiếc ô tô đi xa dần, quay đầu nói với biên đạo: “Bát tự của Lê Chiêu rất hợp với đài mình, “Nữ tổng tài bá đạo” thì giúp Ớt Xanh video kiếm được không ít sự quan tâm, đêm hội năm mới thì giúp chúng ta giành được độ hot, lần này lại lựa chọn hợp tác với chúng ta.”
Biên đạo cười: “Lê Chiêu có tham dự đêm hội vui vẻ của Ớt Xanh vào ngày kia không chị?”
“Có chứ.” Mc nhỏ giọng nói: “Có phải mấy hôm trước nhà Cà Tím đưa tin nói muốn cho Từ Bắc đi trước Lê Chiêu không?”
“Chuyện này..” Biên đạo lắc đầu, “Em cũng không rõ nữa.”
“Từ Bắc trước đó tham gia show tuyển chọn tài năng, còn chẳng có suất vào nhóm debut, lại không có tác phẩm gì, muốn chèn ép Lê Chiêu là cái lý gì chứ?” MC nhướng chân mày đẹp đẽ, “Làm việc là phải tuân theo quy củ, còn là tân binh mà đã không hiểu chuyện như vậy, đợi sau này có chút tiếng tăm thì còn để ai vào mắt nữa?”
MC này có địa vị rất cao trong giải trí Ớt Xanh, cô nói lời này rồi, dù người khác có lòng muốn Từ Bắc đi thảm đỏ trước cũng không dám mở lời.
Theo sự phát triển của mạng internet, rất nhiều đài trực tiếp trên mạng tổ chức dạ hội, cũng càng ngày càng được các ngôi sao coi trọng, nhất là các ngôi sao mới nổi tiếng, nếu không được mời sẽ bị fan nhà khác cười nhạo.
Lê Chiêu vốn không định tham gia đêm hội vui vẻ của Ớt Xanh, nhưng thấy các fan hâm mộ mong đợi cậu đi thảm đỏ, phía ekip cũng kiến nghị cậu tham gia, cậu đành phải nhận lời.
Cậu không thể để các fan lo lắng cho mình được.
Ekip tạo hình và trang phục đã chuẩn bị kỹ càng, bác quản gia nghe nói cậu sắp đi thảm đỏ, cũng phấn khởi kéo cậu đi chọn trang phục, ngay cả đồng hồ đeo tay Thương Thời cũng đưa một chiếc đồng hồ limited tới.
Tất cả mọi người đều mong đợi cậu xuất hiện trên thảm đỏ.
Đêm đó đi thảm đỏ, các fan giơ bảng hiệu để chào đón nghệ sĩ nhà mình. Cánh truyền thông đã giành vị trí xong xuôi, các blogger thời trang đã mở to mắt nhìn chòng chọc màn hình trực tiếp, đợi lên bài về trang phục của các nghệ sĩ.
Sau khi nhận được danh sách trình tự thảm đỏ, sắc mặt Từ Bắc hết sức khó coi.
Hắn sờ chiếc ghim cài kim cương trên ngực, cố dằn sự tức giận trong lòng xuống.
Rốt cuộc Ớt Xanh video có ý gì, cố ý để cái nhóm kia đi trước mặt hắn?
Nhóm này chính là nhóm debut từ chương trình tuyển chọn tài năng mà Từ Bắc tham gia. Quan hệ của hắn với các thành viên trong nhóm này không tốt lắm, để bọn họ đi trước mặt hắn, đúng là cái kim ghim trong lòng.
Khiến hắn giận hơn cả, Lê Chiêu đi trước mặt hắn thì thôi đi, nhưng cái tên Tống Dụ tinh vi tinh tướng kia dựa vào đâu mà đi trước hắn chứ?
Lần trước ghi hình, hắn và Tống Dụ ầm ĩ không vui, cả ekip chương trình đều nhìn ra Tống Dụ không vừa mắt hắn, nhưng vì hắn mang hình tượng ôn hòa, nên chỉ có thể khoan dung Tống Dụ khiêu khích hết lần này tới lần khác.
Tuy rằng trong lòng hắn chỉ hận không thể đè Tống Dụ xuống đất mà đánh túi bụi.
Mở màn thảm đỏ là một nhân vật lão làng, sau đó là những nghệ sĩ đang hot.
Đến lượt Lê Chiêu, hiện trường rộn lên tiếng fan Lê cổ vũ.
“Chiêu Chiêu à, cố lên!”
“Chiêu Chiêu vững lòng bay, fan Lê luôn dõi bước.”
“Chiêu Chiêu à, chaiyooo!”
Lê Chiêu mỉm cười vẫy tay về phía họ, hiện trường không ngớt tiếng màn trập vang lên.
Các blogger thời trang đã múa phím, tìm xem trang phục và phối sức trên người Lê Chiêu có phải hàng hiệu không.
Quả nhiên, đồng hồ là đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn của Thương Thời, trang phục là thiết kế mới nhất của nhà thiết kế nọ, phối sức tạm thời vẫn chưa nhìn ra được là của nhà nào, thế nhưng mấy người lần trước từng chế nhạo Lê Chiêu bị vả mặt bôm bốp, bởi vậy nên lần này không ai dám chế giễu Lê Chiêu mặc đồ nhái, mà nghĩ do kiến thức của mình chưa đủ rộng, không thể nhận ra phối sức của Lê Chiêu là gì.
Đi thảm đỏ xong, Lê Chiêu tiến vào trong phòng tìm chỗ ngồi của mình, cậu ngồi ở hàng thứ nhất khu B.
Lúc ngồi xuống, cậu ngước mắt nhìn hàng ghế, trên đó viết tên Từ Bắc.
Từ Bắc?
Chân mày Lê Chiêu khẽ nhướng lên, cậu ngồi xuống.
Các nghệ sĩ dần dần xuất hiện, theo sau là một vài fan có vé vào trong và cánh truyền thông, Lê Chiêu cúi đầu chơi điện thoại, phía sau có bàn tay duỗi ra.
“Chào tiền bối Lê, em là Từ Bắc.”
“Cậu là người năm ngoái tham gia show tuyển chọn tài năng à?” Lê Chiêu nhìn bàn tay Từ Bắc duỗi ra, “Tính ra chúng ta debut cùng thời điểm, tôi không gánh nổi một tiếng tiền bối này.”
Nụ cười trên gương mặt Từ Bắc nhất thời trở nên gượng gạo, năm ngoái hắn tham gia show thất bại, sau đó mới cố gắng ký vào giải trí Cà Tím, Lê Chiêu nói vậy là có ý gì?
“Đâu dám, hai năm trước lúc tiền bối Lê rèn luyện bản thân làm diễn viên quần chúng, em vẫn còn học đại học.” Từ Bắc cười gằn: “Debut có trước có sau, em gọi một tiếng tiền bối là chuyện nên làm mà.”
“Hóa ra là như vậy.” Lê Chiêu mỉm cười gật đầu: “Chào hậu bối, ngoan lắm.”
Từ Bắc: “………….”
Hắn dám gọi như vậy, thế mà Lê Chiêu không biết ngượng nhận lời à?
Trong lòng hết sức tức tối, ai nói Lê Chiêu đơn thuần vô hại chứ, rõ ràng giả vờ là bạch liên hoa vô tội.
Trong đêm hội này có phân đoạn trao giải, tuy rằng tính giá trị không quá cao, nhưng chủ yếu là vui vẻ.
“Nữ tổng tài bá đạo” là bộ phim chiếu mạng độc quyền của Ớt Xanh, trong lễ trao giải chia bánh này nhất định có suất giành giải.
Thế nhưng khiến người ta cảm thấy lạ lùng là, nữ chính và nam số ba của bộ phim này đều không xuất hiện trong đêm hội, thể như đoàn phim và phía nhà phát sóng đã quên mất họ.
Cuối cùng Lê Chiêu cũng giành được giải nam chính mới xuất sắc nhất, tất cả mọi người đều không ngạc nhiên.
Bộ phim “Nữ tổng tài bá đạo” mang lại bao nhiêu lợi ích cho Ớt Xanh, mọi người trong giới đều biết cả, Lê Chiêu nhờ vào biểu hiện trong bộ phim này mà có chút chỗ đứng trong giới, lại thêm quan hệ của Ớt Xanh video và ekip của Lê Chiêu không tồi, giải thưởng này trao cho cậu là chuyện không thể bình thường hơn.
Từ Bắc suýt chút nữa không kiềm chế được vẻ mặt mình, miễn cưỡng giơ tay lên vỗ.
“Lần đầu tiên cho em gửi lời cảm ơn đến hai thầy trao giải, và tất cả mọi người trong đoàn phim “Nữ tổng tài bá đạo”, nhất là xin được gửi lời cảm ơn tới anh Trương Tiểu Nguyên không dẫn em đi mở tiệm mì, cảm ơn anh Tống Dụ đã cho em đồ ăn ngon.”
Ống kính hướng về phía Tống Dụ, Tống Dụ lặng lẽ che mặt.
Hắn thực sự không muốn dùng cách này để giành cảm giác tồn tại.
Ở khán đài vang lên những tiếng cười thiện ý, Từ Bắc lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho công tử của giải trí Cà Tím.
Từ Bắc: Anh Hàng, không phải anh nói đảm bảo không cho Lê Chiêu giành giải hay sao?
Tin nhắn gửi đi rồi, vẫn không ai trả lời. Trần Hàng đó giờ luôn lấy lòng hắn dường như chết rồi, gửi mấy tin nhắn mà vẫn không hồi âm.
Trong quán trà thanh tịnh, Tần Tiêu mặc âu phục, đeo kính gọng vàng, rót trà cho hai cha con ngồi đối diện, tách trà được rót hơi đầy, Tần Tiêu nở nụ cười nhã nhặn: “Xin lỗi, lâu lắm rồi không tới nơi yên tĩnh uống trà, mong Trần lão tiên sinh thứ lỗi.”
Trà đầy ức khách, ông Trần sống sáu mươi năm, sao không hiểu đạo lý này.
“Đâu dám đâu dám.” Ông nâng tách trà lên nhấp một ngụm trà hơi nóng, vẫn tỏ vẻ điềm nhiên nuốt xuống: “Trà ngon lắm, anh Tần không hổ là trợ lý đặc biệt của Đình tiên sinh, pha trà cũng thơm hơn những người khác.”
Ngụm trà này, nước trà không nhiều không ít, vừa vặn đầy bảy phần.
Trần Hàng nhìn bộ dạng dè dặt từng li từng tí của cha mình, vẻ mặt có phần thiếu kiên nhẫn, nhưng không dám bùng nổ. Điện thoại ở vạt áo trong rung lên mấy lần, hắn biết Từ Bắc gửi tin nhắn cho mình.
Hắn cựa mình, chuẩn bị kiếm cớ ra ngoài.
“Xem ra Trần tiểu tiên sinh không vừa lòng với trà của tôi?” Tần Tiêu lấy khăn mặt lau tay, như cười như không nhìn Trần Hàng.
“Không đâu không đâu.” Không đợi Trần Hàng mở lời, ông Trần giành nói trước: “Thằng bé này không ngồi yên được, mong anh Tần đừng chê cười.”
“Mấy người trẻ tuổi hoạt bát hiếu động là chuyện rất bình thường.” Tần Tiêu đẩy kính mắt, “Nhưng mà nếu hiếu động quá, đắc tội người ta thì không phải chuyện tốt.”
Ông Trần căng thẳng trong lòng, sao thằng nhóc này lại trêu chọc tới Tần Tiêu?
“Gần đây tôi rất tán thưởng một diễn viên trẻ tuổi.”
Ông Trần: Thằng con mình lại dám cướp người với Tần Tiêu à?
“Kể cũng khéo, cậu diễn viên trẻ tuổi này là người đại diện cho sản phẩm thuộc công ty Thương Hoàn chúng tôi.” Tần Tiêu nâng tách trà lên, nhẹ nhàng thổi hai hơi: “Thế nhưng Trần Tiểu tiên sinh đây hình như có hiểu lầm gì đó với người đại diện này, hai hôm trước còn ngỏ lời với Ớt Xanh video, muốn giành giải thưởng của người đại diện này.”
“Mấy người trẻ tuổi có xích mích với nhau cũng là chuyện bình thường, tôi mời hai người ra đây, là muốn biết Trần tiểu tiên sinh có suy nghĩ thế nào, nếu có hiểu lầm thì nên gỡ bỏ sớm một chút.” Tần Tiêu nhấp một ngụm trà, “Nếu không ầm ĩ quá, mọi người đều khó coi.”
Cơn giận của ông Trần lên không được mà xuống cũng không xong, suýt chút nữa run lên cầm cập.
Thằng nhóc này được lắm, không cướp người với Tần Tiêu, nhưng lại đi bắt nạt người của Tần Tiêu.
“Bốp!”
Ông Trần tát một cái vào mặt Trần Hàng, cái tát này dùng 100% sức lực, Trần Hàng bị đánh ngã bò ra đất.
“Bố à?!” Trần Hàng che mặt, không thể tin nhìn ông Trần, người ngoài nói đại hai câu mà bố cậu đã ra tay đánh cậu, điên rồi à?!
“Đừng gọi tôi là bố, tôi không có người con không nghe lời như anh.” Ông Trần len lén nhìn sắc mặt Tần Tiêu, thấy anh vẫn thản nhiên cúi đầu uống trà không hề bị lay động, ông dằn lòng, tiếp tục ra tay đánh Trần Hàng.
“Bình thường tôi dạy anh thế nào, phải thiện chí giúp người, không được gây khó dễ cho người ta, sao anh lại bắt nạt nghệ sĩ dưới tên tuổi của Thương Hoàn?” Tuy rằng ông Trần rất đau lòng, nhưng không được mềm lòng trước mặt Tần Tiêu, nếu không thằng nhóc này không đơn giản là chịu một trận đánh.
Thấy Trần Hàng bị đánh sưng má, rơi lệ nam nhi, Tần Tiêu mới từ tốn lên tiếng: “Trần lão tiên sinh, ông làm gì vậy, con nhỏ không nghe lời có thể từ từ dạy bảo, không thể đánh được.”
“Nể mặt anh Tần, tôi tạm tha cho anh lần này đấy.” Ông Trần lại đạp Trần Hàng một cái, “Còn không mau cảm ơn anh Tần đi.”
Trần Hàng: “……..”
Ông Trần lại muốn giơ tay lên đánh.
“Ôi, Trần lão tiên sinh à, có chuyện gì từ từ nói, bạo lực là không tốt.” Tần Tiêu hơi nhếch miệng, “Dạy bảo tụi nhỏ là được rồi.”
“Vâng vâng vâng, anh Tần nói phải.”
“Tôi cũng xem như có giao tình với Trần lão tiên sinh, bởi vậy nên lần này cũng chỉ báo trước một tiếng.” Tần Tiêu uống một hơi cạn trà, “Thế nhưng không có lần sau đâu.”
“Mong anh Tần yên tâm, tôi về sẽ bảo ban thằng bé cho tốt.” Trán ông Trần lấm tấm mồ hôi lạnh mà không dám lau, ông kéo Trần Hàng sưng vêu mặt mày ra khỏi quán trà: “Anh nói xem anh trêu chọc ai không trêu, lại đi dây vào người của Tần Tiêu?”
Trần Hàng che mặt: “Bố à, sao bố có thể đánh con vì lời người ngoài như vậy chứ?”
“Tôi đang cứu anh đấy!” Ông Trần đẩy Trần Hàng vào trong xe, “Hai năm trước có người nhà họ Từ đắc tội Tần Tiêu, anh đoán xem cái người nhà họ Từ này cuối cùng thế nào?”
“Thế nào ạ?”
“Công ty đóng cửa, còn phạm tội kinh tế, bị bỏ tù.”
“Con chỉ muốn xử một nghệ sĩ nam thôi mà, ai ngờ lại được Tần Tiêu để mắt tới.” Trần Hàng cũng hơi sợ người của Thương Hoàn, “Anh ta thân là trợ lý đặc biệt của ông chủ Thương Hoàn, chẳng lẽ còn dám công khai gây khó dễ cho nhà Cà Tím chúng ta chỉ vì một thằng đàn ông?”
“Anh tưởng Cà Tím ghê gớm lắm à?” Ông Trần cười khổ: “Năm ngoái có một nghệ sĩ họ Từ của Dâu Tây tạo tin đồn mình là bà con xa của sếp tổng Thương Hoàn, phía Thương Hoàn còn chưa ho he tiếng nào, họ Tôn đã tự mình tới nhà xin lỗi, giải trí Dâu Tây thua kém gì chúng ta?”
“Điều này nói rõ tính cách ông ta cũng như họ ông ta vậy, là tôn tử.” (tôn tử: thằng cháu, ở chỉ thái độ hèn, khúm núm)
“Mẹ kiếp!” Ông Trần mắng, “Tôi vẫn nên đánh chết cái tên phá của anh đi thì hơn, tránh cho cơ nghiệp nhà ta bị hủy dưới tay anh.”
“Bố à, có gì từ từ nói, đừng động thủ!”
Vì giãy giụa, điện thoại trong túi Trần Hàng rơi mất.
Ông Trần nhặt lên nhìn, liền thấy thông báo nội dung tin nhắn mới nhất của wechat.
Từ: Anh Hàng à, em sợ lắm, có phải đến anh cũng có ý kiến, không muốn trả lời tin nhắn của em nữa không?
“Đây là ai, trai hay gái?”
“Trai, trai ạ!”
“Con trai mà nói chuyện õng ẹo như vậy, vừa nhìn đã biết không phải người đứng đắn!”
“Auu!” Trần Hàng ôm đầu, nhận cú đấm thép của ông Trần: “Bố à, có gì từ từ nói.”
“Ông đây không muốn nói nhiều, chỉ muốn đánh chết anh cho rồi!”
“Thưa anh.” Tần Tiêu bước vào chiếc xe hơi màu đen đậu ở ven đường, bên trong có người đang cầm điện thoại, mặt không cảm xúc coi livestream.
“Tôi đã cảnh cáo người nhà họ Trần.” Tần Tiêu liếc nhìn đồng hồ: “Sắp kết thúc đêm hội, anh muốn về nhà trước cậu Lê không ạ?”
Án Đình khẽ gật đầu.
“Ban nãy tôi xem tin tức, hình như cậu Lê đã giành giải, xin chúc mừng anh.”
“Chiêu Chiêu giành giải, cậu chúc mừng tôi?”
“Cậu Lê là đứa trẻ nhà anh, chúc mừng anh có gì sai ạ.” Tần Tiêu cười, “Anh đã nghĩ xem nên chúc mừng cậu Lê thế nào chưa ạ?”
Án Đình: “Rồi.”
Tần Tiêu thầm yên lòng, về mặt này EQ của anh ấy vẫn rất bình thường.
Lê Chiêu ôm cúp vàng rực rỡ trở về, đã thấy Án Đình ngồi nghiêm túc trên sofa, trước mặt đặt một hộp quà siêu to khổng lồ.
“Em về rồi à?” Án Đình đứng dậy, “Chúc mừng em giành giải thưởng.”
“Em cảm ơn.” Lê Chiêu thay giày, ôm cúp đi tới trước mặt Án Đình: “Trong này có gì vậy?”
“Quà mừng em giành giải thưởng.” Án Đình lui về bên cạnh hai bước, ra hiệu Lê Chiêu tự mở hộp.
“Tặng em ạ.”
“Ừm.”
“Em cảm ơn.” Lê Chiêu dúi chiếc cúp cho Án Đình, tò mò cầm chiếc nơ: “Thế em mở nhé?”
“Ừm.” Án Đình sờ chiếc cúp, phát hiện thế mà lại là cúp mạ vàng, chứ không phải vàng ròng.
Chiêu Chiêu nhà anh diễn hay như vậy, sao chỉ cho cúp mạ vàng thôi chứ?
Lê Chiêu kéo chiếc nơ, chiếc hộp lập tức mở ra, lộ ra đồ vật bên trong.
7 năm thi đại học 5 năm thi thử?
Đề bài Lục Cương?
Tổng hợp giải đề Tiền Hùng?
Bộ đề thi thử mười năm?
Lê Chiêu nuốt nước miếng cái ực: “Mấy.. mấy cái này cho em ạ?”
Có phải quà như vậy hơi giản dị rồi không?
“Anh tin nhất định em sẽ đạt thành tích xuất sắc.” Án Đình dùng khăn tay, nhẹ nhàng lau chiếc cúp: “Anh bảo quản gia sắp xếp một phòng, sau này chỉ trưng bày cúp của em.”
Lê Chiêu: “………….”
Có phải Đình Đình có lòng tin mù quáng với cậu như fan rồi không?
Cậu mới giành một chiếc cúp không có tí hàm lượng vàng nào, mà Đình Đình đã nghĩ tới chuyện giành một căn phòng để đựng cúp rồi á?
“Đợi đã.” Án Đình lấy một chiếc hộp màu đỏ trong ngăn kéo ra: “Đây cũng là quà tặng em.”
Lê Chiêu mở ra, bên trong là một chiếc bút máy, ngòi bút màu vàng, tỏa ra hào quang lấp lánh dưới ánh đèn.
“Cố gắng học tập, mỗi ngày tiến bước, lúc đóng phim cũng đừng quên việc học, cố gắng thi đại học!”
Khoảnh khắc ấy, đột nhiên cậu có cảm giác bức bối như học sinh thi đại học được phụ huynh quan tâm giám sát.
Cảm giác căng thẳng ba năm trước không rõ, cuối cùng hôm nay cũng đã được cảm nhận.Lời tác giả:
Bé Chiêu Chiêu thi đứng nhất lớp.
Bé Đình Đình vui lắm, dốc hết tiền tiêu vặt ra, mua một đống đề thi cho bé Chiêu Chiêu: Chiêu Chiêu, tớ tin cậu là người giỏi nhất.
Bé Chiêu Chiêu: QAQ
M: Chúc mọi người ngày cuối năm vui vẻ.
“Cứ đến cuối tuần lại có rất nhiều anh chị tình nguyện viên dạy bọn em vẽ, làm trò chơi, cắt giấy.” Lê Chiêu kể cuộc sống ở cô nhi viện không có chút uất ức nào: “Viện trưởng siêu lắm ấy, không những viết thư pháp đẹp, còn biết thổi bài tiêu nữa.”
Các fan Lê xem livestream nhớ lúc bộ phim “Nữ tổng tài bá đạo” còn đang phát sóng, cậu từng biểu diễn bài tiêu trong một chương trình nọ, lúc đó cậu kể được viện trưởng dạy, nhưng chẳng ai nghĩ tới phương diện cô nhi viện này.
Buồn cười là, trước đó còn có mấy blogger nói Lê Chiêu vờ như giàu có, rõ ràng Chiêu Chiêu luôn nói mình nghèo, đến căn nhà đang ở cũng là bạn cho mượn, vậy mà đám blogger này vẫn không muốn buông tha cho cậu.
“Sau khi em tới cô nhi viện, có rất nhiều người viết thư gửi thiệp chúc mừng em, có nhà hảo tâm lo em không hiểu mấy chữ Hán phức tạp, còn vẽ hình đáng yêu cho em nữa.” Đôi mắt Lê Chiêu ửng đỏ, nhưng khóe miệng vẫn cong lên, “Em thực sự.. cảm thấy trên đời này có rất nhiều người tốt, việc tốt, thực sự có rất nhiều.”
“Bình luận mọi người viết cho em, em đều đã đọc cả, mong mọi người hãy yên tâm.” Cậu nhìn về phía ống kính: “Chuyện đã qua rồi, khi đó em rất may mắn, được rất nhiều người hảo tâm bảo vệ, bởi vậy nên mọi người đừng lo em sẽ đau lòng vì những chuyện này.”
Lê Chiêu càng cười tươi hạnh phúc, fan Lê lại càng đau lòng.
“Chiêu Chiêu ngốc nghếch, vì hai cái đùi gà mà vui tới mức này, vậy mà hồi bé tui còn chê đùi gà không ngon.”
“Cục cưng ngốc đến đau lòng, thương cậu ấy quá.”
“Nhất định em ấy sợ mọi người lo lắng, nên mới lên chương trình trò chuyện trực tiếp này. Chiêu Chiêu à, thực sự chị rất muốn cảm ơn em, cảm ơn em đã mang niềm vui đến cho chị.”
“Cuối cùng em cũng hiểu tại sao trong khi tất cả mọi người bôi đen Tống Dụ, Chiêu Chiêu lại làm sáng tỏ giúp anh ấy. Bởi vì ngày nào Tống Dụ cũng chuẩn bị đồ ăn ngon cho Chiêu Chiêu, đối với Chiêu Chiêu mà nói, chỉ cần người đối tốt với cậu ấy một chút thì là người tốt rồi.”
“Lầu trên nói vậy em lại càng đau lòng hơn. Cục cưng của chị, sau này em phải sống thật vui đấy, đừng chịu uất ức gì.”
Buổi trò chuyện trực tiếp vẫn tiếp tục.
MC: “Từ “Nữ tổng tài bá đạo” đến “Quy ẩn sơn lâm”, cậu được rất nhiều khán giả quý mến, chuyện này có ảnh hưởng gì tới cuộc sống của cậu không?”
“Có nhiều cơ hội công việc, cũng có nhiều người quan tâm tới em hơn.” Lê Chiêu cười, “Nếu em đăng weibo lúc nửa đêm, nhất định có rất nhiều fans khuyên em phải ngủ sớm một chút, đừng thức đêm, nhưng chính họ cũng đang thức đêm.”
“Thức đêm đã trở thành vấn đề nan giải với rất nhiều người trẻ tuổi, bình thường cậu có hay thức đêm không?”
“Trừ những lúc quay cảnh đêm ra, thời gian còn lại em đều ngủ rất sớm.”
“Buổi tối không có hoạt động giải trí gì khác à?”
“Chuyện này..” Lê Chiêu cười, “Mọi người cũng biết đấy, thành phố đắt đỏ, buổi tối ra ngoài chơi tốn rất nhiều tiền,.”
Fan Lê mới nãy còn đau lòng cũng bị Lê Chiêu chọc cười, quả nhiên nghèo mới là vấn đề lớn nhất.
MC không ngờ đáp án lại là như vậy, cô đinh ninh rằng Lê Chiêu sẽ nói cậu không thích ra ngoài chơi, hoặc cuộc sống cậu có quy luật, không ngờ lại bởi vì chuyện tiền nong.
“Ồ…” MC ngẩn người, “Vậy bình thường không đóng phim cậu làm gì?”
“Em ở nhà xem tivi, trồng hoa trong vườn nhà bạn, cùng bạn làm nồi lẩu, đọc kịch bản,” Nói rồi, Lê Chiêu hỏi ngược lại MC: “Cuộc sống như vậy hơi nhạt chị nhỉ?”
“Rất tốt mà.” MC mỉm cười: “Xem ra tóc cậu dày như vậy là vì ngủ đúng giờ.”
“Nghèo mới là vấn đề chính ạ.” Lê Chiêu gãi gáy, “Không có tiền cũng không có tâm tình đâu mà ra ngoài chơi.”
MC trầm mặc một hồi: “Bây giờ cậu đã có rất nhiều cơ hội việc làm, điều kiện cuộc sống cũng tốt hơn nhiều rồi đúng không.”
“Đúng là tốt hơn rất nhiều ạ.” Lê Chiêu gật đầu, nhưng không phải vì kiếm được tiền, mà bởi bạn thấy em thảm quá, nên thường kéo em ăn chầu uống chực nhà anh ấy.”
“Có phải người bạn cho cậu mượn đồ trang sức đáng giá mấy căn nhà không?” MC cảm thấy rất hứng thú với người bạn đại gia của Lê Chiêu.
“Em thực sự không biết nó có đáng giá mấy căn nhà không, tối hôm đó về em vội trả anh ấy luôn.” Lê Chiêu cười to.
“Sợ làm hỏng mất à?”
“Không ạ, em sợ em đeo lâu, anh ấy muốn tặng luôn cho em.” Lê Chiêu nói, “Bình thường tính tình bạn em lầm lì, không coi trọng tiền tài một chút nào. Mọi người cũng biết đấy, em nghèo mà, vì từ chối đồ mà em đã vắt óc trăn trở rất nhiều.”
“Trời ơi, người bạn thân như vậy, có nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ.” MC khoa trương nói: “Tôi cũng muốn được trăn trở như vậy.”
Lúc này trong bình luận, các cư dân mạng thi nhau biểu thị họ cũng muốn được trăn trở như vậy.
“Mọi người đừng lấy anh ấy ra pha trò, tính cách bạn em hơi ngại ngùng, cũng không am hiểu các thuật ngữ mạng, em sợ bây giờ anh ấy đang xem trực tiếp.”
Ai ngờ vừa dứt lời, bình luận lại càng nhảy lên nhiều hơn, các cư dân mạng thi nhau muốn người bạn đại gia nhìn thấy mình.
Án Đình đang xem trực tiếp nhìn mấy dòng chữ lít nhít che kín Lê Chiêu, lúc này vô tình ẩn bình luận đi.
“Có thể nhìn ra được, cậu và người bạn này rất thân nhau.”
“Đương nhiên rồi, bọn em là anh em tốt mặc chung quần mà.”
Fan CP: Mặc chung quần không chỉ có anh em tốt, còn có thể là…
Fan trong sáng: Thật tốt vì Lê Chiêu có người bạn tốt như vậy.
Kết thúc buổi trực tiếp, Lê Chiêu chào tạm biệt các nhân viên. MC tiễn Lê Chiêu ra cửa: “Chiêu Chiêu à, hoan nghênh cậu lần sau tới làm khách mời.”
“Em cảm ơn ạ.” Lê Chiêu lễ phép nói lời cảm ơn MC, mới lên xe rời đi.
“Chị ơi, tỉ lệ người xem trực tiếp của chúng ta lại thiết lập một kỷ lục mới.” Biên đạo đi tới phía sau MC, “Hơn nữa có rất nhiều người xem mới, họ tới xem vì Lê Chiêu.”
MC nhìn chiếc ô tô đi xa dần, quay đầu nói với biên đạo: “Bát tự của Lê Chiêu rất hợp với đài mình, “Nữ tổng tài bá đạo” thì giúp Ớt Xanh video kiếm được không ít sự quan tâm, đêm hội năm mới thì giúp chúng ta giành được độ hot, lần này lại lựa chọn hợp tác với chúng ta.”
Biên đạo cười: “Lê Chiêu có tham dự đêm hội vui vẻ của Ớt Xanh vào ngày kia không chị?”
“Có chứ.” Mc nhỏ giọng nói: “Có phải mấy hôm trước nhà Cà Tím đưa tin nói muốn cho Từ Bắc đi trước Lê Chiêu không?”
“Chuyện này..” Biên đạo lắc đầu, “Em cũng không rõ nữa.”
“Từ Bắc trước đó tham gia show tuyển chọn tài năng, còn chẳng có suất vào nhóm debut, lại không có tác phẩm gì, muốn chèn ép Lê Chiêu là cái lý gì chứ?” MC nhướng chân mày đẹp đẽ, “Làm việc là phải tuân theo quy củ, còn là tân binh mà đã không hiểu chuyện như vậy, đợi sau này có chút tiếng tăm thì còn để ai vào mắt nữa?”
MC này có địa vị rất cao trong giải trí Ớt Xanh, cô nói lời này rồi, dù người khác có lòng muốn Từ Bắc đi thảm đỏ trước cũng không dám mở lời.
Theo sự phát triển của mạng internet, rất nhiều đài trực tiếp trên mạng tổ chức dạ hội, cũng càng ngày càng được các ngôi sao coi trọng, nhất là các ngôi sao mới nổi tiếng, nếu không được mời sẽ bị fan nhà khác cười nhạo.
Lê Chiêu vốn không định tham gia đêm hội vui vẻ của Ớt Xanh, nhưng thấy các fan hâm mộ mong đợi cậu đi thảm đỏ, phía ekip cũng kiến nghị cậu tham gia, cậu đành phải nhận lời.
Cậu không thể để các fan lo lắng cho mình được.
Ekip tạo hình và trang phục đã chuẩn bị kỹ càng, bác quản gia nghe nói cậu sắp đi thảm đỏ, cũng phấn khởi kéo cậu đi chọn trang phục, ngay cả đồng hồ đeo tay Thương Thời cũng đưa một chiếc đồng hồ limited tới.
Tất cả mọi người đều mong đợi cậu xuất hiện trên thảm đỏ.
Đêm đó đi thảm đỏ, các fan giơ bảng hiệu để chào đón nghệ sĩ nhà mình. Cánh truyền thông đã giành vị trí xong xuôi, các blogger thời trang đã mở to mắt nhìn chòng chọc màn hình trực tiếp, đợi lên bài về trang phục của các nghệ sĩ.
Sau khi nhận được danh sách trình tự thảm đỏ, sắc mặt Từ Bắc hết sức khó coi.
Hắn sờ chiếc ghim cài kim cương trên ngực, cố dằn sự tức giận trong lòng xuống.
Rốt cuộc Ớt Xanh video có ý gì, cố ý để cái nhóm kia đi trước mặt hắn?
Nhóm này chính là nhóm debut từ chương trình tuyển chọn tài năng mà Từ Bắc tham gia. Quan hệ của hắn với các thành viên trong nhóm này không tốt lắm, để bọn họ đi trước mặt hắn, đúng là cái kim ghim trong lòng.
Khiến hắn giận hơn cả, Lê Chiêu đi trước mặt hắn thì thôi đi, nhưng cái tên Tống Dụ tinh vi tinh tướng kia dựa vào đâu mà đi trước hắn chứ?
Lần trước ghi hình, hắn và Tống Dụ ầm ĩ không vui, cả ekip chương trình đều nhìn ra Tống Dụ không vừa mắt hắn, nhưng vì hắn mang hình tượng ôn hòa, nên chỉ có thể khoan dung Tống Dụ khiêu khích hết lần này tới lần khác.
Tuy rằng trong lòng hắn chỉ hận không thể đè Tống Dụ xuống đất mà đánh túi bụi.
Mở màn thảm đỏ là một nhân vật lão làng, sau đó là những nghệ sĩ đang hot.
Đến lượt Lê Chiêu, hiện trường rộn lên tiếng fan Lê cổ vũ.
“Chiêu Chiêu à, cố lên!”
“Chiêu Chiêu vững lòng bay, fan Lê luôn dõi bước.”
“Chiêu Chiêu à, chaiyooo!”
Lê Chiêu mỉm cười vẫy tay về phía họ, hiện trường không ngớt tiếng màn trập vang lên.
Các blogger thời trang đã múa phím, tìm xem trang phục và phối sức trên người Lê Chiêu có phải hàng hiệu không.
Quả nhiên, đồng hồ là đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn của Thương Thời, trang phục là thiết kế mới nhất của nhà thiết kế nọ, phối sức tạm thời vẫn chưa nhìn ra được là của nhà nào, thế nhưng mấy người lần trước từng chế nhạo Lê Chiêu bị vả mặt bôm bốp, bởi vậy nên lần này không ai dám chế giễu Lê Chiêu mặc đồ nhái, mà nghĩ do kiến thức của mình chưa đủ rộng, không thể nhận ra phối sức của Lê Chiêu là gì.
Đi thảm đỏ xong, Lê Chiêu tiến vào trong phòng tìm chỗ ngồi của mình, cậu ngồi ở hàng thứ nhất khu B.
Lúc ngồi xuống, cậu ngước mắt nhìn hàng ghế, trên đó viết tên Từ Bắc.
Từ Bắc?
Chân mày Lê Chiêu khẽ nhướng lên, cậu ngồi xuống.
Các nghệ sĩ dần dần xuất hiện, theo sau là một vài fan có vé vào trong và cánh truyền thông, Lê Chiêu cúi đầu chơi điện thoại, phía sau có bàn tay duỗi ra.
“Chào tiền bối Lê, em là Từ Bắc.”
“Cậu là người năm ngoái tham gia show tuyển chọn tài năng à?” Lê Chiêu nhìn bàn tay Từ Bắc duỗi ra, “Tính ra chúng ta debut cùng thời điểm, tôi không gánh nổi một tiếng tiền bối này.”
Nụ cười trên gương mặt Từ Bắc nhất thời trở nên gượng gạo, năm ngoái hắn tham gia show thất bại, sau đó mới cố gắng ký vào giải trí Cà Tím, Lê Chiêu nói vậy là có ý gì?
“Đâu dám, hai năm trước lúc tiền bối Lê rèn luyện bản thân làm diễn viên quần chúng, em vẫn còn học đại học.” Từ Bắc cười gằn: “Debut có trước có sau, em gọi một tiếng tiền bối là chuyện nên làm mà.”
“Hóa ra là như vậy.” Lê Chiêu mỉm cười gật đầu: “Chào hậu bối, ngoan lắm.”
Từ Bắc: “………….”
Hắn dám gọi như vậy, thế mà Lê Chiêu không biết ngượng nhận lời à?
Trong lòng hết sức tức tối, ai nói Lê Chiêu đơn thuần vô hại chứ, rõ ràng giả vờ là bạch liên hoa vô tội.
Trong đêm hội này có phân đoạn trao giải, tuy rằng tính giá trị không quá cao, nhưng chủ yếu là vui vẻ.
“Nữ tổng tài bá đạo” là bộ phim chiếu mạng độc quyền của Ớt Xanh, trong lễ trao giải chia bánh này nhất định có suất giành giải.
Thế nhưng khiến người ta cảm thấy lạ lùng là, nữ chính và nam số ba của bộ phim này đều không xuất hiện trong đêm hội, thể như đoàn phim và phía nhà phát sóng đã quên mất họ.
Cuối cùng Lê Chiêu cũng giành được giải nam chính mới xuất sắc nhất, tất cả mọi người đều không ngạc nhiên.
Bộ phim “Nữ tổng tài bá đạo” mang lại bao nhiêu lợi ích cho Ớt Xanh, mọi người trong giới đều biết cả, Lê Chiêu nhờ vào biểu hiện trong bộ phim này mà có chút chỗ đứng trong giới, lại thêm quan hệ của Ớt Xanh video và ekip của Lê Chiêu không tồi, giải thưởng này trao cho cậu là chuyện không thể bình thường hơn.
Từ Bắc suýt chút nữa không kiềm chế được vẻ mặt mình, miễn cưỡng giơ tay lên vỗ.
“Lần đầu tiên cho em gửi lời cảm ơn đến hai thầy trao giải, và tất cả mọi người trong đoàn phim “Nữ tổng tài bá đạo”, nhất là xin được gửi lời cảm ơn tới anh Trương Tiểu Nguyên không dẫn em đi mở tiệm mì, cảm ơn anh Tống Dụ đã cho em đồ ăn ngon.”
Ống kính hướng về phía Tống Dụ, Tống Dụ lặng lẽ che mặt.
Hắn thực sự không muốn dùng cách này để giành cảm giác tồn tại.
Ở khán đài vang lên những tiếng cười thiện ý, Từ Bắc lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho công tử của giải trí Cà Tím.
Từ Bắc: Anh Hàng, không phải anh nói đảm bảo không cho Lê Chiêu giành giải hay sao?
Tin nhắn gửi đi rồi, vẫn không ai trả lời. Trần Hàng đó giờ luôn lấy lòng hắn dường như chết rồi, gửi mấy tin nhắn mà vẫn không hồi âm.
Trong quán trà thanh tịnh, Tần Tiêu mặc âu phục, đeo kính gọng vàng, rót trà cho hai cha con ngồi đối diện, tách trà được rót hơi đầy, Tần Tiêu nở nụ cười nhã nhặn: “Xin lỗi, lâu lắm rồi không tới nơi yên tĩnh uống trà, mong Trần lão tiên sinh thứ lỗi.”
Trà đầy ức khách, ông Trần sống sáu mươi năm, sao không hiểu đạo lý này.
“Đâu dám đâu dám.” Ông nâng tách trà lên nhấp một ngụm trà hơi nóng, vẫn tỏ vẻ điềm nhiên nuốt xuống: “Trà ngon lắm, anh Tần không hổ là trợ lý đặc biệt của Đình tiên sinh, pha trà cũng thơm hơn những người khác.”
Ngụm trà này, nước trà không nhiều không ít, vừa vặn đầy bảy phần.
Trần Hàng nhìn bộ dạng dè dặt từng li từng tí của cha mình, vẻ mặt có phần thiếu kiên nhẫn, nhưng không dám bùng nổ. Điện thoại ở vạt áo trong rung lên mấy lần, hắn biết Từ Bắc gửi tin nhắn cho mình.
Hắn cựa mình, chuẩn bị kiếm cớ ra ngoài.
“Xem ra Trần tiểu tiên sinh không vừa lòng với trà của tôi?” Tần Tiêu lấy khăn mặt lau tay, như cười như không nhìn Trần Hàng.
“Không đâu không đâu.” Không đợi Trần Hàng mở lời, ông Trần giành nói trước: “Thằng bé này không ngồi yên được, mong anh Tần đừng chê cười.”
“Mấy người trẻ tuổi hoạt bát hiếu động là chuyện rất bình thường.” Tần Tiêu đẩy kính mắt, “Nhưng mà nếu hiếu động quá, đắc tội người ta thì không phải chuyện tốt.”
Ông Trần căng thẳng trong lòng, sao thằng nhóc này lại trêu chọc tới Tần Tiêu?
“Gần đây tôi rất tán thưởng một diễn viên trẻ tuổi.”
Ông Trần: Thằng con mình lại dám cướp người với Tần Tiêu à?
“Kể cũng khéo, cậu diễn viên trẻ tuổi này là người đại diện cho sản phẩm thuộc công ty Thương Hoàn chúng tôi.” Tần Tiêu nâng tách trà lên, nhẹ nhàng thổi hai hơi: “Thế nhưng Trần Tiểu tiên sinh đây hình như có hiểu lầm gì đó với người đại diện này, hai hôm trước còn ngỏ lời với Ớt Xanh video, muốn giành giải thưởng của người đại diện này.”
“Mấy người trẻ tuổi có xích mích với nhau cũng là chuyện bình thường, tôi mời hai người ra đây, là muốn biết Trần tiểu tiên sinh có suy nghĩ thế nào, nếu có hiểu lầm thì nên gỡ bỏ sớm một chút.” Tần Tiêu nhấp một ngụm trà, “Nếu không ầm ĩ quá, mọi người đều khó coi.”
Cơn giận của ông Trần lên không được mà xuống cũng không xong, suýt chút nữa run lên cầm cập.
Thằng nhóc này được lắm, không cướp người với Tần Tiêu, nhưng lại đi bắt nạt người của Tần Tiêu.
“Bốp!”
Ông Trần tát một cái vào mặt Trần Hàng, cái tát này dùng 100% sức lực, Trần Hàng bị đánh ngã bò ra đất.
“Bố à?!” Trần Hàng che mặt, không thể tin nhìn ông Trần, người ngoài nói đại hai câu mà bố cậu đã ra tay đánh cậu, điên rồi à?!
“Đừng gọi tôi là bố, tôi không có người con không nghe lời như anh.” Ông Trần len lén nhìn sắc mặt Tần Tiêu, thấy anh vẫn thản nhiên cúi đầu uống trà không hề bị lay động, ông dằn lòng, tiếp tục ra tay đánh Trần Hàng.
“Bình thường tôi dạy anh thế nào, phải thiện chí giúp người, không được gây khó dễ cho người ta, sao anh lại bắt nạt nghệ sĩ dưới tên tuổi của Thương Hoàn?” Tuy rằng ông Trần rất đau lòng, nhưng không được mềm lòng trước mặt Tần Tiêu, nếu không thằng nhóc này không đơn giản là chịu một trận đánh.
Thấy Trần Hàng bị đánh sưng má, rơi lệ nam nhi, Tần Tiêu mới từ tốn lên tiếng: “Trần lão tiên sinh, ông làm gì vậy, con nhỏ không nghe lời có thể từ từ dạy bảo, không thể đánh được.”
“Nể mặt anh Tần, tôi tạm tha cho anh lần này đấy.” Ông Trần lại đạp Trần Hàng một cái, “Còn không mau cảm ơn anh Tần đi.”
Trần Hàng: “……..”
Ông Trần lại muốn giơ tay lên đánh.
“Ôi, Trần lão tiên sinh à, có chuyện gì từ từ nói, bạo lực là không tốt.” Tần Tiêu hơi nhếch miệng, “Dạy bảo tụi nhỏ là được rồi.”
“Vâng vâng vâng, anh Tần nói phải.”
“Tôi cũng xem như có giao tình với Trần lão tiên sinh, bởi vậy nên lần này cũng chỉ báo trước một tiếng.” Tần Tiêu uống một hơi cạn trà, “Thế nhưng không có lần sau đâu.”
“Mong anh Tần yên tâm, tôi về sẽ bảo ban thằng bé cho tốt.” Trán ông Trần lấm tấm mồ hôi lạnh mà không dám lau, ông kéo Trần Hàng sưng vêu mặt mày ra khỏi quán trà: “Anh nói xem anh trêu chọc ai không trêu, lại đi dây vào người của Tần Tiêu?”
Trần Hàng che mặt: “Bố à, sao bố có thể đánh con vì lời người ngoài như vậy chứ?”
“Tôi đang cứu anh đấy!” Ông Trần đẩy Trần Hàng vào trong xe, “Hai năm trước có người nhà họ Từ đắc tội Tần Tiêu, anh đoán xem cái người nhà họ Từ này cuối cùng thế nào?”
“Thế nào ạ?”
“Công ty đóng cửa, còn phạm tội kinh tế, bị bỏ tù.”
“Con chỉ muốn xử một nghệ sĩ nam thôi mà, ai ngờ lại được Tần Tiêu để mắt tới.” Trần Hàng cũng hơi sợ người của Thương Hoàn, “Anh ta thân là trợ lý đặc biệt của ông chủ Thương Hoàn, chẳng lẽ còn dám công khai gây khó dễ cho nhà Cà Tím chúng ta chỉ vì một thằng đàn ông?”
“Anh tưởng Cà Tím ghê gớm lắm à?” Ông Trần cười khổ: “Năm ngoái có một nghệ sĩ họ Từ của Dâu Tây tạo tin đồn mình là bà con xa của sếp tổng Thương Hoàn, phía Thương Hoàn còn chưa ho he tiếng nào, họ Tôn đã tự mình tới nhà xin lỗi, giải trí Dâu Tây thua kém gì chúng ta?”
“Điều này nói rõ tính cách ông ta cũng như họ ông ta vậy, là tôn tử.” (tôn tử: thằng cháu, ở chỉ thái độ hèn, khúm núm)
“Mẹ kiếp!” Ông Trần mắng, “Tôi vẫn nên đánh chết cái tên phá của anh đi thì hơn, tránh cho cơ nghiệp nhà ta bị hủy dưới tay anh.”
“Bố à, có gì từ từ nói, đừng động thủ!”
Vì giãy giụa, điện thoại trong túi Trần Hàng rơi mất.
Ông Trần nhặt lên nhìn, liền thấy thông báo nội dung tin nhắn mới nhất của wechat.
Từ: Anh Hàng à, em sợ lắm, có phải đến anh cũng có ý kiến, không muốn trả lời tin nhắn của em nữa không?
“Đây là ai, trai hay gái?”
“Trai, trai ạ!”
“Con trai mà nói chuyện õng ẹo như vậy, vừa nhìn đã biết không phải người đứng đắn!”
“Auu!” Trần Hàng ôm đầu, nhận cú đấm thép của ông Trần: “Bố à, có gì từ từ nói.”
“Ông đây không muốn nói nhiều, chỉ muốn đánh chết anh cho rồi!”
“Thưa anh.” Tần Tiêu bước vào chiếc xe hơi màu đen đậu ở ven đường, bên trong có người đang cầm điện thoại, mặt không cảm xúc coi livestream.
“Tôi đã cảnh cáo người nhà họ Trần.” Tần Tiêu liếc nhìn đồng hồ: “Sắp kết thúc đêm hội, anh muốn về nhà trước cậu Lê không ạ?”
Án Đình khẽ gật đầu.
“Ban nãy tôi xem tin tức, hình như cậu Lê đã giành giải, xin chúc mừng anh.”
“Chiêu Chiêu giành giải, cậu chúc mừng tôi?”
“Cậu Lê là đứa trẻ nhà anh, chúc mừng anh có gì sai ạ.” Tần Tiêu cười, “Anh đã nghĩ xem nên chúc mừng cậu Lê thế nào chưa ạ?”
Án Đình: “Rồi.”
Tần Tiêu thầm yên lòng, về mặt này EQ của anh ấy vẫn rất bình thường.
Lê Chiêu ôm cúp vàng rực rỡ trở về, đã thấy Án Đình ngồi nghiêm túc trên sofa, trước mặt đặt một hộp quà siêu to khổng lồ.
“Em về rồi à?” Án Đình đứng dậy, “Chúc mừng em giành giải thưởng.”
“Em cảm ơn.” Lê Chiêu thay giày, ôm cúp đi tới trước mặt Án Đình: “Trong này có gì vậy?”
“Quà mừng em giành giải thưởng.” Án Đình lui về bên cạnh hai bước, ra hiệu Lê Chiêu tự mở hộp.
“Tặng em ạ.”
“Ừm.”
“Em cảm ơn.” Lê Chiêu dúi chiếc cúp cho Án Đình, tò mò cầm chiếc nơ: “Thế em mở nhé?”
“Ừm.” Án Đình sờ chiếc cúp, phát hiện thế mà lại là cúp mạ vàng, chứ không phải vàng ròng.
Chiêu Chiêu nhà anh diễn hay như vậy, sao chỉ cho cúp mạ vàng thôi chứ?
Lê Chiêu kéo chiếc nơ, chiếc hộp lập tức mở ra, lộ ra đồ vật bên trong.
7 năm thi đại học 5 năm thi thử?
Đề bài Lục Cương?
Tổng hợp giải đề Tiền Hùng?
Bộ đề thi thử mười năm?
Lê Chiêu nuốt nước miếng cái ực: “Mấy.. mấy cái này cho em ạ?”
Có phải quà như vậy hơi giản dị rồi không?
“Anh tin nhất định em sẽ đạt thành tích xuất sắc.” Án Đình dùng khăn tay, nhẹ nhàng lau chiếc cúp: “Anh bảo quản gia sắp xếp một phòng, sau này chỉ trưng bày cúp của em.”
Lê Chiêu: “………….”
Có phải Đình Đình có lòng tin mù quáng với cậu như fan rồi không?
Cậu mới giành một chiếc cúp không có tí hàm lượng vàng nào, mà Đình Đình đã nghĩ tới chuyện giành một căn phòng để đựng cúp rồi á?
“Đợi đã.” Án Đình lấy một chiếc hộp màu đỏ trong ngăn kéo ra: “Đây cũng là quà tặng em.”
Lê Chiêu mở ra, bên trong là một chiếc bút máy, ngòi bút màu vàng, tỏa ra hào quang lấp lánh dưới ánh đèn.
“Cố gắng học tập, mỗi ngày tiến bước, lúc đóng phim cũng đừng quên việc học, cố gắng thi đại học!”
Khoảnh khắc ấy, đột nhiên cậu có cảm giác bức bối như học sinh thi đại học được phụ huynh quan tâm giám sát.
Cảm giác căng thẳng ba năm trước không rõ, cuối cùng hôm nay cũng đã được cảm nhận.Lời tác giả:
Bé Chiêu Chiêu thi đứng nhất lớp.
Bé Đình Đình vui lắm, dốc hết tiền tiêu vặt ra, mua một đống đề thi cho bé Chiêu Chiêu: Chiêu Chiêu, tớ tin cậu là người giỏi nhất.
Bé Chiêu Chiêu: QAQ
M: Chúc mọi người ngày cuối năm vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.