Chương 105: Nghiệt Chướng
Kiết Dữ 2
29/10/2023
Bình Tẩu cười sang sảng, làm tuyết trên mái nhà cũng như muốn rơi cả xuống, ông ta nhìn Vân Lang, mắt híp lại:” Tiểu lang lừa mình lừa người làm gì, ngày đó chính ngươi dẫn hổ đi nhìn trộm Đại nữ nhà ta tắm, sau đó ha ha ha, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu là chuyện thường mà. Lão phu không tin nếu đã nhìn thấy thân thể của Đại nữ, tiểu lang lại không có suy nghĩ gì.”
Mẹ cha thứ tặc già, nhắc tới chuyện này là biến thành lão già dâm dục ngay, Vân Lang ác ý suy đoán lão già này ở lại Trác thị có phải vì nhan sắc của Trác Cơ, không biết mỗi ngày lão ta nhìn nàng nuốt nước bọt mấy lần.
Nghĩ đã thấy tởm.
“ Lão phu duyệt nữ vô số, Đại nữ bất luận từ phong tư, giáo dưỡng, học thức, hình mạo đều là thượng đẳng ...” Bành Tẩu không hề xấu hổ lại còn nói mỗi lúc một đắc ý, giọng điệu như bọn bán hàng đa cấp:
Vân Lang nhìn con hổ ngốc nghếch mà thở dài, lần này bị người ta nắm đúng thóp rồi, nhìn trộm nữ nhân tắm rửa là chuyện rất không hay, ai biết nàng sẽ nghĩ gì, gượng gạo nói:” Chuyện này, đừng nói cho nàng biết được không?”
Bình Tẩu thấy Vân Lang rốt cuộc chịu thừa nhận, cái mặt già như đóa hoa cúc nở rộ, ông ta thấy mình làm việc cho Trác thị cả đời, đây là lần đầu tư thành công nhất, cũng là lần đầu tư lớn nhất.
Hai người thích uống trà tụ lại một chỗ thì tất nhiên là phải uống trà, còn trao đổi cách uống trà, là lạc thù lớn nhất của cả hai.
“ Bình công lần sau tới đây mang ít cây trà non từ Thục tới cho ta được không, ta muốn trồng thử ở Ly Sơn.”
Bình Tẩu chỉ tuyết lớn bên ngoài lắc đầu:” Trà này sinh ở nước nam, trồng nơi này không sống được.”
Vân Lang có cách giải quyết vấn đề này:” Trồng bên suối nước nóng biết đâu lại ra thứ trà có tư vị khác?”
Bình Tẩu gật gù: “ Cũng phải, lão phu viết một lá thư về Thục, bảo khuyển tử mang trà tới là được, khuyển tử có tâm đắc về trà, không như tới chỗ tiểu lang làm yết giá?”
Vân Lang xua tay ngay: “ Yết giá là chức mà phủ tể tướng mới có, chớ quên ta chỉ là tư mã ngàn đảm, bổng lộc còn chẳng bằng yết giá.”
“ Không sao, không sao, hiện giờ không phải, không có nghĩa là sau này không phải.”
Hai người uống trà tán gẫu tới tận nửa đêm mà không nhắc tới Trác Cơ thêm lời nào nữa.
Tuyết ngoài cửa sổ vẫn chưa ngừng cứ rơi liên miên cả đêm, khiến đêm hôm đó càng thêm tĩnh mịch.
Sáng hôm sau Bình Tẩu ăn sáng xong liền gọi hộ vệ chuẩn bị xe ngựa trở về.
Vân Lang tiễn ông ta ra tới đường lớn.
Ánh mắt của hai người bị mấy đống tuyết bên đường thu hút, từ hình dáng thì có thể nhận ra bên trong là người, một đêm tuyết lớn mang lại cho Vân Lang và Bình Tẩu thú vui, nhưng lại là tai họa với những người này.
Hộ vệ gạt tuyết trắng đi, quả nhiên lộ ra mấy cỗ thi thể có cả nam lẫn nữ, nơi này bốn bề hoang vu, Trường Môn cung có hộ vệ hung dữ không ai dám tới gần, những bách tính vào rừng tìm cái ăn không chống chọi nổi cái lạnh hẳn là định tới Vân gia xin tá túc qua đêm, nhưng chưa tới nơi đã bỏ mạng.
Bình Tẩu thở dài lên xe ngựa, bánh xe nghiến tuyết trắng rời đi. Vân Lang suy nghĩ một chút sai bọn trẻ con dựng một cái lán, nấu ít cháo đặc, ai muốn húp cháo chỉ cần làm một việc, chôn cất thi thể.
Nhìn thấy thảm cảnh ở bên ngoài, cơm nước trong nhà sụt giảm hẳn, gạo trắng biến thành kê, cơm biến thành cháo, ăn kèm với rau, đám Trử Lang, Mao Hài, Nguy Đốc, Tuyên Chân khôi phục cảnh giác trước kia, không cho đám trẻ con tùy ý ra ngoài, cửa lớn đại viện đóng suốt ngày luân phiên trông coi, sẵn sàng đánh trả kẻ nào dám liều lĩnh vào cướp thức ăn …
Vì dựng lều tiếp tế mà lương thực ở Vân gia tiêu hao cực nhanh, một đồn mười, mười đồn trăm, người kéo tới ngày một nhiều, song Vân Lang không vì thế dừng bố thí cháo. Y chỉ thay đổi một chút là quy định cháo dành cho nữ nhân và trẻ nhỏ, còn nam nhân khỏe mạnh tự lên núi kiếm rau dại, rễ cây ăn lót dạ.
Cứ tưởng bị người ta lãng quên rồi, nhưng xem ra ngoài kia rất nhiều người mật thiết chú ý hành động của Vân gia, bởi thế chẳng mấy chốc quan phủ tới, không mang cho Vân Lang hạt gạo nào, chỉ cho một tấm biển đề nhà lương thiện. Đám Tú Y sứ giả như lũ kền kền săn xác mò tới, điều tra kỹ càng, cho rằng một đám trẻ con với một lão già thì không có khả năng tụ tập làm phản, sau khi húp một bữa cháo của Vân gia cũng đi.
Trương Thang tới nhìn đám trẻ nhỏ co ro húp thứ cháo loãng teo nấu với rau rừng, lạnh lùng nói một câu -- chớ có để chúng sinh sự, rồi cũng đi nốt.
Ít nhất có một điều tốt là số Vũ Lâm quân còn lại trong quân doanh đều hành động, tăng cường canh phòng tuần tra khắp nơi trong Thượng Lâm Uyển. Vì đây vốn là cấm uyển hoàng gia nên bọn họ cực kỳ mạnh tay, sinh sự chỉ có một kết cục, giết! Đám Trử Lang vì thế mà thở phào, việc phát cháo của Vân gia cũng thuận lợi, không có nam nhân cả gan tới giành ăn.
Vì tị hiềm nên từ đầu tới cuối Vân Lang không tham gia vào chuyện này, do Sửu Dung, Tiểu Trùng và đám Trử Lang làm. Lương Ông gần đây có công cụ Bình Tẩu mang tới thì đang bận rộn đắp lò luyện sắt, Vân Lang nhớ ra mình còn đàn hươu trên núi, lên núi vài ngày đưa chúng xuống, trang viên bớt vắng vẻ, cũng là để có sữa hươu cho Thái Tể bọn trẻ con uống, Thái Tể ghét uống sữa vì thế thời gian qua thấy Vân Lang quên cũng cố tình lờ đi.
Vân Lang chỉ đi lên núi có ba ngày mà hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Vào một ngày trời trong nắng nhẹ, Vân Lang vui vẻ dẫn con hươu cái cùng gần hai chục con hươu khác tới nhà mới, bất ngờ phát hiện, mình đã thành chủ nô lệ có hơn bốn trăm phó dịch. Những người tới Vân gia húp cháo không chịu đi nữa, bọn họ chen chúc nhau dưới tường viện của Vân gia. Nhờ ơn mệnh lệnh y đưa ra trước đó, phó dịch Vân gia toàn là phụ nhân trẻ nhỏ, không có nổi một người trưởng thành.
Đã thế Sửu Dung lại còn mạnh miệng hứa bọn họ sẽ được ở lại Vân gia làm phó dịch.
Vân Lang chỉ nhìn lướt qua một cái sau đó về phòng đóng sập cửa lại.
Không lâu sau Sửu Dung, Trử Lang nơm nớp lo sợ nghe thấy từ trong phòng chủ nhân phát ra tiếng sói tru thê thảm.
Đêm hôm đó Vân Lang bị sốt cao, y nằm trên giường trán đắp khăn ướt, cả khi ngủ mà lông mày cũng nhíu chặt, đến khi ngủ dậy nhìn thấy Sửu Dung ngủ gục bên mép giường, không đành lòng mắng nàng, chỉ biết cảm khái: “ Báo ứng, đây là báo ứng mà ...”
Nếu trước kia không phải Vân Lang toan tính u tối lợi dụng Sửu Dung và Tiểu Trùng đi thu nạp đám Trử Lang thì hai nha đầu đó tuyệt đối không có gan lôi về nhà nhiều người như thế về nhà. Trong mắt hai nha đầu ngốc nghếch đơn giản đó, tiểu lang có thể làm được bất kỳ điều gì, nhìn xem đến con hổ hung dữ là thế bây giờ ngoan ngoãn làm thú cưng trong nhà.
Thế nên trách ai được cơ chứ?
Quan phủ mũi thính như chó săn, chẳng mấy chốc phái chục tư lại tới Vân gia trang, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai làm đăng ký cho những người không nhà để về này, trên đó ghi rõ ràng, chấp dịch ở Vân gia.
Thế là gia chủ Vân Lang đã có bốn trăm ba mươi tám phó dịch, tuổi nhiều nhất 57, tuổi thấp nhất là hai tháng.
Nam đinh thành niên: Một!
Mẹ cha thứ tặc già, nhắc tới chuyện này là biến thành lão già dâm dục ngay, Vân Lang ác ý suy đoán lão già này ở lại Trác thị có phải vì nhan sắc của Trác Cơ, không biết mỗi ngày lão ta nhìn nàng nuốt nước bọt mấy lần.
Nghĩ đã thấy tởm.
“ Lão phu duyệt nữ vô số, Đại nữ bất luận từ phong tư, giáo dưỡng, học thức, hình mạo đều là thượng đẳng ...” Bành Tẩu không hề xấu hổ lại còn nói mỗi lúc một đắc ý, giọng điệu như bọn bán hàng đa cấp:
Vân Lang nhìn con hổ ngốc nghếch mà thở dài, lần này bị người ta nắm đúng thóp rồi, nhìn trộm nữ nhân tắm rửa là chuyện rất không hay, ai biết nàng sẽ nghĩ gì, gượng gạo nói:” Chuyện này, đừng nói cho nàng biết được không?”
Bình Tẩu thấy Vân Lang rốt cuộc chịu thừa nhận, cái mặt già như đóa hoa cúc nở rộ, ông ta thấy mình làm việc cho Trác thị cả đời, đây là lần đầu tư thành công nhất, cũng là lần đầu tư lớn nhất.
Hai người thích uống trà tụ lại một chỗ thì tất nhiên là phải uống trà, còn trao đổi cách uống trà, là lạc thù lớn nhất của cả hai.
“ Bình công lần sau tới đây mang ít cây trà non từ Thục tới cho ta được không, ta muốn trồng thử ở Ly Sơn.”
Bình Tẩu chỉ tuyết lớn bên ngoài lắc đầu:” Trà này sinh ở nước nam, trồng nơi này không sống được.”
Vân Lang có cách giải quyết vấn đề này:” Trồng bên suối nước nóng biết đâu lại ra thứ trà có tư vị khác?”
Bình Tẩu gật gù: “ Cũng phải, lão phu viết một lá thư về Thục, bảo khuyển tử mang trà tới là được, khuyển tử có tâm đắc về trà, không như tới chỗ tiểu lang làm yết giá?”
Vân Lang xua tay ngay: “ Yết giá là chức mà phủ tể tướng mới có, chớ quên ta chỉ là tư mã ngàn đảm, bổng lộc còn chẳng bằng yết giá.”
“ Không sao, không sao, hiện giờ không phải, không có nghĩa là sau này không phải.”
Hai người uống trà tán gẫu tới tận nửa đêm mà không nhắc tới Trác Cơ thêm lời nào nữa.
Tuyết ngoài cửa sổ vẫn chưa ngừng cứ rơi liên miên cả đêm, khiến đêm hôm đó càng thêm tĩnh mịch.
Sáng hôm sau Bình Tẩu ăn sáng xong liền gọi hộ vệ chuẩn bị xe ngựa trở về.
Vân Lang tiễn ông ta ra tới đường lớn.
Ánh mắt của hai người bị mấy đống tuyết bên đường thu hút, từ hình dáng thì có thể nhận ra bên trong là người, một đêm tuyết lớn mang lại cho Vân Lang và Bình Tẩu thú vui, nhưng lại là tai họa với những người này.
Hộ vệ gạt tuyết trắng đi, quả nhiên lộ ra mấy cỗ thi thể có cả nam lẫn nữ, nơi này bốn bề hoang vu, Trường Môn cung có hộ vệ hung dữ không ai dám tới gần, những bách tính vào rừng tìm cái ăn không chống chọi nổi cái lạnh hẳn là định tới Vân gia xin tá túc qua đêm, nhưng chưa tới nơi đã bỏ mạng.
Bình Tẩu thở dài lên xe ngựa, bánh xe nghiến tuyết trắng rời đi. Vân Lang suy nghĩ một chút sai bọn trẻ con dựng một cái lán, nấu ít cháo đặc, ai muốn húp cháo chỉ cần làm một việc, chôn cất thi thể.
Nhìn thấy thảm cảnh ở bên ngoài, cơm nước trong nhà sụt giảm hẳn, gạo trắng biến thành kê, cơm biến thành cháo, ăn kèm với rau, đám Trử Lang, Mao Hài, Nguy Đốc, Tuyên Chân khôi phục cảnh giác trước kia, không cho đám trẻ con tùy ý ra ngoài, cửa lớn đại viện đóng suốt ngày luân phiên trông coi, sẵn sàng đánh trả kẻ nào dám liều lĩnh vào cướp thức ăn …
Vì dựng lều tiếp tế mà lương thực ở Vân gia tiêu hao cực nhanh, một đồn mười, mười đồn trăm, người kéo tới ngày một nhiều, song Vân Lang không vì thế dừng bố thí cháo. Y chỉ thay đổi một chút là quy định cháo dành cho nữ nhân và trẻ nhỏ, còn nam nhân khỏe mạnh tự lên núi kiếm rau dại, rễ cây ăn lót dạ.
Cứ tưởng bị người ta lãng quên rồi, nhưng xem ra ngoài kia rất nhiều người mật thiết chú ý hành động của Vân gia, bởi thế chẳng mấy chốc quan phủ tới, không mang cho Vân Lang hạt gạo nào, chỉ cho một tấm biển đề nhà lương thiện. Đám Tú Y sứ giả như lũ kền kền săn xác mò tới, điều tra kỹ càng, cho rằng một đám trẻ con với một lão già thì không có khả năng tụ tập làm phản, sau khi húp một bữa cháo của Vân gia cũng đi.
Trương Thang tới nhìn đám trẻ nhỏ co ro húp thứ cháo loãng teo nấu với rau rừng, lạnh lùng nói một câu -- chớ có để chúng sinh sự, rồi cũng đi nốt.
Ít nhất có một điều tốt là số Vũ Lâm quân còn lại trong quân doanh đều hành động, tăng cường canh phòng tuần tra khắp nơi trong Thượng Lâm Uyển. Vì đây vốn là cấm uyển hoàng gia nên bọn họ cực kỳ mạnh tay, sinh sự chỉ có một kết cục, giết! Đám Trử Lang vì thế mà thở phào, việc phát cháo của Vân gia cũng thuận lợi, không có nam nhân cả gan tới giành ăn.
Vì tị hiềm nên từ đầu tới cuối Vân Lang không tham gia vào chuyện này, do Sửu Dung, Tiểu Trùng và đám Trử Lang làm. Lương Ông gần đây có công cụ Bình Tẩu mang tới thì đang bận rộn đắp lò luyện sắt, Vân Lang nhớ ra mình còn đàn hươu trên núi, lên núi vài ngày đưa chúng xuống, trang viên bớt vắng vẻ, cũng là để có sữa hươu cho Thái Tể bọn trẻ con uống, Thái Tể ghét uống sữa vì thế thời gian qua thấy Vân Lang quên cũng cố tình lờ đi.
Vân Lang chỉ đi lên núi có ba ngày mà hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Vào một ngày trời trong nắng nhẹ, Vân Lang vui vẻ dẫn con hươu cái cùng gần hai chục con hươu khác tới nhà mới, bất ngờ phát hiện, mình đã thành chủ nô lệ có hơn bốn trăm phó dịch. Những người tới Vân gia húp cháo không chịu đi nữa, bọn họ chen chúc nhau dưới tường viện của Vân gia. Nhờ ơn mệnh lệnh y đưa ra trước đó, phó dịch Vân gia toàn là phụ nhân trẻ nhỏ, không có nổi một người trưởng thành.
Đã thế Sửu Dung lại còn mạnh miệng hứa bọn họ sẽ được ở lại Vân gia làm phó dịch.
Vân Lang chỉ nhìn lướt qua một cái sau đó về phòng đóng sập cửa lại.
Không lâu sau Sửu Dung, Trử Lang nơm nớp lo sợ nghe thấy từ trong phòng chủ nhân phát ra tiếng sói tru thê thảm.
Đêm hôm đó Vân Lang bị sốt cao, y nằm trên giường trán đắp khăn ướt, cả khi ngủ mà lông mày cũng nhíu chặt, đến khi ngủ dậy nhìn thấy Sửu Dung ngủ gục bên mép giường, không đành lòng mắng nàng, chỉ biết cảm khái: “ Báo ứng, đây là báo ứng mà ...”
Nếu trước kia không phải Vân Lang toan tính u tối lợi dụng Sửu Dung và Tiểu Trùng đi thu nạp đám Trử Lang thì hai nha đầu đó tuyệt đối không có gan lôi về nhà nhiều người như thế về nhà. Trong mắt hai nha đầu ngốc nghếch đơn giản đó, tiểu lang có thể làm được bất kỳ điều gì, nhìn xem đến con hổ hung dữ là thế bây giờ ngoan ngoãn làm thú cưng trong nhà.
Thế nên trách ai được cơ chứ?
Quan phủ mũi thính như chó săn, chẳng mấy chốc phái chục tư lại tới Vân gia trang, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai làm đăng ký cho những người không nhà để về này, trên đó ghi rõ ràng, chấp dịch ở Vân gia.
Thế là gia chủ Vân Lang đã có bốn trăm ba mươi tám phó dịch, tuổi nhiều nhất 57, tuổi thấp nhất là hai tháng.
Nam đinh thành niên: Một!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.